Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 298 : Đầu óc cô có vấn đề không_

    trước sau   
uahki xong câpzesu cuốsrgsi cùpzesng tôcqdfi khôcqdfng nóuahki nữcqdfa chỉaava đvbhwdlshi anh ta nóuahki.

cqdfi đvbhwãyxyt đvbhwdlshi rấkevxt lâpzesu, lâpzesu tớmzdxi mứkevxc tôcqdfi tưcpnodccung rằhmrang mìukunnh đvbhwãyxyt đvbhwaavan sai, nhưcpnong cuốsrgsi cùpzesng thìukun cậnuufu ta cũvtisng lêkpwdn tiếzyjqng: “Côcqdf rấkevxt thôcqdfng minh, thôcqdfng minh hơtyabn tôcqdfi tưcpnodccung, chẳaavang tráaavach lãyxyto ấkevxy thífpjech côcqdf nhưcpno vậnuufy.”

Lầfksvn nàglmey làglme âpzesm tựvbyb nhiêkpwdn, đvbhwújiatng làglme giọaneang củcqdfa Tráaavac Hàglmeng.

cqdfi cảluosm thấkevxy rấkevxt khôcqdfng thoảluosi máaavai vìukun hai từfpje “Lãyxyto ấkevxy”, tôcqdfi rấkevxt muốsrgsn nóuahki cậnuufu ta làglmem thếzyjqglmey làglme khôcqdfng đvbhwújiatng, nhưcpnong tôcqdfi cũvtisng rấkevxt rõmdws, tôcqdfi càglmeng nóuahki giújiatp cho anh Tráaavac thìukunglmeng làglmem cho cậnuufu ta nổukuni đvbhwkpwdn.

“Côcqdfvtisng rấkevxt cứkevxng rắumrdn.” Cậnuufu ta ngừfpjeng mộhzovt láaavat: “Tốsrgsi qua tôcqdfi đvbhwãyxyt lo rằhmrang côcqdf sẽmvev tựvbybaavat.....nhưcpnong kếzyjqt quảluosglmecqdfvtisng chỉaava tuyệmzdxt thựvbybc trong cóuahk mộhzovt ngàglmey.....khôcqdfng đvbhwưcpnodlshc trung trinh nhưcpnocqdfi tưcpnodccung.”

“Xin lỗvbybi, tôcqdfi làglmem cậnuufu thấkevxt vọaneang rồmzdxi.” tôcqdfi nóuahki: “Nếzyjqu đvbhwmblau làglme ngưcpnocrfgi quen rồmzdxi thìukun cầfksvn gìukun phảluosi bịdljpt mắumrdt tôcqdfi lạmvevi thếzyjqglmey?”




“Đbnkcưcpnodlshc thôcqdfi!” Trong giọaneang nóuahki củcqdfa cậnuufu ta mang cảluos tiếzyjqng cưcpnocrfgi, “Đbnkcdlshi tớmzdxi lújiatc tôcqdfi bỏdphk miếzyjqng vảluosi bịdljpt mắumrdt củcqdfa côcqdf ra rồmzdxi, cóuahk phảluosi côcqdf sẽmvev lạmvevi yêkpwdu cầfksvu tôcqdfi cởdccui tróuahki cho côcqdf?”

“Nếzyjqu đvbhwưcpnodlshc nhưcpno vậnuufy thìukun mừfpjeng quáaava!” Sau khi biếzyjqt làglme Tráaavac Hàglmeng, tôcqdfi tựvbyb nhiêkpwdn lạmvevi cảluosm thấkevxy khôcqdfng còdccun sợdlshyxyti nữcqdfa.

Khôcqdfng phảluosi vìukuncqdfi quen cậnuufu ta, càglmeng khôcqdfng phảluosi vìukun cậnuufu ta làglme con trai củcqdfa anh Tráaavac, mộhzovt ngưcpnocrfgi cóuahk thểlxfu bốsrgs trífpje bắumrdt tôcqdfi đvbhwi mộhzovt cáaavach hoàglmen hảluoso nhưcpno vậnuufy trong buổukuni tiệmzdxc cuốsrgsi năkcbnm thìukuncqdfi sẽmvev khôcqdfng đvbhwáaavanh giáaava thấkevxp cậnuufu ta ởdccu bấkevxt kìukun mặjnzyt nàglmeo.

cqdfi khôcqdfng còdccun sợdlsh nữcqdfa vìukuncqdfi đvbhwãyxyt biếzyjqt đvbhwsrgsi phưcpnoơtyabng làglme ai.

Đbnkca phầfksvn nỗvbybi sợdlsh củcqdfa con ngưcpnocrfgi làglme khôcqdfng biếzyjqt mìukunnh đvbhwang phảluosi đvbhwsrgsi vớmzdxi mặjnzyt ai, nếzyjqu đvbhwãyxyt biếzyjqt cậnuufu ta làglme ai thìukun chỉaava cầfksvn tôcqdfi khôcqdfng chếzyjqt, sớmzdxm muộhzovn gìukuncqdfi cũvtisng cóuahk thểlxfu thoáaavat ra đvbhwưcpnodlshc.

tyabn nữcqdfa, tôcqdfi tin anh Tráaavac sớmzdxm muộhzovn gìukunvtisng sẽmvevukunm thấkevxy tôcqdfi.

cqdfi cảluosm giáaavac cậnuufu ta đvbhwang tiếzyjqn lạmvevi gầfksvn, bàglmen tay cậnuufu ta đvbhwjnzyt lêkpwdn mặjnzyt tôcqdfi, khi màglmecqdfi tưcpnodccung anh ta sẽmvev gỡzmlz bỏdphk tấkevxm vảluosi che mắumrdt củcqdfa tôcqdfi ra thìukun cậnuufu ta cújiati ngưcpnocrfgi xuốsrgsng, hơtyabi thởdccu củcqdfa cậnuufu ta phảluosglmeo bêkpwdn tai tôcqdfi.

“Cóuahk muốsrgsn cởdccui tróuahki ra khôcqdfng?” Cậnuufu ta hỏdphki.

cqdfi gậnuuft đvbhwfksvu khôcqdfng chújiatt do dựvbyb.

“Cũvtisng đvbhwưcpnodlshc! Chỉaava cầfksvn côcqdf hầfksvu hạmvevcqdfi khiếzyjqn tôcqdfi vui thìukuncqdfi sẽmvev tha cho côcqdf.” Cậnuufu ta gằhmran giọaneang xuốsrgsng giốsrgsng nhưcpno giọaneang củcqdfa mộhzovt têkpwdn áaavac quỷvqlk, mộhzovt bàglmen tay củcqdfa cậnuufu ta lầfksvn mòdccutyab thểlxfucqdfi.

“Chẳaavang phảluosi làglme anh đvbhwãyxytuahk đvbhwưcpnodlshc tôcqdfi rồmzdxi sao?” Tôcqdfi mãyxyti sau mớmzdxi hỏdphki lạmvevi.

“Đbnkcóuahkglmecpnozmlzng bứkevxc, tôcqdfi khôcqdfng tin khi côcqdfdccupzesng lãyxyto giàglme đvbhwóuahkvtisng khóuahkc nhưcpno vậnuufy.” Cậnuufu ta cắumrdn vàglmeo tai tôcqdfi, “Cóuahk thểlxfukpwd hoặjnzyc lãyxyto giàglme đvbhwóuahk, khiếzyjqn lãyxyto ta cưcpnomzdxi côcqdf chắumrdc côcqdfvtisng nhiềmblau thủcqdf đvbhwoạmvevn lắumrdm, kĩubzt thuậnuuft cũvtisng khôcqdfng đvbhwếzyjqn nỗvbybi nàglmeo đvbhwújiatng khôcqdfng? Nhưcpnong sao khi làglmem chuyệmzdxn đvbhwóuahk vớmzdxi tôcqdfi lạmvevi khóuahkc rêkpwdn lêkpwdn nhưcpno thếzyjq?”

glmen tay anh ta lầfksvn mòdccutyab thểlxfucqdfi lújiatc mạmvevnh lújiatc nhẹtfij, cảluos ngưcpnocrfgi tôcqdfi run lêkpwdn cầfksvm cậnuufp, nghe cậnuufu ta nóuahki vậnuufy chắumrdc lầfksvn trưcpnomzdxc lújiatc làglmem vậnuufy vớmzdxi tôcqdfi cậnuufu ta vẫtfijn chưcpnoa cảluosm thấkevxy thỏdphka mãyxytn vàglme muốsrgsn bùpzes đvbhwumrdp.




“Côcqdf đvbhwang sợdlsh hay làglme đvbhwang thèlxfum muốsrgsn?” Anh ta khẽmvevcpnocrfgi, đvbhwôcqdfi môcqdfi anh ta đvbhwãyxyt rờcrfgi khỏdphki tai tôcqdfi.

Thèlxfum muốsrgsn đvbhwmzdx ma quỷvqlk nhưcpno hắumrdn ta?

“Khưcpnoơtyabng Kha, tôcqdfi nghĩubzt thếzyjqglmeo cũvtisng thấkevxy lẽmvev ra côcqdf phảluosi thífpjech tôcqdfi hơtyabn mớmzdxi phảluosi chứkevx?” Anh ta ngồmzdxi bêkpwdn cạmvevnh giưcpnocrfgng, dưcpnocrfgng nhưcpno đvbhwãyxyt quêkpwdn mấkevxt việmzdxc sẽmvev tháaavao miếzyjqng vảluosi che mắumrdt ra cho tôcqdfi, “Tôcqdfi trẻgdtytyabn ôcqdfng ấkevxy, anh tújiattyabn ôcqdfng ấkevxy, tôcqdfi tiếzyjqp cậnuufn vớmzdxi thếzyjq giớmzdxi nàglmey cũvtisng trẻgdty trung hơtyabn....”

uahki rồmzdxi, đvbhwhzovt nhiêkpwdn anh ta khẽmvevcpnocrfgi: “Qua đvbhwêkpwdm ngàglmey hôcqdfm đvbhwóuahk chắumrdc côcqdfvtisng biếzyjqt rõmdws, thểlxfu lựvbybc củcqdfa tôcqdfi hơtyabn ôcqdfng ấkevxy....côcqdfuahki xem, sao côcqdf lạmvevi chọanean ôcqdfng ấkevxy?”

“Ôdccung ấkevxy chỉaavauahk mộhzovt ngưcpnocrfgi con trai làglmecqdfi, sau nàglmey côcqdfng ty hay tấkevxt cảluos mọaneai thứkevxvtisng đvbhwmblau làglme củcqdfa tôcqdfi, nhàglme họanea Tráaavac trong tay tôcqdfi nhấkevxt đvbhwdljpnh sẽmvevdccun hơtyabn bâpzesy giờcrfg, côcqdf chưcpnoa từfpjeng tífpjenh toáaavan hay sao? Nếzyjqu côcqdfkpwdn ôcqdfng ấkevxy thìukun qua vàglmei năkcbnm nữcqdfa ôcqdfng ấkevxy cũvtisng giàglme rồmzdxi, tớmzdxi lújiatc đvbhwóuahk sẽmvev khôcqdfng thỏdphka mãyxytn đvbhwưcpnodlshc côcqdf đvbhwâpzesu.”

“Đbnkcdlshi ôcqdfng ấkevxy giàglme rồmzdxi, côcqdfdccun trẻgdty thìukuncqdfglmem thếzyjqglmeo? Còdccun nữcqdfa, ngưcpnocrfgi giàglme rồmzdxi bệmzdxnh nhiềmblau lắumrdm, côcqdf đvbhwdljpnh sẽmvev chăkcbnm sóuahkc ôcqdfng giàglme đvbhwóuahk sao?”

“Ởnuufkpwdn tôcqdfi thìukun sẽmvev kháaavac, chújiatng ta đvbhwmblau còdccun trẻgdty, nếzyjqu đvbhwi ra ngoàglmei ngưcpnocrfgi ta sẽmvev bảluoso trai tàglmei gáaavai sắumrdc, nam thanh nữcqdfjiat, sau nàglmey giàglme rồmzdxi cũvtisng cóuahk thểlxfucpnoơtyabng tựvbyba lẫtfijn nhau. Khưcpnoơtyabng Kha, côcqdfuahki xem, rốsrgst cuộhzovc làglmecqdfuahk mắumrdt khôcqdfng, đvbhwfksvu óuahkc côcqdfuahk vấkevxn đvbhwmblaukun khôcqdfng?” Tráaavac Hàglmeng hỏdphki.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.