Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1804 : Anh là người hùng của em (2)

    trước sau   
Nhókjhrm dịyijvch: Thấieitt Liêiefin Hoa

Trựuekic thăqwoang mấieitt đecobi khốpxugng chếobvi, thâpmwln mápxlzy bay bắpxlzt đecobsiytu đecobung đecobưemuia mãzomynh liệkpoqt, trong nhápxlzy mắpxlzt Tiểcbrxu Bạecobch quay sang nhàaatmo lêiefin Lạecobc Y.

Anh khôpmwlng cókjhr thờjwumi gian giảnxgzi thíkjhrch, cầsiytm lấieity dùttfx nhảnxgzy, nhécwslt vàaatmo ngựuekic côpmwl: “Mau mặyijvc vàaatmo!”

Lạecobc Y hoảnxgzng sợudrn nhìoqvyn anh, Tiểcbrxu Bạecobch lớfrncn tiếobving nókjhri: “Mau mặyijvc vàaatmo, đecobếobvin cửpxuga, nhảnxgzy -----------“

Lạecobc Y run run muốpxugn nókjhri, côpmwl khôpmwlng biếobvit a ---- nhưemuing, côpmwl phápxlzt ra đecobưemuiudrnc dùttfx chỉsdfq nửpxuga chữtdgi!

pmwl nắpxlzm chặyijvt tay Tiểcbrxu Bạecobch. Tạecobi sao lạecobi nhưemui vậlfeey? Vìoqvy sao đecobahrct nhiêiefin lạecobi biếobvin thàaatmnh nhưemuiaatmy?


Mộahrct chúuknyt phòsofrng bịyijvpxlzng khôpmwlng cókjhr, ban nãzomyy còsofrn yêiefin bìoqvynh, sao trựuekic thăqwoang đecobahrct nhiêiefin xảnxgzy ra vấieitn đecobvxza?

Sựueki bấieitt ngờjwumaatmy, nhanh đecobếobvin mứtcsxc khiếobvin côpmwl khôpmwlng kịyijvp phảnxgzn ứtcsxng.

Tiểcbrxu Bạecobch ôpmwlm côpmwl trấieitn an, trựuekic thăqwoang khôpmwlng ngừzxmkng chao đecobnxgzo. Lạecobc Y nhìoqvyn thấieity Tiểcbrxu Bạecobch lạecobi đecobi tìoqvym kiếobvim dùttfx nhảnxgzy khápxlzc, nhưemuing... anh lậlfeet tớfrnci lậlfeet lui, vẫsztdn khôpmwlng tìoqvym thấieity. Trong trựuekic thăqwoang chỉsdfqkjhr mộahrct dùttfx nhảnxgzy -------

Nhữtdging cápxlzi dùttfx khápxlzc đecobâpmwlu rồjwumi?

Đttfxsiytu ókjhrc Tiểcbrxu Bạecobch trốpxugng rỗecobng, anh nhìoqvyn sang Lạecobc Y. Lạecobc Y đecobãzomy khôpmwlng thểcbrxkjhrt thởvxza.

Trựuekic thăqwoang rung ầsiytm ầsiytm, Tiểcbrxu Bạecobch khôpmwlng thểcbrxcwslo dàaatmi thêiefim nữtdgia!

Nhảnxgzy ởvxza tầsiytng thấieitp vôpmwlttfxng nguy hiểcbrxm, dùttfx chậlfeem mộahrct giâpmwly cũpxlzng cókjhr thểcbrx tan xưemuiơbwtxng nápxlzt thịyijvt.

Tiểcbrxu Bạecobch khôpmwlng hềvxza do dựueki đecobeo dùttfx nhảnxgzy vàaatmo cho Lạecobc Y, Lạecobc Y giãzomyy dụvzrea khôpmwlng chịyijvu: “Em khôpmwlng đecobi, em muốpxugn ởvxzaiefin cạecobnh anh!”

Chỉsdfqkjhr mộahrct dùttfx nhảnxgzy, sao côpmwlkjhr thểcbrx sốpxugng mộahrct mìoqvynh đecobưemuiudrnc?!

Tiểcbrxu Bạecobch sốpxugt ruộahrct nhìoqvyn côpmwl, anh nắpxlzm chặyijvt tay Lạecobc Y, kiêiefin quyếobvit khoápxlzc dùttfx nhảnxgzy vàaatmo ngưemuijwumi côpmwl.

Anh thắpxlzt xong, dùttfxng sứtcsxc đecobnaoiy côpmwl vềvxza phíkjhra cửpxuga: “Đttfxi mau ------- chậlfeem nữtdgia mápxlzy bay sẽnaoi nổyhej tung!”

Lạecobc Y nắpxlzm chặyijv tay anh khôpmwlng buôpmwlng, côpmwl hoảnxgzng sợudrn nhìoqvyn thẳueking vàaatmo mắpxlzt anh, run run nókjhri: “Em muốpxugn ởvxzaiefin cạecobnh anh.”

Tiểcbrxu Bạecobch đecobưemuia tay đecobnaoiy côpmwl: “Mộahrct dùttfx nhảnxgzy khôpmwlng chịyijvu đecobưemuiudrnc hai ngưemuijwumi.”


Anh đecobnaoiy côpmwl đecobếobvin cửpxuga khoang: “Mau nhảnxgzy!”

“Khôpmwlng... khôpmwlng muốpxugn! Em muốpxugn ởvxzaiefin anh.” Lạecobc Y nắpxlzm chặyijvt cửpxuga khoang. Nưemuifrncc mắpxlzt củivmua côpmwl chảnxgzy ra, côpmwl thàaatmttfxng anh rơbwtxi xuốpxugng còsofrn hơbwtxn.

Tiểcbrxu Bạecobch nhìoqvyn côpmwl, đecobau khổyhej đecobếobvin gầsiytn côpmwl. Anh đecobưemuia tay đecobnaoiy tay côpmwl ra: “Đttfxi mau...”

Trong mắpxlzt anh đecobsiyty bi thưemuiơbwtxng vàaatm luyếobvin tiếobvic, ngókjhrn tay anh vuốpxugt ve mặyijvt côpmwl, anh khẽnaoipmwln lêiefin môpmwli côpmwl. Đttfxahrct nhiêiefin ------ anh dùttfxng sứtcsxc đecobnaoiy côpmwl.

“Khôpmwlng!” Lạecobc Y bịyijv đecobnaoiy ra khỏkskqi trựuekic thăqwoang.

“Phựuekic -------“ Lúuknyc côpmwlbwtxi xuốpxugng, Tiểcbrxu Bạecobch giúuknyp côpmwlcwslo dâpmwly dùttfx ra, bảnxgzo đecobnxgzm côpmwl sẽnaoi khôpmwlng trựuekic tiếobvip rơbwtxi xuốpxugng đecobieitt.

“Khôpmwlng muốpxugn! Tiểcbrxu Bạecobch ----------“

“Tiểcbrxu Bạecobch!” Nưemuifrncc mắpxlzt Lạecobc Y chảnxgzy thàaatmnh sôpmwlng.

Tiểcbrxu Bạecobch nhìoqvyn côpmwlbwtxi xuốpxugng, đecobưemuia tay, vẫsztdy tay vớfrnci côpmwl... Côpmwlpxlzi anh yêiefiu, thậlfeet xin lỗecobi, chỉsdfqkjhr thểcbrx bảnxgzo vệkpoq em đecobếobvin đecobâpmwly...

Hi vọcybrng em khôpmwlng bịyijv thưemuiơbwtxng, đecobpxugi mặyijvt thậlfeet tốpxugt vớfrnci cuộahrcc sốpxugng nàaatmy.

Anh yêiefiu em.

“Tiểcbrxu Bạecobch ----------“ Khôpmwlng... Tiểcbrxu Bạecobch, em muốpxugn đecobi cùttfxng anh... nưemuifrncc mắpxlzt Lạecobc Y rơbwtxi nhưemuiemuia, giókjhr lạecobnh nhưemui dao cắpxlzt vàaatmo mặyijvt côpmwl, xung quanh lạecobnh lẽnaoio nhưemui đecobyijva ngụvzrec.

Tiểcbrxu Bạecobch... anh sợudrn tốpxugi, màaatm lạecobi khôpmwlng sợudrn chếobvit!

Anh đecobãzomykjhri muốpxugn làaatmm kỵfjxfvxza bảnxgzo vệkpoq em... Anh muốpxugn làaatmm ngưemuijwumi hùttfxng củivmua em.

“Nếobviu nhưemui anh chạecobm vàaatmo môpmwli em, em cókjhr thểcbrx mỉsdfqm cưemuijwumi khôpmwlng, hãzomyy nókjhri cho anh đecobưemuiudrnc khôpmwlng...

kjhr phảnxgzi anh đecobãzomyzomym sâpmwlu vàaatmo tìoqvynh yêiefiu, anh đecobãzomy đecobápxlznh mấieitt lýivmu tríkjhr khôpmwlng?”

Lạecobc Y rơbwtxi xuốpxugng vớfrnci tốpxugc đecobahrc cựuekic nhanh, tứtcsx chi củivmua côpmwl đecobãzomy mấieitt đecobi tri giápxlzc, duy chỉsdfqkjhriefin tai văqwoang vẳueking lờjwumi tâpmwlm tìoqvynh củivmua anh...

“Lạecobc Y, anh khôpmwlng phảnxgzi hoảnxgzng tửpxug, nhưemuing anh nguyệkpoqn mãzomyi làaatmm kỵfjxfvxza củivmua em, anh nguyệkpoqn dùttfxng tấieitt cảnxgz nhiệkpoqt tìoqvynh củivmua anh đecobcbrxiefiu em, bảnxgzo vệkpoq em, dùttfx phảnxgzi dâpmwlng lêiefin sinh mệkpoqnh củivmua anh...”

Khôpmwlng... em khôpmwlng cầsiytn sinh mạecobng củivmua anh, em chỉsdfq cầsiytn chúuknyng ta ởvxzaiefin nhau thậlfeet lâpmwlu!

Tiểcbrxu Bạecobch... Tiểcbrxu Bạecobch!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.