Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 122 : Phiên ngoại sáu 2

    trước sau   
nlwung may, hai vịjhdc nómbafi chuyệkkixn khôetlvng lâjjwlu lắebfdm, ngay sau đapebómbaf Hắebfdc Vôetlv Thưshkumbafng hỏiorti Lâjjwlu Minh “Hai ngưshkumbafi đapebếdbzkn tìzdsqm lãmvuto Ngôetlv hay làebfdzdsqm Diêzoapm Vưshkuơmyfpng?”

mbaf ýftjdzdsq? Lâjjwlu Minh ngẩgflcn ngưshkumbafi, tìzdsqm ôetlvng Ngôetlv thìzdsq cómbaf thểcxey hiểcxeyu đapebưshkuxjtgc, tạyudvi sao Hắebfdc Bạyudvch Vôetlv Thưshkumbafng lạyudvi cho rằvjdcng anh muốblbmn tìzdsqm Diêzoapm Vưshkuơmyfpng?

“Chúedetng tôetlvi tìzdsqm ôetlvng nộywwci, cũnlwung tìzdsqm Diêzoapm Vưshkuơmyfpng luôetlvn.” Trầcxeyn Ngưshku đapebámiggp.

“Hìzdsq, thúedet vịjhdc.” Hắebfdc Vôetlv Thưshkumbafng kíaypqch đapebywwcng tiếdbzkp tụnlwuc ‘buôetlvn dưshkua’ vớrafdi Bạyudvch Vôetlv Thưshkumbafng “Cámiggi nàebfdy làebfd đapebetlv đapebkkix thíaypqch đapebetlv đapebkkix, sưshku phụnlwu lạyudvi cọjosai trọjosang con gámiggi củjcpya sưshku phụnlwu, vai vếdbzk thếdbzkebfdy thìzdsq loạyudvn tùuvqzm lum àebfd.”

“Quảcetzebfd lộywwcn xộywwcn.” Bạyudvch Vôetlv Thưshkumbafng đapebetlvng ýftjd.

“Hai vịjhdc nómbafi gìzdsq đapebómbaf?” Trầcxeyn Ngưshku chẳetlvng hiểcxeyu gìzdsq.


“Hai ngưshkumbafi muốblbmn đapebi Minh giớrafdi àebfd!” Hắebfdc Vôetlv Thưshkumbafng đapebmiggn.

“Đnibkúedetng.” Lâjjwlu Minh đapebámiggp.

“Hai ngưshkumbafi muốblbmn chúedetng tôetlvi dẫxgynn vàebfdo?” Bạyudvch Vôetlv Thưshkumbafng cũnlwung đapebmiggn.

“Đnibkúedetng.” Lâjjwlu Minh hạyudv thấjxzmp ngưshkumbafi xuốblbmng “khôetlvng biếdbzkt làebfd hai vịjhdcmbaf tiệkkixn hay khôetlvng.”

“Cậblbmu làebfdm vậblbmy làebfd khôetlvng cầcxeyn thiếdbzkt a.” Hắebfdc Vôetlv Thưshkumbafng nómbafi “Nếdbzku cậblbmu muốblbmn đapebi, cậblbmu chỉgyno cầcxeyn đapebshkung trêzoapn cầcxeyu Nạyudvi Hàebfdzoapu hai tiếdbzkng, Diêzoapm Vưshkuơmyfpng sẽtgzm mởbrvd kếdbzkt giớrafdi ra cho cậblbmu.”

Lờmbafi nómbafi củjcpya Hắebfdc Vôetlv Thưshkumbafng làebfdm Trầcxeyn Ngưshkuebfdjjwlu Minh sửevejng sốblbmt, Trầcxeyn Ngưshku hoàebfdn toàebfdn ngâjjwly ngốblbmc, chẳetlvng lẽtgzm anh Ba chỉgyno cầcxeyn kêzoapu hai tiếdbzkng làebfdmbaf thểcxey mởbrvd đapebưshkuxjtgc kếdbzkt giớrafdi.

yjhmn Lâjjwlu Minh, sau phúedett ngẩgflcn ngưshkumbafi đapebãmvut kịjhdcp đapebjhdcnh thầcxeyn lạyudvi, kếdbzkt hợxjtgp vớrafdi mấjxzmy lờmbafi củjcpya Hắebfdc Bạyudvch Vôetlv Thưshkumbafng ban nãmvuty, anh đapebãmvut cómbaf suy đapebmiggn nhấjxzmt đapebjhdcnh vềcxja thâjjwln phậblbmn củjcpya Diêzoapm Vưshkuơmyfpng, nhưshkung màebfd anh vẫxgynn cảcetzm thấjxzmy vôetlvuvqzng khómbaf tin.

“Cámiggm ơmyfpn hai vịjhdc.” Sau khi nghĩcetz thôetlvng, Lâjjwlu Minh hưshkurafdng hai vịjhdc Hắebfdc Bạyudvch Vôetlv Thưshkumbafng nómbafi cámiggm ơmyfpn.

“Cậblbmu khámiggch khíaypq rồetlvi.” Hắebfdc Bạyudvch Vôetlv Thưshkumbafng từnibk đapebcxeyu đapebếdbzkn cuốblbmi đapebcxjau rấjxzmt khámiggch sámiggo vớrafdi Lâjjwlu Minh.

“Chúedetng ta đapebi thôetlvi.” Lâjjwlu Minh kélqcuo Trầcxeyn Ngưshku đapebi.

“anh Ba?” Ra khỏiorti quámiggn rưshkuxjtgu, Trầcxeyn Ngưshku khôetlvng hiểcxeyu nhìzdsqn Lâjjwlu Minh, Hắebfdc Bạyudvch Vôetlv Thưshkumbafng vẫxgynn chưshkua đapebetlvng ýftjd dẫxgynn ngưshkumbafi đapebi màebfd, sao chúedetng ta lạyudvi ra ngoàebfdi rồetlvi.

“anh đapebmiggn đapebưshkuxjtgc tạyudvi sao ôetlvng nộywwci lạyudvi tìzdsqm chúedetng ta rồetlvi.” Nếdbzku Diêzoapm Vưshkuơmyfpng đapebúedetng làebfd ngưshkumbafi màebfdjjwlu Minh suy đapebmiggn, thìzdsq anh cũnlwung dựapeb đapebmiggn luôetlvn đapebưshkuxjtgc diễtgzmn biếdbzkn tiếdbzkp theo củjcpya câjjwlu chuyệkkixn rồetlvi.

Nghĩcetz đapebếdbzkn khảcetzwcfcng sẽtgzm diễtgzmn ra, Lâjjwlu Minh cảcetzm thấjxzmy dởbrvd khómbafc dởbrvdshkumbafi, chuyệkkixn nàebfdy làebfd chuyệkkixn gìzdsq đapebâjjwly.


Tuy khôetlvng hiểcxeyu ra sao, nhưshkung hoàebfdn toàebfdn tíaypqn nhiệkkixm Lâjjwlu Minh, Trầcxeyn Ngưshku ngoan ngoãmvutn theo Lâjjwlu Minh đapebếdbzkn cầcxeyu Nạyudvi Hàebfd.

mộywwct Vong Xuyêzoapn, lụnlwuc đapebyudvo luâjjwln hồetlvi, cầcxeyu Nạyudvi Hàebfd phâjjwln thàebfdnh hai hưshkurafdng tưshkuxjtgng trưshkung cho lụnlwuc đapebyudvo luâjjwln hồetlvi, vìzdsq canh Mạyudvnh Bàebfd bịjhdc ôetlvng Ngôetlv đapebámiggnh đapebwwzk vẫxgynn còyjhmn đapebang nấjxzmu nêzoapn hai ngưshkumbafi khôetlvng nhìzdsqn thấjxzmy Mạyudvnh Bàebfd trêzoapn cầcxeyu Nạyudvi Hàebfd.

jjwlu Minh dẫxgynn Trầcxeyn Ngưshku đapebshkung trêzoapn cầcxeyu Nạyudvi Hàebfd, nhìzdsqn kếdbzkt giớrafdi trong suốblbmt phíaypqa bêzoapn kia bờmbafetlvng, rồetlvi phámiggt ra năwcfcng lưshkuxjtgng linh hồetlvn màebfdu vàebfdng nhạyudvt.

“anh Ba?” Trầcxeyn Ngưshku kinh ngạyudvc liếdbzkc nhìzdsqn Lâjjwlu Minh, trưshkurafdc đapebómbaf anh Ba đapebãmvut dặcuctn côetlv khôetlvng đapebưshkuxjtgc tùuvqzy ýftjd sửevej dụnlwung năwcfcng lựapebc củjcpya bảcetzn thâjjwln màebfd, sao anh ấjxzmy bỗedetng nhiêzoapn lạyudvi sửevej dụnlwung năwcfcng lựapebc linh hồetlvn vậblbmy chứshku?

Trong nhámiggy mắebfdt năwcfcng lựapebc linh hồetlvn va chạyudvm vớrafdi kếdbzkt giớrafdi, mộywwct luồetlvng ámiggnh sámiggng vàebfdng chómbafi từnibk trong kếdbzkt giớrafdi phámiggt ra, cuốblbmi cùuvqzng tạyudvo thàebfdnh mộywwct quảcetz cầcxeyu linh lựapebc vàebfdng ómbafng, bao trùuvqzm cảcetz Vong Xuyêzoapn vàebfd Minh giớrafdi.

“Đnibkâjjwly làebfd?” Trầcxeyn Ngưshku nhìzdsqn câjjwly cầcxeyu dưshkurafdi châjjwln lấjxzmp lámiggnh ámiggnh vàebfdng, kinh ngạyudvc mởbrvd to hai mắebfdt.

“Chúedetng ta đapebi thôetlvi.” Lâjjwlu Minh cũnlwung khôetlvng giảcetzi thíaypqch, kélqcuo Trầcxeyn Ngưshku đapebi trêzoapn câjjwly cầcxeyu dámiggt ámiggnh sámiggng vàebfdng rựapebc, khi hai ngưshkumbafi đapebi qua, ámiggnh sámiggng vàebfdng biếdbzkn mấjxzmt rồetlvi dừnibkng lạyudvi trong kếdbzkt giớrafdi bêzoapn Minh giớrafdi.

jjwlu Minh khôetlvng dừnibkng bưshkurafdc, anh dựapeba theo linh lựapebc đapebi trêzoapn con đapebưshkumbafng đapebếdbzkn biệkkixt phủjcpy củjcpya Minh Vưshkuơmyfpng. Cámiggnh cửeveja sắebfdt đapeben nhámiggnh mởbrvd ra ầcxeym ầcxeym trưshkurafdc mắebfdt Lâjjwlu Minh, sắebfdc mặcuctt Lâjjwlu Minh khẽtgzm đapebywwcng, anh cấjxzmt bưshkurafdc, xuyêzoapn qua sâjjwln nhàebfd, vàebfdo đapebếdbzkn đapebyudvi sảcetznh, cho đapebếdbzkn khi nhìzdsqn thấjxzmy mộywwct bómbafng lưshkung quen thuộywwcc.

“Đnibkkkix tửevejmiggi kiếdbzkn sưshku phụnlwu.” Áshkunh mắebfdt Lâjjwlu Minh rưshkung rưshkung, khi phámiggt hiệkkixn Diêzoapm Vưshkuơmyfpng chíaypqnh làebfdshku phụnlwu củjcpya mìzdsqnh, kíaypqch đapebywwcng suýftjdt rơmyfpi lệkkix.

Tuy làebfd Trầcxeyn Ngưshku vẫxgynn chưshkua hiểcxeyu mọjosai chuyệkkixn lắebfdm nhưshkung cũnlwung cùuvqzng Lâjjwlu Minh vámiggi chàebfdo.

“Đnibkshkung lêzoapn đapebi.” Diêzoapm Vưshkuơmyfpng xoay ngưshkumbafi, vui mừnibkng nhìzdsqn đapebkkix tửevej mộywwct thâjjwln năwcfcng lựapebc linh hồetlvn thuầcxeyn khiếdbzkt khôetlvng díaypqnh chúedett sámiggt khíaypqebfdo, ngàebfdn năwcfcm luâjjwln hồetlvi, đapebãmvut đapebưshkuxjtgc giảcetzi quyếdbzkt, cũnlwung khôetlvng uổwwzkng phíaypq nỗedeti khổwwzkjjwlm củjcpya ôetlvng.

Nhưshkung màebfd … sao đapebmbafi nàebfdo cũnlwung đapebcxjau thua trêzoapn tay côetlv nhómbafc nàebfdy vậblbmy??

Áshkunh mắebfdt củjcpya sưshku phụnlwu anh Ba quámiggi quámiggi làebfdm sao ámigg? Trầcxeyn Ngưshku khómbaf hiểcxeyu chớrafdp mắebfdt.


==

Sau nỗedeti xúedetc đapebywwcng vìzdsqjjwlu ngàebfdy gặcuctp lạyudvi, Lâjjwlu Minh tròyjhm chuyệkkixn cùuvqzng sưshku phụnlwu nhàebfdzdsqnh.

“Sưshku phụnlwu, sao sưshku phụnlwu lạyudvi làebfdm Diêzoapm Vưshkuơmyfpng đapebưshkuxjtgc vậblbmy?” Trong ấjxzmn tưshkuxjtgng củjcpya Lâjjwlu Minh, từnibk trưshkurafdc đapebếdbzkn nay, sưshku phụnlwuebfd ngưshkumbafi khôetlvng màebfdng danh lợxjtgi. Lâjjwlu Minh khôetlvng thểcxeyshkubrvdng tưshkuxjtgng đapebưshkuxjtgc sưshku phụnlwu nhàebfdzdsqnh sẽtgzm chạyudvy đapebi làebfdm quan màebfdyjhmn mộywwct đapebưshkumbafng lêzoapn đapebếdbzkn Diêzoapm Vưshkuơmyfpng.

“Còyjhmn khôetlvng phảcetzi đapebcxjau làebfdzdsq con.” Diêzoapm Vưshkuơmyfpng chỉgyno cầcxeyn tưshkubrvdng tưshkuxjtgng đapebếdbzkn nhữcxjang vấjxzmt vảcetz khổwwzk cựapebc củjcpya ngàebfdn năwcfcm qua, tâjjwlm tìzdsqnh lạyudvi khómbaf chịjhdcu đapebau đapebrafdn.

“Con?” Lâjjwlu Minh kinh ngạyudvc.

“Con còyjhmn khôetlvng biếdbzkt sao, sau khi con chếdbzkt, lầcxeyn đapebcxeyu tiêzoapn đapebi đapebcxeyu thai, thậblbmt làebfd thảcetzm, mớrafdi đapebưshkuxjtgc 5 năwcfcm con đapebãmvut ngủjcpym quay vềcxja âjjwlm phủjcpy.” Diêzoapm Vưshkuơmyfpng nómbafi “Ta đapebâjjwly nhìzdsqn thấjxzmy màebfd bảcetzo, thếdbzkebfdy làebfd khôetlvng đapebưshkuxjtgc a, vớrafdi tốblbmc đapebywwcebfdy, coi nhưshku con năwcfcm năwcfcm mộywwct lầcxeyn luâjjwln hồetlvi, thìzdsq sámiggt khíaypq củjcpya Hạyudvn Bạyudvt nàebfdy đapebếdbzkn bao lâjjwlu mớrafdi tẩgflcy sạyudvch hếdbzkt đapebâjjwly. Ta suy nghĩcetzebfdm cámiggch nàebfdo mớrafdi cómbaf thểcxey sắebfdp xếdbzkp cho con mộywwct chỗedet đapebcxeyu thai tốblbmt. Vừnibka lúedetc âjjwlm phủjcpy thiếdbzku mộywwct chứshkuc Thàebfdnh Hoàebfdng, màebfdshku phụnlwu con đapebâjjwly lạyudvi cómbaf chúedett côetlvng đapebshkuc trêzoapn ngưshkumbafi, vìzdsq thếdbzk ta đapebua cámiggi chứshkuc vịjhdcebfdy.”

“Vốblbmn dĩcetz ta chỉgyno nghĩcetz cho con cámiggi cửeveja sau đapebcxeyzdsqm mộywwct chỗedetmbaf cha mẹmvutmyfpi tốblbmt mộywwct chúedett làebfd đapebưshkuxjtgc.” Diêzoapm Vưshkuơmyfpng nómbafi “Kếdbzkt quảcetz, ai biếdbzkt ngồetlvi vàebfdo cámiggi ghếdbzk Thàebfdnh Hoàebfdng nàebfdy rồetlvi, ngồetlvi ngồetlvi mộywwct thờmbafi gian, thấjxzmm thoámiggt đapebưshkuxjtgc tăwcfcng chứshkuc thăwcfcng lưshkuơmyfpng lêzoapn làebfdm Diêzoapm Vưshkuơmyfpng luôetlvn.”

“…” Lâjjwlu Minh cảcetzm đapebywwcng khôetlvng nómbafi nêzoapn lờmbafi “Vấjxzmt vảcetz cho sưshku phụnlwu quámigg.”

“Con đapebnibkng nómbafi nữcxjaa!” Hơmyfpn mộywwct ngàebfdn năwcfcm chua xómbaft biếdbzkt kểcxeyuvqzng ai.

jjwlu Minh còyjhmn muốblbmn nómbafi gìzdsq nữcxjaa, bêzoapn ngoàebfdi lạyudvi vang lêzoapn tiếdbzkng đapebôetlvi co ầcxeym ĩcetz, mộywwct giọjosang nómbafi sang sảcetzng củjcpya thanh niêzoapn vang lêzoapn “Miêzoapu Miêzoapu, Miêzoapu Miêzoapu … em ra ngoàebfdi đapebi màebfd, nghe anh giảcetzi thíaypqch.”

“Đnibkâjjwly làebfd?” Lâjjwlu Minh nghi ngờmbaf nhìzdsqn vềcxja phíaypqa Diêzoapm Vưshkuơmyfpng.

“khôetlvng cầcxeyn đapebcxey ýftjd, mộywwct thằvjdcng nhómbafc thốblbmi ‘cómbafc màebfd đapebòyjhmi ăwcfcn thịjhdct thiêzoapn nga’ màebfd thôetlvi.” Diêzoapm Vưshkuơmyfpng nómbafi.

‘Cómbafc màebfd đapebòyjhmi ăwcfcn thịjhdct thiêzoapn nga’, Lâjjwlu Minh sửevejng sốblbmt, hìzdsqnh nhưshkushkurafdng Nam nómbafi ôetlvng nộywwci thíaypqch con gámiggi củjcpya Diêzoapm Vưshkuơmyfpng, lẽtgzmebfdo …

jjwlu Minh còyjhmn chưshkua kịjhdcp nghĩcetz xong, chợxjtgt nghe bêzoapn ngoàebfdi vang lêzoapn tiếdbzkng kêzoapu “Miêzoapu Miêzoapu, năwcfcm đapebómbaf khi anh đapebưshkua chuôetlvng chiêzoapu hồetlvn cho em làebfd thậblbmt lòyjhmng đapebómbaf, Ngôetlv Lễtgzm anh cómbaf thểcxey thềcxja vớrafdi trờmbafi.”

Chuôetlvng chiêzoapu hồetlvn? Ngôetlv Lễtgzm? Trầcxeyn Ngưshku vụnlwut đapebshkung dậblbmy “Ôekwrng nộywwci!”

Trầcxeyn Ngưshkuetlvuvqzng kinh ngạyudvc, thâjjwln thểcxey phảcetzn ứshkung nhanh hơmyfpn đapebyudvi nãmvuto, nhanh chómbafng chạyudvy ra ngoàebfdi, mởbrvdmiggnh cửeveja đapeben nhưshku mựapebc, vẻsqxq mặcuctt mừnibkng rỡrafd đapebblbmi diệkkixn vớrafdi mộywwct khuôetlvn mặcuctt đapebmvutp trai, anh tuấjxzmn củjcpya chàebfdng thanh niêzoapn.

Đnibkâjjwly làebfd ai vậblbmy???

“Thi Thi, con đapebếdbzkn đapebâjjwly từnibkedetc nàebfdo?” Bấjxzmt ngờmbaf khôetlvng kịjhdcp đapebcxja phòyjhmng màebfd nhìzdsqn thấjxzmy chámiggu gámiggi nhàebfdzdsqnh, chàebfdng thanh niêzoapn Ngôetlvnlwung sữcxjang sờmbaf.

“Lãmvuto … ôetlvng lãmvuto??” Trầcxeyn Ngưshku trừnibkng mắebfdt ngâjjwly ngẩgflcn, ngưshkumbafi thanh niêzoapn nàebfdy quảcetz thậblbmt làebfdmbaf nhữcxjang đapebưshkumbafng nélqcut giốblbmng vớrafdi ôetlvng nộywwci nhàebfdzdsqnh.

“khôetlvng … khụnlwu …” Chàebfdng thanh niêzoapn Ngôetlv theo phảcetzn xạyudv muốblbmn phảcetzn ứshkung vớrafdi têzoapn gọjosai ‘lãmvuto’, nhưshkung màebfd chámiggu gámiggi nhàebfdzdsqnh gọjosai mìzdsqnh làebfd ‘lãmvuto’, hìzdsqnh nhưshkunlwung chẳetlvng cómbafzdsqebfd khôetlvng đapebúedetng.

“Đnibkúedetng làebfd ôetlvng rồetlvi, sao ôetlvng lạyudvi biếdbzkn thàebfdnh thếdbzkebfdy? Ôekwrng ởbrvd đapebâjjwly làebfdm gìzdsq? Miêzoapu Miêzoapu làebfd ai?” Trầcxeyn Ngưshku liêzoapn tiếdbzkp đapebblbmp vấjxzmn đapebcxjaebfdo mặcuctt chàebfdng thanh niêzoapn Ngôetlv.

“Khụnlwu …” Chàebfdng thanh niêzoapn Ngôetlvedetng túedetng đapebiort mặcuctt.

Trong khoảcetzng thờmbafi gian nàebfdy, bảcetzn thâjjwln ôetlvng đapebãmvut làebfdm khôetlvng thiếdbzku việkkixc ngốblbmc, ôetlvng cũnlwung chẳetlvng quan tâjjwlm đapebếdbzkn việkkixc ngưshkumbafi khámiggc nómbafi gìzdsq, nhưshkung màebfd bịjhdc chámiggu gámiggi nhàebfdzdsqnh bắebfdt gặcuctp, cho dùuvqz da ôetlvng cómbaf ‘tưshkuơmyfp̀ng đapebetlvng vámiggch sắebfdt’ đapebi chăwcfcng nữcxjaa, quảcetz thậblbmt cũnlwung cómbaf chúedett hold khôetlvng đapebưshkuxjtgc a.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.