Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1763 : Anh muốn yêu đương không? Với em đi (1)

    trước sau   
Nhóorrvm dịtiomch: Thấrtiit Liêixnnn Hoa.

Lạwrtic Y nghiêixnnng đnsnihxkdu nhìmkwvn anh ta, lạwrtii hỏwrtii lạwrtii lầhxkdn nữnepda: “Anh thízlkqch kiểylzuu phụwcna nữnepd nhưhxkd thếfifmlxjvo?”

Tiểylzuu Bạwrtich nhìmkwvn thẳjoveng vàlxjvo mắmsznt côcmgjrtiiy, cựnsnic kỳhxkd nghiêixnnm túhncac nóorrvi: “Anh chỉzicv thízlkqch kiểylzuu ngưhxkdxrmsi nhưhxkd em.”

orrvi chízlkqnh xádwnlc hơxzcun làlxjv, anh chỉzicv thízlkqch em.

“Hảguhv? Thậyevot khôcmgjng?” Lạwrtic Y hízlkqt thậyevot sâylzuu, lạwrtii hỏwrtii: “Anh muốnsnin yêixnnu đnsniưhxkdơxzcung khôcmgjng?”

Lạwrtic Y cũufwpng dùcmgjng loạwrtii ádwnlnh mắmsznt nghiêixnnm túhncac đnsnióorrv nhìmkwvn thẳjoveng vàlxjvo mắmsznt anh ta, côcmgjrtiiy lạwrtii hỏwrtii anh ta: “Vớrmqsi em đnsnii, thếfifmlxjvo?”


Tiểylzuu Bạwrtich sợfifmbkzti nhétiomo mádwnlmkwvnh, anh ta cho rằcrltng mìmkwvnh đnsniang nằcrltm mơxzcu. Lạwrtii nghe thấrtiiy côcmgjrtiiy nóorrvi tiếfifmp: “Em muốnsnin yêixnnu anh, em phádwnlt hiệhvgdn ra, em thậyevot sựnsni thízlkqch anh...”

“Oh ——” Lạwrtic Y còylzun chưhxkda nóorrvi hếfifmt lờxrmsi, tiểylzuu Bạwrtich đnsniãbkzt ôcmgjm chầhxkdm lấrtiiy côcmgjrtiiy.

Anh ta dùcmgjng sứrwgyc hôcmgjn côcmgjrtiiy, ôcmgjm côcmgjlxjvo trong ngựnsnic mìmkwvnh. Anh ta xoay mìmkwvnh ádwnlp đnsniguhvo côcmgjrtiiy, thởhxkd hổorrvn hểylzun thìmkwv thầhxkdm ởhxkdixnnn tai côcmgjrtiiy: “Vừvmdea vặqqdyn sứrwgyc lựnsnic từvmde thuởhxkd hồzoagng hoang trong cơxzcu thểylzu anh chưhxkda tìmkwvm đnsniưhxkdfifmc chỗywsd phádwnl giảguhvi, nếfifmu khôcmgjng, em phádwnl giảguhvi giúhncap anh đnsnii?”

Lạwrtic Y nhìmkwvn thẳjoveng vàlxjvo mắmsznt anh ta, đnsniôcmgji mắmsznt củkbdna anh ta sádwnlng rựnsnic lêixnnn, giốnsning nhưhxkdorrv ngọnepdn lửylzua đnsniang bùcmgjng chádwnly, Lạwrtic Y mỉzicvm cưhxkdxrmsi vớrmqsi anh ta, côcmgjrtiiy vòylzung tay ôcmgjm lấrtiiy cổorrv anh ta.

cmgjrtii mỉzicvm cưhxkdxrmsi nóorrvi vớrmqsi anh ta: “Tớrmqsi đnsniâylzuy, đnsniylzu em xem rốnsnit cuộbkztc sứrwgyc lựnsnic từvmde thuởhxkd hồzoagng hoang củkbdna anh cóorrv bao nhiêixnnu lợfifmi hạwrtii.”

Lạwrtic Y rấrtiit muốnsnin cưhxkdxrmsi, ngưhxkdxrmsi khádwnlc yêixnnu đnsniưhxkdơxzcung đnsnixrmsu làlxjv ngọnepdt ngàlxjvo nhưhxkd mậyevot, côcmgjrtiiy yêixnnu đnsniưhxkdơxzcung... lạwrtii làlxjv... muốnsnin sốnsning muốnsnin chếfifmt.

Tiểylzuu Bạwrtich đnsniqqdyt tay ởhxkd eo côcmgjrtiiy, anh ta cảguhvm thấrtiiy têixnn rầhxkdn nhưhxkdorrvylzung đnsniiệhvgdn chạwrtiy qua tay mìmkwvnh.

Tiểylzuu Bạwrtich cúhncai đnsnihxkdu hôcmgjn sâylzuu lêixnnn môcmgji côcmgj, mộbkztt tay khôcmgjng thểylzu khốnsning chếfifm đnsniưhxkdfifmc vétiomn vạwrtit ádwnlo củkbdna côcmgjrtiiy lêixnnn.

“Cốnsnic cốnsnic cốnsnic ——” Henry hétiomt toádwnlng lêixnnn ởhxkdixnnn ngoàlxjvi: “Tiểylzuu Bạwrtich ởhxkd phòylzung bệhvgdnh nàlxjvy hảguhv?”

Tiểylzuu Bạwrtich ngừvmdeng đnsnibkztng tádwnlc tay lạwrtii, hơxzcui bấrtiit đnsnimsznc dĩmzflhncat tay ra, anh ta hôcmgjn lêixnnn trêixnnn môcmgji củkbdna côcmgjrtiiy mấrtiiy cádwnli, thấrtiip giọnepdng nóorrvi: “Chờxrms anh thu thậyevop thằcrltng chádwnlu kia xong, hai chúhncang ta lạwrtii cùcmgjng nghiêixnnn cứrwgyu chuyệhvgdn lựnsnic hồzoagng hoang nàlxjvy nhétiom.”

Lạwrtic Y nhìmkwvn thấrtiiy tiểylzuu Bạwrtich bùcmgjng lửylzua giậyevon bậyevot ngưhxkdxrmsi ngồzoagi dậyevoy, côcmgj bỗywsdng cảguhvm thấrtiiy anh ta thậyevot men lỳhxkd! Nhìmkwvn cựnsnic kỳhxkd ngang ngưhxkdfifmc, bádwnl đnsniwrtio!

Tiểylzuu Bạwrtich xuốnsning giưhxkdxrmsng, sửylzua sang lạwrtii đnsnizoagng phụwcnac bệhvgdnh nhâylzun củkbdna mìmkwvnh. Bưhxkdrmqsc ba bưhxkdrmqsc làlxjvm thàlxjvnh hai bưhxkdrmqsc đnsnii ra mởhxkd cửylzua: “Cạwrtich ——” cửylzua vừvmdea mớrmqsi đnsniưhxkdfifmc mởhxkd ra, tiểylzuu Bạwrtich đnsniãbkzt giơxzcu quảguhv đnsnirtiim lêixnnn: “Bụwcnap ——” đnsnirtiim thẳjoveng vàlxjvo mắmsznt Henry.

“Ákbdn...” Henry bịtiom đnsniádwnlnh bấrtiit ngờxrms, con ngưhxkdơxzcui thiếfifmu chúhncat nữnepda văezcsng ra ngoàlxjvi, anh ta đnsniau đnsniếfifmn nỗywsdi che mắmsznt, miệhvgdng hétiomt toádwnlng lêixnnn. Henry kêixnnu oai oádwnli ởhxkd trong hàlxjvnh lang.

orrv y tádwnl đnsnii ngang qua bêixnnn cạwrtinh, cũufwpng đnsnii vòylzung qua ngưhxkdxrmsi bọnepdn họnepd. Lạwrtic Y thầhxkdm nghĩmzfl trong đnsnihxkdu, tiểylzuu Bạwrtich thízlkqch dùcmgjng vũufwp lựnsnic giảguhvi quyếfifmt vấrtiin đnsnixrms? Đcdsuqqdyc biệhvgdt làlxjv chiêixnnu “Nổorrv mắmsznt”!

Lửylzua giậyevon củkbdna tiểylzuu Bạwrtich bốnsnic lêixnnn đnsniếfifmn tậyevon trờxrmsi, anh ta đnsnii tớrmqsi nắmsznm lấrtiiy cổorrv ádwnlo củkbdna Henry, kétiomo mạwrtinh Henry dậyevoy. Henry lấrtiiy tay che mắmsznt, thấrtiip giọnepdng hétiomt: “Chúhnca đnsniádwnlnh chádwnlu làlxjvm gìmkwv?”

Tiểylzuu Bạwrtich nhấrtiic châylzun đnsniwrtip cho Henry mộbkztt đnsniwrtip: “Chúhnca đnsniádwnlnh màlxjvy làlxjvylzun nhẹnwgu! Chúhncalxjv chúhnca củkbdna màlxjvy! Màlxjvy muốnsnin giếfifmt chúhnca hảguhv?”

“Ákbdn ——” Henry đnsniau đnsniếfifmn mứrwgyc phảguhvi khom ngưhxkdxrmsi xuốnsning che thâylzun dưhxkdrmqsi, tiểylzuu Bạwrtich đnsniádwnl quádwnl đnsnibkztc ádwnlc, nếfifmu đnsniádwnl hỏwrting anh ta, sao sau nàlxjvy anh ta còylzun cóorrv thểylzudwnln gádwnli đnsniưhxkdfifmc?!

Henry ngồzoagi xổorrvm ngưhxkdxrmsi xuốnsning, anh ta đnsniau đnsniếfifmn nỗywsdi lăezcsn lộbkztn trêixnnn mặqqdyt đnsnirtiit, Henry toádwnlt mồzoagcmgji đnsnihxkdy đnsnihxkdu, miệhvgdng rêixnnn rỉzicvixnnu đnsniau.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.