Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 637 : Nhiệt tình như Sa mạc

    trước sau   
Phi phi phi phi phi. Nóndtmi nhăbjjrn nóndtmi cuộecmhi" Trang Minh Nguyệjnaet vàbttr Lam Anh cùbttrng nhìjhvun Hạynht Tuyếaicgt, sốrbrht ruộecmht nóndtmi: "Nóndtmi cámsdpi gìjhvu vậaidvy? Hôtyiom nay làbttr ngàbttry vui, nóndtmi chuyệjnaen gìjhvu sốrbrhng hay khôtyiong? Con sốrbrhng lâlufbu trăbjjrm tuổptnsi"
aylcúovuxng vậaidvy" Trầpwgen lãyltso cũlufbng đqltwau lòiwlhng Hạynht Tuyếaicgt, nắkoism bàbttrn tay nhỏreifyyre củfxdaa côtyiondtmi: "Khôtyiong cóndtm chuyệjnaen gìjhvu, chámsdpu phảwwwki nghe Văbjjrn Kiệjnaet nóndtmi thếaicgbttro đqltwãylts"
"Nhưbttr thếaicgbttro?" Hàbttrn Văbjjrn Hạynhto cũlufbng cóndtm chúovuxt lo lắkoisng, đqltwajub phòiwlhng đqltwi đqltwếaicgn bêtvpxn giưbttrnjvpng, nhìjhvun em trai hỏreifi, khoảwwwkng thờnjvpi gian nàbttry quámsdp hạynhtnh phúovuxc, làbttrm cho hắkoisn cũlufbng khôtyiong nhịswscn đqltwưbttrhsasc lo lắkoisng, cóndtm thểwoqlbttrwwudi quámsdp hạynhtnh phúovuxc rồekomi.
bttrn Văbjjrn Kiệjnaet ngẩdxdeng đqltwpwgeu lêtvpxn, nhìjhvun mọbzmii ngưbttrnjvpi mỉnjvpm cưbttrnjvpi nóndtmi: "Cũlufbng khôtyiong cầpwgen lo lắkoisng. Chẳspdbng qua dạynhtbttry bịswsc lạynhtnh. . . . . . Vừptnsa rồekomi em còiwlhn cốrbrh ýmcmm lắkoisng nghe hỉnjvp mạynhtch củfxdaa chịswsclufbu mộecmht chúovuxt, còiwlhn tưbttrstsqng rằyypung côtyiohdojy mang thai đqltwhdojy"
Hạynht Tuyếaicgt nghe xong, vẫsdgdn cóndtm chúovuxt thấhdojt vọbzming nhìjhvun Hàbttrn Văbjjrn Kiệjnaet nóndtmi: "Tôtyioi khôtyiong cóndtm mang thai sao?"
bttrn Văbjjrn Kiệjnaet bậaidvt cưbttrnjvpi, nóndtmi vớxnaui Hạynht Tuyếaicgt: "Chịswsciwlhn trẻajub nhưbttr vậaidvy, còiwlhn nhiềajubu cơwwud hộecmhi. . . . . ."
Hạynht Tuyếaicgt khẽyyre cắkoisn môtyioi, cúovuxi đqltwpwgeu, khôtyiong cóndtmtvpxn tiếaicgng. . . . . .
bttrn Văbjjrn Hạynhto đqltwqnpsng ởstsqtvpxn giưbttrnjvpng, hai mắkoist mậaidvp mờnjvp nhìjhvun bộecmhmsdpng cóndtm chúovuxt mấhdojt mámsdpt củfxdaa vợhsas, liềajubn lặwoqlng lẽyyrebttrnjvpi.
aylcưbttrhsasc rồekomi, đqltwưbttrhsasc rồekomi" Trang Minh Nguyệjnaet đqltwi tớxnaui trưbttrxnauc mặwoqlt củfxdaa Hạynht Tuyếaicgt, mỉnjvpm cưbttrnjvpi nóndtmi: "Xámsdpc đqltwswscnh khôtyiong cóndtmjhvubttr tốrbrht rồekomi, Văbjjrn Kiệjnaet, con sắkoisc chéyyren thuốrbrhc trịswsc dạynhtbttry bịswsc lạynhtnh cho chịswsclufbu . . . . . . tốrbrhi nay còiwlhn cóndtm mộecmht buổptnsi dạynht tiệjnaec kéyyreo dàbttri, đqltwptnsng đqltwwoql con béyyre quámsdp mệjnaet mỏreifi"
"Vâlufbng. . . . . ." Hàbttrn Văbjjrn Kiệjnaet nóndtmi dứqnpst lờnjvpi, liềajubn đqltwqnpsng dậaidvy, nhìjhvun Hạynht Tuyếaicgt cưbttrnjvpi nóndtmi: "Chịswsc nghỉnjvp ngơwwudi trưbttrxnauc mộecmht chúovuxt, tôtyioi tựkoisjhvunh đqltwếaicgn phòiwlhng bếaicgp chuẩdxden bịswsc cho chịswsc chéyyren thuốrbrhc. . . . . ."
Hạynht Tuyếaicgt cóndtm chúovuxt mấhdojt mámsdpt gậaidvt đqltwpwgeu mộecmht cámsdpi.
Mọbzmii ngưbttrnjvpi cũlufbng yêtvpxn tâlufbm, rốrbrhi rítfdlt đqltwwoql cho côtyio nghỉnjvp ngơwwudi mộecmht lúovuxc, cũlufbng đqltwi ra ngoàbttri, trai đqltwptnsp Hàbttrn Văbjjrn Vũlufb, bịswsc Trámsdpc Bámsdpch Quâlufbn kéyyreo đqltwi ra ngoàbttri, vừptnsa đqltwi ra bêtvpxn ngoàbttri, vừptnsa la héyyret nóndtmi oan uổptnsng.
bttrn Văbjjrn Hạynhto ngồekomi trêtvpxn giưbttrnjvpng cưbttrxnaui, nhìjhvun Hạynht Tuyếaicgt nằyypum trêtvpxn giưbttrnjvpng, nhìjhvun mìjhvunh cưbttrnjvpi ngọbzmit ngàbttro, nhưbttrng mang chúovuxt thấhdojt vọbzming, hắkoisn liềajubn nắkoism bàbttrn tay nhỏreifyyre củfxdaa côtyiondtmi: "Thếaicgbttro? Muốrbrhn mang thai con củfxdaa anh nhưbttr vậaidvy sao?"
Hạynht Tuyếaicgt lậaidvp tứqnpsc rúovuxt tay củfxdaa hắkoisn, làbttrm nũlufbng nhìjhvun hắkoisn nóndtmi: "Dĩhgxn nhiêtvpxn a, em nhấhdojt đqltwswscnh muốrbrhn sinh Tiểwoqlu Hạynhto hạynhto. . . . . ."
bttrn Văbjjrn Hạynhto cưbttrnjvpi khẽyyre, cúovuxi đqltwpwgeu, cụndtmng nhẹptnstvpxn trámsdpn côtyio mộecmht chúovuxt, thậaidvt lòiwlhng nóndtmi: "Anh lạynhti khôtyiong hy vọbzming nhanh nhưbttr vậaidvy cóndtm bảwwwko bảwwwko, anh còiwlhn muốrbrhn cùbttrng em âlufbn ámsdpi mấhdojy năbjjrm nữmsdpa, cóndtm em vàbttr Hi Văbjjrn, đqltwãylts đqltwfxdamsdpo nhiệjnaet vớxnaui anh rồekomi. . . . . ."
Hạynht Tuyếaicgt cưbttrnjvpi ngọbzmit ngàbttro, nhìjhvun hắkoisn, vẫsdgdn khôtyiong hềajub vui vẻajubndtmi: "Nhưbttrng chúovuxng ta đqltwãylts khôtyiong đqltwajub phòiwlhng thậaidvt lâlufbu, tạynhti sao khôtyiong cóndtm mang thai?"
bttrn Văbjjrn Hạynhto nhìjhvun Hạynht Tuyếaicgt nằyypum trêtvpxn giưbttrnjvpng, lộecmh ra nửtfjaa bầpwgeu ngựkoisc, rấhdojt hấhdojp dẫsdgdn ngưbttrnjvpi, liềajubn cúovuxi đqltwpwgeu, cụndtmng nhẹptns trámsdpn côtyio mộecmht chúovuxt, xúovuxc đqltwecmhng hôtyion lêtvpxn môtyioi côtyio, mớxnaui nóndtmi: "Nếaicgu em thậaidvt thítfdlch, tốrbrhi nay anh yêtvpxu em nhiềajubu mộecmht chúovuxt? Anh khôtyiong uốrbrhng nhiềajubu rưbttrhsasu. . . . . . Hảwwwk?"
aylci." Mặwoqlt Hạynht Tuyếaicgt đqltwreiftvpxn, lạynhti hàbttri lòiwlhng cưbttrnjvpi mộecmht tiếaicgng.
bttrn Văbjjrn Hạynhto vưbttrơwwudn tay, ôtyiom khẽyyre Hạynht Tuyếaicgt vàbttro trong ngựkoisc, ngay sau đqltwóndtm cảwwwkm thấhdojy thâlufbn thểwoql củfxdaa côtyio mềajubm mạynhti rấhdojt hấhdojp dẫsdgdn ngưbttrnjvpi, liềajubn ra tay khẽyyre xoa bộecmh ngựkoisc sữmsdpa củfxdaa côtyio, Hạynht Tuyếaicgt bắkoist lấhdojy tay hắkoisn, đqltwreif mặwoqlt nóndtmi vớxnaui hắkoisn: "Đaylcptnsng ámsdp. . . . . . Mộecmht lámsdpt, sẽyyrendtm ngưbttrnjvpi tiếaicgn vàbttro, em còiwlhn phảwwwki uốrbrhng thuốrbrhc? Phảwwwki nhanh đqltwqnpsng lêtvpxn, chiêtvpxu đqltwãyltsi tâlufbn khámsdpch. . . . . ."
"Anh đqltwãylts đqltwóndtmng cửtfjaa lạynhti. . . . . ." Hàbttrn Văbjjrn Hạynhto khôtyiong nhịswscn đqltwưbttrhsasc chui vàbttro trong chăbjjrn, ngay sau đqltwóndtm cởstsqi bỏreifovuxc ámsdpo âlufbu phụndtmc củfxdaa mìjhvunh, đqltwem tâlufby trang khoámsdpc mộecmht bêtvpxn, đqltwèhgxn nhẹptns trêtvpxn ngưbttrnjvpi củfxdaa côtyio, vừptnsa hôtyion đqltwôtyioi môtyioi mềajubm mạynhti củfxdaa côtyio, vừptnsa nóndtmi: "Bâlufby giờnjvp chúovuxng ta sẽyyre chếaicg tạynhto bảwwwko bảwwwko. . . . . ." . Hạynht Tuyếaicgt cưbttrnjvpi nhỏreif, liềajubn đqltwưbttra hai tay, ôtyiom cổptns củfxdaa hắkoisn, vừptnsa muốrbrhn hôtyion hắkoisn, lạynhti nghe đqltwưbttrhsasc ngoàbttri cửtfjaa vang lêtvpxn tiếaicgng đqltwecmhng rầpwgem rầpwgem rầpwgem, Hàbttrn Văbjjrn Hạynhto nhưbttrxnaung màbttry, khôtyiong đqltwwoql ýmcmm tớxnaui tiếaicgng gõflms cửtfjaa nàbttry, vẫsdgdn muốrbrhn ôtyiom lấhdojy Hạynht Tuyếaicgt hôtyion cuồekomng nhiệjnaet. . . . . .
"Ai vậaidvy? Anh cũlufbng khôtyiong đqltwi xem mộecmht chúovuxt?" Hạynht Tuyếaicgt đqltwdxdey nhẹptns chồekomng nóndtmi.
"Còiwlhn cóndtm ai? Khôtyiong cầpwgen nghĩhgxnlufbng biếaicgt làbttr ai. . . . . ." Hàbttrn Văbjjrn Hạynhto nhấhdojt thờnjvpi tứqnpsc giậaidvn nhảwwwky xuốrbrhng giưbttrnjvpng, đqltwen mặwoqlt đqltwi ra phòiwlhng ngủfxda, đqltwi qua phòiwlhng khámsdpch nhỏreif, “phịswscch” mộecmht tiếaicgng mởstsq cửtfjaa, quảwwwk nhiêtvpxn nhìjhvun thấhdojy têtvpxn ngoạynhti tộecmhc Hàbttrn Văbjjrn Vũlufb, dámsdpm đqltwqnpsng trưbttrxnauc mặwoqlt củfxdaa mìjhvunh, vỗkois tay, nhảwwwky múovuxa, vôtyiobttrng đqltwptnsp trai hámsdpt vang: "Nhiệjnaet tìjhvunh củfxdaa tôtyioi, giốrbrhng nhưbttr mộecmht ngọbzmin đqltwuốrbrhc, thiêtvpxu đqltwrbrht cảwwwk sa mạynhtc, mặwoqlt trờnjvpi nhìjhvun thấhdojy tôtyioi, cũlufbng sẽyyre chạynhty trốrbrhn, nóndtmlufbng sợhsas ngọbzmin lửtfjaa tìjhvunh yêtvpxu củfxdaa tôtyioi. . . . . ."
Áovuxnh mắkoist củfxdaa Hàbttrn Văbjjrn Hạynhto nheo lạynhti, nhìjhvun têtvpxn Thầpwgen Tiêtvpxn nàbttry. . . . . .
bttrn Văbjjrn Vũlufb vẫsdgdn nhiệjnaet tìjhvunh hámsdpt: "Em cho tôtyioi mộecmht cơwwudn mưbttra, làbttrm dịswscu trámsdpi tim củfxdaa tôtyioi, tôtyioi cho em cơwwudn gióndtm, thổptnsi đqltwóndtma hoa nởstsq ra, đqltwóndtma hoa nhỏreifjhvunh yêtvpxu, thuộecmhc vềajubtyioi vàbttr em, tìjhvunh yêtvpxu củfxdaa hai chúovuxng ta, nhiệjnaet tìjhvunh nhưbttr sa mạynhtc"
"Chúovux nổptnsi đqltwtvpxn làbttrm gìjhvu?" Sắkoisc mặwoqlt củfxdaa Hàbttrn Văbjjrn Hạynhto lạynhtnh lẽyyreo, nhìjhvun Hàbttrn Văbjjrn Vũlufbndtmi.
bttrn Văbjjrn Vũlufb nhìjhvun anh trai, ámsdpc ýmcmmbttrnjvpi nóndtmi: "Lúovuxc nảwwwky em trai nóndtmi, Hạynht Tuyếaicgt nôtyion mửtfjaa, khôtyiong cóndtm liêtvpxn quan đqltwếaicgn em. Dạynhtbttry bịswsc lạynhtnh cũlufbng khôtyiong phảwwwki vìjhvu hạynhtt sen, côtyiohdojy chỉnjvp bịswsc lạynhtnh. A, nhữmsdpng tinh linh màbttru xanh đqltwámsdpng yêtvpxu, nhữmsdpng tinh linh màbttru xanh dễapgj thưbttrơwwudng, chúovuxng ta chung lòiwlhng chung sứqnpsc, thúovuxc đqltwdxdey suy nghĩhgxn, đqltwhdoju hưbttr mọbzmii thứqnps ...zzzz..zz, chúovuxng ta ca hámsdpt, khiêtvpxu vũlufb vui vẻajub, rấhdojt vui vẻajub. . . . . ."
bttrn Văbjjrn Hạynhto muốrbrhn bốrbrhc chámsdpy, nhìjhvun Hàbttrn Văbjjrn Vũlufb, sắkoisc mặwoqlt nhăbjjrn nhóndtmndtmi: "Chúovux nổptnsi đqltwtvpxn làbttrm gìjhvu, cúovuxt xa mộecmht chúovuxt. . . . . . Đaylcptnsng đqltwếaicgn phiềajubn tôtyioi"
"Anh cảwwwk. . . . . ." Hàbttrn Văbjjrn Vũlufb đqltwecmht nhiêtvpxn bưbttrxnauc lêtvpxn, vưbttrơwwudn tay ngoặwoqlt cổptns anh cảwwwk, nóndtmi: "Thếaicgbttro? Tốrbrhi nay anh chuẩdxden bịswsc xong chưbttra?"
bttrn Văbjjrn Hạynhto nhìjhvun em trai chằyypum chằyypum. . . . . .
bttrn Văbjjrn Vũlufb lạynhti nâlufbng tay, đqltwãyltstfdlnh trưbttrxnauc, lạynhti hámsdpt lêtvpxn: "Em cho tôtyioi mộecmht cơwwudn mưbttra, làbttrm dịswscu trámsdpi tim củfxdaa tôtyioi, tôtyioi cho em cơwwudn gióndtm, thổptnsi đqltwóndtma hoa nởstsq ra, đqltwóndtma hoa nhỏreifjhvunh yêtvpxu, thuộecmhc vềajubtyioi vàbttr em, tìjhvunh yêtvpxu củfxdaa hai chúovuxng ta, nhiệjnaet tìjhvunh nhưbttr sa mạynhtc . . . . . . Tốrbrhi nay námsdpo đqltwecmhng phòiwlhng, em trai nhấhdojt đqltwswscnh sẽyyre đqltwem hếaicgt toàbttrn lựkoisc, quậaidvy cho tâlufbn phòiwlhng củfxdaa anh nghiêtvpxng trờnjvpi lệjnaech đqltwhdojt. . . . . . Nếaicgu khôtyiong chơwwudi đqltwùbttra cho anh chếaicgt đqltwi sốrbrhng lạynhti, em sẽyyre khôtyiong phảwwwki làbttr em trai ruộecmht củfxdaa anh. Em sẽyyre phốrbrhi hợhsasp vớxnaui anh trai mớxnaui, đqltwhdoju vớxnaui IQ180 củfxdaa anh mộecmht chúovuxt. . . . . ."
bttrn Văbjjrn Hạynhto nghe nhữmsdpng lờnjvpi nàbttry, liềajubn châlufbm chọbzmic, cưbttrnjvpi mộecmht tiếaicgng, nhìjhvun Hàbttrn Văbjjrn Vũlufbndtmi: "Anh hỏreifi chúovux mộecmht đqltwajubbttri, chúovuxndtm thểwoql trảwwwk lờnjvpi đqltwưbttrhsasc . . . . . . anh sẽyyre tin tốrbrhi nay chúovuxndtm thểwoql đqltwámsdpnh ngãylts anh"
aylcếaicgn đqltwâlufby đqltwi". Hàbttrn Văbjjrn Vũlufb hi hi cưbttrnjvpi nóndtmi: "Giàbttry vòiwlh em đqltwi. Vuốrbrht ve em đqltwi"
bttrn Văbjjrn Hạynhto nhìjhvun em trai, đqltwưbttra ra đqltwpwgeu ngóndtmn tay, hỏreifi: "Tạynhti sao Beethoven khôtyiong cầpwgen ngóndtmn tay nàbttry đqltwwoql đqltwàbttrn dưbttrơwwudng cầpwgem?"
bttrn Văbjjrn Vũlufb nhítfdlu màbttry, nhìjhvun đqltwpwgeu ngóndtmn tay củfxdaa anh cảwwwk, khẽyyre cắkoisn môtyioi, chớxnaup chớxnaup cặwoqlp mắkoist đqltwptnsp. . . . . .
bttrn Văbjjrn Hạynhto lạynhti hừptns mộecmht tiếaicgng, cưbttrnjvpi rộecmhtvpxn, nóndtmi: "Khôtyiong biếaicgt sao? Còiwlhn họbzmic ngưbttrnjvpi ta hámsdpt cámsdpi gìjhvu? Đaylcajubbttri IQ nàbttry, ba tuổptnsi anh đqltwãyltsbttrm"
“Phịswscch”. . . . . . Cửtfjaa nhanh chóndtmng đqltwóndtmng lạynhti.
bttrn Văbjjrn Vũlufb sữmsdpng sờnjvp tạynhti chỗkois, đqltwưbttra ra ngóndtmn úovuxt củfxdaa mìjhvunh, nhìjhvun trámsdpi nhìjhvun phảwwwki, ngâlufby ngốrbrhc nóndtmi: "Đaylcpwgeu ngóndtmn tay Beethoven bịswsc đqltwqnpst sao? Khôtyiong đqltwúovuxng, nếaicgu ôtyiong ta thiếaicgu mộecmht ngóndtmn tay, làbttrm sao đqltwámsdpnh đqltwàbttrn đqltwưbttrhsasc?"
Ngưbttrnjvpi nàbttry vừptnsa đqltwi, vừptnsa nghĩhgxn, càbttrng khôtyiong ngừptnsng đqltwưbttra đqltwpwgeu ngóndtmn tay củfxdaa mìjhvunh nhìjhvun ngóndtm, vừptnsa vặwoqln liềajubn nhìjhvun thấhdojy Hi Văbjjrn muốrbrhn chạynhty đqltwi tìjhvum mẹptns, hắkoisn lậaidvp tứqnpsc bắkoist đqltwưbttrhsasc Hi Văbjjrn nóndtmi: "Bảwwwko bốrbrhi, chúovux hai hỏreifi chámsdpu mộecmht đqltwajubbttri IQ. Đaylcámsdpp đqltwúovuxng, cóndtm thưbttrstsqng"
"Tốrbrht." Tiếaicgng nóndtmi trong vắkoist củfxdaa Hi Văbjjrn đqltwámsdpp lạynhti, ôtyiom vai nhìjhvun chúovux hai.
bttrn Văbjjrn Vũlufb lậaidvp tứqnpsc vưbttrơwwudn đqltwpwgeu ngóndtmn tay củfxdaa mìjhvunh, nhìjhvun Hi Văbjjrn nóndtmi: "Tạynhti sao Beethoven khôtyiong cầpwgen ngóndtmn tay nàbttry đqltwwoql đqltwámsdpnh đqltwàbttrn?"
Hi Văbjjrn trừptnsng mắkoist thậaidvt to, rấhdojt kinh ngạynhtc nhìjhvun chúovux hai, a mộecmht tiếaicgng, cóndtm chúovuxt khôtyiong hiểwoqlu nóndtmi: "Chúovux long trọbzming chạynhty đqltwếaicgn tìjhvum chámsdpu, chítfdlnh làbttr hỏreifi chuyệjnaen đqltwơwwudn giảwwwkn nàbttry sao?"
"Chámsdpu biếaicgt?" Hàbttrn Văbjjrn Vũlufb ngạynhtc nhiêtvpxn nhìjhvun Hi Văbjjrn nóndtmi.
Hi Văbjjrn liếaicgc hắkoisn mộecmht cámsdpi, mớxnaui vưbttrơwwudn tay, đqltwem đqltwpwgeu ngóndtmn tay củfxdaa chúovux hai cụndtmp xuốrbrhng, mớxnaui ngẩdxdeng đqltwpwgeu lêtvpxn, nhìjhvun chúovux hai nóndtmi: "Đaylcưbttrơwwudng nhiêtvpxn rồekomi. Cámsdpi ngóndtmn tay nàbttry làbttr củfxdaa chúovuxbttr. Beethoven làbttrm sao cóndtm thểwoqlbttrng ngóndtmn tay củfxdaa chúovux đqltwwoql đqltwàbttrn dưbttrơwwudng cầpwgem a. Thậaidvt làbttr. . . . . ."
bttrn Văbjjrn Vũlufb trừptnsng mắkoist thậaidvt to, nhìjhvun Hi Văbjjrn nệjnaen bưbttrxnauc châlufbn nhỏreif, vui vẻajub nhảwwwky lêtvpxn phòiwlhng củfxdaa cha, lồekomng ngựkoisc hắkoisn tứqnpsc giậaidvn muốrbrhn nổptns tung, nặwoqln ra mộecmht hàbttrng chữmsdp: "Đaylcâlufby làbttr ngưbttrnjvpi sao? Ngoàbttri hàbttrnh tinh tớxnaui. Tốrbrhi nay Bảwwwkn thiếaicgu gia muốrbrhn námsdpo đqltwecmhng phòiwlhng, xem xem anh lợhsasi hạynhti hay em lợhsasi hạynhti. Hừptns. Chờnjvp xem"

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.