Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 264 : Thích.. Thổ lộ (2)

    trước sau   
Nhówavcm dịtdypch: Thấvfswt Liêpyncn Hoa

Đdbowvfubt nhiêpyncn anh cầormfm tay côjvtp, Lăhlvdng Vi ngưsxssixrtc mắzabot nhìbadfn anh chỉmnuw thấvfswy anh đfcheang nhìbadfn côjvtp, giọznnkng đfcheiệlkzau châjurbn thàiwsgnh: “Anh tìbadfm đfcheưsxssllkbc mộvfubt viêpyncn trâjurbn châjurbu.”

hlvdng Vi míbadfm môjvtpi, tráanaui tim nhưsxssxvdda tan, áanaunh mắzabot củhwgqa anh cựgtgpc kìbadf dịtdypu dàiwsgng.

Anh nówavci đfcheówavciwsgjvtp

jvtpiwsg trâjurbn châjurbu củhwgqa anh sao?

Đdbowvfubt nhiêpyncn nhớixrt tớixrti ngàiwsgy bọznnkn họznnkiwsgm giấvfswy chứbhmrng nhậmjtnn kếpryct hôjvtpn, côjvtp vẽqbkt mộvfubt đfcheormfu heo màiwsg phíbadfa trưsxssixrtc anh vẽqbkt mộvfubt câjurby châjurbm.


jvtpxvddn viếpryct mộvfubt chữmjed ‘giảaugg’. Anh đfchelquui thàiwsgnh ‘nhàiwsgn rỗglkoi’ nêpyncn viếpryct thêpyncm mộvfubt chữmjed ‘vôjvtp’.

hlvdng Vi cưsxssalfni rộvfubpyncn, thìbadf thầormfm nówavci “Chẳdaebng cówavc trâjurbn châjurbu…”

Diệlkzap Đdbowìbadfnh cảauggm thấvfswy cảaugg ngưsxssalfni khôjvtpwavcng, biểosthu tìbadfnh nàiwsgy củhwgqa côjvtp… làiwsg vui vẻpzxc sao? Làiwsg bắzabot đfcheormfu tiếprycp nhậmjtnn anh sao?

Anh cầormfm ta côjvtp, nhélquuo lòxvddng bàiwsgn tay côjvtp, bàiwsgn tay côjvtp mềdawxm mạcpdli khôjvtpng xưsxssơhlvdng, côjvtp cầormfm ngưsxssllkbc bàiwsgn tay anh, khớixrtp xưsxssơhlvdng trêpyncn ngówavcn tay anh cựgtgpc kìbadfvoduiwsgng.

Cổlquu họznnkng anh lăhlvdn lăhlvdn, trầormfm trầormfm gọznnki: “Vi Vi…”

“Hảaugg?” Côjvtp ngưsxssixrtc mắzabot nhìbadfn anh.

Âgzuum thanh dịtdypu dàiwsgng đfchevfubng vàiwsgo lòxvddng anh, anh nhìbadfn côjvtp, tráanaui tim đfchemjtnp bùmddkm bùmddkm, lạcpdli muốtqltn làiwsgm bộvfub khôjvtpng đfcheosth ýtgtywavci: “Lăhlvdng Vi, em cówavc thíbadfch anh khôjvtpng?”

jvtp hấvfswp củhwgqa anh cựgtgpc kìbadf trầormfm, loạcpdli vấvfswn đfchedawxiwsgy khôjvtpng dàiwsgnh cho ngưsxssalfni đfcheàiwsgn ôjvtpng thàiwsgnh thụmddkc nhưsxss anh hỏkdici. Nhưsxssng màiwsg anh thậmjtnt sựgtgp khôjvtpng kìbadfm nélquun đfcheưsxssllkbc trong lòxvddng cuốtqltng cuồclxyng. Anh muốtqltn nhanh chówavcng xáanauc đfchetdypnh, anh khôjvtpng muốtqltn mỗglkoi ngàiwsgy mỗglkoi đfcheêpyncm đfchedawxu chịtdypu dàiwsgy vòxvdd nhưsxss vậmjtny.

Bộvfub dạcpdlng kiêpyncu ngạcpdlo nàiwsgy… Lăhlvdng Vi míbadfm môjvtpi, nghiêpyncng mặqapht mỉmnuwm cưsxssalfni.

Diệlkzap Đdbowìbadfnh khẩxvddn trưsxssơhlvdng nhìbadfn côjvtp, ngay cảaugg ngừvwdzng thởlquuqbsang chẳdaebng pháanaut hiệlkzan.

jvtp cắzabon môjvtpi, dùmddkng ngówavcn tay viếpryct trong lòxvddng bàiwsgn tay anh mộvfubt chữmjed ‘士’lạcpdli viếpryct thêpyncm chữmjed 口, phíbadfa dưsxssixrti làiwsg hai chữmjed ‘一’lạcpdli thêpyncm chữmjed ‘士’.

Diệlkzap Đdbowìbadfnh chỉmnuw cảauggm thấvfswy toàiwsgn bộvfub mạcpdlch máanauu đfchedawxu chảauggy ngưsxssllkbc lêpyncn đfcheormfu.

chứbhmra chan nhiệlkzat huyếpryct toàiwsgn bộvfub tuôjvtpn đfcheếprycn đfcheormfu đfchemnuwnh!


“Yêpyncu...” Thíbadfch sao?...

jvtpxvddn đfcheang viếpryct chữmjed trong lòxvddng bàiwsgn tay anh nhưsxssng anh đfcheãphri chẳdaebng thểosthiwsgo nghĩjsjb tiếprycp đfcheưsxssllkbc nữmjeda rồclxyi. Côjvtpanaui nàiwsgy sớixrtm đfcheãphri trộvfubm mấvfswt tráanaui tim anh rồclxyi.

Anh thậmjtnt muốtqltn ởlquu chỗglkoiwsgy ăhlvdn côjvtp luôjvtpn.

iwsgc nàiwsgy, mộvfubt thuyềdawxn viêpyncn đfchevfubt nhiêpyncn chạcpdly tớixrti nówavci: “Tiêpyncn sinh, phu nhâjurbn, cówavc thểosthmddkng cơhlvdm rồclxyi.”

“Đdbowưsxssllkbc, đfcheếprycn ngay đfcheâjurby.” Lăhlvdng Vi đfchebhmrng lêpyncn đfchei ra khỏkdici phòxvddng, trêpyncn tay đfchedawxu làiwsgmddki hảauggi sảauggn.

jvtp đfchebhmrng trưsxssixrtc bồclxyn rửgtgpa tay, xoa xàiwsg phòxvddng, Diệlkzap Đdbowìbadfnh cũqbsang đfchei tớixrti đfchebhmrng sau lưsxssng côjvtp, cảaugg ngưsxssalfni dáanaun vàiwsgo lưsxssng côjvtpjurby trụmddkjvtp.

Anh cọznnk cằdaebm vàiwsgo mặqapht côjvtp, hai tay ôjvtpm lấvfswy eo côjvtp.

Lồclxyng ngựgtgpc nówavcng bỏkdicng củhwgqa anh dáanaun vàiwsgo lưsxssng côjvtp, anh nắzabom xàiwsg phòxvddng tay anh xoa xoa, bàiwsgn tay díbadfnh đfcheormfy xàiwsg phòxvddng nắzabom lấvfswy tay côjvtp giúiwsgp côjvtp khửgtgpmddki tanh đfchei.

hlvdng Vi bịtdyp anh ôjvtpm, hơhlvdi thởlquu nam tíbadfnh quyếprycn rũqbsa củhwgqa anh bao phủhwgqjvtp khiếprycn cho côjvtpbadft thởlquuqbsang khówavc khăhlvdn.

Cảaugg đfcheormfu khôjvtpng thểosth suy nghĩjsjb.

Nhiệlkzat đfchevfub lồclxyng ngựgtgpc anh nówavcng bỏkdicng dọznnka ngưsxssalfni, làiwsgm cho côjvtp choáanaung váanaung. Lăhlvdng Vi chỉmnuw cảauggm thấvfswy cảaugg ngưsxssalfni khôjvtpwavcng, mặqapht đfchekdic nhưsxssanaung trờalfni chiềdawxu. Anh còxvddn cốtqlt ýtgtyiwsgi đfcheormfu phảaugghlvdi thởlquupyncn vàiwsgnh tai côjvtp: “Vi Vi, em dùmddkng nưsxssixrtc hoa mậmjtnt đfcheàiwsgo sao…”

Đdbowormfu ngówavcn tay côjvtp run lêpyncn, co lạcpdli trong lòxvddng bàiwsgn tay anh kíbadfch thíbadfch cảaugg ngưsxssalfni anh ngứbhmra ngáanauy.

iwsgn tay nhỏkdic nhắzabon mềdawxm mạcpdli củhwgqa côjvtpbadfnh bọznnkt xàiwsg phòxvddng trắzabong nhưsxss tuyếpryct.

Anh nắzabom lấvfswy tay côjvtp, lýtgty tríbadf trong đfcheormfu nhưsxss bịtdypiwsgt cạcpdln.

Anh nhanh chówavcng rửgtgpa hếpryct bọznnkt trêpyncn tay hai ngưsxssalfni, ôjvtpm ngang ngưsxssalfni côjvtp nhanh chówavcng đfchei tớixrti phòxvddng nghỉmnuw.

“Anh muốtqltn làiwsgm gìbadf thếpryc?” Lăhlvdng Vi vộvfubi vàiwsgng ôjvtpm cổlquu anh: “Thuyềdawxn trưsxsslquung gọznnki ăhlvdn cơhlvdm đfchevfswy, mau thảaugg em xuốtqltng. Đdbowosth nhiềdawxu ngưsxssalfni thấvfswy khôjvtpng tốtqltt đfcheâjurbu.”

sxsszvdqng khíbadf trong đfcheormfu anh đfcheãphri loãphring đfchei, anh khôjvtpng cówavcanauch nàiwsgo suy nghĩjsjb, khôjvtpng biếpryct côjvtp đfcheang hỏkdici gìbadfqbsang khôjvtpng biếpryct nêpyncn trảaugg lờalfni nhưsxss thếpryciwsgo.

Anh híbadft mộvfubt hơhlvdi nówavci: “Anh muốtqltn làiwsgm gìbadf em còxvddn hỏkdici sao?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.