Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 50 : Chợ Đêm

    trước sau   
Lụdhiac Bắllalc Thầzrryn trảwfpv lờwexdi đxkoaiwtji khábafki, châtmupm mộawoat đxkoaiếawoau thuốducnc lêrhvzn, nhìoefyn chăqvuam chăqvuam bóoxgdng hìoefynh đxkoaãvnvk bịhcse lu mờwexd qua làpufxn khóoxgdi thuốducnc lúxkoac ẩfhkln lúxkoac hiệlqxon…

Lụdhiac Bắllalc Thầzrryn khôdmbing trảwfpv lờwexdi. Anh đxkoaang nhìoefyn chăqvuam chúxkoa vềlnha mộawoat phívhbfa, từidgdxkoac anh bắllalt đxkoazrryu ngồghpzi xuốducnng, ábafknh mắllalt chưdhiaa hềlnha rờwexdi đxkoai. Lâtmupm Gia Duyệlqxot đxkoavnvki rấtmupt lâtmupu khôdmbing thấtmupy anh đxkoaábafkp lạiwtji bèckqln ngưdhiaqvuac mắllalt lêrhvzn, thấtmupy névekft mặiipft anh khábafkc lạiwtjckqln nhìoefyn theo tầzrrym mắllalt củsfrta anh, cốducn gắllalng kiếawoam tìoefym. Ai ngờwexd Lụdhiac Bắllalc Thầzrryn thu ábafknh mắllalt lạiwtji, đxkoaábafkp lạiwtji mộawoat câtmupu bằwfvcng thanh âtmupm hờwexd hữlqxong: “Em xem rồghpzi gọdmbii đxkoai, muốducnn ăqvuan gìoefy thìoefy gọdmbii cábafki đxkoaóoxgd.”

“Anh khôdmbing sao chứpstb?” Lâtmupm Gia Duyệlqxot khôdmbing biếawoat ban nãvnvky anh ngóoxgd thứpstboefy, cứpstb cảwfpvm thấtmupy làpufx lạiwtj.

Lụdhiac Bắllalc Thầzrryn lắllalc đxkoazrryu.

tmupm Gia Duyệlqxot cũzelgng khôdmbing nghĩswqt nhiềlnhau nhưdhia vậlwuny, cúxkoai đxkoazrryu lậlwunt thựfcecc đxkoaơryyqn: “Quábafkn nàpufxy cóoxgdbafk đxkoaévekf, mùycbra nàpufxy ăqvuan cábafk đxkoaévekfpufx ngon nhấtmupt đxkoaóoxgd. Anh khôdmbing ăqvuan đxkoaưdhiavnvkc cay, ăqvuan đxkoaghpzdhiaqvuang lạiwtji khôdmbing tốducnt cho sứpstbc khỏiwtje, mìoefynh gọdmbii móoxgdn hấtmupp nhévekf?”

“Đlsdyưdhiavnvkc.” Lụdhiac Bắllalc Thầzrryn trảwfpv lờwexdi đxkoaiwtji khábafki, châtmupm mộawoat đxkoaiếawoau thuốducnc lêrhvzn, nhìoefyn chăqvuam chăqvuam bóoxgdng hìoefynh đxkoaãvnvk bịhcse lu mờwexd qua làpufxn khóoxgdi thuốducnc lúxkoac ẩfhkln lúxkoac hiệlqxon.


tmupm Gia Duyệlqxot đxkoaang nghiêrhvzn cứpstbu thựfcecc đxkoaơryyqn.

bafkch mấtmupy chiếawoac bàpufxn, Cốducnryyq đxkoaang dốducnc sứpstbc chàpufxo bábafkn thuốducnc mớqvuai. Làpufxm nghềlnhapufxy chỉswqtfeean cábafkch len lỏiwtji vàpufxo chỗtmup củsfrta mấtmupy ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing hoặiipfc làpufxpufxn củsfrta mấtmupy đxkoaôdmbii tìoefynh nhâtmupn, vìoefy thôdmbing thưdhiawexdng trưdhiaqvuac mặiipft phụdhia nữlqxo, đxkoaàpufxn ôdmbing hay ưdhiaa sĩswqt diệlqxon. Côdmbizelgng bábafkn đxkoaưdhiavnvkc mộawoat ívhbft nhưdhiang khôdmbing nhiềlnhau, đxkoaa phầzrryn làpufxoxgdc hộawoap ra bábafkn lẻawoa.

“Em gábafki!” Cóoxgd mộawoat bàpufxn gọdmbii côdmbi.

Cốducnryyq quay ngưdhiawexdi lạiwtji. Đlsdyóoxgdpufx mộawoat ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing cao lớqvuan thôdmbi kệlqxoch ngồghpzi ởvkfgpufxn bêrhvzn, đxkoazrryu húxkoai cua, trêrhvzn cổvkfvfeean đxkoaeo mộawoat sợvnvki dâtmupy chuyềlnhan vàpufxng, mặiipfc mộawoat chiếawoac ábafko sơryyq mi hoa hoévekft, cúxkoac ábafko phảwfpvi ‘chốducnng đxkoanbjt’ đxkoaếawoan căqvuang phồghpzng ra, kiêrhvzn trìoefy giữlqxo chặiipft lấtmupy thịhcset mỡnbjt trêrhvzn ngưdhiawexdi ôdmbing ta. Ngồghpzi cùycbrng bàpufxn vớqvuai ôdmbing ta còfeean ba ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing nữlqxoa, ai nấtmupy cũzelgng ăqvuan diệlqxon nhưdhia kẻawoadhiawexdng hàpufxo ábafkc bábafk. Trêrhvzn bàpufxn đxkoaiipft hai, ba chai bia chưdhiaa bậlwunt, dưdhiaqvuai châtmupn còfeean chồghpzng đxkoaducnng mưdhiawexdi mấtmupy chai bia khôdmbing. Họdmbi đxkoaãvnvk uốducnng khôdmbing ívhbft, ai nấtmupy cũzelgng mặiipft mũzelgi đxkoaiwtj bừidgdng.

Thấtmupy côdmbi quay đxkoazrryu, ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing ábafko hoa vẫqxiiy tay vềlnha phívhbfa côdmbi: “Đlsdygaal anh xem em bábafkn thuốducnc gìoefypufxo.”

Cốducnryyq rấtmupt khôdmbing muốducnn nóoxgdi chuyệlqxon vớqvuai đxkoaábafkm ngưdhiawexdi nàpufxy nhưdhiang nghĩswqt lạiwtji thấtmupy tìoefynh hìoefynh tiêrhvzu thụdhia tốducni nay khôdmbing lýpvbzdhiavkfgng cho lắllalm nêrhvzn cũzelgng nhịhcsen. Côdmbidhiaqvuac tớqvuai, đxkoaiipft bao thuốducnc lábafkrhvzn trưdhiaqvuac rồghpzi nóoxgdi: “Đlsdyâtmupy làpufx loạiwtji thuốducnc lábafk chúxkoang em mớqvuai tung ra, anh cóoxgd thểgaalxkoat thửiipf mộawoat đxkoaiếawoau.”

Ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing ábafko hoa khôdmbing cầzrrym thuốducnc, đxkoaôdmbii mắllalt ‘đxkoalwunu xanh’ đxkoaang quấtmupy rốducni trêrhvzn ngưdhiawexdi Cốducnryyq, nóoxgdi: “Bao nhiêrhvzu tiềlnhan mộawoat bao?”

“Đlsdyâtmupy làpufx loạiwtji mớqvuai, nếawoau bábafkn bêrhvzn ngoàpufxi làpufx 20 đxkoaghpzng mộawoat bao, nhưdhiang bâtmupy giờwexd đxkoaang trong thờwexdi kỳhcse chàpufxo hàpufxng dùycbrng thửiipf, chỉswqtoxgd 15 đxkoaghpzng mộawoat bao thôdmbii.” Cốducnryyq phảwfpvn cảwfpvm trong lòfeeang nhưdhiang vẫqxiin cốducndhiavnvkng cưdhiawexdi.

“Àycbr, cũzelgng khôdmbing đxkoallalt.” Ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing ábafko hoa khoábafkc tay Cốducnryyq: “Em gábafki bao nhiêrhvzu tuổvkfvi?”

Cốducnryyq lặiipfng lẽfovlxkoat tay vềlnha: “Thưdhiaa anh, anh cóoxgd cầzrryn húxkoat thửiipf khôdmbing ạiwtj?”

“Đlsdyưdhiaơryyqng nhiêrhvzn.” Ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing ábafko hoa lạiwtji giơryyq tay lêrhvzn, lầzrryn nàpufxy làpufxfeeang qua eo côdmbi: “Xinh đxkoabafkp thếawoapufxy màpufx ra ngoàpufxi bábafkn thuốducnc lábafk thìoefy phívhbf quábafk.”

ycbri rưdhiavnvku nồghpzng nặiipfc phảwfpv đxkoazrryy vàpufxo mũzelgi Cốducnryyq, suýpvbzt nữlqxoa thìoefydmbi khôdmbing nhịhcsen đxkoaưdhiavnvkc màpufxdmbin ra. Côdmbi đxkoafhkly ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing ábafko hoa ra, quay ngưdhiawexdi đxkoahcsenh đxkoai. Ôqvnpng ta lạiwtji đxkoapstbng dậlwuny chặiipfn đxkoaưdhiawexdng côdmbi: “Giậlwunn đxkoatmupy àpufx? Anh trêrhvzu em chúxkoat màpufx, anh mua.”

Cốducnryyqvekfn giậlwunn, ngữlqxo khívhbfvnvknh đxkoaiwtjm: “Anh lấtmupy mấtmupy bao?”

“Nếawoau anh mua hếawoat chỗtmuppufxy thìoefy em bábafko đxkoaábafkp anh thếawoapufxo?” Ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing bàpufxy ra vẻawoa mặiipft thôdmbi tụdhiac.

Mấtmupy ngưdhiawexdi khábafkc trêrhvzn bàpufxn cũzelgng hùycbra theo: “Mớqvuai cóoxgd mấtmupy bao thuốducnc màpufx cậlwunu đxkoaãvnvk bắllalt con gábafki nhàpufx ngưdhiawexdi ta lấtmupy thâtmupn bábafko đxkoaábafkp àpufx? Côdmbibafki xinh đxkoabafkp nhưdhia vậlwuny, cậlwunu muốducnn bao em ấtmupy cầzrryn tốducnn ívhbft vốducnn.”

Cốducnryyq quảwfpv thựfcecc khôdmbing nghe lọdmbit tai nữlqxoa. Thậlwunt ra chuyệlqxon nàpufxy cũzelgng thưdhiawexdng gặiipfp rồghpzi, côdmbizelgng khôdmbing cóoxgdoefy phảwfpvi sợvnvkvnvki cảwfpv. Côdmbi trựfcecc tiếawoap hévekft lêrhvzn vớqvuai ôdmbing chủsfrt: “Anh họdmbi! Bàpufxn nàpufxy gọdmbii thêrhvzm bia.”

Ôqvnpng chủsfrt nhanh chóoxgdng đxkoai tớqvuai, ngưdhiawexdi đxkoaàpufxn ôdmbing ábafko hoa to tiếawoang: “Ai gọdmbii bia chứpstb?”

“Aiyo! Bia bàpufxn anh uốducnng sắllalp hếawoat, cũzelgng phảwfpvi lấtmupy thêrhvzm rồghpzi, cóoxgd muốducnn thêrhvzm mộawoat tábafk nữlqxoa khôdmbing?” Ôqvnpng chủsfrtzelgng khôdmbing còfeean lạiwtj lẫqxiim gìoefyoefynh huốducnng nàpufxy nữlqxoa. Mấtmupy thábafkng nay Cốducnryyqbafkn thuốducnc ởvkfg đxkoaâtmupy, cũzelgng đxkoaãvnvk thâtmupn thiếawoat vớqvuai ôdmbing chủsfrt khắllalp cábafkc quábafkn. Côdmbivekf xinh xắllaln, dĩswqt nhiêrhvzn sẽfovloxgd khábafkch mưdhiavnvkn rưdhiavnvku vờwexd vịhcset đxkoagaal lợvnvki dụdhiang giởvkfg tròfeea. Bọdmbin họdmbipufx chủsfrt quábafkn cũzelgng khôdmbing muốducnn nhìoefyn thấtmupy chuyệlqxon ầzrrym ĩswqt, thếawoarhvzn ắllalt phảwfpvi ra mặiipft giảwfpvi quyếawoat mộawoat sốducn phiềlnhan phứpstbc…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.