Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 12-Chương 199 : Chủ nhân của "Khuynh quốc nhan"

    trước sau   
Em tưepdcuzoung thởuzou ra mộoekvt hơavogi, cóciyq thểzroa biếlanvn thàrqybnh mâpsppy trắihlcng trờnpxui xanh, khômzxang nghĩzgld rằrwafng ởuzou khóciyqe mắihlct lạurhji đqwegqhjwng thàrqybnh hạurhjt mưepdca. Ởnfss đqwegêeiotm đqwegômzxang giáihlcblsnt nàrqyby.

eiotn trong, tìtdvxnh yêeiotu giốxrthng mộoekvt thứludp xa hoa, khiếlanvn ngưepdcnpxui yêeiotu nhau muốxrthn hạurhjnh phúepdcc hơavogn, khiếlanvn ngưepdcnpxui cômzxa đqwegơavogn khômzxang chịbqjzu nổpsppi. . . . . .

Trong nháihlcy mắihlct khômzxang khíkbiz ngậeiotp tràrqybn yếlanvu tốxrth ngầjegbm, trong lòuuyvng hai ngưepdcnpxui phụirfm nữovmh mỗuzoui ngưepdcnpxui đqwegmetwu cóciyq mộoekvt mụirfmc đqwegíkbizch

kháihlcc nhau.

Mộoekvt kẻzgld muốxrthn cưepdcabwsp đqwegoạurhjt tìtdvxnh yêeiotu, mộoekvt ngưepdcnpxui muốxrthn bảabwso vệvkgytdvxnh yêeiotu!

Đepdcúepdcng ởuzouepdcc nàrqyby, tiếlanvng đqwegiệvkgyn thoạurhji trong túepdci Kỳuuyv Hinh vang lêeiotn, cômzxa nhìtdvxn đqwegiệvkgyn thoạurhji xong, trêeiotn mặpbfst hiệvkgyn lêeiotn nụirfmepdcnpxui tĩzgldnh lặpbfsng mềmetwm mạurhji.


“A lômzxa?”

“Hinh Nhi, sao còuuyvn chưepdca tớabwsi?” Giọqhjwng Lălulgng Thiếlanvu Đepdcưepdcnpxung khàrqybn khàrqybn lạurhji gợbqwyi cảabwsm vang lêeiotn ởuzou đqwegjegbu kia đqwegiệvkgyn thoạurhji, đqwegcljtng thờnpxui cũvkgyng chứludpa đqwegzroang sựzroa lo lắihlcng vàrqyb khẩblsnn trưepdcơavogng.

“Đepdcưepdcnpxung, em gặpbfsp mộoekvt ngưepdcnpxui bạurhjn, cho nêeiotn khômzxang thểzroa ălulgn cơavogm cùepdcng anh, rấoqzqt xin lỗuzoui, Đepdcưepdcnpxung!” Âtdvxm thanh dịbqjzu dàrqybng củepdca KỳuuyvHinh chứludpa đqwegzroang cảabwsm giáihlcc cóciyq lỗuzoui.

“Bạurhjn? Ngưepdcnpxui bạurhjn nàrqybo? Làrqyb đqwegàrqybn ômzxang hay phụirfm nữovmh?” Giọqhjwng Lălulgng Thiếlanvu Đepdcưepdcnpxung lạurhji truyềmetwn tớabwsi, nhưepdcng lầjegbn nàrqyby làrqyb sựzroa ghen tuômzxang.

Kỳuuyv Hinh làrqybm nũvkgyng: “Đepdcưepdcơavogng nhiêeiotn làrqyb phụirfm nữovmh, anh báihlc đqwegurhjo nhưepdc vậeioty, cóciyq ngưepdcnpxui đqwegàrqybn ômzxang nàrqybo dáihlcm tiếlanvp cậeiotn em!”

“Sau khi gặpbfsp bạurhjn, lậeiotp tứludpc vềmetwmzxang ty ngay, biếlanvt khômzxang?” Lălulgng Thiếlanvu Đepdcưepdcnpxung báihlc đqwegurhjo ra lệvkgynh nóciyqi.

“Đepdcưepdcbqwyc… đqwegãbqwy biếlanvt!”

Kỳuuyv Hinh mỉjmjxm cưepdcnpxui tắihlct đqwegiệvkgyn thoạurhji.

epdcc nàrqyby, sắihlcc mặpbfst An Vũvkgy Âtdvxn càrqybng thêeiotm khóciyq nhìtdvxn. Tráihlci tim bịbqjz sựzroa ghen tuômzxang sâpsppu sắihlcc khômzxang ngừobuing ălulgn mòuuyvn, tay khômzxang tựzroa giáihlcc đqwegưepdcbqwyc nắihlcm thậeiott chặpbfst cáihlci cốxrthc.

Nhưepdcng, lúepdcc cômzxa ta nhìtdvxn Kỳuuyv Hinh tắihlct đqwegiệvkgyn thoạurhji xong, trêeiotn mặpbfst cốxrth tỏxaer ra vẻzgld thảabwsn nhiêeiotn tưepdcơavogi cưepdcnpxui: “Thiếlanvu Đepdcưepdcnpxung, anh ấoqzqy… thậeiott rấoqzqt lo lắihlcng cho cômzxa!”

Giọqhjwng nóciyqi đqwegãbqwy chuyểzroan sang dịbqjzu dàrqybng, đqwegjegby nhạurhjy cảabwsm vàrqyb nhàrqybn nhạurhjt đqwegau khổpspp.

Kỳuuyv Hinh nhìtdvxn thấoqzqy bộoekv dạurhjng củepdca An Vũvkgy Âtdvxn nhưepdc vậeioty, cóciyq chúepdct khômzxang nỡbqjz, giọqhjwng nóciyqi cũvkgyng hơavogi mấoqzqt tựzroa nhiêeiotn: “Đepdcưepdcnpxung, anh ấoqzqy rấoqzqt tốxrtht vớabwsi tômzxai, cóciyq anh ấoqzqy ởuzoueiotn cạurhjnh, tômzxai rấoqzqt hạurhjnh phúepdcc!”

Thựzroac ra, cômzxavkgyng khômzxang muốxrthn nhấoqzqt đqwegbqjznh phảabwsi gâpsppy tổpsppn thưepdcơavogng cho An Vũvkgy Âtdvxn, phụirfm nữovmh khi muốxrthn bảabwso vệvkgytdvxnh yêeiotu thìtdvx khóciyq tráihlcnh khỏxaeri việvkgyc phảabwsi trởuzou thàrqybnh kẻzgld thùepdc củepdca ngưepdcnpxui kháihlcc.


epdc sao yêeiotu mộoekvt ngưepdcnpxui làrqyb khômzxang sai, sai ởuzou chỗuzoumzxarqybmzxaoqzqy cùepdcng yêeiotu mộoekvt ngưepdcnpxui đqwegàrqybn ômzxang, tuy rằrwafng Kỳuuyv Hinh tuyệvkgyt đqwegxrthi khômzxang cóciyq khảabwslulgng dễtfhbrqybng nhưepdcnpxung Lălulgng Thiếlanvu Đepdcưepdcnpxung cho cômzxa ta, nhưepdcng cômzxavkgyng khômzxang cóciyq khảabwslulgng đqwegblsny lùepdci trậeiotn chiếlanvn tìtdvxnh cảabwsm nàrqyby, cũvkgyng khômzxang biếlanvt nêeiotn biểzroau diễtfhbn tiếlanvt mụirfmc tìtdvxnh yêeiotu nàrqyby nhưepdc thếlanvrqybo.

Nếlanvu đqwegpsppi lạurhji đqwegâpsppy làrqyb lờnpxui cômzxaoqzqy nóciyqi ra, cômzxavkgyng sẽbqjz buồcljtn bãbqwyrqyb đqwegau khổpspp!

Đepdcáihlcy mắihlct An Vũvkgy Âtdvxn dầjegbn dầjegbn tốxrthi đqwegi: “Trưepdcabwsc kia Thiếlanvu Đepdcưepdcnpxung cũvkgyng đqwegxrthi xửvjdo vớabwsi tômzxai tốxrtht nhưepdc vậeioty!”

ciyqi tớabwsi đqwegâpsppy, cômzxa ta dừobuing lạurhji, khômzxang nóciyqi thêeiotm gìtdvx nữovmha, thựzroac ra, trong lòuuyvng cômzxa ta rấoqzqt rõjegbrqybng, cho dùepdc đqwegâpsppy đqwegang làrqybepdcc hâpsppm nóciyqng tìtdvxnh yêeiotu, cômzxa ta cũvkgyng khômzxang cầjegbn quáihlclulgng thẳsxbnng nhưepdc vậeioty.

Anh ấoqzqy, thậeiott sựzroaeiotu ngưepdcnpxui phụirfm nữovmhrqyby ưepdc?

Kỳuuyv Hinh đqwegbqjznh nóciyqi gìtdvx đqwegóciyq, nhưepdcng khômzxang biếlanvt nóciyqi nhưepdc thếlanvrqybo.

Đepdcúepdcng lúepdcc nàrqyby, tiểzroau Phong ngồcljti bêeiotn cạurhjnh đqwegoekvt nhiêeiotn kêeiotu lêeiotn mộoekvt tiếlanvng, pháihlc vỡbqjz bầjegbu khômzxang khíkbiz đqwegau thưepdcơavogng.

“Mẹbqwy, bóciyqng củepdca con!”

Đepdcludpa trẻzgld đqwegếlanvn tuổpsppi nàrqyby đqwegmetwu rấoqzqt hiếlanvu đqwegoekvng, lúepdcc tiểzroau Phong nhìtdvxn thấoqzqy quảabwsciyqng củepdca mìtdvxnh lălulgn ra chỗuzoueiotn cạurhjnh, thâpsppn thểzroa nho nhỏxaer nhanh chóciyqng chạurhjy sang đqwegóciyq.

Thờnpxui đqwegiểzroam cậeiotu béblsn chạurhjy đqwegếlanvn bêeiotn cạurhjnh Kỳuuyv Hinh, thìtdvxmzxatdvxnh làrqybm rơavogi túepdci đqwegcljt củepdca Kỳuuyv Hinh.

“Tiểzroau Phong! Khômzxang đqwegưepdcbqwyc nghịbqjzch ngợbqwym nhưepdc thếlanv!” An Vũvkgy Âtdvxn nghiêeiotm khắihlcc quáihlct lớabwsn, ômzxam Tiểzroau Phong trởuzou lạurhji trong lòuuyvng.

“Thậeiott ngạurhji quáihlc, đqwegludpa béblsn Tiểzroau Phong nàrqyby rấoqzqt nghịbqjzch ngợbqwym!” Lúepdcc An Vũvkgy Âtdvxn nhìtdvxn chiếlanvc túepdci củepdca Kỳuuyv Hinh bịbqjz Tiểzroau Phong làrqybm rơavogi, lậeiotp tứludpc tiếlanvn lêeiotn, muốxrthn giúepdcp cômzxa nhặpbfst đqwegcljt.

“Khômzxang sao. đqwegobuing lo!” Kỳuuyv Hinh vộoekvi vàrqybng nóciyqi, sau đqwegóciyqvkgyng cúepdci ngưepdcnpxui.


Khi hai ngưepdcnpxui cùepdcng nhặpbfst chiếlanvc túepdci, áihlcnh sáihlcng chóciyqi mắihlct hiệvkgyn lêeiotn, “Khuynh quốxrthc nhan” từobui trong túepdci rơavogi ra.

“Khuynh quốxrthc nhan” tỏxaera ra mùepdci gỗuzou thơavogm máihlct, đqwegcljtng thờnpxui ởuzou mặpbfst trêeiotn chiếlanvc hộoekvp đqwegưepdcbqwyc khảabwsm đqwegáihlc quýzgld, áihlcnh lêeiotn sắihlcc màrqybu rựzroac rỡbqjz.

Nhưepdcng khi An Vũvkgy Âtdvxn nhìtdvxn thấoqzqy chiếlanvc hộoekvp trang sứludpc, bỗuzoung tay run lêeiotn, sắihlcc mặpbfst táihlci nhợbqwyt.

“Tiểzroau thưepdc An, cômzxa… cômzxarqybm sao thếlanv?” Kỳuuyv Hinh đqwegãbqwy pháihlct hiệvkgyn ra phảabwsn ứludpng kháihlcc thưepdcnpxung củepdca An Vũvkgy Âtdvxn, khômzxang nhịbqjzn đqwegưepdcbqwyc, quan tâpsppm hỏxaeri.

“Tiểzroau thưepdc Kỳuuyv, hộoekvp trang sứludpc nàrqyby… cômzxa lấoqzqy ởuzou đqwegâpsppu?” Giọqhjwng nóciyqi củepdca An Vũvkgy Âtdvxn cũvkgyng run run, đqwegômzxai mắihlct xinh đqwegbqwyp dầjegbn dầjegbn chìtdvxm trong sưepdcơavogng mùepdc, nhìtdvxn Khuynh quốxrthc nhan trong tay Kỳuuyv Hinh.

Kỳuuyv Hinh thấoqzqy biểzroau hiệvkgyn củepdca cômzxa ta, tứludpc khắihlcc trong lòuuyvng cóciyq chúepdct bấoqzqt an, cômzxa nhẹbqwy giọqhjwng nóciyqi: “Trong mộoekvt lầjegbn tham gia buổpsppi đqwegoqzqu giáihlc, tômzxai đqwegãbqwy đqwegoqzqu giáihlc đqwegưepdcbqwyc nóciyq! Làrqybm sao vậeioty?”

An Vũvkgy Âtdvxn khômzxang trựzroac tiếlanvp trảabws lờnpxui câpsppu hỏxaeri củepdca Kỳuuyv Hinh, chỉjmjx khẽbqjz hỏxaeri mộoekvt câpsppu: “Thiếlanvu Đepdcưepdcnpxung… anh ấoqzqy đqwegãbqwy nhìtdvxn thấoqzqy hộoekvp trang sứludpc trong tay cômzxa chưepdca?”

Kỳuuyv Hinh gậeiott gậeiott đqwegjegbu.

“Sau khi anh ấoqzqy nhìtdvxn thấoqzqy Khuynh quốxrthc nhan, cóciyqciyqi gìtdvx vớabwsi cômzxa khômzxang?” An Vũvkgy Âtdvxn hỏxaeri đqwegếlanvn cùepdcng.

“Khômzxang cóciyq!” Sau khi trảabws lờnpxui câpsppu hỏxaeri củepdca cômzxa ta, cômzxa lạurhji cảabwsm thấoqzqy chuyệvkgyn nàrqyby cóciyqtdvx đqwegóciyq khômzxang đqwegúepdcng: “Tiểzroau thưepdc Âtdvxn, sao cômzxa biếlanvt têeiotn củepdca nóciyqrqyb Khuynh quốxrthc nhan?”

epdcc nóciyqi chuyệvkgyn, cômzxa chưepdca từobuing nóciyqi vớabwsi An Vũvkgy Âtdvxn têeiotn củepdca hộoekvp trang sứludpc nàrqyby, vìtdvx sao cômzxa ta lạurhji biếlanvt? Trừobui khi làrqyb… cômzxa ta cóciyq quan hệvkgy vớabwsi Khuynh quốxrthc nhan!

Nghĩzgld đqwegếlanvn đqwegâpsppy, Kỳuuyv Hinh cảabwsm thấoqzqy đqwegau đqwegjegbu.

Tấoqzqt nhiêeiotn An Vũvkgy Âtdvxn hiểzroau rõjegb suy nghĩzgld củepdca Kỳuuyv Hinh, cômzxa ta dởuzou khóciyqc dởuzouepdcnpxui, khômzxang che giấoqzqu chúepdct nàrqybo, thảabwsn nhiêeiotn mởuzou miệvkgyng nóciyqi: “Đepdcúepdcng vậeioty, trưepdcabwsc kia Khuynh quốxrthc nhan làrqyb củepdca tômzxai, đqwegâpsppy làrqyb quàrqyb Thiếlanvu Đepdcưepdcnpxung tặpbfsng cho tômzxai!”

Mộoekvt câpsppu nóciyqi, khiếlanvn Kỳuuyv Hinh phảabwsi sữovmhng sốxrtht.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.