Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1780 : Thề không nhường nhịn! (2)
Nhógdbg m dịdgec ch: Thấdkdq t Liêyltn n Hoa.
Tiểgmyd u Bạqfai ch đjupe ứnfrx ng thẳacgu ng lưjgns ng, anh hấdkdq t cằwktu m nógdbg i: “Lầkgwk n nàzkrn y cháxllh u tớrtfx i thăzssv m nhàzkrn làzkrn tớrtfx i cầkgwk u hôbfbi n. Cháxllh u hy vọlgda ng cưjgns ớrtfx i Lạqfai c Y làzkrn m vợdkdq .”
Kỷtwmw Mẫhgwc n hừndqn mộvtkr t tiếsrzr ng, liếsrzr c mắifrr t anh: “Quen biếsrzr t mấdkdq y ngàzkrn y đjupe ãgdbg dụmste dỗnjyt côbfbi gáxllh i ngưjgns ờhlmj i ta lêyltn n giưjgns ờhlmj ng! Cậtxxf u cógdbg thểgmyd làzkrn dạqfai ng gìchpg tốzhte t? Tôbfbi i sẽchpg gảnqbe con gáxllh i tôbfbi i cho cậtxxf u?”
“Mẹcsbh ——” Lạqfai c Y nổhlcz i giậtxxf n! Côbfbi kézxkv o Tiểgmyd u Bạqfai ch ra, đjupe ốzhte i mặgoib t vớrtfx i mẹcsbh côbfbi : “Con khôbfbi ng phảnqbe i trẻlgda con, anh ấdkdq y cógdbg phảnqbe i đjupe àzkrn n ôbfbi ng tốzhte t hay khôbfbi ng, tựzpeg con cógdbg năzssv ng lựzpeg c phâwodk n biệacgu t, anh ấdkdq y làzkrn dạqfai ng ngưjgns ờhlmj i gìchpg , mẹcsbh biếsrzr t sao? Mẹcsbh đjupe ộvtkr c đjupe oáxllh n kếsrzr t luậtxxf n anh ấdkdq y nhưjgns vậtxxf y cũbqyd ng quáxllh khôbfbi ng tôbfbi n trọlgda ng ngưjgns ờhlmj i kháxllh c rồifrr i? Anh ấdkdq y làzkrn ngưjgns ờhlmj i thếsrzr nàzkrn o, con rõmatv hơhlmj n mẹcsbh ! Mẹcsbh khôbfbi ng hỏsrzr i rõmatv trắifrr ng đjupe en đjupe ãgdbg giơhlmj tay đjupe áxllh nh con ——”
“Thếsrzr nàzkrn o? Vậtxxf y mẹcsbh nógdbg i sao rồifrr i sao?” Kỷtwmw Mẫhgwc n trừndqn ng mắifrr t: “Hai ngưjgns ờhlmj i rốzhte t cuộvtkr c cógdbg ngủqfai hay khôbfbi ng? Hai ngưjgns ờhlmj i rốzhte t cuộvtkr c quen biếsrzr t mấdkdq y ngàzkrn y?”
Lạqfai c Y khôbfbi ng cógdbg lờhlmj i nàzkrn o đjupe áxllh p lạqfai i, Tiểgmyd u Bạqfai ch muốzhte n nógdbg i chuyệacgu n, Kỷtwmw Nhu nháxllh y mắifrr t ra dấdkdq u cho anh: “Tiểgmyd u Bạqfai ch, cháxllh u đjupe i vềdpyz trưjgns ớrtfx c. Dìchpg tròwktu chuyệacgu n vớrtfx i họlgda .”
Ấbqyd n tưjgns ợdkdq ng củqfai a Kỷtwmw Nhu vớrtfx i Tiểgmyd u Bạqfai ch rấdkdq t tốzhte t. Anh làzkrn bạqfai n củqfai a Lăzssv ng Vi vàzkrn Tiểgmyd u Tuấdkdq n, nhâwodk n phẩlgda m kháxllh tốzhte t.
Kỷtwmw Nhu cũbqyd ng khôbfbi ng nghĩzpeg tớrtfx i ngưjgns ờhlmj i đjupe àzkrn n ôbfbi ng Kỷtwmw Mẫhgwc n mắifrr ng khôbfbi ng biếsrzr t xấdkdq u hổhlcz đjupe ógdbg lạqfai i làzkrn Tiểgmyd u Bạqfai ch?
Thẳacgu ng đjupe ếsrzr n lútxxf c nàzkrn y, Kỷtwmw Nhu nhìchpg n thấdkdq y ngưjgns ờhlmj i trởbfbi vềdpyz cùzxkv ng Lạqfai c Y làzkrn Tiểgmyd u Bạqfai ch, mớrtfx i cảnqbe m giáxllh c đjupe ưjgns ợdkdq c hiểgmyd u lầkgwk m lớrtfx n trong nàzkrn y!
Ba Lạqfai c Y cũbqyd ng tỏsrzr ýnfrx Tiểgmyd u Bạqfai ch rờhlmj i đjupe i trưjgns ớrtfx c.
Nhưjgns ng Tiểgmyd u Bạqfai ch đjupe ứnfrx ng yêyltn n khôbfbi ng đjupe i. Anh khôbfbi ng muốzhte n xa Lạqfai c Y, cũbqyd ng khôbfbi ng muốzhte n thấdkdq y côbfbi bịdgec ủqfai y khuấdkdq t.
Anh vàzkrn Lạqfai c Y quảnqbe thựzpeg c chỉkaom chung sốzhte ng mưjgns ờhlmj i ngàzkrn y, cũbqyd ng quảnqbe thựzpeg c nằwktu m ngủqfai cùzxkv ng mộvtkr t cáxllh i chăzssv n, đjupe ãgdbg làzkrn m, anh làzkrn đjupe àzkrn n ôbfbi ng, anh chịdgec u tráxllh ch nhiệacgu m, anh khôbfbi ng trốzhte n tráxllh nh gìchpg !
Nếsrzr u khôbfbi ng phảnqbe i quơhlmj gậtxxf y lêyltn n đjupe ầkgwk u bọlgda n họlgda , vậtxxf y anh nhấdkdq t đjupe ịdgec nh đjupe ứnfrx ng thẳacgu ng che chởbfbi côbfbi ởbfbi sau lưjgns ng.
Kỷtwmw Mẫhgwc n cắifrr n răzssv ng, giơhlmj tay chỉkaom ngoàzkrn i cửrtfx a: “Nhàzkrn chútxxf ng tôbfbi i khôbfbi ng hoan nghêyltn nh cậtxxf u, mờhlmj i cậtxxf u đjupe i ra ngoàzkrn i!”
Tiểgmyd u Bạqfai ch dứnfrx t khoáxllh t nógdbg i: “Cháxllh u tớrtfx i cầkgwk u hôbfbi n, mặgoib c dùzxkv thờhlmj i gian cháxllh u vàzkrn Lạqfai c Y ởbfbi bêyltn n nhau ngắifrr n, nhưjgns ng chútxxf ng cháxllh u biếsrzr t bảnqbe n thâwodk n chútxxf ng cháxllh u đjupe ang làzkrn m gìchpg . Côbfbi ấdkdq y đjupe ãgdbg trưjgns ởbfbi ng thàzkrn nh, côbfbi ấdkdq y cógdbg quyềdpyz n tựzpeg lựzpeg a chọlgda n bạqfai n đjupe ờhlmj i!”
Lửrtfx a giậtxxf n củqfai a Kỷtwmw Mẫhgwc n liềdpyz n bốzhte c lêyltn n, bàzkrn trợdkdq n mắifrr t nhìchpg n Tiểgmyd u Bạqfai ch, tráxllh ch mắifrr ng: “Nógdbg chọlgda n ai cũbqyd ng khôbfbi ng chọlgda n cậtxxf u! Cậtxxf u nógdbg i đjupe i, cậtxxf u đjupe ãgdbg lừndqn a gạqfai t bao nhiêyltn u côbfbi gáxllh i?! Cậtxxf u gieo họlgda a nhâwodk n họlgda a hạqfai i lêyltn n đjupe ầkgwk u con gáxllh i tôbfbi i!”
Tiểgmyd u Bạqfai ch đjupe ứnfrx ng thẳacgu ng ngưjgns ờhlmj i, nógdbg i: “Cháxllh u khôbfbi ng cógdbg ! Cháxllh u khôbfbi ng lừndqn a gạqfai t bấdkdq t kỳzkrn côbfbi gáxllh i nàzkrn o, trưjgns ớrtfx c giờhlmj cháxllh u chưjgns a từndqn ng chạqfai m vàzkrn o phụmste nữckzf kháxllh c! Cháxllh u chỉkaom cógdbg mộvtkr t mìchpg nh Lạqfai c Y!”
“Cậtxxf u nógdbg i khôbfbi ng cógdbg làzkrn khôbfbi ng cógdbg ?” Cậtxxf u xem tôbfbi i làzkrn đjupe ứnfrx a bézxkv ba tuổhlcz i sao?!” Kỷtwmw Mẫhgwc n giậtxxf n đjupe ếsrzr n muốzhte n nổhlcz , sao bàzkrn cógdbg thểgmyd tin tưjgns ởbfbi ng lờhlmj i ngon tiếsrzr ng ngọlgda t củqfai a mộvtkr t thiếsrzr u gia đjupe àzkrn o hoa, con gáxllh i bàzkrn trẻlgda tuổhlcz i khôbfbi ng hiểgmyd u chuyệacgu n, bịdgec têyltn n lừndqn a gạqfai t nàzkrn y lừndqn a, bàzkrn sốzhte ng nhiềdpyz u năzssv m nhưjgns vậtxxf y, sao cógdbg thểgmyd tin tưjgns ởbfbi ng nhữckzf ng lờhlmj i quỷtwmw nàzkrn y!
Lútxxf c nàzkrn y, Kỷtwmw Nhu nógdbg i: “Chịdgec tin tưjgns ởbfbi ng lờhlmj i Tiểgmyd u Bạqfai ch! Chịdgec đjupe ãgdbg gặgoib p đjupe ứnfrx a nhỏsrzr nàzkrn y mấdkdq y lầkgwk n, tívtkr nh cáxllh ch vôbfbi cùzxkv ng tốzhte t.”
Kỷtwmw Mẫhgwc n nógdbg i: “Chịdgec , chịdgec mớrtfx i gặgoib p cậtxxf u ta mấdkdq y lầkgwk n, chịdgec cảnqbe m thấdkdq y cậtxxf u ta rấdkdq t tốzhte t? Chịdgec khôbfbi ng nghe lờhlmj i nhữckzf ng ngưjgns ờhlmj i kia lan truyềdpyz n sao?”
Kỷtwmw Nhu nógdbg i: “Lờhlmj i nhữckzf ng ngưjgns ờhlmj i bêyltn n ngoàzkrn i màzkrn em cũbqyd ng tin? Em tìchpg nh nguyệacgu n tin bọlgda n họlgda , cũbqyd ng khôbfbi ng tin con gáxllh i củqfai a chívtkr nh em?”
Hốzhte c mắifrr t Lạqfai c Y đjupe ỏsrzr bừndqn ng, cógdbg mộvtkr t giọlgda t nưjgns ớrtfx c mắifrr t rơhlmj i xuốzhte ng.
Mặgoib t Kỷtwmw Mẫhgwc n đjupe ầkgwk y bi phẫhgwc n: “Ngưjgns ờhlmj i kia truyềdpyz n sai sao? Em hỏsrzr i hai ngưjgns ờhlmj i quen biếsrzr t mấdkdq y ngàzkrn y, cógdbg thậtxxf t sựzpeg bịdgec ngưjgns ờhlmj i ta nógdbg i trútxxf ng khôbfbi ng, hai ngưjgns ờhlmj i họlgda trảnqbe lờhlmj i thếsrzr nàzkrn o? Khôbfbi ng phảnqbe i cógdbg tậtxxf t giậtxxf t mìchpg nh sao?”
Ba Lạqfai c Y vộvtkr i khuyêyltn n nhủqfai : “Bàzkrn cũbqyd ng khôbfbi ng hỏsrzr i rõmatv ngọlgda n nguồifrr n câwodk u chuyệacgu n, chỉkaom bằwktu ng mấdkdq y cuộvtkr c đjupe iệacgu n thoạqfai i củqfai a Lưjgns ơhlmj ng lãgdbg o phu nhâwodk n đjupe ãgdbg chọlgda c giậtxxf n bàzkrn ngay cảnqbe con gáxllh i cũbqyd ng khôbfbi ng nhậtxxf n?”
Tiể
Kỷ
“Mẹ
“Thế
Lạ
Ấ
Kỷ
Thẳ
Ba Lạ
Như
Anh và
Nế
Kỷ
Tiể
Lử
Tiể
“Cậ
Lú
Kỷ
Kỷ
Hố
Mặ
Ba Lạ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.