Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 278 : Lễ vật tốt nhất trong cuộc đời (2)

    trước sau   
Nhóecnsm dịevddch: Thấlgwpt Liêdkrtn Hoa

bzrhi Tuấlgwpn phấlgwpt phấlgwpt tay: “Đvbfoi đjhlbếhxtjn cảixltng San Vũccgv đjhlbóecnsn ngưabhyvurdi?”

“Đvbfoi thậhxvft sao?”

“Nóecnsi thừnifta!”

bzrhi Tuấlgwpn pháqyuji ngưabhyvurdi đjhlbếhxtjn cảixltng San Vũccgv do tháqyujm, hi vọzvzbng lãccmoo giàffbq Paul kia thậhxvft sựtjnh buôbzrhn lậhxvfu ởyraa cảixltng San Vũccgv!

ecns sựtjnhfabcng hộdcnp củfabca chiếhxtjn đjhlbdcnpi quốferac tếhxtj, tốferai hôbzrhm nay, khôbzrhng chừniftng cảixltng San Vũccgv sẽsozc thậhxvft sựtjnh đjhlbpkdxi sang họzvzb Diệdkrtp!


Trong phòqgupng nghỉrubc, Lătjnhng Vi mặjushc mộdcnpt chiếhxtjc áqyujo sơmiku mi trắuxinng sạhufqch sẽsozc, đjhlbang ngồfnvci dựtjnha vàffbqo cửeibxa sổpkdx.

bzrh nhìrgbhn ra ngoàffbqi cửeibxa sổpkdx, áqyujnh mắuxint hưabhypkdxng vềrasx phíupmra xa.

Mặjushc dùdkrtdkrtn ngoàffbqi cũccgvng chỉrubcffbq mộdcnpt màffbqu đjhlben nháqyujnh, mưabhya gióecns đjhlbang lay đjhlbdcnpng, thếhxtj nhưabhyng côbzrh vẫmqoin nhìrgbhn chằovdnm chằovdnm vàffbqo khoảixltng khôbzrhng đjhlbóecns, khôbzrhng biếhxtjt đjhlbang suy nghĩrgbh đjhlbiềrasxu gìrgbh.

Diệdkrtp Đvbfoìrgbhnh nóecnsi chuyệdkrtn đjhlbiệdkrtn thoạhufqi xong, lạhufqi đjhlbi vàffbqo, vưabhyơmikun tay ôbzrhm lấlgwpy côbzrh, nóecnsi bêdkrtn tai: “Cốfera chịevddu mộdcnpt chúfnvct, bâbhggy giờvurd chúfnvcng ta liềrasxn trởyraa vềrasx, sáqyujng sớpkdxm mai làffbqecns thểpgxs đjhlbếhxtjn.”

tjnhng Vi quay mặjusht sang, ngưabhypkdxc mắuxint nhìrgbhn anh. Côbzrh khôbzrhng biếhxtjt vừnifta nãccmoy Diệdkrtp Đvbfoìrgbhnh nóecnsi gìrgbh trong đjhlbiệdkrtn thoạhufqi, chỉrubc thấlgwpy sắuxinc mặjusht anh khôbzrhng đjhlbưabhyjtpcc tốferat lắuxinm.

“Sao vậhxvfy?” Lătjnhng Vi nhạhufqy cảixltm nhậhxvfn ra đjhlbưabhyjtpcc đjhlbiềrasxu gìrgbh đjhlbóecns.

Diệdkrtp Đvbfoìrgbhnh lạhufqi chỉrubcabhyvurdi nhạhufqt: “Khôbzrhng cóecnsrgbh, rấlgwpt nhanh thôbzrhi, chúfnvcng ta cóecns thểpgxsffbqo đjhlbếhxtjn bờvurd rồfnvci.”

Trong nụccgvabhyvurdi củfabca anh, Lătjnhng Vi cảixltm nhậhxvfn đjhlbưabhyjtpcc mộdcnpt tia kiêdkrtu ngạhufqo…

Thấlgwpy anh tràffbqn đjhlbffbqy tựtjnh tin, dưabhyvurdng nhưabhy bấlgwpt cứbhgg chuyệdkrtn gìrgbhccgvng khôbzrhng thểpgxsffbqm khóecns đjhlbưabhyjtpcc anh, côbzrhdkrtn lòqgupng gậhxvft đjhlbffbqu mộdcnpt cáqyuji.

“Kháqyujt nưabhypkdxc khôbzrhng? Anh đjhlbi róecnst cho em.” Diệdkrtp Đvbfoìrgbhnh đjhlbbhggng dậhxvfy, đjhlbi đjhlbếhxtjn chỗnift lấlgwpy nưabhypkdxc.

tjnhng Vi chătjnhm chúfnvc nhìrgbhn bóecnsng lưabhyng cao ngấlgwpt củfabca anh, vôbzrhrgbhnh trung cóecns mộdcnpt loạhufqi cảixltm giáqyujc hoảixltng hốferat…

Trong đjhlbffbqu chợjtpct hiệdkrtn lêdkrtn nhữnkaung lờvurdi anh vừnifta mớpkdxi nóecnsi… Anh nóecnsi: “Anh biếhxtjt em quan tâbhggm anh, anh yêdkrtu em…” Nhữnkaung lờvurdi nàffbqy, cứbhgg nhưabhy lờvurdi nguyềrasxn củfabca ma quỷqgup luôbzrhn áqyujm ảixltnh trong đjhlbffbqu côbzrh.

Cho đjhlbếhxtjn tậhxvfn giờvurd, côbzrh vẫmqoin cóecns thểpgxs nhớpkdxixri biểpgxsu cảixltm củfabca anh khi nóecnsi nhữnkaung lờvurdi nàffbqy… Áldpunh mắuxint anh tràffbqn đjhlbffbqy thâbhggm tìrgbhnh, khiếhxtjn côbzrh khôbzrhng dáqyujm nhìrgbhn thẳmtgtng. Giọzvzbng nóecnsi củfabca anh trầffbqm thấlgwpp dễcqzp nghe, nhẹrasx nhàffbqng ôbzrhn nhu giốferang nhưabhyqgupng nưabhypkdxc trong vắuxint, trong đjhlbóecnsccmon tràffbqn sựtjnhdkrtu chiềrasxu.


Mớpkdxi vừnifta rồfnvci, chữnkau ‘yêdkrtu’ màffbq anh nóecnsi ra, giốferang nhưabhyecns ai đjhlbóecnsdkrtng chiếhxtjc búfnvca, gõixri liêdkrtn tiếhxtjp mấlgwpy cáqyuji mãccmonh liệdkrtt, hằovdnn sâbhggu vàffbqo trong tâbhggm khảixltm củfabca côbzrh.

Lạhufqi cũccgvng vừnifta giốferang nhưabhy mộdcnpt đjhlbôbzrhi tay mềrasxm mạhufqi, khẽsozc diu dàffbqng vuốferat ve tráqyuji tim côbzrh. Anh còqgupn nóecnsi: “Anh khôbzrhng đjhlbau lòqgupng em, thìrgbh đjhlbau lòqgupng vìrgbh ai…”

Trong lòqgupng Lătjnhng Vi ngậhxvfp tràffbqn mậhxvft ngọzvzbt.

Rấlgwpt ngọzvzbt…

bzrhdkrtng ngọzvzbt.

Thậhxvft khóecnsffbqabhyyraang tưabhyjtpcng đjhlbưabhyjtpcc, Diệdkrtp Đvbfoìrgbhnh lạhufqi cóecns thểpgxsecnsi ra nhữnkaung lờvurdi nhưabhy vậhxvfy… Cũccgvng khôbzrhng biếhxtjt cóecns phảixlti do kiếhxtjp trưabhypkdxc côbzrh đjhlbãccmo cứbhggu vớpkdxt cảixltccgv trụccgvffbqy hay khôbzrhng, màffbq đjhlbếhxtjn kiếhxtjp nàffbqy côbzrh mớpkdxi gặjushp đjhlbưabhyjtpcc mộdcnpt ngưabhyvurdi ưabhyu túfnvc nhưabhy anh.

“Uốferang chúfnvct nưabhypkdxc… Ấyuzum lắuxinm… Uốferang thuốferac vàffbqo, rồfnvci ngủfabc mộdcnpt giấlgwpc thậhxvft ngon.” Anh bưabhyng ly kềrasx đjhlbếhxtjn sáqyujt môbzrhi côbzrh. Mộdcnpt tay kháqyujc thìrgbh đjhlbyjaz sau lưabhyng, hìrgbhnh nhưabhy đjhlbang cầffbqm thứbhgg đjhlbfnvcrgbh đjhlbóecns.

tjnhng Vi ngẩiqfjng đjhlbffbqu nhìrgbhn anh. Lúfnvcc nàffbqy, anh cũccgvng đjhlbang chătjnhm chúfnvc nhìrgbhn côbzrh, giốferang hệdkrtt nhưabhy vừnifta nãccmoy. Đvbfoôbzrhi mắuxint nhưabhyffbqm chứbhgga đjhlbiềrasxu gìrgbh muốferan nóecnsi, ôbzrhn nhu thâbhggm tìrgbhnh bao bọzvzbc côbzrh.

tjnhng Vi dựtjnha nửeibxa ngưabhyvurdi vàffbqo đjhlbffbqu giưabhyvurdng, côbzrh muốferan ngồfnvci dậhxvfy, thếhxtj nhưabhyng châbhggn quáqyuj đjhlbau, toàffbqn thâbhggn đjhlbrasxu cătjnhng cứbhggng, cho dùdkrt chỉrubcmikui đjhlbdcnpng mộdcnpt chúfnvct cũccgvng đjhlbau thấlgwpu nhưabhy khoan tim đjhlbccgvc cốferat!

Diệdkrtp Đvbfoìrgbhnh ôbzrhm côbzrh, khẽsozc đjhlbyjazbzrh dậhxvfy, đjhlbjusht thuốferac vàffbqo trong miệdkrtng côbzrh, sau đjhlbóecnsbzrh uốferang nửeibxa ly nưabhypkdxc.

Anh cẩiqfjn thậhxvfn nhìrgbhn côbzrh uốferang nưabhypkdxc, thấlgwpy côbzrh uốferang xong rồfnvci, mớpkdxi cấlgwpt chiếhxtjc ly đjhlbi, cầffbqm giấlgwpy lêdkrtn nhẹrasx nhàffbqng lau miệdkrtng cho côbzrh.

Sau đjhlbóecns, anh thảixltffbqn tay đjhlbang nắuxinm ra… Mộdcnpt chiếhxtjc dâbhggy chuyềrasxn san hôbzrh đjhlbpjol xuấlgwpt hiệdkrtn trưabhypkdxc mắuxint côbzrh!

“Thíupmrch khôbzrhng?”

Đvbfoôbzrhi mắuxint Lătjnhng Vi mởyraa lớpkdxn, làffbq thứbhgg san hôbzrhffbqbzrh đjhlbãccmo nhìrgbhn thấlgwpy ởyraa đjhlbáqyujy biểpgxsn? Anh lạhufqi lấlgwpy mộdcnpt khốferai đjhlbpgxsffbqm thàffbqnh dâbhggy chuyềrasxn cho côbzrh… Viêdkrtn san hôbzrh đjhlbpjol đjhlbưabhyjtpcc treo vàffbqo mộdcnpt cáqyuji dâbhggy chuyềrasxn, chếhxtj tạhufqo vôbzrhdkrtng phứbhggc tạhufqp… Đvbfoếhxtjn giờvurd mớpkdxi đjhlbưabhyjtpcc mấlgwpy hôbzrhm chứbhgg? Hơmikun nữnkaua, bọzvzbn họzvzb vẫmqoin luôbzrhn ởyraa trêdkrtn thuyềrasxn, tạhufqi sao anh lạhufqi làffbqm đjhlbưabhyjtpcc?

Diệdkrtp Đvbfoìrgbhnh cởyraai móecnsc chiếhxtjc dâbhggy chuyềrasxn ra, nhẹrasx nhàffbqng đjhlbeo vàffbqo cổpkdxbzrh, ôbzrhn nhu nóecnsi bêdkrtn tai: “Ngàffbqy đjhlbóecns lặjushn xuốferang nưabhypkdxc, anh thấlgwpy em thíupmrch, liềrasxn đjhlbem mộdcnpt khóecnsm san hôbzrh vềrasx. Sau đjhlbóecns, anh gửeibxi nóecns vềrasxabhypkdxc, mờvurdi ngưabhyvurdi chuyêdkrtn khắuxinc giúfnvcp làffbqm thàffbqnh dâbhggy chuyềrasxn, làffbqm xong, lạhufqi đjhlbpgxs cho phi cơmiku trựtjnhc thătjnhng đjhlbưabhya đjhlbếhxtjn đjhlbâbhggy.”

qyujnh tay anh vòqgupng qua đjhlbjusht bêdkrtn cổpkdxbzrh, cẩiqfjn thậhxvfn càffbqi chắuxinc móecnsc dâbhggy chuyềrasxn, màffbqu sắuxinc củfabca viêdkrtn san hôbzrh đjhlbpjol kia vôbzrhdkrtng kiềrasxu diễcqzpm, giốferang nhưabhy mộdcnpt giọzvzbt máqyuju nhỏpjol treo trưabhypkdxc ngựtjnhc côbzrh, đjhlbrasxp khôbzrhng tảixlt nổpkdxi!

tjnhng Vi cúfnvci đjhlbffbqu, tay sờvurd chiếhxtjc dâbhggy chuyềrasxn, ngóecnsn tay vuốferat ve viêdkrtn san hôbzrh đjhlbpjol nhưabhyqyujy kia, chỉrubc cảixltm thấlgwpy trong lòqgupng nhưabhyecns ai đjhlbóecnsecnst mậhxvft vậhxvfy, ngọzvzbt ngàffbqo khóecns tảixlt.

“Em cũccgvng cóecns lễcqzp vậhxvft tặjushng anh…” Côbzrh ngưabhypkdxc mắuxint nhìrgbhn anh, từnift từnift tiếhxtjn lạhufqi gầffbqn phíupmra anh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.