Y Đạo Quan Đồ

Chương 487-3 : Căn phòng nhỏ (3)

    trước sau   
Giờizwg hắrpdjn đuyvyãawih hiểpoycu rấxhfbt rõntuk, mìqdpgnh từeyvxuyqou đuyvyãawih khôqpmong phảsjaai làrrdf ngưotcfizwgi Đxwvignsui Tùowgay nữupnqa rồthqai, hắrpdjn làrrdf mộowgat đuyvysjaang viêowgan, mộowgat cáehxxn bộowga nhàrrdfotcfobiec, trong đuyvyknntu lạgnsui toàrrdfn làrrdfotcfotcfsliong tàrrdfn dưotcf phong kiếsgxcn, tưotcfotcfsliong củnxlea hắrpdjn đuyvyang xảsjaay ra mâuyqou thuẫansen kịoxjkch liệafaot vớobiei hìqdpgnh tháehxxi nhậcxbrn thứknntc củnxlea xãawih hộowgai mớobiei, ai đuyvyúzjleng ai sai? Thậcxbrt làrrdf khôqpmong thểpoyc hiểpoycu đuyvyưotcfzhczc.Ởpxso Đxwvignsui Tùowgay việafaoc năilwhm thêowga bảsjaay thiếsgxcp làrrdf chuyệafaon đuyvyưotcfơrrdfng nhiêowgan, nhưotcfng bâuyqoy giờizwgehxx lạgnsui bịoxjk pháehxxn làrrdf trọsjaang tộowgai, ởslio Đxwvignsui Tùowgay tay tráehxxi ôqpmom mộowgat ngưotcfizwgi tay phảsjaai ôqpmom mộowgat ngưotcfizwgi đuyvyưotcfzhczc gọsjaai làrrdf phong lưotcfu, nhưotcfng bâuyqoy giờizwg ngưotcfizwgi ta gọsjaai đuyvyóehxxrrdf vấxhfbn đuyvynnssehxxc phong, gọsjaai làrrdf giởslio tròawihotcfu manh.

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng ôqpmom đuyvyknntu mộowgat hồthqai rồthqai nóehxxi: “Yêowgan Nhiêowgan, anh quáehxx tồthqai tệafao.” Sởslioowgan Nhiêowgan nóehxxi: “Ígxdwch kỉupnq mớobiei đuyvyúzjleng, chỉupnq nghĩjwfm cho mìqdpgnh khôqpmong nghĩjwfm cho ngưotcfizwgi kháehxxc.”

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng nóehxxi: “Làrrdf anh quáehxx tham lam.” “Anh nóehxxi đuyvyúzjleng đuyvyiềnnssu mấxhfbu chốrsvyt rồthqai đuyvyxhfby.”

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng dèydlv chừeyvxng hỏydlvi: “Vậcxbry sau nàrrdfy em sẽqpmo đuyvyrsvyi xửqmbg nhưotcf thếsgxcrrdfo vớobiei anh?”

Sởslioowgan Nhiêowgan lạgnsui trầknntm mặpxsoc mộowgat lúzjlec, Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng nhưotcf biếsgxcn thàrrdfnh mộowgat kẻntln tộowgai phạgnsum đuyvyang chờizwg tuyêowgan áehxxn, mắrpdjt hắrpdjn nhìqdpgn dáehxxn chặpxsot vàrrdfo Sởslioowgan Nhiêowgan, hai ngưotcfizwgi trầknntm mặpxsoc trong đuyvyêowgam tốrsvyi, phảsjaai khoảsjaang mưotcfizwgi lăilwhm phúzjlet, Sởslioowgan Nhiêowgan mớobiei nóehxxi: “Em khôqpmong biếsgxct. em chỉupnq chợzhczt nhậcxbrt ra tìqdpgnh cảsjaam khôqpmong phảsjaai làrrdf tấxhfbt cảsjaa trong cuộowgac sốrsvyng củnxlea mìqdpgnh, anh cũsxanng khôqpmong phảsjaai làrrdf tấxhfbt cảsjaa củnxlea cuộowgac đuyvyizwgi em, em còawihn cóehxx ôqpmong ngoạgnsui, cóehxxrrdf ngoạgnsui, cóehxx nghĩjwfma vụdcut phảsjaai làrrdfm cho họsjaa vui vẻntln.”

Nghe lờizwgi nàrrdfy củnxlea Sởslioowgan Nhiêowgan, Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng đuyvyãawih cảsjaam thấxhfby mộowgat cảsjaam giáehxxc hụdcutt hẫanseng khôqpmong têowgan.


Sởslioowgan Nhiêowgan nóehxxi: “Trưotcfobiec nay em luôqpmon nghĩjwfm rằrsvyng muốrsvyn làrrdfm mộowgat ngưotcfizwgi con gáehxxi sốrsvyng vìqdpg anh, coi anh làrrdf toàrrdfn bộowga thểpoyc giớobiei củnxlea em, nhưotcfng sau khi trảsjaai qua chuyệafaon nàrrdfy em chợzhczt hiểpoycu ra, nghĩjwfm thôqpmong suốrsvyt, nếsgxcu làrrdfm mộowgat ngưotcfizwgi con gáehxxi nhưotcf vậcxbry thìqdpg sẽqpmo chỉupnq đuyvyáehxxnh mấxhfbt bảsjaan thâuyqon mìqdpgnh, em đuyvyãawih từeyvxng chứknntng kiếsgxcn bi kịoxjkch củnxlea mẹydlv, bi kịoxjkch đuyvyóehxx xảsjaay ra chíymhenh làrrdfqdpg mẹydlv đuyvyãawih gửqmbgi gắrpdjm tấxhfbt cảsjaa niềnnssm tin vàrrdf hi vọsjaang vàrrdfo cha, còawihn ôqpmong ấxhfby lạgnsui phụdcut lạgnsui mẹydlv...” Khi nóehxxi nhữupnqng lờizwgi nàrrdfy Sởslioowgan Nhiêowgan lạgnsui khóehxxc, nhưotcfng trong lòawihng côqpmoxhfby lạgnsui nhưotcf trởslioowgan kiêowgan cưotcfizwgng hơrrdfn.

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng nóehxxi: “Anh khôqpmong phảsjaai làrrdf ngưotcfizwgi tốrsvyt, nhưotcfng anh đuyvyrsvyi vớobiei em...”

“Em biếsgxct!” Sởslioowgan Nhiêowgan nóehxxi nhẹydlv, sau khi nóehxxi ra hếsgxct nhữupnqng lờizwgi tíymhech tụdcut đuyvyãawihuyqou trong lòawihng, côqpmoxhfby cảsjaam thấxhfby dễeyvx chịoxjku hơrrdfn rấxhfbt nhiềnnssu. Đxwviếsgxcn bâuyqoy giờizwgqpmoxhfby vẫansen tin tìqdpgnh cảsjaam củnxlea Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng đuyvyrsvyi vớobiei mìqdpgnh làrrdf châuyqon thậcxbrt, Sởslioowgan Nhiêowgan nóehxxi: “Em muốrsvyn chúzjleng ta hãawihy cho nhau mộowgat thờizwgi gian đuyvypoyc nhìqdpgn lạgnsui bảsjaan thâuyqon mìqdpgnh, cóehxx đuyvyưotcfzhczc khôqpmong?”

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng gậcxbrt gậcxbrt đuyvyknntu: “Đxwvirsvyi vớobiei em anh mãawihi mãawihi sẽqpmo khôqpmong buôqpmong tay.”

Sởslioowgan Nhiêowgan nóehxxi: “Thếsgxc giớobiei nàrrdfy căilwhn bảsjaan khôqpmong cóehxx hai từeyvx “mãawihi mãawihi”!” Côqpmoxhfby quay ngưotcfizwgi đuyvyi, đuyvycxbrp cửqmbga phòawihng, lớobien tiếsgxcng gọsjaai: “Đxwvithqang chíymhe cảsjaanh sáehxxt, thảsjaaqpmoi ra.”

Cảsjaanh sáehxxt mặpxsot đuyvyen trựcgjyc đuyvyêowgam thảsjaa bọsjaan họsjaa ra khỏydlvi căilwhn phòawihng giam, khi gặpxsop họsjaa, câuyqou đuyvyknntu tiêowgan màrrdf anh ta nóehxxi làrrdfehxxi vớobiei Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng: “Anh giởslio tròawihotcfu manh àrrdf?”

Trưotcfơrrdfng đuyvygnsui quan nhâuyqon mặpxsot đuyvyknnty vôqpmo can nóehxxi: “Khôqpmong cóehxx, tôqpmoi thềnnssrrdf khôqpmong.”

“Khôqpmong cóehxx thìqdpg tốrsvyt, nghĩjwfm thôqpmong suốrsvyt rồthqai àrrdf?”

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng gậcxbrt gậcxbrt đuyvyknntu: “Nghĩjwfm thôqpmong rồthqai, tôqpmoi đuyvyáehxxnh ngưotcfizwgi làrrdf khôqpmong đuyvyúzjleng, tôqpmoi đuyvynnssn tiềnnssn.”

“Đxwvinnssn tiềnnssn làrrdf đuyvyưotcfzhczc sao? Vậcxbry thìqdpg trêowgan thếsgxc giớobiei nàrrdfy nhữupnqng ngưotcfizwgi cóehxx tiềnnssn đuyvyáehxxnh ngưotcfizwgi xong đuyvynnssn tiềnnssn coi nhưotcf khôqpmong phạgnsum pháehxxp nữupnqa àrrdf.”

Sởslioowgan Nhiêowgan nóehxxi: “Đxwviáehxxnh thìqdpg đuyvyãawih đuyvyáehxxnh rồthqai, anh còawihn muốrsvyn thếsgxcrrdfo nữupnqa.”

Cảsjaanh sáehxxt mặpxsot đuyvyen nóehxxi: “Áhjin àrrdf, nóehxxi mạgnsunh mồthqam thếsgxc.”

Trưotcfơrrdfng đuyvygnsui quan nhâuyqon lúzjlec nàrrdfy đuyvyowgat nhiêowgan tốrsvyt tíymhenh làrrdf thưotcfizwgng, hắrpdjn cưotcfizwgi híymhep mắrpdjt nóehxxi: “đuyvythqang chíymhe Trìqdpgnh Chíymhejwfmrrdfotcfơrrdfng Liêowgan Hợzhczp ởslio chi cụdcutc đuyvynnssu làrrdf bạgnsun củnxlea tôqpmoi, hay làrrdf đuyvypoycqpmoi gọsjaai đuyvyiệafaon cho bọsjaan họsjaa?”


Cảsjaanh sáehxxt mặpxsot đuyvyen hơrrdfi ngẩhnkdn ra, nhìqdpgn Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng lòawihng thầknntm nghĩjwfm, anh ta quen vớobiei lãawihnh đuyvygnsuo củnxlea tôqpmoi sao khôqpmong nóehxxi sớobiem, phảsjaai đuyvyzhczi khi tôqpmoi giam vàrrdfo mớobiei chịoxjku nóehxxi, hai ngưotcfizwgi nàrrdfy phảsjaai chăilwhng đuyvyknntu óehxxc cóehxx vấxhfbn đuyvynnss?

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng quảsjaa nhiêowgan cầknntm di đuyvyowgang gọsjaai đuyvyiệafaon cho Trìqdpgnh Chíymhejwfm, Trìqdpgnh Chíymhejwfm nửqmbga đuyvyêowgam bịoxjk Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng đuyvyáehxxnh thứknntc, cảsjaam thấxhfby bựcgjyc mìqdpgnh nhưotcfng khi nghe thấxhfby giọsjaang Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng thìqdpg sựcgjy bựcgjyc tứknntc đuyvyóehxx lậcxbrp tứknntc biếsgxcn mấxhfbt, sau khi biếsgxct chuyệafaon liềnnssn bảsjaao Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng chuyểpoycn đuyvyiệafaon thoạgnsui củnxlea cảsjaanh sáehxxt trựcgjyc ban.

Cảsjaanh sáehxxt mặpxsot đuyvyen nhậcxbrn đuyvyưotcfzhczc đuyvyiệafaon thoạgnsui củnxlea cụdcutc trưotcfsliong chi cụdcutc liềnnssn vôqpmoowgang lo sợzhcz, nghe xong anh ta đuyvypxsot đuyvyiệafaon thoạgnsui xuốrsvyng, khi đuyvyrsvyi mặpxsot vớobiei Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng liềnnssn dùowgang bộowga mặpxsot tưotcfơrrdfi cưotcfizwgi: “Ha ha ha.... ha ha ha...”

Trưotcfơrrdfng đuyvygnsui quan nhâuyqon cũsxanng: “Ha ha ha... ha ha ha...” Sởslioowgan Nhiêowgan thậcxbrt sựcgjy khôqpmong chịoxjku nổqajgi bộowga dạgnsung củnxlea hai ngưotcfizwgi đuyvyóehxx, côqpmoxhfby rấxhfbt ghéoqfat miệafaong lưotcfgqbai củnxlea nhữupnqng kẻntlnrrdfm quan.”

Cảsjaanh sáehxxt mặpxsot đuyvyen cưotcfizwgi cóehxx chúzjlet gưotcfzhczng gạgnsuo: “Tôqpmoi bảsjaao anh nàrrdfy, sao anh lạgnsui khôqpmong nóehxxi sớobiem vớobiei tôqpmoi?”

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng cưotcfizwgi nóehxxi: “Nóehxxi sớobiem cũsxanng vậcxbry thôqpmoi, mìqdpgnh phạgnsum sai lầknntm thìqdpg phảsjaai gáehxxnh hậcxbru quảsjaa, đuyvyúzjleng khôqpmong?”

Cảsjaanh sáehxxt mặpxsot đuyvyen gậcxbrt gậcxbrt đuyvyknntu nóehxxi: “Nhưotcf thếsgxcrrdfy đuyvyi, tôqpmoi giúzjlep hai ngưotcfizwgi giảsjaai quyếsgxct mộowgat chúzjlet, mẫanseu thuẫansen nộowgai bộowga nhâuyqon dâuyqon màrrdf, khôqpmong nêowgan làrrdfm lớobien ra, chuyệafaon lớobien hóehxxa nhỏydlv chuyệafaon nhỏydlvehxxa làrrdfnh.”

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng gậcxbrt gậcxbrt đuyvyknntu.

Thôqpmong qua sựcgjyawiha giảsjaai củnxlea cảsjaanh sáehxxt mặpxsot đuyvyen, cuốrsvyi cùowgang mọsjaai thứknntsxanng xong, Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng vàrrdf Sởslioowgan Nhiêowgan bồthqai thưotcfizwgng phíymhe sửqmbga xe vàrrdf thêowgam tiềnnssn thuốrsvyc tấxhfbt cảsjaarrdf hai trăilwhm tệafao, vốrsvyn dĩjwfm ngưotcfizwgi tàrrdfi xếsgxc đuyvyóehxx khôqpmong chịoxjku, nhưotcfng cảsjaanh sáehxxt mặpxsot đuyvyen kia liềnnssn chỉupnqrrdfo mặpxsot gãawih dọsjaaa nạgnsut: “Anh suýlyupt nữupnqa đuyvyâuyqom chếsgxct ngưotcfizwgi ta, ngưotcfizwgi ta khôqpmong tìqdpgm anh đuyvyòawihi phíymhe tổqajgn hạgnsui tinh thầknntn đuyvyãawihrrdf tốrsvyt lắrpdjm rồthqai, giờizwg ngưotcfizwgi ta còawihn bồthqai thưotcfizwgng cho anh tiềnnssn thuốrsvyc, nêowgan biếsgxct đuyvynxle đuyvyi.” Bâuyqoy giờizwgslio đuyvyâuyqou cũsxanng cầknntn phảsjaai cóehxx ngưotcfizwgi quen, tàrrdfi xếsgxc đuyvyóehxxehxx thểpoyc nhậcxbrn ra chắrpdjc chắrpdjn ngưotcfizwgi ta đuyvyãawihqdpgm ngưotcfizwgi thâuyqon đuyvyếsgxcn, nếsgxcu cứknntng đuyvyknntu tiếsgxcp thìqdpgsxanng chẳanmnng cóehxx ýlyup nghĩjwfma gìqdpg, liềnnssn ấxhfbm ứknntc cầknntm hai trăilwhm tệafao ra vềnnss.

Khi Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng vàrrdf Sởslioowgan Nhiêowgan rờizwgi khỏydlvi sởslio cảsjaanh sáehxxt đuyvyãawihrrdf 12 giờizwg đuyvyêowgam, giữupnqa đuyvyưotcfizwgng xảsjaay ra chuyệafaon,, giờizwg Sởslioowgan Nhiêowgan đuyvyãawihqdpgnh lặpxsong hơrrdfn rấxhfbt nhiềnnssu, Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng cũsxanng yêowgan lặpxsong, chíymhe íymhet hắrpdjn biếsgxct trong lòawihng Sởslioowgan Nhiêowgan vẫansen còawihn yêowgau hắrpdjn, nhưotcfng côqpmoxhfby khôqpmong chấxhfbp nhậcxbrn nổqajgi việafaoc hắrpdjn đuyvya tìqdpgnh.

owgaa thu Bắrpdjc Kinh cóehxxrrdfi lạgnsunh, Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng cởslioi chiếsgxcc áehxxo khoáehxxc khoáehxxc lêowgan ngưotcfizwgi Sởslioowgan Nhiêowgan, Sởslioowgan Nhiêowgan cũsxanng khôqpmong từeyvx chốrsvyi, Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng thấxhfby giầknnty cao góehxxt củnxlea côqpmoxhfby đuyvyãawihrrdfi đuyvyâuyqou mấxhfbt, giờizwg chỉupnq đuyvyi đuyvyôqpmoi tấxhfbt giấxhfby khôqpmong trêowgan đuyvyưotcfizwgng, lo lắrpdjng côqpmoxhfby sẽqpmo bịoxjk lạgnsunh, liềnnssn quan tâuyqom nóehxxi: “Anh cõntukng em nhéoqfa.”

Sởslioowgan Nhiêowgan lắrpdjc đuyvyknntu.

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng cũsxanng khôqpmong miễeyvxn cưotcfgqbang, hắrpdjn khom ngưotcfizwgi xuốrsvyng, cởslioi đuyvyôqpmoi giàrrdfy thểpoyc thao mìqdpgnh đuyvyang đuyvyi ra, bấxhfbt giáehxxc tóehxxm lấxhfby đuyvyôqpmoi châuyqon trầknntn củnxlea Sởslioowgan Nhiêowgan.


Sởslioowgan Nhiêowgan kháehxxng cựcgjy muốrsvyn đuyvyhnkdy hắrpdjn ra, nhưotcfng sứknntc lựcgjyc củnxlea côqpmoxhfby dùowga sao cũsxanng khôqpmong thểpoyc chốrsvyng lạgnsui đuyvyưotcfzhczc Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng, cuốrsvyi cùowgang cũsxanng thuậcxbrn tùowgang mang đuyvyôqpmoi giầknnty đuyvyrsvyi vớobiei côqpmoxhfby màrrdfehxxi làrrdf quáehxx lỗhjini mốrsvyt vàrrdfo châuyqon, Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng quỳanmn mộowgat đuyvyknntu gốrsvyi xuốrsvyng đuyvyxhfbt, cẩhnkdn thậcxbrn buộowgac dâuyqoy giầknnty cho Sởslioowgan Nhiêowgan.

Nhìqdpgn thấxhfby cửqmbg chỉupnq cẩhnkdn thậcxbrn củnxlea Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng, khóehxxe mắrpdjt Sởslioowgan Nhiêowgan lạgnsui chợzhczt đuyvyydlvowgan, côqpmoxhfby ngẩhnkdng đuyvyknntu nhìqdpgn lêowgan bầknntu trờizwgi đuyvyen kịoxjkt khôqpmong mộowgat áehxxng mâuyqoy, đuyvypoyc cho nưotcfobiec mắrpdjt từeyvx từeyvx bay theo gióehxx.

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng nhẹydlv nhàrrdfng nóehxxi: “Tuy giầknnty hơrrdfi to nhưotcfng cũsxanng đuyvynxle đuyvysjaam bảsjaao làrrdf khôqpmong cóehxx thứknntqdpg đuyvyâuyqom vàrrdfo châuyqon em đuyvyưotcfzhczc.”

Sởslioowgan Nhiêowgan nóehxxi: “Còawihn anh thìqdpg sao?”

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng thắrpdjt xong dâuyqoy giầknnty cho côqpmoxhfby, rồthqai ngẩhnkdng đuyvyknntu lêowgan, vẫansen làrrdf nụdcutotcfizwgi tưotcfơrrdfi róehxxi: “Da châuyqon anh thôqpmorrdfy, khôqpmong sao.”

Hắrpdjn đuyvyknntng dậcxbry, Sởslioowgan Nhiêowgan bưotcfobiec vềnnss phíymhea trưotcfobiec, Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng thấxhfbp giọsjaang nóehxxi: “Đxwvieyvxng chạgnsuy, em chạgnsuy thìqdpg anh sẽqpmo đuyvyuổqajgi theo.”

Sởslioowgan Nhiêowgan suýlyupt nữupnqa lạgnsui rơrrdfi nưotcfobiec mắrpdjt, côqpmoxhfby nhỏydlv tiếsgxcng nóehxxi: “Giàrrdfy to quáehxx, em khôqpmong chạgnsuy nổqajgi.”

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng nóehxxi: “Bấxhfbt kểpoycrrdf em cóehxx chạgnsuy đuyvyi đuyvyâuyqou thìqdpg anh cũsxanng đuyvynnssu sẽqpmo đuyvyi theo dấxhfbu châuyqon màrrdf đuyvyuổqajgi theo em.”

Sởslioowgan Nhiêowgan nhìqdpgn xuốrsvyng châuyqon Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng, nhẹydlv giọsjaang nóehxxi: “Muộowgan lắrpdjm rồthqai, vềnnss đuyvyi thôqpmoi.” Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng nóehxxi: “Xe vẫansen còawihn ởslio cổqajgng Lousiua.

Sởslioowgan Nhiêowgan chỉupnq tay vàrrdfo mộowgat kháehxxch sạgnsun lớobien khôqpmong xa: “Em sắrpdjp đuyvyếsgxcn rồthqai.”

“Anh đuyvyưotcfa em qua đuyvyóehxx.”

Sởslioowgan Nhiêowgan lắrpdjc lắrpdjc đuyvyknntu, nhưotcfng khôqpmong nóehxxi ra lờizwgi từeyvx chốrsvyi, côqpmoxhfby bưotcfobiec từeyvxng bưotcfobiec vềnnss phíymhea trưotcfobiec. Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng đuyvyi châuyqon trầknntn yêowgan lặpxsong theo sau, hai ngưotcfizwgi mộowgat trưotcfobiec mộowgat sau, bóehxxng in lêowgan mặpxsot đuyvyưotcfizwgng lúzjlec nhưotcfoqfao gầknntn họsjaa lạgnsui lúzjlec nhưotcfoqfao họsjaa ra rấxhfbt xa.

Trêowgan đuyvyưotcfizwgng khôqpmong ai nóehxxi câuyqou nàrrdfo, nhưotcfng Sởslioowgan Nhiêowgan biếsgxct rằrsvyng hắrpdjn đuyvyi ngay đuyvyrsvyng sau côqpmo, yêowgan tâuyqom! Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng đuyvyang nhìqdpgn mìqdpgnh từeyvx phíymhea sau, yêowgan tâuyqom! Cóehxx nhữupnqng việafaoc khôqpmong cầknntn phảsjaai nóehxxi ra bằrsvyng lờizwgi.

Đxwvii tớobiei chỗhjin cửqmbga xoay tựcgjy đuyvyowgang củnxlea quáehxxn ba Thiêowgan Nguyêowgan, Sởslioowgan Nhiêowgan cũsxanng khôqpmong hềnnss dừeyvxng bưotcfobiec, nhỏydlv giọsjaang nóehxxi: "Khôqpmong cầknntn tiễeyvxn nữupnqa!"

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng đuyvyknntng ởslio gầknntn tảsjaang đuyvyáehxx cẩhnkdm thạgnsuch trưotcfobiec cửqmbga quáehxxn ba Thiêowgan Nguyêowgan, nhìqdpgn Sởslioowgan Nhiêowgan đuyvyi vàrrdfo, côqpmootcfobiec tớobiei cửqmbga, xoay ngưotcfizwgi bưotcfobiec vàrrdfo. Chiếsgxcc cửqmbga xoay tựcgjy đuyvyowgang làrrdfm cho hìqdpgnh bóehxxng xinh đuyvyydlvp củnxlea côqpmorrdfng thêowgam huyềnnssn ảsjaao đuyvyydlvp lạgnsu thưotcfizwgng.

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng cứknnt đuyvyknntng đuyvyúzjlet tay vàrrdfo túzjlei quầknntn nhưotcf vậcxbry ởslioowgan ngoàrrdfi, cưotcfizwgi tủnxlem tỉupnqm nhìqdpgn Sởslioowgan Nhiêowgan. Vẻntln mặpxsot củnxlea hắrpdjn làrrdfm cho Sởslioowgan Nhiêowgan thậcxbrt muốrsvyn mắrpdjng hắrpdjn, muốrsvyn mắrpdjng hắrpdjn cáehxxi đuyvythqaqpmootcfơrrdfng tâuyqom, thấxhfby hắrpdjn thậcxbrt đuyvyáehxxng ghéoqfat, hậcxbrn hắrpdjn đuyvythqang thờizwgi cũsxanng thấxhfby hắrpdjn đuyvyáehxxng yêowgau.

Áhjinnh mắrpdjt Sởslioowgan Nhiêowgan trùowgang xuốrsvyng, nhìqdpgn thấxhfby đuyvyôqpmoi giàrrdfy bêowgan dưotcfobiei châuyqon, nơrrdfi yếsgxcu mềnnssm nhấxhfbt trong tâuyqom hồthqan cũsxanng đuyvyãawih bịoxjkrrdfm tan ra, côqpmo đuyvyãawih nhiềnnssu lầknntn nhắrpdjc nhởslioqdpgnh khôqpmong đuyvyưotcfzhczc dễeyvxrrdfng cảsjaam đuyvyowgang, nhưotcfng cóehxx nhữupnqng việafaoc màrrdf ýlyup chíymhe củnxlea mìqdpgnh khôqpmong thểpoyc khốrsvyng chếsgxc đuyvyưotcfzhczc, côqpmo ngẩhnkdng đuyvyknntu lêowgan nhìqdpgn, bóehxxng dáehxxng Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng ởslio phíymhea ngoàrrdfi cửqmbga đuyvyãawih biếsgxcn mấxhfbt.

Sởslioowgan Nhiêowgan cắrpdjn chặpxsot môqpmoi, rốrsvyt cuộowgac cũsxanng đuyvyhnkdy cửqmbga chạgnsuy ra ngoàrrdfi, nhìqdpgn thấxhfby Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng trong bóehxxng tốrsvyi, hắrpdjn đuyvyang ngồthqai bêowgan bểpoyc phun nưotcfobiec, lặpxsong nhìqdpgn xuốrsvyng mặpxsot nưotcfobiec, hai tay chốrsvyng mặpxsot. Trong tríymhe nhớobie củnxlea Sởslioowgan Nhiêowgan, trưotcfobiec giờizwg hắrpdjn chưotcfa bao giờizwgehxxehxxng vẻntlnnxlesxan nhưotcf vậcxbry.

qpmo nhỏydlv nhẹydlv hỏydlvi: "Sao vẫansen chưotcfa vềnnss đuyvyi?"

Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng đuyvyáehxxp: "Anh sợzhcz anh đuyvyi rồthqai sau nàrrdfy sẽqpmo khôqpmong còawihn đuyvyưotcfzhczc gặpxsop em nữupnqa."

Sởslioowgan Nhiêowgan nhẹydlv nhàrrdfng đuyvypxsot tay lêowgan vai Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng, áehxxnh mắrpdjt Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng vẫansen nhìqdpgn vềnnss phíymhea mặpxsot nưotcfobiec: "Yêowgan Nhiêowgan, anh khôqpmong thểpoyc từeyvx bỏydlv em đuyvyưotcfzhczc."

Sởslioowgan Nhiêowgan giơrrdf hay tay ra, ôqpmom lấxhfby hắrpdjn vàrrdfo lòawihng mìqdpgnh: "Trưotcfơrrdfng Dưotcfơrrdfng, em cũsxanng khôqpmong thểpoyc từeyvx bỏydlv anh đuyvyưotcfzhczc, nhưotcfng... Em khôqpmong thểpoyc thuyếsgxct phụdcutc đuyvyưotcfzhczc chíymhenh mìqdpgnh....

"Anh hiểpoycu!"

Sởslioowgan Nhiêowgan nóehxxi: "Hãawihy cho em thờizwgi gian!"

"Anh sẽqpmo đuyvyzhczi em, sẽqpmojwfmnh viễeyvxn chờizwg đuyvyzhczi..."

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.