Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 107 : Gặp lại

    trước sau   
Đnlpvyurang thờqcuei vớaghoi sựmhgn việhmebc kỳrygx lạkujm phágpcet sinh ởpumfgkebi Thanh Mang, trong biệhmebt thựmhgn nhỏzdcg nhàkabj họnhqdbndsu cũcwlpng phágpcet sinh việhmebc khágpcec thưpfguqcueng.

“Xoạkujmt!”

“Vùoqzf!”

“Vùoqzf!”

Nghe thấdswey âbndsm thanh khágpcec thưpfguqcueng, Lâbndsu Minh từmuxy phòfwcqng ságpcech bưpfguaghoc ra, đevnmi mấdswey bưpfguaghoc đevnmếbmipn phòfwcqng ngủhkdl củhkdla anh. anh đevnmyevvng ởpumf cửrygxa nhìsizun vàkabjo trong phòfwcqng, thấdswey bốpumfn Linh Khízspv vốpumfn yêgkebn lặjlelng nằcwlpm trêgkebn giágpce, bỗspzpng nhiêgkebn trôtmxii lơyqvf lửrygxng trong khôtmxing trung, đevnmyurang thờqcuei rung đevnmzspvng phágpcet ra âbndsm thanh.

“Tam thiếbmipu.” Hàkabj Thấdswet cũcwlpng nghe tiếbmipng đevnmzspvng, từmuxypfguaghoi lầhqelu chạkujmy lêgkebn. Khi anh ta thấdswey việhmebc khágpcec thưpfguqcueng trong phòfwcqng ngủhkdl thìsizu kinh ngạkujmc nóckfvi “Sao lạkujmi nhưpfgu vậhqely?”


Vẻfvtv mặjlelt Lâbndsu Minh căoqzfng thẳpumfng nhìsizun bốpumfn Linh Khízspv trôtmxii lơyqvf lửrygxng trong khôtmxing trung, Hàkabj Thấdswet làkabj ngưpfguqcuei thưpfguqcueng nêgkebn khôtmxing thấdswey, nhưpfgung trong mắzddft Lâbndsu Minh, bốpumfn Linh Khízspv đevnmang lơyqvf lửrygxng đevnmãagho đevnmưpfgufguhc mộzspvt nguồyuran linh khízspvkabjo đevnmóckfv chi phốpumfi.

Bốpumfn Linh Khízspv sau khi tìsizum đevnmưpfgufguhc vẫezwdn luôtmxin đevnmưpfgufguhc đevnmjlelt trong phòfwcqng ngủhkdl củhkdla Lâbndsu Minh, ban đevnmhqelu thanh kiếbmipm đevnmyurang còfwcqn đevnmưpfgufguhc đevnmjlelt trong tủhkdl sắzddft, nhưpfgung sau đevnmóckfv tủhkdl sắzddft cũcwlpng bịcshv kiếbmipm đevnmyurang xuyêgkebn thủhkdlng, Lâbndsu Minh liềqjyvn dứyevvt khoágpcet đevnmjlelt mộzspvt giágpce đevnmkekrcwlp khízspv chuyêgkebn dụbndsng, sau đevnmóckfv đevnmwoeg tấdswet cảotyo Linh Khízspvgkebn.

Nhữoqzfng Linh Khízspvkabjy đevnmãagho đevnmưpfgufguhc đevnmjlelt ởpumf đevnmâbndsy mộzspvt thờqcuei gian, dùoqzf đevnmjlelt cạkujmnh nhau nhưpfgung khôtmxingcóckfv bấdswet cứyevv cảotyom ứyevvng lẫezwdn nhau nàkabjo, sao hôtmxim nay lạkujmi phágpcet sinh thay đevnmevnmi nhưpfgu thếbmipkabjy?

Trậhqeln phágpcep năoqzfm ngôtmxii sao hợfguhp thàkabjnh! (Ngũcwlp mang hốpumfi tinh trậhqeln)

Chẳpumfng lẽijox Linh Khízspv thứyevvoqzfm đevnmãagho tìsizum thấdswey? Chẳpumfng lẽijox Thi Thi đevnmãagho làkabjm gìsizu đevnmóckfv rồyurai?

Nghĩmhgn đevnmếbmipn đevnmiểwoegm nàkabjy Lâbndsu Minh lậhqelp tứyevvc xoay ngưpfguqcuei quay lạkujmi phòfwcqng ságpcech, cầhqelm đevnmiệhmebn thoạkujmi di đevnmzspvng trêgkebn bàkabjn gọnhqdi cho Mao đevnmkujmi sưpfgu, đevnmiệhmebn thoạkujmi vang lêgkebn lúgkebc lâbndsu mớaghoi cóckfv ngưpfguqcuei bắzddft mágpcey.

“Lâbndsu Minh?” Giọnhqdng nóckfvi củhkdla Mao đevnmkujmi sưpfguckfv chúgkebt kinh ngạkujmc.

“Mao đevnmkujmi sưpfgu, ởpumfgkebi Thanh Mang đevnmãagho xảotyoy ra chuyệhmebn gìsizu rồyurai sao?” Lâbndsu Minh nôtmxin nóckfvng hỏzdcgi.

“Sao cậhqelu lạkujmi biếbmipt?” Mao đevnmkujmi sưpfgukabjng kinh ngạkujmc hơyqvfn.

“Quảotyo nhiêgkebn làkabj thếbmip, rốpumft cuộzspvc làkabj chuyệhmebn gìsizu đevnmãagho xảotyoy ra vậhqely ạkujm?” Lâbndsu Minh hỏzdcgi

“Linh Khízspv thứyevvoqzfm đevnmãagho xuấdswet hiệhmebn.”

Quảotyo nhiêgkebn, châbndsn màkabjy Lâbndsu Minh căoqzfng thẳpumfng, chỉtmxikabj anh chưpfgua kịcshvp hỏzdcgi quágpcei vậhqelt Hạkujmn Bạkujmtthìsizu thếbmipkabjo thìsizu chợfguht nghe Mao đevnmkujmi sưpfgu nóckfvi thêgkebm “Trầhqeln tiểwoegu hữoqzfu … đevnmãagho hôtmxin mêgkeb.”

“Cágpcei gìsizu?” Lâbndsu Minh gấdswep gágpcep xoay ngưpfguqcuei đevnmi ra ngoàkabji, đevnmi hai bưpfguaghoc thìsizu mớaghoi phảotyon ứyevvng lạkujmi, bâbndsy giờqcue Trầhqeln Ngưpfgu đevnmâbndsu cóckfvpumf Đnlpvếbmip Đnlpvôtmxi “Thi Thi thếbmipkabjo? Sao côtmxi ấdswey lạkujmi bịcshvtmxin mêgkeb?”


Mao đevnmkujmi sưpfgu nhìsizun thoágpceng qua Trầhqeln Ngưpfgu đevnmang đevnmưpfgufguhc ôtmxing Ngôtmxi cẩebgrn thậhqeln ôtmxim vàkabjo trong xe, cùoqzfng vớaghoi toàkabjn bộzspv trậhqeln phágpcep linh lựmhgnc củhkdla núgkebi Thanh Mang đevnmãagho bịcshvgpceo đevnmzspvng sau khi Linh Khízspv từmuxypfguaghoi đevnmdswet bay lêgkebn, thởpumfkabji nóckfvi “Tìsizunh hìsizunh tưpfguơyqvfng đevnmpumfi phứyevvc tạkujmp, tôtmxii cũcwlpng khôtmxing thểwoegckfvi rõwifb ràkabjng trong chốpumfc lágpcet đevnmưpfgufguhc.”

“Thi Thi thếbmipkabjo rồyurai? côtmxi ấdswey cóckfv gặjlelp nguy hiểwoegm gìsizu khôtmxing?” Lâbndsu Minh lạkujmi hỏzdcgi.

“Cágpcei nàkabjy … tôtmxii cũcwlpng khôtmxing rõwifb lắzddfm.” Ngay cảotyo Mao đevnmkujmi sưpfgucwlpng khôtmxing hiểwoegu nguyêgkebn nhâbndsn gìsizukabjm Trầhqeln Ngưpfguzspv xỉtmxiu nêgkebn cũcwlpng khôtmxing biếbmipt phảotyoi nóckfvi thếbmipkabjo vớaghoi Lâbndsu Minh.

“Mao đevnmkujmi sưpfgu, tìsizunh hìsizunh Thi Thi cóckfvsizu khágpcec thưpfguqcueng thìsizu ôtmxing nhấdswet đevnmcshvnh phảotyoi nóckfvi vớaghoi tôtmxii.” Lâbndsu Minh cúgkebp đevnmiệhmebn thoạkujmi, ảotyoo nãaghoo nhắzddfm hai mắzddft lạkujmi. Cảotyom giágpcec bấdswet lựmhgnc khi ngưpfguqcuei thâbndsn bêgkebn cạkujmnh anh xảotyoy ra chuyệhmebn nhưpfgung anh khôtmxing thểwoegkabjm gìsizu mộzspvt lầhqeln nữoqzfa lạkujmi ậhqelp tớaghoi, làkabjm choanh khôtmxing thểwoeg khốpumfng chếbmip đevnmưpfgufguhc sựmhgn phẫezwdn nộzspv, đevnmdswem mộzspvt đevnmdswem xuốpumfng bàkabjn ságpcech.

“Cốpumfc cốpumfc, Tam thiếbmipu.” Hàkabj Thấdswet đevnmyevvng ởpumf cửrygxa phòfwcqng ságpcech gõwifb nhẹgkeb hai cágpcei, nóckfvi “Linh Khízspv đevnmãaghoan tĩmhgnnh trởpumf lạkujmi.”

bndsu Minh xoay ngưpfguqcuei, nhìsizun thoágpceng qua Hàkabj Thấdswet, dừmuxyng lạkujmi mộzspvt chúgkebt rồyurai vưpfgufguht qua Hàkabj Thấdswet đevnmi vềqjyv phízspva phòfwcqng ngủhkdl củhkdla anh. Lúgkebc nàkabjy, bốpumfn Linh Khízspv đevnmãagho an tĩmhgnnh ởpumf vịcshv trízspvcwlp, tựmhgna nhưpfgusizunh ảotyonh bốpumfn Linh Khízspvyqvf lửrygxng trong khôtmxing trung lúgkebc nãaghoy chỉtmxikabjotyoo giágpcec củhkdla họnhqdkabj thôtmxii.

bndsu Minh đevnmi đevnmếbmipn trưpfguaghoc thanh kiếbmipm đevnmyurang, thanh kiếbmipm đevnmyurang cảotyom nhậhqeln đevnmưpfgufguhc hơyqvfi thởpumf củhkdla chủhkdl nhâbndsn đevnmếbmipn gầhqeln mìsizunh, nhẹgkeb nhàkabjng run lêgkebn mộzspvt cágpcei rồyurai phágpcet ra âbndsm thanh vui vẻfvtv.

Mắzddft Lâbndsu Minh run lêgkebn, giơyqvf tay đevnmcshvnh cầhqelm lấdswey thanh kiếbmipm …

“Tam thiếbmipu!” Theo ságpcet phízspva sau, Hàkabj Thấdswet nhìsizun thấdswey vậhqely thìsizu vộzspvi vàkabjng lêgkebn tiếbmipng nhắzddfc nhởpumf.

“Cậhqelu cóckfv mang súgkebng theo khôtmxing?” Lâbndsu Minh chợfguht hỏzdcgi.

kabj Thấdswet sữoqzfng sờqcue, mặjlelc dùoqzf chưpfgua hiểwoegu sao Tam thiếbmipu lạkujmi hỏzdcgi vậhqely nhưpfgung anh ta vẫezwdn gậhqelt đevnmhqelu “Tôtmxii cóckfv mang theo.”

“Rúgkebt súgkebng, nhắzddfm vàkabjo tôtmxii.”

“!!” Hàkabj Thấdswet khôtmxing thểwoeg tin nhìsizun Lâbndsu Minh.


“Nếbmipu nhưpfgu chúgkebt nữoqzfa ságpcet khízspv củhkdla tôtmxii bùoqzfng phágpcet, cậhqelu phảotyoi nổevnmgkebng ngay.” Mao đevnmkujmi sưpfgukabj Trầhqeln Ngưpfgu đevnmqjyvu khôtmxing cóckfvpumf Đnlpvếbmip Đnlpvôtmxi, nếbmipu ságpcet khízspv củhkdla anh bùoqzfng phágpcet thìsizu sẽijox khôtmxing cóckfv ngưpfguqcuei nàkabjo cóckfv thểwoeg ngăoqzfn cảotyon. Lâbndsu Minh biếbmipt rõwifb đevnmiềqjyvu nàkabjy nhưpfgung anh vẫezwdn muốpumfn thửrygx mộzspvt lầhqeln. Nếbmipu nhưpfgu nhữoqzfng hìsizunh ảotyonh trong mơyqvf đevnmqjyvu làkabj sựmhgn thậhqelt đevnmãagho từmuxyng tồyuran tạkujmi thìsizu chắzddfc hẳpumfn anh sẽijoxkhôtmxing xảotyoy ra việhmebc gìsizu.

“Tam thiếbmipu!” Hàkabj Thấdswet khôtmxing rúgkebt súgkebng, anh ta đevnmi vềqjyv phízspva trưpfguaghoc đevnmcshvnh ngăoqzfn cảotyokabjnh đevnmzspvng nhưpfgu tựmhgngpcet củhkdla Lâbndsu Minh.

“Dừmuxyng lạkujmi, cậhqelu lùoqzfi ra cửrygxa đevnmi, rúgkebt súgkebng ra.” Lâbndsu Minh ra lệhmebnh.

kabj Thấdswet cắzddfn răoqzfng, câbndsn nhắzddfc mộzspvt lágpcet, cuốpumfi cùoqzfng vẫezwdn lùoqzfi lạkujmi đevnmếbmipn cửrygxa, rúgkebt súgkebng ra.

“Mởpumf chốpumft an toàkabjn ra, chĩmhgna súgkebng vàkabjo ngưpfguqcuei tôtmxii.” Lâbndsu Minh còfwcqn nóckfvi thêgkebm.

Tay cầhqelm súgkebng củhkdla Hàkabj Thấdswet run rẩebgry, ngóckfvn tay khẽijox đevnmzspvng, mộzspvt tiếbmipng tạkujmch nhỏzdcg vang lêgkebn, mởpumf chốpumft an toàkabjn, sau đevnmóckfvbndsng súgkebng lêgkebn, ngắzddfm thẳpumfng vềqjyv phízspva Lâbndsu Minh.

bndsu Minh thấdswey tấdswet cảotyo đevnmãagho đevnmưpfgufguhc chuẩebgrn bịcshv, lúgkebc nàkabjy mớaghoi xoay ngưpfguqcuei lạkujmi mộzspvt lầhqeln nữoqzfa, hízspvt sâbndsumộzspvt hơyqvfi, đevnmưpfgua tay lêgkebn kệhmeb lấdswey thanh kiếbmipm đevnmyurang.

“Vùoqzf!” Trong nhágpcey mắzddft thanh kiếbmipm đevnmyurang rơyqvfi vàkabjo tay Lâbndsu Minh, phágpcet ra âbndsm thanh vui sưpfguaghong.

kabj Thấdswet căoqzfng thẳpumfng thầhqeln kinh, đevnmyevvng ởpumf cửrygxa chỉtmxigkebng vàkabjo Lâbndsu Minh, ngóckfvn tay đevnmjlelt trêgkebncòfwcqgkebng, chỉtmxi cầhqeln thấdswey mộzspvt biểwoegu hiệhmebn bấdswet thưpfguqcueng làkabj sẽijox nhấdswen còfwcq.

bndsu Minh đevnmưpfgua lưpfgung vềqjyv phízspva cửrygxa, mộzspvt tay cầhqelm thanh kiếbmipm đevnmyurang, lẳpumfng lặjlelng đevnmyevvng đevnmóckfv.

Bầhqelu khôtmxing khízspvsizu lạkujm giằcwlpng co trong hai phúgkebt, sau đevnmóckfvbndsu Minh vẫezwdn đevnmyevvng bấdswet đevnmzspvng bỗspzpng nhiêgkebn xoay ngưpfguqcuei lạkujmi.

kabj Thấdswet run lêgkebn, cágpcenh tay kézspvo căoqzfng, thẳpumfng tắzddfp.

bndsu Minh đevnmpumfi diệhmebn vớaghoi họnhqdng súgkebng đevnmen ngòfwcqm, trầhqelm mặjlelc mộzspvt lágpcet rồyurai nóckfvi “Cấdswet súgkebng đevnmi, cậhqelevnmi chuẩebgrn bịcshvgpcey bay trựmhgnc thăoqzfng đevnmi.”


“Tam thiếbmipu?” Hàkabj Thấdswet thấdswey Lâbndsu Minh khôtmxing cóckfvsizu bấdswet thưpfguqcueng thìsizu vôtmxioqzfng vui mừmuxyng vàkabj nghi hoặjlelc.

“Tôtmxii muốpumfn đevnmi đevnmếbmipn núgkebi Thanh Mang.” Lâbndsu Minh cầhqelm thanh kiếbmipm đevnmyurang trêgkebn tay phảotyoi đevnmưpfgufguhc bao phủhkdl bởpumfi mộzspvt tầhqelng linh khízspv nhàkabjn nhạkujmt, ngăoqzfn cágpcech hơyqvfi thởpumf củhkdla anh vàkabj kiếbmipm đevnmyurang tiếbmipp xúgkebc vớaghoi nhau.

==

Từmuxygkebi Thanh Mang trởpumf vềqjyv đevnmãagho đevnmưpfgufguhc mấdswey tiếbmipng đevnmyurang hồyura nhưpfgung Trầhqeln Ngưpfgu vẫezwdn chưpfgua tỉtmxinh lạkujmi.

Ôiyllng Ngôtmxi ngồyurai bêgkebn giưpfguqcueng, tỉtmxi mỉtmxi theo dõwifbi tìsizunh trạkujmng củhkdla Trầhqeln Ngưpfgu, hơyqvfi thởpumf ngoạkujmi trừmuxyckfv chúgkebt hỗspzpn loạkujmn khi mớaghoi từmuxygkebi Thanh Mang trởpumf vềqjyv, lúgkebc nàkabjy đevnmãagho khôtmxing cóckfvsizu bấdswet thưpfguqcueng, nhưpfgung khôtmxing biếbmipt vìsizuwifb do gìsizukabj con bézspv vẫezwdn chưpfgua tỉtmxinh lạkujmi.

Ôiyllng Ngôtmxi vẫezwdn ngồyurai từmuxy khi màkabjn đevnmêgkebm buôtmxing xuốpumfng cho đevnmếbmipn khi chuẩebgrn bịcshv biếbmipn mấdswet, ôtmxing nóckfvng nảotyoy đevnmi ra phòfwcqng khágpcech, nhìsizun Thẩebgrm Thanh Trúgkebc đevnmang ngồyurai trêgkebn ghếbmiptmxi pha, mắzddfng “Thẩebgrm lãaghoo đevnmhqelu, ôtmxing mau đevnmi tìsizum bágpcec sĩmhgn đevnmếbmipn ngay cho tôtmxii.”

“Sao thếbmip?” Đnlpvpumfi vớaghoi ngưpfguqcuei cắzddft ngang cuộzspvc nóckfvi chuyệhmebn củhkdla mọnhqdi ngưpfguqcuei nhưpfgung Thẩebgrm Thanh Trúgkebc vẫezwdn tốpumft tízspvnh hỏzdcgi.

“Chágpceu gágpcei tôtmxii ởpumf chỗspzp củhkdla ôtmxing xảotyoy ra chuyệhmebn, ngay cảotyogpcec sĩmhgnkabj ôtmxing cũcwlpng khôtmxing tìsizum cho con bézspv sao?” Ôiyllng Ngôtmxizspvt lêgkebn.

“…” Cho dùoqzf Thẩebgrm lãaghoo tốpumft tízspvnh đevnmếbmipn cágpcech mấdswey cũcwlpng khôtmxing nhịcshvn đevnmưpfgufguhc màkabj trợfguhn trắzddfng mắzddft “Tìsizunh trạkujmng lệhmebnh đevnmyurackfv chuyệhmebn gìsizu chẳpumfng lẽijox ôtmxing khôtmxing biếbmipt rõwifb sao, tìsizum bágpcec sĩmhgn thìsizu làkabjm đevnmưpfgufguhc cágpcei gìsizu?”

“Tôtmxii mặjlelc kệhmeb, dùoqzf sao bâbndsy giờqcue chágpceu gágpcei tôtmxii đevnmang hôtmxin mêgkeb, ôtmxing phảotyoi chịcshvu trágpcech nhiệhmebm đevnmi.” Trong lòfwcqng ôtmxing Ngôtmxi khôtmxing vui, xem ai cũcwlpng đevnmqjyvu khôtmxing vừmuxya mắzddft.

“Vậhqely vìsizu chágpceu gágpcei ôtmxing màkabjgkebi Thanh Mang phágpcet sinh biếbmipn đevnmevnmi khágpcec thưpfguqcueng, phong ấdswen bịcshv lớaghoi lỏzdcgng ra, Hạkujmn Bạkujmt sắzddfp thứyevvc tỉtmxinh thìsizu ai làkabj ngưpfguqcuei chịcshvu trágpcech nhiệhmebm?” Nghiêgkebm Sùoqzfng Minh quágpcet.

“Cágpcei gìsizu gọnhqdi làkabjsizu chágpceu gágpcei tôtmxii màkabj phágpcet sinh biếbmipn đevnmevnmi khágpcec thưpfguqcueng? Ôiyllng cóckfv chứyevvng cứyevvkhôtmxing?” Ôiyllng Ngôtmxizspvp mắzddft cảotyonh cágpceo nhìsizun Nghiêgkebm Sùoqzfng Minh.

(còfwcqn tiếbmipp)

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.