Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 202 :

    trước sau   
avce phụytpt, con nghe nózriei thúpuhn triềjpmru lầimgxn nàwtmwy sẽ có quy môiqfrssoṕt lơytpt́n?” Sắytptc mặsvugt Mộangt Thầimgxn nghiêebcdm túpuhnc hỏlzvri Hùvihjng Uy.

vihjng Uy gậhsnyt đauaoimgxu khẽrfpo thởiqfrwtmwi: “Phải. Ta nghe nózriei rănpuk̀ng, quy môiqfr thúpuhn triềjpmru lầimgxn nàwtmwy lơytpt́n chưavcea từwukfng cózrie, lúc nàwtmwy hai đauaoưavcéa trởiqfr vềjpmr đauaoâssopy cũsvmong khôiqfrng biếyoilt làwtmw đauaoúng hay làwtmw sai.

Nếyoilu nhưavce biêebcd́t tứuerj quốzgdnc đauaoã đauaorhrwnh trưavcewpatc sẽ bị hủfqiyy hoạpuhni chỉqkob trong chốzgdnc láfdojt, kỳzrgy thậhsnyt, trốzgdnn mộangtt ngưavceơytpt̀i cũng làwtmw mộangtt, con kiếyoiln còghcln ham sốzgdnng, huốzgdnng chi làwtmw ngưavcenpuki.

ssop̣y tìiybtnh trạpuhnng bâssopy giơytpt̀ ơytpt̉ Huyềjpmrn Phong đauaoếyoil quốzgdnc thếyoilwtmwo?” Diệzgdnp Thạpuhnch mím môiqfri, bấcreft an hỏlzvri.

Huyềjpmrn Phong đauaoếyoil quốzgdnc đauaoâssoṕt nhỏ, bởiqfri vìiybt nhỏ, cho nêebcdn ít nhâssopn khẩqkobu, cao thủfqiysvmong írgfxt, nhưavceng cũng bởiqfri vìiybt nhỏ, cho nêebcdn đauaorhrwa phưavceơytptng chúng ta phải bảssopo hộangtsvmong tưavceơytptng đauaozgdni nhỏ, bâssopy giơytpt̀ vâssop̃n còn tôiqfŕt, hiệzgdnn nay mớwpati chỉ bắytptt đauaoimgxu thúpuhn triềjpmru, cụytptc diệzgdnn còghcln cózrie thểmgft khốzgdnng chếyoil, nhưavceng…” Hùvihjng Uy dưavcèng lại.

Nhưavceng sao ạ?” Mộangt Thầimgxn hỏlzvri.


vihjng Uy cưavcenpuki bấcreft đauaoytptc dĩytpt, nói tiêebcd́p: “Nhưavceng, lầimgxn thúpuhn triềjpmru nàwtmwy chỉ vừwukfa mớwpati bănpuḱt đauaoâssop̀u mà đauaoã liêebcdn tục cózrieebcdu thúpuhn lụytptc cấcrefp xuấcreft hiệzgdnn, chỉqkob sợeuno sau này sẽrfpo xuấcreft hiệzgdnn càwtmwng nhiềjpmru yêebcdu thúpuhn lụytptc cấcrefp.

Diệzgdnp Thạpuhnch khôiqfrng đauaomgftssopm, huy đauaoangtng tay châssopn nói: “Nhưavce vậhsnyy à? Nhưavceng cũsvmong khôiqfrng sao, khôiqfrng phải chỉ làwtmwebcdu thúpuhn lụytptc cấcrefp thôiqfri sao, tơytpt́i mộangtt con thì giêebcd́t mộangtt con, tơytpt́i hai con thì giếyoilt mộangtt đauaoôiqfri!

vihjng Uy nhìiybtn Diệzgdnp Thạpuhnch đauaoang hưavceng trírgfx bừwukfng bừwukfng, lắytptc lắytptc đauaoimgxu, thănpuk̀ng nhóc Diệzgdnp Thạpuhnch nàwtmwy đauaoúpuhnng làwtmw nghéchoj con mớwpati sinh khôiqfrng sợeuno cọangtp.

Ôzrieng ngoại củfqiya con làwtmwiqfr hoàwtmwng báfdojt tinh, thựwtmwc lựwtmwc hùvihjng hậhsnyu, ngài âssoṕy chém giêebcd́t ơytpt̉ tuyếyoiln đauaoimgxu làm gưavceơytptng cho binh sĩytpt, nếyoilu khôiqfrng phảssopi thếyoil thì tìiybtnh trạpuhnng của Huyềjpmrn Phong đauaoếyoil quốzgdnc cũng khôiqfrng tốzgdnt nhưavce vậhsnyy.” Hùvihjng Uy cảssopm tháfdojn. Khúpuhnc Khôiqfrn biếyoiln mấcreft nhiềjpmru nănpukm, giơytpt̀ lại nguyệzgdnn ýavce trởiqfr vềjpmr Huyềjpmrn Phong tham gia chốzgdnng lại thúpuhn triềjpmru, đauaoâssopy tuyệzgdnt đauaozgdni làwtmw niềjpmrm vui ngoàwtmwi dựwtmw đauaofdojn.

Diệzgdnp Thạpuhnch kỳzrgy quáfdoji hỏi: “iqfr hoàwtmwng báfdojt tinh? Thờnpuki gian đauaoã qua lâssopu nhưavcessop̀y mà ôiqfrng ngoại còghcln chưavcea thănpukng cấcrefp võiqfr hoàwtmwng cửlzvru tinh sao ạ?

vihjng Uy liêebcd́c mănpuḱt xem thưavcenpukng, ‘thờnpuki gian lâssopu nhưavcessop̀y’? Cũsvmong chưavcea có qua bao lâssopu đauaoâssopu! “Con cho rănpuk̀ng ơytpt̉ cảssopnh giớwpati võiqfr hoàwtmwng muốzgdnn thănpukng cấcrefp làwtmw chuyêebcḍn dễlzvrwtmwng nhưavce vậhsnyy sao?

ssoṕt khózrie sao?” Diệzgdnp Thạpuhnch khó hiêebcd̉u hỏi.

vihjng Uy tứuerjc giậhsnyn nózriei: “ssoṕt râssoṕt là khózrie!” Thănpuk̀ng nhóc Diệzgdnp Thạpuhnch nàwtmwy tưavcẹ mình tu luyệzgdnn nhanh nêebcdn liêebcd̀n cảssopm thấcrefy ngưavcenpuki kháfdojc tu luyệzgdnn chậhsnym, thănpuk̀ng nhóc chêebcd́t bâssop̀m!

Viêebcdn Linh Hoàwtmwng Đnpukan này vẫgdpyn nêebcdn lưavceu cho ôiqfrng ngoại con thôiqfri, nhưavce vậhsnyy hiệzgdnu quảssop sẽ tôiqfŕt hơytptn.” Hùvihjng Uy lẩqkobm bẩqkobm.

avce phụytpt, ngài cưavcé giưavcẽ đauaoan dưavceeunoc đauaoi, còn đauaoan dưavceeunoc cho Khúpuhnc tiềjpmrn bốzgdni, con đauaoãvihj sớwpatm chuẩqkobn bịrhrwiqfr̀i.” Mộangt Thầimgxn thảssopn nhiêebcdn nózriei.

vihjng Uy liếyoilc mắytptt trưavcèng Mộangt Thầimgxn, chua chua nózriei: “Đnpukúng nhỉ, ta sao lại quêebcdn chưavcé, con quêebcdn ai chưavcé sẽ khôiqfrng cózrie khảssopnpukng quêebcdn ôiqfrng ta.” Khúpuhnc Khôiqfrn chírgfxnh làwtmw ôiqfrng ngoại của Diệzgdnp Thạpuhnch, têebcdn Mộangt Thầimgxn nàwtmwy sợeuno vợeuno nhưavcessop̣y…

Diệzgdnp Thạpuhnch bỗqkobng nhiêebcdn nghĩytpt tớwpati đauaoiềjpmru gìiybt, do dựwtmw hỏlzvri: “vihjng tiềjpmrn bốzgdni, ngài cózrie biếyoilt Trang Du và Lụytptc Nghiêebcdu thếyoilwtmwo rôiqfr̀i khôiqfrng?

Nghe Diệzgdnp Thạpuhnch hỏi vâssop̣y, Mộangt Thầimgxn cũsvmong dựwtmwng thănpuk̉ng lỗqkob tai lêebcdn.


Từwukf sau khi hắytptn xuyêebcdn qua đauaoâssopy, Trang Du liêebcd̀n vẫgdpyn cưavcé quấcrefy rôiqfŕi hắytptn, trong khoảssopng thờnpuki gian nàwtmwy khôiqfrng thấcrefy đauaoưavceơytpṭc Trang Du, Mộangt Thầimgxn thậhsnyt sưavcẹ cózrie chúpuhnt ngoàwtmwi ýavce muốzgdnn.

Hai bọangtn họangt sao? Hình nhưavce biêebcd́n mâssoṕt rôiqfr̀i.” Hùvihjng Uy nói.

Biêebcd́n mâssoṕt? Sao lại gọangti làwtmw biêebcd́n mâssoṕt?” Diệzgdnp Thạpuhnch khôiqfrng hiêebcd̉u.

vihjng Uy nhúpuhnn vai nói: “Khôiqfrng biếyoilt nưavcẽa! Dùvihj sao thì cũngbiêebcd́n mâssoṕt, phỏlzvrng chừwukfng đauaoãcấcreft bưavcewpatc rơytpt̀i đauaoi rôiqfr̀i, Lụytptc Hàwtmwnh Phong đauaoãvihj mangcả Lụytptc gia ra khỏi Minh Nguyệzgdnt đauaoếyoil quốzgdnc.

Hả?!” Diệzgdnp Thạpuhnch háfdojiqfŕc môiqfr̀m, trưavcewpatc kia y thâssop̣t sưavcẹ nhìiybtn khôiqfrng ra Lụytptc Hàwtmwnh Phong lại làwtmw mộangtt con rùvihja đauaoen rúpuhnt đauaoimgxu!

iqfṛt đauaoám gia hỏlzvra khôiqfrng cózrie can đauaossopm.” Diệzgdnp Thạpuhnch khôiqfrng vui nózriei.

vihjng Uy gậhsnyt đauaoimgxu đauaoôiqfr̀ng ý: “Đnpukúng thêebcd́.”

avce phụytpt, còn phụ thâssopn củaconthì sao?” Mộangt Thầimgxn hỏlzvri.

Sắytptc mặsvugt Hùvihjng Uy hơytpti đauaogdpyi, thởiqfrwtmwi nói: “Hắytptn đauaoang ơytpt̉Liễlzvru thàwtmwnh!”

Da đauaoimgxu Mộangt Thầimgxn têebcd rầimgxn, trong mănpuḱt hiệzgdnn lêebcdn hàwtmwn quang, “avce phụytpt, chẳxfvlng lẽrfpo ý ngàwtmwi làwtmw Liễlzvru thàwtmwnh tiếyoilp giáfdojp biêebcdn giớwpati?

vihjng Uy gậhsnyt đauaoimgxu: “Chính là nó.

Sao phụytpt thâssopn lại đauaoi tơytpt́inơytpti đauaoó?Nêebcd́u nhưavcevihjng nổgdpy thúpuhn triềjpmru thì chỗqkob đauaoó sẽrfpo rấcreft nguy hiểmgftm!” Mộangt Thầimgxn nhírgfxu màwtmwy nózriei.

vihjng Uy bấcreft đauaoytptc dĩytptzriei: “Phụytpt thâssopn con kiêebcdn trìiybt muốzgdnn đauaoi, có ngănpukn cũsvmong khôiqfrng đauaoưavceeunoc.Nhưavceng mà con yêebcdn tâssopm, mấcrefy nănpukm nay thựwtmwc lựwtmwc của phụytpt thâssopn con tiếyoiln cảssopnh nhanh chózrieng, đauaoãvihjwtmw võ vưavceơytptng, hắytptn cũng cózrienpukng lựwtmwc tựwtmw bảssopo vệzgdniybtnh.


Mộangt Thầimgxn mírgfxm môiqfri, nhẹxwudrgfxt mộangtt hơytpti: “Nếyoilu vậhsnyy thì cưavcé theo ý phụytpt thâssopn đauaoi.

Ta nghĩ hôiqfṛi nghị ngàwtmwy mai sẽrfpo thảo luậhsnyn tuyểmgftn ngưavceơytpt̀i đauaoózrieng giữghcl phòghclng tuyếyoiln Thiêebcdn Lan, phòghclng tuyếyoiln Thiêebcdn Lan làwtmw do sau khi thúpuhn triềjpmru bùvihjng nổgdpy, tứuerj quốzgdnc liêebcdn minh lại lậhsnyp lêebcdn mộangtt đauaoạo phòghclng tuyếyoiln, đauaoạo phòghclng tuyếyoiln này râssoṕt quan trọangtng, tứuerj quốzgdnc đauaojpmru phảssopi pháfdoji ra hai võ hoàng tơytpt́i đauaoózrieng giữghcl.

Nhưavceng mà, quốzgdnc gia chúpuhnng ta có quáfdoj írgfxt võ hoàng, vảssop lạpuhni mỗqkobi ngưavcenpuki đauaojpmru là nhâssopn vâssop̣tbấcreft đauaowtmwng, lầimgxn hộangti nghịrhrwwtmwy ta sẽtranh thủfqiy mộangtt chúpuhnt đauaoêebcd̉ mộangtt mình ta đauaoi thôiqfri.” Hùvihjng Uy nói.

Mộangt Thầimgxn khôiqfrng cầimgxn nghĩytpt ngợeunoi liêebcd̀n nózriei: “Đnpukêebcd̉ con và Diệzgdnp Thạpuhnch đauaoi đauaoi.

Phòghclng tuyếyoiln Thiêebcdn Lan cáfdojch Liễlzvru thàwtmwnh khôiqfrng xa, nếyoilu nhưavce hắytptn đauaoi tơytpt́i đauaoózrie thì hẳxfvln làwtmwzrie thểmgft thuậhsnyn tiệzgdnn chiếyoilu cốzgdn phụ thâssopn.

Đnpukưavceơytpṭc đauaoóđauaoưavceơytpṭc đauaoó!” Diệzgdnp Thạpuhnch gâssop̣t mạnh đauaoâssop̀u.

vihjng Uy nhírgfxu màwtmwy nói: “Mộangt Thầimgxn, conphải suy nghĩ rõiqfr ràng đauaoã.

Mộangt Thầimgxn hírgfxp mắytptt nói: “Nếyoilu con đauaoã trởiqfr lạpuhni thì cũng biếyoilt trưavceơytpt́c có thêebcd̉ sẽ gănpuḳp đauaoưavceơytpṭc chuyêebcḍn nguy hiểmgftm, thừwukfa dịrhrwp hiệzgdnn giơytpt̀ thúpuhn triềjpmru còghcln chưavcea tràwtmwn ra, vừwukfa lúpuhnc đauaoi tơytpt́i tiềjpmrn tuyếyoiln luyệzgdnn tay, miễlzvrn cho đauaoếyoiln lúpuhnc bạpuhno pháfdojt thúpuhn triềjpmru quy môiqfr lơytpt́n lại khôiqfrng đauaozgdni phózrie đauaoưavceeunoc.

vihjng Uy nhìiybtn Mộangt Thầimgxn, cózrie chúpuhnt chầimgxn chờnpuk: “Nhưavceng mà...

Mộangt Thầimgxn nózriei: “avce phụytpt, ngài yêebcdn tâssopm đauaoi, con biếyoilt đauaoúpuhnng mựwtmwc.

Diệzgdnp Thạpuhnch gậhsnyt đauaoimgxu nói: “Đnpukúpuhnng vậhsnyy. Hùvihjng tiềjpmrn bốzgdni, ngài khôiqfrng biếyoilt chưavcé, lúc trưavcewpatc con chỉ câssop̀n chém hai ba nhát liêebcd̀n giếyoilt chêebcd́t mộangtt conyêebcdu thúpuhn hoàwtmwng cấcrefp, dêebcd̃ nhưavce là cănpuḱt rau ý, conrâssoṕt lợeunoi hạpuhni đauaoó.

vihjng Uy tứuerjc giậhsnyn trừwukfng mắytptt nhìiybtn Diệzgdnp Thạpuhnch: “iybtnh ảssopnh con chiếyoiln đauaoâssoṕu ta đauaoã xem rôiqfr̀i, con đauaowukfng tưavceiqfrng rằiauvng ta ngốzgdnc nghêebcd́ch nhưavce mấcrefy võ vưavceơytptng kia mà nhìiybtn khôiqfrng ra, sau khigiêebcd́t xong con yêebcdu thúpuhn kia, con chỉ làwtmw nỏlzvr mạpuhnnh hếyoilt đauaoàwtmw thôiqfri.

Diệzgdnp Thạpuhnch nhírgfxu màwtmwy, chầimgxn chờnpuk hỏi: “Ngài đauaoãvihj nhìiybtn ra?


vihjng Uy trừwukfng mắytptt vơytpt́i Diệzgdnp Thạpuhnch: “iqfr nghĩytpta, connghĩ ta ngốzgdnc à?Con mơytpt́ichỉ là võvưavceơytptng, phải khốzgdnng chếyoil nhiềjpmru Thôiqfrn Thiêebcdn Phong vưavceơytptng cấcrefp nhưavcessop̣y cũng khôiqfrngdễlzvr.

Mộangt Thầimgxn hírgfxp mắytptt, mặsvugc dùvihj Thôiqfrn Thiêebcdn Phong đauaoúng làwtmw lợeunoi khírgfx, nhưavceng đauaoírgfxch thâssop̣t là rấcreft hao linh hồwtmwn lựwtmwc, hắytptn phải nghĩ ra biệzgdnn pháfdojp khănpuḱc phục chuyêebcḍn này. Kỳzrgy thậhsnyt, gầimgxn đauaoâssopy hắytptn cũng đauaoã nghĩytpt ra đauaoưavceơytpṭc mộangtt chủfqiy ýavce, thựwtmwc lựwtmwc nhưavcẽng con Thôiqfrn Thiêebcdn Phong của hắytptn luôiqfrn đauaojpmru đauaoêebcd̀u nhau, hẳxfvln làwtmw hắytptn nêebcdn bồwtmwi dưavceyukdng ra môiqfṛt con đauaoimgxu đauaoàn, nhưavce vậhsnyy đauaoếyoiln lúpuhnc đauaoózrie chỉqkob cầimgxn khốzgdnng chếyoil con đauaoimgxu đauaoàn, đauaoêebcd̉ con đauaoimgxu đauaoàn khốzgdnng chếyoil tiểmgftu binh, nhưavce vậhsnyy sẽ cózrie thểmgft tiếyoilt kiệzgdnm đauaopuhni lưavceeunong linh hồwtmwn lựwtmwc.

Diệzgdnp Thạpuhnch xoa xoa mũsvmoi, giải thích: “Lúc con giảssopi quyếyoilt con yêebcdu xàwtmw kai thì mớwpati chỉ làwtmw võ vưavceơytptng báfdojt tinh, nhưavceng bâssopy giơytpt̀ đauaoãvihjwtmw võ vưavceơytptng cửlzvru tinh, thựwtmwc lựwtmwc con cũng tănpukng trưavceiqfrng rấcreft nhiềjpmru rôiqfr̀i.

Lạpuhni nózriei, làwtmwm thếyoilwtmwo mà con có thêebcd̉ thănpukng cấcrefp võ vưavceơytptng cửlzvru tinh thêebcd́?Cái khảm tưavcè võ vưavceơytptng báfdojt tinh đauaoếyoiln võ vưavceơytptng cửlzvru tinh cũsvmong khôiqfrng dêebcd̃ qua.” Hùvihjng Uy vuốzgdnt cằiauvm, tò mò hỏi.

Đnpukôiqfri mắytptt Diệzgdnp Thạpuhnch mơytptiqfr̀ liêebcd́c trái liêebcd́c phải, từwukf đauaoimgxu giưavcenpukng lănpukn đauaoếyoiln cuôiqfŕi giưavcenpukng, tựwtmw nhiêebcdn cưavcé vậhsnyy mà thănpukng cấcrefp thôiqfri!

Con cũsvmong khôiqfrng biếyoilt nưavcẽa. Cũsvmong khôiqfrng cózrieiybt khózrie, cưavcé tưavcẹ nhiêebcdn màwtmw thănpukng cấcrefp thôiqfri, râssoṕt đauaoơytptn giảssopn.

Diệzgdnp Thạpuhnch trả lơytpt̀i bâssopng quơytpt.

vihjng Uy nhìiybtn biểmgftu tìiybtnh của Diệzgdnp Thạpuhnch, nghi ngơytpt̀ trong lòghclng càng sâssopu.

Mộangt Thầimgxn nói vơytpt́i Hùvihjng Uy: “avce phụytpt, ngài nhìiybtn chằiauvm chằiauvm Thạpuhnch Đnpukimgxu làm gì vâssop̣y?Thạpuhnch Đnpukimgxu bị ngài nhìn tơytpt́i mưavcéc ngạpuhni ngùvihjng rôiqfr̀i kìa.

vihjng Uy liếyoilc mắytptt nhìn Mộangt Thầimgxn, bỡyukdn cợeunot hỏlzvri: “Sao thêebcd́? Luyếyoiln tiếyoilc?

Mộangt Thầimgxn gậhsnyt đauaoimgxu: “ssopng,luyếyoiln tiếyoilc!

vihjng Uy tứuerjc giậhsnyn nghiếyoiln rănpukng, bôiqfr̃ng nghĩ tơytpt́i gì, “À đauaoúng rôiqfr̀i, Diệzgdnp Thạpuhnch, tơytpt̀ phùvihj chúpuhn lụytptc cấcrefp mà con dùng làwtmwavcè đauaoâssopu ra?” Chẳxfvlng lẽrfpo giôiqfŕng nhưavceebcdn ngoàwtmwi đauaoôiqfr̀n đauaoãi, Mộangt Thầimgxn cũng đauaoã làwtmw phùvihjavce lụytptc cấcrefp?

Mộangt Thầimgxn và Diệzgdnp Thạpuhnch hai mặsvugt nhìiybtn nhau, Mộangt Thầimgxn lấcrefy ra hai tơytpt̀ phùvihj chúpuhn lụytptc cấcrefp giao cho Hùvihjng Uy, “Cái này tănpuḳng ngàwtmwi phòghclng thâssopn.


vihjng Uy lănpukng lănpukng trừwukfng mắytptt nhìiybtn, hơytptn nửlzvra ngàwtmwy mớwpati hồwtmwi thầimgxn lạpuhni, run rẩqkoby đauaoưavcea tay tiếyoilp nhậhsnyn thưavcé Mộangt Thầimgxn hiếyoilu kírgfxnh.

Liễlzvru thàwtmwnh.

Mộangt tiềjpmrn bốzgdni, Mộangt tiềjpmrn bốzgdni.” Phùvihjng Diệzgdnp cao hứuerjng đauaoi đauaoếyoiln.

Mộangt Viễlzvrn Phong thâssoṕy sắytptc mặsvugt Phùvihjng Diệzgdnp vui mừwukfng thì cưavcenpuki hỏi: “Sao lại cao hứuerjng nhưavce thếyoil?

Mộangt tiềjpmrn bốzgdni, đauaoã cózrie tin tứuerjc vêebcd̀ con trai ngàwtmwi – Mộangt Thầimgxn và Diệzgdnp Thạpuhnch Diệzgdnp thiếyoilu, họangt đauaoã tơytpt́iThiêebcdn Khôiqfrng đauaoếyoil quốzgdnc, đauaoãvihj hộangti hợeunop vơytpt́i Hùvihjng tiềjpmrn bốzgdni.” Phùvihjng Diệzgdnp kírgfxch đauaoangtng thôiqfrng báo.

Mộangt Viễlzvrn Phong hírgfxp mắytptt: “Nhưavce vậhsnyy à!

Mộangt thiếyoilu vàDiệzgdnp thiếyoilu đauaoêebcd̀u đauaoãvihjwtmw võ vưavceơytptng cửlzvru tinh.” Phùvihjng Diệzgdnp sùvihjng báfdoji nózriei.

Mộangt Viễlzvrn Phong cưavcenpuki nói: “Đnpukãvihjwtmw võ vưavceơytptng cửlzvru tinh à? Thậhsnyt nhanh!

Nếyoilu hai đauaoưavcéa nó chọn trơytpt̉ vêebcd̀ lúc nàwtmwy thì chírgfxnh làwtmw đauaoã quyếyoilt đauaorhrwnh tham gia chốzgdnng lạpuhni thúpuhn triềjpmru, nhưavcessop̣y, nhiềjpmru thêebcdm môiqfṛt phâssop̀n thựwtmwc lựwtmwc thì sẽ nhiềjpmru hơytptn môiqfṛt phâssop̀n cơytpt hộangti bảssopo mệzgdnnh.

Thâssoṕy thầimgxn sắytptc mờnpuk mịrhrwt lo lắytptng của Mộangt Viễlzvrn Phong, Phùvihjng Diệzgdnp theo bảssopn nănpukng thu hồwtmwi biêebcd̉u tình vui mừwukfng trêebcdn mặsvugt, “Mộangt tiềjpmrn bốzgdni,ngàwtmwi đauaoang lo lắytptng choan nguy củaMộangt thiếyoilu vàDiệzgdnp thiếyoilu sao?

Mộangt Viễlzvrn Phong cưavcenpuki khổgdpy: “Ta sao cózrie thểmgft khôiqfrng lo lắytptng đauaoưavceơytpṭc!

Lầimgxn thúpuhn triềjpmru nàwtmwy ngàwtmwn nănpukm khózrie gặsvugp, nghe nózriei ơytpt̉ biêebcdn giớwpati, Khúpuhnc Khôiqfrn tiềjpmrn bốzgdni đauaoãvihj giếyoilt hai con yêebcdu thúpuhn lụytptc cấcrefp có ýavce đauaowtmwssopm lấcrefn, nếyoilu khôiqfrng phảssopi có Khúpuhnc Khôiqfrn tiềjpmrn bốzgdni tuầimgxn tra ơytpt̉ tiềjpmrn tuyếyoiln, chỉ sơytpṭ khốzgdni đauaorhrwa phưavceơytptng nàwtmwy của bọangtn họangt đauaoãvihj sớwpatm giữghcl khôiqfrng đauaoưavceeunoc.

Mộangt tiềjpmrn bốzgdni, ngưavceơytpti đauaoưavcèng lo lắytptng, nghe nózriei lâssop̀n trưavceơytpt́c Diệzgdnp thiếyoilu ngayngoàwtmwi thàwtmwnh Thiêebcdn Khôiqfrng đauaoếyoil quốzgdnc gănpuḳp đauaoưavceơytpṭc mộangtt con yêebcdu xàwtmw lụytptc cấcrefp, con yêebcdu xàwtmw kia liêebcd̀n bị Diệzgdnp thiêebcd́u nhanh gọangtn lẹ đauaoáfdojnh chếyoilt.” Phùvihjng Diệzgdnp cưavcenpuki an ủi.

Mộangt Viễlzvrn Phong sửlzvrng sốzgdnt, lâssop̣p tưavcéc tràwtmwn đauaoimgxy kinh nghi hỏi: “Lơytpt̀i đauaowtmwn cózrie thậhsnyt khôiqfrng? Diệzgdnp Thạpuhnch cózrie lợeunoi hạpuhni nhưavce vậhsnyy sao?

Phùvihjng Diệzgdnp vôiqfṛi vàng gậhsnyt đauaoimgxu nói: “Tuyệzgdnt đauaozgdni làwtmw sựwtmw thậhsnyt.

Mộangt Viễlzvrn Phong cảm thâssoṕy ngoàwtmwi ýavce muốzgdnn: “Khôiqfrng thểmgftavceiqfrng tưavceơytpṭng đauaoưavceeunoc làthựwtmwc lựwtmwcDiệzgdnp Thạpuhnch lạixuấcreft chúpuhnng nhưavce thếyoil.

Phùvihjng Diệzgdnp gậhsnyt đauaoimgxu: “Đnpukúng là râssoṕt khó tin.



Thiêebcdn Khôiqfrng đauaoếyoil quốzgdnc.

Ánh mắytptt vôiqfr sốzgdn ngưavcenpuki đauaojpmru tậhsnyp trung tơytpt́i cưavce xá cho kháfdojch, thâssoṕy cưavce xá Hùvihjng Uy toáfdojt ra dịrhrwavceeunong thì nhănpukn chặsvugt màwtmwy.

Mộangt Thầimgxn mơytpt́i chỉ tiếyoiln vào cưavce xá ơytpt̉ ba ngàwtmwy, mà dịrhrwavceeunong thàwtmwnh đauaoan đauaoãvihj xảssopy ra lầimgxn thứuerjfdojm rôiqfr̀i!

Mộangt Thầimgxn làm ra đauaoangtng tĩytptnh quá lơytpt́n, các võiqfr hoàwtmwng đauaojpmru đauaoang nhìiybtn chằiauvm chằiauvm.

Đnpukpuhni chiếyoiln sănpuḱp diêebcd̃n ra trưavcewpatc mắytptt, ai cũsvmong khôiqfrng dáfdojm mạpuhno hiểmgftm đauaoangtng tâssopm tưavcessoṕu vơytpt́i Mộangt Thầimgxn.

ssoṕy ngàwtmwy qua, Hùvihjng Uy đauaoãvihj đauaoưavcea ra hơytptn mưavcenpuki viêebcdn Linh Hoàwtmwng Đnpukan.

Theo lýavcewtmwzriei, sau khi luyêebcḍn dưavceơytpṭc sưavce luyệzgdnn ra đauaoưavceơytpṭc đauaoan dưavceeunoc lụytptc cấcrefp thì hẳxfvln phải đauaoi nghỉqkob ngơytpti mộangtt hồwtmwi thâssop̣t tôiqfŕt đauaoêebcd̉ khôiqfri phụytptc linh hồwtmwn lựwtmwc.

Thêebcd́ nhưavceng, Mộangt Thầimgxn cózrie Hồwtmwn Thủfqiyy trong tay, linh hồwtmwn lựwtmwc khôiqfri phụytptc cựwtmwc nhanh, nghỉqkob ngơytpti mộangtt hồwtmwi là cózrie thểmgft đauaoâssop̀y lại.

vihjng Uy nhìiybtn Diệzgdnp Thạpuhnch trong phòghclng, nhíu mày, “Mấcrefy ngàwtmwy nay luôiqfrn thâssoṕy con nuôiqfri nấcrefng Thôiqfrn Thiêebcdn Phong. Con đauaozgdni vơytpt́i đauaoám ong này thậhsnyt tôiqfŕt.

Thănpuk̀ng nhóc Diệzgdnp Thạpuhnch hỗqkobn đauaossopn nàwtmwy, thứuerj tốzgdnt khôiqfrng đauaoưavcea cho hắytptn, toàwtmwn lấcrefy đauaoi muôiqfri ong, cung phụng mộangtt đauaoáfdojm ong nhưavce tổgdpyiqfrng âssoṕy, nào là nguyêebcdn thạpuhnch, đauaoan dưavceeunoc, linh vậhsnyt, Diệzgdnp Thạpuhnch rõiqfrwtmwng râssoṕt keo kiệzgdnt, nhưavceng đauaozgdni vơytpt́i đauaoáfdojm ong này lạpuhni râssoṕt hàwtmwo phózrieng.

Diệzgdnp Thạpuhnch liếyoilc mắytptt nhìn Hùvihjng Uy mộangtt cáfdoji, nói: “Trưavcewpatc khi Mộangt Thầimgxn bêebcd́ quan luyêebcḍn đauaoan đauaoãkêebcdu con nuôiqfri dưavceơytpt̃ng ra mấcrefy conThôiqfrn Thiêebcdn Phong lợeunoi hạpuhni chúpuhnt đauaoêebcd̉ trởiqfr thàwtmwnh con đauaoimgxu đauaoàn, nhưavce vậhsnyy vềjpmr sau tụi conkhốzgdnng chếyoil Thôiqfrn Thiêebcdn Phong thì chỉqkob cầimgxn khôiqfŕng chêebcd́ con đauaoimgxu đauaoàn làwtmw đauaoưavceơytpṭc. Mộangt Thầimgxn khózrie có khiđauaoưavcea nhiêebcḍm vụytpt cho con,connhấcreft đauaorhrwnh phải nghiêebcdm túpuhnc hoàwtmwn thàwtmwnh mớwpati đauaoưavceơytpṭc.

vihjng Uy sửlzvrng sốzgdnt, tiêebcd́p đauaoó gâssop̣t đauaoâssop̀u nói: “Bồwtmwi dưavceyukdng con đauaoimgxu đauaoàn?Biệzgdnn pháfdojp này đauaoúng là râssoṕttôiqfŕt!

Diệzgdnp Thạpuhnch gậhsnyt đauaoimgxu, trả lơytpt̀i đauaoưavceơytptng nhiêebcdn: “Do Mộangt Thầimgxn nghĩytpt ra, đauaoó tâssoṕt nhiêebcdn làwtmw biệzgdnn pháfdojp tốzgdnt rôiqfr̀i.

Mà Mộangt Thầimgxn vâssop̃ncòn đauaoang luyệzgdnn đauaoan sao?” Diệzgdnp Thạpuhnch hỏlzvri.

vihjng Uy gậhsnyt đauaoimgxu nói: “Phải. Mấcrefy ngàwtmwy nay, võ hoàng tớwpati cửlzvra cầimgxu đauaoannốzgdni liềjpmrn khôiqfrng dứuerjt, Mộangt Thầimgxn râssoṕt vộangti, màcũng cózrie khôiqfrng írgfxt võ hoàng tớwpati cửlzvra cầimgxu cáfdojc loạpuhni đauaoan dưavceeunoc khác.

ssop̣y sao? Mộangt Thầimgxn râssoṕt đauaoưavceeunoc hoan nghêebcdnh nhỉ?” Diệzgdnp Thạpuhnch nói.

vihjng Uy: “Chưavcé gì nưavcẽa.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.