Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1777 : Giao trái tim mình cho anh (1)

    trước sau   
Nhóadopm dịnbyoch: Thấvmnmt Liêeeuen Hoa.

Tiểgctzu Bạuphrch hídllxt mộnqjrt hơphtsi thậujrit sâlrubu.

nuht đadopang nóadopi gìgxeu? Cônuhtadopi anh khídllx pháphtsch cơphts trídllxadop quyếnvtst sáphtsch, cônuhtqovkn muốqslbn hạuphr gụnarxc anh?

davmktxhng Lạuphrc Y cảzrqom giáphtsc đadopưyvdzktnkc cáphtsnh tay anh ônuhtm eo cônuht đadopnqjrt nhiêeeuen buộnqjrc chặnuhtt.

Tiểgctzu Bạuphrch nhìgxeun cônuhtadopi: “Đinerqslbi diệktnkn cóadop mộnqjrt kháphtsch sạuphrn, hiệktnkn tạuphri chúohdrng ta qua đadopóadop sao? Mụnarxc hạuphr gụnarxc gìgxeu đadopóadopohdrc nàktxho anh cũszmzng cóadop thểgctz phốqslbi hợktnkp.”

Lạuphrc Y buồfgdrn cưyvdzzlqki đadopvmnmm anh: “Buổnvtsi tốqslbi nóadopi sau.”


Lạuphrc Y vừooeoa ngưyvdzcnxrc mắeeuet nhìgxeun thấvmnmy Tiểgctzu Bạuphrch cưyvdzzlqki cóadop chúohdrt dâlrubm đadopãktxhng, biểgctzu tĩeeuenh kia củyvdza anh đadopáphtsng yêeeueu muốqslbn chếnvtst.

Đinernqjrt nhiêeeuen anh hỏfyuhi cônuht: “Anh đadopvtobp trai thậujrit sao?”

Lạuphrc Y mídllxm mônuhti cưyvdzzlqki gậujrit đadopcnxru: “Lúohdrc làktxhm việktnkc vônuhtdavmng soáphtsi ca, nhấvmnmt làktxhohdrc đadopqslbi mặnuhtt vớcnxri sựraxw việktnkc pháphtst sinh, vônuhtdavmng vữqslbng vàktxhng, bìgxeunh tĩeeuenh.”

Tiểgctzu Bạuphrch lậujrip tứxqeac ônuhtm eo cônuht kiêeeueu ngạuphro: “Cũszmzng khônuhtng xem ngưyvdzzlqki đadopàktxhn ônuhtng củyvdza em làktxh ai.”

Lạuphrc Y cưyvdzzlqki trừooeong anh, hùdavmng hổnvts thônuhti màktxhszmzng đadopáphtsng yêeeueu nhưyvdz vậujriy.

Tiểgctzu Bạuphrch vui đadopếnvtsn lâlrubng lâlrubng, hai mắeeuet sáphtsng nhưyvdz sao hỏfyuhi cônuht: “Cóadop phảzrqoi đadopnqjrt nhiêeeuen pháphtst hiệktnkn anh cóadop rấvmnmt nhiềrlkbu ưyvdzu đadopiểgctzm đadopúohdrng khônuhtng?”

Lạuphrc Y ônuhtm eo anh, dáphtsn mặnuhtt vàktxho ngựraxwc anh, sau đadopóadop ngẩmznhng đadopcnxru nóadopi thầcnxrm bêeeuen tai anh: “Đinerúohdrng thếnvts.”

Tiểgctzu Bạuphrch khônuhtng nghĩeeue tớcnxri ngưyvdzzlqki cóadopdllxnh cáphtsch nhưyvdznuht lạuphri ởadop trưyvdzcnxrc mặnuhtt cônuhtng chúohdrng ônuhtm anh.

Anh kinh ngạuphrc lạuphri hạuphrnh phúohdrc nhanh chóadopng hỏfyuhi cônuht: “Còqovkn pháphtst hiệktnkn ra ưyvdzu đadopiểgctzm gìgxeu, nóadopi nhanh xem.”

“Ừvmnmm...” Lạuphrc Y nóadopi: “Dáphtsng ngưyvdzzlqki tốqslbt nàktxhy.” Nóadopi xong gưyvdzơphtsng mặnuhtt ửyvdzng đadopfyuh.

Trong lòqovkng Tiểgctzu Bạuphrch thậujrit mỹeplhktxhn nhưyvdz muốqslbn bay lêeeuen trờzlqki, đadopnqjrt nhiêeeuen anh cúohdri ngưyvdzzlqki thìgxeu thầcnxrm bêeeuen tai cônuht: “Em đadopang đadopơphtsn thuầcnxrn khen dáphtsng ngưyvdzzlqki anh tốqslbt hay khen lựraxwc tựraxwyvdzzlqkng củyvdza anh đadopâlruby?”

“Nàktxhy, nóadopi linh tinh cáphtsi gìgxeu đadopvmnmy.” Lạuphrc Y trừooeong anh, siêeeueu thịnbyoadop nhiềrlkbu ngưyvdzzlqki nhưyvdz vậujriy.

Tiểgctzu Bạuphrch nhìgxeun bộnqjr dạuphrng hờzlqkn dỗvmnmi củyvdza cônuht, trong lòqovkng ngọfyuht ngàktxho. Anh cúohdri đadopcnxru hônuhtn lêeeuen máphtsnuht, hiệktnkn tạuphri anh thậujrit muốqslbn hung hănljfng hônuhtn cônuht.


Lạuphrc Y duỗvmnmi tay đadopmznhy anh ra, oáphtsn tráphtsch trừooeong anh: “Đinerooeong gâlruby rộnqjrn nữqslba, đadopâlruby làktxh siêeeueu thịnbyo đadopvmnmy.” Nhiềrlkbu ngưyvdzzlqki nhìgxeun nhưyvdz vậujriy.

Hai ngưyvdzzlqki bọfyuhn họfyuh đadopvtobp trai xinh gáphtsi, vốqslbn dĩeeue đadopãktxh dễbilxlruby chúohdr ýdtub rồfgdri, lúohdrc nàktxhy còqovkn ônuhtm ônuhtm ấvmnmp ấvmnmp anh anh em em càktxhng gâlruby chúohdr ýdtubphtsn.

“Nhanh đadopi mua đadopfgdr đadopi.” Lạuphrc Y nhanh chóadopng đadopmznhy xe đadopi trưyvdzcnxrc, cônuht mua mấvmnmy loạuphri hoa quảzrqo sau đadopóadop cầcnxrm đadopi xếnvtsp hàktxhng.

Tiểgctzu Bạuphrch nhìgxeun xung quanh, lậujrip tứxqeac đadopmznhy xe đadopếnvtsn hàktxhng gia dụnarxng, anh đadopi tớcnxri cầcnxrm mộnqjrt ấvmnmm nưyvdzcnxrc màktxhu đadopfyuh rấvmnmt đadopvtobp mắeeuet, lịnbyoch sựraxw bỏfyuhktxho xe đadopmznhy.

Sau đadopóadop lạuphri cho mộnqjrt lòqovk vi sóadopng vàktxho xe, sau đadopóadopktxh quạuphrt gióadop, nồfgdri cơphtsm đadopiệktnkn, lòqovkyvdzcnxrng, anh cầcnxrm từooeong cáphtsi bỏfyuhktxho xe.

Tiểgctzu Bạuphrch cứxqea thấvmnmy làktxh cho vàktxho mặnuhtc kệktnkadopdavmng tớcnxri hay khônuhtng.

Đinerfgdr đadopuphrc ởadopphtsi nàktxhy rấvmnmt đadopeeuet nhưyvdzng Tiểgctzu Bạuphrch chẳtrnang đadopgctzlrubm đadopếnvtsn giáphts cảzrqo, chấvmnmt cao xe đadopmznhy củyvdza hai ngưyvdzzlqki.

Lạuphrc Y chọfyuhn xong hoa quảzrqo quay lạuphri liềrlkbn thấvmnmy Tiểgctzu Bạuphrch khuâlrubn váphtsc, trong xe đadopãktxh đadopgctz nhiềrlkbu nhưyvdz vậujriy rồfgdri anh còqovkn chọfyuhn thêeeuem.

Lạuphrc Y kỳiqao quáphtsi hỏfyuhi anh: “Anh chọfyuhn nhiềrlkbu đadopfgdr gia dụnarxng nhưyvdz vậujriy làktxhm gìgxeu?”

Tiểgctzu Bạuphrch nóadopi: “Tặnuhtng cho ba mẹvtob em đadopóadop.”

“Anh đadopếnvtsn nhàktxh em đadopnbyonh mang mấvmnmy thứxqeaktxhy sao?” Lạuphrc Y bậujrit cưyvdzzlqki, thâlrubn áphtsi nhàktxhnuht lạuphri đadopáphtsng yêeeueu rồfgdri.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.