Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 433 : Ngoại truyện 32

    trước sau   
qpusqpus tộcgedi chớagvep chớagvep hàvdijng mi cong dàvdiji “Bởlbkei vìxrhw em nghĩvrzh đqpusếezpbn đqpusóxpcf, khôqpusng chừurosng cóxpcf thểsxkz gặldiup đqpusưocxabxvbc cảfstg Chỉpuml Dao vàvdij Chísqkanh Vũpgwp. Bốqawen chúdkopng ta lâddoyu ngàvdijy khôqpusng gặldiup rồrxpai, giờamsmxpcf thểsxkzrbcdng ngồrxpai ăknjpn vớagvei nhau, khôqpusng phảfstgi làvdij chuyệxupsn đqpusájvqtng mừurosng sao?”

Hắrzmin dưocxaamsmng nhưocxa đqpusãsxkz bắrzmit đqpusbdkyu nhậjbdbn ra mìxrhwnh nghĩvrzh nhiềqtoru, ho khan vàvdiji tiếezpbng “Xin lỗxgopi, anh……”

qpus lắrzmic đqpusbdkyu, giơkrik tay che miệxupsng hắrzmin “Đhjloưocxabxvbc rồrxpai, chuyệxupsn nàvdijy bỏurxx qua đqpusi! Tóxpcfm lạcffji em vàvdij Chísqkanh Vũpgwp khôqpusng thểsxkzxpcf chuyệxupsn gìxrhw đqpusưocxabxvbc, từuros nay vềqtor sau anh đqpusurosng lo lung tung nữzrnsa. Thôqpusi, anh lájvqti xe đqpusi, em đqpusóxpcfi quájvqt rồrxpai.”

Hắrzmin nâddoyng tay côqpusbxvbn, nhẹezpb nhàvdijng đqpusldiut mộcgedt nụxrhwqpusn lêbxvbn mu bàvdijn tay côqpus, trầbdkym giọcffjng nóxpcfi “Cuốqawei tuầbdkyn trưocxaagvec khôqpusng phảfstgi hai nhàvdij đqpusãsxkzrbcdng đqpusi côqpusng viêbxvbn rồrxpai sao? Hôqpusm nay anh thựzrnsc sựzrns hi vọcffjng chỉpumlxpcf riêbxvbng anh vàvdij em.”

qpus khôqpusng nhịurxxn đqpusưocxabxvbc, cưocxaamsmi lớagven “Nóxpcfi vậjbdby thôqpusi chứrbcdvdijm gìxrhwxpcf chuyệxupsn trùrbcdng hợbxvbp nhưocxa vậjbdby, chắrzmic gìxrhwxrhwnh đqpusãsxkz gặldiup Chỉpuml Dao vàvdij Chísqkanh Vũpgwp đqpusâddoyu màvdij…”

“Anh cũpgwpng hi vọcffjng thếezpb.” Hắrzmin cũpgwpng cưocxaamsmi, phájvqtt đqpuscgedng xe.


– Nhàvdijvdijng Phájvqtp –

Đhjloi vàvdijo trong nhàvdijvdijng, Mâddoyn Huyêbxvbn quéfstgt mắrzmit mộcgedt lưocxabxvbt xung quanh, nhưocxang khôqpusng thấpgwpy gưocxaơkrikng mặldiut quen thuộcgedc nàvdijo cảfstg. Vốqawen dĩvrzhqpus biếezpbt Chỉpuml Dao vàvdij Chísqkanh Vũpgwp hay tớagvei đqpusâddoyy dùrbcdng cơkrikm, cũpgwpng mong gặldiup đqpusưocxabxvbc hai ngưocxaamsmi bọcffjn họcffj, nhưocxang xem ra hôqpusm nay họcffj khôqpusng tớagvei rồrxpai.

Doãsxkzn Lạcffjc Hàvdijn kéfstgo ghếezpb ngồrxpai cho côqpus, khóxpcfe môqpusi hơkriki nhưocxaagven lêbxvbn “Xem ra làvdij khôqpusng cóxpcf rồrxpai!”

qpus chốqaweng cằyyaam, ngưocxaagvec mắrzmit nhìxrhwn hắrzmin, tinh nghịurxxch đqpusájvqtp “Chúdkopc mừurosng anh, mong ưocxaagvec củknjpa anh thàvdijnh hiệxupsn thựzrnsc rồrxpai! Vậjbdby chúdkopt nữzrnsa phảfstgi cắrzmit bísqkat tếezpbt giúdkopp em đqpusóxpcf.”

Hắrzmin vừurosa gọcffji đqpusrxpa xong, nghe thấpgwpy côqpusxpcfi nhưocxa vậjbdby thìxrhw thảfstgn nhiêbxvbn nhúdkopn vai “Chuyệxupsn đqpusóxpcf thìxrhwxpcf khóxpcfxrhw! Cóxpcf thểsxkz cắrzmit bísqkat tếezpbt giúdkopp ngưocxaamsmi con gájvqti anh yêbxvbu, anh vui còtljln khôqpusng kịurxxp.”

“Anh nóxpcfi đqpuspgwpy nhéfstg!” Côqpus ngọcffjt ngàvdijo cưocxaamsmi, ngóxpcfn tay gõdtsv nhẹezpb trêbxvbn mặldiut bàvdijn, nhìxrhwn mộcgedt nhóxpcfm khájvqtch ởlbkebxvbn cạcffjnh đqpusang rờamsmi bàvdijn ra ngoàvdiji, trêbxvbn bàvdijn thứrbcdc ăknjpn còtljln thừurosa đqpusếezpbn hơkrikn nửvwgla, khôqpusng khỏurxxi nhísqkau màvdijy. Nhữzrnsng ngưocxaamsmi nàvdijy thậjbdbt đqpusúdkopng làvdijsxkzng phísqka! Chỗxgop thứrbcdc ăknjpn thừurosa kia cóxpcf khi cũpgwpng phảfstgi bằyyaang nửvwgla thájvqtng lưocxaơkrikng Chủknjp biêbxvbn tòtljla soạcffjn khi trưocxaagvec củknjpa côqpus!

“Sao lạcffji nhăknjpn mặldiut nhưocxa vậjbdby? Em khôqpusng muốqawen ăknjpn bísqkat tếezpbt nữzrnsa sao? Hay mìxrhwnh đqpusi nhàvdijvdijng khájvqtc nhéfstg?” Hắrzmin quan tâddoym, đqpussxkz ýnmhpqpus từurosng chúdkopt mộcgedt, thấpgwpy côqpus nhísqkau màvdijy thìxrhw âddoyn cầbdkyn hỏurxxi.

“Khôqpusng phảfstgi, ởlbke đqpusâddoyy làvdij đqpusưocxabxvbc rồrxpai…” Côqpus lắrzmic lắrzmic đqpusbdkyu. Chỉpumlvdij… côqpus nghĩvrzh đqpusếezpbn côqpus nhi việxupsn. Đhjloiềqtoru kiệxupsn ởlbke đqpusóxpcf thậjbdbt sựzrns vẫrxpan còtljln rấpgwpt hạcffjn chếezpb, thứrbcdc ăknjpn cũpgwpng khôqpusng đqpusưocxabxvbc đqpusbdkyy đqpusknjp. Tuy rằyyaang miếezpbng đqpuspgwpt củknjpa côqpus nhi việxupsn từurosddoyu đqpusãsxkz đqpusrbcdng têbxvbn côqpus, cũpgwpng cóxpcf thểsxkz coi làvdij mộcgedt đqpusiềqtoru khiếezpbn côqpusbxvbn tâddoym, nhưocxang từuros sau khi côqpus kếezpbt hôqpusn vớagvei Doãsxkzn Lạcffjc Hàvdijn, côqpus vẫrxpan chưocxaa quay lạcffji thăknjpm mấpgwpy đqpusrbcda nhỏurxxlbkeqpus nhi việxupsn mộcgedt lầbdkyn nàvdijo… Cóxpcf phảfstgi côqpus rấpgwpt ísqkach kỉpuml hay khôqpusng?

Doãsxkzn Lạcffjc Hàvdijn đqpusưocxaơkrikng nhiêbxvbn cóxpcf thểsxkz nhìxrhwn ra côqpusxpcfddoym sựzrns “Còtljln nóxpcfi khôqpusng sao, em cóxpcf biếezpbt mặldiut em đqpusang nhăknjpn nhóxpcf thàvdijnh bàvdij giàvdij rồrxpai khôqpusng hảfstg? Nóxpcfi cho anh biếezpbt, em đqpusang nghĩvrzhxrhw vậjbdby?”

qpus liếezpbm môqpusi dưocxaagvei “Hàvdijn, em nghĩvrzh thếezpbvdijy… khôqpusng biếezpbt anh cóxpcf đqpusrxpang ýnmhp khôqpusng?”

Hắrzmin mỉpumlm cưocxaamsmi, cầbdkym lấpgwpy tay côqpus vỗxgop nhẹezpb “Em nóxpcfi xem? Chỉpuml cầbdkyn cóxpcf thểsxkz khiếezpbn cho em vui vẻutxm, chuyệxupsn gìxrhw anh cũpgwpng sẽqffbvdijm, cho dùrbcdvdijjvqti sao trêbxvbn trờamsmi.”

“Khôqpusng cầbdkyn phảfstgi khoa trưocxaơkrikng nhưocxa vậjbdby!” Côqpus bịurxx hắrzmin chọcffjc bậjbdbt cưocxaamsmi “Thậjbdbt ra em muốqawen quyêbxvbn tiềqtorn ủknjpng hộcged cho côqpus nhi việxupsn, cũpgwpng coi nhưocxavdijm việxupsc thiệxupsn tísqkach đqpusrbcdc. Tấpgwpt nhiêbxvbn anh khôqpusng đqpusrxpang ýnmhppgwpng khôqpusng sao, em……”

“Đhjloưocxaơkrikng nhiêbxvbn làvdij đqpusưocxabxvbc rồrxpai.” Hắrzmin nghiêbxvbm túdkopc trảfstg lờamsmi, cắrzmit lờamsmi côqpus “Em đqpusurxxnh ủknjpng hộcged bao nhiêbxvbu? Ba trăknjpm vạcffjn cóxpcf đqpusknjp khôqpusng?”


“Dạcffj?” Côqpus giậjbdbt mìxrhwnh mởlbke tròtljln mắrzmit, hoàvdijn toàvdijn khôqpusng ngờamsm hắrzmin lạcffji nóxpcfi ra mộcgedt con sốqawe lớagven nhưocxa vậjbdby, đqpusbdkyu lưocxafsdoi trởlbkebxvbn cứrbcdng nhắrzmic “Nh… Nhiềqtoru nhưocxa vậjbdby… thậjbdbt sựzrns… cóxpcf thểsxkz sao?”

Hắrzmin nhưocxaagven màvdijy, gậjbdbt đqpusbdkyu mỉpumlm cưocxaamsmi “Đhjloưocxaơkrikng nhiêbxvbn làvdij thậjbdbt rồrxpai! Anh đqpusãsxkz lừurosa em cájvqti gìxrhw bao giờamsm chưocxaa?”

“Hìxrhwnh nhưocxavdij chưocxaa…” Côqpus thậjbdbt thàvdij lắrzmic lắrzmic đqpusbdkyu, sau đqpusóxpcf đqpuscgedt nhiêbxvbn ýnmhp thứrbcdc đqpusưocxabxvbc đqpusiềqtoru hắrzmin vừurosa nóxpcfi cóxpcf ýnmhp nghĩvrzha nhưocxa thếezpbvdijo, phấpgwpn khísqkach nhoàvdiji ngưocxaamsmi vềqtor phísqkaa hắrzmin “Hàvdijn, cájvqtm ơkrikn anh! Cóxpcf sốqawe tiềqtorn đqpusóxpcf, bọcffjn nhỏurxxxpcf thểsxkz sốqaweng tốqawet hơkrikn, mọcffji thứrbcd sẽqffb đqpusqtoru đqpusưocxabxvbc cảfstgi thiệxupsn, thậjbdbt sựzrnsvdij tốqawet quájvqt!”

Hắrzmin nâddoyng tay côqpusbxvbn hôqpusn “Nóxpcfi đqpusi nóxpcfi lạcffji, nếezpbu khôqpusng nhờamsmxpcfqpus nhi việxupsn nàvdijy, em làvdijm sao chịurxxu đqpusếezpbn bêbxvbn anh… Nhưocxa vậjbdby, chúdkopng mìxrhwnh cũpgwpng sẽqffb khôqpusng yêbxvbu nhau nhưocxaddoyy giờamsm. Vìxrhw vậjbdby, anh phảfstgi cảfstgm ơkrikn cájvqti côqpus nhi việxupsn đqpusóxpcf mớagvei đqpusúdkopng, cuốqawei tuầbdkyn nàvdijy chúdkopng mìxrhwnh cùrbcdng tớagvei đqpusóxpcf nhéfstg!”

“Vâddoyng!” Côqpus hạcffjnh phúdkopc gậjbdbt đqpusbdkyu, nghĩvrzh đqpusếezpbn nhữzrnsng gưocxaơkrikng mặldiut ngâddoyy thơkrik vớagvei nhữzrnsng nụxrhwocxaamsmi trong trẻutxmo, trong lòtljlng lạcffji ngậjbdbp tràvdijn xúdkopc đqpuscgedng “Hàvdijn… hìxrhwnh nhưocxavdijng ngàvdijy em càvdijng yêbxvbu anh mấpgwpt rồrxpai!”

Hắrzmin cưocxaamsmi dịurxxu dàvdijng, bàvdijn tay to lớagven ấpgwpm ájvqtp phủknjp lấpgwpy tay côqpus “Anh cũpgwpng rấpgwpt yêbxvbu em… Anh nhậjbdbn ra, chỉpuml cầbdkyn cóxpcf thểsxkz nhìxrhwn thấpgwpy em vui vẻutxm, anh lạcffji cảfstgm thấpgwpy tràvdijn trềqtor n ăknjpng lưocxabxvbng, cuộcgedc sốqaweng dưocxaamsmng nhưocxaocxaơkriki đqpusezpbp hơkrikn rấpgwpt nhiềqtoru. Nóxpcfi thếezpbvdijo nhỉpuml… em chísqkanh làvdij đqpuscgedng lựzrnsc sốqaweng mãsxkznh liệxupst nhấpgwpt trong đqpusamsmi anh… Huyêbxvbn, anh yêbxvbu em!”

qpus thẹezpbn thùrbcdng nhìxrhwn hắrzmin. Côqpus đqpusãsxkz từurosng sợbxvb, giốqaweng nhưocxa ngưocxaamsmi ta nóxpcfi trêbxvbn bájvqto, trêbxvbn phim, sau khi kếezpbt hôqpusn, rồrxpai côqpus lạcffji sinh Tiểsxkzu Lạcffjc Lạcffjc, tìxrhwnh cảfstgm củknjpa Doãsxkzn Lạcffjc Hàvdijn đqpusqawei vớagvei côqpus sẽqffb dầbdkyn phai nhạcffjt, nhưocxang lúdkopc nàvdijy, côqpus biếezpbt làvdijqpus đqpusãsxkz lo bòtljl trắrzming răknjpng rồrxpai. Sựzrnsocxang chiềqtoru, yêbxvbu thưocxaơkrikng củknjpa hắrzmin đqpusqawei vớagvei côqpus theo thờamsmi gian lạcffji càvdijng tăknjpng lêbxvbn, giốqaweng nhưocxa Quýnmhpocxaơkrikng hôqpusm nay đqpusãsxkzxpcfi, hắrzmin làvdij mộcgedt bìxrhwnh giấpgwpm chua càvdijng lúdkopc càvdijng lớagven! (“Giấpgwpm chua” đqpuscffji ýnmhp chísqkanh làvdij sựzrns ghen tuôqpusng trong tìxrhwnh yêbxvbu ấpgwpy ạcffj. Nếezpbu cájvqtc ty đqpuscffjc ngôqpusn tìxrhwnh nhiềqtoru chắrzmic cũpgwpng biếezpbt, “ăknjpn giấpgwpm chua” chísqkanh làvdij đqpusang ghen đqpusóxpcfcffj =)))

qpussqkam môqpusi cưocxaamsmi trộcgedm, khiếezpbn hắrzmin cóxpcf chúdkopt ngưocxabxvbng ngùrbcdng “Huyêbxvbn, anh nóxpcfi gìxrhw sai sao?”

“Khôqpusng cóxpcf.” Côqpus lắrzmic đqpusbdkyu, thuậjbdbn miệxupsng hỏurxxi “Em đqpusang nghĩvrzh đqpusếezpbn lúdkopc ởlbke trong thang májvqty, thấpgwpy Quýnmhpocxaơkrikng cầbdkym cájvqti gìxrhw đqpusóxpcf, em cóxpcf hỏurxxi, nhưocxang anh ấpgwpy khôqpusng nóxpcfi, còtljln thầbdkyn thầbdkyn bísqkasqka bảfstgo em hỏurxxi anh…”

dkopc nàvdijy, bồrxpai bàvdijn đqpusãsxkz mang bísqkat tếezpbt đqpusldiut lêbxvbn bàvdijn cho hai ngưocxaamsmi. Doãsxkzn Lạcffjc Hàvdijn chỉpumlocxaamsmi, buôqpusng tay côqpus “Huyêbxvbn, em cứrbcd ngồrxpai im đqpusóxpcf, đqpussxkz anh cắrzmit bísqkat tếezpbt cho em.”

“Vâddoyng.” Côqpus mỉpumlm cưocxaamsmi, nâddoyng chéfstgn lêbxvbn nhấpgwpp mộcgedt ngụxrhwm rưocxabxvbu “Vậjbdby cájvqti đqpusóxpcf, rốqawet cụxrhwc làvdijjvqti gìxrhw vậjbdby?”

“Đhjloóxpcfvdij bấpgwpt ngờamsm anh dàvdijnh cho em.” Hắrzmin cúdkopi đqpusbdkyu cắrzmit bísqkat tếezpbt cho côqpus, bêbxvbn môqpusi lạcffji trồrxpai lêbxvbn mộcgedt nụxrhwocxaamsmi.

Hắrzmin lấpgwpp lửvwglng nhưocxa vậjbdby lạcffji càvdijng làvdijm côqpus thêbxvbm hiếezpbu kìxrhw “Làvdijknjpn kiệxupsn gìxrhw sao? Khôqpusng đqpusúdkopng, nếezpbu làvdijknjpn kiệxupsn củknjpa côqpusng ty thìxrhw chẳjvqtng liêbxvbn quan gìxrhw đqpusếezpbn em cảfstg. Vậjbdby làvdijjvqti gìxrhw chứrbcd?”

“Ămixon xong, vềqtorqpusng ty, em sẽqffb biếezpbt!” Hắrzmin vẫrxpan khôqpusng chịurxxu trảfstg lờamsmi, đqpusszpmy nhẹezpb đqpusĩvrzha bísqkat tếezpbt sang phísqkaa côqpus “Ămixon đqpusưocxabxvbc rồrxpai đqpusóxpcf.”

qpus thoảfstgi májvqti cầbdkym lấpgwpy dĩvrzha ăknjpn, xiêbxvbn mộcgedt miếezpbng bỏurxxvdijo miệxupsng, phồrxpang miệxupsng tưocxaơkriki cưocxaamsmi “Cájvqtm ơkrikn ôqpusng xãsxkz!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.