Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 992 : Chuyện cuối cùng làm vì em (2)

    trước sau   
Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn ngẩeibyng đihhmmndxu lêqeffn, nhìfxhkn thấtahty ngưiatwystpi đihhmàbnfhn ônbphng hoàbnfhn toàbnfhn hờystp hữcbcbng khônbphng đihhmdwfjxflrm đihhmếkgcon nhữcbcbng chuyệwzapn màbnfhnbph đihhmang nówcspi, trong miệwzapng cônbph muốjxlnn nówcspi gìfxhk đihhmówcsp nữcbcba, liềhrayn dừwfdmng lạeabti.

Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh cho rằiatwng cônbphwcspi xong rồmuiwi, lúiatwc nàbnfhy mớqeffi nhẹzqsd nhàbnfhng nhìfxhkn cônbph gậwzapt đihhmmndxu hờystpi hợaxnzt nówcspi: “Vậwzapy sao...” sau đihhmówcsp khônbphng nówcspi gìfxhk nữcbcba.

Thìfxhk ra hắknten thậwzapt sựdvpg khônbphng muốjxlnn biếkgcot cônbph đihhmãsgjz xảktycy ra chuyệwzapn gìfxhk, chẳzqsdng cówcsp chúiatwt hứsjkdng thúiatwbnfho nữcbcba.

Ngựdvpgc Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn khówcsp chịshapu đihhmếkgcon nỗvrzxi suýjnsot chúiatwt nữcbcba cônbph đihhmãsgjz thởwnkw khônbphng ra hơwfdmi.

Trong phòmndxng khábnfhch lạeabti cựdvpgc kỳeabtqeffn tĩezmgnh, bâxflry giờystp thậwzapt sựdvpg Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn khônbphng còmndxn gìfxhk đihhmdwfjwcspi, cứsjkdqeffn lặjsxjng chốjxlnng đihhmdvpg trábnfhi tim đihhmau đihhmqeffn củnzbva mìfxhknh nhưiatw vậwzapy mộzqsdt lúiatwc, cuốjxlni cùxflrng khônbphng chịshapu đihhmdvpgng nổnnqai, cônbph chỉihfnwcsp thểdwfj chàbnfho tạeabtm biệwzapt hắknten: “Vậwzapy, khônbphng còmndxn chuyệwzapn gìfxhk, tônbphi đihhmi trưiatwqeffc.”

"Ừcniy". Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh lưiatwu loábnfht trảktyc lờystpi.


Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn đihhmsjkdng dậwzapy, Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh vẫwpjbn ngồmuiwi trêqeffn ghếkgco salon, khônbphng cówcsp ýjnso muốjxlnn tiễeibhn khábnfhch.

nbph ônbphm túiatwi đihhmsjkdng ởwnkw chỗvrzxswrn 2 giâxflry, sau đihhmówcsp khônbphng nhịshapn đihhmưiatwaxnzc lạeabti giảktyc vờystp nhưiatw hỏxurei cho vui vậwzapy: “Cônbphbnfhi kia làbnfh bạeabtn gábnfhi củnzbva anh sao?”

Nhữcbcbng chuyệwzapn cówcsp liêqeffn quan đihhmếkgcon hắknten, từwfdm trưiatwqeffc đihhmếkgcon nay cônbph chưiatwa hềhray hỏxurei đihhmếkgcon nhưiatwng lầmndxn nàbnfhy đihhmâxflry làbnfh lầmndxn đihhmmndxu tiêqeffn cônbph chủnzbv đihhmzqsdng mởwnkw miệwzapng hỏxurei hắknten.... lưiatwng Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh càbnfhng căsjkdng thẳzqsdng mộzqsdt hồmuiwi, ýjnso thứsjkdc đihhmưiatwaxnzc nếkgcou châxflrn hắknten cówcsp thểdwfj cửnzbv đihhmzqsdng đihhmưiatwaxnzc, hắknten sẽmndx cảktycm thấtahty rấtahtt vui vẻgwku, nhưiatwng bâxflry giờystp, hắknten chẳzqsdng thểdwfjbnfhm gìfxhk cảktyc.

Mặjsxjc kệwzapnbphwcsp quan tâxflrm hay  khônbphng khônbphng quan trọezmgng, quan trọezmgng làbnfhiatwc nàbnfhy hắknten khônbphng cówcspiatwbnfhch xuấtahtt hiệwzapn trong cuộzqsdc đihhmystpi cônbph nhưiatwiatwc trưiatwqeffc nữcbcba.

Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh nhìfxhkn mắkntet Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn, ônbphn hòmndxa sạeabtch sẽmndx, lạeabti sau mộzqsdt lúiatwc mớqeffi gậwzapt đihhmmndxu, khônbphng ởwnkw miệwzapng, chỉihfn "Ừcniy" mộzqsdt cábnfhi thừwfdma nhậwzapn.

Tim cônbph nhưiatw bịshap mộzqsdt lưiatwdvpgi dao sắkntec béxuren cắkntet qua, toàbnfhn thâxflrn Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn nhẹzqsd nhàbnfhng lay đihhmzqsdng.

nbphiatwystpi vớqeffi Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh, nówcspi: “Cônbphtahty rấtahtt xinh đihhmzqsdp, chúiatwc mừwfdmng anh.”

Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh cụystpp mắkntet, cưiatwystpi yếkgcou ớqefft khônbphng nówcspi gìfxhk.

Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn cảktycm thấtahty trong mắkntet mìfxhknh thậwzapt chua xówcspt, cônbph khônbphng dábnfhm ởwnkwxflru thêqeffm nữcbcba, vộzqsdi vãsgjzwcspi tạeabtm biệwzapt xong cũswrnng khônbphng chờystp Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh đihhmábnfhp lạeabti màbnfh liềhrayn quay ngưiatwystpi, nhẹzqsd nhàbnfhng đihhmi vềhray phífktpa cửnzbva chífktpnh.

mndxn chưiatwa đihhmếkgcon trưiatwqeffc cửnzbva, mắkntet củnzbva cônbph đihhmãsgjz ưiatwqefft nưiatwqeffc, cônbph khônbphng dábnfhm giơwfdm tay lêqeffn lau mắkntet, tầmndxm mắkntet mơwfdm hồmuiw nhìfxhkn tìfxhkm giàbnfhy củnzbva mìfxhknh, ngồmuiwi xổnnqam xuốjxlnng, luốjxlnng cuốjxlnng tay châxflrn thay giàbnfhy, buộzqsdc dâxflry giàbnfhy nhiềhrayu lầmndxn cũswrnng khônbphng buộzqsdc chặjsxjt đihhmưiatwaxnzc, cônbph liềhrayn bỏxure qua, đihhmsjkdng lêqeffn, mởwnkw cửnzbva ra, cônbphmndxn chưiatwa cấtahtt bưiatwqeffc, dâxflry giàbnfhy đihhmãsgjz bung ra, khônbphng nhìfxhkn rõypwy lạeabti vấtahtp phảktyci dâxflry, sau đihhmówcsp bịshap vấtahtp ngãsgjz, chậwzapt vậwzapt bòmndx trêqeffn mặjsxjt đihhmtahtt.

Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn càbnfhng muốjxlnn khówcspc hơwfdmn rồmuiwi.

Nghe thấtahty tiếkgcong đihhmzqsdng, Quảktyc Quảktyc từwfdm trong phòmndxng ngủnzbv chạeabty ra, trưiatwqeffc tiêqeffn làbnfh sốjxlnt ruộzqsdt  gọezmgi: “Anh Bábnfhn Thàbnfhnh”, nhưiatwng nhìfxhkn thấtahty khônbphng phảktyci Lụystpc Bábnfhn Thàbnfhnh thìfxhk thởwnkw phàbnfho nhẹzqsd nhõypwym, nhìfxhkn vềhray phífktpa trưiatwqeffc cửnzbva, thấtahty Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn đihhmang nằiatwm trêqeffn mặjsxjt đihhmtahtt, cônbph vộzqsdi vàbnfhng chạeabty tớqeffi khom ngưiatwystpi đihhmdvpg Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn dậwzapy: “Chịshap khônbphng sao chứsjkd? Cówcsp bịshap thưiatwơwfdmng ởwnkw đihhmâxflru khônbphng?”

fxhk ábnfhnh mắkntet cônbph ưiatwqefft nưiatwqeffc cho nêqeffn Hứsjkda Ôleqtn Noãsgjzn khônbphng dábnfhm nhìfxhkn Quảktyc Quảktycbnfh chỉihfn lắkntec lắkntec đihhmmndxu, cúiatwi thấtahtp đihhmmndxu xuốjxlnng, nhỏxure giọezmgng nówcspi: “Khônbphng sao.” Còmndxn chưiatwa chờystp             Quảktyc Quảktycwcspi gìfxhk đihhmãsgjzqeffn tiếkgcong: “Tônbphi đihhmi trưiatwqeffc.” Sau đihhmówcsp liềhrayn rúiatwt tay khỏxurei cábnfhng tay củnzbva Quảktyc Quảktyc, khậwzapp khễeibhnh đihhmi đihhmếkgcon thang mábnfhy.

“Châxflrn củnzbva cônbph bịshap bong gâxflrn rồmuiwi sao?” Quảktyc Quảktyc nhìfxhkn thấtahty khábnfhc thưiatwystpng, liềhrayn đihhmuổnnqai theo hỏxurei.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.