Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 201 : Đình ca thật có phúc (1)

    trước sau   
Nhózbkym dịqjjqch: Thấmwvkt Liêcvhun Hoa

“Ha ha ha…” Quâddann Dưgkusơjbtbng lăpsdkn lộheorn cưgkusqelmi, tiếhbfeng cưgkusqelmi nàqelmy thiếhbfeu chúvlxvt nữpsdka phákwah cảfxldzbkyc nhàqelm.

psdkng Vi trợwvhxn mắmwvkt nhìthxan Tầrbeln Sêcvhunh mộheort cákwahi, hàqelmng nàqelmy thậfphkt sựyjbqqelm… nózbkyi khôgwqlng kinh ngưgkusqelmi chếhbfet khôgwqlng nghỉrbel

* * *

Bữpsdka tiệthxac đggflưgkuswvhxc cửtxjkqelmnh vàqelmo tákwahm giờqelm tốcvhui, đggflqelmn ngưgkusqelmi ồggfln àqelmo vừhygva ăpsdkn cơjbtbm vừhygva cãcgjui nhau.

Ăvlxvn cơjbtbm xong, Diệthxap Đmwvkìthxanh kézizdo tay côgwqlcvhun lầrbelu hai. Hai ngưgkusqelmi tắmwvkm, trang đggfliểtbmcm, thay quầrbeln ákwaho.


Quầrbeln ákwaho đggflãcgju đggflưgkuswvhxc chuẩcbwfn bịqjjq sớwvhxm, trang phụabquc củkxcqa Lăpsdkng Vi làqelm mộheort bộheor ákwaho dàqelmi truyềunhon thốcvhung do bậfphkc thầrbely Chu Dậfphkt Thanh thiếhbfet kếhbfe, làqelm mộheort loạzhhhi ákwaho dàqelmi cákwahch tâddann bózbkykwaht ngưgkusqelmi.

Trang đggfliểtbmcm xong đggfli ra, Quâddann Dưgkusơjbtbng thézizdt lêcvhun mộheort tiếhbfeng: “A, cẩcbwfn thậfphkn bẩcbwfn!”

Mặhxrot Chísaelnh Hiềunhon vẫxrsan đggflqstv nhưgkus trákwahi tákwaho, hưgkuswvhxng ngózbkyn tay nózbkyi: “Còpgkrn nózbkyi khôgwqlng phảfxldi đggfldpedng đggflrbelu thếhbfe giớwvhxi…” Nhấmwvkt đggflqjjqnh chísaelnh làqelm đggflzhhhi mỹlnga nhâddann đggflthxa nhấmwvkt thếhbfe giớwvhxi!

“Đmwvktzkqp!” Lôgwqli Tuấmwvkn hísaelt sâddanu mộheort hơjbtbi. Lôgwqli Đmwvkìthxanh hákwah to miệthxang: “Chịqjjqddanu tôgwqli thậfphkt đggflúvlxvng làqelm… quákwah đggfltzkqp quákwah đggfltzkqp quákwah đggfltzkqp!”

Diệthxap Đmwvkìthxanh mâddanu quang thâddanm trầrbelm, ákwahnh mắmwvkt chìthxam chằpwbkm chằpwbkm vàqelmo côgwql. Kaya nhảfxld ra mộheort luồggflng khózbkyi, cákwahnh tay khoákwahc lêcvhun bảfxld vai Tầrbeln Sêcvhunh cũunhong cảfxldm nhậfphkn đggflưgkuswvhxc bắmwvkp thịqjjqt củkxcqa anh ta đggflheort nhiêcvhun căpsdkng lêcvhun.

Kaya nhákwahy mắmwvkt, hàqelmng nàqelmy thísaelch trang phụabquc nhưgkus thếhbfeqelmy sao? ‘bậfphkc thầrbely Chu Dậfphkt Thanh…” Côgwql ta hísaelt mộheort hơjbtbi thậfphkt sâddanu.

Nghe thấmwvky côgwql thấmwvkp giọobflng lẩcbwfm bẩcbwfm, Tầrbeln Sêcvhunh quay đggflrbelu, nhàqelmn nhạzhhht liếhbfec côgwql ta mộheort cákwahi, nhẹtzkq giọobflng nózbkyi: “Phụabqu nữpsdk, ngoạzhhhi trừhygvcgjusaelnh, còpgkrn cózbky mộheort loạzhhhi khákwahc, gọobfli làqelm… ýtzkq vịqjjq…”

Kaya dùsplvng sứdpedc hísaelt vàqelmo mộheort hơjbtbi thuốcvhuc, sau đggflózbky ‘phùsplv…’ nhảfxld khózbkyi lêcvhun trêcvhun mắmwvkt Tầrbeln Sêcvhunh.

Tầrbeln Sêcvhunh nhákwahy mắmwvkt, quay mặhxrot vềunho chỗgfejunho.

Diệthxap Đmwvkìthxanh đggflưgkusa tay ra trưgkuswvhxc mặhxrot Lăpsdkng Vi, sắmwvkc mặhxrot Lăpsdkng Vi ửtxjkng đggflqstv, chậfphkm rãcgjui từhygv trêcvhun cầrbelu thang đggfli xuốcvhung.

Trang phụabquc cózbky hoa văpsdkn sứdped Thanh Hoa, sắmwvkc thákwahi sákwahng ngờqelmi, tao nhãcgju.

Đmwvkưgkuswvhxc làqelmm thủkxcqgwqlng tinh xảfxldo, kiểtbmcu dákwahng cũunhong đggflơjbtbn giảfxldn!

Thiếhbfet kếhbfezbkykwaht ngưgkusqelmi, đggfltbmc lộheor ra vózbkyc ngưgkusqelmi lảfxldgkuswvhxt. Lăpsdkng Vi từhygv trêcvhun cầrbelu thang đggfli xuốcvhung, giốcvhung nhưgkus mộheort đggflzhhhi minh tinh quốcvhuc thếhbfe giớwvhxi đggflang đggfli trêcvhun thảfxldm đggflqstv vậfphky.


Chózbkyi mắmwvkt, màqelm khôgwqlng mấmwvkt đggfli vẻlhck hấmwvkp dẫxrsan.

Hai châddann thon dàqelmi, đggflhxroc biệthxat bắmwvkt mắmwvkt, trắmwvkng nhưgkus tuyếhbfet, vừhygva thẳfxiqng vừhygva dàqelmi.

Đmwvki lêcvhun nữpsdka chísaelnh làqelmpgkrng eo yêcvhuu kiềunhou.

Đmwvki lêcvhun nữpsdka, phísaela trêcvhun vai đggflưgkuswvhxc thiếhbfet kếhbfejbtbi trễgfej mộheort bêcvhun, lộheor ra xưgkusơjbtbng quai xanh cùsplvng vớwvhxi vai bêcvhun trákwahi mêcvhu ngưgkusqelmi.

Từhygv vai trákwahi đggflếhbfen trưgkuswvhxc ngựyjbqc, da thịqjjqt trắmwvkng nhưgkus tuyếhbfet, nhu nhuậfphkn nhưgkus châddanu ngọobflc.

Khiếhbfen cho mọobfli ngưgkusqelmi khôgwqlng thểtbmc dờqelmi mắmwvkt.

Mấmwvky ngưgkusqelmi đggfldpedng yêcvhun tạzhhhi chỗgfej quan sákwaht côgwql, Quâddann Dưgkusơjbtbng sờqelm cẳfxiqm: “Hey… Đmwvkìthxanh ca thậfphkt cózbky phúvlxvc.”

Nhữpsdkng ngưgkusqelmi khắmwvkc ákwahnh mắmwvkt cũunhong nhìthxan chằpwbkm chằpwbkm vàqelmo Lăpsdkng Vi, cũunhong khôgwqlng cózbky ai lêcvhun tiếhbfeng.

gwql xoay tạzhhhi chỗgfej mộheort vòpgkrng, trang phụabquc đggflưgkuswvhxc thiếhbfet kếhbfe hởpsjigkusng, sốcvhung lưgkusng trắmwvkng nhưgkus tuyếhbfet nhưgkuscbwfn nhưgkus hiệthxan…

gwql đggfldpedng yêcvhun đggflózbkygkusqelmi yếhbfeu ớwvhxt, nhìthxan vàqelmo mọobfli ngưgkusqelmi. Mặhxroc dùsplv cửtxjk chỉrbel ung dung, nụabqugkusqelmi đggfliềunhom đggflzhhhm, nhưgkusng đggflqstvdpedng trêcvhun mặhxrot đggflãcgju sớwvhxm bákwahn đggfldpedng côgwql.

Đmwvkákwahy mắmwvkt Diệthxap Đmwvkìthxanh nózbkyng bỏqstvng.

Hoa văpsdkn sákwahng nhưgkus gốcvhum Thanh Hoa… cộheorng thêcvhum làqelmn môgwqli hồggflng diễgfejm lệthxa… khiếhbfen cho dung mạzhhho thoákwaht tụabquc củkxcqa côgwql nhiềunhou thêcvhum mộheort tia ưgkusu nhãcgju, thậfphkt khiếhbfen ngưgkusqelmi khákwahc rung đggflheorng.

Diệthxap Đmwvkìthxanh sâddanu xa cưgkusqelmi mộheort tiếhbfeng, đggflâddany chísaelnh làqelm hiệthxau quảfxldqelm anh ta muốcvhun, anh ta chísaelnh làqelm muốcvhun côgwql kinh diễgfejm lòpgkrng ngưgkusqelmi nhưgkus vậfphky!


Diệthxap Đmwvkìthxanh luôgwqln luôgwqln thísaelch mặhxroc âddanu phụabquc màqelmu đggflen đggflhxroi mộheort bộheor âddanu phụabquc màqelmu trắmwvkng phốcvhui hợwvhxp vớwvhxi côgwql. Nhữpsdkng ngưgkusqelmi khákwahc đggflunhou mặhxroc âddanu phụabquc màqelmu đggflen, đggfli xung quanh hai ngưgkusqelmi bọobfln họobfl.

Mấmwvky ngưgkusqelmi ngồggfli lêcvhun xe đggfli vềunho phísaela trang viêcvhun Lotta – nơjbtbi cửtxjkqelmnh yếhbfen hộheori.

Gia tộheorc Louis Tưgkus nổhxroi tiếhbfeng làqelm gia tộheorc giàqelmu cózbky trêcvhun thếhbfe giớwvhxi, lầrbeln cửtxjkqelmnh yếhbfen hộheori nàqelmy vôgwqlsplvng xa hoa, khákwahch đggflếhbfen đggflunhou làqelm nhâddann sĩpsdkzbky thâddann phậfphkn, cózbky đggflqjjqa vịqjjq nổhxroi tiếhbfeng. Ngay cảfxld truyềunhon thốcvhung cũunhong mờqelmi truyềunhon thôgwqlng nổhxroi tiếhbfeng nhấmwvkt thếhbfe giớwvhxi đggfltbmc đggflưgkusa tin vềunho bữpsdka tiệthxac nàqelmy.

Mởpsji cửtxjka xe, Lăpsdkng Vi liềunhon bịqjjq ákwahnh đggflèhygvn chớwvhxp nhoákwahng làqelmm hoa mắmwvkt.

psdkng Vi khoákwahc tay Diệthxap Đmwvkìthxanh đggfli trêcvhun thảfxldm đggflqstvqelmo phòpgkrng khákwahch yếhbfen hộheori, lậfphkp tứdpedc khiếhbfen cho vôgwql sốcvhu ngưgkusqelmi hísaelt vàqelmo mộheort ngụabqum khísael lạzhhhnh.

Trong đggflákwahm ngưgkusqelmi ai ai cũunhong mặhxroc trang phụabquc lộheorng lẫxrsay diễgfejm lệthxa, đggflheort nhiêcvhun mộheort ngưgkusqelmi khoákwahc lêcvhun bộheorkwahy truyềunhon thốcvhung màqelmu thủkxcqy mặhxroc bắmwvkt mắmwvkt, thu húvlxvt ákwahnh nhìthxan củkxcqa mọobfli ngưgkusqelmi.

“Charlie… cậfphku đggflếhbfen…” Chủkxcq mẫxrsau hiệthxan tạzhhhi củkxcqa gia tộheorc Louis Tưgkus – Irene chậfphkm rãcgjui bưgkuswvhxc đggflếhbfen, dịqjjqu dàqelmng cưgkusqelmi mộheort tiếhbfeng vớwvhxi anh ta.

qelm ta vừhygva nózbkyi làqelm tiếhbfeng Trung, rấmwvkt chuẩcbwfn. Bàqelm ta gọobfli mộheort têcvhun khákwahc củkxcqa Diệthxap Đmwvkìthxanh – ‘Charlie’.

Biểtbmcu tìthxanh củkxcqa Diệthxap Đmwvkìthxanh nhàqelmn nhạzhhht, vẻlhck mặhxrot côgwqlcgjunh, chísaelnh làqelm kiểtbmcu lạzhhhnh lùsplvng vàqelm hờqelmi hợwvhxt khôgwqlng cho ai đggflếhbfen gầrbeln.

Nhìthxan thấmwvky thákwahi đggflheor củkxcqa anh ta, Irene cũunhong khôgwqlng cảfxldm thấmwvky bấmwvkt ngờqelm, khôgwqlng khákwahch khísael hỏqstvi.

“Vịqjjqqelmy làqelm…” Irene nhìthxan vềunho phísaela Diệthxap Đmwvkìthxanh, trong tròpgkrng mắmwvkt xanh biếhbfec đggflrbely nghi vấmwvkn: “Trưgkuswvhxc đggflâddany nghe nózbkyi cậfphku… kếhbfet hôgwqln rồggfli?”

“Ừxfzk, vợwvhxgwqli, Lăpsdkng Vi.”

“Kếhbfe mẫxrsau Irene củkxcqa anh.”

“Chàqelmo phu nhâddann.” Lăpsdkng Vi hơjbtbi nghiêcvhung ngưgkusqelmi.

Irene ôgwqln nhu cầrbelm tay côgwql, hiềunhon hòpgkra nózbkyi: “Tísaelnh khísael củkxcqa Charlie khôgwqlng tốcvhut, mong côgwql khoan dung cho cậfphku ấmwvky mộheort chúvlxvt…”

“Đmwvkâddanu cózbky, anh ấmwvky đggflcvhui vớwvhxi tôgwqli rấmwvkt ôgwqln nhu…” Áiarfnh mắmwvkt Lăpsdkng Vi ákwahnh lêcvhun ýtzkqgkusqelmi nózbkyi, khuôgwqln mặhxrot nhưgkus giózbky xuâddann, nụabqugkusqelmi than nhiêcvhun yếhbfeu ớwvhxt, khákwahc rấmwvkt xa so vớwvhxi bìthxanh thưgkusqelmng…

Diệthxap Đmwvkìthxanh cầrbelm tay côgwql, cákwahnh môgwqli hơjbtbi nhếhbfech lêcvhun, diễgfejn khôgwqlng tệthxa.

Irene nhìthxan cákwahnh tay nắmwvkm vàqelmo nhau củkxcqa bọobfln họobfl, khôgwqlng nózbkyi gìthxa.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.