Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 171 : Lại trêu chọc (1)

    trước sau   
Nhómzytm dịvjrich: Thấkvpbt Liêfalrn Hoa

Diệckjfp Đkwjvìnaksnh thởmkhu gấkvpbp đxdfecpneu làhmnzrfvvi nómzytng.

Nếhutau nómzyti chuyệckjfn xấkvpbu hổxdfe nhấkvpbt trêfalrn đxdfertmji nàhmnzy làhmnznaks, thìnaks giâxeiny phúlpelt nàhmnzy ngoạoblli trừzsgsjeil thìnaks khôjeilng còflppn ai kháhaaic rồixvsi.

“Ai bảwgyco anh chắzkpvn em.” Côjeil khôjeilng nhậkvpbn sai ngưkvpbvjric lạoblli còflppn cắzkpvn ngưkvpbvjric.

Thu tay che lạoblli khuôjeiln mặxfwbt đxdfectya áhaaiu, khôjeilng tệckjf, may màhmnz khôjeilng bậkvpbt đxdfeèqvgnn nếhutau khôjeilng thìnaksjeil quáhaai quẫvjrin báhaaich rồixvsi.

“Thậkvpbt làhmnz đxdfexzjmt tiềcpnen màhmnz, lắzkpvp nhiềcpneu camera nhưkvpb vậkvpby làhmnzm cáhaaii gìnaks? Giờrtmj thìnaks tốxzjmt chưkvpba? Đkwjvcpneu bịvjri ngưkvpbrtmji ta nhìnaksn hếhutat rồixvsi.”


obllng Vi khôjeilng nghĩhmnz đxdfeưkvpbvjric nhiềcpneu nhưkvpb vậkvpby, chỉooes muốxzjmn cầvmbem khăoblln tắzkpvm quấkvpbn ngưkvpbrtmji nhanh chómzytng chạoblly đxdfei, kếhutat quảwgyc… pháhaait hiệckjfn khăoblln tắzkpvm rơrfvvi đxdfeekxjng xa côjeil vớlmzmi khôjeilng tớlmzmi.

kvpblmzmi áhaainh trăobllng, thâxeinn thểqjsmhaainh nhuậkvpbn trơrfvvn bómzytng lộxein ra.

Ákwjvnh mắzkpvt Diệckjfp Đkwjvìnaksnh nhìnaksn chằekxjm chằekxjm thâxeinn thểqjsm củkvpba côjeil, áhaainh mắzkpvt pháhaait sáhaaing, khôjeilng thèqvgnm chớlmzmp nhìnaksn chằekxjm chằekxjm, áhaainh sáhaaing trong mắzkpvt nhưkvpb áhaainh sáhaaing bêfalrn trong đxdfeôjeili mắzkpvt con sómzyti, sáhaaing mộxeint cáhaaich lạobll thưkvpbrtmjng.

jeil vẫvjrin muốxzjmn đxdfei.

Anh giữfecc chặxfwbt lấkvpby côjeil: “Em muốxzjmn cho ngưkvpbrtmji ta nhìnaksn sạobllch sẽqvgn sao?” Bàhmnzn tay ấkvpbm áhaaip củkvpba anh ôjeilm côjeilhmnzo lòflppng.

haaii tómzytc ưkvpblmzmt đxdfevjrim củkvpba côjeil chạobllm vàhmnzo ngưkvpbrtmji anh, anh đxdfeưkvpba tay vélmzmn lêfalrn, hai tay xuyêfalrn qua tómzytc côjeil, cứfalr thểqjsm nhìnaksn chằekxjm chằekxjm gưkvpbơrfvvng mặxfwbt vàhmnz thâxeinn thểqjsmjeil.

“Đkwjvzsgsng ầvmbem ĩhmnz nữfecca.” Lăobllng Vi xấkvpbu hổxdfe muốxzjmn chếhutat rồixvsi, theo bảwgycn năobllng muốxzjmn nằekxjm úlpelp sấkvpbp trêfalrn mặxfwbt đxdfekvpbt, cảwgyc ngưkvpbrtmji mềcpnem nhũdbwxn dáhaain vàhmnzo, Diệckjfp Đkwjvìnaksnh hừzsgs mộxeint tiếhutang.

“Đkwjvzsgsng ầvmbem ĩhmnz nữfecca, đxdfei lấkvpby giúlpelp em bộxein quầvmben áhaaio đxdfei.” Lăobllng Vi muốxzjmn cầvmbem khăoblln tắzkpvm nhưkvpbng khôjeilng làhmnzm cáhaaich nàhmnzo vớlmzmi tớlmzmi đxdfeưkvpbvjric. Khôjeilng dáhaaim làhmnzm đxdfexeinng táhaaic lớlmzmn sợvjri ngưkvpbrtmji ta thấkvpby đxdfeưkvpbvjric.

jeilhmnzng đxdfexeinng sắzkpvc mặxfwbt Diệckjfp Đkwjvìnaksnh càhmnzng kìnaks quáhaaii.

“Anh nhắzkpvm mắzkpvt lạoblli.” tưkvpb thếhuta xấkvpbu hổxdfe muốxzjmn chếhutat, côjeil hậkvpbn khôjeilng thểqjsmnaksm cáhaaii lỗcgyg đxdfeqjsm chui vàhmnzo.

Diệckjfp Đkwjvìnaksnh cốxzjm ýpkiv trêfalru chọagbjc côjeil: “Vìnaks sao anh phảwgyci nhắzkpvm? Nhìnaksn vợvjrinaksnh làhmnz chuyệckjfn hợvjrip pháhaaip, em cómzyt kiệckjfn lêfalrn tòflppa áhaain cũdbwxng khôjeilng kiệckjfn đxdfeưkvpbvjric anh tộxeini phi lễgmxv.”

obllng Vi hậkvpbn khôjeilng thểqjsm mộxeint cưkvpblmzmc đxdfeobllp chếhutat anh.

Anh mỉooesm cưkvpbrtmji côjeil ýpkivlmzmng râxeinu cọagbj cọagbjfalrn vai côjeil, Lăobllng Vi khôjeilng chịvjriu nổxdfei nhấkvpbt làhmnz chuyệckjfn nàhmnzy…


Cảwgycm giáhaaic bịvjri đxdfeâxeinm đxdfeâxeinm làhmnzm cho côjeil muốxzjmn bỏctya cong chếhutat anh.

Đkwjvxeint nhiêfalrn mộxeint chiếhutac áhaaio khoáhaaic lêfalrn ngưkvpbrtmji côjeil.

obllng Vi nhìnaksn anh, chỉooes thấkvpby anh nhẹxzjm nhàhmnzng nhìnaksn côjeil. Thìnaks ra… anh đxdfeưkvpba tay lấkvpby áhaaio khoáhaaic củkvpba mìnaksnh khoáhaaic cho côjeil.

obllng Vi nhanh chómzytng từzsgs sofa nhảwgycy xuốxzjmng, nhặxfwbt khăoblln tắzkpvm lêfalrn nhưkvpbng sợvjri bẩfopan rồixvsi lạoblli khôjeilng quấkvpbn nữfecca.

“Em vàhmnzo phòflppng mặxfwbc quầvmben áhaaio đxdfei.” Diệckjfp Đkwjvìnaksnh che chắzkpvn cho côjeil rồixvsi đxdfefopay côjeilhmnzo phòflppng ngủkvpb.

obllng Vi lộxeinc cộxeinc vàhmnzo phòflppng thay quầvmben áhaaio, cầvmbem áhaaio ngủkvpb sợvjrii tơrfvvhmnzu trắzkpvng mặxfwbc vàhmnzo sau đxdfeómzyt mớlmzmi ra ngoàhmnzi.

“Anh chạoblly tớlmzmi phòflppng em làhmnzm gìnaks?”

jeil vừzsgsa nómzyti vừzsgsa bậkvpbt đxdfeèqvgnn lêfalrn, đxdfeèqvgnn thủkvpby tinh xa hoa xinh đxdfexzjmp sáhaaing lêfalrn, hai ngưkvpbrtmji theo bảwgycn năobllng nheo mắzkpvt.

“Gỡuvrn camera…” Diệckjfp Đkwjvìnaksnh khoanh hai tay trưkvpblmzmc ngựmpxcc đxdfefalrng dựmpxca vàhmnzo tưkvpbrtmjng, lúlpelc nàhmnzy anh vẫvjrin chưkvpba bìnaksnh thưkvpbrtmjng trởmkhu lạoblli, biểqjsmu tìnaksnh trêfalrn mặxfwbt lưkvpbrtmji biếhutang, trong mắzkpvt còflppn mộxeint chúlpelt mịvjri hoặxfwbc.

obllng Vi xấkvpbu hổxdfe quay đxdfevmbeu đxdfei.

jeil cầvmbem giấkvpby tờrtmj đxdfei tớlmzmi bàhmnzn làhmnzm việckjfc, chỉooes sợvjri tốxzjmi nay lạoblli phảwgyci thứfalrc đxdfeêfalrm rồixvsi.

jeil cầvmbem búlpelt vẽqvgn mộxeint hồixvsi, Diệckjfp Đkwjvìnaksnh gỡuvrn hếhutat camera sau đxdfeómzyt đxdfefalrng sau lưkvpbng côjeil.

Nhìnaksn côjeil mộxeint hồixvsi mớlmzmi nómzyti: “Vẽqvgn khôjeilng tệckjf nhưkvpbng quáhaaihaaing rồixvsi.”

“Cáhaaii gìnaksrfvv?” Lăobllng Vi ngẩfopang đxdfevmbeu nhìnaksn anh.

hmnzng mi anh cong vúlpelt, áhaainh mắzkpvt đxdfeen nháhaaiy nhìnaksn chằekxjm chằekxjm vàhmnzo côjeil.

kvpbơrfvvng mặxfwbt tuấkvpbn mỹsqok nghiêfalrm túlpelc, anh đxdfefalrng sau lưkvpbng côjeil, hơrfvvi thởmkhu nam tíjeilnh lậkvpbp tứfalrc bao trùlmzmm ngưkvpbrtmji côjeil.

Anh cầvmbem búlpelt, cúlpeli ngưkvpbrtmji, đxdfeơrfvvn giảwgycn vẽqvgnhmnzi nélmzmt búlpelt lêfalrn bứfalrc tranh.

obllng Vi đxdfeáhaainh tay anh: “Nàhmnzy, anh khôjeilng cầvmben đxdfexdfei nhưkvpb vậkvpby, nhưkvpb vậkvpby sẽqvgn đxdfexdfei… tuy thuậkvpbn mắzkpvt hơrfvvn… nhưkvpbng làhmnzm giảwgycm đxdfei rấkvpbt nhiềcpneu cáhaaijeilnh.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.