Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 189 : Mướn phòng

    trước sau   
Edit: Miêrmreu - CQH

​Lấxgiey di đwhdtriawng ra, La Gia Tuệhinh mởxvue đwhdtiệhinhn thoạxnrmi nghĩwwhh nghĩwwhh lạxnrmi sợzbtl kinh đwhdtriawng Bùgtfxi Vâotrhn Khinh ởxvuermren trong, nêrmren đwhdti đwhdtếjreln góukboc hàaztfnh lang.

nzaic đwhdtzrpinh khoảghhkng cánzaich vừaiqra đwhdtwwhh, Bùgtfxi Vâotrhn Khinh khôqffpng cóukbo khảghhkvbxfng nghe đwhdtưwoybzbtlc, lúihwbc nàaztfy mớzfovi di đwhdtriawng bấxgiem sốbxta đwhdtiệhinhn thoạxnrmi củwwhha mẹihwb côqffp ta.

“Mẹihwb, làaztf con, mẹihwbukbo sốbxta đwhdtiệhinhn thoạxnrmi củwwhha Đbjbhưwoybzvzzng Mặbxtac Trầpbyfm khôqffpng? Con cóukbo việhinhc gấxgiep cầpbyfn đwhdtếjreln… Đbjbhiệhinhn thoạxnrmi củwwhha trợzbtlkpqq? Cũvbxfng đwhdtưwoybzbtlc ạxnrm, mẹihwb gửftdni cho con ngay nha… Mẹihwb đwhdtaiqrng hỏvbfji nhiềpxiku, cóukborcai vềpxik con nóukboi hếjrelt cho.

Nhậqjyen đwhdtưwoybzbtlc sốbxta đwhdtiệhinhn thoạxnrmi củwwhha trợzbtlkpqqaztf Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem, La Gia Tuệhinh lậqjyep tứenswc gọivzsi đwhdtiệhinhn thoạxnrmi đwhdtếjreln.

“Ngàaztfi làaztf thưwoybkpqq Ôcsern sao, tôqffpi làaztf La Gia Tuệhinh, chịzrpi họivzs củwwhha Bùgtfxi Vâotrhn Khinh.”


“Đbjbhưwoybzbtlc… La tiêrmreu thưwoyb, cóukbo chuyệhinhn gìrcai sao?”

“Tôqffpi cóukbo chúihwbt việhinhc gấxgiep, muốbxtan đwhdtưwoybzbtlc nóukboi chuyệhinhn cùgtfxng bộriaw trưwoybxvueng.”

“Thựlahvc xin lỗmzcxi, La tiểpyjdu thưwoyb, bộriaw trưwoybxvueng đwhdtang họivzsp, hiệhinhn tạxnrmi khôqffpng thểpyjd nghe mánzaiy đwhdtưwoybzbtlc.”

“thậqjyet sựlahv sựlahv việhinhc cóukbo chúihwbt gấxgiep.”

Cuộriawc họivzsp quốbxtac tếjrel đwhdtóukbo, vui đwhdtùgtfxa sao?

Bộriaw trưwoybxvueng họivzsp còtkapn đwhdtang họivzsp màaztf muốbxtan nhậqjyen đwhdtiệhinhn củwwhha côqffp ta sao?

Coi mìrcainh làaztfgtfxi Vâotrhn Khinh chắrzwmc?

Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem cũvbxfng khôqffpng cóukbo ýkpqq tứenswaztfn xếjrelp, “Nếjrelu đwhdtưwoybzbtlc thìrcai côqffp hãnatjy nóukboi vớzfovi tôqffpi cũvbxfng đwhdtưwoybzbtlc, côqffp nóukboi cho tôqffpi thìrcai tôqffpi sẽvbfj chuyểpyjdn cho bộriaw trưwoybxvueng. Hoặbxtac làaztf, trễigyz chúihwbt nữxqfna thìrcai côqffp cóukbo thểpyjd gọivzsi lạxnrmi đwhdtưwoybzbtlc.”

La Gia Tuệhinh cảghhkm thấxgiey sốbxtat ruộriawt, nhìrcain phòtkapng khánzaich sạxnrmn xa xa đwhdtummvng kia, liềpxikn nóukboi.

“Nhưwoybng màaztf, chuyệhinhn nàaztfy liêrmren quan đwhdtếjreln Bùgtfxi Vâotrhn Khinh, nếjrelu bộriaw trưwoybxvueng khôqffpng nghe, lạxnrmi xảghhky ra chuyệhinhn đwhdtóukbo!”

Nghe đwhdtưwoybzbtlc ba chữxqfngtfxi Vâotrhn Khinh, giọivzsng nóukboi Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem thay đwhdtmzcxi.

“Bùgtfxi tiểpyjdu thưwoyb, cóukbo chuyệhinhn gìrcai sao?”

“Em ấxgiey đwhdtang mộriawt mìrcainh cùgtfxng Ninh Trạxnrmch Thiêrmren ởxvue khánzaich sạxnrmn, hai ngưwoybzvzzi đwhdtang húihwbt ma túihwby!”


rcai muốbxtan Đbjbhưwoybzvzzng Mặbxtac Trầpbyfm đwhdtếjreln đwhdtâotrhy, La Gia Tuệhinhvbxfng khôqffpng ngạxnrmi phóukbong đwhdtxnrmi lêrmren mộriawt chúihwbt.

Vịzrpigtfxi tiểpyjdu thưwoybaztfy, mớzfovi yêrmren tĩwwhhnh vàaztfi ngàaztfy tạxnrmi sao lạxnrmi làaztfm chuyệhinhn nhưwoyb vậqjyey?

Đbjbhhinhn thoạxnrmi bêrmren kia, Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem liềpxikn nhíqlvru màaztfy lạxnrmi.

“côqffp xánzaic đwhdtzrpinh?”

La Gia Tuệhinh nghe đwhdtưwoybzbtlc trong giọivzsng nóukboi Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem khẩpbfan trưwoybơivzsng, liềpxikn liềpxikn son sắrzwmt đwhdtpyjd chứenswng minh.

“Xánzaic đwhdtzrpinh vôqffpgtfxng.”

“Đbjbhzrpia chỉmxgmxvue đwhdtâotrhu?”

“Khánzaich sạxnrmn Kim Long, lầpbyfu sánzaiu, tôqffpi bâotrhy giờzvzz đwhdtâotrhy hàaztfng lang.”

“Đbjbhưwoybzbtlc, tôqffpi lậqjyep tứenswc thôqffpng bánzaio cho bộriaw trưwoybxvueng, sau đwhdtóukboqffpi sẽvbfj liêrmren hệhinh vớzfovi côqffp sau.”

“Đbjbhưwoybzbtlc, tôqffpi chờzvzz anh.”

La Gia Tuệhinhwoybzvzzi, rũvbxf tay xuốbxtang.

gtfxi Vâotrhn Khinh ơivzsi Bùgtfxi Vâotrhn Khinh, lúihwbc nàaztfy đwhdtâotrhy tôqffpi sẽvbfj khiếjreln cho côqffp ởxvue trưwoybzfovc mặbxtat Đbjbhưwoybzvzzng Mặbxtac Trầpbyfm thấxgiet sủwwhhng, nhìrcain côqffp sau nàaztfy ởxvue trưwoybzfovc mặbxtat tôqffpi còtkapn đwhdtrzwmc ýkpqq nữxqfna khôqffpng?

Đbjbhpbyfu dâotrhy đwhdtiệhinhn thoạxnrmi bêrmren kia, Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem nàaztfo dánzaim chậqjyem trễigyz, mộriawt đwhdtưwoybzvzzng chạxnrmy đwhdtếjreln phòtkapng họivzsp, đwhdtpbfay cửftdna phòtkapng ra.


rmren trong phòtkapng họivzsp, cóukboaztfi vịzrpi quan chứenswc cao cấxgiep đwhdtang hưwoybzfovng Đbjbhưwoybzvzzng Mặbxtac Trầpbyfm bánzaio cánzaio tìrcainh huốbxtang, nghe đwhdtưwoybzbtlc cóukbo ngưwoybzvzzi mởxvue cửftdna đwhdti vàaztfo, tấxgiet cảghhk mọivzsi ngưwoybzvzzi kinh ngạxnrmc quay sang.

Xoay mặbxtat nhìrcain Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem, Đbjbhưwoybzvzzng Mặbxtac Trầpbyfm khôqffpng khỏvbfji nhăvbxfn lôqffpng màaztfy.

“Sao làaztfm thếjrel?”

“Thựlahvc xin lỗmzcxi!”

woybơivzsng mọivzsi ngưwoybzvzzi gậqjyet đwhdtpbyfu ýkpqq bảghhko xin lỗmzcxi, Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem bưwoybzfovc nhanh đwhdtếjreln bêrmren cạxnrmnh anh, cúihwbi ngưwoybzvzzi xuốbxtang nóukboi nhỏvbfj trong lỗmzcx tai, “Vừaiqra mớzfovi nhậqjyen đwhdtưwoybzbtlc đwhdtiệhinhn thoạxnrmi củwwhha La tiểpyjdu thưwoyb, nóukboi tiểpyjdu thưwoybgtfxng Ninh Trạxnrmch Thiêrmren đwhdtang ởxvuegtfxng nhau trong khánzaich sạxnrmn.”

Lo lắrzwmng đwhdtếjreln tìrcainh huốbxtang nghiêrmrem trọivzsng, Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem khôqffpng dánzaim đwhdtpxik cậqjyep đwhdtếjreln chuyệhinhn híqlvrt thuốbxtac phiệhinhn.

gtfx sao tai nghe làaztf giảghhk, mắrzwmt thấxgiey mớzfovi làaztf thậqjyet.

La Gia Tuệhinhvbxfng khôqffpng cóukbo thấxgiey tậqjyen mắrzwmt, anh ta cũvbxfng khôqffpng thểpyjd nóukboi long tung.

Nhưwoybng màaztf, chỉmxgm nóukboi ‘cùgtfxng nhau ởxvue trong khánzaich sạxnrmn’, đwhdtãnatj khôqffpng khánzaic gìrcai chọivzsc vàaztfo tổmzcx ong vòtkap vẽvbfj rồzfovi.

Đbjbhưwoybzvzzng Mặbxtac Trầpbyfm mạxnrmnh mẽvbfj ngồzfovi dậqjyey, ghếjrel lao trêrmren sàaztfn nhàaztf, phánzait ra tiếjrelng đwhdtriawng lạxnrm.

“Tan họivzsp!”

Từaiqrvbxfng nóukboi ra hai chữxqfn đwhdtxgiey, vẻftdn mặbxtat ngưwoybzvzzi đwhdtàaztfn ôqffpng bìrcainh tĩwwhhnh, bưwoybzfovc châotrhn ra khỏvbfji phòtkapng họivzsp.

aztfi vịzrpi quan chứenswc đwhdtpxiku cảghhk kinh đwhdtenswng lêrmren cảghhk, lạxnrmi cũvbxfng khôqffpng dánzaim lêrmren tiếjrelng.

Biểpyjdu tìrcainh trêrmren mặbxtat vịzrpiaztfy, chỉmxgmukbo thểpyjdgtfxng từaiqr ‘đwhdtánzaing sợzbtl’ đwhdtpyjdrcainh dung, vừaiqra thấxgiey chíqlvrnh làaztfukbo chuyệhinhn lớzfovn xảghhky ra, thờzvzzi đwhdtiểpyjdm nhưwoyb vầpbyfy ai dánzaim chọivzsc giậqjyen Đbjbhưwoybzvzzng Mặbxtac Trầpbyfm nữxqfna chứensw?

Ôcsern Tửftdn Khiêrmrem chạxnrmy theo đwhdtuổmzcxi ra đwhdtếjreln đwhdtâotrhy, nhìrcain biểpyjdu tìrcainh mộriawt chúihwbt, cũvbxfng nhíqlvru màaztfy.

“Bộriaw trưwoybxvueng, ngàaztfi… Ngàaztfi cũvbxfng đwhdtaiqrng quánzai tứenswc giậqjyen, nóukboi khôqffpng chừaiqrng chíqlvrnh làaztf… Hiểpyjdu lầpbyfm…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.