Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 262 : Huân chương của anh (2)

    trước sau   
Nhódgufm dịlvpach: Thấmubot Liêgqcnn Hoa

Anh ngẩvbxxng đvsehfkftu lêgqcnn trờfurhi, híscyqt vàhlsxo mộvseht hơutmpi nódgufi: “Anh códguf nhiềaqfou tiềaqfon nhưlvpang khôdgufng lậgsknp tứlojtc mởoclydgufng ty màhlsx lựqpqea chọytrin vềaqfolvpavsehc đvsehi nhậgsknp ngũnllh. Vìeoqy anh đvsehãzatb 18 tuổhpifi, sau đvsehódguf đvsehưlvpaiaenc chọytrin vàhlsxo đvsehvsehi súkhzong bắyqyzn tỉwjqea củpjwfa bộvseh đvsehvsehi đvsehmxlpc chủpjwfng, sau đvsehódguf hợiaenp táepqac vớvsehi bộvseh đvsehvsehi đvsehmxlpc chủpjwfng quốkkulc tếnpnc, vâzjefy bắyqyzt nhiềaqfou trùvsehm thuốkkulc phiệhclmn quốkkulc tếnpnc, súkhzong đvsehqaiqn đvsehưlvpaiaenc buôdgufn báepqan… khi đvsehódguf anh trúkhzong khôdgufng íscyqt vếnpnct súkhzong…”

lmiqng Vi đvsehưlvpaa tay vuốkkult ve vếnpnct sẹnrbao trêgqcnn ngưlvpafurhi anh, côdguf vẫmxlpn tựqpqe đvsehvsehng xem nhẹnrba nhữtqrtng vếnpnct sẹnrbao nàhlsxy nhưlvpang nhữtqrtng vếnpnct sẹnrbao nàhlsxy nhưlvpahlsx huâzjefn chưlvpaơutmpng củpjwfa anh vậgskny.

Anh đvsehưlvpaa tay che mắyqyzt côdguf, áepqanh mắyqyzt ảvbxxm đvsehqaiqm hỏpvgui côdguf: “Códguf phảvbxxi khôdgufng còhnbtn hoàhlsxn mỹysqv nữtqrta hay khôdgufng hảvbxx?”

lmiqng Vi châzjefn thàhlsxnh nhìeoqyn anh, sâzjefu thẳysqvm đvsehkkuli mặmxlpt vớvsehi áepqanh mắyqyzt củpjwfa anh: “Nódgufi linh tinh cáepqai gìeoqy vậgskny? Diệhclmp Điuggìeoqynh… anh nhưlvpa vậgskny mớvsehi càhlsxng códguflvpaơutmpng vịlvpa đvsehàhlsxn ôdgufng. Điuggódgufhlsx vinh dựqpqe củpjwfa anh, anh nêgqcnn cảvbxxm thấmuboy kiêgqcnu ngạqaiqo vàhlsx tựqpqehlsxo.” Côdgufvsehng báepqai nhìeoqyn anh, bàhlsxn tay nhỏpvgu chạqaiqm vàhlsxo vếnpnct sẹnrbao trêgqcnn ngưlvpafurhi anh bỗeoqyng nhiêgqcnn nhớvseh tớvsehi bịlvpa đvsehmxlpc côdgufng quốkkulc tếnpnc từqmbeng gọytrii anh làhlsx ‘lãzatbo Cửxwkhu.”

Thìeoqy ra anh từqmbeng làhlsx thàhlsxnh viêgqcnn đvsehvsehi đvsehmxlpc chiếnpncn quốkkulc tếnpnc.


“Sau đvsehódguf tạqaiqi sao lạqaiqi rờfurhi đvsehvsehi đvsehmxlpc chiếnpncn?”

Diệhclmp Điuggìeoqynh nghẹnrban mộvseht chúkhzot, buồjhdun bãzatb nhìeoqyn trờfurhi: “Chiếnpncn hữtqrtu củpjwfa anh chếnpnct trưlvpavsehc mặmxlpt anh.. anh bắyqyzn trùvsehm thuốkkulc phiệhclmn, bịlvpa bắyqyzt, vìeoqy trùvsehm ma túkhzoy rấmubot quan trọytring, chiếnpncn đvsehvsehi quốkkulc tếnpnc muốkkuln moi thêgqcnm bíscyq mậgsknt từqmbe ôdgufng ta.”

Điuggaqfohlsxi nàhlsxy quáepqa trầfkftm trọytring, Lălmiqng Vi muốkkuln nhanh chódgufng bỏpvgu qua liềaqfon hỏpvgui:”Sau khi rờfurhi đvsehi thìeoqy sao?”

“Sau khi rờfurhi đvsehi, anh lêgqcnn đvsehqaiqi họytric, mởoclydgufng ty.”

“Anh thậgsknt lợiaeni hạqaiqi.” Lălmiqng Vi từqmbe đvseháepqay lòhnbtng khen ngợiaeni anh: “Mặmxlpc kệhclmoclyzatbnh vựqpqec nàhlsxo anh đvsehaqfou códguf thểqpqedgufng pha tạqaiqo nêgqcnn mộvseht mảvbxxnh trờfurhi riêgqcnng củpjwfa mìeoqynh.”

Diệhclmp Điuggìeoqynh cưlvpafurhi mộvseht tiếnpncng xoa tódgufc côdguf, côdguf nhẹnrba giọytring hỏpvgui: “Sau đvsehódguf thìeoqy sao nữtqrta?”

Diệhclmp Điuggìeoqynh híscyqt mộvseht hơutmpi thậgsknt sâzjefu nódgufi: “Paul biếnpnct anh khôdgufng chếnpnct, ôdgufng ta tứlojtc giậgsknn suýqeuqt chúkhzot nữtqrta trúkhzong giódguf…càhlsxng làhlsxm ôdgufng ta pháepqat đvsehgqcnn hơutmpn làhlsx, ôdgufng ta lậgsknt cảvbxx thếnpnc giớvsehi cũnllhng chẳysqvng tìeoqym đvsehưlvpaiaenc anh mãzatbi đvsehếnpncn khi anh mởoclydgufng ty chủpjwf đvsehvsehng tớvsehi trưlvpavsehc mặmxlpt ôdgufng ta ôdgufng ta mớvsehi biếnpnct anh vẫmxlpn sốkkulng dưlvpavsehi míscyq mắyqyzt củpjwfa ôdgufng ta. Màhlsxkhzoc nàhlsxy ôdgufng ta đvsehãzatb chẳysqvng làhlsxm đvsehưlvpaiaenc gìeoqy anh nữtqrta rồjhdui.”

Anh nhếnpncch môdgufi, trong mắyqyzt đvsehfkfty khinh thưlvpafurhng.

Anh hừqmbe lạqaiqnh nódgufi: “Chỉwjqe nghĩzatb tớvsehi lãzatbo giàhlsx đvseháepqang chếnpnct đvsehódguf, bịlvpa anh làhlsxm códguf tứlojtc giậgsknn đvsehgqcnn cuồjhdung, anh liềaqfon cảvbxxm thấmuboy cảvbxx ngưlvpafurhi sảvbxxng khoáepqai muốkkuln nổhpif tung rồjhdui.”

“…” Khôdgufng hiểqpqeu sao trong lòhnbtng Lălmiqng Vi lạqaiqi cảvbxxm thấmuboy đvsehau xódguft.

Anh nódgufi thoảvbxxi máepqai nhưlvpa vậgskny… nhưlvpang thậgsknt ra chỉwjqe cầfkftn nghĩzatb mộvseht chúkhzot cũnllhng biếnpnct con đvsehưlvpafurhng anh từqmbeng đvsehi.. mỗeoqyi bưlvpavsehc châzjefn đvsehaqfou cựqpqec kìeoqy gian khổhpif.

Nếnpncu khôdgufng códguf đvsehfkftu ódgufc đvsehódguf củpjwfa anh, nếnpncu khôdgufng phảvbxxi anh cứlojtng cỏpvgui, nếnpncu khôdgufng phảvbxxi anh biếnpnct tiếnpncn thốkkuli nódgufi khôdgufng chừqmbeng anh đvsehãzatb sớvsehm chếnpnct dưlvpavsehi bàhlsxn tay lãzatbo ma quỷlyyl Paul đvsehódguf rồjhdui.

lmiqng Vi híscyqt mộvseht hơutmpi thậgsknt sâzjefu: “Tạqaiqi sao ôdgufng ta lạqaiqi đvsehkkuli vớvsehi anh nhưlvpa vậgskny, lạqaiqi nódgufi dùvseh sao ôdgufng ta cũnllhng làhlsx ba anh…”

Diệhclmp Điuggìeoqynh lắyqyzc đvsehfkftu: “Anh códguf nhiềaqfou lầfkftn suy đvsehepqan nhưlvpang khôdgufng códguf chứlojtng cứlojt.”

“Anh nódgufi làhlsx… ôdgufng ta khôdgufng phảvbxxi làhlsx ba anh sao?”

Diệhclmp Điuggìeoqynh trầfkftm mặmxlpc, khôdgufng códguf trảvbxx lờfurhi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.