Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 77 :

    trước sau   
Edit + Beta: D Ẹpaxx O

Sau khi khếfeer đudyritxyt đudyrưoltulsaic quan phủmaln phêuyhe duyệzlqtt xong, Phóbovt Đmalniềwsvnm gọfeeri ngưoltuykuqi đudyrkrali diệzlqtn củmalna cảeosh ba đudyriềwsvnn trang sang.

Vốhioyn ba đudyriềwsvnn trang đudyrwsvnu cóbovt quảeoshn sựxahc riêuyheng, nhưoltung sau khi đudyritxyt đudyrưoltulsaic báheakn cho Phóbovt Đmalniềwsvnm, quảeoshn sựxahc nhàudyr ai đudyrwsvnu vềwsvn cảeosh nhàudyr nấitxyy, bỏtlds lạkrali mỗyweoi nhóbovtm táheak đudyriềwsvnn sốhioyng dựxahca vàudyro đudyriềwsvnn trang đudyritxy nuôrahwi gia đudyrìjrdqnh hoảeoshng sợlsai khôrahwng biếfeert phảeoshi làudyrm sao.

heak đudyriềwsvnn: Đmalniềwsvnn lĩmcntnh canh, nôrahwng dâgsdyn càudyry thuêuyhe cho đudyrubkqa chủmaln.

Ngưoltuykuqi đudyrkrali diệzlqtn đudyrưoltulsaic cửzxff ra toàudyrn nhữbovtng lãtldso nôrahwng đudyrguyvc cao vọfeerng trọfeerng, nhữbovtng lãtldso nôrahwng dâgsdyn thuầmppdn pháheakc khi gặheakp Phóbovt Đmalniềwsvnm cũyivang khôrahwng làudyrm kiêuyheu, cung kíkkivnh nhậvqqin vịubkq chủmaln nhâgsdyn mớyzzfi. Thấitxyy vậvqqiy, tháheaki đudyrovcg củmalna Phóbovt Đmalniềwsvnm cũyivang thâgsdyn thiệzlqtn hơqfppn.

Hỏtldsi thăhjamm tiềwsvnn lờykuqi hằfcuing năhjamm, pháheakt hiệzlqtn thu hoạkralch cũyivang khôrahwng nhiềwsvnu nhặheakt gìjrdq, thậvqqim chíkkivfcuin kévqqim hơqfppn cảeosh đudyriềwsvnn trang ởwbfz Tứguyv Phưoltuơqfppng trấitxyn.


Đmalnheakc biệzlqtt làudyrheaki đudyriềwsvnn trang củmalna Lýnjto gia, khóbovt tráheakch sao Lýnjto gia cứguyv vộovcgi muốhioyn tiễwsvnn nóbovt đudyri.

yivang may Phóbovt Đmalniềwsvnm mua đudyritxyt khôrahwng đudyrheakt hy vọfeerng nhiềwsvnu vàudyro sốhioyoltulsaing thu ban đudyrmppdu, cậvqqiu chủmaln yếfeeru chỉyiva muốhioyn mua ba miếfeerng đudyritxyt liềwsvnn nhau, bởwbfzi kêuyhenh đudyràudyro trong tưoltuơqfppng lai sẽvlqp chảeoshy qua cảeosh ba mảeoshnh ấitxyy.

Nghe ba lãtldso nôrahwng báheako cáheako xong, Phóbovt Đmalniềwsvnm trầmppdm ngâgsdym hồfxwqi lâgsdyu, cậvqqiu nóbovti: “Vụbovt thu năhjamm nay cũyivang đudyrãtlds kếfeert thúchvpc, bâgsdyy giờykuq đudyrang làudyr thờykuqi gian nhàudyrn rỗyweoi, vừhjama hay cóbovt thểitxy tranh thủmaln đudyràudyro mưoltuơqfppng máheakng trong mùmaqpa đudyrôrahwng nàudyry.”

“Đmalnlsaii khi kêuyhenh đudyràudyro hoàudyrn thàudyrnh, chúchvpng ta cóbovt thểitxyoltuyzzfi hoa tiêuyheu dễwsvnudyrng hơqfppn.”

“Chuyệzlqtn nàudyry…” Cáheakc lãtldso nôrahwng chầmppdn chừhjambovti: “Thưoltua cậvqqiu chủmaln, giờykuq đudyrãtlds sắhscxp sang mùmaqpa đudyrôrahwng rồfxwqi, mọfeeri ngưoltuykuqi còfcuin phảeoshi lêuyhen núchvpi kiếfeerm thêuyhem lưoltuơqfppng thựxahcc đudyrem đudyri báheakn đudyritxyfcuin cóbovt tiềwsvnn ăhjamn tếfeert, nếfeeru giờykuqudyr đudyritxy họfeer đudyràudyro mưoltuơqfppng, vậvqqiy chẳpaxxng kháheakc nàudyro…” Dồfxwqn họfeerudyro con đudyrưoltuykuqng chếfeert.

Tuy ôrahwng khôrahwng nóbovti hếfeert, nhưoltung vẻybxy mặheakt ôrahwng đudyrãtlds biểitxyu lộovcg ýnjto cựxahcc lựxahcc phảeoshn đudyrhioyi.

Ban đudyrmppdu, theo luậvqqit lệzlqt thìjrdqheakc đudyriềwsvnn lĩmcntnh canh chỉyiva đudyrưoltulsaic giữbovt lạkrali mộovcgt phầmppdn lưoltuơqfppng thựxahcc đudyrmaln nuôrahwi gia đudyrìjrdqnh, còfcuin toàudyrn bộovcg đudyrwsvnu phảeoshi giao nộovcgp cho đudyrubkqa chủmaln. Năhjamm nàudyro sảeoshn lưoltulsaing thu hoạkralch kévqqim cóbovt khi còfcuin bịubkq cắhscxt xévqqin cảeosh phầmppdn củmalna bảeoshn thâgsdyn. Vậvqqiy nêuyhen hàudyrng năhjamm, sau khi kếfeert thúchvpc vụbovt thu, mọfeeri ngưoltuykuqi sẽvlqpmaqpng nhau lêuyhen núchvpi săhjamn bắhscxn rồfxwqi đudyrem báheakn kiếfeerm chúchvpt tiềwsvnn đudyritxyfcuin ăhjamn Tếfeert.

udyr hiệzlqtn giờykuq chủmaln nhâgsdyn mớyzzfi lêuyhen thay, thấitxyy mọfeeri ngưoltuykuqi nhàudyrn rỗyweoi lạkrali muốhioyn nghiềwsvnn évqqip, đudyrâgsdyy rõbmaoudyrng làudyr đudyrang muốhioyn tuyệzlqtt đudyrưoltuykuqng sốhioyng củmalna đudyráheakm nôrahwng nôrahw họfeerudyr!

Đmalnhioyi mặheakt vớyzzfi tháheaki đudyrovcg phẫhpgon uấitxyt, giậvqqin màudyr khôrahwng dáheakm nóbovti củmalna cáheakc lãtldso nôrahwng, Phóbovt Đmalniềwsvnm mơqfpp hồfxwq ýnjto thứguyvc đudyrưoltulsaic làudyr do bảeoshn thâgsdyn sơqfpp suấitxyt, cậvqqiu hỏtldsi: “Hằfcuing năhjamm mọfeeri ngưoltuykuqi phảeoshi nộovcgp bao nhiêuyheu cho phíkkiva đudyriềwsvnn trang?”

Con sốhioy họfeer đudyrưoltua ra còfcuin cao hơqfppn Phóbovt Đmalniềwsvnm nghĩmcnt.

rahwng màudyry nhíkkivu lạkrali, cậvqqiu chậvqqim rãtldsi nóbovti: “Cóbovt lẽvlqpudyr do ta chưoltua nóbovti rõbmao, nếfeeru bâgsdyy giờykuq đudyrãtlds đudyrzlqti thàudyrnh ta làudyrm chủmaln, vậvqqiy thìjrdq quy củmalnwbfz đudyriềwsvnn trang cũyivang phảeoshi đudyrzlqti. Làudyrm việzlqtc cho ta, sảeoshn lưoltulsaing thu hoạkralch hàudyrng năhjamm sẽvlqp đudyrưoltulsaic tríkkivch ra hai phầmppdn mưoltuykuqi đudyritxy phâgsdyn cho cáheakc táheak đudyriềwsvnn. Nếfeeru bộovcgi thu, cóbovt thểitxy sẽvlqp đudyrưoltulsaic phâgsdyn thêuyhem, ngưoltulsaic lạkrali cũyivang tưoltuơqfppng tựxahc vậvqqiy.”

“Chuyệzlqtn nàudyry…” Mấitxyy lãtldso nôrahwng hai mặheakt nhìjrdqn nhau. Đmalnãtlds nhiềwsvnu năhjamm rồfxwqi, xưoltua nay bọfeern họfeer chưoltua từhjamng nghe cóbovt đudyrubkqa chủmaln nhàudyrudyro ra tay hàudyro phóbovtng đudyrếfeern thếfeer. Hai phầmppdn mưoltuykuqi lưoltulsaing thu hoạkralch lậvqqin đudyritxyy! Cứguyv cho làudyr chia theo đudyrmppdu ngưoltuykuqi thìjrdq mỗyweoi ngưoltuykuqi đudyrưoltulsaic chia cũyivang khôrahwng íkkivt đudyrâgsdyu.

“Cậvqqiu chủmalnbovti thậvqqit sao?” Lãtldso nôrahwng run rẩybxyy hỏtldsi.


“Đmalnưoltuơqfppng nhiêuyhen.” Phóbovt Đmalniềwsvnm cưoltuykuqi nóbovti: “Cơqfppudyr sảeoshn lưoltulsaing năhjamm nay thựxahcc sựxahc quáheak tệzlqt, sẵhjamn dịubkqp ta đudyrang cóbovt mộovcgt loạkrali giốhioyng mớyzzfi, sang năhjamm mọfeeri ngưoltuykuqi cứguyv lấitxyy giốhioyng ấitxyy màudyr trồfxwqng, còfcuin bâgsdyy giờykuq, thìjrdqkkivnh chuyệzlqtn đudyràudyro mưoltuơqfppng trưoltuyzzfc đudyrãtlds.”

“Vềwsvn phầmppdn việzlqtc nàudyry, ta cũyivang khôrahwng đudyritxy mọfeeri ngưoltuykuqi phảeoshi làudyrm khôrahwng côrahwng đudyrâgsdyu, bao ăhjamn bao uốhioyng, kèzkdzm theo cảeosh tiềwsvnn lưoltuơqfppng.”

Niềwsvnm kinh hỉyiva nhưoltuheaknh bao trêuyhen trờykuqi lũyivaoltulsait rớyzzft xuốhioyng, mấitxyy lãtldso nôrahwng vui sưoltuyzzfng khôrahwng kểitxy siếfeert, liêuyhen tụbovtc gậvqqip ngưoltuykuqi nóbovti cảeoshm ơqfppn: “Cảeoshm tạkral cậvqqiu chủmaln! Cậvqqiu chủmaln thựxahcc nhâgsdyn hậvqqiu!”

“Chờykuq khi ta vềwsvn Nam Minh quậvqqin, sẽvlqp pháheaki hai quảeoshn sựxahc đudyrếfeern đudyrâgsdyy quảeoshn lýnjto, còfcuin chuyệzlqtn gìjrdq thìjrdq cứguyvbovti vớyzzfi họfeer.”

heakc lãtldso nôrahwng cao hứguyvng vôrahwmaqpng, khôrahwng cóbovt bấitxyt cứguyvudyri xíkkivch nàudyro vớyzzfi việzlqtc cửzxff quảeoshn sựxahcgsdyn nhậvqqim đudyrếfeern, trưoltuyzzfc khi đudyri họfeer vẫhpgon liêuyhen tụbovtc cảeoshm ơqfppn Phóbovt Đmalniềwsvnm. Vốhioyn tưoltuwbfzng chủmaln nhâgsdyn mớyzzfi làudyrrahwng tửzxff bộovcgt cáheaki gìjrdqyivang khôrahwng hiểitxyu, lúchvpc đudyrmppdu bọfeern họfeeryivang thấitxyy hơqfppi thấitxyp thỏtldsm, nàudyro ngờykuq lạkrali may mắhscxn gặheakp đudyrưoltulsaic mộovcgt vịubkq chủmaln nhâgsdyn giàudyru lòfcuing nhâgsdyn áheaki!

Chờykuq khi cáheakc lãtldso nôrahwng đudyrãtlds đudyri hếfeert, Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen mớyzzfi bưoltuyzzfc ra từhjam sau tấitxym bìjrdqnh phong, đudyrguyvng xoa bóbovtp vai cho cậvqqiu, “Khi nàudyro mìjrdqnh lêuyhen đudyrưoltuykuqng?”

Bọfeern họfeerwbfz đudyrâgsdyy đudyrãtlds gầmppdn nửzxffa tháheakng, cũyivang đudyrếfeern lúchvpc nêuyhen vềwsvn rồfxwqi.

“Mai vềwsvn.” Phóbovt Đmalniềwsvnm nóbovti: “Mìjrdqnh đudyri lâgsdyu quáheakudyr, còfcuin khôrahwng mau vềwsvnoltuơqfppng sẽvlqp lo.”

“Vậvqqiy đudyritxy ta đudyri bảeosho Đmalnkrali Phúchvpc thu thậvqqip hàudyrnh lýnjto.” Miệzlqtng hắhscxn thìjrdqbovti vậvqqiy, nhưoltung tay lạkrali mon men di chuyểitxyn xuốhioyng dưoltuyzzfi hôrahwng ngưoltuykuqi yêuyheu, ôrahwm cậvqqiu tựxahca vàudyro lòfcuing, “Thiếfeeru gia àudyr, đudyrêuyhem nay ngàudyri cóbovt muốhioyn thịubkq tẩybxym khôrahwng nàudyro?”

Phóbovt Đmalniềwsvnm sợlsai run ngưoltuykuqi, khôrahwng biếfeert têuyhen nàudyry lạkrali nổzlqti lêuyhen cáheaki thúchvp xấitxyu xa gìjrdq nữbovta đudyrâgsdyy, đudyrybxyy tay hắhscxn ra, cậvqqiu bĩmcntu môrahwi rầmppdm rìjrdq: “Cóbovt ngàudyry nàudyro màudyr anh khôrahwng thịubkq tẩybxym đudyrâgsdyu?”

Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen nởwbfz nụbovtoltuykuqi, nhấitxyc cậvqqiu ôrahwm khỏtldsi ghếfeer, “Đmalnêuyhem nay vẫhpgon chưoltua…”



Nghỉyiva ngơqfppi mộovcgt đudyrêuyhem, sang hôrahwm sau hai ngưoltuykuqi đudyrếfeern chàudyro từhjam biệzlqtt Liễwsvnu Thanh vàudyr Nhiêuyheu Khứguyv Niệzlqtm.


Nhiêuyheu Khứguyv Niệzlqtm nghe thấitxyy bọfeern họfeer sắhscxp phảeoshi đudyri, y lưoltuu luyếfeern khôrahwng rờykuqi. Từhjam ngàudyry cóbovt thểitxy đudyri lạkrali đudyrưoltulsaic đudyrếfeern nay, y thưoltuykuqng hay thíkkivch tìjrdqm đudyrếfeern chỗyweo Phóbovt Đmalniềwsvnm cùmaqpng ngâgsdym thi thưoltu, tưoltuoltuwbfzng củmalna cảeosh hai kháheak đudyrfxwqng đudyriệzlqtu, y cơqfpp hồfxwq đudyrãtlds xem Phóbovt Đmalniềwsvnm nhưoltu tri kỉyiva.

“Nhanh vậvqqiy? Sao khôrahwng náheakn lạkrali thêuyhem vàudyri ngàudyry nữbovta? Ta nghe Liễwsvnu Thanh bảeosho cửzxffa hàudyrng gạkralo vẫhpgon chưoltua sắhscxp xếfeerp xong màudyr.”

“Chuyệzlqtn cửzxffa hàudyrng thìjrdq cứguyv từhjam từhjam, khôrahwng phảeoshi vộovcgi.” Phóbovt Đmalniềwsvnm cưoltuykuqi trêuyheu y: “Nhiêuyheu huynh nếfeeru thấitxyy tâgsdym tìjrdqnh khôrahwng vui màudyr muốhioyn đudyri giảeoshi sầmppdu, hoan nghêuyhenh huynh sang Tứguyv Phưoltuơqfppng trấitxyn, cứguyv đudyrếfeern Phóbovt gia tìjrdqm ta.”

Sau vụbovtudyry, quan hệzlqt giữbovta Nhiêuyheu Khứguyv Niệzlqtm vàudyr Liễwsvnu Thanh đudyrãtlds dịubkqu đudyri hẳpaxxn. Liễwsvnu Thanh pháheakt hiệzlqtn y thíkkivch mềwsvnm khôrahwng thíkkivch cứguyvng, thưoltuykuqng xuyêuyhen giảeosh bộovcg đudyráheakng thưoltuơqfppng khiếfeern y phảeoshi mềwsvnm lòfcuing, dằfcuin vặheakt đudyrếfeern đudyrovcg Nhiêuyheu Khứguyv Niệzlqtm chịubkqu khôrahwng nổzlqti, cứguyv hay sang oáheakn vớyzzfi Phóbovt Đmalniềwsvnm, bởwbfzi vậvqqiy nêuyhen bâgsdyy giờykuq Phóbovt Đmalniềwsvnm mớyzzfi lôrahwi ra trêuyheu y.

“Ừejvm, ta nhớyzzfudyr.” Nhiêuyheu Khứguyv Niệzlqtm lạkrali nghiêuyhem túchvpc đudyráheakp ứguyvng, cóbovtqfpp hộovcgi nhấitxyt đudyrubkqnh y sẽvlqp sang.

Liễwsvnu Thanh đudyrguyvng bêuyhen cạkralnh giậvqqit giậvqqit ốhioyng tay áheako y, màudyr y chẳpaxxng thèzkdzm đudyrheaki hoàudyri đudyrếfeern, chỉyiva lo ngóbovtng trôrahwng nhìjrdqn vềwsvn phíkkiva Phóbovt Đmalniềwsvnm, rấitxyt chi làudyr khôrahwng nỡfxwq xa ngưoltuykuqi bạkraln tri kỷdgrn mớyzzfi quen thâgsdyn nàudyry.

Sau khi từhjam biệzlqtt họfeer, Phóbovt Đmalniềwsvnm vàudyr Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen lêuyhen xe ngựxahca, cũyivang giốhioyng nhưoltuchvpc khởwbfzi hàudyrnh, lộovcgc cộovcgc màudyr vềwsvn nhàudyr.

******

chvpc vềwsvn tớyzzfi nơqfppi đudyrãtlds sang ngàudyry thứguyv ba, trờykuqi còfcuin tờykuq mờykuqheakng, trêuyhen đudyrưoltuykuqng chỉyiva le que mấitxyy sạkralp hàudyrng rong đudyrang dọfeern quáheakn chuẩybxyn bịubkq mởwbfz cửzxffa.

kkivnh canh cổzlqtng nghe thấitxyy tiếfeerng gõbmao cửzxffa, biếfeert làudyr xe ngựxahca củmalna Phóbovt Đmalniềwsvnm thìjrdq bắhscxt đudyrmppdu cao hứguyvng reo lêuyhen, “Thiếfeeru gia trởwbfz vềwsvn!”

“Ngưoltuơqfppi têuyhen gìjrdq?” Đmalnưoltulsaic Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen đudyrfxwq xuốhioyng, Phóbovt Đmalniềwsvnm dởwbfz khóbovtc dởwbfzoltuykuqi hỏtldsi.

Chẳpaxxng biếfeert líkkivnh gáheakc cổzlqtng vui mừhjamng vềwsvn đudyriềwsvnu gìjrdq, vộovcgi vàudyrng mởwbfz cửzxffa nghêuyhenh đudyróbovtn họfeerudyro nhàudyr.

Tiếfeerng reo củmalna líkkivnh canh cóbovt vẻybxy vang, chẳpaxxng mấitxyy chốhioyc Phóbovt Hữbovtu Cầmppdm vàudyr Phóbovt Thưoltu Nguyệzlqtt đudyrãtlds chạkraly ra đudyróbovtn.


“Nưoltuơqfppng, con vềwsvn rồfxwqi đudyrâgsdyy.”

“Aizz…” Đmalnãtlds nửzxffa tháheakng khôrahwng gặheakp, Phóbovt Hữbovtu Cầmppdm ôrahwm cậvqqiu vàudyro lòfcuing, dùmaqpng sứguyvc vỗyweouyhen lưoltung con trai, “Đmalni lâgsdyu vậvqqiy màudyrfcuin khôrahwng biếfeert đudyrưoltuykuqng viếfeert thưoltu vềwsvn cho mọfeeri ngưoltuykuqi đudyrfxwq lo.”

Phóbovt Đmalniềwsvnm ngạkralt thởwbfz đudyrếfeern đudyrtlds mặheakt, dùmaqpng sứguyvc giãtldsy dụbovta thoáheakt khỏtldsi lòfcuing bàudyr, “Vốhioyn con cũyivang đudyrâgsdyu cóbovt đudyrubkqnh ởwbfz đudyróbovtgsdyu đudyrâgsdyu, tạkrali do còfcuin chúchvpt chuyệzlqtn nêuyhen mớyzzfi phảeoshi trìjrdq hoãtldsn thêuyhem vàudyri ngàudyry thôrahwi màudyr.”

“Lúchvpc đudyrzlqt khôrahwng cóbovtwbfz nhàudyr, ngàudyry nàudyro nưoltuơqfppng cũyivang lảeoshi nhảeoshi suốhioyt thôrahwi.” Phóbovt Thưoltu Nguyệzlqtt nóbovti: “Lỗyweo tai ta nghe đudyrếfeern sắhscxp đudyróbovtng kévqqin luôrahwn rồfxwqi nàudyry.”

Phóbovt Đmalniềwsvnm gãtldsi gãtldsi mặheakt, bảeosho Đmalnkrali Phúchvpc lấitxyy quàudyr cậvqqiu mua đudyrưoltulsaic xuốhioyng đudyrưoltua cho mọfeeri ngưoltuykuqi, tuy chỉyiva toàudyrn nhữbovtng móbovtn đudyrfxwq chơqfppi nhỏtlds kháheak mớyzzfi lạkral, khôrahwng đudyráheakng bao nhiêuyheu tiềwsvnn, nhưoltung thắhscxng ởwbfz chỗyweobovt thúchvp vịubkq.

Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen đudyrguyvng ởwbfz mộovcgt bêuyhen, nhìjrdqn tiểitxyu thiếfeeru gia đudyrưoltulsaic “chúchvpng tinh phủmalnng nguyệzlqtt”, áheaknh mắhscxt trởwbfzuyhen áheakm trầmppdm.

Chúchvpng tinh phủmalnng nguyệzlqtt: Đmalnáheakm sao vâgsdyy quanh mặheakt trăhjamng, ýnjto chỉyiva đudyrưoltulsaic mọfeeri ngưoltuykuqi chàudyro đudyróbovtn.

“Thôrahwi, tụbovti con vềwsvn việzlqtn dọfeern đudyrfxwq trưoltuyzzfc đudyrâgsdyy.” Phóbovt Đmalniềwsvnm bỗyweong mởwbfz miệzlqtng gọfeeri Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen, tựxahc nhiêuyhen kévqqio lấitxyy tay hắhscxn, nóbovti vớyzzfi Phóbovt Hữbovtu Cầmppdm.

Phóbovt Hữbovtu Cầmppdm sữbovtng sờykuq, hàudyrnh đudyrovcgng củmalna cậvqqiu quáheak mứguyvc tựxahc nhiêuyhen khiếfeern bàudyr khôrahwng kịubkqp phảeoshn ứguyvng, chỉyiva “Ừejvm” mộovcgt tiếfeerng cho cóbovt lệzlqt.

Kháheakc vớyzzfi mẹmaln, Phóbovt Thưoltu Nguyệzlqtt tâgsdym tưoltu cẩybxyn thậvqqin hơqfppn, nhìjrdqn hai ngưoltuykuqi họfeer dắhscxt tay nhau màudyr đudyri, nàudyrng bắhscxt đudyrmppdu mơqfpp hồfxwq ngộovcg ra đudyriềwsvnu gìjrdq đudyróbovt.

tldsi khi bịubkqrahwi vềwsvn đudyrếfeern đudyrôrahwng việzlqtn, Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen mớyzzfi kinh ngạkralc thoáheakng nhưoltuyzzfn mi, giơqfppudyrn tay đudyrang bịubkq tiểitxyu thiếfeeru gia nắhscxm lấitxyy lêuyhen, “Em đudyrang nắhscxm tay ta.”

“Đmalnúchvpng rồfxwqi.” Phóbovt Đmalniềwsvnm chớyzzfp chớyzzfp mắhscxt, vôrahw tộovcgi hỏtldsi, “Anh khôrahwng cho dắhscxt sao?”

Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen trầmppdm mặheakc, nhấitxyt thờykuqi khôrahwng biếfeert làudyr cậvqqiu đudyrang làudyrm bộovcg hay khôrahwng hiểitxyu thậvqqit, gầmppdn đudyrâgsdyy tiểitxyu thiếfeeru gia càudyrng ngàudyry càudyrng nghịubkqch ngợlsaim, cuốhioyi cùmaqpng hắhscxn chỉyiva bấitxyt đudyrhscxc dĩmcnt thởwbfzudyri, “Đmalnưoltulsaic chứguyv, em muốhioyn dắhscxt bao lâgsdyu cũyivang đudyrưoltulsaic hếfeert.”


“Em đudyri thay đudyrfxwq đudyrâgsdyy.” Thấitxyy hắhscxn đudyrãtlds đudyráheakp lờykuqi, Phóbovt Đmalniềwsvnm lậvqqip tứguyvc buôrahwng lỏtldsng tay, cưoltuykuqi tíkkivt mắhscxt nóbovti.

Sởwbfzoltuyzzfng Thiêuyhen: “…”

Thu thậvqqip xong hàudyrnh lýnjto, đudyrãtlds đudyrếfeern giữbovta trưoltua, Phóbovt Hữbovtu Cầmppdm cao hứguyvng, đudyrheakc biệzlqtt xuốhioyng bếfeerp làudyrm vàudyri móbovtn Phóbovt Đmalniềwsvnm thíkkivch ăhjamn, mọfeeri ngưoltuykuqi cùmaqpng nhau quâgsdyy quầmppdn ăhjamn mộovcgt bữbovta cơqfppm.

Đmalnếfeern chiềwsvnu, Phóbovt Đmalniềwsvnm sang thưoltu phòfcuing xửzxffnjtorahwng chuyệzlqtn tồfxwqn đudyrfeerng hai tuầmppdn nay. Lúchvpc cậvqqiu khôrahwng ởwbfz nhàudyr, côrahwng việzlqtc tạkralm thờykuqi giao cho Phóbovtheakt đudyrguyvng ra quảeoshn thay, cóbovt việzlqtc quan trọfeerng thìjrdqheako cáheako cho Phóbovt Hữbovtu Cầmppdm, bâgsdyy giờykuq cậvqqiu đudyrãtlds trởwbfz vềwsvn, đudyrưoltuơqfppng nhiêuyhen phảeoshi báheako cáheako lạkrali vớyzzfi cậvqqiu.

Trêuyhen phưoltuơqfppng diệzlqtn làudyrm ăhjamn, Phóbovt Đmalniềwsvnm quảeoshn lýnjto đudyrãtlds đudyrưoltulsaic mộovcgt thờykuqi gian nêuyhen giờykuq xửzxffnjto mớyzzf giấitxyy tờykuqyivang nhanh, phêuyhe xong hếfeert côrahwng văhjamn, cậvqqiu vặheakn mìjrdqnh cho đudyrfxwq mỏtldsi, tiệzlqtn mồfxwqm hỏtldsi: “Lúchvpc ta khôrahwng cóbovtwbfz đudyrâgsdyy, trong phủmalnbovt xảeoshy ra chuyệzlqtn gìjrdq khôrahwng?”

“Trong phủmaln thìjrdq khôrahwng.” Phóbovtheakt chầmppdn chừhjambovti: “Nhưoltung… Văhjamn Báheakc Lễwsvn chếfeert rồfxwqi.”

Ngay hôrahwm trưoltuyzzfc, trong Văhjamn phủmaln bỗyweong truyềwsvnn đudyrếfeern tiếfeerng khóbovtc thấitxyt thanh, mọfeeri ngưoltuykuqi nhốhioyn nháheako đudyri gọfeeri đudyrkrali phu, nhưoltung bệzlqtnh củmalna Văhjamn Báheakc Lễwsvn đudyrãtlds đudyrếfeern giai đudyroạkraln cuốhioyi, cóbovtudyr Hoa Đmalnàudyrfcuin tạkrali thếfeeryivang chưoltua chắhscxc đudyrãtlds cứguyvu đudyrưoltulsaic, đudyrêuyhem hôrahwm ấitxyy ngưoltuykuqi cũyivang mấitxyt.

Hoa Đmalnàudyr: Thầmppdn y nổzlqti tiếfeerng vàudyro đudyrmppdu thờykuqi Tam Quốhioyc trong lịubkqch sửzxff Trung Quốhioyc.

Sang hôrahwm sau, Văhjamn gia bắhscxt đudyrmppdu mởwbfz đudyráheakm tang, trưoltuyzzfc hẵhjamng còfcuin làudyrm ầmppdm ĩmcntudyr giờykuq tháheaki đudyrovcg củmalna Văhjamn Tắhscxc Minh lạkrali kháheak kháheakc thưoltuykuqng, đudyrãtlds vậvqqiy còfcuin khôrahwng thèzkdzm báheako tin cho Phóbovt gia, bọfeern họfeeryivang chỉyiva đudyrơqfppn giảeoshn xem nhưoltu khôrahwng biếfeert gìjrdq.

Phóbovt Đmalniềwsvnm giậvqqit mìjrdqnh ngẩybxyn ngơqfpp, “Nhanh vậvqqiy sao…”

Phóbovtheakt cẩybxyn thậvqqin hỏtldsi: “Ngàudyri… cóbovt muốhioyn đudyrếfeern viếfeerng khôrahwng?”

“Thôrahwi khỏtldsi.” Phóbovt Đmalniềwsvnm lắhscxc đudyrmppdu, “Khi còfcuin sốhioyng dầmppdu gìjrdqyivang đudyrãtlds đudyroạkraln tuyệzlqtt quan hệzlqt rồfxwqi, phụbovt tửzxffudyr nhưoltu hai kẻybxy thùmaqp, bâgsdyy giờykuq ôrahwng ta đudyrãtlds chếfeert, việzlqtc gìjrdq phảeoshi làudyrm bộovcgudyrm tịubkqch cho nhọfeerc lòfcuing.”

Chỉyiva mong kiếfeerp sau ôrahwng ta cóbovt thểitxyudyrm mộovcgt ngưoltuykuqi tốhioyt, Phóbovt Đmalniềwsvnm thầmppdm nghĩmcnt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.