Vương Phi Trở Về

Chương 33 : Kết thúc

    trước sau   
Thếpndx sựuesv nhưspcn cờawqa, ngưspcnawqai làhcmr quâdygun cờawqa, từvxarng bưspcnvhrzc thàhcmrnh cuộraolc, từvxarng bưspcnvhrzc nhậacjhp cuộraolc. Phíxmmg bao tâdygum tưspcnhcmry vẽabny thếpndx cuộraolc, nhưspcnng khômmzdng biếpndxt thìdygu ra đndqkãylmo sớvhrzm rơimlti vàhcmro thếpndx cuộraolc củkpzba kẻcjwg kháawqac. Còtkfin ngưspcnawqai bàhcmry cuộraolc kia cũcngkng đndqkãylmo nhậacjhp cuộraolc từvxarqenuc nàhcmro rồgnmki?

nwxcn ngoàhcmri Ngũcngk linh giớvhrzi, khômmzdng biếpndxt làhcmrzxcq đndqkâdyguu.

Trênwxcn mặidfdt sômmzdng mênwxcnh mômmzdng, sắcnjcc trờawqai u áawqam mâdyguy âdygum trầpvigm, mưspcna phủkpzbxmmgn, cáawqanh hoa lấdbbvt phấdbbvt bênwxcn ngưspcnawqai, hoa rơimlti trênwxcn mặidfdt sômmzdng đndqktkfi hồgnmkng mộraolt mảjufnng, lắcnjcng xuốfggzng vômmzd sốfggzspcnơimltng thầpvigm.

nwxcn sômmzdng, mộraolt ngưspcnawqai, mộraolt đndqkàhcmrn.

awqai tóbyvcc trắcnjcng xáawqam thểlfov hiệkpftn vẻcjwg tang thưspcnơimltng, nhưspcnng gưspcnơimltng mặidfdt kia lạwkfpi vômmzdmvrgng trẻcjwg trung tuấdbbvn mỹbzlm. Hắcnjcn mộraolt mìdygunh ômmzdm đndqkàhcmrn ngồgnmki trênwxcn hòtkfin đndqkáawqanwxcn bờawqammzdng, dưspcnawqang nhưspcn đndqkang ngắcnjcm phong cảjufnnh, nhưspcnng đndqkômmzdi mắcnjct kia lạwkfpi trốfggzng rỗawqang, khômmzdng còtkfin tíxmmgnh toáawqan củkpzba Dịzukvch giảjufnhcmrylmodygum củkpzba Hoàhcmrng giảjufn, trong mắcnjct dưspcnawqang nhưspcncngkng đndqkang mưspcna mênwxcnh mang, u áawqam khômmzdng màhcmru sắcnjcc.

Y bàhcmro lam nhạwkfpt tùmvrgy tiệkpftn phủkpzb trênwxcn đndqkdbbvt, mưspcna nhỏtkfinwxcn thuậacjhn thếpndx chảjufny xuốfggzng, thuầpvign khiếpndxt, lạwkfpnh lẽabnyo.


Mộraolt cômmzdawqaspcnawqai hai mưspcnawqai ba tuổpujri cầpvigm dùmvrg vộraoli vãylmo đndqki đndqkếpndxn, thấdbbvy hắcnjcn lậacjhp tứxywwc thởzxcq phàhcmro, vộraoli cầpvigm dùmvrg che mưspcna cho hắcnjcn than thởzxcq: “Đbyzhãylmospcna rồgnmki sao Phụozdlng Kỳkpzb ca ca còtkfin chưspcna vềozdl?”

“Muộraoli đndqkếpndxn rồgnmki àhcmr!” Nghe thấdbbvy giọuagjng cômmzdawqa, hắcnjcn mỉmvrgm cưspcnawqai nghiênwxcng mặidfdt hỏtkfii: “Hoa củkpzba ta đndqkâdyguu?”

mmzdawqa cắcnjcn mômmzdi nhẹkxux giọuagjng nóbyvci: “Ởjufn trong đndqkraolng đndqkóbyvc, rốfggzt cuộraolc làhcmr hoa gìdygu, tạwkfpi sao phảjufni dùmvrgng máawqau củkpzba huynh đndqklfov nuômmzdi, muộraoli thấdbbvy… đndqkáawqang sợpujr quáawqa.”

“Làhcmrm vậacjhy nóbyvc mớvhrzi cóbyvc thểlfov kếpndxt quảjufn.”

“Quảjufnmvrgng đndqklfovhcmrm gìdygu vậacjhy?”

“Khômmzdng biếpndxt, ta khômmzdng biếpndxt…” Thầpvign sắcnjcc hắcnjcn cóbyvc chúqenut mênwxc man, mộraolt lúqenuc sau bỗawqang hỏtkfii: “Mưspcna rồgnmki sao?”

“Mưspcna lâdyguu lắcnjcm rồgnmki đndqkóbyvc!” Cômmzdawqa phìdyguspcnawqai, tỉmvrg mỉmvrg kểlfov cho hắcnjcn nghe, “Mưspcna trênwxcn sômmzdng rấdbbvt đndqkkxuxp, mâdyguy khóbyvci mômmzdng lung, trênwxcn nưspcnvhrzc còtkfin cóbyvc rấdbbvt nhiềozdlu cáawqanh hoa… A, còtkfin cóbyvc chim nhạwkfpn bay ngang nữnwxca!” Giọuagjng nóbyvci lộraol ra sựuesv kinh hỉmvrg.

“Nhạwkfpn Sơimlt, cóbyvcspcnpujru khômmzdng?”

“Khômmzdng cóbyvc.” Cômmzdawqa khômmzdng vui, “Muộraoli hỏtkfii đndqkwkfpi phu rồgnmki, uốfggzng rưspcnpujru khômmzdng tốfggzt cho mắcnjct huynh.”

“Khômmzdng tốfggzt thìdygu khômmzdng tốfggzt thômmzdi.”

“Dùmvrg sao muộraoli cũcngkng khômmzdng cho huynh uốfggzng, huynh còtkfin chưspcna nhìdygun thấdbbvy dáawqang vẻcjwg củkpzba muộraoli màhcmr.”

Hắcnjcn khômmzdng hềozdl ngậacjhp ngừvxarng nóbyvci: “Dáawqang vẻcjwg củkpzba muộraoli ta biếpndxt rồgnmki.”

mmzdawqa kinh ngạwkfpc: “Huynh chưspcna từvxarng gặidfdp muộraoli màhcmr.”


Hắcnjcn xoa ngựuesvc: “Ta cóbyvc thểlfov cảjufnm giáawqac đndqkưspcnpujrc.”

mmzdawqa hiểlfovn nhiênwxcn làhcmr nghe khômmzdng hiểlfovu, chỉmvrg đndqkàhcmrnh cưspcnawqai xấdbbvu hổpujr, tiếpndxp đndqkóbyvc nhưspcn nghĩpmlc ra đndqkiềozdlu gìdygu, lạwkfpi hỏtkfii: “Phụozdlng Kỳkpzb ca ca cóbyvc biếpndxt đndqkáawqanh cờawqa khômmzdng? Vừvxara rồgnmki muộraoli thấdbbvy trong phòtkfing huynh cóbyvc mộraolt báawqat cờawqa.”

Hắcnjcn ngẩkpftn ra rồgnmki gậacjht đndqkpvigu: “Biếpndxt, đndqkáawqanh quáawqa nhiềozdlu, quáawqadyguu rồgnmki.”

mmzdawqa vộraoli xin hắcnjcn: “Dạwkfpy muộraoli đndqkưspcnpujrc khômmzdng?”

“Khômmzdng đndqkâdyguu.” Hắcnjcn nhẹkxux nắcnjcm ngóbyvcn tay, “Ta sẽabny khômmzdng đndqkáawqanh nữnwxca đndqkâdyguu.”

mmzdawqa thấdbbvt vọuagjng: “Tạwkfpi sao vậacjhy?”

“Vìdygubyvc mộraolt bàhcmrn cờawqa, ta đndqkáawqanh quáawqadyguu, quáawqadyguu, cuốfggzi cùmvrgng ngay cảjufn bảjufnn thâdygun cũcngkng đndqki vàhcmro trong đndqkóbyvc.” Ngưspcnawqai trong cuộraolc mênwxc, hắcnjcn vẫvhrzn luômmzdn cho rằizphng mìdygunh làhcmr ngưspcnawqai cầpvigm cờawqa tỉmvrgnh táawqao, nhưspcnng khômmzdng biếpndxt ngay từvxarqenuc gặidfdp nàhcmrng, hắcnjcn cũcngkng đndqkãylmo nhậacjhp cuộraolc rồgnmki.

“Thua rồgnmki sao?”

“Ừoaze, thua mộraolt quâdygun.”

mmzdawqa vẻcjwg mặidfdt sùmvrgng báawqai: “Vậacjhy huynh cũcngkng lợpujri hạwkfpi lắcnjcm rồgnmki!”

Hắcnjcn dưspcnawqang nhưspcn khômmzdng muốfggzn tiếpndxp tụozdlc chủkpzb đndqkozdlhcmry nữnwxca, ômmzdm đndqkàhcmrn đndqkxywwng dậacjhy đndqkưspcna mộraolt tay cho cômmzdawqa: “Nhạwkfpn Sơimlt, đndqkưspcna ta đndqki đndqki.”

“Đbyzhưspcnpujrc.” Cômmzdawqadygun hoan đndqkgnmkng ýsdzo, cẩkpftn thậacjhn dìdyguu hắcnjcn đndqki.

Khóbyvci sóbyvcng trênwxcn sômmzdng, gióbyvcspcna nhẹkxux nhàhcmrng.

Tay nắcnjcm tay đndqki vềozdl chốfggzn hoa rơimlti sâdyguu thẳdbbvm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.