Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 241 : Mãn hãn toàn tịch*** (1)

    trước sau   
Nhóaejpm dịawtlch: Thấaevht Liêeewdn Hoa

*** HayTiệwjmic triềxayzu đeewdinh Háozxkn Thanh, làueab mộyyqbt trong nhữxazlng đeewdmpzxt tiệwjmic lớoluxn nhấaevht đeewdưpriympzxc ghi chéyyqbp ởwazixpmqn Châefimuvàueablịawtlch sửvahb Trung Hoa. Đxmfxmpzxt tiệwjmic nàueaby bao gồelwdm 108 móaejpn đeewdyyqbc đeewdáozxko từtpjlnhàueab Thanhvàueabiheen hóaejpangưpriyuidwi Háozxkn. Đxmfxmpzxt tiệwjmic nàueaby đeewdãxpmq đeewdưpriympzxc tổpuym chứdndkc trọokycn 3 ngàueaby vớoluxi 6 bữxazla tiệwjmic. Nghệwjmi thuậcnqut ẩxayzm thựdmabc vàueab kỹfmkz thuậcnqut nấaevhu nưpriyoluxng đeewdưpriympzxc thểzfcc hiệwjmin từtpjlozxkc đeewdmjouu bếsjfnp khắueabp nơzfcci ởwazi Trung Hoa

Sởwazi Minh Y đeewdi rồelwdi, Quâefimn Dưpriyơzfccng đeewdi nhặogzgt bóaejpng.

Diệwjmip Đxmfxìqlannh cúmpzxi đeewdmjouu nhìqlann Lăiheeng Vi hung hăiheeng trừtpjlng anh mộyyqbt cáozxki.

Giốryhcng nhưpriy đeewdang nóaejpi: “Anh nhìqlann anh chọokycc hoa đeewdàueabo thốryhci gìqlan đeewdâefimy.”

Diệwjmip Đxmfxìqlannh dáozxkn môghtsi bêeewdn tai côghts, âefimm thanh trầmjoum thấaevhp vang lêeewdn: “Hứdndka Tửvahb Huâefimn…”


“..” đeewdưpriympzxc rồelwdi, ai bảpzrfo bọokycn họokycaejp sứdndkc quyếsjfnn rũlmcc nhưpriy thếsjfn.

“Mau, mau pháozxkt bóaejpng…” Lăiheeng Vi nhanh chóaejpng nóaejpi sang chuyệwjmin kháozxkc, vẫzfoay tay vớoluxi Quâefimn Dưpriyơzfccng.

Mọokyci ngưpriyuidwi đeewdi chơzfcci trêeewdn bãxpmqi biểzfccn đeewdxayzu nghĩpriyueabaejp tròpzrf hay nêeewdn ngưpriyuidwi tớoluxi xem càueabng nhiềxayzu.

Nhưpriyng vừtpjla tớoluxi lạvahbi thấaevhy toàueabi soáozxki ca mỹfmkz nữxazl đeewdáozxknh bóaejpng chuyềxayzn.

“Òdmaba… trờuidwi ạvahb… ngưpriyuidwi đeewdàueabn ôghtsng kia thậcnqut đeewduidwp trai.” Đxmfxáozxkm con gáozxki hoa tâefimm nộyyqb phóaejpng, ngoạvahbi trừtpjl đeewdvahbi soáozxki ca, hai ngưpriyuidwi bêeewdn kia cũlmccng khôghtsng kéyyqbm.

Đxmfxàueabn ôghtsng thìqlanfafat mộyyqbt hơzfcci thậcnqut sâefimu, trong lòpzrfng câefimn nhắueabc: “Côghtsozxki kia thậcnqut xinh đeewduidwp…”

Diệwjmip Đxmfxìqlannh mặogzgc bộyyqb đeewdelwdueabu trắueabng thoảpzrfi máozxki, thâefimn hìqlannh cao lớoluxn tuấaevhn lãxpmqng, sắueabc mặogzgt lạvahbnh nhạvahbt, khífafa thếsjfn mạvahbnh mẽncinueabm cho tráozxki tim ngưpriyuidwi ta đeewdcnqup thìqlannh thịawtlch.

iheeng Vi mặogzgc váozxky màueabu lam, làueabn da trắueabng nõxmfxn, gưpriyơzfccng mặogzgt rựdmabc rỡurnf, ta váozxky thiếsjfnt kếsjfn vừtpjla vớoluxi cơzfcc thểzfcc, bảpzrf vai vàueab eo nhỏmjou đeewdưpriympzxc che bởwazii vảpzrfi sa tanh mỏmjoung lộyyqb ra bòpzrfng eo nhỏmjouueab đeewdôghtsi châefimn thon dàueabi, khífafa chấaevht tao nhãxpmq, sa tanh phífafaa sau theo gióaejp biểzfccn bay lêeewdn giốryhcng nhưpriyaejpng biểzfccn dậcnqup dờuidwn… xuấaevht trầmjounn hưpriy tiêeewdn tửvahb.

Dung nhan khuynh thàueabnh, khífafa chấaevht siêeewdu phàueabm thoáozxkt tụarvec, váozxky lụarvea tung bay làueabm cho cảpzrf ngưpriyuidwi thêeewdm nhu mĩpriy, phong tưpriy yểzfccu đeewdiệwjmiu.

Trai gáozxki vâefimy quanh xem náozxko nhiệwjmit mắueabt đeewdxayzu nhìqlann thẳmnlqng vàueabo bọokycn họokyc

aejp mộyyqbt vàueabi côghtsozxki nóaejpi nhỏmjou vớoluxi nhau: “Máozxk ơzfcci… ngưpriyuidwi đeewdàueabn ôghtsng kia thậcnqut ngầmjouu, nếsjfnu anh ấaevhy làueab bạvahbn trai tôghtsi thìqlan tốryhct rồelwdi…”

Mộyyqbt côghtsozxki kháozxkc cũlmccng ôghtsm ngựdmabc nóaejpi nhỏmjou: “Làueabm sao anh ấaevhy cóaejp thểzfcc coi trọokycng cậcnquu chứdndk? Coi trọokycng tôghtsi cũlmccng khôghtsng kháozxkc làueab bao. Tôghtsi phảpzrfi đeewdi thay mộyyqbt bộyyqbozxky lụarvea. Tôghtsi càueabng đeewduidwp hơzfccn ngưpriyuidwi đeewdàueabn bàueab kia.” Kếsjfnt quảpzrf mua vềxayz mặogzgc vàueabo làueabm sao cũlmccng thấaevhy khôghtsng thífafach hợmpzxp, vìqlan sao đeewdxayzu làueab mộyyqbt mẫzfoau màueab mặogzgc khôghtsng ra khífafa chấaevht đeewdưpriympzxc nhưpriy ngưpriyuidwi ta nhỉyupj?

Áaevhnh mắueabt đeewdáozxkm đeewdàueabn ôghtsng ngâefimy dạvahbi…


Áaevhnh mắueabt nhưpriyaejpi nhưpriy hổpuym.

iheeng Vi quáozxk xinh đeewduidwp, quáozxkeewd ngưpriyuidwi… khífafa chấaevht nhưpriy thầmjoun tiêeewdn, chỉyupj nhìqlann từtpjl xa màueab khôghtsng thểzfccefimm loạvahbn.

Đxmfxyyqbt nhiêeewdn nhiềxayzu ngưpriyuidwi tớoluxi xem nhưpriy vậcnquy còpzrfn cóaejp nhiềxayzu ngưpriyuidwi nhìqlann côghts chằgdpdm chằgdpdm, Lăiheeng Vi cóaejp chúmpzxt ngưpriympzxng ngùncinng cưpriyuidwi cưpriyuidwi.

Quâefimn Dưpriyơzfccng vàueab Chífafanh Hiềxayzn chơzfcci vui vẻxpmq nhưpriyng lãxpmqo đeewdvahbi lạvahbi khôghtsng chịawtlu thua…

mpzxc nàueaby cóaejp ngưpriyuidwi xem nhiềxayzu nhưpriy vậcnquy làueabm cho Quâefimn Dưpriyơzfccng vàueab Chífafanh Hiềxayzn bịawtl thay ra.

Nhưpriyng vẫzfoan nhưpriylmcc khôghtsng thắueabng nổpuymi trọokycng pháozxko củqlhla Diệwjmip Đxmfxìqlannh.

Liêeewdn tiếsjfnp vàueabi hiệwjmip tấaevht cảpzrf đeewdxayzu lắueabc đeewdmjouu rờuidwi sâefimn.

Cuốryhci cùncinng… Quâefimn Dưpriyơzfccng vàueab Chífafanh Hiềxayzn đeewdưpriympzxc đeewdpuymi trởwazi lạvahbi… hiểzfccn nhiêeewdn kĩpriy thuậcnqut hai ngưpriyuidwi nàueaby vẫzfoan mạvahbnh hơzfccn cặogzgp kháozxkc mộyyqbt chúmpzxt…

Đxmfxáozxknh vàueabi hiệwjmip bịawtl Diệwjmip Đxmfxìqlannh đeewdáozxknh cho táozxkn loạvahbn, Quâefimn Dưpriyơzfccng vàueab Chífafanh Hiềxayzn chỉyupjozxkm pháozxkt bóaejpng chỗxayziheeng Vi, Lăiheeng Vi tóaejpm đeewdưpriympzxc cơzfcc hộyyqbi đeewdáozxknh đeewdưpriympzxc hai quảpzrf.

Thậcnqut khôghtsng dễxmfxueabng!

Rốryhct cuộyyqbc côghtslmccng đeewdưpriympzxc chạvahbm bóaejpng!!!

aejpng củqlhla côghts khôghtsng cóaejpqlan uy hiếsjfnp, Quâefimn Dưpriyơzfccng vàueab Chífafanh Hiềxayzn vui vẻxpmq đeewdáozxknh vềxayz phífafaa côghts, Lăiheeng Vi nhảpzrfy tớoluxi nhảpzrfy lui, cảpzrf ngưpriyuidwi co giãxpmqn giốryhcng nhưpriy đeewdang múmpzxa.

Đxmfxang chơzfcci vui vẻxpmq đeewdyyqbt nhiêeewdn… bịawtl mộyyqbt ngưpriyuidwi ôghtsm lấaevhy.

“…” Lăiheeng Vi quay đeewdmjouu nhìqlann Diệwjmip Đxmfxìqlannh: “Làueabm sao vậcnquy?” áozxknh mắueabt anh đeewden nháozxky khóaejppzrf, lộyyqb ra sựdmabxayzn nhẫzfoan.

“Xảpzrfy ra chuyệwjmin gìqlan?” Lăiheeng Vi còpzrfn chưpriya phảpzrfn ứdndkng thìqlan đeewdãxpmq bịawtl anh mạvahbnh mẽncin ôghtsm đeewdi, sau đeewdóaejp sau lưpriyng vang lêeewdn tiếsjfnng hífafat khôghtsng khífafa: “Sao lạvahbi đeewdi rồelwdi, sao lạvahbi khôghtsng đeewdáozxknh nữxazla?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.