Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 223 : Không thể thoát khỏi đau khổ của tình yêu, không thể làm gì khác hơn là thuần phục (1)

    trước sau   
Nhóofqvm dịatzlch: Thấlgobt Liêlgobn Hoa.

Diệxrkvp Đofqvìdaxznh thậnwjhn trọepzcng ôutyxm côutyx vềofqv phòbkjang.

Cẩlorbn thậnwjhn đhnepzioet côutyxlgobn giưsxgulgsyng, xoay ngưsxgulgsyi vàyvruo phòbkjang quầgoyfn ámmauo lấlgoby đhnephlpw ngủejje cho côutyx.

Chờlgsy anh lấlgoby quầgoyfn ámmauo ra, thấlgoby Lăfdling Vi quấlgobn khăfdlin tắfdlim, từpcik trong phòbkjang tắfdlim đhnepi ra…

Anh cau màyvruy: “Em đhnepau nhưsxgu vậnwjhy, còbkjan tắfdlim nưsxguprydc lạldjrnh? Đofqvpcikng cóofqv chạldjry lung tung!” Nóofqvi xong, ôutyxm ngang côutyx.

Anh nhẹxrkv nhàyvrung đhnepzioet côutyxlgobn giưsxgulgsyng.


fdling Vi chịatzlu đhneplorbng đhnepau đhnepprydn, lau khôutyx ngưsxgulgsyi, mặzioec quầgoyfn ámmauo tửsljo tếhnep, anh cầgoyfm tớprydi mámmauy sấlgoby tóofqvc sấlgoby cho côutyx. Ngóofqvn tay anh luồhlpwn vàyvruo trong tóofqvc côutyx, giốepzcng nhưsxgufjqry mâfjqry vàyvrufjqry leo bóofqv chặzioet tim anh.

Ngóofqvn tay anh rấlgobt nhẹxrkv nhàyvrung, Lăfdling Vi cóofqv cảhpvwm giámmauc hoảhpvwng hốepzct.

Vừpcika rồhlpwi cóofqv mộzioet nhámmauy mắfdlit, côutyx cho rằgjerng côutyx sẽpcik chếhnept. Nếhnepu khôutyxng phảhpvwi Diệxrkvp Đofqvìdaxznh tớprydi kịatzlp, e làyvruutyx đhnepãxlyr bịatzl Jack bóofqvp chếhnept rồhlpwi.

sxgua nay chưsxgua từpcikng sợckummmaui chếhnept! Sợckum đhnepếhnepn mứuirzc mộzioet giâfjqry cũwvvxng khôutyxng thểwqsm chờlgsy đhnepckumi!

“Cổckumwvvxng tílgobm rồhlpwi!” Giọepzcng Diệxrkvp Đofqvìdaxznh đhnepzioet nhiêlgobn lạldjrnh lẽpciko. Lăfdling Vi ngẩlorbng đhnepgoyfu, chỉsxgu thấlgoby trong đhnepôutyxi mắfdlit đhnepen củejjea anh tràyvrun đhnepgoyfy đhnepau lòbkjang.

Anh nhìdaxzn chằgjerm chằgjerm cổckumutyx.

Vừpcika rồhlpwi Jack xuốepzcng tay mạldjrnh, cổckumutyx bịatzl siếhnept ra vếhnept tílgobm.

Diệxrkvp Đofqvìdaxznh xoay ngưsxgulgsyi đhnepi lấlgoby thuốepzcc mỡjrqr.

lczrc trởedvc lạldjri, anh mởedvc nắfdlip thuốepzcc, cong ngưsxgulgsyi, tỉsxgu mỉsxguutyxi cho côutyx.

“Thuốepzcc nàyvruy rấlgobt hiệxrkvu nghiệxrkvm, hai ba ngàyvruy làyvruofqv thểwqsmyvrunh.”

ofqvi xong, ngưsxguprydc mắfdlit nhìdaxzn côutyx.

fdling Vi gậnwjht đhnepgoyfu, đhnepzioet nhiêlgobn khôutyxng biếhnept nêlgobn đhnepepzci mặzioet vớprydi anh thếhnepyvruo.

Đofqvơomien ly dịatzlwvvxng đhnepãxlyrrbfd, còbkjan tốepzc vớprydi côutyx nhưsxgu vậnwjhy làyvrum gìdaxz? Huốepzcng chi, bọepzcn họepzc vốepzcn kếhnept hôutyxn giảhpvw


fdling Vi giơomie tay xoa cổckum đhnepau nhưsxgu kim châfjqrm.

Diệxrkvp Đofqvìdaxznh quấlgobn mộzioet lọepzcn tóofqvc củejjea côutyxlgobn, sấlgoby tóofqvc cho côutyx.

Trong lòbkjang Lăfdling Vi ngũwvvx vịatzl tạldjrp trầgoyfn.

Sấlgoby khôutyxofqvc, nằgjerm xuốepzcng bêlgobn cạldjrnh côutyx. Thậnwjht sựlorb khôutyxng muốepzcn nhúlczrc nhílgobch.

Mộzioet lámmaut sau, bêlgobn giưsxgulgsyng côutyxfstlm xuốepzcng, Diệxrkvp Đofqvìdaxznh nằgjerm cạldjrnh côutyx, đhnepưsxgua tay ôutyxm côutyx, hơomiei thởedvc quen thuộzioec quanh quẩlorbn bêlgobn cổckumutyx: “Cóofqv bịatzl thưsxguơomieng chỗokwtyvruo khámmauc khôutyxng?”

“Khôutyxng cóofqv…” Lăfdling Vi thấlgobp giọepzcng đhnepámmaup, khóofqve miệxrkvng hơomiei đhnepau, nhưsxgung khôutyxng tílgobnh làyvrudaxz. Côutyx ngưsxguprydc mắfdlit nhìdaxzn anh, hỏfdlii: “Sao anh lạldjri tớprydi?”

Kếhnept thúlczrc tiệxrkvc rưsxguckumu, khi bọepzcn họepzcrbfd đhnepơomien ly dịatzl, khôutyxng phảhpvwi anh hậnwjhn khôutyxng thểwqsm giếhnept chếhnept côutyx sao?

bkjan quảhpvwn sốepzcng chếhnept củejjea côutyxyvrum gìdaxz?

Sắfdlic mặzioet anh khôutyxng tốepzct, hôutyx hấlgobp cũwvvxng trầgoyfm xuốepzcng. Anh lấlgoby ra đhnepiệxrkvn thoạldjri vừpcika nhặzioet vềofqv, bỏfdli pin vàyvruo, nésxlum qua côutyx.

“Em gặzioep nguy hiểwqsmm, ngưsxgulgsyi đhnepgoyfu tiêlgobn nghĩfstl tớprydi lạldjri khôutyxng phảhpvwi anh, màyvruyvru Hoa Thiếhnepu Kiềofqvn?”

Anh nóofqvi thếhnep, Lăfdling Vi càyvrung hồhlpw đhnephlpw… Rốepzct cuộzioec làyvru ai tiếhnepp đhnepiệxrkvn thoạldjri củejjea côutyx?

utyx cầgoyfm đhnepiệxrkvn thoạldjri, mởedvcmmauy, mởedvc lịatzlch sửsljo cuộzioec gọepzci.

Khôutyxng sai… Sau khi côutyx mởedvcmmauy, đhnepúlczrng làyvru Hoa Thiếhnepu Kiềofqvn gọepzci lạldjri.

Chuyệxrkvn gìdaxz? Vừpcika rồhlpwi Hoa Thiếhnepu Kiềofqvn nóofqvi khôutyxng tiếhnepp đhnepiệxrkvn thoạldjri củejjea côutyx… Khôutyxng bắfdlit mámmauy?

yvru Hoa Thiếhnepu Kiềofqvn vìdaxz nghe dưsxguprydi lầgoyfu cóofqv tiếhnepng đhnepzioeng mớprydi chạldjry xuốepzcng xem.

Diệxrkvp Đofqvìdaxznh cưsxgulgsyi giễxrkvu cợckumt: “Anh tắfdlit tílgobn hiệxrkvu đhnepiệxrkvn thoạldjri củejjea anh ta, cảhpvw đhneplgsyi nàyvruy em cũwvvxng khôutyxng gọepzci đhnepiệxrkvn thoạldjri cho anh ta đhnepưsxguckumc.”

fdling Vi nổckumi vạldjrch đhnepen: “Anh nhưsxgu vậnwjhy, thiếhnept chúlczrt nữfvsta hạldjri chếhnept em, biếhnept khôutyxng?”

Diệxrkvp Đofqvìdaxznh nhìdaxzn côutyx: “Sao anh lạldjri hạldjri chếhnept em? Em gặzioep nguy hiểwqsmm, làyvru ai tìdaxzm đhnepưsxguckumc em, cứuirzu em trưsxguprydc tiêlgobn?”

“Sao anh tìdaxzm đhnepưsxguckumc em? Anh tìdaxzm GPS củejjea em? Em mởedvcmmauy thìdaxz anh cóofqv thểwqsmdaxzm ra phảhpvwi khôutyxng?”

“Hừpcik!” Diệxrkvp Đofqvìdaxznh kiêlgobu ngạldjro bĩfstlu môutyxi: “Bốepzc trílgob thấlgobp késxlum nhưsxgu vậnwjhy giốepzcng phong cámmauch củejjea anh khôutyxng? Cho dùlrvt đhnepiệxrkvn thoạldjri em námmaut bésxlut, chỉsxgu cầgoyfn con chip còbkjan đhnepóofqv, anh cóofqv thểwqsmmmauc đhnepatzlnh vịatzl trílgob củejjea em. Tắfdlit mámmauy cóofqvmmauc dụzgdeng gìdaxz?”

fdling Vi khôutyxng nóofqvi…

Nhấlgobt thờlgsyi khôutyxng biếhnept nêlgobn khen anh hay làyvrulgobn mắfdling anh.

utyx quámmau mệxrkvt mỏfdlii, khôutyxng muốepzcn nóofqvi chuyệxrkvn: “Em buồhlpwn ngủejje.”

Quay đhnepgoyfu, chuẩlorbn bịatzl ngủejje.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.