Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 13-Chương 236 : Không phải anh chết tôi mất mạng

    trước sau   
chtmng Thiếaanru Nghịqmlv nhìepgdn chằtwvwm chằtwvwm họrmslng súnbisng hưaanrzptcng vềhtax phísknya mìepgdnh, chúnbist sợzlkopydri, cấsgfwt giọrmslng : "Anh nổsrsxnbisng , nếaanru ngówitnn tay anh bówitnp còfdzw, anh vĩbtlvnh viễahden nhìepgdn thấsgfwy Kỳoaha Hinh vàjdmt đntspnltoa con chưaanra ra đntspqmlvi!"

Hoàjdmtng Phủfqcl đntspếaanrn bêbynvn cạtrsanh Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng bêbynvn ngưaanrqmlvi, giọrmslng : "Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng, đntsprvwjng bịqmlv khísknych tưaanrzptcng, việdjcdc hẳoptdn giốbwutng nhưaanr ! Cậugsqu khốbwutng chếaanr nhưaanr thếaanr hỏngchng việdjcdc!"

chtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng cắqmlvn chặfdzwt răchtmng, anh chưaanra từrvwjng nénlton giậugsqn nhưaanr vậugsqy, nhưaanrng vìepgd Hinh Nhi, anh nhịqmlvn!

chtmng Thiếaanru Nghịqmlv nhìepgdn vẻwodx nhẫqmlvn nhịqmlvn khuôoahan mặfdzwt Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng, cưaanrqmlvi lớzptcn, đntspnltong dậugsqy: "Hiểwdxyu thờqmlvi thếaanr mớzptci làjdmt ngưaanrqmlvi tàjdmti giỏngchi, anh cảfjri, ngưaanrqmlvi thuộdyoec thờqmlvi kìepgd củfqcla anh cũfdzwng nêbynvn bỏngch rồtwvwi !"

xong, giơlnhc tay, vỗsgfw bốbwutp bốbwutp hai tiếaanrng -

Kỳoaha Hinh mặfdzwc áqncno cưaanrzptci tuyếaanrt trắqmlvng bịqmlv hai têbynvn sáqncnt thủfqcl bắqmlvt énltop ra, xung quanh còfdzwn cówitnqncnu gãpydrqncnt thủfqcl, bọrmsln chúnbisng chĩbtlva súnbisng thẳoptdng vàjdmto phísknya bốbwutn ngưaanrqmlvi Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng bọrmsln họrmsl.


Vẻwodx mặfdzwt Kỳoaha Hinh hốbwutc háqncnc, thờqmlvi đntspiểwdxym thấsgfwy Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng. mặfdzwt lộdyoe ra vẻwodx khẩfjpun cấsgfwp.

“Hinh Nhi – “ Đsgfwôoahai mắqmlvt Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng căchtmng thẳoptdng, anh vừrvwja muốbwutn tiếaanrn lêbynvn, bịqmlv họrmslng súnbisng dísknyqncnt đntspcnmbu.

“Đsgfwưaanrqmlvng – “ Kỳoaha Hinh run rẩfjpuy thấsgfwt thanh kêbynvu lêbynvn.

chtmng Thiếaanru Nghịqmlv nhìepgdn hai ngưaanrqmlvi họrmsl, sau đntspówitn lớzptcn tiếaanrng : “Mấsgfwy ngưaanrqmlvi cáqncnc anh, vứnltot súnbisng ra ngoàjdmti cửcnmba, nhanh!”

Sắqmlvc mặfdzwt Hoàjdmtng Phủfqcljdmtpydrnh Thiêbynvn Dụngchc chuyễahden sang lạtrsanh lùzlkong nghiêbynvm nghịqmlv, bọrmsln họrmsl cắqmlvn răchtmng, nénltom súnbisng mang theo ngưaanrqmlvi ra ngoàjdmti, lqd Cung Quýbwutaanrơlnhcng cũfdzwng dầcnmbn rúnbist lạtrsai nụngchaanrqmlvi mặfdzwt, áqncnnh mắqmlvt lêbynvn tia ngoan đntspdyoec kiêbynvn cưaanrqmlvng, lậugsqp tứnltoc, bàjdmtn tay to nénltom súnbisng ra ngoàjdmti!

Mấsgfwy têbynvn sáqncnt thủfqcl bao vâuynvy quanh bọrmsln họrmsl -

chtmng Thiếaanru Nghịqmlvaanrqmlvi thỏngcha mãpydrn, bưaanrzptcc thong thảfjri đntspếaanrn bêbynvn cạtrsanh Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng, cầcnmbm súnbisng trởerhz lạtrsai, bỗsgfwng nhiêbynvn mặfdzwt chuyễahden sang thâuynvm đntspdyoec, ddlqd giơlnhc tay, dùzlkong chuôoahai súnbisng đntspáqncnnh mạtrsanh vàjdmto đntspcnmbu anh, rồtwvwi nhanh chówitnng táqncnch ra, quénltot súnbisng vềhtax phísknya Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng –

“Ừvalim- “ Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng bịqmlv đntspáqncnnh cúnbis đntspau, chốbwutng lạtrsai sứnltoc lựcffpc củfqcla , quỳoaha gốbwuti xuốbwutng…..

“Đsgfwưaanrqmlvng –“ Kỳoaha Hinh nhìepgdn tráqncnn Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng xuấsgfwt vếaanrt thưaanrơlnhcng, nhưaanr muốbwutn nổsrsxi đntspbynvn liềhtaxu mạtrsang giãpydry dụngcha khỏngchi dâuynvy trówitni.

“Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng –“ Ba ngưaanrqmlvi kia cũfdzwng dồtwvwn dậugsqp kêbynvu lêbynvn.

“Lăchtmng Thiếaanru Nghịqmlv, màjdmty cówitnsknynh ngưaanrqmlvi !” thanh lạtrsanh băchtmng củfqcla Lãpydrnh Thiêbynvn Dụngchc vang lêbynvn khiếaanrn ngưaanrqmlvi ta rénltot màjdmt run.

“Hinh Nhi, anh sao, em thếaanrjdmto?” Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng nhìepgdn vềhtax phísknya khuôoahan mặfdzwt trắqmlvng xanh củfqcla Kỳoaha Hinh thưaanrơlnhcng xówitnt .

Kỳoaha Hinh ra sứnltoc lắqmlvc đntspcnmbu, nưaanrzptcc mắqmlvt nhanh chówitnng chảfjriy xuốbwutng, từrvwjng giọrmslt từrvwjng giọrmslt dọrmslc theo gưaanrơlnhcng mặfdzwt rơlnhci xuốbwutng mặfdzwt đntspsgfwt…


chtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng buôoahang lỏngchng tâuynvm trạtrsang, anh cưaanrqmlvi lạtrsanh tiếaanrng chậugsqm rãpydri đntspnltong lêbynvn gầcnmbn họrmslng súnbisng củfqcla Lăchtmng Thiếaanru Nghịqmlv

Nhưaanrng Lăchtmng Thiếaanru Nghịqmlv lạtrsai tỏngch ra ngoan đntspdyoec, đntspáqncnnh ngãpydrchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng xuốbwutng đntspsgfwt, sau đntspówitnzlkong lựcffpc. châuynvn giẫqmlvm lêbynvn đntspcnmbu anh, ngắqmlvm súnbisng chuẩfjpun xáqncnc vàjdmto đntspcnmbu anh…

Kỳoaha Hinh cảfjrim thấsgfwy toàjdmtn bộdyoeqncnu trong ngưaanrqmlvi nhưaanr ngừrvwjng chảfjriy, giọrmslng gầcnmbn nhưaanr đntspówitnng băchtmng, ba ngưaanrqmlvi kia nắqmlvm chặfdzwt tay thàjdmtnh quảfjri đntspsgfwm, lqd lửcnmba giậugsqn trong mắqmlvt tỏngcha ra, nhưaanrng bọrmsln họrmsl biếaanrt đntspâuynvy làjdmtnbisc thểwdxyjdmtnh đntspdyoeng thiếaanru suy nghĩbtlv.

chtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng cưaanrqmlvi lạtrsanh, giọrmslng đntspiệdjcdu thểwdxy chếaanr giễahdeu: “ nghĩbtlv rằtwvwng em trai củfqcla tôoahai cũfdzwng luyệdjcdn đntspưaanrzlkoc vẻwodx thâuynvm đntspdyoec, làjdmtm khówitn cậugsqu vìepgd từrvwj đntspếaanrn lớzptcn luôoahan phảfjrii nhẫqmlvn trưaanrzptcc mặfdzwt tôoahai rồtwvwi!”

chtmng Thiếaanru Nghịqmlv trầcnmbm cưaanrqmlvi : “Cùzlkong đntspsgfwu trísknyfdzwng vówitni Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng tiếaanrng tăchtmm lừrvwjng lẫqmlvy, họrmslc đntspưaanrzlkoc nhữmdbcng thứnltojdmty ưaanr?”

dừrvwjng chúnbist, lậugsqp tứnltoc, chậugsqm rãpydri ngồtwvwi xuốbwutng, đntspfdzwt súnbisng vàjdmto vịqmlv trískny huyệdjcdt tháqncni dưaanrơlnhcng củfqcla Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng, cấsgfwt giọrmslng :

“Anh cówitn biếaanrt tôoahai hậugsqn anh bao nhiêbynvu ? Dựcffpa vàjdmto đntspâuynvu anh cówitn thểwdxy trởerhz thàjdmtnh ngưaanrqmlvi thừrvwja kếaanrchtmng thịqmlv? Dựcffpa vàjdmto cáqncni gìepgd anh cówitn đntspưaanrzlkoc tísknyn nhiệdjcdm củfqcla Lăchtmng Diệdjcdu Hồtwvwng? Cówitn thểwdxy đntspưaanrzlkoc toàjdmtn bộdyoechtmng thịqmlv? Ddlqd Từrvwj đntspếaanrn lớzptcn, ngưaanrqmlvi luôoahan bêbynvn cạtrsanh ôoahang ta phảfjrii anh, màjdmtjdmtoahai, ngờqmlv rằtwvwng, ôoahang ta hoàjdmtn toàjdmtn nhớzptc tớzptci tìepgdnh cha con, đntspưaanra tấsgfwt cảfjri mọrmsli thứnlto cho anh!”

chtmng Thiếaanru Nghịqmlvsknych đntspdyoeng hénltot to.

“Ngưaanrqmlvi đntspcnmby mưaanru kếaanr nhưaanr cậugsqu, cho dùzlko giao Lăchtmng thịqmlvjdmto tay cậugsqu, cũfdzwng bịqmlv cậugsqu chàjdmt đntsptrsap!” Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng đntspbynvn cuồtwvwng cưaanrqmlvi to, lạtrsanh lùzlkong mỉtemta mai .

Ai ngờqmlvchtmng Thiếaanru Nghịqmlv tứnltoc giậugsqn, mờqmlv áqncnm nhìepgdn thoáqncnng qua Kỳoaha Hinh, sau đntspówitn vớzptci Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng:

“ sai, chỉtemt cầcnmbn tôoahai chiếaanrm đntspưaanrzlkoc, tôoahai pháqncn hủfqcly, pháqncn hủfqcly anh, pháqncn hoạtrsai Lăchtmng thịqmlv, thậugsqm chískny hủfqcly cảfjri ngưaanrqmlvi phụngch nữmdbc củfqcla anh! Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng, anh cựcffpc kỳoaha thấsgfwt bạtrsai, anh biếaanrt hễahde cứnltojdmt ngưaanrqmlvi phụngch nữmdbc củfqcla anh ai cũfdzwng cówitn lấsgfwy làjdmtm chồtwvwng! Ha ha!”

“Lăchtmng Thiếaanru Nghịqmlv, màjdmty câuynvm miệdjcdng cho tao!” lửcnmba giậugsqn trong Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng nhanh chówitnng bịqmlvzlkong cháqncny vìepgd lờqmlvi kia, đntspôoahai mắqmlvt tàjdmtn nhẫqmlvn biếaanrn tháqncnnh đntspngch nhưaanrqncnu.

“ muốbwutn nghe sao? Tôoahai cho anh, dùzlko cho tôoahai còfdzwn sốbwutng, tôoahai đntspùzlkoa chếaanrt anh! Phụngch nữmdbc củfqcla anh ai cũfdzwng cùzlkong loạtrsai, cầcnmbn An Vũfdzw An hay Kỳoaha Hinh, cuốbwuti cùzlkong phảfjrii vẫqmlvn rêbynvn rỉtemtaanrzptci thâuynvn tôoahai sao?”

chtmng Thiếaanru Nghịqmlv đntspbynvn cuồtwvwng gàjdmto thénltot, giốbwutng nhưaanr mấsgfwt ýbwut thứnltoc bìepgdnh thưaanrqmlvng, hung hăchtmng tówitnm chặfdzwt Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng, ngậugsqp tràjdmtn hậugsqn ýbwut :

“Anh chỉtemt biếaanrt hưaanrơlnhcng vịqmlv mấsgfwt tìepgdnh thưaanrơlnhcng củfqcla mẹhory, nhưaanrng anh chưaanra từrvwjng nghĩbtlv tớzptci tôoahai chỉtemt mấsgfwt tìepgdnh thưaanrơlnhcng củfqcla mẹhoryjdmt mấsgfwt cảfjriepgdnh thưaanrơlnhcng củfqcla bốbwut, loạtrsai cảfjrim giáqncnc nàjdmty anh từrvwjng biếaanrt đntspếaanrn ưaanr?”

zlkong lúnbisc đntspówitnchtmng thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng cũfdzwng hung áqncnc hénltot lớzptcn: “Lưaanrơlnhcng tâuynvm cảfjriu màjdmty bịqmlv cẩfjpuu ăchtmn rồtwvwi àjdmt? Nếaanru phảfjrii bốbwut cầcnmbu xin tha thứnlto thay màjdmty, màjdmty cho làjdmtjdmty cówitnlnhc hộdyoei sốbwutng tớzptci ngàjdmty nay ưaanr?”

“Ha ha – đntspúnbisng làjdmt chuyệdjcdn cưaanrqmlvi!” Lăchtmng Thiếaanru Nghịqmlv đntspbynvn cuồtwvwng màjdmtaanrqmlvi, trong tiếaanrng cưaanrqmlvi chứnltoa đntspau khổsrsx, bỗsgfwng ngừrvwjng cưaanrqmlvi, đntspôoahai mắqmlvt trởerhz lạtrsai lạtrsanh lẽwitno, chậugsqm rãpydri mởerhz miệdjcdng :

“Lăchtmng Thiếaanru Đsgfwưaanrqmlvng, giờqmlvoahai vàjdmt anh đntsphtaxu cówitn con, cówitnuynvu thuẫqmlvn đntspáqncnnh trậugsqn rồtwvwi thôoahai, chỉtemt tiếaanrc câuynvu chuyệdjcdn giữmdbca tôoahai vàjdmt anh mãpydri biếaanrt mấsgfwt, hôoaham nay phảfjrii anh chếaanrt tôoahai mấsgfwt mạtrsang – “

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.