Đích Nữ Vương Phi

Chương 108-1 : Tiết Phỉ còn sống! (1)

    trước sau   
Mộfmjmt câanyuu nósoxfi tựfnmsa nhưibdnnzywt đhidlálpfwnh ngang tai, Y Đinhoósoxfa Nhi mởanyu to hai mắvldyt nhìmjqon vẻqahr mặkdwjt Vâanyun Tuyếoroct Phi hoànqkwn toànqkwn nghiêjornm túmrkwc, khôqftcng hềqahrsoxf ýihvs tứzbop đhidlùkdwja giỡrkwtn, lậmqtcp tứzbopc mộfmjmt trậmqtcn kípxslch đhidlfmjmng kénzywo đhidlếorocn, cưibdnhidli rộfmjmjornn gậmqtct đhidlisxgu mộfmjmt cálpfwi.

Sao Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh khôqftcng biếoroct ýihvs nghĩnied trong lòivcmng củwocta nữvzwu nhâanyun trưibdnzbopc mắvldyt nànqkwy, rõfmjmnqkwng nànqkwng khôqftcng phảibdni Phỉyggl Nhi. Nhưibdnng vìmjqo sao lúmrkwc nghe nànqkwng nósoxfi muốiucsn tálpfwc hợsflwp hắvldyn vớzbopi mộfmjmt nữvzwu nhâanyun khálpfwc, trong lòivcmng củwocta hắvldyn lạglbji cósoxf cảibdnm giálpfwc khôqftcng rõfmjm, đhidlãpbet vậmqtcy còivcmn cósoxf chúmrkwt tứzbopc giậmqtcn nữvzwua, hung hăycclng nhìmjqon chằxlwpm chằxlwpm Vâanyun Tuyếoroct Phi mộfmjmt cálpfwi, giọoqybng nósoxfi âanyum trầisxgm vang lêjornn: “Chúmrkwng ta đhidli chuyếorocn nànqkwy đhidlưibdnhidlng xálpfw nguy hiểoqybm, ngưibdnơscsgi tùkdwjy tiệvqskn dẫzbopn nữvzwu nhi nhànqkw ngưibdnhidli ta đhidli, đhidlãpbet hỏglbji qua phụiewb mẫzbopu ngưibdnhidli ta chưibdna?” Hắvldyn biếoroct Y Xuyêjornn dùkdwj lớzbopn tuổvvyci nhưibdnng lạglbji chỉygglsoxf duy nhấvgret mộfmjmt nữvzwu nhi, nêjornn hếoroct sứzbopc cưibdnng chiềqahru nhưibdn bảibdno bốiucsi, chắvldyc chắvldyn sẽrozg khôqftcng đhidloqybnqkwng ấvgrey đhidli theo.

anyun Tuyếoroct Phi ngẩglbjn ra, quảibdn thậmqtct cảibdnm thấvgrey mìmjqonh đhidlãpbetibdnsflwt qua khuôqftcn phénzywp rồyriei, đhidlưibdna mắvldyt álpfwy nálpfwy nhìmjqon sang đhidlglbji thúmrkwc trung niêjornn đhidlang cau mànqkwy.

“Phụiewb thâanyun ta ôqftcng ấvgrey sẽrozg đhidlyrieng ýihvs!” Y Đinhoósoxfa Nhi vộfmjmi vànqkwng nósoxfi, mắvldyt nhìmjqon chăycclm chúmrkwanyun Tuyếoroct Phi, chỉyggl sợsflwnqkwng đhidlfmjmt nhiêjornn đhidlvvyci ýihvs. diễhnkmn^đhidlànqkwn%%lêjorn**quýihvs&&đhidlôqftcn

Y Xuyêjornn nghe vậmqtcy, liềqahrn đhidlzbopng khôqftcng vữvzwung, trong mắvldyt nữvzwu nhi chỉygglsoxf Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh, ôqftcng gắvldyt giọoqybng, nhưibdnng khôqftcng khósoxf đhidloqyb nghe ra mộfmjmt ípxslt uấvgret ứzbopc trong đhidlósoxf: “Đinhoósoxfa Nhi, con quêjornn vừnvzfa rồyriei ta đhidlãpbetsoxfi gìmjqo vớzbopi con sao? Ta tuyệvqskt đhidliucsi sẽrozg khôqftcng đhidlyrieng ýihvs cho con đhidli cùkdwjng bọoqybn họoqyb!”

Y Đinhoósoxfa Nhi xoay ngưibdnhidli, hai mắvldyt sưibdnng đhidlglbj đhidliucsi diệvqskn Y Xuyêjornn, giọoqybng nósoxfi mang theo sựfnms khẩglbjn cầisxgu: “Phụiewb thâanyun, ngưibdnhidli đhidloqyb cho con đhidli cùkdwjng vớzbopi Hạglbj đhidlglbji ca vànqkwanyun tỷuulx tỷuulx ra ngoànqkwi va chạglbjm xãpbet hộfmjmi ~ Đinhoósoxfa Nhi nhấvgret đhidlsbxsnh sẽrozg thưibdnhidlng xuyêjornn vềqahr thăycclm ngưibdnhidli vànqkw mẫzbopu thâanyun!” diễhnkmn%đhidlànqkwn@@@@lêjorn%%%%%quýihvs,,,,,đhidlôqftcn


“Nữvzwu nhi tốiucst củwocta ta ~ nósoxfi sao đhidloqyb con hiểoqybu đhidlâanyuy? Bêjornn ngoànqkwi khôqftcng hềqahr tốiucst đhidlibdnp giốiucsng nhưibdn con nghĩnied đhidlâanyuu, ta vànqkw mẫzbopu thâanyun con giànqkw rồyriei, tâanyum nguyệvqskn duy nhấvgret chípxslnh lànqkwmjqom cho con mộfmjmt phu quâanyun tốiucst cósoxf thểoqybnqkwm bạglbjn chăycclm sósoxfc con cảibdn đhidlhidli. Đinhooqyb sau trăycclm tuổvvyci, chúmrkwng ta cũsngmng cósoxf thểoqyb an tâanyum nhắvldym mắvldyt xuôqftci tay, nhưibdnng bâanyuy giờhidl nếorocu con đhidli theo bọoqybn họoqyb ra ngoànqkwi, tưibdnơscsgng lai con sẽrozg chịsbxsu rấvgret nhiềqahru khổvvyc sởanyu, ta vànqkw mẫzbopu thâanyun con cũsngmng sẽrozg thưibdnhidlng xuyêjornn nhớzbop nhung. . . . . .” Y Xuyêjornn tậmqtcn tìmjqonh khuyêjornn bảibdno nữvzwu nhi, đhidlhidli nànqkwy ôqftcng khôqftcng cầisxgu gìmjqo khálpfwc, hy vọoqybng duy nhấvgret đhidlósoxfnqkw khiếorocn nữvzwu nhi sốiucsng thậmqtct vui vẻqahr. Nếorocu Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh yêjornu nữvzwu nhi củwocta ôqftcng, ôqftcng còivcmn cósoxf thểoqyb suy nghĩnied mộfmjmt chúmrkwt, nhưibdnng ngưibdnhidli ta hoànqkwn toànqkwn khôqftcng cósoxf ýihvsmjqo vớzbopi nósoxf, lànqkwm sao khi ôqftcng biếoroct rõfmjmnqkw sai, còivcmn đhidloqyb nữvzwu nhi đhidli theo đhidlâanyuy?

“Con khôqftcng sợsflw khổvvyc, con chỉyggl muốiucsn ởanyu chung mộfmjmt chỗwoct vớzbopi Hạglbj đhidlglbji ca!” Y Đinhoósoxfa Nhi vẫzbopn chấvgrep nhấvgret nhưibdnsngm, álpfwnh mắvldyt kiêjornn đhidlsbxsnh. diễhnkmn%%%%Đinhoànqkwn,lêjorn.....quýihvs!!!đhidlôqftcn

“Nhưibdnng ta vànqkw mẫzbopu thâanyun con sẽrozg lo lắvldyng, con lànqkw nữvzwu nhi duy nhấvgret củwocta chúmrkwng ta, cósoxf phụiewb mẫzbopu nànqkwo khôqftcng muốiucsn nữvzwu nhi củwocta mìmjqonh sốiucsng tốiucst hơscsgn, con muốiucsn ởanyukdwjng Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh, nhưibdnng con đhidlãpbet hỏglbji hắvldyn xem hắvldyn cósoxf đhidlyrieng ýihvs hay khôqftcng?” Ngữvzwu đhidliệvqsku Y Xuyêjornn trầisxgm thấvgrep lạglbjnh lùkdwjng nhưibdnng khôqftcng khósoxf nhìmjqon ra tìmjqonh thưibdnơscsgng vôqftc tậmqtcn mànqkw ôqftcng giànqkwnh cho nữvzwu nhi củwocta mìmjqonh.

Y Đinhoósoxfa Nhi giậmqtct mìmjqonh, đhidlôqftci mắvldyt sálpfwng nhưibdnibdnzbopc ngưibdnzbopc lêjornn, khao khálpfwt nhìmjqon Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh, hi vọoqybng hắvldyn cósoxf thểoqybmjqomjqonh nósoxfi chuyệvqskn, nhưibdn vậmqtcy phụiewb thâanyun cũsngmng sẽrozg khôqftcng phảibdnn đhidliucsi nữvzwua!

Trôqftcng thấvgrey álpfwnh mắvldyt nữvzwu nhi si mêjorn, sao Y Xuyêjornn khôqftcng biếoroct ýihvs nghĩnied trong lòivcmng nósoxf chứzbop, nhưibdnng ôqftcng cũsngmng biếoroct Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh đhidliucsi vớzbopi nữvzwu nhi củwocta mìmjqonh mộfmjmt chúmrkwt ýihvs tứzbopsngmng khôqftcng cósoxf, vìmjqo vậmqtcy ôqftcng chuyểoqybn mắvldyt sang Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh, trịsbxsnh trọoqybng nghiêjornm túmrkwc nósoxfi: “Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh, ngưibdnơscsgi nósoxfi đhidli!”

Trong lòivcmng Y Đinhoósoxfa Nhi khẽrozg run lêjornn, bỗwoctng chốiucsc trêjornn mặkdwjt phủwoctjornn mộfmjmt tầisxgng mànqkwu đhidlglbj nhưibdn álpfwnh bìmjqonh minh, tay nắvldym chặkdwjt chiếorocc khăyccln. . . . . .

Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh trầisxgm mặkdwjc hồyriei lâanyuu, hắvldyn biếoroct Y Đinhoósoxfa Nhi thípxslch mìmjqonh, nhưibdnng vẫzbopn cho rằxlwpng chỉygglnqkw nhấvgret thờhidli cảibdnm nắvldyng, tuyệvqskt nhiêjornn khôqftcng ngờhidlnqkwng sẽrozgmjqomjqonh mànqkw đhidlvgreu tranh vớzbopi phụiewb thâanyun lâanyuu nhưibdn vậmqtcy. Nhưibdnng thứzbop lỗwocti cho hắvldyn, yêjornu chípxslnh lànqkwjornu, đhidlhidli nànqkwy hắvldyn chỉyggljornu mộfmjmt mìmjqonh Tiếoroct Phỉyggl, bấvgret kỳdixz nữvzwu nhâanyun nànqkwo cũsngmng khôqftcng thay thếoroc đhidlưibdnsflwc đhidlsbxsa vịsbxs củwocta Tiếoroct Phỉygglanyu trong lòivcmng hắvldyn, hắvldyn cũsngmng khôqftcng muốiucsn cảibdn nểoqyb!

“Đinhoósoxfa Nhi, bálpfw phụiewbnqkwmjqo tốiucst cho muộfmjmi!” Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh mấvgrep málpfwy môqftci, dừnvzfng mộfmjmt chúmrkwt, nhìmjqon gưibdnơscsgng mặkdwjt Y Đinhoósoxfa Nhi đhidlãpbet trởanyujornn trắvldyng bệvqskt, hắvldyn tiếorocp tụiewbc nénzywm ra mộfmjmt câanyuu nósoxfi: “Ta thípxslch nữvzwunqkwi tửielh!”

Thẳuulxng thừnvzfng từnvzf chốiucsi nhưibdn vậmqtcy, Y Đinhoósoxfa Nhi hálpfwsoxf thểoqyb khôqftcng hiểoqybu, nànqkwng lầisxgn nànqkwy buôqftcng xuốiucsng sựfnmsnzyw dặkdwjt củwocta nữvzwu nhi, dũsngmng cảibdnm mộfmjmt lầisxgn, nhưibdnng lạglbji lấvgrey đhidlưibdnsflwc kếoroct quảibdn nhưibdn thếoroc.

anyun Tuyếoroct Phi khôqftcng khỏglbji cảibdnm đhidlfmjmng, thưibdnơscsgng thay cho tấvgrem lòivcmng cha mẹibdn trong thiêjornn hạglbj, vừnvzfa nãpbety nànqkwng đhidlãpbet ípxslch kỉyggl rồyriei. Khôqftcng quan tâanyum đhidlếorocn cảibdnm thụiewb củwocta phụiewb mẫzbopu ngưibdnhidli ta, lúmrkwc nànqkwy nhìmjqon bộfmjm dạglbjng Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh bịsbxsnqkwm khósoxf, trong lòivcmng trốiucsng rỗwoctng. Nànqkwng cósoxfivcmng tốiucst, hi vọoqybng cósoxf mộfmjmt nữvzwu nhâanyun xứzbopng đhidlálpfwng cósoxf thểoqyb bầisxgu bạglbjn vớzbopi Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh, đhidloqyb hắvldyn khôqftcng còivcmn côqftc đhidlơscsgn nữvzwua, tuy nhiêjornn lạglbji bỏglbj quêjornn Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh cósoxf thípxslch hay khôqftcng.

“Ta hiểoqybu, thậmqtct xin lỗwocti, Hạglbj đhidlglbji ca, thêjornm phiềqahrn toálpfwi cho huynh rồyriei!” Y Đinhoósoxfa Nhi rũsngm mắvldyt, cốiucsnzywn nưibdnzbopc mắvldyt, nósoxfi khẽrozg, sau đhidlósoxf xoay ngưibdnhidli chạglbjy thẳuulxng vànqkwo trong phòivcmng.

Hạglbj Hầisxgu Cảibdnnh thấvgrey vậmqtcy khe khẽrozg thởanyunqkwi, đhidlưibdna mắvldyt nhìmjqon sang Y Xuyêjornn: “Bálpfw phụiewb, thờhidli gian khôqftcng còivcmn sớzbopm, chúmrkwng ta phảibdni đhidli rồyriei!”

Đinhoâanyuy lànqkw mộfmjmt hànqkwi tửielh ưibdnu túmrkw, đhidlálpfwng tiếorocc cùkdwjng Đinhoósoxfa Nhi hữvzwuu duyêjornn vôqftc phậmqtcn, Y Xuyêjornn gậmqtct đhidlisxgu mộfmjmt cálpfwi, châanyun thànqkwnh nósoxfi: “Lêjornn đhidlưibdnhidlng thuậmqtcn đhidlưibdnhidlng xuôqftci giósoxf!”


Trong hoànqkwng cung xanh vànqkwng rựfnmsc rỡrkwt, khi mộfmjmt tia sálpfwng cuốiucsi cùkdwjng ởanyu trêjornn trờhidli dầisxgn dầisxgn biếorocn mấvgret, ban đhidlêjornm kénzywo đhidlếorocn lầisxgn nữvzwua.

Trưibdnhidlng Môqftcn cung lànqkwscsgi vắvldyng vẻqahr nhấvgret ởanyu hoànqkwng cung, lúmrkwc nànqkwy từnvzfng đhidlsflwt tiếorocng nữvzwu tửielhjornn rỉyggl xen lẫzbopn tiếorocng thởanyu gấvgrep củwocta nam tửielh truyềqahrn ra dưibdnzbopi ngọoqybn đhidlènzywn mờhidlibdno.

“Bálpfw Luâanyun, nhẹibdn mộfmjmt chúmrkwt, chànqkwng lànqkwm ta đhidlau ~” Gòivcmlpfw Mộfmjm Dung Thanh Y đhidlglbjielhng trànqkwn đhidlisxgy thẹibdnn thùkdwjng, trêjornn ngọoqybc thểoqyb trắvldyng nõfmjmn khắvldyp nơscsgi rảibdni rálpfwc dấvgreu đhidlglbj, giọoqybng nósoxfi kiềqahru mỵyriemrkwc nànqkwy cànqkwng thêjornm kípxslch tìmjqonh.

“Tiểoqybu Y, Tiểoqybu Y, ta yêjornu nànqkwng. . . . . .” Tròivcmng mắvldyt Quan Bálpfw Luâanyun chứzbopa đhidlisxgy dụiewbc hỏglbja, ngắvldym thâanyun thểoqyb xinh đhidlibdnp phípxsla dưibdnzbopi, đhidlâanyuy lànqkw nữvzwu nhâanyun mìmjqonh ngànqkwy nhớzbop đhidlêjornm mong, giờhidl phúmrkwt nànqkwy rốiucst cuộfmjmc hoànqkwn toànqkwn thuộfmjmc vềqahrmjqonh rồyriei.

Nghe tìmjqonh nhâanyun nỉyggl non, Mộfmjm Dung Thanh Y tạglbjm thờhidli quêjornn mấvgret khoảibdnng thờhidli gian khôqftcng vui nànqkwy, hai tay ôqftcm lấvgrey cổvvyc Quan Bálpfw Luâanyun, rưibdnzbopng ngưibdnhidli đhidlưibdna đhidlôqftci môqftci đhidlglbj mọoqybng lêjornn, hai ngưibdnhidli say mêjorn quấvgren quit nhau, trong khôqftcng khípxsl trànqkwn ngậmqtcp mùkdwji vịsbxsmjqonh dụiewbc.

Đinhoang lúmrkwc hai ngưibdnhidli quêjornn hếoroct tấvgret cảibdn, tớzbopi đhidloạglbjn cao trànqkwo. Đinhoùkdwjng mộfmjmt tiếorocng, cửielha chípxslnh bịsbxs ngưibdnhidli từnvzfjornn ngoànqkwi đhidlálpfwycclng, mộfmjmt đhidlfmjmi Ngựfnmsanyum quâanyun mặkdwjc quâanyun phụiewbc theo thứzbop tựfnms chạglbjy vànqkwo, cầisxgm đhidlisxgu chípxslnh lànqkw ngưibdnhidli đhidlãpbet chiếorocm đhidloạglbjt Mộfmjm Dung Thanh Y rấvgret nhiềqahru lầisxgn, Vưibdnơscsgng Nhịsbxs.

mrkwc âanyum thanh vang lêjornn, Quan Bálpfw Luâanyun nhanh tay kénzywo chiếorocc chăyccln bêjornn cạglbjnh, phủwoctjornn cơscsg thểoqybjorn ngưibdnhidli củwocta Mộfmjm Dung Thanh Y.

“Mộfmjm Dung quýihvs phi, ngưibdnơscsgi thậmqtct to gan, hoànqkwng thưibdnsflwng bịsbxs thưibdnơscsgng nặkdwjng nằxlwpm liệvqskt giưibdnhidlng, vậmqtcy mànqkw ngưibdnơscsgi lạglbji dálpfwm cùkdwjng nam nhâanyun thôqftc lỗwoct khálpfwc ởanyu đhidlâanyuy hôqftcibdna gọoqybi giósoxf, dâanyum loạglbjn hậmqtcu cung!” Vưibdnơscsgng Nhịsbxs tứzbopc giậmqtcn chỉyggl trípxslch.

Mộfmjm Dung Thanh Y khôqftcng ngờhidljornn nam nhâanyun ghêjorn tởanyum nànqkwy thếoroc nhưibdnng mang theo cấvgrem vệvqsk quâanyun đhidli vànqkwo bắvldyt gian, rõfmjmnqkwng hôqftcm qua nànqkwng đhidlãpbet phụiewbc vụiewb cho hắvldyn, hôqftcm nay dĩnied nhiêjornn nósoxfi nànqkwng nhưibdn vậmqtcy, thậmqtct đhidlálpfwng ghénzywt mànqkw!

“Ngưibdnhidli đhidlâanyuu, bắvldyt têjornn nam nhâanyun lỗwoctpbetng đhidlósoxf lạglbji ta, chờhidl ta bẩglbjm rõfmjm hoànqkwng thưibdnsflwng, xửielhihvs hắvldyn sau!” Vưibdnơscsgng Nhịsbxs nghiêjornm giọoqybng ra lệvqsknh, álpfwnh mắvldyt nhìmjqon Quan Bálpfw Luâanyun trànqkwn ngậmqtcp khiêjornu khípxslch vànqkw chálpfwn ghénzywt.

Thờhidli đhidliểoqybm Quan Bálpfw Luâanyun còivcmn chưibdna hiểoqybu rõfmjm chuyệvqskn gìmjqo đhidlang xảibdny ra, hai binh lípxslnh cưibdnhidlng trálpfwng đhidlãpbet nhấvgrec hắvldyn lêjornn, cơscsg thểoqyb trầisxgn trụiewbi cứzbop nhưibdn vậmqtcy bànqkwy ra trưibdnzbopc mặkdwjt đhidlálpfwm lípxslnh. Quen sốiucsng trong nhung lụiewba cósoxf bao giờhidl hắvldyn bịsbxssngm nhụiewbc nhưibdn vậmqtcy, nhấvgret thờhidli sắvldyc mặkdwjt xanh ménzywt, nhìmjqon vànqkwo vẻqahr mặkdwjt vêjornnh válpfwo củwocta Vưibdnơscsgng Nhịsbxssoxfi: “Ngưibdnơscsgi biếoroct ta lànqkw ai khôqftcng, lạglbji dálpfwm vôqftc lễhnkm vớzbopi ta nhưibdn thếoroc!”

“Ngưibdnơscsgi lànqkw Thiêjornn tửielhsngmng vôqftc dụiewbng, gian dípxslu vớzbopi nữvzwu nhâanyun củwocta hoànqkwng thưibdnsflwng, cósoxfibdnhidli đhidlisxgu cũsngmng khôqftcng đhidlwoct chénzywm. Bâanyuy đhidlâanyuu, giảibdni hắvldyn vànqkwo đhidlglbji lao trưibdnzbopc cho ta!” Vưibdnơscsgng Nhịsbxs liếorocc mắvldyt xuốiucsng phípxsla dưibdnzbopi, nhìmjqon thấvgrey vậmqtct bẩglbjn thỉygglu kia, álpfwnh sálpfwng ghen tỵyrie thoálpfwng qua trong mắvldyt, hắvldyn vỗwoct vỗwoctibdnơscsgng mặkdwjt trắvldyng trẻqahro củwocta Quan Bálpfw Luâanyun, hung dữvzwusoxfi: “Têjornn tiểoqybu bạglbjch kiểoqybm nànqkwy, cálpfwc ngưibdnơscsgi chăycclm sósoxfc thậmqtct tốiucst cho ta!”

Quan Bálpfw Luâanyun tứzbopc giậmqtcn, muốiucsn giãpbety giụiewba, nhưibdnng bọoqybn họoqyb đhidlqahru lànqkw cấvgrem vệvqsk quâanyun hoànqkwng cung, đhidlãpbet trảibdni qua huấvgren luyệvqskn, côqftcng phu khôqftcng thểoqyb so sálpfwnh vớzbopi ngưibdnhidli thưibdnhidlng, chỉygglsoxf thểoqyb bịsbxsibdnrkwtng chếorocqftci ra ngoànqkwi.


ibdnơscsgng Nhịsbxs liếorocc mắvldyt nữvzwu nhâanyun đhidlang run rẩglbjy trêjornn giưibdnhidlng kia, trong mắvldyt hiệvqskn lêjornn vẻqahribdnng phấvgren, hắvldyn ho khan hai tiếorocng khoálpfwt khoálpfwt tay: “Cálpfwc ngưibdnơscsgi đhidli vềqahr trưibdnzbopc, ta ởanyu đhidlâanyuy coi chừnvzfng!”

Mộfmjmt tiếorocng bưibdnzbopc châanyun chỉygglnh tềqahr vang lêjornn, khôqftcng lâanyuu sau, trong phòivcmng yêjornn tĩniednh trởanyu lạglbji.

“Ngưibdnơscsgi con dâanyum phụiewbnqkwy, hôqftcm qua ta mớzbopi hầisxgu hạglbj ngưibdnơscsgi, khôqftcng ngờhidlivcmn chưibdna khiếorocn ngưibdnơscsgi thỏglbja mãpbetn, hôqftcm nay ngưibdnơscsgi lạglbji dálpfwm quyếorocn rũsngm thêjornm mộfmjmt têjornn tiểoqybu bạglbjch kiểoqybm!” Lúmrkwc nànqkwy trong phòivcmng cũsngmng chỉygglsoxf hai ngưibdnhidli bọoqybn họoqyb, Vưibdnơscsgng Nhịsbxs khôqftcng nhịsbxsn đhidlưibdnsflwc nữvzwua, tứzbopc giậmqtcn nósoxfi.

Mộfmjm Dung Thanh Y trầisxgn trụiewbi nằxlwpm trêjornn giưibdnhidlng, trêjornn ngưibdnhidli nhớzbopp nhúmrkwa, may mànqkwmrkwc đhidli Bálpfw Luâanyun đhidlãpbet đhidlvldyp chăyccln lêjornn cho nànqkwng, nếorocu khôqftcng nànqkwng thậmqtct khôqftcng mặkdwjt mũsngmi gặkdwjp ngưibdnhidli rồyriei.

Nghe tiếorocng bưibdnzbopc châanyun cànqkwng ngànqkwy cànqkwng đhidlếorocn gầisxgn, cảibdn trálpfwi tim nànqkwng cũsngmng treo lêjornn, cơscsg thểoqybnqkwng thêjornm run rẩglbjy lợsflwi hạglbji.

Đinhofmjmt nhiêjornn tiếorocng bưibdnzbopc châanyun dừnvzfng ởanyu trưibdnzbopc giưibdnhidlng, mộfmjmt đhidlôqftci tay mạglbjnh mẽrozg nhấvgrec chăyccln lêjornn.

“A. . . . . .” Mấvgret đhidli chăyccln che giấvgreu, Mộfmjm Dung Thanh Y vọoqybt mộfmjmt cálpfwi lậmqtct ngưibdnhidli ngồyriei dậmqtcy, đhidlưibdna tay vộfmjmi vànqkwng che kípxsln nơscsgi tưibdn mậmqtct củwocta mìmjqonh.

ibdnơscsgng Nhịsbxsnzywm chăyccln qua mộfmjmt bêjornn, thưibdnanyung thứzbopc vẻqahr mặkdwjt hoảibdnng sợsflw kia, tiếorocp theo châanyum chọoqybc cưibdnhidli mộfmjmt tiếorocng: “Hiệvqskn tạglbji mớzbopi biếoroct xấvgreu hổvvyc sao, vừnvzfa rồyriei ta thấvgrey ngưibdnơscsgi vôqftckdwjng dâanyum đhidlãpbetng mànqkw!”

“Ngưibdnơscsgi...ngưibdnơscsgi muốiucsn lànqkwm gìmjqo?” Mộfmjm Dung Thanh Y biếoroct hôqftcm nay chạglbjy khôqftcng thoálpfwt, Bálpfw Luâanyun bịsbxs hắvldyn bắvldyt, bâanyuy giờhidlnqkwng nhưibdnlpfw nằxlwpm trêjornn thớzbopt, chỉygglsoxf thểoqyb mặkdwjc cho hắvldyn xâanyuu xénzyw.

“Ta muốiucsn lànqkwm gìmjqo, ngưibdnơscsgi khôqftcng biếoroct?” Vưibdnơscsgng Nhịsbxs nhếorocch miệvqskng cưibdnhidli nósoxfi: “Ta muốiucsn ngưibdnơscsgi lấvgrey kĩniedycclng vừnvzfa rồyriei vớzbopi têjornn tiểoqybu bạglbjch kiểoqybm kia phụiewbc vụiewb ta, nósoxfi khôqftcng chừnvzfng ta vui, sẽrozg tha cho ngưibdnơscsgi!”

Mộfmjm Dung Thanh Y chợsflwt lósoxfe, ngưibdnzbopc mắvldyt vộfmjmi hỏglbji: “Vậmqtcy ngưibdnơscsgi cósoxf thảibdnlpfw Luâanyun ra khôqftcng?”

Sắvldyc mặkdwjt Vưibdnơscsgng Nhịsbxs tốiucsi sầisxgm lạglbji, dĩnied nhiêjornn lànqkw khôqftcng muốiucsn rồyriei, nhưibdnng khi nhìmjqon đhidlếorocn thâanyun thểoqyb trắvldyng nõfmjmn kia, hắvldyn gậmqtct đhidlisxgu mộfmjmt cálpfwi: “Dĩnied nhiêjornn, chỉyggl cầisxgn ngưibdnơscsgi phụiewbc vụiewb tốiucst, tấvgret cảibdn đhidlqahru dễhnkmsoxfi chuyệvqskn!”

Sau khi Mộfmjm Dung Thanh Y lấvgrey đhidlưibdnsflwc đhidlálpfwp álpfwp, trầisxgm mặkdwjc hồyriei lâanyuu, sau đhidlósoxf từnvzf từnvzf thảibdnnqkwn tay đhidlang che cơscsg thểoqyb ra, chậmqtcm rãpbeti di chuyểoqybn đhidlếorocn Vưibdnơscsgng Nhịsbxs.


“Nhanh lêjornn, ta khôqftcng cósoxf nhiềqahru kiêjornn nhẫzbopn vớzbopi ngưibdnơscsgi đhidlâanyuu, nếorocu nhưibdn ngưibdnơscsgi khôqftcng muốiucsn, ta đhidli đhidlâanyuy!” Vưibdnơscsgng Nhịsbxs cau mànqkwy thúmrkwc giụiewbc, trong mắvldyt hơscsgi sốiucst ruộfmjmt, têjornn tiểoqybu bạglbjch kiểoqybm kia sao so đhidlưibdnsflwc vớzbopi hắvldyn chứzbop. Nữvzwu nhâanyun nànqkwy mớzbopi vừnvzfa rồyriei vui sưibdnzbopng nhưibdn vậmqtcy, giờhidl phúmrkwt nànqkwy nhìmjqon thấvgrey nànqkwng ta dùkdwjng thálpfwi đhidlfmjm bấvgret đhidlvldyc dĩnied vớzbopi mìmjqonh, hắvldyn khôqftcng khỏglbji căycclm tứzbopc trong lòivcmng.

Mộfmjm Dung Thanh Y run mộfmjmt cálpfwi, hai mắvldyt nhắvldym lạglbji, vộfmjmi vànqkwng đhidlưibdna tay cởanyui quầisxgn álpfwo Vưibdnơscsgng Nhịsbxs ra.

Nhưibdnng Vưibdnơscsgng Nhịsbxs khôqftcng chờhidl đhidlưibdnsflwc nữvzwua, nhànqkwo lêjornn cơscsg thểoqyb trắvldyng muốiucst trưibdnzbopc mặkdwjt, đhidlâanyuy lànqkw lầisxgn cuốiucsi cùkdwjng, hắvldyn phảibdni nắvldym bắvldyt thờhidli gian. . . . . .

Thờhidli gian trôqftci qua từnvzfng phúmrkwt từnvzfng giâanyuy, khi Vưibdnơscsgng Nhịsbxs từnvzf trêjornn ngưibdnhidli Mộfmjm Dung Thanh Y lậmqtct ngưibdnhidli xuốiucsng, nhặkdwjt quầisxgn álpfwo dưibdnzbopi đhidlvgret lêjornn mặkdwjc vànqkwo, Mộfmjm Dung Thanh Y nhịsbxsn đhidlau, giọoqybng nósoxfi khànqkwn khànqkwn vang lêjornn: “Khi nànqkwo thìmjqo ngànqkwi thảibdnlpfw Luâanyun?”

Tay Vưibdnơscsgng Nhịsbxs mặkdwjc quầisxgn álpfwo dừnvzfng lạglbji, vẻqahr âanyum u chợsflwt hiệvqskn trong mắvldyt, cưibdnhidli mộfmjmt tiếorocng: “Bâanyuy giờhidl ngưibdnơscsgi mặkdwjc quầisxgn álpfwo vànqkwo đhidli cùkdwjng ta, ta sẽrozg thảibdn hắvldyn ngay trưibdnzbopc mặkdwjt ngưibdnơscsgi, cũsngmng trálpfwnh cho ngưibdnơscsgi lo lắvldyng.”

Mộfmjm Dung Thanh Y khôqftcng nghi ngờhidlmjqo, chịsbxsu đhidlfnmsng đhidlau đhidlzbopn từnvzf trêjornn giưibdnhidlng ngồyriei dậmqtcy, nhặkdwjt quầisxgn álpfwo dưibdnzbopi đhidlvgret lêjornn tròivcmng vànqkwo ngưibdnhidli.

Đinhosflwi sau khi mặkdwjc xong, Vưibdnơscsgng Nhịsbxs dẫzbopn Mộfmjm Dung Thanh Y đhidli ra ngoànqkwi.

Mộfmjmt trưibdnzbopc mộfmjmt sau, Mộfmjm Dung Thanh Y tùkdwjy Vưibdnơscsgng Nhịsbxs dẫzbopn đhidlưibdnhidlng, mặkdwjc dùkdwjnqkw buổvvyci tốiucsi, nhưibdnng trong hoànqkwng cung vẫzbopn sálpfwng nhưibdn ban ngànqkwy, nhìmjqon cảibdnnh vậmqtct xung quanh quen thuộfmjmc, nànqkwng dừnvzfng bưibdnzbopc cau mànqkwy: “Đinhoâanyuy khôqftcng phảibdni đhidlưibdnhidlng đhidlếorocn nhànqkw lao, ngưibdnơscsgi rốiucst cuộfmjmc muốiucsn dẫzbopn ta đhidli đhidlâanyuu?”

“Đinhoãpbet đhidlếorocn nơscsgi nànqkwy, ta khôqftcng gạglbjt ngưibdnơscsgi nữvzwua, hoànqkwng thưibdnsflwng muốiucsn gặkdwjp ngưibdnơscsgi!” Vưibdnơscsgng Nhịsbxs gọoqybn gànqkwng dứzbopt khoálpfwt nósoxfi.

Mộfmjm Dung Thanh Y ngẩglbjn ra, mặkdwjc dùkdwjnqkwng rấvgret muốiucsn gặkdwjp Hạglbj Hầisxgu Huyềqahrn, nhưibdnng khôqftcng phảibdni lànqkw hiệvqskn tạglbji, vừnvzfa nãpbety mìmjqonh mớzbopi xảibdny ra quan hệvqsk vớzbopi hai nam nhâanyun. Nếorocu bịsbxs Hạglbj Hầisxgu Huyềqahrn biếoroct, nànqkwng cắvldym sừnvzfng hắvldyn. Cho dùkdwjsoxfanyun Tuyếoroct Phi lànqkw phálpfwp bảibdno, hắvldyn cũsngmng sẽrozg khôqftcng đhidloqybmjqonh tiếorocp tụiewbc lànqkwm quýihvs phi, khôqftcng lànqkwm quýihvs phi, vậmqtcy bao nhiêjornu sỉyggl nhụiewbc vànqkw khổvvyc sởanyu trong mấvgrey ngànqkwy nay cósoxfpxslnh lànqkwmjqo?

nqkwng khôqftcng chúmrkwt nghĩnied ngợsflwi, lậmqtcp tứzbopc xoay ngưibdnhidli đhidli trởanyu vềqahr.

ibdnơscsgng Nhịsbxs vộfmjmi vànqkwng ngăyccln lạglbji, kénzywo lấvgrey cálpfwnh tay Mộfmjm Dung Thanh Y, cảibdnnh cálpfwo nósoxfi: “Hôqftcm nay bấvgret luậmqtcn thếorocnqkwo ngưibdnơscsgi cũsngmng phảibdni theo ta đhidli gặkdwjp hoànqkwng thưibdnsflwng, nếorocu khôqftcng ta sẽrozg khôqftcng khálpfwch sálpfwo vớzbopi têjornn tiểoqybu bạglbjch kiểoqybm kia!”

Tuy Mộfmjm Dung Thanh Y thípxslch Quan Bálpfw Luâanyun, nhưibdnng so vớzbopi tiềqahrn đhidlyrie củwocta mìmjqonh, nànqkwng cànqkwng thêjornm coi trọoqybng mìmjqonh hơscsgn.

“Tùkdwjy ngưibdnơscsgi!” Mộfmjm Dung Thanh Y thẳuulxng thừnvzfng nénzywm ra ba chữvzwu, sau đhidlósoxf bắvldyt đhidlisxgu giãpbety giụiewba.

ibdnsflwu mờhidli khôqftcng uốiucsng chỉyggl thípxslch uốiucsng rưibdnsflwu phạglbjt, sắvldyc mặkdwjt Vưibdnơscsgng Nhịsbxs lạglbjnh lẽrozgo, kẹibdnp chặkdwjc hai tay Mộfmjm Dung Thanh Y ra sau lưibdnng, énzywp nànqkwng đhidli vềqahr phípxsla trưibdnzbopc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.