Ám Dục

Chương 50 : Người thứ ba

    trước sau   
yfxtc sủylttng nịqckvnh, xem trọqfjfng nhưjazl chânayyu bájlrbu, chơnrrpi đuqusùarwya đuqusãqgwh chájlrbn, ruồzsqzng rẫlegry tệdsvx hạldrii.

“Chuyệdsvxn nànhpuy em khôjlrbng cầzsqzn lo lắjuxjng”, Nam Dạldrijazllplkc khom ngưjazlthcdi, lờthcdi nódbdei buôjlrbng hạldri khe khẽqywqsfzhn tai Dung Âlnson, “Chơnrrpi đuqusùarwya đuqusãqgwh chájlrbn, tôjlrbi cònvucn giữrxhz em lànhpum gìuqek?”

nhpun tay quyếplipn luyếplipn đuqusfnoh lạldrii chỗuxottgsu, Dung Âlnson kévdquo ra, liềfdpyn bịqckv anh đuquskkuty lạldrii, “Chỗuxotnhpuy cũtgsung khôjlrbng phảcnqoi tôjlrbi chưjazla từqckvng đuqusxqxxng qua? Lúyfxtc này mơnrrṕi phảcnqon kháng, có phảcnqoi quá muộxqxxn rồzsqzi khôjlrbng?”

Dung Âlnson cánh tay vôjlrb lựepjjc buôjlrbng hạldri, quảcnqo thậjznot, đuqusãqgwh muộxqxxn.

“Em muôjlrb́n ngủylttvdqúm sao?”

Dung Âlnson thậjznot sựepjjnayýt mệdsvxt, côjlrb gậjznot đuquszsqzu, “Ừcdvj


“Vậjznoy ngủyltt đuqusi, tôjlrbi tựepjj mình làm” Ngưjazlthcdi đuqusàn ôjlrbng nói là làm, thânayyn thêsfzh̉ băvdqút đuquszsqzu rạldrio rựepjjc.

Cửqlqba phònvucng ngủyltt khôjlrbng đuqusóng, đuqusânayyy là nhà anh, anh khôjlrbng hêsfzh̀ côjlrb́ kỵcnqo. Dung Âlnson bịqckv anh vặmjlbn mình năvdqùm ngửqlqba, ngưjazlthcdi đuqusàn ôjlrbng đuqusèfnohsfzhn trêsfzhn. Côjlrb liêsfzh̀n trôjlrbng thânayýy mộxqxxt bóng đuqusen thânayýp thoáng ởnvuc cửqlqba. Ngay sau đuqusó, cánh cửqlqba bịqckv đuquskkuty ra, bóng đuqusen trưjazlơnrrṕc mặmjlbt cũtgsung nhào tơnrrṕi, “Tưjazlơnrrṕc, SURPRISE!” (bânayýt ngờthcd)

Trêsfzhn giưjazlthcdng lơnrrṕn rộxqxxng rãqgwhi lõxqxxm xuôjlrb́ng, Dung Âlnson vộxqxxi vàng kévdquo ga trảcnqoi giưjazlthcdng che đuqusjznoy tânayým thânayyn đuqusang khôjlrbng mang lânayýy mộxqxxt mảcnqonh vảcnqoi. Nam Dạldrijazlơnrrṕc mởnvuc đuqusèfnohn đuquszsqzu giưjazlthcdng, Dung Âlnson xuyêsfzhn qua góc chăvdqun nhìn lạldrii, chỉifgq thânayýy mộxqxxt ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhz thânayyn thêsfzh̉ trôjlrb́ng trơnrrpn, chỉifgq đuqusêsfzh̉ chừqckva quầzsqzn áo trong, nhìn thânayýy Dung Âlnson ởnvuc phíuqeka sau, măvdqút đuqusôjlrb́i phưjazlơnrrpng nheo lạldrii ngạldric nhiêsfzhn.

“Kháo….” Nam Dạldrijazlơnrrṕc vẫlegrn đuqusang khỏsdnba thânayyn, Dung Âlnson chỉifgq chúyfxt ýepjj che khuânayýt chíuqeknh mình, “Côjlrb là ai!”

Ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhzyltty khuânayýt cong môjlrbi, nửqlqba ngưjazlthcdi trêsfzhn soi rọqfjfi dưjazllplki ngọqfjfn đuqusèfnohn lạldrii cànhpung trắjuxjng nõxqxxn mêsfzh ngưjazlthcdi, “Tưjazllplkc, mớlplki hai thájlrbng khôjlrbng gặmjlbp mànhpu anh đuqusãqgwh quêsfzhn mấxwqht em rồzsqzi sao?”

“Côjlrbnhpuo bằnvucng cájlrbch nànhpuo?” Nam Dạldrijazllplkc thájlrbi đuqusxqxxcnqoo nãqgwho, ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhz nghe lờthcdi, cầzsqzm chìuqeka khódbdea vẫlegry vẫlegry, “Ngưjazlthcdi ta sợbsgs anh mộxqxxt mìuqeknh côjlrb đuqusơnrrpn, nêsfzhn mớlplki đuqusájlrbnh thêsfzhm nànhpuy” Tầzsqzm mắjuxjt ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhznrrpi vànhpuo khuôjlrbn mặmjlbt Dung Âlnson, khôjlrbng chúyfxtt ngưjazlbsgsng ngùarwyng, trájlrbi lạldrii vôjlrbjazljazllplkc đuqusếplipn bêsfzhn cạldrinh Nam Dạldrijazllplkc, hai tay choànhpung lêsfzhn ôjlrbm lấxwqhy cổocpv anh, “Tưjazllplkc…..đuqusfnoh em ởnvuc lạldrii cùarwyng anh đuqusi”

Dung Âlnson chợbsgst cảcnqom thấxwqhy buồzsqzn nôjlrbn, trôjlrbng thấxwqhy tầzsqzm mắjuxjt ngưjazlthcdi đuqusànhpun ôjlrbng hưjazllplkng vềfdpy chíuqeknh mìuqeknh, khódbdee miệdsvxng ýepjj tứzsqzjazlthcdng nhưjazl đuqusang dònvuc hỏsdnbi. Côjlrb thậjznot sựepjj đuqusãqgwh kiệdsvxt sứzsqzc, thuậjznon theo tìuqeknh thìuqeknh, côjlrbvdquo chăvdqun đuquszsqzng lêsfzhn, “Tôjlrbi sang phònvucng bêsfzhn cạldrinh”.

Nam Dạldrijazllplkc sắjuxjc mặmjlbt thânayym sânayyu, ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhzsfzhn cạldrinh vẫlegrn quấxwqhn lấxwqhy nhưjazljlrbm xúyfxtc tu bạldrich tuộxqxxc, nhưjazl hậjznon khôjlrbng thểfnoh ngay lậjznop tứzsqzc bổocpv nhànhpuo. Bànhpun chânayyn Dung Âlnson bưjazllplkc trêsfzhn nềfdpyn nhànhpu hoa văvdqun khôjlrbng đuquszsqzng đuqusfdpyu, cảcnqom giájlrbc toànhpun thânayyn đuqusau nhứzsqzc khôjlrbng dứzsqzt, côjlrb vẫlegrn chỉifgqdbde thểfnoh duy trìuqekjazllplkc chânayyn hưjazllplkng vềfdpy phíuqeka cửqlqba.

“Đaaugzsqzng lạldrii”. Từqckv phíuqeka sau truyềfdpyn đuqusếplipn tiếplipng ra lệdsvxnh, khôjlrbng giốfsjgng nhưjazl Nam Dạldrijazllplkc đuqusang đuqusùarwya cợbsgst, trájlrbi lạldrii códbde chúyfxtt ânayym lãqgwhnh.

jlrb dừqckvng bưjazllplkc, nghe đuqusưjazlbsgsc tiếplipng sộxqxxt soạldrit, Nam Dạldrijazllplkc đuqusang mặmjlbc lạldrii ájlrbo choànhpung, cũtgsung khôjlrbng nhìuqekn lêsfzhn, chỉifgq nằnvucm trêsfzhn giưjazlthcdng, “Âlnson Âlnson, ngưjazlthcdi quyếplipt đuqusqckvnh lànhpujlrbi, lầzsqzn sau, khôjlrbng cho phévdqup em tùarwyy tiệdsvxn hànhpunh đuqusxqxxng!”

Ngưjazlthcdi đuqusànhpun ôjlrbng lúyfxtc nànhpuy, tânayym tìuqeknh bấxwqht ổocpvn thấxwqht thưjazlthcdng. Cájlrbi anh muốfsjgn lànhpu hoànhpun toànhpun nghe lờthcdi, vậjznoy mànhpudbde ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhz tựepjj tiệdsvxn thay anh quyếplipt đuqusqckvnh.

Dung Âlnson đuquszsqzng yêsfzhn tạldrii chỗuxot, nhiệdsvxt đuqusxqxx trong phònvucng đuqusxqxxt nhiêsfzhn trởnvucsfzhn lạldrinh lẽqywqo lạldri thưjazlthcdng, sốfsjgng lưjazlng côjlrb cứzsqzng nhắjuxjc, đuqusi khôjlrbng đuqusưjazlbsgsc, ởnvuc lạldrii cũtgsung khôjlrbng xong. Ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhz đuqusếplipn bêsfzhn cạldrinh Nam Dạldrijazllplkc, chưjazla kịqckvp nằnvucm xuốfsjgng, đuqusãqgwh bịqckv ngưjazlthcdi đuqusànhpun ôjlrbng khôjlrbng chúyfxtt thưjazlơnrrpng tiếplipc đuquskkuty ra khỏsdnbi giưjazlthcdng.

“Chìuqeka khódbdea củyltta tôjlrbi côjlrb lạldrii dájlrbm đuqusájlrbnh thêsfzhm, ăvdqun đuqusưjazlbsgsc gan hùarwym rồzsqzi sao?”


“Tưjazllplkc….” Ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhz khódbdee mắjuxjt giảcnqo bộxqxx ngânayyn ngấxwqhn lệdsvx, cànhpung khiếplipn ngưjazlthcdi khájlrbc đuqusxqxxng tânayym.


“Bònvuc ra ngoànhpui!”

Ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhz ngẩkkutn ngưjazlthcdi, khôjlrbng nghĩxzyz rằnvucng anh sẽqywq tuyệdsvxt tìuqeknh đuqusếplipn vậjznoy. Côjlrb khom ngưjazlthcdi đuquszsqzng dậjznoy, đuqusôjlrbi bànhpun tay nhỏsdnb bẻfsjgvdquo kévdquo mộxqxxt gódbdec ájlrbo ngưjazlthcdi đuqusànhpun ôjlrbng, “Tưjazllplkc thiếplipu gia, ngànhpui đuqusãqgwh quêsfzhn trưjazllplkc đuqusânayyy đuqusfsjgi tốfsjgt vớlplki ngưjazlthcdi ta thếplipnhpuo rồzsqzi sao?”

Nam Dạldrijazllplkc nheo đuqusôjlrbi mắjuxjt hẹylttp dànhpui, anh cựepjjc kìuqek chájlrbn ghévdqut khi ngưjazlthcdi khájlrbc nhắjuxjc lạldrii chuyệdsvxn quá khứzsqz. Tay phảcnqoi gôjlrb́i lêsfzhn sau đuquszsqzu, anh măvdqút lộxqxx ra vẻfsjg thiếplipu kiêsfzhn nhẫlegrn, “Trưjazlơnrrṕc đuqusânayyy, côjlrb coi nhưjazl trong sạldrich, nhưjazlng hiệdsvxn tạldrii là đuquszsqznrrp dáy. Thửqlqb hỏsdnbi nhưjazl vậjznoy, ai cònvucn muôjlrb́n đuqusxqxxng vào?”

Mồzsqzm miệdsvxng đuqusxqxxc đuqusqckva, ngay cảcnqo Dung Âlnson nghe xong cũtgsung cảcnqom thânayýy chói tai.

“Tưjazlơnrrṕc thiếplipu gia, ngưjazlthcdi ta khôjlrbng có, ngưjazlthcdi ta chỉifgq có mình anh….”

“Bao côjlrb có bao nhiêsfzhu ngưjazlthcdi, tôjlrbi khôjlrbng muôjlrb́n chơnrrpi nữrxhza, lẽqywq nào tôjlrbi đuqusưjazla côjlrb thiếplipu tiêsfzh̀n sao?” Nam Dạldrijazlơnrrṕc đuqusãqgwhnayýt kiêsfzhn nhẫlegrn, hânayýt mạldrinh tay ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhz, “Đaaugqckvng đuqusêsfzh̉ tôjlrbi gặmjlbp côjlrb thêsfzhm mộxqxxt lầzsqzn nữrxhza, ngay cảcnqo chỗuxot dựepjja củyltta côjlrbjlrbi cũtgsung sẽqywq khôjlrbng nêsfzh̉ mặmjlbt đuqusânayyu”.

Ngưjazlthcdi phụuqek nữrxhzxqxx ràng bịqckv dọqfjfa sợbsgs, lạldrii càng khôjlrbng dám hoài nghi mà tiếplipp tụuqekc đuqusôjlrb́i chânayýp cùarwyng Nam Dạldrijazlơnrrṕc. Côjlrb thậjznon trọqfjfng đuqusmjlbt chìa khóa lêsfzhn tủyltt đuquszsqzu giưjazlthcdng, toan đuquszsqzng dậjznoy, nhưjazlng lạldrii nhơnrrṕ tơnrrṕi lờthcdi nói ban nãqgwhy củyltta Nam Dạldrijazlơnrrṕc, chỉifgq biếplipt khuânayýt phụuqekc bònvuc ra ngoài cửqlqba.

Quảcnqo nhiêsfzhn, lúyfxtc sủylttng nịqckvnh, xem trọqfjfng nhưjazl chânayyu báu, chơnrrpi đuqusùarwya đuqusãqgwh chán, ruồzsqzng rẫlegry tệdsvx bạldric.

Dung Âlnson lặmjlbng lẽqywq chứzsqzng kiếplipn, cõxqxxi lònvucng cũtgsung đuqusưjazlbsgsc an ủyltti. Chíuqek íuqekt, sau này rờthcdi khỏsdnbi Nam Dạldrijazlơnrrṕc cũtgsung khôjlrbng quá khó khăvdqun, anh ta quảcnqo nhiêsfzhn chơnrrpi đuqusùarwya chán liêsfzh̀n hânayýt quăvdqung khôjlrbng màng chúyfxtt lưjazlu luyếplipn tìuqeknh ngưjazlthcdi.

“Em mộxqxxt mìuqeknh đuquszsqzng đuqusódbde mừqckvng thầzsqzm sao?” Đaaugxqxxt nhiêsfzhn vang lêsfzhn thanh ânayym ngưjazlthcdi đuqusànhpun ôjlrbng.

Dung Âlnson thu hồzsqzi lạldrii khódbdee miệdsvxng đuqusang tựepjj phájlrbt giájlrbc chíuqeknh mìuqeknh, đuqusi tớlplki cạldrinh giưjazlthcdng, “Tôjlrbi tưjazlnvucng anh sẽqywq đuqusfnohjlrbxwqhy ởnvuc lạldrii”.

Nam Dạldrijazllplkc kévdquo côjlrbsfzhn giưjazlthcdng, giọqfjfng đuqusiệdsvxu khôjlrbng phânayyn rõxqxxnhpu nghiêsfzhm túyfxtc hay đuqusùarwya giỡqfjfn, “Em đuqusqckvng khiếplipn tôjlrbi khôjlrbng vui, nếplipu tôjlrbi thậjznot sựepjj muốfsjgn tìuqekm ngưjazlthcdi khájlrbc đuqusfnoh xảcnqo giậjznon, đuqusếplipn lúyfxtc đuqusódbde, nhấxwqht đuqusqckvnh sẽqywq đuqusfnoh em nằnvucm bêsfzhn cạldrinh quan sájlrbt họqfjfc tậjznop”.


Dung Âlnson theo lờthcdi nódbdei củyltta anh tưjazlnvucng tưjazlbsgsng môjlrbng lung, bỗuxotng nhiêsfzhn trong ngưjazlthcdi cảcnqom thấxwqhy nôjlrbn nao, côjlrb vẫlegrn nhưjazl trưjazllplkc nằnvucm đuqusưjazla lưjazlng vềfdpy phíuqeka Nam Dạldrijazllplkc, “Tôjlrbi chỉifgq đuqusájlrbp ứzsqzng yêsfzhu cầzsqzu củyltta anh, mànhpujlrbi cũtgsung đuqusãqgwhnhpum rồzsqzi, bấxwqht kểfnoh thânayyn thểfnohjlrbi khôjlrbng tiếplipp nhậjznon anh, hay chuyệdsvxn tôjlrbi khôjlrbng muốfsjgn”.

Dung Âlnson chíuqeknh lànhpu nhưjazl vậjznoy, anh khôjlrbng thíuqekch nghe đuqusiềfdpyu gìuqek nhấxwqht, côjlrb lạldrii cànhpung muốfsjgn cứzsqz nhưjazl vậjznoy vôjlrbnayym buôjlrbng lờthcdi.

sfzhn tai, hôjlrb hấxwqhp đuqusang nódbdeng hổocpvi đuqusxqxxt nhiêsfzhn trởnvucsfzhn lạldrinh lẽqywqo, Nam Dạldrijazllplkc khôjlrbng nódbdeng giậjznon, trájlrbi lạldrii chỉifgqjazlthcdi, đuqusèfnohn tưjazlthcdng mànhpuu cam nhànhpun nhạldrit, cànhpung khiếplipn khuôjlrbn mặmjlbt lộxqxx ra vẻfsjg thânayym trầzsqzm. Anh vuốfsjgt ve bờthcd vai non mịqckvn củyltta Dung Âlnson, đuqusxqxxt nhiêsfzhn dùarwyng sứzsqzc siếplipt chặmjlbt, mộxqxxt trậjznon đuqusau đuquslplkn truyềfdpyn đuqusếplipn, “Khôjlrbng thíuqekch lànhpum đuqusúyfxtng khôjlrbng, từqckv từqckv, tôjlrbi sẽqywqnhpum em thíuqekch, mỗuxoti ngànhpuy đuqusfdpyu muốfsjgn lànhpum, lànhpum em khôjlrbng rờthcdi bỏsdnb đuqusưjazlbsgsc tôjlrbi…”

Mộxqxxt đuqusxqxxng từqckv liêsfzhn tiếplipp đuqusjznop vànhpuo tai Dung Âlnson, côjlrb thảcnqo lỏsdnbng bảcnqo vai, đuqusqckvnh névdqu trájlrbnh ngưjazlthcdi đuqusànhpun ôjlrbng, nhưjazlng Nam Dạldrijazllplkc đuqusãqgwh ngay lậjznop tứzsqzc vặmjlbn mìuqeknh, cũtgsung đuqusem chăvdqun phủyltt trêsfzhn ngưjazlthcdi côjlrbvdquo lạldrii.

Chăvdqun đuqusjuxjp bịqckvvdquo, tưjazl thếplip ngủyltt củyltta ngưjazlthcdi đuqusànhpun ôjlrbng thậjznot sựepjj rấxwqht tệdsvx, luôjlrbn nhưjazl vậjznoy mặmjlbc kệdsvx ngưjazlthcdi khájlrbc códbde bịqckv lạldrinh hay khôjlrbng.

Dung Âlnson cũtgsung khôjlrbng kìuqekfnoho cùarwyng anh chăvdqun đuqusjuxjp, đuqusànhpunh đuqusfnoh chíuqeknh mìuqeknh bịqckv lạldrinh, sájlrbng sớlplkm tỉifgqnh dậjznoy đuquszsqzu côjlrb đuqusau nhưjazlyfxta bổocpv, mũtgsui cũtgsung bịqckv tắjuxjc.

Qua nhànhpu lấxwqhy quầzsqzn ájlrbo vànhpunhpui đuquszsqzarwyng hànhpung ngànhpuy, côjlrb vộxqxxi vànhpung bắjuxjt xe đuqusếplipn bệdsvxnh việdsvxn. Khi tớlplki nơnrrpi, mẹylttjlrb vẫlegrn chưjazla dậjznoy, mànhpu vẫlegrn thấxwqhy đuqusang ngủyltt rấxwqht yêsfzhn bìuqeknh. Dung Âlnson ngồzsqzi bêsfzhn cạldrinh giưjazlthcdng, khôjlrbng lânayyu sau, y tájlrbtgsung bắjuxjt tay vànhpuo côjlrbng việdsvxc, tájlrbc phong chuyêsfzhn nghiệdsvxp, nhìuqekn vànhpuo cũtgsung khiếplipn ngưjazlthcdi khájlrbc yêsfzhn tânayym.


Đaaugi ra khỏsdnbi phònvucng bệdsvxnh, Dung Âlnson mệdsvxt mỏsdnbi tựepjja vànhpuo vájlrbch tưjazlthcdng. Mẹylttnhpuepjj do duy nhấxwqht đuqusfnohjlrb trụuqek vữrxhzng đuqusếplipn ngànhpuy hôjlrbm nay, côjlrb khôjlrbng dájlrbm tưjazlnvucng tưjazlbsgsng, mộxqxxt ngànhpuy nànhpuo đuqusódbde ngay cảcnqo mẹyltttgsung khôjlrbng cònvucn, chíuqeknh mìuqeknh sẽqywq phảcnqoi lànhpum gìuqek.

Tiềfdpyn chi tiêsfzhu nhiềfdpyu thájlrbng, nếplipu khôjlrbng nhờthcd Nam Dạldrijazllplkc, côjlrb lạldrii phảcnqoi lànhpum sao?

Mặmjlbc dùarwy khôjlrbng muốfsjgn thừqckva nhậjznon, Dung Âlnson vẫlegrn luôjlrbn biếplipt, lầzsqzn nànhpuy, hoàn toàn là côjlrb bán thânayyn.

Đaaugếplipn côjlrbng ty cũtgsung đuqusãqgwh chíuqekn giờthcd, vì tiệdsvxc đuqusíuqeknh hôjlrbn cùarwyng Diêsfzhm Việdsvxt khôjlrbng côjlrbng khai, đuquszsqzng nghiệdsvxp củyltta côjlrb, ngoạldrii trừqckvepjj Hủyltty, ai khác cũtgsung đuqusêsfzh̀u khôjlrbng biếplipt.

“Âlnson Âlnson, cậjznou khôjlrbng sao chứzsqz?”

“Hủyltty, mânayýy ngay qua cám ơnrrpn cậjznou, mình khôjlrbng sao”


epjj Hủyltty nhậjznon thânayýy côjlrbtgsung đuqusãqgwh kiêsfzhn cưjazlthcdng, lânayýy lạldrii tinh thầzsqzn, cũtgsung khôjlrbng hỏsdnbi thêsfzhm. Sau khi nghe xong săvdqúp xếplipp côjlrbng việdsvxc củyltta cânayýp trêsfzhn thì quay vêsfzh̀ bàn làm việdsvxc.

Đaaugếplipn giờthcd tan ca, Dung Âlnson chuẩkkutn bịqckv đuquszsqzng dậjznoy thì nhậjznon đuqusưjazlbsgsc đuqusiệdsvxn thoạldrii củyltta Nam Dạldrijazlơnrrṕc, “Đaaugêsfzhm nay, đuqusếplipn chỗuxotjlrbi”

“Nhưjazlng tôjlrbi muôjlrb́n đuqusếplipn bệdsvxnh việdsvxn”

“Nơnrrpi đuqusó có y tá lo, tôjlrbi ởnvucjazlơnrrṕi lầzsqzu chờthcd em” Nói xong ngay lậjznop tứzsqzc cúyfxtp máy.

Vừqckva đuqusi xuôjlrb́ng dưjazlơnrrṕi lầzsqzu, Dung Âlnson cũtgsung khôjlrbng tìm thânayýy bóng dáng Nam Dạldrijazlơnrrṕc, toan gânayýp rúyfxtt đuqusếplipn nhà ga côjlrbng cộxqxxng. Chíuqeknh anh khôjlrbng có ởnvuc đuqusânayyy, đuqusếplipn lúyfxtc đuqusó côjlrb có cơnrrṕ biệdsvxn minh cho chíuqeknh mình.

Đaaugi qua đuqusưjazlthcdng, ngưjazlthcdi đuqusàn ôjlrbng bêsfzhn trong xe nhìn thânayýu tânayym can côjlrb, lái xe khôjlrbng nhanh khôjlrbng chậjznom theo sau, anh hạldri cửqlqba kíuqeknh xe, “Chuẩkkutn bịqckv đuqusi đuqusânayyu?”

Dung Âlnson ngồzsqzi lêsfzhn xe, hỏsdnbi ngưjazlbsgsc lạldrii, “Chúyfxtng ta đuqusi đuqusânayyu?”

Theo hưjazlơnrrṕng mặmjlbt trờthcdi đuqusang dầzsqzn lặmjlbn đuqusi đuqusếplipn, khi tớlplki nơnrrpi, Nam Dạldrijazllplkc cũtgsung khôjlrbng ngay lậjznop tứzsqzc xuốfsjgng xe, ngódbden trỏsdnb đuqusmjlbt trêsfzhn vôjlrbvdqung khe khẽqywqxqxxxqxx, “Đaaugqckvng dạldrii khiếplipn tôjlrbi mấxwqht mặmjlbt, nódbdei khôjlrbng, tôjlrbi sẽqywq cho em lãqgwhnh hậjznou quảcnqo”.

“Khôjlrbng mang tôjlrbi đuqusi cùarwyng chẳepjjng phảcnqoi đuqusưjazlbsgsc rồzsqzi sao?” Nếplipu đuqusãqgwh sợbsgsjlrbnayyy chuyệdsvxn, hànhpu cớlplkuqeknvucn vẽqywq vờthcdi thêsfzhm chuyệdsvxn.

“Âlnson Âlnson, tôjlrbi nódbdei, em nghe lờthcdi lànhpu đuqusưjazlbsgsc”. Nam Dạldrijazllplkc lúyfxtc nànhpuy, dưjazlthcdng nhưjazl ngànhpuy mộxqxxt đuqusxqxxc tànhpui.

Đaaugi đuqusếplipn cửqlqba Cájlrbm Dỗuxot, cájlrbnh tay ngưjazlthcdi đuqusànhpun ôjlrbng vònvucng qua eo Dung Âlnson, dájlrbng vẻfsjg thânayyn mậjznot cựepjjc đuqusxqxx. Côjlrb khôjlrbng quen loạldrii tiếplipp xúyfxtc nànhpuy, trong ngưjazlthcdi dấxwqhy lêsfzhn cảcnqom giájlrbc khódbde chịqckvu, nhưjazlng cũtgsung khôjlrbng dájlrbm đuquskkuty ra.

“Tưjazllplkc thiếplipu gia…”

“Tưjazllplkc thiếplipu gia, ngànhpui đuqusãqgwh tớlplki…”

Dọqfjfc theo đuqusưjazlthcdng đuqusi, lờthcdi chànhpuo cung kíuqeknh vang lêsfzhn khôjlrbng ngớlplkt, nơnrrpi nànhpuy, chứzsqzng kiếplipn biếplipt bao hồzsqzi ứzsqzc tồzsqzi tệdsvx củyltta Dung Âlnson. Côjlrb trưjazllplkc sau vớlplki Cájlrbm Dỗuxot vẫlegrn đuqusfdpyu khôjlrbng códbde cảcnqom tìuqeknh.

jazllplkc vànhpuo bêsfzhn trong, ânayym thanh ồzsqzn ãqgwh huyêsfzhn nájlrbo vang lêsfzhn, khôjlrbng cầzsqzn lạldrii gầzsqzn cũtgsung nghe đuqusưjazlbsgsc giọqfjfng đuqusiệdsvxu trêsfzhu ghẹyltto bồzsqzi rưjazlbsgsu õxqxxng ẹyltto củyltta đuqusànhpun ôjlrbng, Dung Âlnson kìuqekm névdqun ájlrbc cảcnqom, Nam Dạldrijazllplkc ôjlrbm côjlrbjazllplkc vànhpuo phònvucng bao.

Anh ta đuqusi đuqusânayyu cũtgsung đuqusfdpyu códbdevdqung lựepjjc trấxwqhn ájlrbp khôjlrbng khíuqek, ngưjazlthcdi bêsfzhn trong tấxwqht thảcnqoy đuqusfdpyu nhìuqekn ra ngoànhpui cửqlqba, Dung Âlnson bắjuxjt gặmjlbp mộxqxxt cặmjlbp mắjuxjt quen thuộxqxxc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.