Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 300 : Phu nhân Diệp thị! (2)

    trước sau   
Nhóbdwym dịcplkch: Thấkrcxt Liêxpnzn Hoa

gduku ngưligriesxi kia cúhmuai đnfktzbwou, quậnqzft cưligriesxng đnfktmchong đnfktóbdwy, cung kíluypnh nóbdwyi vớcepvi Lăjbnwng Vi: “Phu nhârwmmn! Chúhmuang tôktepi nguyệxpnzn lấkrcxy tíluypnh mạbnnnng ra cam đnfktoan chịcplk Đwcpxìnqzfnh trong sạbnnnch! Chúhmuang tôktepi nguyệxpnzn chịcplku phạbnnnt cùrmpwng chịcplkkrcxy!” Ságduku ngưligriesxi nàivgmy ýmshj chíluyp kiêxpnzn đnfktcplknh, thágduki đnfktgpgu kiêxpnzn quyếmchot!

jbnwng Vi nhìnqzfn thoágdukng qua ságduku ngưligriesxi nàivgmy, mấkrcxy ngưligriesxi đnfktóbdwy nhưligr “Đwcpxcplknh hảcepvi thầzbwon chârwmmm” đnfktmchong phíluypa sau Lôktepi Đwcpxìnqzfnh, thágduki đnfktgpgu kiêxpnzn quyếmchot kia nhưligr muốhmuan nóbdwyi vớcepvi Lôktepi Đwcpxìnqzfnh rằiesxng chúhmuang tôktepi vẫxmign sẽiesxunlong hộgpgu, bảcepvo vệxpnz chịcplk, thềfzrfrmpwng nhau chốhmuang chọwcpxi!

jbnwng Vi phấkrcxt phấkrcxt tay vớcepvi ságduku ngưligriesxi kia: “Târwmmm ýmshj củunloa mọwcpxi ngưligriesxi tôktepi hiểdsjwu, mấkrcxy anh ra ngoàivgmi trưligrcepvc đnfkti, tôktepi târwmmm sựjnxh vớcepvi côktepkrcxy.”

“Vârwmmng, phu nhârwmmn!”

hmuac nàivgmy ságduku ngưligriesxi kia mớcepvi cúhmuai chàivgmo Lăjbnwng Vi, đnfktfzrfu nhịcplkp đnfkti ra ngoàivgmi.


ktepi Đwcpxìnqzfnh lấkrcxy tay xoa xoa mũcplki, ủunloy khuấkrcxt nóbdwyi: “Chịcplkrwmmu, em làivgmm sai mộgpgut chuyệxpnzn... Anh Đwcpxìnqzfnh cóbdwy lẽiesx sẽiesx khôktepng tha thứmcho cho em. Nhưligrng em khôktepng phảcepvn bộgpgui anh ấkrcxy, em làivgmnqzf tốhmuat cho anh ấkrcxy... Sắpdsip đnfktktept đnfkthmuai phóbdwy vớcepvi Paul vàivgm Hoắpdsic Âbkvln vẫxmign luôktepn do em đnfktmchong ra đnfktcepvm nhậnqzfn, khôktepng ai rõsajq mọwcpxi chuyệxpnzn hơwcpxn so vớcepvi em cảcepv, cho nêxpnzn phágdukn đnfktgdukn củunloa em nhấkrcxt đnfktcplknh sẽiesx khôktepng sai! Nhưligrng, anh trai em vàivgm anh Đwcpxìnqzfnh bârwmmy giờiesx khôktepng ai tin em hếmchot!”

bdwyi xong, nưligrcepvc mắpdsit lãdsjw chãdsjwwcpxi xuốhmuang, côktep vẫxmign quậnqzft cưligriesxng đnfktmchong đnfktóbdwy khôktepng nhúhmuac nhíluypch, mặktepc cho nưligrcepvc mắpdsit đnfktxpnzn cuồuoceng rơwcpxi xuốhmuang.

jbnwng Vi trừxyklng côktep mộgpgut lágdukt, sắpdsic mặktept càivgmng ngàivgmy càivgmng ágdukc liệxpnzt.

ktepi Đwcpxìnqzfnh nhìnqzfn thẳyummng vàivgmo côktep, híluypt mũcplki nóbdwyi: “Đwcpxuổvasqi em ra khỏybjgi bộgpgu phậnqzfn trung târwmmm em cóbdwy thểdsjw chấkrcxp nhậnqzfn đnfktưligrrmpwc, nhưligrng em khôktepng phảcepvn bộgpgui, em khôktepng chấkrcxp nhậnqzfn chịcplku phạbnnnt!”

jbnwng Vi đnfktgpgut nhiêxpnzn ngẩwdmbng mặktept, khíluyp thếmchojbnwng vọwcpxt!

ktepi Đwcpxìnqzfnh bịcplk khíluyp thếmcho củunloa côktep kinh sợrmpw, chậnqzfm rãdsjwi cúhmuai đnfktzbwou.

jbnwng Vi lạbnnnnh giọwcpxng nóbdwyi mộgpgut cârwmmu: “Ngẩwdmbng đnfktzbwou!”

ktepi Đwcpxìnqzfnh chậnqzfm rãdsjwi ngẩwdmbng đnfktzbwou nhìnqzfn côktep.

jbnwng Vi nắpdsim tay, lấkrcxy thágduki đnfktgpgu chủunlo mẫxmigu Diệxpnzp thịcplk liếmchoc Lôktepi Đwcpxìnqzfnh mộgpgut cágduki.

ktepi Đwcpxìnqzfnh ngừxyklng hôktep hấkrcxp, mộgpgut cửboob đnfktgpgung nhỏybjgcplkng khôktepng dágdukm.

jbnwng Vi nhìnqzfn chằiesxm chằiesxm côktep, biểdsjwu tìnqzfnh vôkteprmpwng nghiêxpnzm túhmuac! Ngay cảcepv ngữjbnw khíluypbdwyi chuyệxpnzn cũcplkng trịcplknh trọwcpxng! Côktepbdwyi: “Lôktepi Đwcpxìnqzfnh, chuyệxpnzn anh trai côktepktepi khôktepng tiệxpnzn nhúhmuang tay vàivgmo. Nhưligrng tôktepi cảcepvm thấkrcxy, anh ta xửboob phạbnnnt nhưligr thếmchoivgmo nhấkrcxt đnfktcplknh cũcplkng phảcepvi cóbdwy đnfktbnnno lýmshj! Côktep đnfktãdsjwivgmm sai, cảcepv tổvasq chứmchoc từxykl trêxpnzn xuốhmuang dưligrcepvi khôktepng ai khôktepng biếmchot, khôktepng ai khôktepng hiểdsjwu! Mỗjsxpi ngưligriesxi đnfktfzrfu đnfktang nhìnqzfn côktep, côktepivgmm sai nhưligrng khôktepng chịcplku phạbnnnt, làivgmm thếmchoivgmo phụixpec chúhmuang?!”

ktepi Đwcpxìnqzfnh chấkrcxn đnfktgpgung, chậnqzfm rãdsjwi cúhmuai đnfktzbwou.

ligrcepvc mắpdsit “tíluypgdukch” rơwcpxi xuốhmuang sàivgmn nhàivgm.


Mộgpgut hồuocei lârwmmu, Lôktepi Đwcpxìnqzfnh nghiêxpnzm túhmuac gậnqzft đnfktzbwou nóbdwyi: “Em đnfktãdsjw biếmchot... Cảcepvm ơwcpxn chịcplkrwmmu nhắpdsic nhởehki.”

ktepi Đwcpxìnqzfnh xoay ngưligriesxi đnfkti ra cửbooba, Lăjbnwng Vi đnfktgpgut nhiêxpnzn nởehki nụixpeligriesxi, Lôktepi Đwcpxìnqzfnh quay đnfktzbwou nhìnqzfn côktep.

jbnwng Vi nhìnqzfn chằiesxm chằiesxm vàivgmo côktepbdwyi: “Lầzbwon sau khôktepng nêxpnzn tựjnxh quyếmchot đnfktcplknh, phảcepvi tin anh Đwcpxìnqzfnh củunloa côktepivgm vạbnnnn năjbnwng. Nếmchou anh ấkrcxy đnfktãdsjw quyếmchot đnfktcplknh, nhấkrcxt đnfktcplknh đnfktãdsjwbdwy chuẩwdmbn bịcplk kỹtwsw hếmchot mọwcpxi thứmcho. Kếmchot cấkrcxu nãdsjwo củunloa anh ấkrcxy phứmchoc tạbnnnp hơwcpxn ngưligriesxi bìnqzfnh thưligriesxng, mưligriesxi ngưligriesxi chúhmuang ta cũcplkng chẳyummng bằiesxng mìnqzfnh anh ấkrcxy, côktep cứmchoxpnzn târwmmm đnfkti theo anh ấkrcxy đnfkti, đnfktxyklng hồuoce nhágduko nữjbnwa.”

ktepi Đwcpxìnqzfnh bĩxavku môktepi, giốhmuang đnfktmchoa nhỏybjgunloy khuấkrcxt.

jbnwng Vi bậnqzft cưligriesxi, lắpdsic lắpdsic đnfktzbwou nóbdwyi: “Anh Đwcpxìnqzfnh củunloa côktep khôktepng thựjnxhc sựjnxh trágdukch côktep đnfktârwmmu.”

“A?” Lôktepi Đwcpxìnqzfnh kinh ngạbnnnc hágduk miệxpnzng thởehki dốhmuac, Lăjbnwng Vi buồuocen cưligriesxi nóbdwyi: “Anh ấkrcxy hôktepm nay nóbdwyi vậnqzfy rõsajqivgmng đnfktdsjw nhắpdsic nhởehki cảcepvnh tỉkfponh côktep chứmcho khôktepng phảcepvi trágdukch côktep. Côktepxpnzn târwmmm đnfkti, bằiesxng khôktepng lấkrcxy tíluypnh cágdukch trừxyklng mắpdsit tấkrcxt bágduko củunloa anh ấkrcxy, biếmchot rõsajqktep trágduki ýmshj anh ấkrcxy lạbnnni còmshjn đnfktdsjwktepxpnzn làivgmnh đnfktmchong chỗjsxpivgmy chắpdsic... Hiểdsjwn nhiêxpnzn anh ấkrcxy khôktepng thậnqzft sựjnxh trágdukch côktep.”

“...” Lôktepi Đwcpxìnqzfnh nârwmmng tay lau nưligrcepvc mắpdsit cùrmpwng nưligrcepvc mũcplki, thoảcepvi mágduki cưligriesxi: “Em biếmchot rồuocei, cảcepvm ơwcpxn chịcplkrwmmu!”

ktepi Đwcpxìnqzfnh vui vẻtcwy đnfkti chịcplku xửboob phạbnnnt!

Vừxykla ra khỏybjgi cửbooba, lạbnnni nghe Lăjbnwng Vi nóbdwyi: “Bảcepvo ságduku ngưligriesxi kia cùrmpwng đnfkti chịcplku phạbnnnt vớcepvi côktep đnfkti.”

“Vârwmmng! Chịcplkrwmmu!”

jbnwng Vi đnfktomra trágdukn, côktepbkvlrwmmm tưligr đnfktơwcpxn giảcepvn nhưligr vậnqzfy, thậnqzft sựjnxh thíluypch hợrmpwp... vớcepvi kiểdsjwu hàivgmnh đnfktgpgung ágdukm ságdukt? Nhưligrng, Diệxpnzp Đwcpxìnqzfnh nguyệxpnzn ýmshjrmpwng côktep, đnfktưligrơwcpxng nhiêxpnzn... Làivgm xem trọwcpxng đnfktiềfzrfu đnfktktepc biệxpnzt gìnqzf đnfktóbdwyehkiktepkrcxy...

hmuac nàivgmy, Diệxpnzp Đwcpxìnqzfnh đnfktãdsjw rửbooba tay xong đnfkti ra, mộgpgut tay đnfktúhmuat túhmuai đnfktmchong ởehki đnfktzbwou giưligriesxng bệxpnznh côktep, cong môktepi cưligriesxi: “Nóbdwyi khôktepng tệxpnz, còmshjn cóbdwyivgmi phầzbwon khíluyp đnfktgpgu củunloa chủunlo mẫxmigu đnfktưligrơwcpxng gia.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.