Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1470 : Chương 1470

    trước sau   


Triệwjzuu Bâyguyn khôfhksng nhìkagkn nữqdxra, hơhnayi chau màlujty lạnldzi.

Khópgst khăkvkbn lắlbckm mớywwsi đlbckmfwai đlbckưlcqwmfwac đlbckếkmhwn đlbckêaoljm, sao vẫddldn cópgst ngưlcqwioybi đlbckếkmhwn làlujtm loạnldzn thếkmhw?
Nghe giọxhspng thìkagk chắlbckc làlujtxwlxc binh líslufnh, nhìkagkn ra ngoàlujti cửscpha sổnxtp thìkagk thấmgtpy cópgst rấmgtpt nhiềayhbu binh líslufnh đlbckếkmhwn, trong lầutenu xanh cópgstlcqwywwsp sao?
“Tạnldzi sao lạnldzi bắlbckt ta? Ta đlbckâyguyu cópgst phạnldzm tộayhbi!”
“Bọxhspn ta đlbckếkmhwn bắlbckt dâyguym, lýmfwa do đlbckópgst đlbckãgonp đlbckpgst chưlcqwa?”
“Bớywwst nópgsti nhảmjznm, đlbckưlcqwa đlbcki!”
Rấmgtpt nhanh sau đlbckópgst, tiếkmhwng ồlcqwn àlujto đlbckãgonp vang lêaoljn khắlbckp lầutenu xanh.

nkfalujt sợmfwa khiếkmhwp víslufa.

Chủpgst lầutenu xanh cũslufng ngâyguyy ra, họxhsp đlbckãgonp nộayhbp tiềayhbn bảmjzno kêaolj rồlcqwi màlujt, sao mấmgtpy ngưlcqwioybi lạnldzi đlbckếkmhwn gâyguyy sựfhks nữqdxra? Hơhnayn nữqdxra, còonjrn làlujt hoàlujtng ảmjznnh vệwjzu đlbckíslufch thâyguyn đlbckếkmhwn, mẹzvin kiếkmhwp, khôfhksng chọxhspc đlbckếkmhwn nhữqdxrng ngưlcqwioybi nàlujty đlbckưlcqwmfwac đlbckâyguyu, dùaldzpgst quan hệwjzu tốpeplt đlbckếkmhwn mấmgtpy thìkagkslufng khôfhksng thểmgtpyguyy vàlujto đlbckưlcqwmfwac, cơhnay to cỡsluflujto thìkagkslufng cópgst to bằqnqwng Hoàlujtng đlbckếkmhw khôfhksng? Hoàlujtng ảmjznnh vệwjzu chỉzmjx nghe theo lệwjzunh củpgsta vua, dùaldzlcqwơhnayng Huyềayhbn Tôfhksng cópgst đlbckếkmhwn thìkagkslufng khôfhksng đlbckiềayhbu đlbckayhbng đlbckưlcqwmfwac họxhsp.

pgstt kébcvvt!
Triệwjzuu Bâyguyn mởkagk cửscpha phòonjrng ra, đlbckaldzp vàlujto mắlbckt làlujt cảmjznnh hỗkmhwn loạnldzn.


Cảmjznnh loạnldzn đlbckếkmhwn chừxrtbng nàlujto chứeaxn? Khôfhksng biếkmhwt hàlujtnh đlbckayhbng vừxrtba rồlcqwi đlbckãgonp quấmgtpy rốpepli đlbckêaoljm xuâyguyn củpgsta biếkmhwt bao ngưlcqwioybi, rấmgtpt nhiềayhbu côfhksxwlxi quầutenn áxwlxo xốpeplc xếkmhwch, rấmgtpt nhiềayhbu đlbckàlujtn ôfhksng chỉzmjx mặupdic mộayhbt chiếkmhwc quầutenn lópgstt đlbckang đlbckeaxnng láxwlxo nháxwlxo, họxhsp đlbckayhbu bịqnqw tráxwlxch mópgstc nặupding nềayhbaoljn mớywwsi chạnldzy đlbckếkmhwn đlbckâyguyy đlbckmgtpkagkm thúnkfa vui, rấmgtpt nhiềayhbu kẻgonplujt ngưlcqwioybi cópgst gốpeplc gáxwlxc, nhưlcqwng cópgst ai gặupdip phảmjzni chuyệwjzun bắlbckt dâyguym đlbckâyguyu.


“Bắlbckt têaoljn nàlujty lạnldzi!”
nkfac Triệwjzuu Bâyguyn vẫddldn còonjrn đlbckang nhìkagkn thìkagk đlbckãgonp bịqnqw đlbckeo gôfhksng.

Hắlbckn khôfhksng phảmjznn kháxwlxng, phảmjznn kháxwlxng cópgstxwlxc dụflrxng sao? Khắlbckp lầutenu xanh đlbckayhbu làlujt hoàlujtng ảmjznnh vệwjzu, hơhnayn nữqdxra, mộayhbt nửscpha trong sốpepl đlbckópgst đlbckayhbu làlujt cấmgtpp Đrkuzqnqwa Tạnldzng, vớywwsi trậaldzn thếkmhw nhưlcqw vậaldzy, mỗkmhwi ngưlcqwioybi táxwlxt hắlbckn mộayhbt cáxwlxi thìkagkslufng đlbckpgst cho hắlbckn thàlujtnh bãgonp rồlcqwi.

“Chàlujt? Chẳrkuzng phảmjzni làlujthnay Ngâyguyn đlbckâyguyy sao?”, Ngôfhks Khởkagki bưlcqwywwsc lêaoljn, giảmjzn vờioyb tỏfjtd ra ngạnldzc nhiêaoljn.

“Ngôfhkslcqw huynh, nópgsti vậaldzy làlujtpgst ýmfwakagk?”, Triệwjzuu Bâyguyn mỉzmjxm cưlcqwioybi nhìkagkn Ngôfhks Khởkagki.

“Cấmgtpp trêaoljn bảmjzno đlbcki bắlbckt dâyguym!”, Ngôfhks Khởkagki nópgsti vớywwsi vẻgonp quang minh chíslufnh đlbcknldzi.

“Ta phảmjzni đlbcki vớywwsi ngưlcqwơhnayi mộayhbt chuyếkmhwn rồlcqwi nhỉzmjx?”
“Ừhemf… Lêaoljn đlbckưlcqwioybng.

Ngưlcqwioybi đlbckâyguyu… Dẫddldn đlbcki!”
“Đrkuzưlcqwmfwac lắlbckm, ngưlcqwơhnayi hãgonpy đlbckmfwai đlbckmgtpy!”

Biểmgtpu cảmjznm củpgsta Triệwjzuu Bâyguyn đlbckãgonp thểmgtp hiệwjzun rõfpijaoljn câyguyu nópgsti đlbckópgst.

Bắlbckt dâyguym hảmjzn? Bắlbckt cáxwlxi đlbckutenu ngưlcqwơhnayi, nhằqnqwm vàlujto ta thìkagk cứeaxnpgsti thẳrkuzng cho rồlcqwi!
Sớywwsm biếkmhwt thếkmhwlujty thìkagk đlbckãgonp đlbckáxwlxnh cho ngưlcqwơhnayi tàlujtn phếkmhw rồlcqwi.

Thằqnqwng nhópgstc nhàlujt ngưlcqwơhnayi quáxwlx xấmgtpu xa, khôfhksng ngờioybxwlxm lấmgtpy việwjzuc côfhksng báxwlxo thùaldz riêaoljng.

“Mấmgtpt mặupdit quáxwlx!”, Nguyệwjzut Thầutenn chậaldzc lưlcqwslufi.

Đrkuzưlcqwioybng đlbckưlcqwioybng làlujt đlbckwjzu tửscph củpgsta thầutenn màlujt lạnldzi bịqnqw bắlbckt trong chốpepln lầutenu xanh, đlbckúnkfang thậaldzt làlujt mấmgtpt mặupdit màlujt!
Chuyệwjzun nàlujty thìkagk cậaldzu cảmjzn nhàlujt ai đlbckópgst lạnldzi rấmgtpt giỏfjtdi, chủpgst yếkmhwu làlujtxwlxc côfhks vợmfwa đlbckayhbu rấmgtpt thoáxwlxng.

“Qua đlbckâyguyy!”
Ngôfhks Khởkagki thấmgtpy Triệwjzuu Bâyguyn bịqnqw đlbckưlcqwa đlbcki thìkagk ngoắlbckc tay vớywwsi ngưlcqwioybi bêaoljn cạnldznh.

Mộayhbt têaoljn líslufnh vộayhbi vãgonp chạnldzy tớywwsi.

“Đrkuzếkmhwn nhàlujt họxhsp Sởkagkkagkm Sởkagkfhkslcqwơhnayng, nópgsti làlujthnay Ngâyguyn đlbcki chơhnayi gáxwlxi bịqnqw bắlbckt rồlcqwi, bảmjzno côfhks ta đlbckếkmhwn nhậaldzn ngưlcqwioybi”.

“Chuyệwjzun nàlujty…”
“Còonjrn khôfhksng chịqnqwu đlbcki mau!”
“Vâyguyng!”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.