Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 300 : Chẳng qua là anh không chịu thua thôi

    trước sau   
xhgkng làiegs cảbononh đltmmimqdi ngưdpyjltmmi ta đltmmi tắsjynm, cũxhgkng làiegs tiếpfefng nưdpyjsjync phun từqivoctyai xuốwyscng, cũxhgkng làiegssdphi ởubqm trêmqubn giưdpyjltmmng đltmmimqdi trưdpyjsjync, thếpfef nhưdpyjng tâtxivm trạubqmng tôsdphi lúbeukc nàiegsy hoàiegsn toàiegsn ngưdpyjimqdc lạubqmi vớsjyni trưdpyjsjync kia.

Trưdpyjsjync đltmmâtxivy, khi ởubqmmqubn cạubqmnh anh Tráaaxrc, tôsdphi giốwyscng nhưdpyj mộusuxt bôsdphng hoa đltmmimqdi ngưdpyjltmmi yêmqubu hoa tớsjyni nâtxivng niu chăimlsm bógqykn; Thếpfef nhưdpyjng bâtxivy giờltmm lạubqmi đltmmonpsi thàiegsnh con trai củujkza anh, tôsdphi chỉslvl mong anh ta đltmmqivong bao giờltmm xuấzhtnt hiệrwtcn trêmqubn đltmmltmmi nàiegsy, đltmmjflru ógqykc tôsdphi lúbeukc nàiegsy chẳsjubng nghĩutvs đltmmưdpyjimqdc gìflje nữsdpha.

Trong đltmmjflru tôsdphi đltmmãubqmsdph sốwysc lầjflrn nghĩutvs tớsjyni Tráaaxrc Hàiegsng củujkza ngàiegsy hôsdphm nay.

fljenh ảbononh Tráaaxrc Hàiegsng từqivong đltmmi bêmqubn cạubqmnh anh Tráaaxrc ởubqm trong vưdpyjltmmn trưdpyjltmmng giốwyscng nhưdpyj hai ngưdpyjltmmi anh em, rồkoqii áaaxrnh mắsjynt củujkza anh ta khi nógqyki vớsjyni bốwysc anh ta rằigemng tôsdphi vàiegs anh ta làiegs bạubqmn họonfuc cùslvlng trưdpyjltmmng, anh ta củujkza ngàiegsy đltmmógqyk kháaaxrc hoàiegsn toàiegsn vớsjyni anh ta củujkza bâtxivy giờltmm.....

txivy giờltmm anh ta ởubqm trong bộusux dạubqmng thếpfefiegso chứimls, áaaxrnh mắsjynt anh ta, khuôsdphn mặskjnt anh ta chắsjync chắsjynn thay đltmmonpsi rồkoqii, đltmmáaaxrng sợimqdonpsn xưdpyja.

sdphi chỉslvliegs mộusuxt ngưdpyjltmmi qua đltmmưdpyjltmmng, sao anh ta lạubqmi đltmmwysci xửkoqi vớsjyni tôsdphi nhưdpyj vậsdphy?




sdphi khôsdphng tin mộusuxt ngưdpyjltmmi lạubqmi cógqykfljenh cảbonom sâtxivu sắsjync tớsjyni mứimlsc dùslvlgqyk phảbonoi hủujkzy hoạubqmi đltmmwysci phưdpyjơonpsng cũxhgkng phảbonoi cógqyk đltmmưdpyjimqdc đltmmwysci phưdpyjơonpsng nhưdpyj thếpfef.

Anh ta quáaaxr íedvfch kỉslvl, anh ta chỉslvliegs quáaaxrmqubu bảbonon thâtxivn mìfljenh, thứimls anh ta đltmmãubqm thíedvfch thìflje nhấzhtnt đltmmxjnlnh cũxhgkng phảbonoi thíedvfch anh ta, còctyan tôsdphi, lạubqmi thíedvfch bốwysc anh ta, vìflje thếpfef, anh ta tứimlsc giậsdphn!

Thàiegs hủujkzy hoạubqmi tấzhtnt cảbonoxhgkng phảbonoi cógqyk đltmmưdpyjimqdc thứimls anh ta muốwyscn cógqyk.

Chỉslvl thếpfefiegs thôsdphi.

Tiếpfefng nưdpyjsjync trong nhàiegs tắsjynm rấzhtnt nhanh đltmmãubqm ngừqivong lạubqmi rồkoqii, tôsdphi khôsdphng kiểcvpim soáaaxrt đltmmưdpyjimqdc màiegs run lêmqubn lẩaaxry bẩaaxry, cảbononh tưdpyjimqdng củujkza đltmmêmqubm trưdpyjsjync đltmmógqyk lạubqmi hiệrwtcn lêmqubn trong đltmmjflru tôsdphi.

Đpfefógqyk khôsdphng phảbonoi làiegs sựrtwltxivn hoan, làiegs sựrtwl thỏoutna mãubqmn mộusuxt phíedvfa.

sdphi đltmmau muốwyscn chếpfeft, toàiegsn thâtxivn chỗiioniegso cũxhgkng êmqubaaxrm.

Anh ta cũxhgkng chẳsjubng kháaaxronpsn tôsdphi làiegs bao, làiegsm chuyệrwtcn đltmmógqyk vớsjyni mộusuxt kẻtxiv chỉslvl nhưdpyj mộusuxt thi thểcvpi, anh ta làiegsm thếpfef chỉslvliegs đltmmcvpi giàiegsy vòctyasdphi, từqivobeukc bắsjynt đltmmjflru tớsjyni khi kếpfeft thúbeukc, tuy anh ta cũxhgkng cógqykbeukc cảbonom thấzhtny thỏoutna mãubqmn nhưdpyjng đltmma phầjflrn thờltmmi gian tôsdphi cảbonom nhậsdphn đltmmưdpyjimqdc đltmmógqykiegs sựrtwl đltmmau khổonps, anh ta rêmqubn lêmqubn nhưdpyj mộusuxt loàiegsi dãubqm thúbeuk.

“Bảbonoo bốwysci, đltmmãubqm nghĩutvs xong chưdpyja?”

Tiếpfefng anh ta truyềrfjdn vàiegso, rồkoqii anh ta chiếpfefm mộusuxt phầjflrn trêmqubn chiếpfefc giưdpyjltmmng.

sdphi thựrtwlc sựrtwl hốwysci hậsdphn hơonpsn bao giờltmm hếpfeft, bịxjnl đltmmmqubn nêmqubn mớsjyni gọonfui anh ta tớsjyni đltmmâtxivy, đltmmaaxrn đltmmưdpyjimqdc ra thâtxivn phậsdphn củujkza anh ta rồkoqii nhưdpyjng chẳsjubng cógqykaaxrc dụimlsng gìflje cảbono, bâtxivy giờltmm giốwyscng nhưdpyj mộusuxt cựrtwlc hìfljenh đltmmang chờltmm đltmmimqdi tôsdphi phíedvfa trưdpyjsjync.

“Mấzhtny ngàiegsy rồkoqii tôsdphi khôsdphng tắsjynm.” Tôsdphi khẽezfygqyki.

“Ha ha!” Anh ta bậsdpht cưdpyjltmmi, dưdpyjltmmng nhưdpyjtxivm trạubqmng anh ta rấzhtnt tốwysct, anh ta kéwysco chăimlsn ra, chẳsjubng mấzhtny chốwyscc anh ta đltmmãubqm đltmmèbeukmqubn ngưdpyjltmmi tôsdphi.




Chỉslvl dựrtwla vàiegso cảbonom giáaaxrc da thịxjnlt chạubqmm vàiegso nhau, tôsdphi biếpfeft lúbeukc nàiegsy anh ta chẳsjubng mặskjnc gìflje trêmqubn ngưdpyjltmmi cảbono.

onpsi thởubqm củujkza anh ta phảbonoiegso bờltmm vai tôsdphi, sau đltmmógqykiegsaaxri lưdpyjssxji ấzhtnm nógqykng lưdpyjsjynt trêmqubn da thịxjnlt tôsdphi.

“Nhanh thếpfef đltmmãubqm biếpfeft làiegsm cho tôsdphi vui rồkoqii?” Anh ta khẽezfy cắsjynn, “Lạubqmi còctyan biếpfeft tắsjynm rửkoqia sạubqmch sẽezfy nữsdpha.”

sdphi khôsdphng nógqyki gìflje.

Anh ta lạubqmi khẽezfydpyjltmmi, rồkoqii bếpfefsdphi lêmqubn bưdpyjsjync vàiegso phòctyang tắsjynm.

“Chẳsjubng phảbonoi đltmmãubqmgqyki làiegs sẽezfy bỏoutn khăimlsn che mắsjynt cho tôsdphi àiegs?” So vớsjyni nỗiioni sợimqdubqmi ngàiegsy hôsdphm đltmmógqyk, hôsdphm nay tôsdphi bìfljenh tĩutvsnh hơonpsn nhiềrfjdu rồkoqii.

“Cũxhgkng đltmmưdpyjimqdc, tôsdphi càiegsng muốwyscn côsdph nhìfljen cho rõlddb xem ai đltmmang nằigemm lêmqubn cơonps thểcvpisdph!” Anh ta nógqyki rồkoqii liềrfjdn bỏoutn khăimlsn bịxjnlt mắsjynt cho tôsdphi, rồkoqii vứimlst chiếpfefc khăimlsn đltmmógqyk đltmmi.

sdphi nhìfljen thấzhtny chiếpfefc khăimlsn đltmmãubqm bịxjnlt mắsjynt tôsdphi mấzhtny ngàiegsy hôsdphm nay, thựrtwlc tếpfefiegs mộusuxt mảbononh vảbonoi băimlsng, cũxhgkng nhìfljen thấzhtny Tráaaxrc Hàiegsng đltmmang ngồkoqii bêmqubn méwyscp bồkoqin tắsjynm vớsjyni cơonps thểcvpi khôsdphng mặskjnc gìflje.

sdphi chỉslvl liếpfefc nhìfljen rồkoqii lậsdphp tứimlsc thu áaaxrnh mắsjynt vềrfjd.

“Cógqyk cảbonom thấzhtny cơonps thểcvpisdphi cưdpyjltmmng tráaaxrng hơonpsn lãubqmo giàiegszhtny khôsdphng? Thứimls đltmmógqykxhgkng to hơonpsn màiegs!” Anh ta hỏoutni: “Thựrtwlc sựrtwl khôsdphng biếpfeft mỗiioni lầjflrn tay côsdph chạubqmm vàiegso làiegsn da chẳsjubng còctyan chúbeukt đltmmàiegsn hồkoqii nàiegso củujkza lãubqmo ấzhtny thìfljesdph cảbonom thấzhtny thếpfefiegso?”

Ákoxtnh nhìfljen củujkza tôsdphi sớsjynm đltmmãubqmdpyjsjynng vềrfjd phíedvfa cơonps thểcvpifljenh, thựrtwlc sựrtwl rấzhtnt khógqyk coi!

Nhữsdphng vếpfeft tíedvfm lớsjynn nhỏoutn hiệrwtcn rõlddb trêmqubn làiegsn da trắsjynng khắsjynp cơonps thểcvpi.....

“Tráaaxrc Hàiegsng, anh cógqyk từqivong nghĩutvs rằigemng anh khôsdphng hềrfjdmqubu tôsdphi nhưdpyj anh tưdpyjubqmng tưdpyjimqdng, chẳsjubng qua làiegs anh khôsdphng chịxjnlu thua thôsdphi!” Tôsdphi nógqyki.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.