Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 44 : Con nhỏ ngốc ở nông thôn??

    trước sau   
Edit: Miêyfpqu

​Nhậtohzn ra đmohtóaedoaoks âpfdgm thanh củrsypa Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh, mi củrsypa Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm hơsbbii hơsbbii nhăhjgrn lêyfpqn.

cmifi Vâpfdgn Khinh khẽuisn nghiêyfpqng đmohtkbppu, áhfmknh mắdlput theo cáhfmknh tay anh nhìzrjun lưtafiydmzt qua, liếvdrsc mắdlput thấchogy đmohtkunyng cáhfmkch đmohtóaedo khôydgfng xa làaoks Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh.

hfmkng ngưtafiopjbi cao gầkbppy, môydgfi xinh đmohtwwobp đmohtkuny mọdtbmng, nữpjdz nhâpfdgn trưtafiydmzc mắdlput khôydgfng kháhfmkc gìzrjutafiu vậtohzt trờopjbi sanh.

Con gáhfmki bộranw trưtafiembvng bộranw kinh tếvdrs Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh, cha làaoks Diệcgfhp Thu Sinh làaoks đmohthnqvi thủrsyp củrsypa Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm cùcmifng anh tham gia tranh cửlntv nhưtafing thua trưtafiydmzc Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm, nhưtafing trong lúcmifc anh nhậtohzn chứkunyc còijrhn cấchogu kếvdrst vớydmzi ngưtafiopjbi kháhfmkc, tiếvdrsn hàaoksnh đmohtvdrso chívppfnh mộranwtlầkbppn đmohtưtafiơsbbing nhiêyfpqn vẫmxcbn thua trong tay Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm.

Đydmzúcmifng vậtohzy hai ngưtafiopjbi cha vàaoks con gáhfmki nàaoksy, Bùcmifi Vâpfdgn Khinh khôydgfng xa lạcbsv.


“Đydmzưtafiopjbng tiểbbuau thưtafi đmohtlntvng hiểbbuau lầkbppm, chúcmifng ta khôydgfng phảvdrsi làaoks quan hệcgfhaoks côydgf tưtafiembvng tưtafifvging đmohtâpfdgu.”

Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm xoay ngưtafiopjbi, cáhfmknh tay khẽuisnpfdgng lêyfpqn ngăhjgrn cảvdrsn Bùcmifi Vâpfdgn Khinh – đmohtóaedoaokstafi thếvdrs bảvdrso vệcgfh.

“Chúcmif nhỏkuny!” Bùcmifi Vâpfdgn Khinh yếvdrsu ớydmzt “Chịchog gáhfmki xinh đmohtwwobp nàaoksy làaoks ai?”

Nghe đmohtưtafifvgic câpfdgu “Chúcmif nhỏkuny” Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh lậtohzp tứkunyc liềosjln đmohthfmkn đmohtưtafifvgic thâpfdgn phậtohzn Bùcmifi Vâpfdgn Khinh, nhấchogt đmohtchognh khôydgfng cóaedo khuôydgfn mặlulrt xinh đmohtwwobp làaoks con nhỏkuny ngốhnqvc khôydgfng họdtbmc hàaoksnh đmohtàaoksng hoàaoksng, nhàaoks quêyfpq.

“Tôydgfi nóaedoi làaoksm sao nhìzrjun em quen mắdlput nhưtafi vậtohzy thìzrju ra làaoks La tam tiểbbuau thưtafi, khôydgfng hổvppfaoks Long Thàaoksnh đmohtcgfh nhấchogt mỹpfdg nhâpfdgn, quảvdrs nhiêyfpqn làaoks xinh đmohtwwobp hơsbbii ngưtafiopjbi. Tớydmzi rồrpyai, sao khôydgfngvàaokso?”

Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm khôydgfng tiếvdrsn lêyfpqn, Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh liềosjln từlntvsbbii nàaoksy xuốhnqvng tay vớydmzi Bùcmifi Vâpfdgn Khinh.

“Đydmzưtafifvgic!”

cmifi Vâpfdgn Khinh cưtafiopjbi, lộranw ra néfuuit mặlulrt khôydgfng tim khôydgfng phổvppfi.

Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm lậtohzp tứkunyc ngăhjgrn cảvdrsn “Đydmzâpfdgy làaoks bữpjdza tiệcgfhc chívppfnh thứkunyc, em ấchogy khôydgfng thívppfch hợfvgip đmohti.”

Quâpfdgn quyềosjln đmohtưtafifvgic thiêyfpqn hạcbsv!

mtyhpfdgm Diệcgfhp Thu Sinh lòijrhng Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm biếvdrst rõwwob.

Từlntvcmifc anh còijrhn ởembv trong quâpfdgn đmohtranwi, Diệcgfhp Thu Sinh đmohtãmtyh từlntvng thấchogy mấchogy lầkbppn mưtafifvgin việcgfhc đmohtiềosjlu trịchog đmohtbbua từlntv chốhnqvi, Diệcgfhp Thu Sinh ởembv ngoàaoksi mặlulrt cùcmifng anh tròijrh chuyệcgfhn vui vẻijrh nhưtafing trong tâpfdgm khẳsbbing đmohtchognh hậtohzn khôydgfng thểbbuaaoksm cho anh chếvdrst đmohti.

ydgf gáhfmki nàaoksy làaoks cốhnqv ýaiqn đmohtuổvppfi theo chỉlntv sợfvgi khôydgfng cóaedo ýaiqn tốhnqvt.


cmifi Vâpfdgn Khinh trẻijrh tuổvppfi làaoksm sao đmohtchogu lạcbsvi đmohtưtafifvgic vớydmzi côydgf gáhfmki hay đmohti giao thiệcgfhp nàaoksy đmohtưtafifvgic.

“Nàaokso cóaedo nghiêyfpqm trọdtbmng nhưtafi vậtohzy?” Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh bưtafiydmzc đmohtếvdrsn thâpfdgn mậtohzt đmohtưtafia tay ôydgfm bảvdrs vai Bùcmifi Vâpfdgn Khinh “đmohti, chịchog gáhfmki dẫmxcbn em đmohti vàaokso!”

aedoi xong khôydgfng đmohtfvgii Bùcmifi Vâpfdgn Khinh nóaedoi lờopjbi nàaokso liềosjln mang vàaokso bữpjdza tiệcgfhc.

Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm ngăhjgrn cảvdrsn khôydgfng đmohtưtafifvgic đmohtàaoksnh phảvdrsi đmohti theo sau, hai ngưtafiopjbi cùcmifng nhau trởembv lạcbsvi bêyfpqn trong bữpjdza tiệcgfhc.

mộranwt đmohtưtafiopjbng đmohti phívppfa sau hai ngưtafiopjbi cóaedo gặlulrp qua nhâpfdgn viêyfpqn, anh giữpjdz tay cáhfmknh tay đmohthnqvi phưtafiơsbbing.

“nóaedoi Tửlntv Khiêyfpqm đmohtếvdrsn đmohtâpfdgy.”

“Dạcbsv, bộranw trưtafiembvng!”

Nhâpfdgn viêyfpqn đmohtáhfmkp mộranwt tiếvdrsng, rồrpyai đmohti tìzrjum Ômxcbn Tửlntv Khiêyfpqm.

Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm quay sang, thấchogy Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh dẫmxcbn Bùcmifi Vâpfdgn Khinh đmohti hưtafiydmzng bàaoksn ăhjgrn liềosjln cấchogt bưtafiydmzc muốhnqvn đmohtếvdrsn đmohtóaedo, nhưtafing lạcbsvi gặlulrp mộranwt vịchog kháhfmkch quan trọdtbmng dẫmxcbn theo bạcbsvn bèuisn lạcbsvi đmohtâpfdgy.

“Đydmzưtafiopjbng bộranw trưtafiembvng, ngàaoksi đmohtếvdrsn đmohtúcmifng lúcmifc lắdlpum, ngưtafiopjbi anh em củrsypa tôydgfi đmohtãmtyh ngưtafirsypng mộranw ngàaoksi rấchogt lâpfdgu!”

Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm khôydgfng cựlntv tuyệcgfht, dừlntvng bưtafiydmzc lạcbsvi tiếvdrsc đmohtếvdrsn thấchogy hai ngưtafiopjbi còijrhn đmohtang ởembvaoksn ăhjgrn nóaedoi chuyệcgfhn, thếvdrsaoksy mớydmzi yêyfpqn tâpfdgm mộranwt chúcmift nêyfpqn chủrsyp đmohtranwng hưtafiydmzng đmohthnqvi phưtafiơsbbing đmohtưtafia tay ra.

“Chàaokso ngàaoksi.”

….

….

Cạcbsvnh bàaoksn ăhjgrn.

trêyfpqn bàaoksn ăhjgrn lấchogy mộranwt miếvdrsng báhfmknh ngọdtbmt đmohtưtafia đmohtếvdrsn tay Bùcmifi Vâpfdgn Khinh, ngữpjdz khívppf Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh vôydgfcmifng thâpfdgn thiếvdrst, “Chịchog gọdtbmi em làaokspfdgn Khinh nha, em khôydgfng ngạcbsvi chứkuny?”

cmifi Vâpfdgn Khinh câpfdgu nóaedoi câpfdgu khôydgfng, tậtohzp trung ăhjgrn báhfmknh ngọdtbmt “Làaoksm sao cóaedo thểbbua?”

Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh nởembv ra nụohmgtafiopjbi thâpfdgn thiếvdrst “Chịchog vẫmxcbn hy vọdtbmng mìzrjunh cóaedo thểbbua giốhnqvng em vậtohzy, lầkbppn nàaoksy đmohtãmtyh đmohtưtafifvgic nhưtafi ýaiqn nguyệcgfhn luôydgfn, mặlulrc đmohtúcmifng phong cáhfmkch, vậtohzy đmohtbbua chịchog dẫmxcbn em đmohtimua sắdlpum nha giúcmifp em mua vàaoksi bộranw quầkbppn áhfmko.”

Chúcmif nhỏkuny nhàaokszrjunh thưtafiopjbng đmohtbbua quầkbppn áhfmko chuyểbbuan đmohtếvdrsn nhàaoks, thếvdrsaokso đmohtbbua côydgf ta quan tâpfdgm vậtohzy?

“Khóaedoaoks đmohtưtafifvgic rồrpyai, chúcmif nhỏkuny khôydgfng cho em tùcmify tiệcgfhn nhậtohzn lấchogy lễmtyh vậtohzt củrsypa ngưtafiopjbi kháhfmkc.”

“Chịchogaoks sao làaoks ngưtafiopjbi kháhfmkc đmohtưtafifvgic!”

Áhnqvnh mắdlput Diệcgfhp Thiêyfpqn Thanh rơsbbii vàaokso ngưtafiopjbi Đydmzưtafiopjbng Mặlulrc Trầkbppm “Vềosjl sau, nóaedoi khôydgfng chừlntvng làaoks ngưtafiopjbi mộranwt nhàaoks đmohtchogy?”

Ngưtafiopjbi mộranwt nhàaoks?

Lờopjbi cuốhnqvi: Nếvdrsu hôydgfm nay trai nhàaoks tui màaoksaedo thívppfnh thìzrju tui sẽuisn tặlulrng mọdtbmi ngưtafiopjbi 1 chưtafiơsbbing nữpjdza.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.