Đế Sư Xuất Sơn

Chương 615 :

    trước sau   

“Sau đkvccóhwlejajji liềtjvxn đkvccưqueoszsfc đkvccưqueoa đkvccếhgqzn chỗrdurbboay tựmqhv sinh tựmqhv diệonfot, nhưqueong ôjajjng trờqueoi cóhwle mắrdurt, tôjajji lợszsfi dụscdhng nhữonfong gìrihh đkvccãpvsw họqueoc cảonfo đkvccqueoi, chuyểhxdcn đkvccahxdi thiêfifun mệonfonh, đkvccem bảonfon thâksfcn thoárdurt chếhgqzt, chuyểhxdcn đkvccếhgqzn trêfifun ngưqueoqueoi mộjajjt bộjajjqueoơfjreng khôjajjjajji phárdurt hiệonfon ởfztz chỗrdurbboay, hậybaeu quảonfo chíbyljnh làbboa mạezhjng tuy rằpddwng đkvccưqueoszsfc giữonfo lạezhji nhưqueong liềtjvxn biếhgqzn thàbboanh bộjajj dạezhjng ngưqueoqueoi nàbboay ngưqueoqueoi khôjajjng ra ngưqueoqueoi, quỷybae khôjajjng ra quỷybae!” “Đfifuszsfi đkvccãpvsw, chíbyljnh làbboaqueom trưqueoygjzc! Hai ngàbboan năqueom nay tôjajji luôjajjn luôjajjn nghĩluwv vềtjvx anh trai thâksfcn yêfifuu củdyhoa tôjajji, tôjajji muốyklvn trảonfo thùoahf! Tôjajji sẽyklv trảonfo thùoahf tấdzfpt cảonfo nhữonfong ngưqueoqueoi đkvccãpvsw giếhgqzt tôjajji!” “Nóhwlei nhưqueo vậybaey, kỳvbde thựmqhvc ởfztz chỗrdurbboay, bảonfoo vậybaet bíbylj mậybaet lưqueou truyềtjvxn năqueom đkvccóhwle Tầgstkn Thủdyhoy Hoàbboang chôjajjn cấdzfpt chíbyljnh làbboa anh?” “Khôjajjng!” Hạezhj Trưqueoqueong đkvccjajjt nhiêfifun cưqueoqueoi mộjajjt cárdurch thầgstkn bíbylj: “Trong đkvccóhwle quảonfo thậybaet làbboahwle mậybaet bảonfoo!” Hạezhj Trưqueoqueong đkvccjajjt nhiêfifun nhìrihhn vềtjvx phíbylja cárduri lồmcilng bêfifun cạezhjnh, nóhwlei: “Nóhwlei thậybaet cho mọqueoi ngưqueoqueoi biếhgqzt! Mậybaet bảonfoo chíbyljnh làbboafztz trong nàbboay!” “Trong lồmcilng rốyklvt cuộjajjc làbboa thứnfdwrihh?”

Bắrdurc Minh Vẫfwpkn nhịscdhn khôjajjng đkvccưqueoszsfc mởfztz miệonfong hỏtanri: “Năqueom đkvccóhwle, dòluwvng chíbyljnh củdyhoa bárdurt đkvccezhji thếhgqz gia đkvccjajjt nhiêfifun biếhgqzn mấdzfpt, nhưqueong màbboafztz nhàbboa họqueoqueoơfjreng lạezhji cóhwle mộjajjt ngưqueoqueoi lưqueou lạezhji, đkvccóhwle chíbyljnh làbboa đkvccnfdwa con nhỏtanr nhấdzfpt năqueom đkvccóhwle củdyhoa nhàbboa họqueoqueoơfjreng!” “Tạezhji sao?” “Nhàbboa họqueoqueoơfjreng nổahxdi tiếhgqzng trong việonfoc luyệonfon thi, hơfjren nữonfoa làbboaluwvng chíbyljnh củdyhoa nhàbboa họqueoqueoơfjreng sau khi sinh ra, sẽyklvoahfng luyệonfon thi đkvccezhji phárdurp khiếhgqzn bảonfon thâksfcn biếhgqzn thàbboanh mộjajjt nửbjmda ngưqueoqueoi mộjajjt nửbjmda xárdurc chếhgqzt, mớygjzi cóhwle thểhxdc đkvcciềtjvxu khiểhxdcn xárdurc chếhgqzt tốyklvt hơfjren.” “Năqueom đkvccóhwle, đkvccnfdwa con trai nhỏtanr củdyhoa nhàbboa họqueoqueoơfjreng vừksfca bịscdh đkvccưqueoa vàbboao mậybaet thấdzfpt luyệonfon chếhgqz, ngưqueoqueoi nhàbboa họqueoqueoơfjreng trong mộjajjt đkvccêfifum toàbboan bộjajj đkvcctjvxu biếhgqzn mấdzfpt. Màbboa đkvccnfdwa nhỏtanrbboay lạezhji may mắrdurn giữonfo lạezhji đkvccưqueoszsfc, nhưqueong màbboa, coi nhưqueobboafjre duyêfifun, vốyklvn chỉjothhwle ba ngàbboay luyệonfon chếhgqz thờqueoi gian, vềtjvx sau bởfztzi vìrihh ngưqueoqueoi nhàbboa họqueoqueoơfjreng toàbboan bộjajj biếhgqzn mấdzfpt màbboa bỏtanr quêfifun nóhwle, cho đkvccếhgqzn ba thárdurng sau, em trai tôjajji lúbuhac tìrihhm kiếhgqzm ngưqueoqueoi nhàbboa họqueoqueoơfjreng mớygjzi phárdurt hiệonfon nóhwle!”

Ba thárdurng ưqueo, vạezhjn phầgstkn khôjajjng thểhxdc ngờqueo rằpddwng đkvccnfdwa trẻjajjbboay khôjajjng chỉjoth khôjajjng chếhgqzt, ngưqueoszsfc lạezhji cơfjre duyêfifun trùoahfng hợszsfp thàbboanh vua củdyhoa xárdurc chếhgqzt, em trai tôjajji vui mừksfcng khôjajjn xiếhgqzt, ngụscdhy tạezhjo mộjajjt lýscdh do nhàbboa họqueoqueoơfjreng bịscdhrdurc gia tộjajjc khárdurc diệonfot môjajjn, lợszsfi dụscdhng nóhwlebboaoahfng nóhwle tranh đkvccoạezhjt thiêfifun hạezhj, sau khi thếhgqz giớygjzi ổahxdn đkvccscdhnh giốyklvng nhưqueo sốyklv mệonfonh củdyhoa tôjajji, bịscdh trấdzfpn árdurp trong lồmcilng đkvccqexzc chếhgqz, mộjajjt quan, cũzcbgng làbboa mộjajjt ngàbboan năqueom! “Ýdyho củdyhoa ôjajjng chíbyljnh làbboa trong nàbboay giam giữonfo mộjajjt đkvccnfdwa béonfo sốyklvng hơfjren ngàbboan năqueom?” “Khôjajjng sai! Hơfjren nữonfoa, nóhwlebboaluwvng márduru duy nhấdzfpt vàbboa thuầgstkn khiếhgqzt nhấdzfpt trong tárdurm đkvccezhji gia tộjajjc cho đkvccếhgqzn nay! Trong huyếhgqzt quảonfon củdyhoa nóhwle đkvccãpvsw in dấdzfpu cơfjre nghiệonfop vinh quang nhấdzfpt “Cho nêfifun ôjajjng dụscdh dỗrdur chúbuhang tôjajji thảonfohwle ra làbboarihh trảonfo thùoahf?” Đfifuárdurm ngưqueoqueoi Bắrdurc Minh Vâksfcn thôjajjng minh nhưqueo thếhgqz trựmqhvc tiếhgqzp nhìrihhn thấdzfpu mụscdhc đkvccíbyljch củdyhoa Hạezhj Trưqueoqueong! “Khôjajjng sai!”

Chuyệonfon đkvccếhgqzn nưqueoygjzc nàbboay cũzcbgng khôjajjng cầgstkn phảonfoi tiếhgqzp tụscdhc giấdzfpu diếhgqzm, đkvccjajjt nhiêfifun Hạezhj Trưqueoqueong ngẩzrwkng đkvccgstku lêfifun, árdurnh mắrdurt chếhgqzt chóhwlec nhìrihhn đkvccárdurm ngưqueoqueoi Trầgstkn Vưqueoszsfng: “Chúbuhang ta làbboam mộjajjt cuộjajjc giao dịscdhch thếhgqzbboao?” “Giao dịscdhch gìrihh?” “Hơfjren mộjajjt ngàbboan năqueom nay vẫfwpkn làbboajajji cùoahfng đkvccnfdwa nhỏtanrbboay hai ngưqueoqueoi phụscdh thuộjajjc vàbboao nhau, thờqueoi gian dàbboai nhưqueo vậybaey đkvccếhgqzn nay, chúbuhang tôjajji cũzcbgng cóhwle mộjajjt tia liêfifun hệonfo, tôjajji sẽyklv khốyklvng chếhgqz phưqueoơfjreng phárdurp củdyhoa nóhwle, giao cho cárdurc ngưqueoqueoi, cárdurc ngưqueoqueoi giúbuhap tôjajji bárduro thùoahf!” “Ôqcnsng cóhwle thểhxdc kiểhxdcm soárdurt nóhwle?”

Đfifumcilng tửbjmd Bắrdurc Minh Vâksfcn đkvccjajjt nhiêfifun co thắrdurt lạezhji, nếhgqzu cóhwle thểhxdc khốyklvng chếhgqz mộjajjt ngưqueoqueoi nhưqueo vậybaey, vậybaey chẳygjzng phảonfoi làbboaqueoơfjreng đkvccưqueoơfjreng vớygjzi việonfoc cóhwle đkvccưqueoszsfc đkvccezhji quâksfcn bấdzfpt tửbjmdjajj biêfifun sao? “Ha ha, lãpvswo giàbboajajji đkvccâksfcy nóhwlei nhưqueo thếhgqzbboao cũzcbgng làbboajajjn sinh nhàbboa họqueoqueofztzng, tuy rằpddwng năqueom đkvccóhwle đkvccahxdi mạezhjng hao hếhgqzt “Ôqcnsng tin tưqueofztzng chúbuhang tôjajji đkvccếhgqzn vậybaey sao?” côjajjng lựmqhvc, nhưqueong vẫfwpkn cóhwle đkvcciểhxdcm nàbboay! Cárdurc ngưqueoqueoi, đkvccôjajji mắrdurt củdyhoa cárdurc ngưqueoqueoi đkvccgstky dụscdhc vọqueong!” “Chỉjoth cầgstkn cóhwle dụscdhc vọqueong, sẽyklvhwlequeordurch giao dịscdhch!


Trầgstkn Vưqueoszsfng cùoahfng Bắrdurc Minh Vâksfcn nhìrihhn nhau, trong lúbuhac trao đkvccahxdi khôjajjng tiếhgqzng đkvccjajjng, Bắrdurc Minh Vâksfcn gậybaet đkvccgstku: “Đfifuưqueoszsfc! Làbboam thếhgqzbboao đkvcchxdc chúbuhang tôjajji cóhwle thểhxdc giúbuhap ôjajjng?”

Trong mắrdurt Hạezhj Trưqueoqueong hiệonfon lêfifun mộjajjt tia thùoahf đkvccscdhch: “Cho dùoahf ngàbboan năqueom sau, huyếhgqzt mạezhjch duy nhấdzfpt củdyhoa nhàbboa họqueo Hạezhj, tôjajji muốyklvn cảonfo nhàbboa bọqueon họqueo chôjajjn cùoahfng, đkvccếhgqzn tro cốyklvt cũzcbgng khôjajjng giữonfo lạezhji đkvccưqueoszsfc!”

Ngưqueoqueoi khôjajjng sốyklvng ởfztz đkvccâksfcy, nhưqueo vậybaey coi nhưqueobboa chếhgqzt, cũzcbgng phảonfoi đkvcchxdc cho tro cốyklvt củdyhoa họqueo khôjajjng còluwvn “Còluwvn ôjajjng thìrihh sao?” “Tôjajji?”

Hạezhj Trưqueoqueong cưqueoqueoi thêfifuqueoơfjreng: “Hơfjren mộjajjt ngàbboan năqueom, ngưqueoqueoi khôjajjng ra ngưqueoqueoi quỷybae khôjajjng ra quỷybae sốyklvng hơfjren mộjajjt ngàbboan năqueom, nếhgqzu khôjajjng phảonfoi vìrihhrduro thùoahf, tôjajji đkvccãpvsw sớygjzm tựmqhv kếhgqzt liễygjzu!” “Chỉjoth cầgstkn mọqueoi ngưqueoqueoi đkvccárdurp ứnfdwng đkvcciềtjvxu kiệonfon củdyhoa tôjajji, trong lòluwvng khôjajjng còluwvn lo lắrdurng gìrihh nữonfoa, tôjajji cũzcbgng nêfifun rờqueoi đkvcci!”

Bắrdurc Minh Vâksfcn khôjajjng trựmqhvc tiếhgqzp đkvccárdurp lạezhji lờqueoi ôjajjng ta nóhwlei, sau đkvccóhwle nhìrihhn xung quanh, mởfztz miệonfong nóhwlei: “Chúbuhang ta còluwvn cóhwle mộjajjt đkvccmcilng bọqueon màbboa? Anh ta đkvccâksfcu?” Nếhgqzu nhưqueo tấdzfpt cảonfo sựmqhv kiểhxdcm soárdurt nàbboay đkvcctjvxu nhưqueo Hạezhj Trưqueoqueong nóhwlei, nhưqueo vậybaey Diệonfop Phùoahfng ởfztzfjrei nàbboao, Hạezhj Trưqueoqueong nhấdzfpt đkvccscdhnh biếhgqzt. “Ngưqueoqueoi côjajj đkvccang nóhwlei nóhwlei làbboa mộjajjt ngưqueoqueoi đkvccàbboan ôjajjng mặqexzc đkvccmcil đkvccen, thâksfcn thủdyho rấdzfpt lợszsfi hạezhji?” “Khôjajjng sai!” “Tôjajji cóhwle thểhxdc cảonfom giárdurc đkvccưqueoszsfc cậybaeu ta vôjajjoahfng lợszsfi hạezhji, tôjajji khôjajjng nắrdurm chắrdurc đkvccyklvi phóhwle lạezhji cậybaeu ta, cho nêfifun, khi cậybaeu ta tiếhgqzn vàbboao, tôjajji liềtjvxn lợszsfi dụscdhng thuậybaet che mắrdurt, giam cậybaeu ta ởfztz mộjajjt chỗrdurbboao đkvccóhwle, tôjajji cóhwle thểhxdc thảonfo cậybaeu ta ra, thếhgqz nhưqueong mọqueoi ngưqueoqueoi cầgstkn cho tôjajji mộjajjt đkvccárdurp árdurn!” “Ôqcnsng thảonfo anh ấdzfpy ra trưqueoygjzc!”

Bắrdurc Minh Vâksfcn khôjajjng nhưqueoszsfng bộjajj chúbuhat nàbboao: “Anh ấdzfpy làbboa Đfifuhxdcqueo thiêfifun triềtjvxu, cũzcbgng làbboa thủdyholuwvnh củdyhoa chúbuhang tôjajji, cóhwle đkvccmcilng ýscdh hay khôjajjng, chúbuhang tôjajji cầgstkn cùoahfng anh ấdzfpy bàbboan bạezhjc!”

Hạezhj Trưqueoqueong trầgstkm mặqexzc, giốyklvng nhưqueo đkvccang suy nghĩluwvrduri gìrihh đkvccóhwle, mộjajjt lúbuhac lâksfcu sau ôjajjng ta nhẹfnio nhàbboang gậybaet đkvccgstku, lậybaep tứnfdwc hai tay vẽyklv mộjajjt đkvccjajjng tárdurc cổahxd quárduri. Sau đkvccóhwle, sau lưqueong đkvccárdurm ngưqueoqueoi Bắrdurc Minh Vâksfcn đkvccjajjt nhiêfifun vang lêfifun mộjajjt tràbboang tiếhgqzng bưqueoygjzc châksfcn nặqexzng nềtjvx, lộjajj ra tầgstkng tầgstkng tốyklvi tăqueom, Bắrdurc Minh Vẫfwpkn hưqueoygjzng vềtjvx phíbylja tiếhgqzng bưqueoygjzc châksfcn, khôjajjng xárdurc đkvccscdhnh hỏtanri: “Đfifuezhji ca Diệonfop?”

Tiếhgqzng bưqueoygjzc châksfcn dừksfcng lạezhji, giọqueong nóhwlei quen thuộjajjc vang lêfifun: “Côjajj Bắrdurc Minh Vâksfcn?” “Đfifuezhji ca Diệonfop, thậybaet sựmqhvbboa anh! Chúbuhang tôjajji ởfztz đkvccâksfcy!”

Theo tiếhgqzng bưqueoygjzc châksfcn càbboang ngàbboay càbboang rõzcbgbboang, hìrihhnh ảonfonh Diệonfop Phùoahfng xuấdzfpt hiệonfon trưqueoygjzc mặqexzt bọqueon họqueo, trêfifun mặqexzt Bắrdurc Minh Vâksfcn lộjajj ra nụscdhqueoqueoi, vừksfca đkvccscdhnh chạezhjy tớygjzi, Trầgstkn Vưqueoszsfng nằpddwm lấdzfpy cárdurnh tay côjajj: “Bắrdurc Minh Vẫfwpkn, cẩzrwkn thậybaen cóhwle lừksfca gạezhjt!”

Ngay sau đkvccóhwle, anh ta nhárdury mắrdurt vớygjzi Trưqueoơfjreng Thàbboanh Quâksfcn, Trưqueoơfjreng Thàbboanh Quâksfcn hiểhxdcu ýscdh, từksfc trong tay árduro lấdzfpy ra mộjajjt sợszsfi dâksfcy màbboau đkvcctanr, tiệonfon tay vung lêfifun, vung vềtjvx phíbylja Diệonfop Phùoahfng: “Diệonfop Phùoahfng, đkvccem mộjajjt đkvccgstku đkvccưqueoqueong màbboau đkvcctanr, buộjajjc vàbboao cổahxd tay mìrihhnh!”

Áikxpnh mắrdurt Diệonfop Phùoahfng hơfjrei trầgstkm xuốyklvng, chậybaem rãpvswi nhìrihhn bọqueon họqueo mộjajjt cárduri, khôjajjng nóhwlei nhiềtjvxu, đkvccem mộjajjt đkvccgstku đkvccưqueoqueong màbboau đkvcctanr buộjajjc vàbboao tay, Trưqueoơfjreng Thàbboanh Quâksfcn cárdurch mạezhjch, lưqueoygjzt qua hơfjren mưqueoqueoi giâksfcy mớygjzi gậybaet đkvccgstku: “Làbboa ngưqueoqueoi thậybaet!”

hwle Trưqueoơfjreng Thàbboanh Quâksfcn xárdurc đkvccscdhnh, lúbuhac nàbboay trong lòluwvng mớygjzi buôjajjng xuốyklvng, Trầgstkn Vưqueoszsfng buôjajjng tay ra, Bắrdurc Minh Vâksfcn chạezhjy tớygjzi, lo lắrdurng nhìrihhn anh mộjajjt lầgstkn: “Đfifuezhji ca Diệonfop, anh khôjajjng sao chứnfdw, làbboam tôjajji lo lắrdurng muốyklvn chếhgqzt!”

Diệonfop Phùoahfng hậybaem rãpvswi lắrdurc đkvccgstku, giọqueong đkvcciệonfou vôjajjoahfng trầgstkm ổahxdn: “Tôjajji khôjajjng sao! Sao côjajj lạezhji xuốyklvng đkvccâksfcy?”

Bắrdurc Minh Vâksfcn đkvccem chuyệonfon xảonfoy ra từksfc đkvccgstku đkvccếhgqzn giờqueo, kểhxdc lạezhji đkvccơfjren giảonfon vớygjzi Diệonfop Phùoahfng mộjajjt lầgstkn. Diệonfop Phùoahfng nghe xong, sắrdurc mặqexzt trởfztzfifun nặqexzng nềtjvxfjren, lậybaep tứnfdwc đkvccem árdurnh mắrdurt nhìrihhn vềtjvx phíbylja lồmcilng bêfifun cạezhjnh Hạezhj Trưqueoqueong, bêfifun trong chíbyljnh làbboa con trai nhỏtanr củdyhoa nhàbboa họqueoqueoơfjreng.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.