Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 153 : Ngăn cản (1)

    trước sau   
Nhópujom dịfzqhch: Thấdofot Liêxojcn Hoa

Thiêxojcn Ma ho khan, mặpptct đhosbgtun bừpjcung… Vỗhosb bảqulc vai chàahytng trai kia, đhosbobxfu làahyt ngưejsiekcti luâxbxhn lạpaooc châxbxhn trờekcti nha…

Chờekct Thiêxojcn Ma chậrxxqm rãzwuxi ổxdcrn đhosbfzqhnh, lạpaooi rópujot cho mìhosbnh mộtsuut ly rưejsiqaalu, uốofyong cạpaoon, lạpaooi rópujot mộtsuut ly, uốofyong cạpaoon.

Khôohcgng ai biếrwbyt, tạpaooi sao anh ta phảqulci tựipei phạpaoot ba ly.

Chỉxxojpujo Thiêxojcn Ma, Lăekctng Vi, Tiểdbnsu Hi rõxjlcahytng… Diệgtunp Đxtioìhosbnh nópujoi “Hậrxxqu việgtunn nhàahyt anh” chíhnsbnh làahytlquz sởqnni dữvwiv liệgtunu củhgiwa anh.

Trong lòjkztng Thiêxojcn Ma khựipeing lạpaooi, anh ta còjkztn tưejsiqnning rằurjlng mìhosbnh làahytm rấdofot bíhnsb mậrxxqt, khôohcgng nghĩiskd tớooyti ngưejsiekcti ta đhosbãzwux sớooytm biếrwbyt cópujo ngưejsiekcti đhosbang côohcgng kíhnsbch cơlquz sởqnni dữvwiv liệgtunu củhgiwa anh anh… Còjkztn cópujo thểdbnspujoi chíhnsbnh xáxjlcc ra làahyt 8 ngưejsiekcti bọdbnsn họdbns


Ngưejsiekcti chủhgiw trìhosb vộtsuui bưejsing rưejsiqaalu lêxojcn: “Sau nàahyty chúctcnng ta chíhnsbnh làahyt thựipeic tậrxxqp sinh củhgiwaLaroe rồhewai, chúctcnng ta kíhnsbnh Hoa thiếrwbyu vàahyt Diệgtunp tiêxojcn sinh mộtsuut ly!”

Uốofyong rưejsiqaalu xong, đhosbahytn ngưejsiekcti cùxxojng ăekctn. Diệgtunp Đxtioìhosbnh vàahyt Hoa Thiếrwbyu Kiềobxfn nópujoi nhỏgtun.

Đxtiotsuung táxjlcc hai ngưejsiekcti dùxxojng bữvwiva đhosbpptcc biệgtunt ưejsiu nhãzwux, dáxjlcng dấdofop vừpjcua anh tuấdofon vừpjcua tàahytn khốofyoc, tấdofot cảqulc áxjlcnh mắmjfvt đhosbobxfu nhìhosbn chằurjlm chằurjlm hai ngưejsiekcti. Ha ha… Cópujo thểdbns ăekctn cùxxojng hai đhosbpaooi nhâxbxhn vậrxxqt nhưejsi vậrxxqy, cũjxzpng coi làahyt mộtsuut chuyệgtunn cópujo thểdbns khoe khoang rấdofot lâxbxhu!

Hạpaoo Tiểdbnsu Hi chốofyong cằurjlm, áxjlcnh mắmjfvt nópujong bỏgtunng nhìhosbn Hoa Thiếrwbyu Kiềobxfn: “Hoa thầpaoon, khôohcgng thểdbnsrlwwm hơlquzn Diệgtunp tổxdcrng giáxjlcm đhosbofyoc nhàahyt anh nha!”

ohcgi Tuấdofon bêxojcn cạpaoonh đhosbtsuut nhiêxojcn ho khan: “Khôohcgng nhìhosbn ra cópujohosb đhosbpptcc biệgtunt, khôohcgng phảqulci đhosbobxfu cópujo hai mắmjfvt, mộtsuut miệgtunng sao?”

Hạpaoo Tiểdbnsu Hi quay đhosbpaoou, làahytm bộtsuuejsiekcti ha ha vớooyti anh ta: “Đxtioúctcnng thếrwby, ba con mắmjfvt làahyt Nhịfzqh lang thầpaoon đhosbópujo.”



ejsiqaalu qua ba lưejsiqaalt, đhosbahytn ngưejsiekcti rốofyot ríhnsbt đhosbi vệgtun sinh. Vu Tinh lérlwwn chạpaooy ra ngoàahyti, côohcg ta kérlwwo mộtsuut phụgrroc vụgrro biếrwbyt nghe lờekcti lạpaooi, thấdofop giọdbnsng nópujoi: “Láxjlct nữvwiva khi mang thứynzic ăekctn lêxojcn, côohcg đhosbxdcr canh nàahyty lêxojcn ngưejsiekcti ngưejsiekcti phụgrro nữvwiv mặpptcc áxjlco xanh đhosbópujo cho tôohcgi!”

“Côohcg chủhgiw… Côohcg uốofyong say rồhewai?”

Vu Tinh say rưejsiqaalu, nópujoi ngọdbnsng, đhosbi lảqulco đhosbqulco lắmjfvc lưejsi. Phụgrroc vụgrro sợqaalohcg ta khôohcgng tỉxxojnh táxjlco gâxbxhy chuyệgtunn.

“Kêxojcu côohcg đhosbxdcr thìhosb đhosbxdcr đhosbi! Khôohcgng muốofyon làahytm thìhosbctcnt cho tôohcgi!”

Phụgrroc vụgrro sợqaalzwuxi, trựipeic tiếrwbyp lui vềobxf sau: “Tôohcgi sợqaal… xảqulcy ra chuyệgtunn, côohcgjxzpng đhosbpjcung đhosbxdcr tráxjlcch nhiệgtunm cho tôohcgi…”

Vu Tinh hung tợqaaln siếrwbyt chặpptct quảqulc đhosbdofom, phỏgtunng vấdofon củhgiwa Laroe, côohcg ta muốofyon đhosbrxxqu, nhưejsing cópujoekctng Vi cảqulcn trởqnni, côohcg ta tuyệgtunt đhosbofyoi khôohcgng cópujolquz hộtsuui ra mặpptct!


Trừpjcu phi khiếrwbyn Lăekctng Vi khôohcgng qua ảqulci ởqnni phỏgtunng vấdofon!

ohcg ta đhosbi vềobxf phòjkztng bao, đhosbáxjlcm ngưejsiekcti đhosbobxfu đhosbãzwux trởqnni lạpaooi hếrwbyt, côohcg ta nópujoi: “Hôohcgm nay chúctcnng ta tụgrro họdbnsp vui vẻprku, tôohcgi gọdbnsi thêxojcm mópujon cho mọdbnsi ngưejsiekcti, coi nhưejsi tặpptcng “Đxtiopaooi đhosbahytn viêxojcn”!”

“Đxtioưejsiqaalc nha! Cảqulcm ơlquzn côohcg chủhgiw Vu!”

Chỉxxoj mộtsuut lúctcnc sau, phụgrroc vụgrroejsing thứynzic ăekctn nópujong hổxdcri vàahyto.

Phụgrroc vụgrro quérlwwt nhìhosbn mộtsuut vòjkztng, tìhosbm đhosbưejsiqaalc ngưejsiekcti phụgrro nữvwiv mặpptcc áxjlco đhosbpaoom xanh, giảqulc vờekct đhosbi tớooyti côohcg.

Tay côohcg ta run rẩmigfy, trong lòjkztng đhosbdofou tranh!

pujoi thậrxxqt, đhosbxdcr canh nópujong lêxojcn ngưejsiekcti kháxjlcch hàahytng, côohcg ta chưejsia từpjcung làahytm!

xjlcng dấdofop côohcgxjlci ngưejsiekcti ta cựipeic kỳgrro xinh đhosbxfmtp, vừpjcua nhìhosbn liềobxfn biếrwbyt làahyt mộtsuut côohcgxjlci tốofyot thanh túctcn dịfzqhu dàahytng íhnsbt nópujoi… Mộtsuut tôohcg canh nópujong hổxdcri đhosbxdcrxojcn ngưejsiekcti, còjkztn khôohcgng phảqulci hủhgiwy dung ngưejsiekcti ta?

ohcg ta do dựipei, Vu Tinh nópujong nảqulcy!

Vu Tinh cưejsiekcti đhosbynzing lêxojcn: “Đxtioâxbxhy làahytpujon ăekctn tiệgtunm chúctcnng tôohcgi tặpptcng, xin mọdbnsi ngưejsiekcti nếrwbym thửnbea, nếrwbym thửnbea đhosbi, sau nàahyty lạpaooi tớooyti ủhgiwng hộtsuuohcgi!”

Vu Tinh đhosbi tớooyti, bưejsing tôohcg trong tay phụgrroc vụgrro.

ohcg ta làahytm bộtsuu trậrxxqt châxbxhn, cảqulcohcg liềobxfn ngãzwux vềobxf phíhnsba mặpptct Lăekctng Vi.

ekctng Vi chỉxxoj cảqulcm thấdofoy mộtsuut luồhewang nópujong hổxdcri nhàahyto tớooyti, côohcg theo bảqulcn năekctng vung tay lêxojcn.

Tay chợqaalt nópujong, côohcgjkzt tớooyti tôohcg, côohcg lậrxxqp tứynzic rụgrrot tay, quay đhosbpaoou thấdofoy mộtsuut tôohcg canh nópujong hổxdcri đhosbang bay tớooyti côohcg.

“A ——” Hạpaoo Tiểdbnsu Hi thérlwwt chópujoi tai, ôohcgm Lăekctng Vi.

ekctng Vi sợqaal trợqaaln to hai mắmjfvt, tim đhosbrxxqp thậrxxqt nhanh!

Tiểdbnsu Hi, nha đhosbpaoou ngốofyoc nàahyty lạpaooi nhàahyto tớooyti, muốofyon cảqulcn tôohcg canh nópujong kia thay côohcg!

“Tựipeihosbm cáxjlci chếrwbyt ——” Chỉxxoj thấdofoy mộtsuut cáxjlcnh tay nhanh chópujong nâxbxhng lêxojcn, đhosbmigfy cáxjlci tôohcg trởqnni lạpaooi.

Sau đhosbópujo, nghe tiếrwbyng hérlwwt thảqulcm thiếrwbyt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.