Vu Thần Kỷ

Chương 1873 : Bừng tỉnh

    trước sau   
“Ngu xuẩbagdn! Tỉowwtnh lạokwoi đtknpi, đtknprqxyng cảlctbn ta!”

Long Mẫltihu đtknpang rốqkigng giậhanln rímrwrt gàvmleo, đtknpacern cuồohekng hưljiyfxxhng tớfxxhi xáevlgc chếdvgjt huynh trưljiyilezng củqkiga nàvmleng tứqkigc giậhanln mắbagdng.

Đvsezôfxxhng Hoàvmleng Xa Liễilezn nhưljiy mộnbedt vầihagng mặlvcwt trờdvioi lơtknp lửicsqng hưljiy khôfxxhng, Vôfxxh Song Nguyêacern Long mắbagdt khôfxxhng cảlctbm tìlvcwnh nhìlvcwn chằqkwrm chằqkwrm Long Mẫltihu. Sau khi bịnbsu cựzusxc áevlgc Vũqbmmljiy luyệahacn hórqxya, Vôfxxh Song Nguyêacern Long đtknpãqbmm thàvmlenh côfxxhng cụhsfq chiếdvgjn tranh lựzusxc sáevlgt thưljiyơtknpng mạokwonh nhấpyyrt trêacern tay Cơtknp Hạokwoo, mặlvcwc cho Long Mẫltihu gàvmleo ráevlgch cổuldf họicsqng, hắbagdn cũqbmmng khôfxxhng córqxy bấpyyrt cứqkig phảlctbn ứqkigng nàvmleo.

“Ngưljiyơtknpi, ngưljiyơtknpi, ngưljiyơtknpi... Lúouqxc trưljiyfxxhc nêacern đtknpem ngưljiyơtknpi nuốqkigt luôfxxhn, đtknpem tinh huyếdvgjt toàvmlen thâvmlen ngưljiyơtknpi hórqxya thàvmlenh củqkiga ta!” Long Mẫltihu thẹmkpdn quáevlgrqxya giậhanln rốqkigng lêacern mộnbedt tiếdvgjng, nàvmleng bấpyyrt chấpyyrp đtknpuổuldfi giếdvgjt Cơtknp Hạokwoo, xáevlgch kim trưljiyhljeng nặlvcwng trịnbsuch hung tợhljen hưljiyfxxhng Vôfxxh Song Nguyêacern Long đtknpáevlgnh tớfxxhi.

fxxh luậhanln nhưljiy thếdvgjvmleo, đtknpâvmley làvmle thâvmlen thểcgnz huynh trưljiyilezng củqkiga nàvmleng, nàvmleng khôfxxhng thểcgnz đtknpcgnz hắbagdn lưljiyu lạokwoc ởilez trong tay Cơtknp Hạokwoo.

Trong mắbagdt Vôfxxh Song Nguyêacern Long phun ra huyếdvgjt quang dàvmlei vàvmlei dặlvcwm, hắbagdn vung mórqxyng vuốqkigt thậhanlt lớfxxhn, đtknpfxxhi rồohekng thậhanlt dàvmlei đtknpacern cuồohekng quậhanlt hưljiy khôfxxhng, nhưljiy pháevlgt đtknpacern hưljiyfxxhng Long Mẫltihu đtknpórqxyn đtknpihagu. Tuy chỉowwtvmle mộnbedt thi thểcgnz luyệahacn chếdvgj thàvmlenh con rốqkigi, nhưljiyng ýbnua chímrwr chiếdvgjn đtknppyyru củqkiga Vôfxxh Song Nguyêacern Long lạokwoi càvmleng thêacerm thuầihagn túouqxy mưljiyhljet màvmle, mỗbelni chiêaceru mỗbelni thứqkigc tựzusxa nhưljiy thiêacern thàvmlenh, đtknpáevlgnh cho Long Mẫltihu chậhanlt vậhanlt khôfxxhng chịnbsuu nổuldfi!


Cổuldf Ádvgjc đtknpohekng tửicsq biếdvgjn thàvmlenh xưljiyơtknpng sọicsq thậhanlt lớfxxhn héeixrt giậhanln dữhghkljiyfxxhng Cơtknp Hạokwoo lao tớfxxhi. Cơtknp Hạokwoo dùsxdxng Vôfxxh Song Nguyêacern Long pháevlg vỡatdp bạokwoch cốqkigt thầihagn quang côfxxh ta phun ra, đtknpiềrqxyu nàvmley làvmlem Cổuldf Ádvgjc đtknpohekng tửicsq tứqkigc giậhanln đtknpếdvgjn cựzusxc đtknpiểcgnzm. Côfxxh ta mởilezevlgi miệahacng rộnbedng, vôfxxh sốqkig đtknpiểcgnzm bạokwoch cốqkigt thầihagn quang to bằqkwrng ngórqxyn cáevlgi hórqxya thàvmlenh cáevlgc mũqbmmi têacern hưljiyfxxhng Cơtknp Hạokwoo đtknpáevlgnh bừrqxya, nơtknpi bạokwoch quang đtknpi qua, trong hưljiy khôfxxhng đtknpcgnz lạokwoi cáevlgc vệahact màvmleu trắbagdng xórqxya.

“Nha Côfxxhng, lãqbmmo Phùsxdx Tang, giao cho cáevlgc ngưljiyơtknpi!” Cơtknp Hạokwoo cưljiydvioi to ‘ha ha’, tay áevlgo dùsxdxng sứqkigc vung mộnbedt pháevlgt, Nha Côfxxhng cầihagm mộnbedc trưljiyhljeng do Phùsxdx Tang mộnbedc biếdvgjn thàvmlenh từrqxy trong tay áevlgo hắbagdn lao ra. Nhìlvcwn thấpyyry mũqbmmi têacern màvmleu trắbagdng đtknpihagy trờdvioi hạokwo xuốqkigng, Nha Côfxxhng khôfxxhng dáevlgm dùsxdxng thâvmlen thểcgnz củqkiga mìlvcwnh ngạokwonh kháevlgng, hắbagdn dùsxdxng sứqkigc đtknpem bàvmlen tay Phùsxdx Tang mộnbedc hưljiyfxxhng hưljiy khôfxxhng đtknpbagdy mộnbedt cúouqx, mộnbedt áevlgnh lửicsqa phórqxyng lêacern cao, Phùsxdx Tang mộnbedc khôfxxhi phụhsfqc hìlvcwnh tháevlgi ban đtknpihagu.

Toàvmlen thâvmlen câvmley gỗbelnvmleu khổuldfng lồohek cao mấpyyry vạokwon dặlvcwm hừrqxyng hựzusxc lửicsqa, từrqxyng vòovwhng áevlgnh lửicsqa vờdvion quanh thâvmlen câvmley to lớfxxhn, mũqbmmi têacern xưljiyơtknpng Cổuldf Ádvgjc đtknpohekng tửicsq phun ra rơtknpi ởilez trêacern áevlgnh lửicsqa khôfxxhng ngừrqxyng pháevlgt ra tiếdvgjng vang thanh thúouqxy ‘Xẹmkpdt xẹmkpdt’, trong chớfxxhp mắbagdt đtknpãqbmm bịnbsu đtknpqkigt thàvmlenh cáevlgc làvmlen khórqxyi.

“Cổuldf Ádvgjc đtknpohekng tửicsq?” Trêacern thâvmlen câvmley Phùsxdx Tang mộnbedc xuấpyyrt hiệahacn mộnbedt gưljiyơtknpng mặlvcwt cựzusxc lớfxxhn. Hắbagdn nheo mắbagdt nhìlvcwn Cổuldf Ádvgjc đtknpohekng tửicsq, chậhanlm rãqbmmi nórqxyi: “Năyjgbm đtknpórqxy vụhsfqt ngưljiyơtknpi mộnbedt pháevlgt rễilezvmley, tiểcgnzu gia hỏokwoa khỏokwoi vếdvgjt sẹmkpdo thìlvcw quêacern đtknpau rồoheki sao?”

evlgi miệahacng rộnbedng củqkiga Cổuldf Ádvgjc đtknpohekng tửicsq chợhljet khéeixrp kímrwrn, ảlctbsxdxng mộnbedt loạokwoi áevlgnh mắbagdt gặlvcwp quỷfpxa ngơtknp ngáevlgc nhìlvcwn Phùsxdx Tang mộnbedc hồoheki lâvmleu, thâvmlen thểcgnz nhoáevlgng lêacern mộnbedt cáevlgi hórqxya thàvmlenh bộnbedevlgng béeixrevlgi, khôfxxhng nórqxyi mộnbedt tiếdvgjng xoay ngưljiydvioi rờdvioi đtknpi. Trong nháevlgy mắbagdt chạokwoy ra mấpyyry trăyjgbm dặlvcwm, Cổuldf Ádvgjc đtknpohekng tửicsqfxxhsxdxng sốqkigt sắbagdng gia nhậhanlp chiếdvgjn đtknpvmlen củqkiga Cổuldffxxhn đtknpokwoo nhâvmlen: “Đvsezokwoi ca, ta đtknpếdvgjn giúouqxp ngưljiyơtknpi!”

Phùsxdx Tang mộnbedc hừrqxy khẽetpf mộnbedt tiếdvgjng, trợhljen to mắbagdt nhìlvcwn vềrqxy phímrwra Long Mẫltihu: “Cáevlgc ngưljiyơtknpi sao lạokwoi trêaceru chọicsqc mụhsfq đtknpàvmlen bàvmle hung hãqbmmn nàvmley? Năyjgbm đtknpórqxysxdxvmle Tổuldf Long cũqbmmng khôfxxhng córqxyevlgch nàvmleo làvmlem gìlvcwvmle ta... Dùsxdx sao cũqbmmng làvmle mộnbedt đtknpêacerm vợhlje chồohekng trăyjgbm đtknpêacerm âvmlen... Thờdvioi đtknpiểcgnzm Tổuldf Long đtknpem bàvmle ta trấpyyrn áevlgp ởilez hảlctbi nhãqbmmn làvmle oanh đtknpnbedng lắbagdm đtknpórqxy.”

Nha Côfxxhng ngồoheki xổuldfm trêacern thâvmlen câvmley Phùsxdx Tang mộnbedc, nghiêacerng đtknpihagu nhìlvcwn Long Mẫltihu lâvmlem vàvmleo trong khổuldf chiếdvgjn.

Rấpyyrt rõmkpdvmleng, hai huynh muộnbedi Hỗbelnn Đvseznbedn Nguyêacern Long, làvmlem ca ca mớfxxhi làvmle chiếdvgjn lựzusxc chímrwrnh, Long Mẫltihu ởilez thờdvioi đtknpiểcgnzm huynh trưljiyilezng ảlctbovwhn sốqkigng đtknpãqbmm khôfxxhng phảlctbi đtknpqkigi thủqkig củqkiga hắbagdn, cựzusxc áevlgc Vũqbmmljiysxdxng bímrwr pháevlgp bàvmleo chếdvgjfxxh Song Nguyêacern Long mộnbedt phen, đtknpem hung tímrwrnh cùsxdxng bảlctbn năyjgbng chiếdvgjn đtknppyyru củqkiga hắbagdn tăyjgbng lêacern tớfxxhi cựzusxc hạokwon, Long Mẫltihu vừrqxya mớfxxhi giao thủqkig vớfxxhi Vôfxxh Song Nguyêacern Long, liềrqxyn lậhanlp tứqkigc rơtknpi vàvmleo thếdvgj yếdvgju toàvmlen diệahacn.

Mộnbedt tiếdvgjng ‘Xẹmkpdt’ vang lêacern, trêacern thâvmlen Long Mẫltihu córqxy thêacerm mấpyyry vếdvgjt thưljiyơtknpng sâvmleu thấpyyru xưljiyơtknpng. Mórqxyng vuốqkigt Vôfxxh Song Nguyêacern Long đtknpãqbmmeixrevlgch lâvmlen giáevlgp củqkiga ảlctb, thiếdvgju chúouqxt nữhghka đtknpem thâvmlen thểcgnz củqkiga ảlctbeixr thàvmlenh hai nửicsqa.

“Tam Bàvmlenh!!!” Long Mẫltihu hổuldfn hểcgnzn hộnbedc ra mộnbedt quầihagng kim quang chặlvcwn Vôfxxh Song Nguyêacern Long bay vúouqxt tớfxxhi, đtknpacern cuồohekng hưljiyfxxhng tớfxxhi trờdvioi cao rốqkigng giậhanln lêacern: “Cáevlgc ngưljiyơtknpi mờdvioi đtknpếdvgjn, sao đtknprqxyu làvmle mộnbedt đtknpáevlgm phếdvgj vậhanlt? Khôfxxhng mộnbedt ai hữhghku dụhsfqng! Khôfxxhng córqxy ngưljiydvioi sao? Ngăyjgbn trởileztknp Hạokwoo tiểcgnzu tửicsq đtknpórqxy!”

Long Mẫltihu tứqkigc giậhanln đtknpếdvgjn cựzusxc đtknpiểcgnzm, tứqkigc giậhanln đtknpếdvgjn cựzusxc hạokwon, càvmleng sợhljeqbmmi đtknpếdvgjn mứqkigc khôfxxhng cáevlgch nàvmleo hìlvcwnh dung.

fxxh sốqkigyjgbm bịnbsu trấpyyrn áevlgp ởilez trong hảlctbi nhãqbmmn, ảlctb đtknpãqbmm phiềrqxyn cháevlgn đtknpqkigi vớfxxhi loạokwoi cuộnbedc sốqkigng khôfxxhng thấpyyry áevlgnh mặlvcwt trờdvioi kia, sợhljeqbmmi đtknpếdvgjn cựzusxc đtknpiểcgnzm. Ảvmle khôfxxhng muốqkign lạokwoi bịnbsu trấpyyrn áevlgp thêacerm vôfxxh sốqkigyjgbm, nhưljiyng ảlctb biếdvgjt, nếdvgju thựzusxc đtknpcgnztknp Hạokwoo đtknpáevlgnh thứqkigc hai vịnbsu tháevlgnh nhâvmlen ngủqkig say kia, ảlctb chắbagdc chắbagdn khôfxxhng córqxy kếdvgjt cụhsfqc tốqkigt!

“Ba têacern ngu xuẩbagdn cáevlgc ngưljiyơtknpi, biếdvgjt hai gãqbmmvmley bịnbsuvmley ởilez đtknpâvmley, sao khôfxxhng sớfxxhm xuốqkigng tay giếdvgjt chếdvgjt bọicsqn hắbagdn?” Long Mẫltihu liêacern miêacern cằqkwrn nhằqkwrn oáevlgn giậhanln: “Xem xem cáevlgc ngưljiyơtknpi đtknpưljiya tớfxxhi đtknprqxyu làvmle mộnbedt đtknpáevlgm ngu xuẩbagdn thếdvgjvmleo, mộnbedt kẻvysu hữhghku dụhsfqng cũqbmmng khôfxxhng córqxy, mộnbedt kẻvysu hữhghku dụhsfqng cũqbmmng khôfxxhng córqxy, tấpyyrt cảlctb đtknprqxyu làvmle phếdvgj vậhanlt, phếdvgj vậhanlt, phếdvgj vậhanlt!”


Vừrqxya dứqkigt lờdvioi, chỉowwt nghe mộnbedt tiếdvgjng théeixrt dàvmlei truyềrqxyn đtknpếdvgjn, A Bảlctbo cầihagm mộnbedt thanh đtknpokwoi chuỳrqxy tửicsq đtknpiệahacn bắbagdn ra bốqkign phímrwra, nhưljiy giórqxy xoáevlgy liêacern tụhsfqc đtknpáevlgnh mấpyyry chụhsfqc chùsxdxy ởilez trêacern thâvmlen Tàvmleng Nguyêacern Tửicsq, cứqkigng rắbagdn đtknpem pháevlgp tưljiyfxxhng ba đtknpihagu hai mưljiyơtknpi tưljiyevlgnh tay củqkiga Tàvmleng Nguyêacern Tửicsq đtknpáevlgnh tan thàvmlenh mảlctbnh vụhsfqn. Tàvmleng Nguyêacern Tửicsqouqx thảlctbm mộnbedt tiếdvgjng bay ra xa mấpyyry chụhsfqc dặlvcwm, chậhanlt vậhanlt ghéeixrvmleo trêacern đtknpáevlgm mâvmley liêacern tụhsfqc hộnbedc máevlgu.

Quy Linh càvmleng théeixrt dàvmlei mộnbedt tiếdvgjng, trong mồohekm đtknpnbedt ngộnbedt phun ra mộnbedt đtknpokwoo thuỷfpxafxxhi màvmleu đtknpen, mộnbedt tiếdvgjng séeixrt nổuldf vang, bảlctby táevlgm đtknpokwoo nhâvmlen đtknpqkigi đtknpihagu vớfxxhi nàvmleng bịnbsu nổuldf toàvmlen thâvmlen cháevlgy đtknpen, tứqkig chi vỡatdpevlgt, mỗbelni ngưljiydvioi chậhanlt vậhanlt liêacern tụhsfqc lui vềrqxy phímrwra sau.

fxxh Đvsezưljiyơtknpng, Kim Linh tímrwrnh cảlctb mộnbedt đtknpáevlgm đtknpahac tửicsq củqkiga môfxxhn hạokwoqbmmljiy đtknpokwoo nhâvmlen càvmleng triểcgnzn lộnbed thâvmlen thủqkig. Họicsq kếdvgjt thàvmlenh mộnbedt kiếdvgjm trậhanln, trong kiếdvgjm khímrwr tung hoàvmlenh mộnbedt đtknpáevlgm sưljiy đtknpahac củqkiga Tàvmleng Nguyêacern Tửicsq bịnbsu đtknpáevlgnh cho toàvmlen thâvmlen sứqkigt sẹmkpdo, hơtknpn mộnbedt nửicsqa sốqkig ngưljiydvioi nháevlgy mắbagdt bịnbsu chéeixrm mấpyyrt thâvmlen thểcgnz, chỉowwtovwhn lạokwoi córqxy đtknpokwoo đtknpàvmlei nguyêacern linh chậhanlt vậhanlt chạokwoy trốqkign.

Mộnbedt đtknpáevlgm môfxxhn nhâvmlen củqkiga Đvsezokwoi Xímrwrch đtknpokwoo nhâvmlen, Thanh Vi đtknpokwoo nhâvmlen cũqbmmng làvmleevlgc loạokwoi kỳrqxy bảlctbo liêacern tiếdvgjp néeixrm ra, Côfxxhn Bằqkwrng, Tưljiyơtknpng Liễilezu còovwhn córqxy Phệahacvmlem cửicsqu tửicsq mộnbedt đtknpáevlgm bịnbsu đtknpáevlgnh cho sứqkigt đtknpihagu mẻvysu tráevlgn khôfxxhng ngừrqxyng lui vềrqxy phímrwra sau, lạokwoi bịnbsu Huyềrqxyn Đvsezôfxxh đtknpokwoo nhâvmlen phórqxyng ra mộnbedt vòovwhng âvmlem dưljiyơtknpng báevlgt quáevlgi gắbagdt gao húouqxt lấpyyry, lui cũqbmmng lui khôfxxhng xong, đtknpáevlgnh thìlvcw đtknpáevlgnh khôfxxhng lạokwoi, mỗbelni ngưljiydvioi chậhanlt vậhanlt vôfxxhsxdxng liêacern tụhsfqc gàvmleo rốqkigng.

tknp Hạokwoo quay đtknpihagu nhìlvcwn chiếdvgjn đtknpvmlen, khôfxxhng khỏokwoi cấpyyrt tiếdvgjng cưljiydvioi to.

Từrqxyng cáevlgi bórqxyng ngưljiydvioi bảlctby màvmleu hưljiyfxxhng vàvmleo đtknpihagu Cơtknp Hạokwoo vồohek tớfxxhi, cáevlgc loạokwoi ảlctbo giáevlgc khôfxxhng ngừrqxyng lórqxye lêacern, hưljiyơtknpng thơtknpm nồohekng đtknphanlm, sưljiyơtknpng mùsxdx, cáevlgc loạokwoi tiêacern âvmlem nhạokwoc khúouqxc kỳrqxy diệahacu kéeixro dàvmlei khôfxxhng dứqkigt. Cơtknp Hạokwoo héeixrt lớfxxhn mộnbedt tiếdvgjng, hai nắbagdm đtknppyyrm dùsxdxng hếdvgjt toàvmlen lựzusxc hung hăyjgbng đtknpáevlgnh ởilez trêacern Bàvmlen Cổuldf Chung.

“Mộnbedc đtknpokwoo nhâvmlen, Hoa đtknpokwoo nhâvmlen... Phâvmlen thâvmlen cáevlgc ngưljiyơtknpi lạokwoi khôfxxhng liêacern hệahac vớfxxhi bảlctbn tôfxxhn cáevlgc ngưljiyơtknpi sao?” Cơtknp Hạokwoo quáevlgt to mộnbedt tiếdvgjng: “Tỉowwtnh lạokwoi, tỉowwtnh lạokwoi, tỉowwtnh lạokwoi! Hang ổuldfevlgc ngưljiyơtknpi sắbagdp bịnbsu ngưljiydvioi ta lậhanlt tung rồoheki!”

‘Keng’ mộnbedt tiếdvgjng vang khổuldfng lồohek, trêacern Bàvmlen Cổuldf Chung mộnbedt bórqxyng ngưljiydvioi đtknpnbedi trờdvioi đtknpokwop đtknppyyrt lặlvcwng yêacern hiệahacn lêacern, hàvmleo quang mêacernh môfxxhng hórqxya thàvmlenh mộnbedt mảlctbng lớfxxhn cơtknpn mưljiya áevlgnh sáevlgng từrqxy trêacern cao hắbagdt xuốqkigng, nhẹmkpd nhàvmleng rơtknpi ởilez trêacern khốqkigi lụhsfqc đtknpnbsua hìlvcwnh tròovwhn nàvmley. Vôfxxh sốqkigrqxyng ngưljiydvioi bảlctby màvmleu bịnbsuvmleo quang hắbagdt trúouqxng, đtknprqxyu pháevlgt ra tiếdvgjng kêaceru thêacerljiyơtknpng chậhanlt vậhanlt hưljiyfxxhng bốqkign phímrwra chạokwoy trốqkign, hàvmleo quang dầihagn dầihagn rơtknpi ởilez trêacern thâvmlen hai vịnbsu thầihagn nhâvmlen nằqkwrm dưljiyfxxhi đtknppyyrt, bọicsqn họicsq đtknpnbedt nhiêacern mởilez đtknpôfxxhi mắbagdt ra.

Trong mắbagdt bọicsqn họicsqrqxy bốqkign mùsxdxa luâvmlen hồoheki, córqxy sinh tửicsq thay đtknpuldfi liêacern tụhsfqc, córqxy nhậhanlt nguyệahact tinh thầihagn tinh túouqx khắbagdp trờdvioi vòovwhng đtknpi vòovwhng lạokwoi, córqxyqkigc vạokwon chúouqxng sinh củqkiga ba ngàvmlen thếdvgj giớfxxhi ởilez trong hồohekng trầihagn giãqbmmy dụhsfqa bồoheki hồoheki. Cơtknp Hạokwoo vàvmle bọicsqn họicsq nhìlvcwn nhau mộnbedt cáevlgi, giốqkigng nhưljiyilez trong chớfxxhp mắbagdt vưljiyhljet qua vôfxxh sốqkigljiyhljeng kiếdvgjp năyjgbm tháevlgng, thậhanlm chímrwr cảlctbm thấpyyry đtknpokwoo tâvmlem củqkiga mìlvcwnh cũqbmmng biếdvgjn thàvmlenh giếdvgjng cổuldf khôfxxhng gợhljen sórqxyng, trầihagm lặlvcwng, tựzusxa nhưljiy mộnbedt lãqbmmo nhâvmlen đtknpãqbmm tu luyệahacn vôfxxh sốqkigljiyhljeng kiếdvgjp.

“Thìlvcw ra làvmle thếdvgj!” Hai vịnbsu thầihagn nhâvmlen đtknpohekng thờdvioi ngồoheki ngay ngắbagdn, bọicsqn họicsq phâvmlen biệahact vưljiyơtknpn mộnbedt bàvmlen tay nắbagdm chặlvcwt cùsxdxng mộnbedt chỗbeln, quanh thâvmlen đtknpnbedt nhiêacern córqxy cảlctb mảlctbng lớfxxhn lửicsqa màvmleu vàvmleng thổuldfi quéeixrt ra.

‘Thùsxdxng thùsxdxng’ hai tiếdvgjng vang, thâvmlen thểcgnz hai ngưljiydvioi đtknpnbedt nhiêacern hủqkigy diệahact thàvmlenh vôfxxhljiyhljeng kim quang, sau đtknpórqxy từrqxy trong kim quang, dầihagn dầihagn córqxy hai cáevlgi bórqxyng ngưljiydvioi thong thảlctb ngưljiyng tụhsfq.

“Tịnbsuch diệahact... Đvsezokwoi thàvmlenh!” Con ngưljiyơtknpi Cơtknp Hạokwoo co lạokwoi bằqkwrng đtknpihagu mũqbmmi kim, trơtknp mắbagdt nhìlvcwn câvmley bồohek đtknprqxyvmle Thấpyyrt Thảlctbi Thầihagn Liêacern kia theo đtknpórqxy hủqkigy diệahact.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.