Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 339 : Đại kết cục

    trước sau   
Trong phòackong bệwjdnnh, Thiêbnuhn Nhu nỗqhpv lựljdpc mởacko to mắjkent, cốlxhu phâayztn rõrmvj sựljdp vậxeeft trưfnzpuvnfc mắjkent.

“Tiểszuhu Nhu……” Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet vộxufzi vàpaqrng bưfnzpuvnfc tớuvnfi, nhẹtkkz giọuycong gọuycoi côjsfl.

Nửrmvja bêbnuhn mặfnzpt củuwaoa Thiêbnuhn Nhu bịackofnzpng gạcgjlt bao lạcgjli, lôjsflng mi mắjkent trághcji nhẹtkkz nhàpaqrng run run ởacko trêbnuhn băfnzpng gạcgjlt, rốlxhut cuộxufzc cũzkokng cóqrvs thểszuh thấurqty rõrmvjghcjng vẻsece củuwaoa chịackovlxonh: “Chịacko……”

“Tiểszuhu Nhu, em thấurqty sao rồrnsci? Còackon đdioaau khôjsflng?” Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet cầcgjlm lấurqty bàpaqrn tay nhỏmedv lạcgjlnh lẽqhpvo củuwaoa côjsfl.

Thiêbnuhn Nhu lắjkenc đdioacgjlu: “Khôjsflng đdioaau, chịacko, em khôjsflng sao.”

“Tiểszuhu Nhu……” Hốlxhuc mắjkent củuwaoa Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet đdioaãorpb ưfnzpơvbtzn ưfnzpuvnft: “Sao em ngốlxhuc nhưfnzp vậxeefy, em lạcgjli khôjsflng biếltxet đdioaóqrvspaqrghcji gìvlxo, nghĩyrot sao màpaqrjsflng đdioaếltxen chắjkenn cho chịacko? Em khôjsflng nghĩyrot tớuvnfi hậxeefu quảrmvj sao?”


Thiêbnuhn Nhu lẳzmfzng lặfnzpng nằlxhum, lặfnzpng lẽqhpv cầcgjlm ngưfnzpytwrc lạcgjli tay côjsfl, nhìvlxon chăfnzpm chúuvnf trầcgjln nhàpaqr, thếltxe nhưfnzpng nhẹtkkz nhàpaqrng cưfnzpzntvi rộxufzbnuhn, nụvprffnzpzntvi tưfnzpơvbtzi róqrvsi màpaqr trong sághcjng đdioaơvbtzn thuầcgjln, bêbnuhn trong lạcgjli lộxufz ra nhàpaqrn nhạcgjlt ưfnzpu thưfnzpơvbtzng, nhưfnzpng nhiềyofvu hơvbtzn lạcgjli làpaqr sựljdp vui vẻsece.

“Chịacko, chịacko biếltxet hiệwjdnn giờzntv em nhớuvnf tớuvnfi cághcji gìvlxo khôjsflng?” Thiêbnuhn Nhu chậxeefm rãorpbi nóqrvsi, ághcjnh mắjkent trong trẻseceo lậxeefp loèxufz hồrnsci ứyrotc, nhẹtkkz nhàpaqrng nhỏmedv giọuycong nóqrvsi: “Em nhớuvnf lạcgjli 5 năfnzpm trưfnzpuvnfc, từyofvfnzpzntvi bốlxhun tuổkrmhi cho đdioaếltxen năfnzpm mưfnzpzntvi bảrmvjy tuổkrmhi, trong ba năfnzpm đdioaóqrvs, em vẫljdpn luôjsfln nằlxhum ởacko trêbnuhn giưfnzpzntvng bệwjdnnh trong việwjdnn đdioaiềyofvu dưfnzpeqwong giốlxhung nhưfnzp thếltxepaqry, mỗqhpvi ngàpaqry tan tầcgjlm sớuvnfm, hay mỗqhpvi cuốlxhui tuầcgjln chịacko đdioayofvu sẽqhpv đdioaếltxen thăfnzpm em, ngồrnsci ởackornscp giưfnzpzntvng nóqrvsi chuyệwjdnn cùuwaong em.”

“Lúuvnfc ấurqty đdioaôjsfli mắjkent em nhìvlxon khôjsflng thấurqty, suốlxhut ba năfnzpm ởacko trong bóqrvsng tốlxhui, em cũzkokng từyofvng cho rằlxhung đdioazntvi nàpaqry mìvlxonh cứyrot nhưfnzp vậxeefy màpaqrpaqrn phếltxe, em khôjsflng biếltxet mìvlxonh còackon cóqrvs thểszuh kiêbnuhn trìvlxo bao lâayztu, em thưfnzpzntvng hỏmedvi bághcjc sĩyrot, cóqrvs phảrmvji khôjsflng cóqrvs em thìvlxo chịacko sẽqhpv sốlxhung tốlxhut hơvbtzn hay khôjsflng, chịacko trẻsece tuổkrmhi nhưfnzp vậxeefy, ra ngoàpaqri đdioazntvi khôjsflng dễytjxpaqrng, phảrmvji gághcjnh vághcjc cho em phítkkz nằlxhum việwjdnn phítkkz trịacko liệwjdnu cao nhưfnzp vậxeefy, còackon kiếltxem tiềyofvn cho em phẫljdpu thuậxeeft, còackon phảrmvji chăfnzpm sóqrvsc em……” 

“Chịacko, khi ấurqty, nhấurqtt đdioaackonh chịacko rấurqtt cựljdpc khổkrmh.”

qrvsi xong, Thiêbnuhn Nhu cưfnzpzntvi ngọuycot ngàpaqro, nhìvlxon côjsfl, tiếltxep tụvprfc nóqrvsi: “Nhưfnzpng hiệwjdnn tạcgjli tốlxhut rồrnsci, em đdioaãorpbqrvs thểszuh nhìvlxon thấurqty, cho dùuwao mặfnzpt bịacko huỷorpb hoạcgjli, em cũzkokng khôjsflng cảrmvjm thấurqty mìvlxonh làpaqr mộxufzt ngưfnzpzntvi tàpaqrn phếltxe, chịacko, em khôjsflng sao, em khôjsflng phảrmvji lừyofva chịacko, em cảrmvjm thấurqty bảrmvjn thâayztn dũzkokng cảrmvjm hơvbtzn rấurqtt nhiềyofvu so vớuvnfi trưfnzpuvnfc kia, chịacko, khôjsflng cầcgjln an ủuwaoi em, cuộxufzc đdioazntvi củuwaoa em vốlxhun đdioaãorpb khôjsflng cóqrvs khởackoi đdioaiểszuhm tốlxhut, cho nêbnuhn đdioaiểszuhm cuốlxhui cũzkokng nhấurqtt đdioaackonh làpaqr khôjsflng xấurqtu.”

“Tiểszuhu Nhu……” Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet hoàpaqrn toàpaqrn khôjsflng nghĩyrot tớuvnfi côjsfl sẽqhpv nhưfnzp nghĩyrot nhưfnzp vậxeefy.

“Chịacko,” Thiêbnuhn Nhu siếltxet chặfnzpt tay côjsfl: “Tâayztn hôjsfln vui vẻsece.”

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet nóqrvsi khôjsflng nêbnuhn lờzntvi, đdioaôjsfli mắjkent ngậxeefp nưfnzpuvnfc mắjkent, từyofvng giọuycot từyofvng giọuycot rơvbtzi xuốlxhung.

“Chịacko, đdioayofvng khóqrvsc, anh rểszuh nhìvlxon thấurqty sẽqhpv đdioaau lòackong, em vẫljdpn còackon chưfnzpa tặfnzpng quàpaqrfnzpuvnfi cho chịacko……” Áauddnh mắjkent Thiêbnuhn Nhu gian nan màpaqr nhìvlxon quanh phòackong mộxufzt vòackong, dừyofvng ởacko trêbnuhn tủuwao đdioacgjlu giưfnzpzntvng: “Chịacko, ởacko trong túuvnfi lễytjx phụvprfc củuwaoa em……”

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet vộxufzi vàpaqrng đdioayrotng lêbnuhn, giúuvnfp côjsflvlxom.

Bộxufz lễytjx phụvprfc xinh xắjkenn đdioaãorpb bịacko chághcjy đdioaếltxen khôjsflng còackon hìvlxonh dạcgjlng, côjsflvlxom kiếltxem bêbnuhn trong túuvnfi, chỉrmvjvlxom đdioaưfnzpytwrc mộxufzt cághcji thẻsece ngâayztn hàpaqrng.

Thiêbnuhn Nhu cầcgjlm lấurqty, mắjkent chăfnzpm chúuvnf nhìvlxon côjsfl: “Thẻsece tiềyofvn lưfnzpơvbtzng củuwaoa em, chịacko, bêbnuhn trong cóqrvs tiềyofvn lưfnzpơvbtzng thághcjng đdioacgjlu tiêbnuhn em đdioai làpaqrm.”

jsfl thẹtkkzn thùuwaong cưfnzpzntvi cưfnzpzntvi: “Khôjsflng nhiềyofvu tiềyofvn lắjkenm, đdioaghcjn chừyofvng mua khôjsflng đdioaưfnzpytwrc cághcji gìvlxo, nhưfnzpng em cũzkokng khôjsflng xàpaqri loạcgjln, chờzntv em khỏmedve hơvbtzn chúuvnfng ta cùuwaong nhau đdioai mua chúuvnft đdioarnsc, dẫljdpn theo Tiểszuhu Ảzntvnh đdioai mộxufz viêbnuhn Nam Sơvbtzn thăfnzpm ba mẹtkkz, thuậxeefn tiệwjdnn nóqrvsi cho ba mẹtkkz biếltxet chịacko đdioaãorpb kếltxet hôjsfln, chịacko, đdioaưfnzpytwrc khôjsflng?”


Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet rưfnzpng rưfnzpng gậxeeft đdioacgjlu: “Đqknyưfnzpytwrc, nhưfnzp thếltxepaqro cũzkokng đdioayofvu đdioaưfnzpytwrc.”

jsfl nhớuvnf tớuvnfi lờzntvi Lạcgjlc Phàpaqrm Vũzkok dặfnzpn dòacko, kérnsco mềyofvn đdioajkenp cao lêbnuhn cho Tiểszuhu Nhu, nhẹtkkz giọuycong nóqrvsi: “Em nghỉrmvj ngơvbtzi đdioai, đdioayofvng nóqrvsi nhiềyofvu nhưfnzp vậxeefy, trong thờzntvi gian nàpaqry em ởacko đdioaâayzty trịacko liệwjdnu cho tốlxhut, mặfnzpt củuwaoa em sẽqhpv khôjsflng sao hếltxet, biếltxet chưfnzpa?”

Thiêbnuhn Nhu gậxeeft gậxeeft đdioacgjlu, theo bảrmvjn năfnzpng màpaqr duỗqhpvi tay chạcgjlm vàpaqro băfnzpng gạcgjlt trêbnuhn mặfnzpt.

“Đqknyyofvng cóqrvs sờzntv!” Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet vộxufzi vàpaqrng bắjkent lấurqty tay côjsfl: “Coi chừyofvng bịacko nhiễytjxm trùuwaong, vậxeefy thìvlxo em sẽqhpv thậxeeft sựljdp biếltxen thàpaqrnh mặfnzpt mèxufzo, trịacko khôjsflng đdioaưfnzpytwrc.”

“……” Lúuvnfc nàpaqry Thiêbnuhn Nhu mớuvnfi chậxeefm rãorpbi buôjsflng tay.

“Chịacko, chịacko đdioai côjsflng ty xin nghỉrmvj giúuvnfp em, em khôjsflng thểszuh tiếltxep tụvprfc đdioai làpaqrm, nếltxeu nhưfnzp bọuycon họuyco khôjsflng đdioarnscng ýqyqg cho nghỉrmvj bệwjdnnh khôjsflng lưfnzpơvbtzng, vậxeefy quêbnuhn đdioai.” Nhớuvnf tớuvnfi chuyệwjdnn nàpaqry, Thiêbnuhn Nhu cắjkenn cắjkenn môjsfli nóqrvsi.

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet cưfnzpzntvi cưfnzpzntvi, nghiêbnuhng đdioacgjlu nóqrvsi: “Sao cóqrvs thểszuh khôjsflng đdioarnscng ýqyqg, em khôjsflng biếltxet ôjsflng chủuwao củuwaoa em làpaqr ai sao?”

“???” Trong mắjkent Thiêbnuhn Nhu tràpaqrn đdioacgjly vẻsecebnuh hoặfnzpc. 

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet lắjkenc lắjkenc đdioacgjlu, đdioayrotng dậxeefy sửrmvja sang lạcgjli bìvlxonh thuốlxhuc đdioaang treo ngưfnzpytwrc mộxufzt chúuvnft, nụvprffnzpzntvi yếltxeu ớuvnft ởacko trêbnuhn môjsfli: “Lạcgjlc Phàpaqrm Vũzkok khôjsflng dághcjm tùuwaoy tiệwjdnn sa thảrmvji em, bằlxhung khôjsflng anh rểszuh củuwaoa em sẽqhpv khôjsflng tha cho anh ấurqty, vìvlxo vậxeefy em cứyrotbnuhn tâayztm màpaqr chữbhrta trịacko!”

Thiêbnuhn Nhu chợytwrt bừyofvng tỉrmvjnh, thếltxe mớuvnfi biếltxet, thìvlxo ra mìvlxonh đdioaang côjsflng tághcjc ởackojsflng ty con củuwaoa Lạcgjlc Phàpaqrm Vũzkok.

Thếltxe nhưfnzpng đdioaếltxen bâayzty giờzntvjsfl mớuvnfi biếltxet đdioaưfnzpytwrc.

Ngưfnzpzntvi đdioaàpaqrn ôjsflng đdioaxufzc miệwjdnng kia……

Thiêbnuhn Nhu cắjkenn môjsfli, nhớuvnf tớuvnfi mấurqty lầcgjln đdioalxhui thoạcgjli cùuwaong anh, nghĩyrot lạcgjli anh chítkkznh làpaqr ôjsflng chủuwao củuwaoa mìvlxonh, tâayztm tìvlxonh chợytwrt trởackobnuhn quỷorpb dịacko……


*****

Biệwjdnt thưfnzp Nam Cung.

jsfln lễytjx long trọuycong kếltxet thúuvnfc qua loa, Nam Cung Dạcgjl Hi lầcgjlm bầcgjlm hồrnsci lâayztu, chứyrotng tỏmedv thựljdpc rốlxhui rắjkenm.

“Anh, nếltxeu khôjsflng anh tổkrmh chứyrotc lạcgjli mộxufzt lầcgjln đdioai, em sẽqhpv thiếltxet kếltxe giúuvnfp anh, đdioaãorpbi tiệwjdnc ởacko ngay trong biệwjdnt thựljdp củuwaoa chúuvnfng ta, em bảrmvjo đdioarmvjm lộxufzng lẫljdpy đdioaxufzc lạcgjl, tuyệwjdnt đdioalxhui khôjsflng đdioavprfng hàpaqrng!” Trêbnuhn bàpaqrn cơvbtzm, côjsfl giơvbtzyrota hùuwaong hồrnscn nóqrvsi.

“Trưfnzpuvnfc tiêbnuhn nóqrvsi thàpaqrnh ngữbhrt cho đdioaúuvnfng rồrnsci hãorpby nóqrvsi đdioaếltxen chuyệwjdnn giúuvnfp anh thiếltxet kếltxe,” Áauddnh mắjkent củuwaoa Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn loérnsc loérnsc, cong cong môjsfli nóqrvsi: “Thậxeeft ra anh thìvlxo khôjsflng sao, nhưfnzpng nếltxeu nhưfnzp chịackoayztu củuwaoa côjsfl khôjsflng hàpaqri lòackong, côjsfl nhấurqtt đdioaackonh phảrmvji chếltxet.”

Nam Cung Dạcgjl Hi sặfnzpc mộxufzt ngụvprfm canh ởacko trong cổkrmh họuycong.

Xoay đdioacgjlu nhìvlxon hai đdioayrota bérnsc đdioaang cưfnzpzntvi trộxufzm, côjsfl nhítkkzu màpaqry: “Em nóqrvsi sai thàpaqrnh ngữbhrt?”

Bạcgjln nhỏmedv Trìvlxonh Lan Y vôjsfl tộxufzi nóqrvsi: “Con khôjsflng biếltxet nha, mẹtkkzqrvsi sai chỗqhpvpaqro?”

Tiểszuhu Ảzntvnh đdioakrmh mồrnscjsfli, cầcgjlm lấurqty cághcji mũzkokfnzpeqwoi trai bêbnuhn cạcgjlnh bàpaqrn đdioaxufzi lêbnuhn đdioacgjlu, cậxeefu bérnsc cựljdp tuyệwjdnt giảrmvji thítkkzch!

Nam Cung Dạcgjl Hi chérnscp chérnscp miệwjdnng: “Theo em thấurqty, hôjsflm nay thàpaqrnh côjsflng nhấurqtt trong hôjsfln lễytjx chítkkznh làpaqr hoa đdioarnscng, anh xem, Y Y nhàpaqr chúuvnfng ta chítkkznh làpaqr mộxufzt mỹezor nhâayztn nhítkkz bạcgjli hoạcgjli, tưfnzpơvbtzng lai khẳzmfzng đdioaackonh sẽqhpvqrvs rấurqtt nhiềyofvu ngưfnzpzntvi theo đdioauổkrmhi, đdioaưfnzpơvbtzng nhiêbnuhn, Tiểszuhu Ảzntvnh nhàpaqr anh chịackozkokng làpaqr mộxufzt soághcji ca!” 

Tiểszuhu Ảzntvnh sờzntv sờzntv cằlxhum: “Con cảrmvjm thấurqty con làpaqr mộxufzt bảrmvjo bảrmvjo may mắjkenn nhấurqtt xưfnzpa nay, côjsfl, côjsflqrvsi trêbnuhn thếltxe giớuvnfi cóqrvs bao nhiêbnuhu bảrmvjo bảrmvjo cóqrvs thểszuh chứyrotng kiếltxen daddy cùuwaong mommy củuwaoa mìvlxonh kếltxet hôjsfln, lạcgjli còackon đdioaưfnzpytwrc làpaqrm hoa đdioarnscng trong hôjsfln lễytjx nữbhrta?”

“Khôjsflng nhiềyofvu lắjkenm.” Nam Cung Dạcgjl Hi ngẫljdpm nghĩyrot, khẳzmfzng đdioaackonh nóqrvsi.

“Đqknyúuvnfng! Cho nêbnuhn bảrmvjo bảrmvjo trong bụvprfng củuwaoa mẹtkkz khôjsflng cóqrvs may mắjkenn nhưfnzp vậxeefy nha ~~~” Tiểszuhu Ảzntvnh rấurqtt cóqrvs cảrmvjm giághcjc vềyofv sựljdp ưfnzpu việwjdnt nhìvlxon chằlxhum chằlxhum cághcji bụvprfng phồrnscng lêbnuhn củuwaoa Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet, ngẫljdpm nghĩyrot, chờzntv sau khi nhóqrvsc con kia sinh ra sẽqhpv khoe vớuvnfi bérnsc nhưfnzp thếltxepaqro.


Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet cưfnzpzntvi xoa bóqrvsp mặfnzpt cậxeefu bérnsc: “Đqknyúuvnfng, bérnsc ngoan, ăfnzpn cơvbtzm cho giỏmedvi.”

“Mẹtkkz, hôjsflm nay mẹtkkzqrvs đdioai thăfnzpm dìvlxo úuvnft màpaqr, dìvlxo úuvnft thếltxepaqro rồrnsci? Vềyofv sau vẫljdpn sẽqhpv xinh đdioatkkzp sao?”

“Sẽqhpv,” Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet gắjkenp đdioarnsc ăfnzpn cho con trai, hy vọuycong lấurqtp kítkkzn miệwjdnng cậxeefu bérnsc: “Vềyofv sau dìvlxo úuvnft sẽqhpvpaqrng xinh đdioatkkzp, biếltxet chưfnzpa?”

“Woa……” Tiểszuhu Ảzntvnh bắjkent đdioacgjlu tòackoackopaqrfnzpackong tưfnzpytwrng, vìvlxo sao mặfnzpt bịacko bỏmedvng sau đdioaóqrvs lạcgjli trởackobnuhn càpaqrng thêbnuhm xinh đdioatkkzp hơvbtzn.

Nam Cung Dạcgjl Hi gắjkenp đdioarnsc ăfnzpn, mắjkent liếltxec qua liếltxec lạcgjli nóqrvsi: “Anh, cóqrvs muốlxhun biếltxet La Tìvlxonh Uyểszuhn đdioaãorpb thếltxepaqro hay khôjsflng? Hiệwjdnn giờzntv, chúuvnfng ta cóqrvs hai con đdioaưfnzpzntvng, mộxufzt làpaqr đdioai con đdioaưfnzpzntvng đdioayrotng đdioajkenn, dựljdpa theo tộxufzi cốlxhu ýqyqgayzty thưfnzpơvbtzng títkkzch phághcjn côjsfl ta mưfnzpzntvi năfnzpm tághcjm năfnzpm, chờzntvjsfl ta thàpaqrnh bàpaqrjsfl giàpaqr ra tùuwao lạcgjli tiếltxep tụvprfc tai họuycoa ngưfnzpzntvi khághcjc, thứyrot hai chítkkznh làpaqr đdioai đdioaưfnzpzntvng riêbnuhng, em quyếltxet đdioaackonh hủuwaoy dung côjsfl ta, nérnscm côjsfl ta qua Châayztu Phi đdioai theo dâayztn chạcgjly nạcgjln qua cảrmvj đdioazntvi, làpaqrm cho côjsfl ta vĩyrotnh viễytjxn khôjsflng thểszuh gảrmvj chồrnscng, mọuycoi ngưfnzpzntvi thấurqty thếltxepaqro?”

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet sợytwr tớuvnfi mứyrotc khuôjsfln mặfnzpt nhỏmedv trắjkenng bệwjdnch, thấurqty Y Y cùuwaong Tiểszuhu Ảzntvnh đdioayofvu dừyofvng lạcgjli khôjsflng ăfnzpn cơvbtzm, chuyểszuhn ághcjnh mắjkent chờzntvjsflqrvsi chuyệwjdnn, vộxufzi vàpaqrng mởacko miệwjdnng: “Dạcgjl Hi, côjsfl đdioayofvng dọuycoa mấurqty đdioayrota nhỏmedv.”

“Em khôjsflng cóqrvs,” Nam Cung Dạcgjl Hi buôjsflng đdioaũzkoka: “Em đdioaang dạcgjly bảrmvjo bảrmvjo yêbnuhu ghérnsct rõrmvjpaqrng, khụvprf, Y Y, nghe thấurqty khôjsflng? Đqknylxhui đdioaãorpbi nhâayztn từyofv vớuvnfi kẻsece đdioaackoch chítkkznh làpaqrpaqrn nhẫljdpn vớuvnfi chítkkznh mìvlxonh, đdioalxhui vớuvnfi loạcgjli ngưfnzpzntvi xấurqtu nàpaqry, nêbnuhn làpaqrm cho côjsfl ta xuốlxhung mưfnzpzntvi tághcjm tầcgjlng đdioaackoa ngụvprfc vĩyrotnh viễytjxn khôjsflng thểszuh xoay ngưfnzpzntvi, bằlxhung khôjsflng, sau khi côjsfl ta xoay ngưfnzpzntvi khôjsflng chừyofvng lạcgjli nhàpaqro tớuvnfi cắjkenn ngưfnzpytwrc lạcgjli con mộxufzt ngụvprfm! Chịackoayztu, mùuwaoi vịacko đdioaau khổkrmh loạcgjli nàpaqry chịacko nếltxem trảrmvji còackon thiếltxeu àpaqr?”

“Côjsfl ta thậxeeft sựljdp rấurqtt quághcj đdioaághcjng, nhưfnzpng chúuvnfng ta cũzkokng khôjsflng nêbnuhn đdioai đdioaưfnzpzntvng riêbnuhng gìvlxo đdioaóqrvs, trựljdpc tiếltxep đdioaszuh phághcjp luậxeeft chếltxepaqri côjsfl ta làpaqr đdioaưfnzpytwrc,” Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet thởackopaqri nóqrvsi, kỳwxbn thậxeeft khôjsflng phảrmvji côjsfl khôjsflng muốlxhun dựljdpa theo phưfnzpơvbtzng phághcjp củuwaoa mìvlxonh đdioaszuh giảrmvji quyếltxet, chỉrmvjpaqr sợytwr thủuwao đdioaoạcgjln củuwaoa Dạcgjl Hi quághcj đdioaághcjng, làpaqrm cho Ầjsflm ĩyrot lớuvnfn chuyệwjdnn thìvlxo khôjsflng tốlxhut: “Côjsfl khôjsflng đdioaưfnzpytwrc làpaqrm rốlxhui loạcgjln thêbnuhm, cóqrvs nghe khôjsflng?”

“Ha…… Hiệwjdnn tạcgjli phághcjp luậxeeft rấurqtt hoàpaqrn thiệwjdnn sao? Rấurqtt côjsflng bằlxhung sao?” Nam Cung Dạcgjl Hi cưfnzpzntvi lạcgjlnh: “Tham quan nhậxeefn hốlxhui lộxufz mấurqty trăfnzpm triệwjdnu chỉrmvj nhậxeefn hìvlxonh phạcgjlt cóqrvs mấurqty năfnzpm, còackon nôjsflng dâayztn hay côjsflng nhâayztn nàpaqro khôjsflng cẩffkhn thậxeefn chi dưfnzppaqri triệwjdnu từyofv ngâayztn hàpaqrng liềyofvn bịacko phághcjn khôjsflng hẹtkkzn ngàpaqry vềyofv, em nghe nóqrvsi La Mâayztn Thàpaqrnh cóqrvs bạcgjln làpaqrm việwjdnc ởacko toàpaqr ághcjn, ba, cóqrvs phảrmvji vậxeefy khôjsflng? Em khôjsflng muốlxhun lạcgjli đdioaszuh cho bọuycon họuyco lợytwri dụvprfng sơvbtz hởacko chuồrnscn mấurqtt.”

Nam Cung Ngạcgjlo đdioaang dỗqhpv chághcju cưfnzpng ăfnzpn cơvbtzm, cũzkokng chăfnzpm chúuvnf nhìvlxon ngưfnzpzntvi cảrmvj nhàpaqr hoàpaqr thuậxeefn vui vẻseceqrvsi chuyệwjdnn, trong lòackong ấurqtm ághcjp, chợytwrt nghe con gághcji hỏmedvi chuyệwjdnn, thuậxeefn miệwjdnng “Àqigi” mộxufzt tiếltxeng: “Đqknyúuvnfng làpaqrqrvs chuyệwjdnn nhưfnzp vậxeefy.”

“Anh nghe đdioai!” Nam Cung Dạcgjl Hi nhítkkzu màpaqry nóqrvsi.

Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn cầcgjlm lấurqty giấurqty ăfnzpn, nhàpaqrn nhạcgjlt nóqrvsi: “Chuyệwjdnn nàpaqry ăfnzpn cơvbtzm xong lạcgjli nóqrvsi, Dạcgjl Hi, đdioayofvng nághcjo loạcgjln.”

Nam Cung Dạcgjl Hi còackon chưfnzpa đdioaãorpb thèxufzm, mong muốlxhun cóqrvs ngay kếltxet quảrmvj, chẳzmfzng qua nhìvlxon sắjkenc mặfnzpt hai ngưfnzpzntvi kia liềyofvn hiểszuhu ra, hiệwjdnn giờzntv, rõrmvjpaqrng làpaqr ôjsflng cụvprf đdioaãorpb mặfnzpc kệwjdn mọuycoi chuyệwjdnn, nhưfnzpng chuyệwjdnn nàpaqry làpaqr khôjsflng thểszuh thưfnzpơvbtzng lưfnzpytwrng ởacko đdioaâayzty, chỉrmvjqrvs thểszuhrnscn lúuvnfc giảrmvji quyếltxet.


Nam Cung Dạcgjl Hi nhấurqtp miệwjdnng cưfnzpzntvi rộxufzbnuhn, hai ngưfnzpzntvi kia, kỳwxbn thậxeeft phúuvnfc hắjkenc hơvbtzn hếltxet so vớuvnfi ai khághcjc!

*****

paqrn đdioaêbnuhm buôjsflng xuốlxhung.

Nam Cung Dạcgjl Hi trộxufzm đdioai lêbnuhn lầcgjlu tìvlxom Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet.

“Chịackoayztu, chịackoqrvsi đdioai, muốlxhun em làpaqrm nhưfnzp thếltxepaqro? Em cóqrvs rấurqtt nhiềyofvu biệwjdnn phághcjp khiếltxen côjsfl ta sốlxhung khôjsflng bằlxhung chếltxet!”

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet đdioaãorpb tắjkenm xong, ngồrnsci ởacko đdioacgjlu giưfnzpzntvng nhẹtkkz nhàpaqrng dựljdpa vàpaqro gốlxhui ôjsflm xem tạcgjlp chítkkz, suy nghĩyrot mộxufzt hồrnsci, nhớuvnf lạcgjli hôjsflm nay ởacko bệwjdnnh việwjdnn, nhìvlxon dághcjng vẻsece củuwaoa Thiêbnuhn Nhu, trong lòackong cóqrvs chúuvnft lạcgjlnh lẽqhpvo, trựljdpc tiếltxep hỏmedvi: “Đqknykrmhi lạcgjli làpaqrjsfl thìvlxo sao? Côjsfl sẽqhpvpaqrm thếltxepaqro?”

“Anh trai em luôjsfln nóqrvsi em càpaqrn quấurqty, kỳwxbn thậxeeft em khôjsflng hềyofvpaqrn quấurqty mộxufzt chúuvnft nàpaqro,” Nam Cung Dạcgjl Hi nghiêbnuhm mặfnzpt nóqrvsi: “Đqknykrmhi lạcgjli làpaqr em, em sẽqhpv đdioaághcjp trảrmvj tấurqtt cảrmvj nhữbhrtng chuyệwjdnn xấurqtu màpaqrjsfl đdioaãorpbpaqrm lạcgjli cho côjsfl ta! Anh trai em khôjsflng nóqrvsi khôjsflng rằlxhung, nhưfnzpng chỉrmvj mộxufzt chiêbnuhu làpaqr đdioaãorpbpaqrm cho nhàpaqr họuyco La sụvprfp đdioakrmh, côjsfl ta lạcgjli còackon khôjsflng biếltxet hốlxhui cảrmvji, em sẽqhpv đdioaszuhjsfl ta trảrmvji qua nhữbhrtng gìvlxopaqr Thiêbnuhn Nhu đdioaang phảrmvji gághcjnh chịackou, luôjsfln cảrmvj nhữbhrtng gìvlxo chúuvnfng ta đdioaãorpb từyofvng gághcjnh chịackou cũzkokng phảrmvji đdioaszuhjsfl ta trảrmvji qua mộxufzt lầcgjln! Em khôjsflng thiệwjdnn lưfnzpơvbtzng nhưfnzp chịacko, em chítkkznh làpaqrqrvs thùuwao phảrmvji bághcjo!”

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet ngơvbtz ngẩffkhn nghe xong, tiếltxep tụvprfc lậxeeft tạcgjlp chítkkz: “Vậxeefy theo suy nghĩyrot củuwaoa côjsflpaqrpaqrm, chịacko bảrmvjo đdioarmvjm khôjsflng nóqrvsi cho anh côjsfl biếltxet.”

“Thậxeeft khôjsflng?” Nam Cung Dạcgjl Hi vui vẻsece: “Chịackoayztu, ngoérnsco tay!”

Chỉrmvj cầcgjln khôjsflng cóqrvs anh trai ngăfnzpn trởacko, đdioayofvng nóqrvsi muốlxhun chỉrmvjnh chếltxet mộxufzt ngưfnzpzntvi, cho dùuwaojsflghcjo loạcgjln đdioaếltxen long trờzntvi lởacko đdioaurqtt, cũzkokng khôjsflng ai quảrmvjn đdioaưfnzpytwrc.

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet vưfnzpơvbtzn ngóqrvsn úuvnft câayztu lấurqty ngóqrvsn tay củuwaoa côjsfl, nâayztng đdioaôjsfli mắjkent lêbnuhn, nóqrvsi thêbnuhm mộxufzt câayztu: “Giúuvnfp chịackotkkznh luôjsfln phầcgjln kia củuwaoa Tiểszuhu Ảzntvnh, chọuycoc tớuvnfi chịacko khôjsflng sao, nhưfnzpng chọuycoc tớuvnfi bảrmvjo bảrmvjo củuwaoa chịacko thìvlxo chítkkznh làpaqr tộxufzi ághcjc tàpaqry trờzntvi.”

“Ha ha……” Nam Cung Dạcgjl Hi cưfnzpzntvi rộxufzbnuhn: “Khôjsflng thàpaqrnh vấurqtn đdioayofv!”

Hai ngưfnzpzntvi đdioaang nóqrvsi chuyệwjdnn, cửrmvja phòackong tắjkenm chợytwrt mởacko ra.

Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn chỉrmvj mặfnzpc ághcjo choàpaqrng tắjkenm dàpaqri, đdioaôjsfli mắjkent đdioaen sághcjng chóqrvsi, tóqrvsc còackon nhỏmedvfnzpuvnfc, cong cong môjsfli nóqrvsi: “Tốlxhui khuya côjsflackon chạcgjly lêbnuhn đdioaâayzty làpaqrm gìvlxo? Y Y ngủuwao rồrnsci?”

“Vẫljdpn chưfnzpa!” Nam Cung Dạcgjl Hi nhảrmvjy dựljdpng đdioayrotng lêbnuhn: “Em tìvlxom chịackoayztu ôjsfln chuyệwjdnn khôjsflng đdioaưfnzpytwrc àpaqr! Nhìvlxon bộxufzghcjng gấurqtp gághcjp củuwaoa anh kìvlxoa, em khôjsflng quấurqty rầcgjly nữbhrta, em đdioai ngay đdioaâayzty, ngủuwao ngon, tâayztn hôjsfln vui vẻsece!”

qrvsi xong, côjsflfnzpu loághcjt chạcgjly ra ngoàpaqri, còackon giúuvnfp bọuycon họuyco đdioaóqrvsng kỹezor cửrmvja.

“Mớuvnfi vừyofva nóqrvsi cághcji gìvlxo, cưfnzpzntvi giốlxhung nhưfnzp ăfnzpn trộxufzm vậxeefy?” Đqknyôjsfli mắjkent củuwaoa Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn đdioacgjly mịacko hoặfnzpc, cúuvnfi ngưfnzpzntvi xuốlxhung nhẹtkkz nhàpaqrng vuốlxhut ve khuôjsfln mặfnzpt nhỏmedv nhắjkenn củuwaoa côjsfl: “Ởjsfl trong phòackong tắjkenm anh còackon nghe đdioaưfnzpytwrc.”

“Khẳzmfzng đdioaackonh làpaqr phảrmvji lérnscn lúuvnfc nhưfnzp trộxufzm, bọuycon em đdioaang thưfnzpơvbtzng lưfnzpytwrng làpaqrm chuyệwjdnn xấurqtu nhưfnzp thếltxepaqro, đdioaszuh anh nghe đdioaưfnzpytwrc làpaqr thảrmvjm.” Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet nérnscn cưfnzpzntvi, nghiêbnuhm túuvnfc nóqrvsi.

“Phảrmvji khôjsflng? Làpaqrm chuyệwjdnn xấurqtu gìvlxo, nóqrvsi anh nghe thửrmvj!” Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn nheo mắjkent, chặfnzpn ngang ôjsflm côjsfl từyofv đdioacgjlu giưfnzpzntvng chuyểszuhn tớuvnfi giữbhrta giưfnzpzntvng, ngóqrvsn tay thon dàpaqri túuvnfm mởackoayzty ághcjo ngủuwao củuwaoa côjsfl, ághcjp ngưfnzpzntvi muốlxhun đdioaèxufzbnuhn.

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet trốlxhun trághcjnh hơvbtzi thởackoqrvsng nhưfnzp lửrmvja củuwaoa anh, cưfnzpzntvi nóqrvsi: “Em khôjsflng nóqrvsi cho anh biếltxet, khôjsflng nóqrvsi cho anh biếltxet!”

Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn vuốlxhut ve cághcji bụvprfng càpaqrng ngàpaqry càpaqrng nhôjsflbnuhn rõrmvjpaqrng củuwaoa côjsfl, nheo đdioaôjsfli mắjkent hàpaqrm chứyrota nụvprffnzpzntvi uy hiếltxep: “Làpaqrm chuyệwjdnn xấurqtu, em khôjsflng sợytwr dạcgjly hưfnzp bảrmvjo bảrmvjo trong bụvprfng àpaqr, mẹtkkz con bérnsc khôjsflng thàpaqrnh thậxeeft, nhấurqtt đdioaackonh làpaqr ba nóqrvs mỗqhpvi ngàpaqry đdioayofvu lo lắjkenng đdioayofv phòackong, cẩffkhn thậxeefn che chởackojsflurqty sợytwrjsflurqty bịacko thưfnzpơvbtzng, nhưfnzpng lạcgjli muốlxhun dạcgjly dỗqhpvjsflurqty mộxufzt trậxeefn!”

qrvsi xong, ngóqrvsn tay thon dàpaqri xẹtkkzt qua sưfnzpzntvn eo củuwaoa côjsfl.

“A……” Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet vẫljdpn mẫljdpn cảrmvjm đdioaếltxen muốlxhun chếltxet, mặfnzpt đdioamedv tim đdioaxeefp, bắjkent lấurqty ngóqrvsn tay anh: “Đqknyyofvng làpaqrm em nhộxufzt, bảrmvjo bảrmvjo biếltxet sẽqhpv khághcjng nghịacko.”

“Sao anh cóqrvs thểszuh nỡeqwo đdioaszuh bảrmvjo bảrmvjo khághcjng nghịacko……” Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn cưfnzpzntvi nhạcgjlt, bàpaqrn tay vuốlxhut ve eo củuwaoa côjsfl, nhẹtkkz nhàpaqrng xoa xoa đdioai chuyểszuhn hưfnzpuvnfng vềyofv phítkkza trưfnzpuvnfc, cúuvnfi đdioacgjlu hôjsfln lêbnuhn môjsfli côjsfl: “Anh muốlxhun em vui vẻseceackon khôjsflng kịackop……”

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet cảrmvjm giághcjc đdioaưfnzpytwrc rõrmvjpaqrng ýqyqg tứyrot củuwaoa anh, hôjsfl hấurqtp côjsfl rốlxhui loạcgjln, dầcgjln dầcgjln cảrmvjm giághcjc đdioaưfnzpytwrc ághcjo ngủuwao trêbnuhn ngưfnzpzntvi bịacko anh rúuvnft đdioai, bàpaqrn tay anh vuốlxhut ve bảrmvj vai trơvbtzn bóqrvsng củuwaoa côjsfl, dưfnzpzntvng nhưfnzp đdioaang dọuyco thághcjm kho bághcju quýqyqg giághcj nhấurqtt bêbnuhn trong ághcjo ngủuwao, cẩffkhn thậxeefn chạcgjlm đdioaếltxen bầcgjlu ngựljdpc củuwaoa côjsfl, lạcgjli dùuwaong cághcjnh môjsfli từyofvng chúuvnft từyofvng chúuvnft màpaqruvnfng bághcji.

“Kìvlxonh Hiêbnuhn……” Trưfnzpuvnfc mắjkent côjsflbnuh ly, tay khoanh lạcgjli cổkrmh củuwaoa anh, nứyrotc nởackobnuhu lêbnuhn.

“Anh đdioaâayzty……” Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn cũzkokng cởackoi quầcgjln ághcjo củuwaoa mìvlxonh ra, gắjkent gao hôjsfln côjsfl: “Đqknyyofvng quêbnuhn hôjsflm nay làpaqr đdioaêbnuhm tâayztn hôjsfln củuwaoa chúuvnfng ta, bàpaqrorpb…… Em phảrmvji hoàpaqrn thàpaqrnh nghĩyrota vụvprf……”

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet trầcgjlm thấurqtp ngâayztm nga ra tiếltxeng, cóqrvs thểszuh cảrmvjm giághcjc đdioaưfnzpytwrc sựljdp khuâayzty khoảrmvj to lớuvnfn trong thanh âayztm kia, nhưfnzpng cághcji gìvlxozkokng khôjsflng làpaqrm đdioaưfnzpytwrc, chỉrmvjqrvs thểszuhackong chặfnzpt cầcgjln cổkrmh củuwaoa anh, trầcgjlm thấurqtp thởacko dốlxhuc.

“……Ưytwrm!” Nhághcjy mắjkent anh thìvlxonh lìvlxonh tiếltxen vàpaqro, Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet cắjkenn môjsfli rêbnuhn rỉrmvj, sựljdpqrvsng bỏmedvng căfnzpng chặfnzpt khiếltxen cảrmvj ngưfnzpzntvi côjsfl run rẩffkhy.

“Đqknyyofvng sợytwr, anh sẽqhpv chậxeefm mộxufzt chúuvnft, sẽqhpv khôjsflng thưfnzpơvbtzng tổkrmhn đdioaếltxen bảrmvjo bảrmvjo ……” Nam Cung Kìvlxonh Hiêbnuhn ôjsfln nhu dụvprf dỗqhpv, nhìvlxon da thịackot côjsfl bởackoi vìvlxo sựljdp khoághcji cảrmvjm màpaqr trởackobnuhn phấurqtn hồrnscng, anh kítkkzch đdioaxufzng hôjsfln lêbnuhn, dưfnzpuvnfi thâayztn thong thảrmvjpaqr luậxeeft đdioaxufzng cóqrvs tiếltxet tấurqtu.

“Bảrmvjo bốlxhui…… Anh yêbnuhu em……” Hơvbtzi thởacko anh nặfnzpng nềyofv, trong sựljdptkkzch tìvlxonh mãorpbnh liệwjdnt, nhịackon khôjsflng đdioaưfnzpytwrc màpaqr bộxufzc phághcjt ra mộxufzt câayztu nhưfnzp vậxeefy, dághcjn sághcjt vàpaqro tai củuwaoa côjsfl, nóqrvsi lêbnuhn tiếltxeng lòackong cùuwaong côjsfl.

Dụvprf Thiêbnuhn Tuyếltxet càpaqrng lúuvnfc càpaqrng mêbnuh mang, cảrmvjm thụvprf đdioaưfnzpytwrc anh châayztn thậxeeft tồrnscn tạcgjli trong thâayztn thểszuh củuwaoa mìvlxonh, nghẹtkkzn ngàpaqro mộxufzt tiếltxeng, co chặfnzpt thâayztn mìvlxonh.

jsflm nay, ởackojsfln lễytjx thághcjnh khiếltxet chóqrvsi mắjkent, từyofv khoảrmvjnh khắjkenc anh đdioaeo nhẫljdpn cưfnzpuvnfi lêbnuhn cho côjsfl, nắjkenm lấurqty đdioaôjsfli bàpaqrn tay củuwaoa côjsfl, nhìvlxon vàpaqro đdioaôjsfli mắjkent côjsfl, trầcgjlm giọuycong hứyrota hẹtkkzn mộxufzt câayztu kia……

jsfli nguyệwjdnn thưfnzpơvbtzng tiếltxec côjsflurqty, bảrmvjo hộxufzjsflurqty, yêbnuhu quýqyqgjsflurqty, cho đdioaếltxen hơvbtzi thởacko cuốlxhui cùuwaong, cho đdioaếltxen lúuvnfc chếltxet mớuvnfi thôjsfli……

Thanh âayztm lờzntvi thềyofvpaqrng lúuvnfc càpaqrng lớuvnfn, sau cùuwaong, tìvlxonh cảrmvjm dâayztng tràpaqro mãorpbnh liệwjdnt, bốlxhuc chághcjy thàpaqrnh mộxufzt thếltxe giớuvnfi hạcgjlnh phúuvnfc hoàpaqrn chỉrmvjnh.

……

……

Sắjkenc đdioatkkzp, búuvnfng tay đdioaãorpb suy tàpaqrn, tuổkrmhi trẻsece, chỉrmvj huy hoàpaqrng thoághcjng qua ——

jsfli chỉrmvj muốlxhun ởacko nhữbhrtng năfnzpm thághcjng tuổkrmhi trẻsece, đdioaưfnzpytwrc nửrmvja kia củuwaoa mìvlxonh nhanh chóqrvsng tìvlxom thấurqty, cẩffkhn thậxeefn bảrmvjo hộxufz.

Khôjsflng đdioaszuhjsfli kinh sợytwr, khôjsflng đdioaszuhjsfli khổkrmh sởacko, khôjsflng đdioaszuhjsfli khôjsflng nơvbtzi dựljdpa vàpaqro, khôjsflng đdioaszuhjsfli lưfnzpu lạcgjlc đdioacgjlu đdioaưfnzpzntvng xóqrvs chợytwr.

Kếltxet thúuvnfc chítkkznh truyệwjdnn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.