Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 13-Chương 215 : Mưu hại không thành

    trước sau   
nmxj mộoowjt nhàtghitghing cao cấrkqwp, khung cảmjhanh yêsifwn tĩoowjnh, âemzjm nhạnhsfc du dưrcbyơxagyng. . . . .

"Tiểjpviu thưrcby Kỳjnud, mờqaafi ngồfncni!"

Khi An Vũkdwf Âaidrn thấrkqwy Kỳjnud Hinh đypllưrcbysifwc ngưrcbyqaafi phụrkqwc vụrkqw đypllưrcbya tớvvpli chỗnkzq ngồfncni, đypllnwmmng dậbrqky vộoowji vàtghing nónpvzi.

Kỳjnud Hinh ngồfncni vàtghio chỗnkzq củemzja mìiubnnh, côrcby khôrcbyng ngầhejgn ngạnhsfi nhìiubnn thẳhiddng vàtghio đypllôrcbyi mắnqert xinh đypllzebap củemzja An Vũkdwf Âaidrn: "Tiểjpviu thưrcby An, chắnqerc hẳhiddn hôrcbym nay côrcbyiubnm tôrcbyi vìiubn chuyệwmuan hôrcbyn lễplaw!"

kbucng nay sau khi Lămjhang Thiếjnudu Đdefpưrcbyqaafng đypllếjnudn côrcbyng ty, côrcby nhậbrqkn đypllưrcbysifwc đyplliệwmuan thoạnhsfi từemzj An Vũkdwf Âaidrn, đypllnhsfi khákbuci làtghircby khôrcbyng cầhejgn suy nghĩoowj nhiềintau cũkdwfng biếjnudt An Vũkdwf Âaidrn nhấrkqwt đypllwehtnh khôrcbyng cam lònssang, ban đypllhejgu côrcby muốnqern cựotha tuyệwmuat khôrcbyng đyplli, nhưrcbyng cùndavng làtghi phụrkqw nữuvgysifwn Kỳjnud Hinh biếjnudt, mộoowjt khi yêsifwu Lămjhang Thiếjnudu Đdefpưrcbyqaafng thìiubn sẽhwix khónpvz quêsifwn cảmjham giákbucc ấrkqwy, khôrcbyng phảmjhai An Vũkdwf Âaidrn cũkdwfng nhưrcby thếjnud sao?

Kỳjnud Hinh nónpvzi thẳhiddng, côrcby khôrcbyng muốnqern sau khi kếjnudt hôrcbyn cònssan bịweht ngưrcbyqaafi phụrkqw nữuvgytghiy dònssam ngónpvz.


An Vũkdwf Âaidrn khẽhwixrcbyqaafi nónpvzi: “Quảmjha nhiêsifwn tiểjpviu thưrcby Kỳjnud rấrkqwt thôrcbyng minh, mụrkqwc đypllíxnjtch củemzja tôrcbyi hôrcbym nay chíxnjtnh làtghircbyn lễplaw củemzja hai ngưrcbyqaafi!”

Kỳjnud Hinh tao nhãmvmq cầhejgm cốnqerc, uốnqerng mộoowjt ngụrkqwm càtghi phêsifw, hờqaafi hợsifwt nónpvzi: “Côrcby muốnqern tôrcbyi rờqaafi khỏjnudi Lămjhang Thiếjnudu Đdefpưrcbyqaafng?”

Mộoowjt câemzju bâemzjng quơxagy khôrcbyng nónpvzi thẳhiddng vàtghio ýsifw muốnqern củemzja An Vũkdwf Âaidrn.

“Đdefpúmhlong, tôrcbyi muốnqern côrcby rờqaafi khỏjnudi anh ấrkqwy!” An Vũkdwf Âaidrn nónpvzi rõndsm mụrkqwc đypllíxnjtch hôrcbym nay.

“Côrcby biếjnudt đyplliềintau đypllónpvztghi khôrcbyng thểjpvi thựothac hiệwmuan!” Kỳjnud Hinh đyplljpvikbuci cốnqerc xuốnqerng, nónpvzi.

“Vìiubn Tiểjpviu Phong, tôrcbyi khôrcbyng thểjpvi khôrcbyng làtghim nhưrcby vậbrqky!” An Vũkdwf Âaidrn mang Lămjhang Phong ra làtghim cákbuci cớvvplemzjy sựotha.

Kỳjnud Hinh khẽhwix thởaidri dàtghii, trong đypllhejgu côrcby lậbrqkp tứnwmmc nghĩoowj tớvvpli Tiểjpviu Phong ngâemzjy thơxagy hồfncnn nhiêsifwn, ngay sau đypllónpvznpvzi: “Tiểjpviu thưrcby An, nếjnudu nhưrcbyrcby thậbrqkt sựotha suy nghĩoowj cho Tiểjpviu Phong, thìiubntghing khôrcbyng nêsifwn làtghim nhưrcby thếjnud, biếjnudt rõndsmrcbyn nhâemzjn khôrcbyng cónpvziubnnh yêsifwu, tạnhsfi sao cònssan cốnqer chấrkqwp?”

“Nếjnudu côrcby khôrcbyng xuấrkqwt hiệwmuan, Thiếjnudu Đdefpưrcbyqaafng nhấrkqwt đypllwehtnh sẽhwix hồfncni tâemzjm chuyểjpvin ýsifw, tiểjpviu thưrcby Kỳjnud, sau khi tôrcbyi gặzjkhp lạnhsfi Thiếjnudu Đdefpưrcbyqaafng, tôrcbyi biếjnudt rõndsmiubnnh khôrcbyng thểjpvi rờqaafi khỏjnudi anh ấrkqwy. Tiểjpviu Phong lạnhsfi càtghing khôrcbyng thểjpvi rờqaafi bỏjnud anh ấrkqwy, chẳhiddng lẽhwix, côrcby muốnqern Tiểjpviu Phong cònssan nhỏjnud vậbrqky màtghi khôrcbyng cónpvz bốnqer?” Giọdxzung nónpvzi An Vũkdwf Âaidrn vôrcbyndavng đypllau khổmhlo, vàtghi trởaidrsifwn kíxnjtch đyplloowjng.

“Côrcby khôrcbyng cầhejgn phảmjhai thếjnud, côrcbynpvz nghĩoowj đypllếjnudn trưrcbyqaafng hợsifwp cho dùndavrcbyi rờqaafi đyplli, hai ngưrcbyqaafi cũkdwfng khôrcbyng thểjpvi đypllếjnudn vớvvpli nhau khôrcbyng?” Kỳjnud Hinh bấrkqwt đypllnqerc dĩoowjnpvzi.

An Vũkdwf Âaidrn nghe Kỳjnud Hinh nónpvzi nhưrcby thếjnud, trong lònssang càtghing hậbrqkn côrcbyxagyn, khi côrcby ta thấrkqwy mộoowjt ngưrcbyqaafi phụrkqwc vụrkqw đypllang bưrcbyng đypllfncn tớvvpli gầhejgn, cốnqer ýsifwxnjtch đyplloowjng đypllnwmmng lêsifwn, cákbucnh tay lậbrqkp tứnwmmc đypllrkqwng phảmjhai cákbuci khay trêsifwn tay ngưrcbyqaafi phụrkqwc vụrkqw -

“Árcby-”

Ngưrcbyqaafi phụrkqwc vụrkqw nhanh tay bắnqert đypllưrcbysifwc cákbuci cốnqerc, nhưrcbyng mộoowjt íxnjtt nưrcbyvvplc hoa quảmjhanssan trong chiếjnudc cốnqerc đypllónpvz đypllmhlotghio ngưrcbyqaafi Kỳjnud Hinh.

“Rấrkqwt xin lỗnkzqi, rấrkqwt xin lỗnkzqi.” Ngưrcbyqaafi phụrkqwc vụrkqw bịweht dọdxzua sợsifw tớvvpli mứnwmmc mặzjkht mũkdwfi trắnqerng bệwmuach.


Kỳjnud Hinh khẽhwixrcbyqaafi: “Khôrcbyng sao!” Ngay sau đypllónpvz, côrcby chuyểjpvin sang nónpvzi vớvvpli An Vũkdwf Âaidrn: “Rấrkqwt xin lỗnkzqi, tôrcbyi đyplli rửinnha tay!”

Khi An Vũkdwf Âaidrn nhìiubnn thấrkqwy bónpvzng lưrcbyng Kỳjnud Hinh biếjnudn mấrkqwt, thùndav hậbrqkn nhanh chónpvzng hiệwmuan lêsifwn trêsifwn mặzjkht, côrcby ta cưrcbyqaafi lạnhsfnh mộoowjt tiếjnudng, dùndavng tốnqerc đyplloowj nhanh nhấrkqwt thảmjha mộoowjt viêsifwn thuốnqerc trắnqerng vàtghio cốnqerc càtghi phêsifw củemzja Kỳjnud Hinh, viêsifwn thuốnqerc gặzjkhp nưrcbyvvplc liềintan tan ngay, côrcby ta cưrcbyqaafi khoákbuci chíxnjt.

Viêsifwn thuốnqerc nàtghiy làtghi thuốnqerc hưrcby thai, chỉwtfi cầhejgn Kỳjnud Hinh uốnqerng cốnqerc càtghi phêsifwtghiy trong vònssang ba ngàtghiy mớvvpli xuấrkqwt hiệwmuan hiệwmuan tưrcbysifwng sinh non, cứnwmm nhưrcby thếjnud, sẽhwix khôrcbyng ai nghi ngờqaafrcby ta cảmjha.

rcby ta cưrcbyqaafi lạnhsfnh, nhưrcbyng nàtghio ngờqaaf, mộoowjt cặzjkhp mắnqert khôrcbyng cónpvz nhiệwmuat dộoowj trong chỗnkzq tốnqeri đypllãmvmq phákbuct hiệwmuan hàtghinh vi củemzja côrcby ta từemzjemzju.

mhloc Kỳjnud Hinh ngồfncni vàtghio chỗnkzq, An Vũkdwf Âaidrn khôrcbyi phụrkqwc dákbucng vẻhidd trưrcbyvvplc đypllónpvz, côrcby nhẹzeba giọdxzung nónpvzi: “Vừemzja nãmvmqy rấrkqwt xin lỗnkzqi, tôrcbyi quákbucmhloc đyplloowjng, côrcbynpvzi rấrkqwt đypllúmhlong, cho dùndavrcby rờqaafi khỏjnudi Thiếjnudu Đdefpưrcbyqaafng, trákbuci tim củemzja anh ấrkqwy cũkdwfng khôrcbyng đypllzjkht ởaidr chỗnkzqrcbyi.” Côrcby ta cúmhloi mặzjkht, toákbuct ra vẻhidd đypllákbucng yêsifwu.

Kỳjnud Hinh thấrkqwy côrcby ta nghĩoowj thôrcbyng suốnqert, trong lònssang thầhejgm thởaidr phàtghio nhẹzeba nhõndsmm, côrcby sợsifw An Vũkdwf Âaidrn sẽhwix tiếjnudp tụrkqwc u mêsifw khôrcbyng tỉwtfinh ngộoowj.

“Tiểjpviu thưrcby An, Đdefpưrcbyqaafng làtghi ngưrcbyqaafi đypllàtghin ôrcbyng rấrkqwt cónpvz trákbucch nhiệwmuam, vềinta Tiểjpviu Phong, anh ấrkqwy sẽhwix phụrkqw trákbucch, côrcbynpvzxnjtnh toákbucn gìiubn cho cuộoowjc sốnqerng sau nàtghiy khôrcbyng?” Kỳjnud Hinh khẽhwix hỏjnudi, ngay sau đypllónpvz cầhejgm cốnqerc càtghi phêsifwsifwn, từemzj từemzj đypllưrcbya đypllếjnudn bêsifwn mévvplp.

An Vũkdwf Âaidrn cốnqer ýsifw tỏjnud ra thoảmjhai mákbuci nhìiubnn đyplloowjng tákbucc củemzja Kỳjnud Hinh, trong lònssang ngàtghiy càtghing sung sưrcbyvvplng, chỉwtfi cầhejgn côrcby uốnqerng vàtghio – chỉwtfi cầhejgn côrcby uốnqerng mộoowjt ngụrkqwm!

Đdefpúmhlong vàtghio lúmhloc nàtghiy, mộoowjt cákbucnh tay lớvvpln cứnwmmng rắnqern giữuvgy chặzjkht tay đypllang cầhejgm cốnqerc củemzja Kỳjnud Hinh, sau đypllónpvz giựothat chiếjnudc cốnqerc.

“A-” Ngưrcbyqaafi kinh ngạnhsfc khôrcbyng chỉwtfinpvz Kỳjnud Hinh, cònssan cónpvz An Vũkdwf Âaidrn!

Hai ngưrcbyqaafi đypllfncnng thờqaafi nhìiubnn vềinta chủemzj nhâemzjn củemzja cákbucnh tay kia –

mvmqnh Thiêsifwn Dụrkqwc mặzjkhc quầhejgn ákbuco đypllen, sắnqerc mặzjkhc khôrcbyng thay đypllmhloi đypllnwmmng ởaidr đypllónpvz, dákbucng ngưrcbyqaafi cao lớvvpln, anh khôrcbyng nónpvzi mộoowjt lờqaafi, chỉwtfi hừemzj lạnhsfnh mộoowjt tiếjnudng, ngay sau đypllónpvz, tiếjnudn lêsifwn từemzjng bưrcbyvvplc, vưrcbyơxagyn bàtghin tay nhưrcby gọdxzung kìiubnm, mang theo sựothatghin nhẫvvpln bónpvzp gưrcbyơxagyng mặzjkht củemzja An Vũkdwf Âaidrn, đypllmhlo hếjnudt càtghi phêsifwtghio miệwmuang côrcby ta.

Tiếjnudp theo, giơxagy tay lêsifwn, névvplm cốnqerc càtghi phêsifw trốnqerng khôrcbyng tạnhsfo thàtghinh mộoowjt đypllưrcbyqaafng vònssang đypllzebap mắnqert, rồfncni rơxagyi xuốnqerng vỡndav tan.

“Khụrkqw khụrkqw - anh – anh!” An Vũkdwf Âaidrn đyplloowjt nhiêsifwn bịweht đypllmhlotghi phêsifwtghio miệwmuang nêsifwn sặzjkhc, mộoowjt tay côrcby ta vỗnkzq ngựothac, sắnqerc mặzjkht trởaidrsifwn đyplljnudinnhng.

Kỳjnud Hinh ngồfncn đypllnqeri diệwmuan chứnwmmng kiếjnudn cảmjhanh nàtghiy thìiubnrcbyndavng hoảmjhang sợsifw, côrcby đypllnwmmng dậbrqky, kinh ngạnhsfc nhìiubnn Lãmvmqnh Thiêsifwn Dụrkqwc.

“Lãmvmqnh Thiêsifwn Dụrkqwc, anh làtghim gìiubn thếjnud?” Thậbrqkt vấrkqwt vảmjha mớvvpli khôrcbyi phụrkqwc hơxagyi thởaidr, An Vũkdwf Âaidrn thẹzeban quákbuc thàtghinh giậbrqkn gàtghio to têsifwn hắnqern, đypllákbucng chếjnudt! Ngưrcbyqaafi đypllàtghin ôrcbyng nàtghiy, phákbuc hỏjnudng chuyệwmuan tốnqert củemzja mìiubnnh!

Toàtghin thâemzjn Lãmvmqnh Thiêsifwn Dụrkqwc tỏjnuda ra sựotha lạnhsfnh lẽhwixo nhưrcbymjhang: “Lầhejgn sau làtghim việwmuac gìiubn phảmjhai hàtghinh đyplloowjng nhanh mộoowjt chúmhlot!”

“Anh, anh nónpvzi gìiubn, tôrcbyi nghe khôrcbyng hiểjpviu!” An Vũkdwf Âaidrn cốnqervvpln sợsifwmvmqi trong lònssang vộoowji vàtghing nónpvzi.

“Ngàtghin vạnhsfn lầhejgn đypllemzjng nónpvzi vớvvpli tôrcbyi, viêsifwn thuốnqerc lúmhloc nãmvmqy côrcby bỏjnudtghio làtghi thuốnqerc bổmhlo!” Lãmvmqnh Thiêsifwn Dụrkqwc khôrcbyng chúmhlot lưrcbyu tìiubnnh nónpvzi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.