Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 210 : Tiếng cười trần duyên (2)

    trước sau   
Nhómgsym dịqelsch: Thấaaglt Liêqggon Hoa

Ai ngờfebq, néutxht vẽrjmk lạkwhdi chợvkwot biếdkccn, ngưpsqufebqi đaemwàuqlan ôrvcqng vàuqlarvcqpkpmi đaemwgpyvng đaemwnugei diệqggon nhau, hai ngưpsqufebqi đaemwang nắpkpmm lấaagly tay nhau, bỗjbleng nhiêqggon bịqels mộvvadt thanh kiếdkccm sắpkpmc từwhkn trêqggon khôrvcqng trung chéutxhm xuốnugeng, côrvcqpkpmi than lêqggon mộvvadt tiếdkccng, nhưpsqung khôrvcqng thểjcspuqlam gìwddc. Ngưpsqufebqi đaemwàuqlan ôrvcqng muốnugen đaemwuổbbnji theo côrvcqpkpmi, côrvcqpkpmi liềtesfn bịqels giómgsy thổbbnji tan trong khôrvcqng trung… Thanh âxlnqm thêqggopsquơncgnng hoảuetpng hốnuget hápkpmt lêqggon: “Làuqlam sao biếdkcct kiếdkccp phùuigx du tựmgsya cỏuqlaxlnqy, thápkpmng năhvkdm giụxrqic ngưpsqufebqi giàuqla cỗjblei…giómgsy trăhvkdng hoa đaemwiểjcspu cưpsqufebqi mộvvadt tiếdkccng trầtsckn duyêqggon…”

Nhạkwhdc dạkwhdo vang lêqggon, cápkpmt trêqggon màuqlan ảuetpnh bịqels giómgsy thổbbnji sạkwhdch. Ngưpsqufebqi đaemwàuqlan ôrvcqng đaemwãsjge giàuqla, mộvvadt mìwddcnh đaemwgpyvng giữraaha nắpkpmng chiềtesfu, bómgsyng lưpsqung côrvcq đaemwvvadc…Năhvkdm thápkpmng trôrvcqi qua, chim đaemwbunsu trêqggon càuqlanh, ápkpmnh sao lápkpmc đaemwápkpmc, nómgsyi khôrvcqng nêqggon nỗjblei niềtesfm tịqelsch mịqelsch… sen xanh nởoxbu rồtujii lạkwhdi tàuqlan, duy chỉpmnymgsymgsyng ngưpsqufebqi đaemwàuqlan ôrvcqng… côrvcq đaemwvvadc chápkpmn nảuetpn…

Kaya hílhsnt mộvvadt hơncgni thuốnugec thậbunst sâxlnqu… Tầtsckn Sêqggonh vỗjble bảuetp vai Diệqggop Đtujiìwddcnh mộvvadt cápkpmi.

Diệqggop Đtujiìwddcnh nhiệqggot huyếdkcct sôrvcqi tràuqlao, mộvvadt cỗjble nhiệqggot nómgsyng chặpkpmn trưpsquyntqc ngựmgsyc, thậbunst lâxlnqu khôrvcqng cómgsypkpmch nàuqlao tảuetpn ra.

Anh nhìwddcn Lăhvkdng Vi chằnkmkm chằnkmkm, giờfebq khắpkpmc nàuqlay, anh ta biếdkcct mìwddcnh xong rồtujii… nha đaemwtscku nàuqlay phápkpm thủrjmkng mộvvadt lỗjble trong tim anh ta, côrvcq chui vàuqlao thậbunst sâxlnqu trong tim anh ta, thậbunst sâxlnqu dưpsquyntqi đaemwápkpmy lòuqlang anh ta!


Trong phòuqlang khápkpmch yếdkccn hộvvadi xôrvcqn xao: “Bọjmwqn họjmwq chia xa? Lạkwhdi làuqla chia xa… Tạkwhdi sao?”

“Côrvcqpkpmi đaemwi đaemwâxlnqu? Tạkwhdi sao bịqels giómgsy thổbbnji đaemwi?”

“Ngưpsqufebqi đaemwàuqlan ôrvcqng kiềtesfm néutxhn sốnugeng quãsjgeng đaemwfebqi côrvcq đaemwvvadc sao? Tạkwhdi sao lạkwhdi làuqla nhưpsqu vậbunsy?”

Trong phòuqlang khápkpmch đaemwvvadt nhiêqggon cómgsy ngưpsqufebqi khẽrjmkrvcqqggon: “Lờfebqi bàuqlai hápkpmt làuqlawddc? Mau mau nómgsyi cho tôrvcqi! Ai hiểjcspu tiếdkccng trung? Bàuqlai hápkpmt nàuqlay têqggon làuqlawddc?”

uqlai hápkpmt nàuqlay, ca từwhkn uyểjcspn chuyểjcspn, êqggom tai dễjgco nghe, nhưpsqung làuqla, rấaaglt nhiềtesfu ngưpsqufebqi nghe khôrvcqng hiểjcspu ýmzxr nghĩcnkga lờfebqi bàuqlai hápkpmt.

mgsy ngưpsqufebqi yêqggon lặpkpmng, cómgsy ngưpsqufebqi khiếdkccp sợvkwo. Bọjmwqn họjmwq nghe khôrvcqng hiểjcspu ca từwhkn, nhưpsqung dựmgsya vàuqlao nộvvadi dung vẽrjmkpkpmt, khiếdkccn cho tâxlnqm trạkwhdng bọjmwqn họjmwq xốnugen xang, thậbunsm chílhsnmgsy mấaagly côrvcqpkpmi trẻwboo tuổbbnji khómgsyc đaemwếdkccn đaemwuqla cảuetp mắpkpmt.

Mộvvadt ngưpsqufebqi phụxrqi nữraah sụxrqit sùuigxi khómgsyc thấaaglp giọjmwqng nómgsyi: “Bọjmwqn họjmwq tạkwhdi sao phảuetpi chia lìwddca?”

Kaya hílhsnp mắpkpmt, hílhsnt sâxlnqu mộvvadt hơncgni thuốnugec, nuốnuget hếdkcct toàuqlan bộvvad khómgsyi thuốnugec vàuqlao bụxrqing, khôrvcqng biếdkcct côrvcq khẽrjmk lẩjbjxm bẩjbjxm nómgsyi câxlnqu gìwddc.

Đtujiúpsqung vàuqlao lúpsquc nàuqlay, âxlnqm thanh ngọjmwqt nàuqlao lạkwhdi lầtsckn nữraaha tuyềtesfn đaemwếdkccn: “Mưpsqufebqi dặpkpmm hoa đaemwàuqlao, dừwhknng lạkwhdi đaemwưpsquơncgnng lúpsquc tuổbbnji hoa…trâxlnqn châxlnqu nơncgni mũsjge phưpsquvkwong càuqlai vàuqlao mápkpmi tómgsyc côrvcq… đaemwàuqlan hưpsquơncgnng phấaaglt phơncgn, lưpsquyntqt trêqggon vòuqlang ngọjmwqc tựmgsya lụxrqia mỏuqlang…khoảuetpng khôrvcqng kia chỉpmnyuqlan lạkwhdi mộvvadt chéutxhn mầtsckm tràuqla xanh…”

Trêqggon màuqlan ảuetpnh, hìwddcnh ảuetpnh ngưpsqufebqi phụxrqi nữraahuqla ngưpsqufebqi đaemwàuqlan ôrvcqng lạkwhdi hiệqggon lêqggon rõccqiuqlang, lầtsckn nàuqlay, ápkpmnh mắpkpmt ngưpsqufebqi đaemwàuqlan ôrvcqng réutxht lạkwhdnh cứgpyvng cỏuqlai, anh ta dứgpyvt khoápkpmt đaemwưpsqua tay, khôrvcqng chúpsqut suy nghĩcnkg chặpkpmt đaemwgpyvt thanh kiếdkccm uy hiếdkccp bọjmwqn họjmwq kia. Anh ta ôrvcqm côrvcqpkpmi, nhiệqggot tìwddcnh hôrvcqn môrvcqi, hiểjcspn nhiêqggon đaemwâxlnqy làuqla mộvvadt kếdkcct cụxrqic khápkpmc củrjmka câxlnqu chuyệqggon!

Bọjmwqn họjmwq tay trong tay hạkwhdnh phúpsquc, sen xanh xung quanh tưpsquơncgni đaemwuigxp, bọjmwqn họjmwq thoảuetpi mápkpmi vui cưpsqufebqi, trêqggon mặpkpmt hồtuji nởoxbu rộvvad sen xanh…

“Nếdkccu bứgpyvc tranh sơncgnn thủrjmky trong lòuqlang ta, hiệqggon lạkwhdi trong mắpkpmt nàuqlang, ta liềtesfn từwhknng bưpsquyntqc nởoxbu sen, trong lòuqlang cầtscku nguyệqggon…”

Tấaaglt cảuetp mọjmwqi ngưpsqufebqi ởoxbu đaemwâxlnqy đaemwtesfu bịqels cảuetpm giápkpmc ưpsquu tưpsqu bao phủrjmk.


Đtujivvadt nhiêqggon, mộvvadt tấaaglm giấaagly mỏuqlang từwhkn trêqggon trờfebqi nhẹuigx nhàuqlang bay xuốnugeng, từwhknng tầtsckng cápkpmt mịqelsn dầtsckn dầtsckn che phủrjmk mặpkpmt ngưpsqufebqi đaemwàuqlan ôrvcqng vàuqla ngưpsqufebqi phụxrqi nữraah: “Làuqlam sao biếdkcct kiếdkccp phùuigx du tựmgsya cỏuqlaxlnqy, thápkpmng năhvkdm giụxrqic ngưpsqufebqi giàuqla cỗjblei… giómgsy trăhvkdng hoa đaemwiểjcspu cưpsqufebqi mộvvadt tiếdkccng trầtsckn duyêqggon…”

pkpmt trong tay Lăhvkdng Vi từwhkn từwhknhvkdng đaemwtscky màuqlan ảuetpnh…

Trong tiếdkccng ca, ngómgsyn tay nhỏuqla nhắpkpmn củrjmka côrvcq xuấaaglt hiệqggon trêqggon màuqlan ảuetpnh, chẫnugem rãsjgei viếdkcct xuốnugeng: Cưpsqufebqi mộvvadt tiếdkccng trầtsckn duyêqggon…

Mộvvadt cơncgnn giómgsy thổbbnji đaemwếdkccn, thổbbnji tờfebq giấaagly kia thàuqlanh vôrvcq sốnuge mảuetpnh vụxrqin, tiếdkccp tụxrqic, toàuqlan bộvvadwddcnh ảuetpnh bịqels giómgsy thổbbnji bay tiêqggou tápkpmn…

uqlai hápkpmt kếdkcct thúpsquc, tấaaglt cảuetp mọjmwqi ngưpsqufebqi đaemwtesfu mêqggo mang. Kếdkcct cụxrqic làuqla nhưpsqu thếdkccuqlao?

mgsy ngưpsqufebqi khẽrjmkrvcq: “Đtujiâxlnqy làuqla chia lìwddca sao… Tạkwhdi sao lạkwhdi chia lìwddca?”

Rấaaglt nhiềtesfu ngưpsqufebqi ởoxbu đaemwâxlnqy khôrvcqng hiểjcspu tiếdkccng Trung, trong lòuqlang đaemwtesfu vôrvcquigxng sốnuget ruộvvadt, hậbunsn khôrvcqng thểjcsp bắpkpmt Lăhvkdng Vi đaemwếdkccn hỏuqlai cho rõccqi: “Câxlnqu cuốnugei cùuigxng kia làuqlamgsy ýmzxrwddc? Nhanh nhanh, ai cómgsy thểjcspmgsyi cho tôrvcqi ýmzxr nghĩcnkga câxlnqu cuốnugei cùuigxng kia khôrvcqng?”

Nhữraahng ngưpsqufebqi tạkwhdi trưpsqufebqng biếdkcct tiếdkccng Trung đaemwtesfu lậbunsp tứgpyvc bịqelsxlnqy lạkwhdi: “Cưpsqufebqi mộvvadt tiếdkccng trầtsckn duyêqggon?” Đtujivkwoi sau khi biếdkcct câxlnqu trảuetp lờfebqi, cómgsyuqlai ngưpsqufebqi phụxrqi nữraah khôrvcqng nhịqelsn đaemwưpsquvkwoc nhílhsnu màuqlay: “Tạkwhdi sao kếdkcct cụxrqic… lạkwhdi làuqla chia lìwddca…”

qggon trong phòuqlang khápkpmch đaemwtscky tiếdkccng than vãsjgen buồtujin bãsjge.

hvkdng Vi thảuetpn nhiêqggon từwhkn phílhsna sau đaemwàuqlai đaemwi ra, âxlnqm nhạkwhdc lạkwhdi đaemwbbnji thàuqlanh bàuqlai ‘tỳddejuqla ngữraah’.

rvcqncgni khom ngưpsqufebqi, hàuqlanh lễjgco vớyntqi mọjmwqi ngưpsqufebqi. Trong phòuqlang khápkpmch tiếdkccng vỗjble tay vang lêqggon nhưpsqu tiếdkccng sấaaglm!

Trưpsquyntqc đaemwómgsy chưpsqua từwhknng cómgsy mộvvadt màuqlan vỗjble tay nhiệqggot liệqggot nhưpsqu thếdkccuqlay

Tấaaglt cảuetp mọjmwqi ngưpsqufebqi đaemwtesfu nhìwddcn kỹrvcq lạkwhdi côrvcqpkpmi đaemwếdkccn từwhkn Hoa Hạkwhduqlay. Côrvcq thảuetpn nhiêqggon đaemwnugei mặpkpmt vớyntqi tiếdkccng vỗjble tay, ápkpmnh mắpkpmt yêqggon lặpkpmng khôrvcqng chúpsqut xoay chuyểjcspn.

psquyntqi đaemwàuqlai, tấaaglt cảuetp mọjmwqi ngưpsqufebqi đaemwtesfu nhìwddcn vềtesf phílhsna côrvcq, tấaaglt cảuetp ápkpmnh mắpkpmt coi thưpsqufebqng đaemwtesfu thay đaemwbbnji, cómgsyuqlai ngưpsqufebqi khiếdkccp sợvkwo, cómgsyuqlai ngưpsqufebqi khen ngợvkwoi, cómgsyuqlai ngưpsqufebqi hâxlnqm mộvvad, cómgsyuqlai ngưpsqufebqi ghen tịqels.

Bấaaglt kểjcsp cảuetpm xúpsquc làuqla nhưpsqu thếdkccuqlao, mọjmwqi ngưpsqufebqi đaemwtesfu nhưpsqu đaemwang trốnugen trápkpmnh kếdkcct cụxrqic nàuqlay.

“Kếdkcct cụxrqic quápkpm đaemwápkpmng tiếdkccc, tạkwhdi sao lạkwhdi đaemwau buồtujin nhưpsqu vậbunsy…”

“Quápkpm đaemwau thưpsquơncgnng…”

Nhưpsqung màuqla, càuqlang đaemwau thưpsquơncgnng thìwddcuqlang dễjgco nhớyntq. Nhữraahng thứgpyv vui vẻwboo kia ngưpsquvkwoc lạkwhdi khôrvcqng thểjcsp khắpkpmc cốnuget ghi tâxlnqm nhưpsqu vậbunsy. Tìwddcnh cảuetpm củrjmka con ngưpsqufebqi chílhsnnh làuqla kỳddej diệqggou nhưpsqu vậbunsy.

Trong tiếdkccng than phiềtesfn buồtujin bãsjge, cùuigxng vớyntqi ápkpmnh nhìwddcn chăhvkdm chúpsqu củrjmka mọjmwqi ngưpsqufebqi, Lăhvkdng Vi đaemwưpsquvkwoc trao tặpkpmng vưpsquơncgnng miệqggon ngưpsqufebqi phụxrqi nữraahmgsy mịqels lựmgsyc nhấaaglt ngàuqlay hôrvcqm nay.

Tiếdkccng vỗjble tay vang lêqggon nhưpsqu sấaaglm, chỉpmnymgsy Diệqggop Đtujiìwddcnh cầtsckm mộvvadt ly rưpsquvkwou uốnugeng cạkwhdn. Anh ta bấaaglt tri bấaaglt giápkpmc cómgsy cảuetpm giápkpmc say.

Đtujiôrvcqi mắpkpmt phưpsquvkwong hílhsnp lạkwhdi thàuqlanh mộvvadt đaemwưpsqufebqng, con ngưpsquơncgni tốnugei om càuqlang thêqggom thâxlnqm trầtsckm, trong con ngưpsquơncgni âxlnqm trầtsckm tựmgsya nhưpsqu đaemwang nổbbnji giómgsysjgeo.

Trápkpmi tim củrjmka anh ta vỡfebq vụxrqin! Tấaaglt cảuetp mọjmwqi ngưpsqufebqi ởoxbu hiệqggon trưpsqufebqng, chỉpmnymgsywddcnh anh ta biếdkcct ýmzxr nghĩcnkga tờfebq giấaagly trắpkpmng cuốnugei cùuigxng bay xuốnugeng. Dưpsquyntqi cápkpmi nhìwddcn củrjmka ngưpsqufebqi khápkpmc, đaemwâxlnqy chẳcnosng qua chỉpmnyuqla mộvvadt tờfebq giấaagly trắpkpmng, nhưpsqung chỉpmnymgsy anh ta biếdkcct… đaemwómgsyuqla mộvvadt tờfebq khếdkcc ưpsquyntqc!

Khếdkcc ưpsquyntqc chấaaglm dứgpyvt! Thìwddc ra đaemwâxlnqy chílhsnnh làuqlaxlnqu trảuetp lờfebqi màuqlarvcq muốnugen cómgsy!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.