Đích Nữ Vương Phi

Chương 145 : Không hề lưu luyến

    trước sau   
Đsgesveioi đwgmaếwdxkn lúqzptc Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi rửzfqia mặowhht chảyjdui đwgmaksmzu xong, sửzfqia sang lạksmzi mọthspi thứdwox, từngef nộzmcli thấjllgt đwgmai ra đwgmaãvhdm nhìwgman thấjllgy Tưveio Nam Tuyệifdbt cầksmzm mộzmclt quyểgxiin sávhdmch, đwgmaang đwgmathspc rấjllgt nghiêytwvm túqzptc. Thấjllgy nàbpvrng đwgmai ra, hắqnbvn ngẩksmzng đwgmaksmzu, trong mắqnbvt hiệifdbn lêytwvn mộzmclt tia kinh diễngefm.

Ngũqoll quan rõwdxkbpvrng tựjatfa nhưveio đwgmaytwvu khắqnbvc, khuôgvmzn mặowhht gózkufc cạksmznh tuấjllgn mĩtzls dịfkuk thưveiobpvrng, mũqolli cao thẳoaarng, khózkufe miệifdbng ngậnvhtm lấjllgy mộzmclt ýcuwgveiobpvri dịfkuku dàbpvrng, hắqnbvn ngồdwoxi nghiêytwvng ngưveiobpvri trêytwvn ghếwdxk, y phụytwvc thêytwvu lávhdm trúqzptc lịfkukch sựjatf tao nhãvhdm kếwdxkt hợveiop vớzfqii viềomjqn ávhdmo thêytwvu chỉcuwgbpvrng khiếwdxkn hắqnbvn nghiễngefm nhiêytwvn trởvdwv thàbpvrnh hìwgmanh tưveioveiong mộzmclt quýcuwggvmzng tửzfqi tao nhãvhdm, phózkufng khoávhdmng khôgvmzng kiềomjqm chếwdxk đwgmaưveioveioc. Tózkufc đwgmaen nhưveio mựjatfc càbpvrng làbpvrm nổknwoi bậnvhtt nhữowhhng đwgmaksmzu ngózkufn tay thon dàbpvri trắqnbvng nõwdxkn, chớzfqip đwgmazmclng ávhdmnh sávhdmng đwgmarmibp nhưveio ngọthspc, đwgmaôgvmzi mắqnbvt sávhdmng trong tỏrmiba ra muôgvmzn vạksmzn hàbpvro quang lấjllgp lávhdmnh.

bpvrng nhấjllgt thờbpvri nhìwgman đwgmaếwdxkn ngâgzqty ngốypaec, hôgvmz hấjllgp cũqollng nhưveio ngừngefng lạksmzi, bưveiozfqic châgzqtn khôgvmzng tiếwdxkn lêytwvn nổknwoi mộzmclt bưveiozfqic, vẫtkmfn đwgmadwoxng khôgvmzng nhúqzptc nhívaiwch nhìwgman nam nhâgzqtn vừngefa quen thuộzmclc lạksmzi xa lạksmz trưveiozfqic mắqnbvt.

“Khuôgvmzn mặowhht nàbpvry rấjllgt đwgmarmibp?” Tưveio Nam Tuyệifdbt tựjatf nhiêytwvn phávhdmt hiệifdbn ra tiểgxiiu nữowhh nhâgzqtn trưveiozfqic mắqnbvt đwgmaang thấjllgt thầksmzn, hắqnbvn khôgvmzng khốypaeng chếwdxk đwgmaưveioveioc giơngef tay sờbpvr sờbpvr khuôgvmzn mặowhht xa lạksmzbpvry, con ngưveioơngefi thanh triệifdbt lózkufe lêytwvn ávhdmnh sávhdmng hàbpvri hưveiozfqic.

gzqtn Tuyếwdxkt Phi ngẩksmzn ra, đwgmafkuknh thầksmzn lạksmzi vộzmcli vàbpvrng rờbpvri ávhdmnh mắqnbvt đwgmai, giọthspng nózkufi cózkuf chúqzptt khẩksmzn trưveioơngefng giốypaeng nhưveio bịfkuk ngưveiobpvri phávhdmt hiệifdbn làbpvrm chuyệifdbn xấjllgu: “Ta, ta chỉcuwgbpvr chưveioa quen nhìwgman thấjllgy khuôgvmzn mặowhht mớzfqii nàbpvry củvhdma chàbpvrng!”

“Àrmib, phảyjdui khôgvmzng?” Tưveio Nam Tuyệifdbt kéwymao dàbpvri âgzqtm cuốypaei, thoávhdmng nhìwgman qua vàbpvrnh tai nhiễngefm lêytwvn màbpvru hồdwoxng khảyjdu nghi củvhdma ai kia, trong mắqnbvt lózkufe lêytwvn ýcuwgveiobpvri trêytwvu tứdwoxc, dừngefng mộzmclt chúqzptt, khózkufe miệifdbng hắqnbvn nhếwdxkch lêytwvn thàbpvrnh mộzmclt nụytwvveiobpvri dịfkuku dàbpvrng: “Khôgvmzng sao, còpjgin nhiềomjqu thờbpvri gian, nưveioơngefng tửzfqi cứdwox chậnvhtm rãvhdmi thưveiovdwvng thứdwoxc!”


“Đsgesãvhdm xem đwgmavhdm rồdwoxi!” Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi trợveion tròpjgin mắqnbvt, buồdwoxn cưveiobpvri trừngefng mắqnbvt nhìwgman hắqnbvn mộzmclt cávhdmi: “Nếwdxku ta thívaiwch, chẳoaarng lẽngef ngưveioơngefi muốypaen dùksmzng luôgvmzn khuôgvmzn mặowhht giảyjdubpvry?”

“Dùksmzng luôgvmzn…khẳoaarng đwgmafkuknh làbpvr khôgvmzng cózkuf khảyjduyiqung, vi phu vẫtkmfn rấjllgt tựjatf tin vàbpvro khuôgvmzn mặowhht thậnvhtt củvhdma mìwgmanh ~” Tưveio Nam Tuyệifdbt nhìwgman Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi mộzmclt cávhdmi, sau đwgmaózkufngefi dừngefng mộzmclt chúqzptt, sắqnbvc mặowhht đwgmazmclt nhiêytwvn trởvdwvytwvn ôgvmzn nhu, nhưveiozfqing màbpvry nhẹrmib nhàbpvrng nózkufi vớzfqii nàbpvrng: “Nhưveiong màbpvr, thỉcuwgnh thoảyjdung đwgmaknwoi mộzmclt khuôgvmzn mặowhht mớzfqii cho nưveioơngefng tửzfqi thay đwgmaknwoi khẩksmzu vịfkukqollng khôgvmzng sao!”

Giờbpvr phúqzptt nàbpvry, giữowhha hai ngưveiobpvri giốypaeng nhưveio phu thêytwvwgmanh thưveiobpvrng, đwgmajllgu võwdxk mồdwoxm, nózkufi giỡoaarn, khôgvmzng khívaiwjllgm ávhdmp lẳoaarng lặowhhng bao phủvhdm giữowhha hai ngưveiobpvri, giốypaeng nhưveio ávhdmnh sávhdmng mặowhht trờbpvri lan tỏrmiba, ấjllgm đwgmaếwdxkn tậnvhtn tâgzqtm khảyjdum.

Lặowhhng im mộzmclt lávhdmt, lôgvmzng mi thậnvhtt dàbpvri củvhdma Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi khẽngef run rẩksmzy, trựjatfc tiếwdxkp bỏrmib qua Tưveio Nam Tuyệifdbt, tìwgmam chỗqdgy đwgmaypaei diệifdbn vớzfqii hắqnbvn ngồdwoxi xuốypaeng, ýcuwgveiobpvri khôgvmzng thay đwgmaknwoi, giọthspng đwgmaiệifdbu ôgvmzn hòpjgia nózkufi: “Đsgesa tạksmz phu quâgzqtn thâgzqtm tìwgmanh rộzmclng lưveioveiong, vềomjq sau phu quâgzqtn cózkuf thểgxii chuẩksmzn bịfkuk trưveiozfqic mấjllgy cávhdmi mặowhht nạksmz da ngưveiobpvri thậnvhtt đwgmarmibp, cho ta từngef từngef thưveiovdwvng thứdwoxc!”

zkufi xong nàbpvrng trựjatfc tiếwdxkp cầksmzm lấjllgy tràbpvr ngon đwgmaãvhdm pha sẵksmzn trêytwvn bàbpvrn, nhẹrmib nhàbpvrng rózkuft mộzmclt ly, ngửzfqii hưveioơngefng tràbpvr nồdwoxng nàbpvrn thoang thoảyjdung, nàbpvrng nhẹrmib nhàbpvrng thởvdwvbpvri mộzmclt cávhdmi, cầksmzm lấjllgy cávhdmi ly nhấjllgp mộzmclt ngụytwvm.

veio Nam Tuyệifdbt khôgvmzng nghĩtzls tớzfqii Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi lạksmzi trảyjdu lờbpvri nhưveio vậnvhty, trong mắqnbvt tựjatfa hồdwox hiệifdbn lêytwvn mộzmclt chúqzptt thấjllgt bạksmzi, rấjllgt nhanh lưveiozfqit qua rồdwoxi khôgvmzi phụytwvc bìwgmanh tĩtzlsnh, sau đwgmaózkuf nhìwgman thẳoaarng vàbpvro hai mắqnbvt Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi, nghiêytwvm túqzptc gậnvhtt gậnvhtt đwgmaksmzu: “Vi phu ghi nhớzfqi, chỉcuwg cầksmzn nưveioơngefng tửzfqi khôgvmzng nghĩtzls hồdwoxng hạksmznh vưveioveiot tưveiobpvrng, ta nhấjllgt đwgmafkuknh sẽngef thu thậnvhtp thậnvhtt ngưveiobpvri gưveioơngefng mặowhht khávhdmc nhau, cho nưveioơngefng tửzfqi luôgvmzn bảyjduo trìwgma cảyjdum giávhdmc mớzfqii mẻveio!”

“Phụytwvt!” Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi đwgmaang uốypaeng tràbpvr trựjatfc tiếwdxkp phun ra ngoàbpvri, thậnvhtm chívaiwpjgin suýcuwgt nữowhha bịfkuk sặowhhc. Nàbpvrng ho khan vàbpvri tiếwdxkng, cưveiooaarng chếwdxkknwon đwgmafkuknh cảyjdum xúqzptc, sau đwgmaózkuf từngef trong vạksmzt ávhdmo lấjllgy ra khăyiqun tay lau miệifdbng, trávhdmch cứdwox nhìwgman nam nhâgzqtn đwgmaypaei diệifdbn: “Phu quâgzqtn thậnvhtt làbpvr thiệifdbn giảyjdui nhâgzqtn ýcuwg*, sau nàbpvry ta thậnvhtt cózkuf phúqzptc…”

*thiệifdbn giảyjdui nhâgzqtn ýcuwg: nôgvmzm na nhưveio “thấjllgu hiểgxiiu lòpjging ngưveiobpvri” đwgmaózkuf^^

Đsgeszmclt nhiêytwvn mộzmclt tiếwdxkng ùksmzng ụytwvc quen thuộzmclc vang lêytwvn, cảyjdu ngưveiobpvri Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi lậnvhtp tứdwoxc cứdwoxng đwgmabpvr, vộzmcli vàbpvrng duỗqdgyi tay che bụytwvng, hai mávhdm đwgmarmib bừngefng, đwgmaôgvmzi mắqnbvt ngózkuf nghiêytwvng xung quanh, khôgvmzng dávhdmm nhìwgman thẳoaarng vàbpvro nam nhâgzqtn đwgmaypaei diệifdbn, giọthspng nózkufi đwgmadwoxt quãvhdmng nózkufi: “Ta…ta cózkuf chúqzptt đwgmaózkufi bụytwvng!”

veio Nam Tuyệifdbt ngâgzqty ngưveiobpvri, ávhdmnh mắqnbvt khôgvmzng tựjatf chủvhdm đwgmaưveioveioc liếwdxkc vềomjq phívaiwa bụytwvng nàbpvrng, mộzmclt lúqzptc lâgzqtu sau, bỗqdgyng nhiêytwvn cưveiobpvri, âgzqtm thanh ôgvmzn nhuậnvhtn khiếwdxkn ngưveiobpvri ta cózkuf cảyjdum giávhdmc nhưveio đwgmaang tắqnbvm giózkuf xuâgzqtn.

“Bâgzqty giờbpvr chúqzptng ta đwgmai ăyiqun, sau đwgmaózkuf tiếwdxkp tụytwvc lêytwvn đwgmaưveiobpvrng!” Hai mắqnbvt Tưveio Nam Tuyệifdbt nhìwgman chăyiqum chúqzptbpvro khuôgvmzn mặowhht đwgmarmib rựjatfc củvhdma nàbpvrng, giọthspng nózkufi mang theo sủvhdmng nịfkukch vàbpvr thâgzqtm tìwgmanh.

gzqtn Tuyếwdxkt Phi vẫtkmfn nhưveioqoll khôgvmzng dávhdmm chuyểgxiin mắqnbvt vềomjq phívaiwa hắqnbvn, chỉcuwgbpvr nhẹrmib nhàbpvrng gậnvhtt đwgmaksmzu, thốypaet ra mộzmclt chữowhh: “Ừwgma ~”

Chívaiwnh ởvdwvqzptc Tưveio Nam Tuyệifdbt đwgmadwoxng lêytwvn, chuẩksmzn bịfkuk ra gọthspi tiểgxiiu nhịfkuk, đwgmazmclt nhiêytwvn ngoàbpvri cửzfqia vang lêytwvn tiếwdxkng đwgmanvhtp cửzfqia dồdwoxn dậnvhtp.


gzqtn Tuyếwdxkt Phi quay đwgmaksmzu, kinh ngạksmzc nhìwgman nam nhâgzqtn đwgmazmclt nhiêytwvn dừngefng lạksmzi bưveiozfqic châgzqtn, sau đwgmaózkuf ngừngefng thởvdwv, nhẹrmib nhàbpvrng dùksmzng nộzmcli lựjatfc thăyiqum dòpjgi ngoàbpvri cửzfqia, nửzfqia giâgzqty sau cùksmzng Tưveio Nam Tuyệifdbt trao đwgmaknwoi ávhdmnh mắqnbvt.

Tiếwdxkng đwgmanvhtp củvhdma vẫtkmfn vang lêytwvn liêytwvn tụytwvc, trong mắqnbvt Tưveio Nam Tuyệifdbt hiệifdbn lêytwvn vẻveio trầksmzm tưveio, chậnvhtm rãvhdmi quay đwgmaksmzu đwgmai, nhìwgman Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi, chỉcuwg chỉcuwg vềomjq phívaiwa cửzfqia sổknwo, sau đwgmaózkuf cảyjdu ngưveiobpvri chợveiot lózkufe lêytwvn, rấjllgt nhanh biếwdxkn mấjllgt ởvdwv trong phòpjging.

Ôfmexn nhu trêytwvn mặowhht Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi từngef từngef biếwdxkn mấjllgt, nàbpvrng chậnvhtm rãvhdmi nhấjllgc châgzqtn, đwgmai vềomjq phívaiwa cửzfqia. Hívaiwt sâgzqtu mộzmclt hơngefi, khuôgvmzn mặowhht khôgvmzng chúqzptt biểgxiiu cảyjdum mởvdwv cửzfqia phòpjging ra.

Trưveiozfqic mắqnbvt thìwgmanh lìwgmanh xuấjllgt hiệifdbn mộzmclt nữowhh nhâgzqtn, chívaiwnh làbpvr ngưveiobpvri nàbpvrng vừngefa ra tay cứdwoxu giúqzptp – Mộzmclt Dung Thanh Liễngefu. Nàbpvrng liếwdxkc mắqnbvt mộzmclt cávhdmi nhìwgman mộzmclt bàbpvrn lớzfqin đwgmadwox ăyiqun còpjgin đwgmaang bốypaec khózkufi tỏrmiba hưveioơngefng, sau đwgmaózkuf trávhdmnh ngưveiobpvri sang mộzmclt bêytwvn, đwgmagxiibpvrng ta đwgmai vàbpvro. Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi đwgmaózkufng cửzfqia lạksmzi, đwgmai vàbpvro trong phòpjging.

“Tìwgmam ta cózkuf việifdbc?” Trong mắqnbvt Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi hiệifdbn lêytwvn cảyjdum xúqzptc khôgvmzng rõwdxk, khôgvmzng chúqzptt đwgmagxii ýcuwgveiobpvri nózkufi.

Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu cúqzpti đwgmaksmzu, hai mắqnbvt bịfkuk che khuấjllgt tốypaei sầksmzm lạksmzi, trựjatfc tiếwdxkp đwgmai đwgmaếwdxkn trưveiozfqic bàbpvrn, bàbpvry cávhdmc mózkufn ăyiqun lêytwvn.

“Nhữowhhng mózkufn nàbpvry làbpvr do phòpjging bếwdxkp riêytwvng củvhdma ta làbpvrm, vìwgma cảyjdum ơngefn lầksmzn nàbpvry ngưveioơngefi đwgmaãvhdm cứdwoxu ta!” Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu bàbpvry bávhdmt đwgmaĩtzlsa xong, lúqzptc ngẩksmzng đwgmaksmzu, cảyjdum xúqzptc tăyiqum tốypaei đwgmaãvhdm giấjllgu đwgmai, thay vàbpvro đwgmaózkufbpvr ýcuwgveiobpvri cảyjdum kívaiwch ôgvmzn nhu.

gzqtn Tuyếwdxkt Phi dừngefng ávhdmnh mắqnbvt trêytwvn ngưveiobpvri Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu, nhìwgman thậnvhtt sâgzqtu mộzmclt cávhdmi, sau đwgmaózkuf dờbpvri tầksmzm mắqnbvt đwgmai, nhìwgman chằypaem chằypaem mộzmclt bàbpvrn mózkufn ăyiqun sắqnbvc hưveioơngefng vịfkuk đwgmaomjqu đwgmavhdm cảyjdu, giốypaeng nhưveioqollng ngâgzqty ngưveiobpvri mộzmclt lávhdmt.

“Đsgesâgzqty đwgmaomjqu làbpvr nhữowhhng mózkufn ngưveioơngefi thívaiwch ăyiqun, nhâgzqtn lúqzptc còpjgin nózkufng mau ăyiqun đwgmai!” Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu kéwymao khózkufe miệifdbng, dẫtkmfn ra mộzmclt ýcuwgveiobpvri nhiệifdbt tìwgmanh, ấjllgp úqzptng mộzmclt lávhdmt rồdwoxi nózkufi.

gzqtn Tuyếwdxkt Phi tựjatf nhiêytwvn nghe ra mộzmclt chúqzptt khávhdmc thưveiobpvrng, nàbpvrng nhìwgman kỹifdb khuôgvmzn mặowhht Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu, sau đwgmaózkuf lạksmzi nhìwgman vềomjq phívaiwa cávhdmi bụytwvng hơngefi nhôgvmzytwvn củvhdma nàbpvrng ta, trựjatfc tiếwdxkp đwgmai đwgmaếwdxkn trưveiozfqic bàbpvrn, nhẹrmib nhàbpvrng ngồdwoxi xuốypaeng, sau đwgmaózkuf nhưveiozfqing màbpvry: “Hàbpvri tửzfqi trong bụytwvng ngưveioơngefi vẫtkmfn tốypaet chứdwox? Ta nhớzfqiwdxk vừngefa rồdwoxi ngưveioơngefi vậnvhtn đwgmazmclng kívaiwch liệifdbt, tốypaet nhấjllgt làbpvrwgmam đwgmaksmzi phu khávhdmm qua mộzmclt chúqzptt đwgmai!”

Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu tựjatfa hồdwox run run mộzmclt chúqzptt, lắqnbvc đwgmaksmzu, trávhdmnh đwgmai ávhdmnh mắqnbvt bứdwoxc ngưveiobpvri kia: “Cávhdmm ơngefn côgvmzveioơngefng quan tâgzqtm, ta rấjllgt tốypaet!” Sau đwgmaózkuf giốypaeng nhưveiopjgin lo lắqnbvng nàbpvrng khôgvmzng tin, duỗqdgyi tay nhẹrmib nhàbpvrng vuốypaet ve bụytwvng, trêytwvn ngưveiobpvri cózkuf ávhdmnh sávhdmng nhu hòpjgia củvhdma ngưveiobpvri mẹrmib, còpjgin cózkuf mộzmclt chúqzptt cảyjdum xúqzptc rấjllgt phứdwoxc tạksmzp: “Con củvhdma ta cũqollng rấjllgt tốypaet!”

Âaxpom thanh vừngefa dứdwoxt, nàbpvrng ta cũqollng ngồdwoxi xuốypaeng, sau đwgmaózkuf cảyjdu hai đwgmaomjqu trầksmzm mặowhhc.

“Vẫtkmfn làbpvr nhâgzqtn khi còpjgin nózkufng mau chúqzptt ăyiqun đwgmai!” Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu đwgmayjduo mắqnbvt liềomjqn đwgmaypaei diệifdbn vớzfqii hai mắqnbvt Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi, nhìwgman mộzmclt lávhdmt, nàbpvrng ta cưveiobpvri ra tiếwdxkng: “Ngưveioơngefi cũqollng đwgmai xe ngựjatfa mệifdbt nhọthspc, ăyiqun xong rồdwoxi còpjgin phảyjdui nghỉcuwg ngơngefi thậnvhtt tốypaet!”


gzqtn Tuyếwdxkt Phi nhìwgman chằypaem chằypaem vàbpvro Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu, trầksmzm mặowhhc mộzmclt hồdwoxi lâgzqtu, nàbpvrng rốypaet cuộzmclc cầksmzm đwgmaũqolla lêytwvn, nâgzqtng tay gắqnbvp mộzmclt miếwdxkng tôgvmzm phỉcuwg thúqzpty đwgmaưveioa đwgmaếwdxkn bêytwvn miệifdbng.

Đsgeszmclt nhiêytwvn giốypaeng nhưveio nghĩtzls đwgmaếwdxkn cávhdmi gìwgma, ávhdmnh mắqnbvt nàbpvrng run lêytwvn, tay cầksmzm đwgmaũqolla cũqollng dừngefng lạksmzi mộzmclt chúqzptt, cuốypaei cùksmzng đwgmaowhht lạksmzi miếwdxkng tôgvmzm vàbpvro trong bávhdmt, yêytwvn lặowhhng nhìwgman Mộzmcl Duing Thanh Liễngefu, khôgvmzng hềomjqzkuf đwgmazmclng távhdmc kếwdxk tiếwdxkp.

“Sao vậnvhty? Sao lạksmzi khôgvmzng ăyiqun? Chẳoaarng lẽngefbpvr khôgvmzng hợveiop khẩksmzu vịfkuk?” Trávhdmi tim Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu đwgmazmclt nhiêytwvn khôgvmzng thểgxii khốypaeng chếwdxk đwgmaưveioveioc màbpvr nhảyjduy lêytwvn thìwgmanh thịfkukch, bàbpvrn tay nắqnbvm chặowhht lạksmzi, lòpjging bàbpvrn tay chảyjduy đwgmaksmzy mồdwoxgvmzi, cảyjdum giávhdmc sợveiovhdmi giốypaeng nhưveio muốypaen dìwgmam chếwdxkt ngưveiobpvri, hôgvmz hấjllgp cũqollng trởvdwvytwvn khózkuf khăyiqun, cózkuf cảyjdum giávhdmc muốypaen chạksmzy trốypaen thậnvhtt nhanh, nhưveiong màbpvrbpvrng khôgvmzng thểgxii đwgmai. Vìwgmabpvri tửzfqi, nàbpvrng bắqnbvt buộzmclc phảyjdui làbpvrm nhưveio vậnvhty.

“Khôgvmzng thívaiwch ăyiqun tôgvmzm còpjgin cózkuf nhữowhhng mózkufn khávhdmc, ngưveioơngefi nếwdxkm thửzfqi đwgmai, đwgmaâgzqty đwgmaomjqu làbpvrgzqtm ýcuwg củvhdma ta!” Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu duỗqdgyi tay đwgmaksmzy nhữowhhng mózkufn ăyiqun khávhdmc đwgmaếwdxkn trưveiozfqic mặowhht Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi, miễngefn cưveiooaarng kéwymao ra mộzmclt nụytwvveiobpvri.

“Thanh Liễngefu, hắqnbvn đwgmaypaei vớzfqii ngưveioơngefi khôgvmzng tốypaet đwgmaúqzptng khôgvmzng?” Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi nhìwgman đwgmaksmzy bàbpvrn mózkufn ăyiqun, đwgmaâgzqty làbpvr nhữowhhng mózkufn nàbpvrng thívaiwch nhấjllgt ởvdwv kiếwdxkp trưveiozfqic. Nghĩtzls vậnvhty, giọthspng nózkufi lạksmznh lẽngefo bậnvhtt thốypaet lêytwvn.

veioơngefi cưveiobpvri trêytwvn mặowhht Thanh Liễngefu đwgmazmclt nhiêytwvn cứdwoxng đwgmabpvr, nhìwgman ávhdmnh mắqnbvt thấjllgu triệifdbt củvhdma Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi, nàbpvrng cảyjdum giávhdmc tim đwgmanvhtp nhưveio sấjllgm, biểgxiiu tìwgmanh cózkuf chúqzptt hoảyjdung hốypaet, từngef “hắqnbvn” nàbpvry làbpvrksmzng đwgmagxii chỉcuwg ai, trong lòpjging nàbpvrng đwgmaưveioơngefng nhiêytwvn biếwdxkt rõwdxk. Nghĩtzls đwgmaếwdxkn nam nhâgzqtn đwgmaózkuf, trávhdmi tim trong ngựjatfc lạksmzi ẩksmzn ẩksmzn đwgmaau, nhưveio thủvhdmy triềomjqu phun tràbpvro. Trêytwvn ngưveiobpvri ngoạksmzi trừngef cảyjdum giávhdmc mệifdbt mỏrmibi vôgvmz lựjatfc, còpjgin cózkuf đwgmaau đwgmazfqin đwgmaếwdxkn tậnvhtn xưveioơngefng cốypaet.

“Khôgvmzng cózkuf tốypaet hay khôgvmzng, ta mang thai con củvhdma hắqnbvn, chỉcuwgzkuf nhưveio vậnvhty màbpvr thôgvmzi!” Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu hívaiwt sâgzqtu mộzmclt hơngefi, ngồdwoxi xuốypaeng cávhdmi ghếwdxkytwvn cạksmznh nàbpvrng.

ksmzng Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi bốypaen mắqnbvt nhìwgman nhau, Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu mívaiwm môgvmzi, ávhdmnh mắqnbvt giãvhdmy dụytwva hồdwoxi lâgzqtu, cuốypaei cùksmzng dưveiobpvrng nhưveio hạksmz quyếwdxkt tâgzqtm, thăyiqum dòpjgi hỏrmibi: “Ngưveioơngefi làbpvr Tiếwdxkt Phỉcuwg, Tiếwdxkt Hoàbpvrng Hậnvhtu?”

qzptc nàbpvry Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi khôgvmzng chúqzptt chầksmzn chờbpvr gậnvhtt đwgmaksmzu, trong ávhdmnh mắqnbvt khiếwdxkp sợveio củvhdma Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu, nàbpvrng khẳoaarng đwgmafkuknh hỏrmibi: “Làbpvr Mộzmcl Dung Thanh Y nózkufi cho ngưveioơngefi?”

Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu gậnvhtt gậnvhtt đwgmaksmzu, lộzmcl ra ýcuwgveiobpvri xuấjllgt phávhdmt từngef tậnvhtn đwgmaávhdmy lòpjging: “Ngưveioơngefi thậnvhtt sựjatfbpvr Tiếwdxkt Phỉcuwg, thậnvhtt tốypaet quávhdm!” Rồdwoxi sau đwgmaózkufveiobpvrng nhưveio nghĩtzls đwgmaếwdxkn cávhdmi gìwgma, nàbpvrng cúqzpti đwgmaksmzu, rũqoll mi mắqnbvt xuốypaeng, đwgmaôgvmzi mắqnbvt đwgmarmibp khôgvmzng che giấjllgu nổknwoi chua xózkuft thậnvhtt sâgzqtu, môgvmzi run run thốypaet ra mộzmclt câgzqtu: “Thậnvhtt xin lỗqdgyi, hôgvmzm nay ngưveioơngefi gặowhhp đwgmaưveioveioc ta ởvdwv đwgmaâgzqty khôgvmzng phảyjdui làbpvr ngẫtkmfu nhiêytwvn, kỳoxxb thậnvhtt làbpvr ta tớzfqii đwgmaâgzqty đwgmagxii giếwdxkt ngưveioơngefi!”

“Câgzqtu nózkufi vừngefa rồdwoxi làbpvr ngưveioơngefi cốypae ýcuwg tiếwdxkt lộzmcl cho ta khôgvmzng phảyjdui sao? Hơngefn nữowhha bêytwvn tronmg đwgmadwox ăyiqun nàbpvry căyiqun bảyjdun làbpvr khôgvmzng cózkuf đwgmazmclc, ngưveioơngefi cầksmzn gìwgma phảyjdui xin lỗqdgyi ta?”Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi lạksmzi lầksmzn nữowhha dùksmzng đwgmaũqolla gắqnbvp miếwdxkng tôgvmzm lêytwvn, đwgmaưveioa vàbpvro trong miệifdbng, nhai nhai mấjllgy miếwdxkng, cưveiobpvri đwgmaếwdxkn hai mắqnbvt cong lêytwvn giốypaeng nhưveiobpvrnh trăyiqung non: “Hưveioơngefng vịfkukqollng khôgvmzng tệifdb lắqnbvm, ngưveioơngefi quảyjdu nhiêytwvn vẫtkmfn nhớzfqiwdxk ta thívaiwch ăyiqun cávhdmi gìwgma nhấjllgt!”

Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu bỗqdgyng nhiêytwvn ngẩksmzng đwgmaksmzu, tỉcuwg mỉcuwg đwgmaávhdmnh giávhdm khuôgvmzn mặowhht xinh đwgmarmibp tao nhãvhdm củvhdma Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi, thấjllgy nàbpvrng thựjatfc sựjatf khôgvmzng đwgmagxii chuyệifdbn vừngefa rồdwoxi vàbpvro lòpjging, trong lòpjging nàbpvrng ta vừngefa ávhdmy návhdmy vừngefa cảyjdum đwgmazmclng, hốypaec mắqnbvt hơngefi hơngefi phiếwdxkm hồdwoxng, tăyiqung thêytwvm thanh âgzqtm oávhdmn hậnvhtn nózkufi: “Nếwdxku ta thựjatfc sựjatf bỏrmib thuốypaec đwgmazmclc vàbpvro, thìwgmagzqty giờbpvr ngưveioơngefi đwgmaãvhdmbpvr mộzmclt khốypaei thi thểgxii lạksmznh băyiqung rồdwoxi!”

“Nhưveiong màbpvr ngưveioơngefi khôgvmzng thểgxii hạksmz thủvhdm đwgmaưveioveioc, khôgvmzng phảyjdui sao?” Vâgzqtn Tuyếwdxkt Phi hồdwoxn nhiêytwvn khôgvmzng thèksmzm đwgmagxii ýcuwg, cưveiobpvri vớzfqii Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu.

“Ngưveioơngefi khôgvmzng cầksmzn an ủvhdmi ta, trong lòpjging ta tựjatf biếwdxkt, lúqzptc đwgmaksmzu bọthspn họthspksmzng hàbpvri tửzfqi uy hiếwdxkp ta, ta xávhdmc thựjatfc cózkuf ýcuwg muốypaen giếwdxkt ngưveioơngefi!” Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu nhìwgman nàbpvrng mộzmclt cávhdmi, rồdwoxi sau đwgmaózkufqzpti đwgmaksmzu lẳoaarng lặowhhng nhìwgman cávhdmi bụytwvng hơngefi nhôgvmzytwvn, giọthspng đwgmaiệifdbu nhẹrmib nhàbpvrng xuốypaeng: “Cho tớzfqii nay đwgmaomjqu làbpvr ta cưveiooaarng cầksmzu, từngef mộzmclt khávhdmc hắqnbvn vìwgma muốypaen ởvdwvytwvn Mộzmcl Dung Thanh Y màbpvrwgmanh nguyệifdbn làbpvrm thávhdmi giávhdmm, ta cũqollng đwgmaãvhdm hiểgxiiu rõwdxk, suốypaet cuộzmclc đwgmabpvri nàbpvry, cho dùksmz ta vìwgma hắqnbvn màbpvr hy sinh bao nhiêytwvu, hắqnbvn cũqollng sẽngef khôgvmzng vứdwoxt bỏrmib Mộzmcl Dung Thanh Y màbpvrytwvu ta!”

“Nhưveiong màbpvr, lúqzptc đwgmaózkuf ta đwgmaãvhdm mang thai, ta khôgvmzng thểgxii đwgmagxii cho hàbpvri tửzfqi khôgvmzng cózkuf phụytwv thâgzqtn, cho dùksmz Quan Bávhdm Luâgzqtn chỉcuwgytwvu Mộzmcl Dung Thanh Y cũqollng tốypaet, chỉcuwg cầksmzn hàbpvri tửzfqi củvhdma ta cózkuf mộzmclt cávhdmi phụytwv thâgzqtn trêytwvn danh nghĩtzlsa làbpvr đwgmavhdm rồdwoxi!” Khózkufe miệifdbng Mộzmcl Dung Thanh Liễngefu nhếwdxkch lêytwvn, tựjatf giễngefu cưveiobpvri cưveiobpvri: “Ta vẫtkmfn luôgvmzn nghĩtzls nhưveio vậnvhty, vẫtkmfn luôgvmzn nhẫtkmfn nhịfkukn cầksmzu toàbpvrn, nhưveiong màbpvr cho đwgmaếwdxkn hôgvmzm nay ta mớzfqii nhìwgman rõwdxk sựjatf thậnvhtt, rốypaet cuộzmclc cózkuf thểgxii khôgvmzng hềomjqveiou luyếwdxkn màbpvr buôgvmzng xuốypaeng!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.