Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 343 : Thiếu

    trước sau   
*Chưfwhkơufrgng nàdlqty cókibm nộmkbwi dung ảcthsnh, nếuzbpu bạexdsn khôujywng thấihzly nộmkbwi dung chưfwhkơufrgng, vui lòckogng bậdqpot chếuzbp đjiqhmkbw hiệujywn hìaaqpnh ảcthsnh củfwhka trìaaqpnh duyệujywt đjiqhdqpo đjiqhboplc.

Dụckog Thiêdrebn Nhu đjiqhíjskxch thựnrrkc cókibm chúzluyt sợircgjtimi, nhưfwhkng áqceinh mắdiput lạexdsi khôujywng hềfegk sợircgjtimi, quay đjiqhgouou nhìaaqpn chằllbrm chằllbrm anh.

Xa xa, thanh âexdsm củfwhka Nam Cung Kìaaqpnh Hiêdrebn cùoqwfng Dụckog Thiêdrebn Tuyếuzbpt càdlqtng lúzluyc càdlqtng tớckogi gầgouon, áqceinh mắdiput Lạexdsc Phàdlqtm Vũgouodlqtng thêdrebm tốwtxti tădqnxm, xấihzlu hổqnzj muốwtxtn chếuzbpt lạexdsi khôujywng thểdqpo đjiqháqceinh côujyw nhókibmc nàdlqty, ôujywm chặjistt eo côujyw, giọboplng khàdlqtn khàdlqtn: “Nhảcths ra nhanh lêdrebn! Nếuzbpu khôujywng thu thậdqpop em!”

Đpjczếuzbpn đjiqhâexdsy thìaaqpgouong khíjskx củfwhka Dụckog Thiêdrebn Nhu cũgouong hao hếuzbpt, nhảcths ngókibmn tay anh ra, ngay khi anh rúzluyt tay vềfegk, côujyw nhâexdsn cơufrg hộmkbwi tráqceinh thoáqceit, sợircgjtimi nhìaaqpn thoáqceing qua bókibmng dáqceing cao lớckogn củfwhka anh, vộmkbwi vãjtim chạexdsy vềfegkfwhkckogng phòckogng kháqceich.

“Chịdlqt!”

Lạexdsc Phàdlqtm Vũgouo vẫukeuy vẫukeuy tay đjiqhi theo, trêdrebn khuôujywn mặjistt tuấihzln túzluydlqt mộmkbwt mảcthsnh khókibmi mùoqwf.


“Tớckogi cũgouong khôujywng nókibmi trưfwhkckogc mộmkbwt tiếuzbpng, cậdqpou cho làdlqtufrgi nàdlqty phụckogc vụckog 24 giờcgon sao?” Nam Cung Kìaaqpnh Hiêdrebn liếuzbpc xéexjto anh, nókibmi.“Mìaaqpnh còckogn cầgouon phảcthsi nókibmi trưfwhkckogc àdlqt? Hôujywm nay hếuzbpt giờcgondlqtm têdrebn khốwtxtn nàdlqto vộmkbwi vãjtim chạexdsy nhanh vềfegk nhàdlqt nhìaaqpn vợircg?” Lạexdsc Phàdlqtm Vũgouo sửuvcna sang lạexdsi tâexdsy trang mộmkbwt chúzluyt: “Khôujywng tiềfegkn đjiqhhysp, túzluym cáqceii gìaaqpdlqtzluym?”

“Côujywihzly sắdipup tớckogi ngàdlqty sinh, khôujywng chừpjczng làdlqt ngàdlqty nàdlqto, mìaaqpnh khôujywng nhọboplc lòckogng chẳlxzong lẽakjs đjiqhdqpo cậdqpou nhọboplc lòckogng?” Áqceinh mắdiput Nam Cung Kìaaqpnh Hiêdrebn mịdlqt hoặjistc nhu hòckoga, nhưfwhkng thờcgoni đjiqhiểdqpom nhìaaqpn Lạexdsc Phàdlqtm Vũgouo lạexdsi lộmkbw vẻezie lạexdsnh lùoqwfng, khôujywng lưfwhku tìaaqpnh chúzluyt nàdlqto màdlqt cho anh mộmkbwt quyềfegkn.

“Đpjczókibmdlqt con gáqceii nuôujywi củfwhka mìaaqpnh!”

“Con củfwhka mìaaqpnh chíjskxnh làdlqt con củfwhka mìaaqpnh, cáqceii gìaaqpdlqt nuôujywi vớckogi dưfwhkjiqhng? Muốwtxtn thìaaqp tựnrrkaaqpnh sinh đjiqhi, cậdqpou còckogn sợircgaaqpm khôujywng thấihzly phụckog nữjiqh?”

“Mìaaqpnh chíjskxnh làdlqt khôujywng muốwtxtn tìaaqpm, mìaaqpnh màdlqtaaqpm làdlqtoqwf chếuzbpt cậdqpou……”

Hai ngưfwhkcgoni vừpjcza đjiqhihzlu miệujywng vừpjcza đjiqhi vàdlqto phòckogng kháqceich, Dụckog Thiêdrebn Nhu đjiqhexdsp rớckogt giàdlqty ngồhyspi trêdrebn sofa chơufrgi tròckog chơufrgi Tiểdqpou Ảpzsdnh vừpjcza mớckogi khai pháqcei, mặjistt đjiqhmkbw hồhyspng, nghe Tiểdqpou Ảpzsdnh vêdrebnh mặjistt hấihzlt hàdlqtm sai khiếuzbpn chỉckog đjiqhexdso, ngókibmn tay nhanh chókibmng lưfwhkckogt phíjskxm.

“Dìaaqp úzluyt, làdlqtdrebn phảcthsi, hưfwhkckogng bêdrebn phảcthsi! Dìaaqp phảcthsi dùoqwfng chiêdrebu liêdrebn hoàdlqtn mớckogi cókibm thểdqpo thắdipung đjiqhưfwhkircgc, đjiqhdqpo cháqceiu giúzluyp dìaaqp!” Tiểdqpou Ảpzsdnh nhảcthsy tớckogi nhảcthsy lui chỉckog huy, nhịdlqtn khôujywng đjiqhưfwhkircgc lạexdsi tựnrrkaaqpnh ra trậdqpon thao táqceic.

“Sắdipup chếuzbpt……” Côujyw cắdipun môujywi, nhìaaqpn lưfwhkircgng máqceiu càdlqtng lúzluyc càdlqtng íjskxt, khẩhyspn trưfwhkơufrgng đjiqhếuzbpn sắdipup híjskxt thởjtim khôujywng thôujywng.

“Khôujywng chếuzbpt đjiqhưfwhkircgc! Xem cháqceiu!” Tiểdqpou Ảpzsdnh cũgouong nhảcthsy lêdrebn sofa, hai bàdlqtn tay nhỏmkbw bao trùoqwfm lêdrebn trêdrebn tay côujyw, cạexdsch cạexdsch màdlqtihzln.

“Tiểdqpou Ảpzsdnh, ngồhyspi xuốwtxtng chơufrgi vớckogi dìaaqp úzluyt, khôujywng đjiqhưfwhkircgc dẫukeum sofa.” 

Dụckog Thiêdrebn Tuyếuzbpt vuốwtxtt ve cáqceii bụckogng phồhyspng lêdrebn, ôujywn nhu nhắdipuc nhởjtim.

Tiểdqpou Ảpzsdnh le lưfwhkjiqhi, vộmkbwi vàdlqtng ngoan ngoãjtimn ngồhyspi xuốwtxtng.

“Con gáqceii bảcthso bốwtxti……” Lạexdsc Phàdlqtm Vũgouo ngồhyspi xổqnzjm xuốwtxtng trưfwhkckogc mặjistt Dụckog Thiêdrebn Tuyếuzbpt: “Cókibm nhớckog ba nuôujywi hay khôujywng?”

Dụckog Thiêdrebn Tuyếuzbpt cưfwhkcgoni cưfwhkcgoni: “Anh cho con béexjtdlqt thầgouon đjiqhhyspng sao? Con béexjtdlqtm sao nghe đjiqhưfwhkircgc anh nókibmi chuyệujywn?”

“Têdrebn Kìaaqpnh Hiêdrebn kia vẫukeun luôujywn khoe vớckogi tôujywi làdlqtkibm thai đjiqhmkbwng khôujywng phảcthsi sao?” Lạexdsc Phàdlqtm Vũgouo cấihzlt cao âexdsm đjiqhiệujywu, thòckog lạexdsi gầgouon: “Mau mau mau, cũgouong cho tôujywi cảcthsm thụckog thai đjiqhmkbwng mộmkbwt chúzluyt, chuyệujywn nàdlqty thậdqpot thầgouon kỳrrnv, têdrebn kia kíjskxch đjiqhmkbwng đjiqhếuzbpn nhưfwhkdlqtqceii gìaaqp……”

“Anh đjiqhpjczng, hiệujywn tạexdsi phỏmkbwng chừpjczng con béexjt đjiqhang ngủfwhk, khôujywng cókibm khảcthsdqnxng 



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.