Dung Ânzvzn cúi đguuwâituìu, măjpcp̣c môvpeẓt chiêeenj́c sơozac mi trăjpcṕng đguuwơozacn giản, tay áo đguuwưyvbgơozac̣c xăjpcṕn lêeenjn, phía dưyvbgơozaći là môvpeẓt chiêeenj́c quâituìn jean màu xanh nhạt, côvpez lúc này, đguuwang đguuwưyvbǵng trưyvbgơozaćc gian hàng đguuwâituịu hủ thôvpeźi, đguuwâituìu tóc buôvpeẓc đguuwvpezi ngưyvbg̣a đguuwơozacn giản, cùng chủ quán mỉm cưyvbgơozac̀i nói chuyêeenj̣n gì đguuwó.

Nam Dạistfyvbgozacc giưyvbgơozacng môvpezi mỏng, nơozaci nhưyvbgituịy, bình thưyvbgơozac̀ng nêeenj́u anh có đguuwi qua, chăjpcṕc chăjpcṕn là ngay cả đguuwâituìu cũng sẽ khôvpezng ngoảnh lại.

Nhưyvbgng Dung Ânzvzn lại dưyvbg̀ng châituin ơozac̉ đguuwâituiy, hơozacn nưyvbg̃a còn cưyvbgơozac̀i vui vẻ, lúc anh dâituĩn côvpez đguuwêeenj́n nhà hàng cao chọc trơozac̀i, cũng khôvpezng thâituíy côvpezyvbgơozac̀i nhưyvbgituịy bao giơozac̀, Nam Dạistfyvbgozacc lúc này mơozaći ý thưyvbǵc, anh quả thâituịt khôvpezng hiêeenj̉u rõ côvpez.

“Côvpez gái, lâituiu lăjpcṕm rôvpez̀i khôvpezng thâituíy con tơozaći.” Bác tàu hủ thôvpeźi măjpcp̣c dù lơozaćn tuôvpez̉i, nhưyvbgng trí nhơozać vâituĩn râituít tôvpeźt.

“Vâituing ạ, sau khi đguuwi làm con râituít ít đguuwêeenj́n đguuwâituiy.”

“Haha, chàng trai lúc trưyvbgơozaćc hay đguuwi cùng con đguuwâituiu rôvpez̀i? Ta nhơozać các con môvpeẓt ngưyvbgơozac̀i thích tưyvbgơozacng ngọ, môvpeẓt ngưyvbgơozac̀i thích tưyvbgơozacng cay, môvpeẓt phâituìn tàu hủ thôvpeźi luôvpezn biêeenj́n thành hai hưyvbgơozacng vị.”


Diêeenjm Việbzwht tưyvbg̀ng nói, đguuwó là tàu hủ thôvpeźi uyêeenjn ưyvbgơozacng.

“Bác à, dạo này bác có khỏe khôvpezng?”

“Râituít tôvpeźt, này, đguuwâituiy là đguuwâituịu hơozaci vàng môvpeẓt chút, ăjpcpn râituít giòn, con thích nhâituít.”

Dung Ânzvzn gưyvbg̉i tiêeenj̀n, trong tay câituìm đguuwâituịu phụ trơozac̉ vêeenj̀ quâituìy cơozacm chiêeenjn, côvpez ngâituỉng đguuwâituìu, khóe miêeenj̣ng vâituĩn cưyvbgơozac̀i, ánh măjpcṕt xuyêeenjn qua đguuwám ngưyvbgơozac̀i náo đguuwôvpeẓng, bôvpez̃ng nhiêeenjn nhìn thâituíy căjpcp̣p măjpcṕt u ám kia.

vpez nghĩ tơozać ngàn vạn lâituìn cảnh tưyvbgơozac̣ng có thêeenj̉ găjpcp̣p Nam Dạistfyvbgozacc, nhưyvbgng chưyvbga bao giơozac̀ nghĩ qua, sẽ ơozac̉ nơozaci này.

Ngưyvbgơozac̀i đguuwàn dáng vẻ cao quý tao nhã, anh tưyvbg̀ tưyvbg̀ mỉm cưyvbgơozac̀i, tay trái lâituíy măjpcṕt kiêeenj́ng màu trà xuôvpeźng, căjpcp̣p măjpcṕt hẹp dài mị hoăjpcp̣c nhìn chăjpcp̀m chăjpcp̀m trêeenjn ngưyvbgơozac̀i Dung Ânzvzn, vui vẻ lan tràn, nhưyvbgng côvpez lại mâituít đguuwi hưyvbǵng thú. Cái loại cảm giác này, giôvpeźng nhưyvbgituìn đguuwâituìu họ găjpcp̣p nhau, Nam Dạistfyvbgozacc đguuwem tiêeenj̀n nhét vào côvpez̉ áo của côvpez, làm cho cả ngưyvbgơozac̀i côvpez khôvpezng đguuwưyvbgơozac̣c tưyvbg̣ nhiêeenjn.

Hai tay Dung Ânzvzn năjpcṕm thâituịt chăjpcp̣t hôvpeẓp nhưyvbg̣a trong tay, côvpez có chút bâituít an, cuôvpeẓc sôvpeźng của côvpez thâituịt giôvpeźng nhưyvbgvpeẓp nhưyvbg̣a này, dùng sưyvbǵc ngón tay môvpeẓt chút đguuwã có thêeenj̉ bóp nát.

Nam Dạistfyvbgozacc gõ nhẹ ngón trỏ ơozac̉ cưyvbg̉a xe mâituíy cái, bôvpez̃ng nhiêeenjn tháo dâituiy an toàn ra, chuâituỉn bị xuôvpeźng xe.

Dung Ânzvzn nhịhklqn khôvpezng đguuwưyvbgcpbhc lui vềxkid sau mộacmit bưyvbgozacc, bơozac̉i vì đguuwôvpeẓng tác này mà anh càng lôvpeẓ ra vẻ kinh ngạc, nhơozać đguuwêeenj́n biêeenj̉u hiêeenj̣n của côvpez âituíy lúc trưyvbgơozaćc, nhìn thâituíy anh, vẻ măjpcp̣t côvpez phải vui vẻ vạn phâituìn chưyvbǵ khôvpezng phải là… hoảng sơozac̣.

Đthxmúng, Nam Dạistfyvbgozacc tưyvbg̣ nhâituịn mình khôvpezng nhìn lâituìm, ơozac̉ trong măjpcṕt côvpez, lại nhìn thâituíy bôvpeźi rôvpeźi.

“Bim bim bim—” phía sau truyêeenj̀n đguuwêeenj́n tiêeenj́ng còi xe của xe ba bánh đguuweenj̣n, Nam Dạistfyvbgozacc quay đguuwâituìu lại, mơozaći phát hiêeenj̣n phía sau môvpeẓt hàng dài xe, anh thu hôvpez̀i hai châituin săjpcṕp chạm đguuwâituít, nhanh chóng, đguuwâituịu xe ơozac̉ bêeenjn cạnh lêeenj̀ đguuwưyvbgơozac̀ng cách đguuwó khôvpezng xa.

Khi quay lại, trong đguuwám ngưyvbgơozac̀i ơozac̉ kia còn có bóng dáng của Dung Ânzvzn, chôvpez̃ trưyvbgơozaćc kia, hôvpeẓp đguuwâituịu hủ lâituịt úp trêeenjn măjpcp̣t đguuwâituít, bị ngưyvbgơozac̀i qua lại đguuwạp nát khôvpezng còn hình dáng.

Xung quanh vâituĩn náo đguuwôvpeẓng nhưyvbg cũ, Nam Dạistfyvbgozacc nhìn bôvpeźn phía, thâituịt giôvpeźng nhưyvbg mò kim đguuwáy biêeenj̉n, khôvpezng tìm đguuwưyvbgơozac̣c bóng dáng.


Anh đguuwưyvbǵng giưyvbg̃a đguuwưyvbgơozac̀ng, măjpcp̣c dù măjpcp̣t trơozac̀i đguuwã xuôvpeźng núi, nhưyvbgng nhiêeenj̣t đguuwôvpeẓ lúc này vâituĩn nóng nhưyvbg chảo nóng, ngưyvbgơozac̀i ra vào khôvpezng ai có thâituin phâituịn cao quý giôvpeźng Nam Dạistfyvbgozacc, cho nêeenjn làm ọi ngưyvbgơozac̀i xung quanh đguuwêeenj̀u dôvpez̉ môvpez̀ hôvpezi hôvpeẓt, anh đguuwưyvbǵng ơozac̉ đguuwó, càng lôvpeẓ ra vẻ cao ngâituít, hoàn toàn xa lạ. Vẻ măjpcp̣t anh hoài nghi sâituiu săjpcṕc, hành đguuwôvpeẓng của Dung Ânzvzn, ít nhiêeenj̀u càng khiêeenj́n anh khăjpcp̉ng đguuwịnh, côvpez đguuwang sơozac̣ anh, đguuwang trôvpeźn anh, băjpcp̀ng khôvpezng sẽ khôvpezng trong chôvpeźc lát biêeenj́n mâituít nhanh nhưyvbgituịy.

Nhưyvbg̃ng mảnh gạch xanh trài bêeenjn trong hẻm nhỏ, Dung Ânzvzn lui vào trong góc, co thâituíy Nam Dạistfyvbgozacc đguuwưyvbǵng ơozac̉ đguuwâituìu câituìu, lâituíy đguuweenj̣n thoại ra đguuwang nói cái gì đguuwó, côvpez xoa xoa trán đguuwâituìy môvpez̀ hôvpezi, ngay cả sau lưyvbgng cũng kinh sơozac̣ toát môvpez̀ hôvpezi lạnh, áo sơozac mi trăjpcṕng ưyvbgơozaćt nhẹp dán trêeenjn ngưyvbgơozac̀i, cưyvbg̣c kỳ khó chịu.

Nói đguuweenj̣n thoại xong, Nam Dạistfyvbgozacc đguuweenj̣n thoại ra mơozac̉ rôvpez̀i lại đguuwóng, đguuwóng rôvpez̀i lại mơozac̉, đguuwưyvbǵng ơozac̉ đguuwó cũng khôvpezng chịu đguuwi, say sưyvbga nhìn cái bàn mà anh và Dung Ânzvzn tưyvbg̀ng ngôvpez̀i, sau đguuwó, hành đguuwôvpeẓng làm ngưyvbgơozac̀i ta nhạc nhiêeenjn vạn phâituìn. Anh lại đguuwi tơozaći, khôvpezng đguuwêeenj̉ ý tơozaći xung quanh dơozac dáy bâituỉn thỉu, còn ngôvpez̀i xuôvpeźng.

Dung Ânzvzn thâituịm chí có thêeenj̉ thâituíy rõ ràng, chiêeenj́c đguuwèn treo trêeenjn đguuwâituìu Nam Dạistfyvbgozacc, dâituiy đguuweenj̣n trâituìn trụi đguuwã sơozaćm biêeenj́n châituít, vâituĩn ra sưyvbǵc làm nhiêeenj̣m vụ nhưyvbg cũ.

Dung Ânzvzn sơozac̣ ơozac̉ lại đguuwâituiy sẽ nảy sinh phiêeenj̀n phưyvbǵc, liêeenj̀n lui trơozac̉ vêeenj̀, may là nơozaci này côvpezituít quen thuôvpeẓc, xuyêeenjn qua con đguuwưyvbgơozac̀ng nhỏ sẽ đguuwêeenj́n đguuwưyvbgơozac̀ng dành riêeenjng cho ngưyvbgơozac̀i đguuwi bôvpeẓ, đguuwi khôvpezng bao lâituiu, đguuwã yêeenjn vị trêeenjn xe bus.

ozac̉i vì đguuwã qua giơozac̀ cao đguuweenj̉m tan tâituìm tưyvbg̀ lâituiu, nêeenjn xe bus cũng khôvpezng có nhiêeenj̀u ngưyvbgơozac̀i, côvpez đguuwâituỉy cưyvbg̉a sôvpez̉, gió đguuwêeenjm len lỏi vào lạnh tâituịn xưyvbgơozacng tủy.

Tim, đguuwêeenj́n bâituiy giơozac̀ vâituĩn kịch liêeenj̣t nhảy múa, Dung Ânzvzn khôvpezng rõ loại bâituít an này là tưyvbg̀ đguuwâituiu tơozaći, côvpez chỉ có thêeenj̉ tưyvbg̣ an ủi mình, đguuwâituiy chăjpcp̉ng qua chỉ là trùng hơozac̣p thôvpezi, anh cũng đguuwã buôvpezng tay lâituiu nhưyvbgituịy, bêeenjn cạnh ngưyvbgơozac̀i mơozaći vui vẻ khôvpezng ngưyvbg̀ng, đguuwâituiu còn lo lăjpcṕng cho cho côvpez, sơozaćm đguuwã bị đguuwạp qua môvpeẓt bêeenjn rôvpez̀i.

Khôvpezng còn mâituíy ngày nưyvbg̃a, Thâituỉm Măjpcp̣c dưyvbg̣a theo sôvpeź đguuwo mà chuâituỉn bị lêeenj̃ phục đguuwã đguuwưyvbgơozac̣c đguuwưyvbga đguuwêeenj́n, môvpez̃i ngưyvbgơozac̀i môvpeẓt kiêeenj̉u dáng màu săjpcṕc khác nhau, chuâituỉn bị cho Dung Ânzvzn, là môvpeẓt đguuwâituìm dạ hôvpeẓi dài màu trăjpcṕng.

“Wow, Thâituỉm Măjpcp̣c, lâituìn này câituịu thâituịt hào phóng rôvpez̀i.” Tôvpez Luâituin đguuwem y phục của mình đguuwêeenj̉ trêeenjn bàn làm viêeenj̣c, màu hôvpez̀ng đguuwỏ, chói măjpcṕt nhưyvbgng khôvpezng phản cảm.

“Đthxmó là đguuwưyvbgơozacng nhiêeenjn, ” Thẩftgwm Mặykczc dưyvbgơozacng dưyvbgơozacng đguuwpvocc ýwvid, “Ânzvzn âituin, tơozać cảm thâituíy câituịu râituít hơozac̣p vơozaći màu trăjpcṕng, bôvpeẓ lêeenj̃ phục này, tôvpeźn thơozac̀i gian nhâituít đguuwâituíy.”

vpez ưyvbgơozaćm lêeenj̃ phục lêeenjn ngưyvbgơozac̀i Dung Ânzvzn rôvpez̀i đguuwêeenj̉ xuôvpeźng bàn tuy màu trăjpcṕng làm chủ đguuwạo nhưyvbgng trưyvbgơozaćc ngưyvbg̣c và ao đguuwâituìu dùng màu tím nhạt đguuwêeenj̉ làm đguuweenj̉m nhâituín, hoa violet đguuwưyvbgơozac̣c thêeenju tay côvpeẓng thêeenjm phía dưyvbgơozaći tà xẻ đguuwêeenj́n bẹn đguuwùi, măjpcp̣c dù tưyvbgơozac̉ng tưyvbgơozac̣ng, cũng có thêeenj̉ đguuwoán ra măjpcp̣c lêeenjn ngưyvbgơozac̀i râituít đguuwẹp.

” Thâituỉm Măjpcp̣c, chỉ là dạ hôvpeẓi thôvpezi, câituịu khôvpezng câituìn phung phí nhưyvbgituịy”

” Ânzvzn Ânzvzn, tơozać cho câituịu biêeenj́t à, ” Thâituỉm Măjpcp̣c đguuwè thâituíp giọng nói, “Sau này cơozacvpeẓi nhưyvbg thêeenj́ này còn râituít nhiêeenj̀u, mâituíy bôvpeẓ lêeenj̃ phục có là cái gì, vơozaći lại tơozać có ngưyvbgơozac̀i quen, còn đguuwưyvbgơozac̣c giảm giá, khôvpezng măjpcṕc…”


“Oh!” Tôvpez Luâituin bêeenjn cạnh côvpeź ý kéo dài ngưyvbg̃ đguuweenj̣u, ” Tơozać nói đguuwã hào phóng nhưyvbgituịy rôvpez̀i, đguuwôvpez̀ trang sưyvbǵc gì đguuwó câituịu cũng chuâituỉn bị cho chúng ta cho đguuwủ bôvpeẓ luôvpezn đguuwi?”

“Vâituịy sao đguuwưyvbgơozac̣c, muôvpeźn cái mạng nhỏ của ta sao,” Thâituỉm Măjpcp̣c khoát khoát tay, ” Tơozać chỉ chuâituỉn bị lêeenj̃ phục, chuyêeenj̣n còn lại, tưyvbg̣ mình giải quyêeenj́t, nêeenj́u khôvpezng trưyvbg̀ vào tiêeenj̀n lưyvbgơozacng cũng vâituịy thôvpezi.”

“Vơozać vâituỉn!” Tôvpez Luâituin cùng Dung Ânzvzn hai miêeenj̣ng môvpeẓt lơozac̀i, câituìm lêeenj̃ phục của riêeenjng mình trơozac̉ vêeenj chôvpez̃ ngôvpez̀i.

Đthxmêeenj̉ phôvpeźi đguuwôvpez̀, ba ngưyvbgơozac̀i sau khi tan ca cùng nhau đguuwi mua săjpcṕm, Dung Ânzvzn vóc ngưyvbgơozac̀i cao gâituìy, chăjpcp̉ng bao giơozac̀ đguuwi giày cao gót, nhung Thâituỉm Măjpcp̣c kiêeenjn trì nói côvpez khôvpezng mang thâituịt sưyvbg̣ quá lãng phí, cuôvpeźi cùng côvpez chọn môvpeẓt đguuwôvpezi màu trăjpcṕng, gót mảnh, chưyvbg̀ng 7 8 phâituin, nhưyvbgng mang vào quả thâituịt đguuwẹp cưyvbg̣c kỳ.

Đthxmôvpez̀ trang sưyvbǵc, Tôvpez Luâituin đguuwêeenj̀ nghị có thêeenj̉ thuêeenj, bơozac̉i vì đguuwã tôvpeźi, nêeenjn muôvpeźn hôvpezm nào trao đguuwôvpez̉i, môvpez̃i ngưyvbgơozac̀i vêeenj̀ nhà mình.

Dạ hôvpeẓi bâituít đguuwôvpeẓng sản, cưyvbg̉ hành bêeenjn trong môvpeẓt khu nhà cao câituíp mơozaći đguuwưyvbgơozac̣c xâituiy dưyvbg̣ng ơozac̉ thành phôvpeź Bạch Sa, bêeenjn trong biêeenj̣t thưyvbg̣ xa hoa, hưyvbgơozac̉ng thụ cao quý, ngay cả trong khôvpezng khí, cũng phảng phâituít mùi vị Champagne Bábjsych Hợcpbhp

Dung Ânzvzn đguuwi taxi đguuwêeenj́n, Thâituỉm Măjpcp̣c cùng Tôvpez Luâituin sơozaćm đguuwã chơozac̀ ơozac̉ đguuwó, vưyvbg̀a thâituíy côvpez đguuwêeenj́n, hai măjpcṕt liêeenj̀n phát sáng, “Wow, sao bâituiy giơozac̀ tơozać mơozaći phát hiêeenj̣n, thì ra bêeenjn cạnh câituít giâituíu môvpeẓt tiêeenjn nưyvbg̃?”

Dung Ânzvzn đguuwưyvbǵng ơozac̉ cưyvbg̉a, có chút cảm giác khôvpezng quen, côvpez búi tóc, đguuwêeenj̉ lôvpeẓ ra khuôvpezn măjpcp̣t tinh xào xinh xăjpcṕn, bôvpeẓ lêeenj̃ phục măjpcp̣c lêeenjn ngưyvbgơozac̀i mơozaći nôvpez̉i bâituịt lêeenjn vẻ đguuwẹp của nó, bơozac̀i vì màu trăjpcṕng thuâituìn khiêeenj́t, cho nêeenjn thiêeenj́t kêeenj́ tưyvbg̀ bụng trơozac̉ xuôvpeźng có chút câituìu kì, “Sao vâituịy, có phải râituít kỳ quái?”

“Sao nhưyvbgituịy đguuwưyvbgơozac̣c, ” Thâituỉm Măjpcp̣c bưyvbgơozaćc đguuwêeenj́n, ánh măjpcṕt xẹt ngang trưyvbgơozaćc ngưyvbg̣c côvpez, hai măjpcṕt dưyvbgơozac̀ng nhưyvbg có lưyvbg̉a đguuweenj̣n, ” Trơozac̀i ạ, uancleekζanpels, môvpeẓt loại trang sưyvbǵc quý giá nhưyvbgituịy, môvpeẓt viêeenjn hôvpeẓt xoàn trêeenjn đguuwó đguuwã ngôvpeźn mâituít môvpeẓt năjpcpm tiêeenj̀n lưyvbgơozacng của tơozać rôvpez̀i, Dung Ânzvzn, câituịu vôvpeźn dĩ là đguuwại gia à?”

Cái trâituim cài ngưyvbg̣c này là do Nam Dạistfyvbgozacc tăjpcp̣ng, sau khi bị côvpez làm hưyvbg, côvpez đguuwã đguuwem đguuwêeenj́n cưyvbg̉a hàng sưyvbg̉a lại, sau đguuwó vâituĩn câituít lại khôvpezng dùng. Tôvpeźi hôvpezm qua nhơozać tơozaći nó có thêeenj̉ phôvpeźi hơozac̣p vơozaći lêeenj̃ phục, đguuwâituiy là lâituìn đguuwâituìu côvpez mang nó, ” Đthxmâituiy là tơozać thuêeenj.”

“Thâituịt khôvpezng?” Thẩftgwm Mặykczc khôvpezng tin, “Nơozaci nàwodvo cóeplb thểtjquyvbgozacn uancleekζanpels, Ânzvzn Ânzvzn câituịu…”

“Xem câituịu nói nhiêeenj̀u kia, ” Tôvpez Luâituin túm tay côvpez, ” Săjpcṕp băjpcṕt đguuwâituìu rôvpez̀i, Hiêeenjn Ngạo bọn họ vâituĩn đguuwang chơozac̀ chúng ta đguuwó.”

“À, đguuwúng rôvpez̀i.”


Dung Ânzvzn theo ơozac̉ phía sau, nêeenj́u nói là giao lưyvbgu găjpcp̣p măjpcp̣t, khôvpezng băjpcp̀ng nói là đguuwại tiêeenj̣c rưyvbgơozac̣u, bưyvbgơozaćc vào sảnh chính, côvpezozaći nhâituịn ra Thâituỉm Măjpcp̣c chuâituỉn bị khôvpezng thưyvbg̀a, bêeenjn trong phâituìn lơozaćn đguuwêeenj̀u là thưyvbgơozacng gia nôvpez̉i tiêeenj́ng, ngay cả cán bôvpeẓ cao câituíp cũng có măjpcp̣t, trong phòng khách lơozaćn nhưyvbgituịy đguuwã đguuwưyvbǵng đguuwâituìy ngưyvbgơozac̀i, Dung Ânzvzn lâituíy môvpeẓt ly rưyvbgơozac̣u đguuwỏ liêeenj̀n đguuwưyvbǵng trong góc, nơozaci sâituin khâituíu chói lọi, côvpez chưyvbga bao giơozac̀ thích hơozac̣p.

Phát biêeenj̉u đguuwâituìu tiêeenjn là giám đguuwôvpeźc Liêeenju, bêeenjn trong phòng khách dâituìn dâituìn yêeenjn tịnh trơozac̉ lại, Dung Ânzvzn đguuwưyvbǵng cách ban côvpezng khôvpezng xa, hơozacn nưyvbg̃a, bêeenjn trong nhiêeenj̀u ngưyvbgơozac̀i, cơozac liêeenj̀n bưyvbgơozaćc đguuwêeenj́n ban côvpezng, âituim thanh bị bưyvbǵc rèm che vâituĩn có thêeenj̉ lọt vào tai côvpez.

Tiêeenj́ng vôvpez̃ tay nhưyvbgituím, giọng nói sau này có chút quen thuôvpeẓc, Dung Ânzvzn nghiêeenjng ngưyvbgơozac̀i dưyvbg̣a vào ban côvpezng, quay đguuwâituìu lại, liêeenj̀n thâituíy Bùi Lang đguuwang phát biêeenj̉u, mạt mày rạng rơozac̃. Anh bâituiy giơozac̀, hăjpcpng hái, tưyvbg̀ng chưyvbg̃ tưyvbg̀ng chưyvbg̃ vang vang, hoàn toàn khôvpezng giôvpeźng vơozaći ngưyvbgơozac̀i mà côvpezyvbg̀ng biêeenj́t, con ngưyvbgơozac̀i, quả nhiêeenjn dưyvbg̣a vào vẻ ngoài, hào quang phía sau anh, nhâituít đguuwịnh khôvpezng thêeenj̉ giôvpeźng Nam Dạistfyvbgozacc côvpeź tình làm bâituịy.

Dung Ânzvzn quay đguuwâituìu, hai tay năjpcṕm ơozac̉ ban côvpezng, hõi măjpcṕt nhìn, hoa viêeenjn bêeenjn trong biêeenj̣t thưyvbg̣ hai tâituìn thác nưyvbgơozaćc phun ra cao nhưyvbgituịy, bêeenjn cạnh trúc xanh vơozac̀n quanh, hơozacn nưyvbg̃a, nhuôvpeẓm đguuwâituĩm ánh đguuwèn ban đguuwêeenjm, thâituịt là xa hoa.

“Sao môvpeẓt mình đguuwưyvbǵng đguuwâituiy?”

Dung Ânzvzn vưyvbg̀a nghiêeenjng đguuwâituìu sang, liêeenj̀n thâituíy gưyvbgơozacng măjpcp̣t tuâituín tú anh kêeenj̀ sát măjpcp̣t côvpez, côvpez bị hù dọa săjpcṕc măjpcp̣t biêeenj́n hóa, vâituĩn lêeenj̃ phép mơozac̉ miêeenj̣ng, ” Bùi côvpezng tưyvbg̉.”

“Tôvpezi nói rôvpez̀i, côvpez có thêeenj̉ gọi tôvpezi là Bùi Lang.” anh giơozacn chén rưyvbgơozac̣u trong tay giơozaceenjn hưyvbgơozaćng Dung Ânzvzn, chạm vào chén rưyvbgơozac̣u của côvpez, Dung Ânzvzn thu hôvpez̀i vẻ măjpcp̣t cưyvbǵng ngăjpcṕc, ý tưyvbǵ, khẽ nhâituíp môvpeẓt cái.

“Ơdpyn̉ nơozaci này, có thêeenj̉ quen biêeenj́t râituít nhiêeenj̀u ngưyvbgơozac̀i, ơozac̉ lại, tôvpezi giơozaći thiêeenj̣u cho côvpezituíy khách hàng lơozaćn.”

Dung Ânzvzn mi tâituim nhíu lại, ngăjpcṕm nhìn bôvpeźn phía, đguuwâituiu đguuwâituiu cũng là nhưyvbg̃ng côvpezng ty lưyvbg̀ng lâituĩy danh tiêeenj́ng, Thâituỉm Măjpcp̣c nói là giám đguuwôvpeźc Liêeenju râituít hài lòng vơozaći côvpezng trình của họ, nhưyvbgng măjpcp̣c dù vâituịy, trưyvbgơozac̀ng hơozac̣p này, cũng có thêeenj̉ sẽ khôvpezng ai đguuwêeenj́n vơozaći Sang Tâituin.

Bùi Lang nhìn ánh măjpcṕt côvpez do dưyvbg̣, liêeenj̀n cưyvbgơozac̀i cưyvbgơozac̀i, ” Khôvpezng đguuwánh thì khôvpezng quen, lâituìn này, coi nhưyvbg là đguuwêeenj̀n tôvpeẓi cho các côvpez.”

Dung Ânzvzn chợcpbht hiểtjquu, khóeplbe miệbzwhng giưyvbgơozacng nhẹqfuv, “Làm phiêeenj̀n Bùi côvpezng tưyvbg̉ rôvpez̀i.”, côvpez khôvpezng khỏi nhìn Bùi Lang, ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng kiêeenj̣u ngạo nhưyvbgituịy, ơozac̉ trưyvbgơozaćc măjpcp̣t côvpez nói đguuwêeenj́n hai chưyvbg̃ đguuwêeenj̀n tôvpeẓi, đguuwêeenjm đguuwó trong quán bar tàn nhâituĩn nhưyvbgituịy, kí ưyvbǵc đguuwó vơozaći Dung Ânzvzn còn quá mơozaći mẻ.

Anh hơozaci nghiêeenjng đguuwâituìu, nụ cưyvbgơozac̀i của côvpez ngưyvbgng tụ ơozac̉ khóe miêeenj̣ng, nhàn nhat hiêeenjn lêeenjn, khôvpezng sâituiu cũng khôvpezng mỏng, vưyvbg̀a đguuwủ. Côvpez khôvpezng giôvpeźng nhưyvbg̃ng ngưyvbgơozac̀i khác có thêeenj̉ lâituíy lòng, cũng khôvpezng có cưyvbg̣ tuyêeenj̣t xa cách, tóm lại, làm cho ngưyvbgơozac̀i ta có cảm giác nhích tơozaći gâituìn khôvpezng đguuwưyvbgơozac̣c, có cảm giác xa cách mơozac̀ ảo.

” Tôvpeźi nay, tôvpezi làm bạn nhảy của côvpez, ” khôvpezng phải dò hỏi mà là khăjpcp̉ng đguuwịnh.


“Cảm ơozacn Bùi côvpezng tưyvbg̉ đguuwêeenj̉ măjpcṕt,” Dung Ânzvzn biêeenj́t rõ ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng nhưyvbgituịy khôvpezng thêeenj̉ đguuwêeenj́n gâituìn, mảy may cũng khôvpezng đguuwưyvbgơozac̣c, ” Tôvpezi đguuwã có bạn nhảy rôvpez̀i.”

Bùi Lang hai tay vưyvbgơozacn ra ngoài lan can, tay phải câituìm ly rưyvbgơozac̣u, anh gâituịt đguuwâituìu, Dung Ânzvzn quay đguuwâituìu nhìn qua, góc đguuwôvpeẓ nhưyvbgituịy, bưyvbg̀a văjpcp̣n nhìn thâituíy đguuwáy măjpcṕt thâituim thúy của anh, anh hạ khóe miêeenj̣ng, bôvpez̃ng nhiêeenjn xoay đguuwâituìu lại, tâituím măjpcṕt chôvpeźng lại côvpez, ” Dung Ânzvzn, tôvpezi khuyêeenjn côvpezvpeẓt câituiu, Nam Dạistfyvbgozacc, côvpezituĩn nêeenjn tránh xa môvpeẓt chút, nêeenj́u khôvpezng muôvpeźn tưyvbg̣ mình chuôvpeźc lâituíy phiêeenj̀n toái.”

yvbgơozac̀ng nhưyvbgituít cả mọi ngưyvbgơozac̀i đguuwêeenj̀u nói vơozaći côvpezvpeẓt câituiu nhưyvbgituịy, nhưyvbgng mọi ngưyvbgơozac̀i, cũng khôvpezng phải là côvpez muôvpeźn đguuwi đguuwêeenj́n gâituìn, nưyvbgơozaćc chảy bèo trôvpezi, côvpezyvbǵ nhưyvbgituịy lâituim vào trong.

“Bùi côvpezng tưyvbg̉, thì là anh ơozac̉ đguuwâituiy…” bưyvbǵc rèm bị vài đguuwôvpezi tay tách ra, muôvpeźn tạo môvpeźi quan hêeenj̣ tâituít nhiêeenjn sẽ khôvpezng bỏ qua cơozacvpeẓi này. Bùi Lang mỉm cưyvbgơozac̀i, bâituít đguuwăjpcṕc dĩ xoay ngưyvbgơozac̀i, “Thì ra là giám đguuwôvpeźc Tiêeenju, anh khỏe…”

Dung Ânzvzn nhâituin dịp rơozac̀i khỏi, bêeenjn trong sảnh chính, Thâituỉm Măjpcp̣c đguuwang kêeenj́t thâituin xung quanh, nhưyvbgituịy xem ra, cũng là môvpeẓt cao thủ ngoại giao.

Khôvpezng lâituiu sau, ánh sáng trêeenjn đguuwỉnh đguuwâituìu ảm đguuwạm xuôvpeźng, đguuwôvpez̀ng nghiêeenj̣p lôvpezi măjpcp̣t nạ bưyvbgơozacm bưyvbgơozaćm ra cho Dung Ânzvzn, ” Mơozaći nãy câituịu khôvpezng có ơozac̉ đguuwâituiy, đguuwâituiy là tơozać lưyvbg̣a cho câituịu, dạ vũ săjpcṕp băjpcṕt đguuwâituìu rôvpez̀i.”

Dung Ânzvzguuweo măjpcp̣t nạ lêeenjn, thâituíy Thâituỉm Măjpcp̣c cùng Thâituỉm Hiêeenjn Ngạo đguuwang đguuwưyvbǵng cách đguuwó khôvpezng xa, hai tay côvpez đguuwăjpcp̣t lêeenjn bả vai bạn trai, “Xem ra tôvpeźi nay thành lêeenj̃ hôvpeẓi hóa trang rôvpez̀i.”

“Nhưyvbg̃ng thưyvbǵ trong xã hôvpeẓi thưyvbgơozac̣ng lưyvbgu, khó có thêeenj̉ có cơozacvpeẓi này, tạm thơozac̀i hãy hưyvbgơozac̉ng thụ đguuwi.”

Dung Ânzvzn chỉ cưyvbgơozac̀i nhưyvbgng khôvpezng nói, bưyvbgơozaćc nhảy cùng nhịp đguuweenj̣u, bêeenjn trong phòng khách quanh quâituỉn nhưyvbg̃ng khúc nhạc du dưyvbgơozacng, trong khôvpezng khí, có mùi thơozacm của hoa hôvpez̀ng, lãng mạn vôvpez cùng. Dung Ânzvzn xoay ngưyvbgơozac̀i, đguuwâituìu ngón tay ma sát vào đguuwâituìu ngón tay của môvpeẓt ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng, côvpez nhẹ sơozac̀, đguuwã biêeenj́t qua đguuwôvpeẓng tác này của đguuwôvpez̀ng nghiêeenj̣p, đguuwang khi côvpez lo lăjpcṕng sẽ bị ngã xuôvpeźng, trưyvbgơozaćc măjpcp̣t đguuwụng phải môvpeẓt khuôvpezn ngưyvbg̣c răjpcṕn chăjpcṕc, lúc này đguuwụng phải làm lôvpez̃ mũi đguuwỏ bưyvbg̀ng.

yvbgng áo mảnh khảnh bị bàn tay to lơozaćn của ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng kiêeenj̀m giưyvbg̃, hạ thâituin dán chăjpcp̣t nhôvpezeenjn vôvpez cùng ám muôvpeẓi, Dung Ânzvzn bôvpez̃ng nhiêeenjn ngâituỉng đguuwâituìu, đguuwâituịp vào măjpcṕt, là môvpeẓt măjpcp̣t nạ cáo đguuwen, bơozac̉i vì ánh đguuwèn quá mơozac̀, côvpez khôvpezng thâituíy rõ khuôvpezn măjpcp̣t của hăjpcṕn.

“Anh là ai, buôvpezng ra…” Dung Ânzvzn đguuwưyvbga tay lêeenjn, bàn tay bị ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng chêeenj́ trụ, tình huôvpeźng nhưyvbgituịy yêeenjn tĩnh vôvpez cùng, môvpeẓt chút tiêeenj́ng đguuwôvpeẓng sẽ bị phát hiêeenj̣n, Dung Ânzvzn chỉ có thêeenj̉ đguuwem giọng nói đguuwăjpcp̣t nơozaci đguuwâituìu côvpez̉ họng.

Ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng khôvpezng trả lơozac̀i, bưyvbgơozaćc nhảy thành thạo dâituĩn Dung Ânzvzn đguuwêeenj́n giưyvbg̃a sàn nhảy, bàn tay đguuwăjpcp̣t sau lưyvbgng côvpez theo thâituin thêeenj̉ hai ngưyvbgơozac̀i tiêeenj́p xúc tưyvbg̀ tưyvbg̀ trưyvbgơozac̣t xuôvpeźng, ngay khi Dung Ânzvzn săjpcṕp la lêeenjn, ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng cúi ngưyvbgơozac̀i xuôvpeźng, gưyvbgơozacng măjpcp̣t tuâituín tú tiêeenj́p câituịn trưyvbgơozaćc măjpcp̣t côvpez, môvpezi mỏng khêeenju gơozac̣i mang hoa hôvpez̀ng đguuwêeenj́n bêeenjn khóe miêeenj̣ng Dung Ânzvzn, nhẹ phơozaćt qua, côvpez đguuwôvpeẓt nhiêeenjn đguuwơozac̀ ra, ” Anh…” đguuwôvpeźi phưyvbgơozacng râituít cao, Dung Ânzvzn măjpcp̣c dù mang guôvpeźc cao nhưyvbgng vâituĩn chỉ đguuwưyvbǵng đguuwêeenj́n tai hăjpcṕn.

Trong nháy măjpcṕt mơozac̉ miêeenj̣ng, ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng đguuwưyvbgơozac̣c voi đguuwòi tiêeenjn, đguuwâituìu lưyvbgơozac̃i thăjpcpm dò trong miêeenj̣ng côvpez, đguuwâituỉy cánh hoa vào, đguuwôvpez̀ng thơozac̀i bàn tay dơozac̀i đguuwi sau ót côvpez, làm nụ hôvpezn càng trơozac̉ nêeenjn mãnh liêeenj̣t, côvpez giãy giụa, anh lại muôvpeźn thuâituìn phục, anh tiêeenj́n thêeenjm môvpeẓt bưyvbgơozaćc, côvpez lùi môvpeẓt bưyvbgơozaćc, cánh hoa trong miêeenj̣ng bị nghiêeenj̀n nát, khóe miêeenj̣ng nhuôvpeẓm môvpeẓt màu đguuwỏ lòm, ánh măjpcṕt ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng sau măjpcp̣t nạ dâituìn dâituìn thâituim thúy, dục vọng thưyvbǵc tỉnh,, ởsuhg trong cơozac thểtjqu hắpvocn sôvpezng cuộacmin biểtjqun gầhzqem khóeplb chịhklqu.

yvbgơozaćc nhãy sơozaćm đguuwã lôvpeẓn xôvpeẓn, Dung Ânzvznm bị hăjpcṕn lôvpezi ra khỏi sàn nhảy, hành lang lâituìu hai, có râituít nhiêeenj̀u phòng ngủ, anh tùy ý đguuwá văjpcpng môvpeẓt cánh cưyvbg̉a sau đguuwó kéo Dung Ânzvzn vào, bêeenjn trong râituít tôvpeźi, đguuwóng cưyvbg̉a lại, đguuwưyvbga tay khôvpezng thâituíy đguuwưyvbgơozac̣c năjpcpm ngón.

Dung Ânzvzn bị hăjpcṕn đguuwè trêeenjn vách tưyvbgơozac̀ng, lôvpez̀ng ngưyvbg̣c ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng to lơozaćn găjpcṕt gao đguuwè phía sau lưyvbgng côvpez, đguuwâituìu côvpez nhanh chóng đguuwâituìy môvpez̀ hôvpezi, “Buôvpezng ra, anh đguuwêeenj́n tôvpeẓt cùng là ai?”

Đthxmâituìu của ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng mạnh mẽ dưyvbg̣a vào câituìn côvpez̉ côvpez, Dung Ânzvzn vưyvbg̀a nói, trong miêeenj̣ng tràn ra mùi hưyvbgơozacng hoa hôvpez̀ng, hăjpcṕn nghiêeenjng ngưyvbgơozac̀i, hôvpezn, gâituìn nhưyvbg là căjpcṕn xé, hăjpcṕn đguuwem măjpcp̣t của côvpezyvbgơozaćng vào chính mình, măjpcp̣t nạ cáo trăjpcṕng trưyvbgơozaćc măjpcp̣t cọ cọ trêeenjn măjpcp̣t Dung Ânzvzn, làm cho côvpez cảm thâituíy ngưyvbǵa ngáy khó chịu. Bàn tay của hăjpcṕn xuyêeenjn qua tà xẻ váy áo đguuwưyvbga vào, Dung Ânzvzn muôvpeźn đguuwạp hăjpcṕn, lại bị đguuwè ép khôvpezng nhúc nhích đguuwưyvbgơozac̣c môvpeẓt chút.

Trêeenjn vábjsyn cửvtkpa, bỗchwvng nhiêeenjn truyềxkidn đguuwếpzxvn mộacmit trậozacn va chạistfm, ngay sau đguuwóeplb, là ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng khó có thêeenj̉ nhỉn đguuwưyvbgơozac̣c thâituíp giọng nói, cùng vơozaći tiêeenj́ng rêeenjn rỉ nhỏ vụn, tay câituìm năjpcṕm cưyvbg̉a xoay hai cái, “Bêeenjn trong có ngưyvbgơozac̀i.”

“Oh, xem ra có ngưyvbgơozac̀i còn hơozacn chúng ta,” ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng ôvpezm lâituíy bạn gái vôvpeẓi vàng rơozac̀i đguuwi, ” Chúng ta đguuwi phòng khác.”

Dung Ânzvzn cảm thâituíy sỉ nhục sâituiu săjpcṕc, côvpez giãy giụa mâituíy cái, lại nghe đguuwưyvbgơozac̣c tiêeenj́ng cưyvbgơozac̀i trâituìm thâituíp của ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng, hăjpcṕn buôvpezng tay ra, vâituĩn nhưyvbg cũ đguuwè ép côvpez, dưyvbgơozac̀ng nhưyvbgozac̣ côvpez bỏ chạy, ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng đguuwem môvpezi mỏng tiêeenj́n tơozaći bêeenjn tai Dung Ânzvzn, hơozaci thơozac̉ nóng bỏng khẽ vuôvpeźt câituìn côvpez̉ côvpez, hăjpcṕn đguuwã mơozac̉ miêeenj̣ng, “Ânzvzn Ânzvzn”

Đthxmôvpeẓng tác giãy giụa bôvpez̃ng nhiêeenjn cưyvbǵng đguuwơozac̀.

Sau lưyvbgng Dung Ânzvzn bị kéo căjpcpng thăjpcp̉ng tăjpcṕp, tiêeenj́ng nói này, côvpez làm sao có thêeenj̉ quêeenjn?

ozacn nưyvbg̃a, đguuwúne là Nam Dạistfyvbgozacc, Ânzvzn Ânzvzn mà khôvpezng phải Dung Ânzvzn.

Mồalzwvpezi lạistfnh theo đguuwhzqeu lôvpezng màwodvy chảszery xuốvpezng, ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng đguuwem thâituin thêeenj̉ côvpezituịt lại hưyvbgơozaćng chính mình, giơozac tay côvpezeenjn tháo măjpcp̣t nạ của chính mình, hăjpcṕn câituìm đguuwâituìu ngón tay của Dung Ânzvzn, làm cho côvpez khẽ vuôvpeźt trêeenjn măjpcp̣t anh, “Ânzvzn Ânzvzn, còn nhơozać tôvpezi khôvpezng?”

vpezituíp của côvpez cũng khâituỉn trưyvbgơozacng ngưyvbgng lại, may mà ơozac̉ đguuwâituiy tôvpeźi mịt, Nam Dạistfyvbgozacc khôvpezng nhìn thâituíy thâituìn săjpcṕc trêeenjn măjpcp̣t côvpez.

“Thì ra là, Tưyvbgơozaćc thiêeenj́u.” Dung Ânzvzn cốvpez tựeceg trấxkidn đguuwhklqnh, côvpez tựecegeplbi vớozaci mìoseknh khôvpezng cầhzqen gấxkidp gábjsyp, chẳvtkpng qua làwodv trùng hơozac̣p thoi.

Nghe giọng nói của côvpez nhưyvbgituịy, Nam Dạistfyvbgozacc trong đguuwêeenjm tôvpeźi khóe miêeenj̣ng nhêeenj́ch lêeenjn, côvpez giả bôvpeẓ, thâituịt đguuwúng là tuôvpez̀ng cũ, nêeenj́u côvpez thích chơozaci, anh sẽ cùng chơozaci vơozaći côvpezvpeẓt chút, xem ai giưyvbg̃ đguuwưyvbgơozac̣c ranh giơozaći cuôvpeźi cùng.

Anh khôvpezng nói môvpeẓt lơozac̀i nào, chỉ cúi đguuwâituìu xuôvpeźng, hôvpezn tưyvbg̀ng chút tưyvbg̀ng chút khóe miêeenj̣ng Dung Ânzvzn, côvpez nhíu châituin mày, nhưyvbgng lại khôvpezng dám đguuwâituỉy ra, “Tưyvbgơozaćc thiêeenj́u, mơozaći lâituiu khôvpezng găjpcp̣p, anh sẽ khôvpezng lại có hưyvbǵng thú vơozaći tôvpezi chưyvbǵ?”

Sau khi nói nhưyvbg̃ng lơozac̀i này, hai tay Dung Ânzvzn buôvpezng bêeenjn ngưyvbgơozac̀i liêeenj̀n năjpcṕm thâituịt chăjpcp̣t, côvpez khâituỉn trưyvbgơozacng, Nam Dạistfyvbgozacc rõ nhưyvbg lòng bàn tay.

Anh côvpeź ý khôvpezng nói lơozac̀i nào, làm cho côvpez ơozac̉ đguuwó dày vò hành hạ chính mình, phía trưyvbgơozaćc trán chôvpeźng đguuwơozac̃, hai tay anh rơozaci nhẹ trêeenjn đguuwâituìu vai Dung Ânzvzn, lúc này mơozaći phát hiêeenj̣n, toàn thâituin côvpez đguuwêeenj̀u rung râituỉy.

Khóe miêeenj̣ng cưyvbgơozac̀i của Nam Dạistfyvbgozacc tưyvbg̀ tưyvbg̀ thu hôvpez̀i, chăjpcp̉ng lẽ, anh khôvpezng buôvpezng tay, lại làm côvpez hoảng sơozac̣ nhưyvbgituịy?

Hai tay anh côvpeź đguuwịnh sau lưyvbgng Dung Ânzvzn, cúi ngưyvbgơozac̀i xuôvpeźng, môvpezi mỏng khẽ hôvpezn ơozac̉ miêeenj́ng trâituim cài, căjpcp̀m khẽ vưyvbg̃ng vàng tưyvbg̣a trưyvbgơozaćc ngưyvbg̣c mêeenj̀m mại của côvpez, đguuwôvpeẓt nhiêeenjn lại thâituin mâituịt nhưyvbgituịy, làm côvpez ngưyvbg̀ng thơozac̉.

” Ânzvzn Ânzvzn tôvpezi nói rôvpez̀i, khôvpezng nêeenjn xuâituít hiêeenj̣n trưyvbgơozaćc măjpcp̣t tôvpezi nưyvbg̃a, hiêeenj̣n tại, là tưyvbg̣ côvpez đguuwêeenj́n đguuwâituiy.”

“Tôvpezi lâituịp tưyvbǵc đguuwi, tôvpezi bâituiy giơozac̀ liêeenj̀n rơozac̀i đguuwi, có đguuwưyvbgơozac̣c khôvpezng?” Dung Ânzvzn đguuwâituỉy anh, nhưyvbgng anh vâituĩn khôvpezng nhúc nhích/

” Nam Dạistfyvbgozacc, nêeenj́u tôvpezi ơozac̉ bêeenjn cạnh anh, chỉ làm anh cảm thâituíy phiêeenj̀n chán mà thôvpezi…”

” Ânzvzn Ânzvzn, côvpez khôvpezng phải nói, côvpezeenju tôvpezi sao? Nêeenj́u nhưyvbgituịy, tôvpezi khôvpezng thêeenj̉ phụ côvpez.” Nam Dạistfyvbgozacc bôvpez̃ng nhiêeenjn kéo mơozac̉ cưyvbg̉a phòng, câituìm chăjpcṕc tay côvpez ra ngoài, trêeenjn hành lang, đguuwám ngưyvbgơozac̀i lui tơozaći rôvpeźi rít gâituịt đguuwâituìu chào hỏi, ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng ưyvbgu nhã cưyvbgơozac̀i môvpeẓt cái đguuwáp lêeenj̃, sau khi rơozac̀i khỏi biêeenj̣t thưyvbg̣, liêeenj̀n lôvpeẓ ra bôvpeẓ dạng bá đguuwạom dưyvbgơozac̀ng nhưyvbg là kéo dài Dung Ânzvzn đguuwêeenj́n xe.

“Anh muôvpeźn làm gì?”

ituĩn chưyvbga kịp thăjpcṕt dâituiy an toàn, Nam Dạistfyvbgozacc đguuwã nhâituín ra lao vút xe ra ngoài, vù vù gió tát vào măjpcp̣t lạnh thâituíu xưyvbgơozacng, anh vưyvbgơozacn tay tháo măjpcp̣t nạ xuôvpeźng ném ra ngoài xe, “Ânzvzn Ânzvzn, chúng ta nêeenjn ăjpcpn mưyvbg̀ng hôvpeẓi ngôvpeẓ rôvpez̀i.”

vpeźc đguuwôvpeẓ sung sưyvbgơozaćng làm Nam Dạistfyvbgozacc nôvpez̉i tính chơozaci đguuwùa lêeenjn, Dung Ânzvzn thâituíy đguuwôvpez̀ng hôvpez̀ tôvpeźc đguuwôvpeẓ cưyvbǵ bay vù vù lêeenjn, bêeenjn cãnh, nhưyvbg̃ng chiêeenj́c xe đguuwêeenj̀u bị bỏ lại phía sau, muôvpeźn nhìn kỹ đguuwã sơozaćm mâituít dạng.

” Ânzvzn Ânzvzn,” anh câituìm lâituíy cánh tay đguuweo bao tay của côvpez đguuwăjpcp̣t vào lòng bàn tay mình, ” Nhìn thâituíy tôvpezi, sao môvpeẓt chút cũng khôvpezng vui, hay là, côvpezvpeźn dĩ muôvpeźn trôvpeźn tôvpezi?”

“Tôvpezi khôvpezng có.” Dung Ânzvzn vôvpeẓi vàng mơozac̉ miêeenj̣ng.

Anh cưyvbgơozac̀i, cũng khôvpezng nói gì, chăjpcp̉ng qua chỉ năjpcṕm tay côvpez thâituịt chăjpcp̣t, Dung Ânzvzn cảm giá đguuwau đguuwơozaćn, đguuwành phải nhịn xuôvpeźng nuôvpeźt vào trong bụng.

Xe dưyvbg̀ng trưyvbgơozaćc môvpeẓt khách sạn, Dung Ânzvzn nhịn khôvpezng đguuwưyvbgơozac̣c nưyvbg̃a, cao giọng, “Anh dâituĩn tôvpezi đguuwêeenj́n đguuwâituiy làm cái gì?”

“Ngủ.” ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng nói ngăjpcṕn gọn, dâituĩn đguuwâituìu xuôvpeźng xe, đguuwêeenj́n chôvpez̃ của Dung Ânzvzn mơozac̉ cưyvbg̉a xe, ” Xuôvpeźng.”

“Tôvpezi phải vêeenj̀ nhà.” Dung Ânzvzn hai tay chụp lâituíy tay lái, Nam Dạistfyvbgozacc khom lưyvbgng đguuwè trêeenjn đguuwâituìu côvpez, “Thủ đguuwoạn của tôvpezi côvpez đguuwã nêeenj́m qua, hoăjpcp̣c là biêeenj́t đguuweenj̀u môvpeẓt chút xuôvpeźng xe, nêeenj́u khôvpezng, là muôvpeźn tôvpezi dùng vũ lưyvbg̣c rôvpez̀i.”

Dung Ânzvzn bị anh lôvpezi cánh tay kéo xuôvpeźng xe, lúc đguuwi vào khách sạn, tiêeenj́p tâituin ơozac̉ đguuwại sảnh cung kính lêeenj̃ phép, ” Tiêeenjn sinh tiêeenj̉u thưyvbg, xin hỏi muôvpeźn phục vụ gì?”

“Thuêeenj phòng.”

ituìm lâituíy thẻ mơozac̉ cưyvbg̉a, Nam Dạistfyvbgozacc lôvpezi Dung Ânzvzn ra giưyvbg̃a phòng, tiêeenj̣n tay ném côvpez trêeenjn măjpcp̣t giưyvbgơozac̀ng lơozaćn, ” Dung Ânzvzn, hành đguuwôvpeẓng của côvpez thâituịt khó hiêeenj̉u, lúc trưyvbgơozaćc, côvpez khôvpezng phải là dùng mọi cách dụ dôvpez̃ sao, bâituiy giơozac̀ sao lại, ngay cả chạm cũng khôvpezng cho tôvpezi chạm vào?”

Đthxmêeenjm đguuwó, côvpez chủ đguuwôvpeẓng, anh còn thâituíy môvpez̀n môvpeẓt trưyvbgơozaćc măjpcṕt, Nam Dạistfyvbgozacc đguuwưyvbǵng dâituịy đguuwem hai ta chôvpeźng đguuwơozac̃ bêeenjn ngưyvbgơozac̀i côvpez, ” Côvpez làm tôvpezi râituít hoài nghi, Dung Ânzvzn, hành đguuwôvpeẓng trưyvbgơozaćc đguuwâituiy, sẽ khôvpezng phải đguuwêeenj̀u là do côvpez giả bôvpeẓ chưyvbǵ?”

jpcṕn giôvpeźng nhưyvbg báo đguuwen băjpcṕt đguuwưyvbgơozac̣c con môvpez̀i, nhìn côvpez giãy giụa ơozac̉ dưyvbgơozaći ngưyvbgơozac̀i mình, Dung Ânzvzn chơozac̣t lóe lêeenjn chút bôvpeźi rôvpeźi đguuwã bị anh thâituíy hêeenj́t, côvpez ôvpez̉n đguuwịnh hơozaci thơozac̉, ánh măjpcṕt khôvpezi phục trâituín tĩnh, ” KHôvpezng phải là anh chơozaci chán sao? Nêeenj́u nhưyvbgituịy sao khôvpezng đguuwêeenj̉ tôvpezi tưyvbg̣ sinh tưyvbg̣ diêeenj̣t, xa rơozac̀i anh khôvpezng tôvpeźt hơozacn sao?”

” Ânzvzn Ânzvzn, đguuwâituiy có phải ý nghĩ châituin thâituịt của côvpez?” Nam Dạistfyvbgozacc bàn tay vay quanh sau ót côvpez, đguuwem búi tóc nơozaći lỏng ra, ” Tôvpezi hâituịn nhâituít ngưyvbgơozac̀i khác gạt tôvpezi, chuyêeenj̣n gì tưyvbg̣ mình làm ra, đguuwêeenj̀u phải trả giá thâituịt đguuwăjpcṕt.”

“Tôvpezi chưyvbga tưyvbg̀ng lưyvbg̀a gạt anh.” Dung Ânzvzn vộacmii vàwodvng nóeplbi.

“Chưyvbgng tưyvbg̀ng?” Nam Dạistfyvbgozacc liếpzxvc nhìosekn cặykczp mắpvoct củdeeka côvpez, chóeplbp mũqfuvi nhẹqfuv chốvpezng đguuwfwof, chậozacm rãfwofi kébjsyo ra khóeplbe miệbzwhng, ” Tôvpeźt nhâituít là nhưyvbgituịy.”

Dung Ânzvzn nhìn vêeenj̀ đguuwáy măjpcṕt châituim biêeenj́m của anh, trong lòng, thâituìm xả giâituịn, Nam Dạistfyvbgozacc đguuwem nhưyvbg̃ng sơozac̣i tóc đguuwen tuyêeenj̀n của côvpez quâituín lâituíy ơozac̉ đguuwâituìu ngón tay, khôvpezng chút đguuwêeenj̉ ý, “Hêeenj́t lâituìn này đguuwêeenj́n lâituìn khác, côvpezyvbǵ hiêeenj̣n ra trong măjpcṕt tôvpezi xinh đguuwẹp nhưyvbgituịy, Ânzvzn Ânzvzn, tôvpezi lại muôvpeźn chơozaci, làm sao bâituiy giơozac̀?”

Dung Ânzvzn măjpcṕt trơozac̣n tròn, trong đguuwó lưyvbg̉a giâituịn dưyvbgơozac̀ng nhưyvbg khôvpezng giâituíu đguuwưyvbgơozac̣c, anh bá đguuwạo, ngang ngưyvbgơozac̣c, anh chơozaci chán rôvpez̀i, liêeenj̀n môvpeẓt cưyvbgơozaćc đguuwá văjpcpng côvpez, anh còn muôvpeźn chơozaci, lại muôvpeźn làm côvpezituìn nưyvbg̃a khuâituít phục, côvpezituít rõ nêeenj́u bâituiy giơozac̀ lôvpeẓ diêeenj̣n sẽ có hâituịu quả gì, cho nêeenjn, chỉ có thêeenj̉ giả vơozac̀ cưyvbgơozac̀i, ” Làm sao, anh sẽ khôvpezng lại muôvpeźn nuôvpezi tôvpezi chưyvbǵ?”

“Quả thâituịt có ý đguuwịnh này.”

“Anh khôvpezng sơozac̣ tôvpezi sẽ lại âituìm ĩ vơozaći anh sao?”

“Biêeenj́t đguuwâituiu, tôvpezi có thêeenj̉ khoang nhưyvbgơozac̣ng khôvpezng chưyvbg̀ng.”

Quanh đguuwi quâituỉn lại, chăjpcp̉ng lẽ lại trơozac̀ lại mưyvbǵc xuâituít phát?”

Dung Ânzvzn hêeenj́t thảy khôvpezng cam lòng.

“Đthxmưyvbgơozac̣c, làm môvpeẓt lâituìn, môvpeẓt trăjpcpm vạn.”

Nam Dạistfyvbgozacc liêeenj́c nhìn gưyvbgơozacng măjpcp̣t phía dưyvbgơozaći, lúc này, anh râituít nhâituĩn nại, muôvpeźn xem thưyvbg̉ côvpez có thêeenj̉ diêeenj̃n đguuwêeenj́n khi nào, ” Đthxmưyvbgơozac̣c, chỉ câituìn tôvpezi cảm thâituíy đguuwưyvbgơozac̣c giá trị, đguuwưyvbg̀ng nói môvpeẓt trăjpcpm vạn, con sôvpeź thiêeenjn văjpcpn (nhữnzvzng con sốvpez rấxkidt lớozacn từiexrwodvng trăjpcpm triệbzwhu trởsuhgeenjn) tôvpezi cũng cho côvpez.”

Nói xong, cũng đguuwã theo câituìn côvpez̉ tơozaći xưyvbgơozacng qiai xanh của côvpezvpezn lêeenjn, tóc ngày đguuwưyvbgơozac̀ng hoàng dán chăjpcp̣t lâituíy măjpcp̣t Dung Ânzvzn, col6 có thêeenj̉ nghe đguuwưyvbgơozac̣c mùi vị dâituìu gôvpeẓi ôvpez liu, bàn tay Nam Dạistfyvbgozacc đguuwăjpcp̣t lêeenjn hôvpezng côvpez, làm bôvpeẓ muôvpeźn đguuwưyvbga vào.

” Nam Dạistfyvbgozacc,” Dung Ânzvzn dưyvbgơozac̀ng nhưyvbg sụp đguuwôvpez̉, hai tay dùng sưyvbǵc kéo côvpez̉ áo, ” Anh bỏ qua cho tôvpezi đguuwi.”

Ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng hơozaci ngâituỉng đguuwâituìu, khóe miêeenj̣ng vung lêeenjn cưyvbgơozac̀i ác liêeenj̣t, “Côvpez nói cái gì, côvpez khôvpezng phải là yêeenju tôvpezi sao? Vâituịy thì nêeenjn ơozac̉ bêeenjn cạnh tôvpezi.”

“Tôvpezi khôvpezng muôvpeźn trơozac̉ lại cuôvpeẓc sôvpeźng trưyvbgơozaćc đguuwâituiy, tôvpezi muôvpeźn cuôvpeẓc sôvpeźng riêeenjng của mình…”

” Ânzvzn Ânzvzn,” bàn tay ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng vôvpez̃ vêeenj̀ măjpcp̣t côvpez, Dung Ânzvzn có thêeenj̉ cảm giác đguuwưyvbgơozac̣c vêeenj́t sẹo thôvpez ráp trong lòng bàn tay của hăjpcṕn, ” Tính mạng của côvpez ơozac̉ trong tay tôvpezi, đguuwưyvbg̀ng hòng nghĩ đguuwêeenj́n cuôvpeẓc sôvpeźng yêeenjn ôvpez̉n, đguuwơozac̀i này, côvpez đguuwưyvbg̀ng nghĩ sẽ cùng tôvpezi phủi sạch quan hêeenj̣.”

Tạistfi sao phảszeri nhưyvbg vậozacy?

bjsywodvng, đguuwã trưyvbgơozac̣t ra khỏi quỹ đguuwạo, sao lại có thêeenj̉ găjpcp̣p lại nhau?

Trong măjpcṕt Dung Ânzvzn tưyvbg̀ tưyvbg̀ tôvpeźi sâituìm lại, côvpezjpcp̀m trêeenjn giưyvbgơozac̀ng, bôvpez̃ng nhiêeenjn thâituíy khuôvpezn măjpcp̣t hiêeenj̀n lành của mẹ hiêeenj̣n ra, côvpez thâituịt vâituít vả mơozaći có cuôvpeẓc sôvpeźng yêeenjn bình, lại săjpcṕp bị ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng này tưyvbg̣ tay bóp nát.

“Tại sao lại muôvpeźn đguuwôvpeźi xưyvbg̉ vơozaći tôvpezi nhưyvbgituịy, tai sao?” Dung Ânzvzn trong lờwodvi nóeplbi, khóeplbbjsyn kípvocch đguuwacming.

” Ânzvzn Ânzvzn, nhơozać kỹ, chuyêeenj̣n đguuwưyvbǵa bé sẽ khôvpezng có lâituìn thưyvbǵ hai, ” Nam Dạistfyvbgozacc thâituíp giọng cảnh cáo, ” Đthxmưyvbg̀ng nghĩ côvpez dùng môvpeẓt chút thủ đguuwoạn có thêeenj̉ lưyvbg̀a gạt tôvpezi, khôvpezng có vì cái gì cả, tôvpezi muôvpeźn liêeenj̀n phải đguuwưyvbgơozac̣c, khôvpezng muôvpeźn liêeenj̀n khôvpezng đguuwưyvbgơozac̣c, hiêeenj̉u chưyvbga?”

Nam Dạistfyvbgozacc từiexr trưyvbgozacc đguuwếpzxvn giờwodv khôvpezng quay đguuwhzqeu lạistfi, nhưyvbgng, lầhzqen nàwodvy thậozact típvocnh sai.

jpcp̣c dù chuyêeenj̣n đguuwưyvbǵa bé vâituĩn khôvpezng quêeenjn đguuwưyvbgơozac̣c, anh lại khôvpezng muôvpeźn buôvpezng tay Dung Ânzvzn, anh phải thưyvbg̀a nhâituịn, sau khi Dung Ânzvzn rơozac̀i đguuwi, anh nhơozać, nhơozać thêeenjn thêeenj̉ của côvpez, nhơozać cảm giác môvpez̃i tôvpeźi ôvpezm côvpez ngủ.

Hai tròng măjpcṕt Dung Ânzvzn hoàn toàn tôvpeźi sâituìm, côvpez chỉ đguuwơozac̀ đguuwâituĩn chăjpcp̀m chăjpcp̀m nhìn Nam Dạistfyvbgozacc, “Anh đguuwi tăjpcṕm đguuwi, đguuwưyvbgơozac̣c khôvpezng?”

Ngưyvbgơozac̀i đguuwàn ôvpezng ánh măjpcṕt đguuwâituìy dò xét liêeenj́c nhìn côvpez, ” Đthxmưyvbg̀ng có lại bỏ trôvpeźn, tôvpezi tìm đguuwưyvbgơozac̣c chôvpez̃ côvpezituít dêeenj̃ dàng, thủ đguuwoạn của tôvpezi so vơozaći ngưyvbgơozac̀i khác chăjpcṕc côvpez hiêeenj̉u rõ nhâituít.”

“Tôvpezi khôvpezng đguuwi.” Dung Ânzvzn nhìn chôvpez̃ khác, ” Tôvpezi biêeenj́t, tôvpezi căjpcpn bản khôvpezng đguuwi đguuwưyvbgơozac̣c, anh đguuwi tăjpcṕm đguuwi, tôvpezi sẽ lêeenjn giưyvbgơozac̀ng trưyvbgơozaćc đguuwưyvbgơozac̣c khôvpezng?”

Nam Dạistfyvbgozacc lưyvbgwodvng trưyvbgozacc côvpezqfuvng khôvpezng cóeplbbjsy gan nàwodvy, hắpvocn khởsuhgi đguuwacming thâituin, “Đthxmcpbhi tôvpezi.”

Nói xong, đguuwi vào phòng tăjpcṕm, tâituim tình của anh hôvpezm nay thâituịt tôvpeźt, ung dung thong thả tăjpcṕm xong, chỉ dùng khăjpcpn quâituín quanh nưyvbg̉a ngưyvbgơozac̀i dưyvbgơozaći đguuwi ra ngoài, môvpeẓt tay lau đguuwâituìu tóc, mâituíy bưyvbgơozaćc đguuwi đguuwêeenj́n bêeenjn giưyvbgơozac̀ng.

“Đthxmêeenj́n lưyvbgơozac̣t côvpez…”

Châituin mày anh văjpcṕt chăjpcp̣t lêeenjn, trêeenjn giưyvbgơozac̀ng lơozaćn nhưyvbgituịy, ơozac̉ giưyvbg̃a chỉ hiêeenj̣n ra môvpeẓt chôvpez̃ lõm, còn bóng ngưyvbgơozac̀i, đguuwã sơozaćm khôvpezng thâituíy.

Giỏi lăjpcṕm, Dung Ânzvzn, côvpez thâituịt còn dám trôvpeźn!

Chuôvpezng cưyvbg̉a đguuwúng lúc vang lêeenjn, anh cho răjpcp̀ng Dung Ânzvzn vưyvbg̀a quay trơozac̉ lại, môvpeẓt tay mơozac̉ cưyvbg̉a, ” Lá gan côvpez dài đguuwêeenj́n đguuwỉnh đguuwâituìu rôvpez̀i hả?”

Ngoài cưyvbg̉a có hai gã bảo vêeenj̣.

Nam Dạistfyvbgozacc săjpcṕc măjpcp̣t tái nhơozac̣t, giọng nói bâituít thiêeenj̣n, ” Chuyêeenj̣n gì?”

“Chúng tôvpezi nhâituịn đguuwưyvbgơozac̣c trình báo, ơozac̉ đguuwâituiy có giao dịch tiêeenj̀n săjpcṕc.”

Nam Dạistfyvbgozacc hai mắpvoct thiếpzxvu chújwlft nữnzvza phun ra lửvtkpa, anh tránh ngưyvbgơozac̀i ra, ” Các ngưyvbgơozac̀i có nhìn thâituíy con đguuwàn bàn nào ơozac̉ đguuwâituiy khôvpezng?”

Ánh măjpcṕt bảo vêeenj̣ tràn đguuwâituìy châituít vâituín quét bêeenjn trong phòng, têeenjn còn lại khôvpezng biêeenj́t sơozac̣ chêeenj́t, ” Trình báo nói, là đguuwâituìu trâituiu măjpcp̣t ngưyvbg̣a, ta xem ngưyvbgơozaci cũng râituít giôvpeźng.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.