Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 433 : Ngoại truyện 32

    trước sau   
peyjpeyj tộhoyki chớpeyjp chớpeyjp hàhhudng mi cong dàhhudi “Bởdukmi vìztey em nghĩirso đwhrfếixvun đwhrfóeqyy, khôpeyjng chừzgbrng cóeqyy thểixvu gặosvep đwhrfưvogmhpohc cảfbum Chỉvyyr Dao vàhhud Chíqvkxnh Vũhlfd. Bốyfbin chútbqeng ta lâyduiu ngàhhudy khôpeyjng gặosvep rồktvki, giờbyoueqyy thểixvupeyjng ngồktvki ăvuajn vớpeyji nhau, khôpeyjng phảfbumi làhhud chuyệyfbin đwhrfájijcng mừzgbrng sao?”

Hắpeyjn dưvogmbyoung nhưvogm đwhrfãnxqr bắpeyjt đwhrfstrcu nhậktvkn ra mìzteynh nghĩirso nhiềqvkxu, ho khan vàhhudi tiếixvung “Xin lỗupsxi, anh……”

peyj lắpeyjc đwhrfstrcu, giơlikb tay che miệyfbing hắpeyjn “Đxlbwưvogmhpohc rồktvki, chuyệyfbin nàhhudy bỏidue qua đwhrfi! Tóeqyym lạyfbii em vàhhud Chíqvkxnh Vũhlfd khôpeyjng thểixvueqyy chuyệyfbin gìztey đwhrfưvogmhpohc, từzgbr nay vềqvkx sau anh đwhrfzgbrng lo lung tung nữwtuna. Thôpeyji, anh lájijci xe đwhrfi, em đwhrfóeqyyi quájijc rồktvki.”

Hắpeyjn nâyduing tay côpeyjdukmn, nhẹydui nhàhhudng đwhrfosvet mộhoykt nụymdipeyjn lêdukmn mu bàhhudn tay côpeyj, trầstrcm giọchcqng nóeqyyi “Cuốyfbii tuầstrcn trưvogmpeyjc khôpeyjng phảfbumi hai nhàhhud đwhrfãnxqrpeyjng đwhrfi côpeyjng viêdukmn rồktvki sao? Hôpeyjm nay anh thựugovc sựugov hi vọchcqng chỉvyyreqyy riêdukmng anh vàhhud em.”

peyj khôpeyjng nhịlikbn đwhrfưvogmhpohc, cưvogmbyoui lớpeyjn “Nóeqyyi vậktvky thôpeyji chứnctrhhudm gìzteyeqyy chuyệyfbin trùpeyjng hợhpohp nhưvogm vậktvky, chắpeyjc gìzteyzteynh đwhrfãnxqr gặosvep Chỉvyyr Dao vàhhud Chíqvkxnh Vũhlfd đwhrfâyduiu màhhud…”

“Anh cũhlfdng hi vọchcqng thếixvu.” Hắpeyjn cũhlfdng cưvogmbyoui, phájijct đwhrfhoykng xe.


– Nhàhhudhhudng Phájijcp –

Đxlbwi vàhhudo trong nhàhhudhhudng, Mâyduin Huyêdukmn quélvzyt mắpeyjt mộhoykt lưvogmhpoht xung quanh, nhưvogmng khôpeyjng thấtbsgy gưvogmơlikbng mặosvet quen thuộhoykc nàhhudo cảfbum. Vốyfbin dĩirsopeyj biếixvut Chỉvyyr Dao vàhhud Chíqvkxnh Vũhlfd hay tớpeyji đwhrfâyduiy dùpeyjng cơlikbm, cũhlfdng mong gặosvep đwhrfưvogmhpohc hai ngưvogmbyoui bọchcqn họchcq, nhưvogmng xem ra hôpeyjm nay họchcq khôpeyjng tớpeyji rồktvki.

Doãnxqrn Lạyfbic Hàhhudn kélvzyo ghếixvu ngồktvki cho côpeyj, khóeqyye môpeyji hơlikbi nhưvogmpeyjn lêdukmn “Xem ra làhhud khôpeyjng cóeqyy rồktvki!”

peyj chốyfbing cằzgbrm, ngưvogmpeyjc mắpeyjt nhìzteyn hắpeyjn, tinh nghịlikbch đwhrfájijcp “Chútbqec mừzgbrng anh, mong ưvogmpeyjc củqvkxa anh thàhhudnh hiệyfbin thựugovc rồktvki! Vậktvky chútbqet nữwtuna phảfbumi cắpeyjt bíqvkxt tếixvut giútbqep em đwhrfóeqyy.”

Hắpeyjn vừzgbra gọchcqi đwhrfktvk xong, nghe thấtbsgy côpeyjeqyyi nhưvogm vậktvky thìztey thảfbumn nhiêdukmn nhútbqen vai “Chuyệyfbin đwhrfóeqyy thìzteyeqyy khóeqyyztey! Cóeqyy thểixvu cắpeyjt bíqvkxt tếixvut giútbqep ngưvogmbyoui con gájijci anh yêdukmu, anh vui còsinmn khôpeyjng kịlikbp.”

“Anh nóeqyyi đwhrftbsgy nhélvzy!” Côpeyj ngọchcqt ngàhhudo cưvogmbyoui, ngóeqyyn tay gõqvkx nhẹydui trêdukmn mặosvet bàhhudn, nhìzteyn mộhoykt nhóeqyym khájijcch ởdukmdukmn cạyfbinh đwhrfang rờbyoui bàhhudn ra ngoàhhudi, trêdukmn bàhhudn thứnctrc ăvuajn còsinmn thừzgbra đwhrfếixvun hơlikbn nửsinma, khôpeyjng khỏiduei nhíqvkxu màhhudy. Nhữwtunng ngưvogmbyoui nàhhudy thậktvkt đwhrfútbqeng làhhudnxqrng phíqvkx! Chỗupsx thứnctrc ăvuajn thừzgbra kia cóeqyy khi cũhlfdng phảfbumi bằzgbrng nửsinma thájijcng lưvogmơlikbng Chủqvkx biêdukmn tòsinma soạyfbin khi trưvogmpeyjc củqvkxa côpeyj!

“Sao lạyfbii nhăvuajn mặosvet nhưvogm vậktvky? Em khôpeyjng muốyfbin ăvuajn bíqvkxt tếixvut nữwtuna sao? Hay mìzteynh đwhrfi nhàhhudhhudng khájijcc nhélvzy?” Hắpeyjn quan tâyduim, đwhrfixvu ýqvkxpeyj từzgbrng chútbqet mộhoykt, thấtbsgy côpeyj nhíqvkxu màhhudy thìztey âyduin cầstrcn hỏiduei.

“Khôpeyjng phảfbumi, ởdukm đwhrfâyduiy làhhud đwhrfưvogmhpohc rồktvki…” Côpeyj lắpeyjc lắpeyjc đwhrfstrcu. Chỉvyyrhhud… côpeyj nghĩirso đwhrfếixvun côpeyj nhi việyfbin. Đxlbwiềqvkxu kiệyfbin ởdukm đwhrfóeqyy thậktvkt sựugov vẫqqcbn còsinmn rấtbsgt hạyfbin chếixvu, thứnctrc ăvuajn cũhlfdng khôpeyjng đwhrfưvogmhpohc đwhrfstrcy đwhrfqvkx. Tuy rằzgbrng miếixvung đwhrftbsgt củqvkxa côpeyj nhi việyfbin từzgbryduiu đwhrfãnxqr đwhrfnctrng têdukmn côpeyj, cũhlfdng cóeqyy thểixvu coi làhhud mộhoykt đwhrfiềqvkxu khiếixvun côpeyjdukmn tâyduim, nhưvogmng từzgbr sau khi côpeyj kếixvut hôpeyjn vớpeyji Doãnxqrn Lạyfbic Hàhhudn, côpeyj vẫqqcbn chưvogma quay lạyfbii thăvuajm mấtbsgy đwhrfnctra nhỏiduedukmpeyj nhi việyfbin mộhoykt lầstrcn nàhhudo… Cóeqyy phảfbumi côpeyj rấtbsgt íqvkxch kỉvyyr hay khôpeyjng?

Doãnxqrn Lạyfbic Hàhhudn đwhrfưvogmơlikbng nhiêdukmn cóeqyy thểixvu nhìzteyn ra côpeyjeqyyyduim sựugov “Còsinmn nóeqyyi khôpeyjng sao, em cóeqyy biếixvut mặosvet em đwhrfang nhăvuajn nhóeqyy thàhhudnh bàhhud giàhhud rồktvki khôpeyjng hảfbum? Nóeqyyi cho anh biếixvut, em đwhrfang nghĩirsoztey vậktvky?”

peyj liếixvum môpeyji dưvogmpeyji “Hàhhudn, em nghĩirso thếixvuhhudy… khôpeyjng biếixvut anh cóeqyy đwhrfktvkng ýqvkx khôpeyjng?”

Hắpeyjn mỉvyyrm cưvogmbyoui, cầstrcm lấtbsgy tay côpeyj vỗupsx nhẹydui “Em nóeqyyi xem? Chỉvyyr cầstrcn cóeqyy thểixvu khiếixvun cho em vui vẻyfbi, chuyệyfbin gìztey anh cũhlfdng sẽhoykhhudm, cho dùpeyjhhudjijci sao trêdukmn trờbyoui.”

“Khôpeyjng cầstrcn phảfbumi khoa trưvogmơlikbng nhưvogm vậktvky!” Côpeyj bịlikb hắpeyjn chọchcqc bậktvkt cưvogmbyoui “Thậktvkt ra em muốyfbin quyêdukmn tiềqvkxn ủqvkxng hộhoyk cho côpeyj nhi việyfbin, cũhlfdng coi nhưvogmhhudm việyfbic thiệyfbin tíqvkxch đwhrfnctrc. Tấtbsgt nhiêdukmn anh khôpeyjng đwhrfktvkng ýqvkxhlfdng khôpeyjng sao, em……”

“Đxlbwưvogmơlikbng nhiêdukmn làhhud đwhrfưvogmhpohc rồktvki.” Hắpeyjn nghiêdukmm tútbqec trảfbum lờbyoui, cắpeyjt lờbyoui côpeyj “Em đwhrflikbnh ủqvkxng hộhoyk bao nhiêdukmu? Ba trăvuajm vạyfbin cóeqyy đwhrfqvkx khôpeyjng?”


“Dạyfbi?” Côpeyj giậktvkt mìzteynh mởdukm tròsinmn mắpeyjt, hoàhhudn toàhhudn khôpeyjng ngờbyou hắpeyjn lạyfbii nóeqyyi ra mộhoykt con sốyfbi lớpeyjn nhưvogm vậktvky, đwhrfstrcu lưvogmzmxwi trởdukmdukmn cứnctrng nhắpeyjc “Nh… Nhiềqvkxu nhưvogm vậktvky… thậktvkt sựugov… cóeqyy thểixvu sao?”

Hắpeyjn nhưvogmpeyjn màhhudy, gậktvkt đwhrfstrcu mỉvyyrm cưvogmbyoui “Đxlbwưvogmơlikbng nhiêdukmn làhhud thậktvkt rồktvki! Anh đwhrfãnxqr lừzgbra em cájijci gìztey bao giờbyou chưvogma?”

“Hìzteynh nhưvogmhhud chưvogma…” Côpeyj thậktvkt thàhhud lắpeyjc lắpeyjc đwhrfstrcu, sau đwhrfóeqyy đwhrfhoykt nhiêdukmn ýqvkx thứnctrc đwhrfưvogmhpohc đwhrfiềqvkxu hắpeyjn vừzgbra nóeqyyi cóeqyy ýqvkx nghĩirsoa nhưvogm thếixvuhhudo, phấtbsgn khíqvkxch nhoàhhudi ngưvogmbyoui vềqvkx phíqvkxa hắpeyjn “Hàhhudn, cájijcm ơlikbn anh! Cóeqyy sốyfbi tiềqvkxn đwhrfóeqyy, bọchcqn nhỏidueeqyy thểixvu sốyfbing tốyfbit hơlikbn, mọchcqi thứnctr sẽhoyk đwhrfqvkxu đwhrfưvogmhpohc cảfbumi thiệyfbin, thậktvkt sựugovhhud tốyfbit quájijc!”

Hắpeyjn nâyduing tay côpeyjdukmn hôpeyjn “Nóeqyyi đwhrfi nóeqyyi lạyfbii, nếixvuu khôpeyjng nhờbyoueqyypeyj nhi việyfbin nàhhudy, em làhhudm sao chịlikbu đwhrfếixvun bêdukmn anh… Nhưvogm vậktvky, chútbqeng mìzteynh cũhlfdng sẽhoyk khôpeyjng yêdukmu nhau nhưvogmyduiy giờbyou. Vìztey vậktvky, anh phảfbumi cảfbumm ơlikbn cájijci côpeyj nhi việyfbin đwhrfóeqyy mớpeyji đwhrfútbqeng, cuốyfbii tuầstrcn nàhhudy chútbqeng mìzteynh cùpeyjng tớpeyji đwhrfóeqyy nhélvzy!”

“Vâyduing!” Côpeyj hạyfbinh phútbqec gậktvkt đwhrfstrcu, nghĩirso đwhrfếixvun nhữwtunng gưvogmơlikbng mặosvet ngâyduiy thơlikb vớpeyji nhữwtunng nụymdivogmbyoui trong trẻyfbio, trong lòsinmng lạyfbii ngậktvkp tràhhudn xútbqec đwhrfhoykng “Hàhhudn… hìzteynh nhưvogmhhudng ngàhhudy em càhhudng yêdukmu anh mấtbsgt rồktvki!”

Hắpeyjn cưvogmbyoui dịlikbu dàhhudng, bàhhudn tay to lớpeyjn ấtbsgm ájijcp phủqvkx lấtbsgy tay côpeyj “Anh cũhlfdng rấtbsgt yêdukmu em… Anh nhậktvkn ra, chỉvyyr cầstrcn cóeqyy thểixvu nhìzteyn thấtbsgy em vui vẻyfbi, anh lạyfbii cảfbumm thấtbsgy tràhhudn trềqvkx n ăvuajng lưvogmhpohng, cuộhoykc sốyfbing dưvogmbyoung nhưvogmvogmơlikbi đwhrfyduip hơlikbn rấtbsgt nhiềqvkxu. Nóeqyyi thếixvuhhudo nhỉvyyr… em chíqvkxnh làhhud đwhrfhoykng lựugovc sốyfbing mãnxqrnh liệyfbit nhấtbsgt trong đwhrfbyoui anh… Huyêdukmn, anh yêdukmu em!”

peyj thẹyduin thùpeyjng nhìzteyn hắpeyjn. Côpeyj đwhrfãnxqr từzgbrng sợhpoh, giốyfbing nhưvogm ngưvogmbyoui ta nóeqyyi trêdukmn bájijco, trêdukmn phim, sau khi kếixvut hôpeyjn, rồktvki côpeyj lạyfbii sinh Tiểixvuu Lạyfbic Lạyfbic, tìzteynh cảfbumm củqvkxa Doãnxqrn Lạyfbic Hàhhudn đwhrfyfbii vớpeyji côpeyj sẽhoyk dầstrcn phai nhạyfbit, nhưvogmng lútbqec nàhhudy, côpeyj biếixvut làhhudpeyj đwhrfãnxqr lo bòsinm trắpeyjng răvuajng rồktvki. Sựugovvogmng chiềqvkxu, yêdukmu thưvogmơlikbng củqvkxa hắpeyjn đwhrfyfbii vớpeyji côpeyj theo thờbyoui gian lạyfbii càhhudng tăvuajng lêdukmn, giốyfbing nhưvogm Quýqvkxvogmơlikbng hôpeyjm nay đwhrfãnxqreqyyi, hắpeyjn làhhud mộhoykt bìzteynh giấtbsgm chua càhhudng lútbqec càhhudng lớpeyjn! (“Giấtbsgm chua” đwhrfyfbii ýqvkx chíqvkxnh làhhud sựugov ghen tuôpeyjng trong tìzteynh yêdukmu ấtbsgy ạyfbi. Nếixvuu cájijcc ty đwhrfchcqc ngôpeyjn tìzteynh nhiềqvkxu chắpeyjc cũhlfdng biếixvut, “ăvuajn giấtbsgm chua” chíqvkxnh làhhud đwhrfang ghen đwhrfóeqyyyfbi =)))

peyjqvkxm môpeyji cưvogmbyoui trộhoykm, khiếixvun hắpeyjn cóeqyy chútbqet ngưvogmhpohng ngùpeyjng “Huyêdukmn, anh nóeqyyi gìztey sai sao?”

“Khôpeyjng cóeqyy.” Côpeyj lắpeyjc đwhrfstrcu, thuậktvkn miệyfbing hỏiduei “Em đwhrfang nghĩirso đwhrfếixvun lútbqec ởdukm trong thang májijcy, thấtbsgy Quýqvkxvogmơlikbng cầstrcm cájijci gìztey đwhrfóeqyy, em cóeqyy hỏiduei, nhưvogmng anh ấtbsgy khôpeyjng nóeqyyi, còsinmn thầstrcn thầstrcn bíqvkxqvkx bảfbumo em hỏiduei anh…”

tbqec nàhhudy, bồktvki bàhhudn đwhrfãnxqr mang bíqvkxt tếixvut đwhrfosvet lêdukmn bàhhudn cho hai ngưvogmbyoui. Doãnxqrn Lạyfbic Hàhhudn chỉvyyrvogmbyoui, buôpeyjng tay côpeyj “Huyêdukmn, em cứnctr ngồktvki im đwhrfóeqyy, đwhrfixvu anh cắpeyjt bíqvkxt tếixvut cho em.”

“Vâyduing.” Côpeyj mỉvyyrm cưvogmbyoui, nâyduing chélvzyn lêdukmn nhấtbsgp mộhoykt ngụymdim rưvogmhpohu “Vậktvky cájijci đwhrfóeqyy, rốyfbit cụymdic làhhudjijci gìztey vậktvky?”

“Đxlbwóeqyyhhud bấtbsgt ngờbyou anh dàhhudnh cho em.” Hắpeyjn cútbqei đwhrfstrcu cắpeyjt bíqvkxt tếixvut cho côpeyj, bêdukmn môpeyji lạyfbii trồktvki lêdukmn mộhoykt nụymdivogmbyoui.

Hắpeyjn lấtbsgp lửsinmng nhưvogm vậktvky lạyfbii càhhudng làhhudm côpeyj thêdukmm hiếixvuu kìztey “Làhhudvuajn kiệyfbin gìztey sao? Khôpeyjng đwhrfútbqeng, nếixvuu làhhudvuajn kiệyfbin củqvkxa côpeyjng ty thìztey chẳoqpang liêdukmn quan gìztey đwhrfếixvun em cảfbum. Vậktvky làhhudjijci gìztey chứnctr?”

“Ăchcqn xong, vềqvkxpeyjng ty, em sẽhoyk biếixvut!” Hắpeyjn vẫqqcbn khôpeyjng chịlikbu trảfbum lờbyoui, đwhrfixvuy nhẹydui đwhrfĩirsoa bíqvkxt tếixvut sang phíqvkxa côpeyj “Ăchcqn đwhrfưvogmhpohc rồktvki đwhrfóeqyy.”

peyj thoảfbumi májijci cầstrcm lấtbsgy dĩirsoa ăvuajn, xiêdukmn mộhoykt miếixvung bỏiduehhudo miệyfbing, phồktvkng miệyfbing tưvogmơlikbi cưvogmbyoui “Cájijcm ơlikbn ôpeyjng xãnxqr!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.