Đệ Nhất Lang Vương

Chương 1207 : 1207

    trước sau   



Giốxscmng nhưhhls ôwxmyng ta khôwxmyng nhìjpkcn thấbucuy vậvqxey.

Ôhuunng ta vẫpsgfn tiếtwygp tụgvihc làjahbm chuyệkcvjn củyubwa mìjpkcnh.

Ngay khi Phong Thanh Dưhhlsơjpkcng chuẩuasmn bịzkbn giẫpsgfm châurnpn lêxscmn đjpkctlcru Long Ẩjpkcn thìjpkc!   
xscmn ngoàjahbi Huyếtwygt Cưhhlsơjpkcng Bắitrzc Băzjleng.

hhlsiskmi lớiskmp băzjleng dàjahby ngàjahbn dặjohhm đjpkcówxmy.

Mộjpkct âurnpm thanh dàjahbi xa xăzjlem, cuộjpkcn trònubyn tựmhaza nhưhhls xoárbnky nưhhlsiskmc trêxscmn biểdiwjn.


nubyng xoárbnky cówxmyldjich thưhhlsiskmc cảrxor ngàjahbn mékgyjt, bấbucut cứiskmjpkci nàjahbo nówxmy đjpkci qua, bấbucut cứiskm sinh vậvqxet nàjahbo rơjpkci vàjahbo đjpkcówxmy, cũtvaeng đjpkcbxubu khôwxmyng cówxmy khảrxorzjleng sốxscmng sówxmyt.

Âkcvjm thanh tựmhaza nhưhhls mộjpkct dònubyng sôwxmyng dàjahbi vưhhlsjohht qua thờiwlei gian, khiếtwygn ngưhhlsiwlei ta sợjohhmjcti.


Cuốxscmi cùerwyng, cówxmy mộjpkct giọtlcrng nówxmyi vang lêxscmn: "Ngưhhlsiwlei củyubwa Chíldji Nam Quan Hảrxori, mộjpkct vừjpkca hai phảrxori thôwxmyi!"  
Mộjpkct giọtlcrng nówxmyi uy nghiêxscmm vang lêxscmn, nghe cówxmy vẻswiz nhưhhls vừjpkca khuyêxscmn nhủyubw vừjpkca đjpkce dọtlcra.

Kếtwygt hợjohhp lạqqbvi, đjpkcówxmy chíldjinh làjahb mệkcvjnh lệkcvjnh!  
Đrskpâurnpy làjahb khíldji tứiskmc củyubwa cưhhlsiwleng giảrxor phong vưhhlsơjpkcng, giọtlcrng nówxmyi nàjahby làjahb mệkcvjnh lệkcvjnh củyubwa cưhhlsiwleng giảrxor phong vưhhlsơjpkcng!  
Ôhuunng ta muốxscmn lệkcvjnh cho Phong Thanh Dưhhlsơjpkcng dừjpkcng lạqqbvi.

“Hừjpkc!”  
Phong Thanh Dưhhlsơjpkcng thờiwle ơjpkchhlsiwlei nhạqqbvt, nhắitrzm mắitrzt làjahbm ngơjpkc.

Châurnpn ôwxmyng ta vẫpsgfn đjpkcang giơjpkcxscmn, đjpkcang chuẩuasmn bịzkbn giẫpsgfm xuốxscmng đjpkctlcru củyubwa Long Ẩjpkcn.

Ôhuunng ta đjpkcãmjct thểdiwj hiệkcvjn thárbnki đjpkcjpkc khinh thưhhlsiwleng củyubwa mìjpkcnh bằxsfxng hàjahbnh đjpkcjpkcng.


Phong Thanh Dưhhlsơjpkcng từjpkc chốxscmi nghe theo mệkcvjnh lệkcvjnh củyubwa cưhhlsiwleng giảrxor phong vưhhlsơjpkcng, tấbucut nhiêxscmn sẽmjct nhậvqxen đjpkcưhhlsjohhc phảrxorn ứiskmng.

Trong nhárbnky mắitrzt.

Mộjpkct lĩerwynh vựmhazc mạqqbvnh mẽmjct giốxscmng nhưhhls mộjpkct cárbnki lồiitpng, lậvqxep tứiskmc bao trùerwym lấbucuy Phong Thanh Dưhhlsơjpkcng.

Đrskpiitpng thờiwlei, mộjpkct uy lựmhazc lớiskmn mạqqbvnh cũtvaeng đjpkcèkzypxscmn ngưhhlsiwlei Phong Thanh Dưhhlsơjpkcng, ékgyjp ôwxmyng ta phảrxori quỳvmvs xuốxscmng.

Sựmhaz đjpkcárbnkp lạqqbvi cửjvzqa cưhhlsiwleng giảrxor phong vưhhlsơjpkcng nàjahby vẫpsgfn đjpkcang tiếtwygp tụgvihc.

Từjpkc phíldjia xa truyềbxubn đjpkcếtwygn mộjpkct giọtlcrng nówxmyi vôwxmyerwyng tứiskmc giậvqxen, ôwxmyng ta gầtlcrm lêxscmn.

“Quỳvmvs!”  
Mộjpkct chữbsdt…  
hhlsjohhng trưhhlsng cho thiêxscmn đjpkczkbna phárbnkp tắitrzc, árbnkp chếtwyg Phong Thanh Dưhhlsơjpkcng.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.