Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 835 : Chúng ta đi cứu người

    trước sau   
Nhưptojng vàdpmjo lúdtgpc Tiêciilu Mộopyec Diêciiln muốegain rờfycvi đgnnni, côaqjl lạgnnni pháxvuqt hiệjexxn An Sâejlgm luôaqjln nắjexxm chặwyrbt lấsmjgy tay côaqjl khôaqjlng buôaqjlng: “Tôaqjli van xin anh đgnnneqyong âejlgm hồgnnnn khôaqjlng tan nhưptoj vậgnnny nữddqca, chỉmnrdysqh khi rờfycvi khỏljuji tôaqjli, anh mớldxti cóysqh thểyylc đgnnnưptojrdquc giảhxdii thoáxvuqt, tôaqjli thậgnnnt sựdcnq khôaqjlng muốegain làdpmjm tổavocn thưptojơkayfng anh.”

Sau khi Tiêciilu Mộopyec Diêciiln nóysqhi xong lờfycvi nàdpmjy thìdcnqxahqng sứyylcc hấsmjgt tay An Sâejlgm ra, khi côaqjl muốegain xôaqjlng ra ngoàdpmji, An Sâejlgm lạgnnni ngãnpuw xuốegaing từeqyo trêciiln giưptojfycvng, sau đgnnnóysqh nằercpm sấsmjgp trêciiln mặwyrbt đgnnnsmjgt.

Tiêciilu Mộopyec Diêciiln nhìdcnqn An Sâejlgm bòaqjl đgnnnếzeeyn đgnnnâejlgy, nhìdcnqn thấsmjgy trêciiln đgnnnùxahqi anh vẫrdqun luôaqjln chảhxdiy máxvuqu, trong lòaqjlng Tiêciilu Mộopyec Diêciiln vừeqyoa áxvuqy náxvuqy vừeqyoa đgnnnau lòaqjlng: “Anh cầdtgpn gìdcnq phảhxdii nhưptoj vậgnnny? Anh chỉmnrd sẽxxuudpmjm mìdcnqnh bịewuh thưptojơkayfng nhiềfpzju hơkayfn màdpmj thôaqjli.”

Nhưptojng An Sâejlgm lạgnnni ôaqjlm chặwyrbt lấsmjgy đgnnnùxahqi Tiêciilu Mộopyec Diêciiln: “Anh sẽxxuu khôaqjlng cho em đgnnni đgnnnâejlgu.”

Tiêciilu Mộopyec Diêciiln thậgnnnt sựdcnq cảhxdim thấsmjgy ngưptojfycvi đgnnnàdpmjn ôaqjlng nàdpmjy sắjexxp đgnnnciiln mấsmjgt rồgnnni, sau đgnnnóysqh vệjexxnftn đgnnnyylcng ởsors mộopyet bêciiln thậgnnnt sựdcnq khôaqjlng nhìdcnqn nổavoci nữddqca.

“Cuốegaii cùxahqng ngưptojfycvi phụjmtb nữddqcdpmjaqjl muốegain hàdpmjnh hạgnnn anh ấsmjgy đgnnnếzeeyn lúdtgpc nàdpmjo? Anh ấsmjgy đgnnnãnpuw biếzeeyn thàdpmjnh dáxvuqng vẻjvju thếzeeydpmjy rồgnnni côaqjlaqjln muốegain rờfycvi đgnnni vàdpmjo lúdtgpc nàdpmjy, vậgnnny chẳhuswng phảhxdii làdpmj lấsmjgy mạgnnnng anh ấsmjgy sao?”




Nghe thấsmjgy lờfycvi chỉmnrd trídqocch mìdcnqnh củdcnqa vệjexxnftn, Tiêciilu Mộopyec Diêciiln nhấsmjgt thờfycvi khôaqjlng bưptojldxtc đgnnni đgnnnưptojrdquc, thậgnnnt ra nhữddqcng lờfycvi anh ta nóysqhi cũyawnng cóysqhyylc, côaqjl khôaqjlng thểyylc đgnnnegaii xửivwqdpmjn nhẫrdqun vớldxti An Sâejlgm nhưptoj vậgnnny đgnnnưptojrdquc.

“Tôaqjli biếzeeyt nêciiln làdpmjm thếzeeydpmjo, tôaqjli sẽxxuu khôaqjlng rờfycvi khỏljuji, anh cóysqh thểyylcciiln tâejlgm lêciiln giưptojfycvng nghỉmnrd ngơkayfi rồgnnni chứyylc.

Sau khi An Sâejlgm nghe thấsmjgy Tiêciilu Mộopyec Diêciiln nóysqhi lờfycvi nàdpmjy thìdcnqaqjlxahqng vui vẻjvju gậgnnnt đgnnndtgpu, thoạgnnnt nhìdcnqn giốegaing nhưptoj mộopyet đgnnnyylca trẻjvju: “Chỉmnrd cầdtgpn em khôaqjlng rờfycvi khỏljuji, anh đgnnnfpzju sẽxxuu nghe lờfycvi em.”

dcnq sao ngưptojfycvi đgnnnàdpmjn ôaqjlng nàdpmjy lạgnnni khăsovyng khăsovyng mộopyet lòaqjlng vớldxti mìdcnqnh thếzeey chứyylc? Tuy vậgnnny trong ngàdpmjy tháxvuqng tiếzeeyp theo, Tiêciilu Mộopyec Diêciiln vẫrdqun chăsovym sóysqhc anh ta.

Mộopyet ngàdpmjy sau, đgnnnrdqui đgnnnếzeeyn khi An Sâejlgm nằercpm trêciiln giưptojfycvng nghỉmnrd ngơkayfi xong, Tiêciilu Mộopyec Diêciiln vẫrdqun mang dáxvuqng vẻjvju khôaqjlng yêciiln tâejlgm. Vìdcnq suy nghĩnftn củdcnqa côaqjl đgnnnfpzju ởsors chỗfpzj Kiềfpzju Phong bêciiln kia, khôaqjlng biếzeeyt tìdcnqnh hìdcnqnh củdcnqa anh bêciiln kia thếzeeydpmjo.

Nhưptojng khi côaqjl đgnnnang muốegain ra ngoàdpmji, têciiln vệjexxnftn kia lạgnnni ngăsovyn cảhxdin côaqjl.

“Côaqjl sẽxxuu khôaqjlng lợrdqui dụjmtbng lúdtgpc chủdcnq nhâejlgn củdcnqa tôaqjli ngủdcnqdpmj trộopyem rờfycvi đgnnni đgnnnóysqh chứyylc, côaqjl đgnnnegaii xửivwq vớldxti anh ấsmjgy nhưptoj vậgnnny thậgnnnt sựdcnq quáxvuqdpmjn nhẫrdqun, anh ấsmjgy làdpmjm nhiềfpzju chuyệjexxn nhưptoj vậgnnny vìdcnqaqjl, côaqjl ngoàdpmji tổavocn thưptojơkayfng anh ấsmjgy thìdcnqaqjln cóysqh thểyylcdpmjm đgnnnưptojrdquc gìdcnq?” Vệjexxnftn cốegai hếzeeyt sứyylcc kiếzeeym chếzeeykayfn giậgnnnn củdcnqa mìdcnqnh, áxvuqnh mắjexxt nhìdcnqn nhưptoj muốegain giếzeeyt ngưptojfycvi.

“Cho nêciiln tôaqjli cảhxdim thấsmjgy cóysqh lẽxxuuaqjli rờfycvi khỏljuji anh ta làdpmj sựdcnq lựdcnqa chọftdcn cầdtgpn thiếzeeyt nhấsmjgt.” Bâejlgy giờfycv Tiêciilu Mộopyec Diêciiln thậgnnnt sựdcnq khôaqjlng tìdcnqm ra lýyylc do nàdpmjo kháxvuqc nữddqca.

“Nếzeeyu sựdcnq rờfycvi đgnnni củdcnqa côaqjlysqh thểyylc đgnnnyylc anh ấsmjgy sốegaing tốegait hơkayfn mộopyet chúdtgpt, tôaqjli đgnnnãnpuwdpmjm nhưptoj thếzeey từeqyoejlgu rồgnnni, bâejlgy giờfycv anh ấsmjgy hoàdpmjn toàdpmjn khôaqjlng thểyylc rờfycvi khỏljuji côaqjl đgnnnưptojrdquc, côaqjl vẫrdqun nêciiln chăsovym sóysqhc cho anh ấsmjgy tốegait mộopyet chúdtgpt đgnnni.” Vệjexxnftn lạgnnnnh lùxahqng lêciiln tiếzeeyng.

Tiêciilu Mộopyec Diêciiln chỉmnrdysqh thểyylc đgnnnau khổavoc cầdtgpu xin: “Anh cóysqh thểyylc hỏljuji thăsovym chúdtgpt tìdcnqnh hìdcnqnh củdcnqa Kiềfpzju Phong giúdtgpp tôaqjli khôaqjlng?”

Vệjexxnftn nghe Tiêciilu Mộopyec Diêciiln nóysqhi thếzeey lậgnnnp tứyylcc cau chặwyrbt màdpmjy, côaqjl lậgnnnp tứyylcc mởsors miệjexxng nóysqhi: “Tôaqjli biếzeeyt vớldxti cáxvuqc anh màdpmjysqhi, đgnnnâejlgy khôaqjlng phảhxdii chuyệjexxn lớldxtn gìdcnq, nhưptojng vớldxti tôaqjli anh ấsmjgy thậgnnnt sựdcnq rấsmjgt quan trọftdcng, tôaqjli thậgnnnt sựdcnq khôaqjlng phảhxdii cốegai ýyylc muốegain tổavocn thưptojơkayfng An Sâejlgm đgnnnâejlgu, hy vọftdcng anh cóysqh thểyylc giúdtgpp tôaqjli việjexxc nàdpmjy.”

“Tôaqjli tuyệjexxt đgnnnegaii sẽxxuu khôaqjlng đgnnngnnnng ýyylc vớldxti côaqjl.” Vệjexxnftn kia vôaqjlxahqng kiêciiln quyếzeeyt từeqyo chốegaii.

An Sâejlgm nằercpm trêciiln giưptojfycvng lạgnnni mởsors mắjexxt, nhấsmjgp môaqjli: “Đljali làdpmjm theo lờfycvi côaqjlsmjgy nóysqhi đgnnni, sau nàdpmjy cứyylc nghe lờfycvi côaqjlsmjgy, biếzeeyt chưptoja, sau nàdpmjy cậgnnnu sẽxxuu phụjmtb tráxvuqch bảhxdio vệjexxciiln cạgnnnnh côaqjlsmjgy nửivwqa bưptojldxtc khôaqjlng rờfycvi.”




“Tráxvuqch nhiệjexxm củdcnqa tôaqjli làdpmj bảhxdio vệjexx anh, sao anh cóysqh thểyylc cho tôaqjli đgnnni bảhxdio vệjexx ngưptojfycvi kháxvuqc chứyylc?” Vệjexxnftn kia bấsmjgt mãnpuwn phảhxdin kháxvuqng.

“Chẳhuswng lẽxxuu ngay cảhxdi lờfycvi tôaqjli nóysqhi màdpmj cậgnnnu cũyawnng khôaqjlng nghe sao?”

Tuy vệjexxnftn kia rấsmjgt tứyylcc giậgnnnn, nhưptojng vẫrdqun nuốegait cơkayfn tứyylcc nàdpmjy xuốegaing, cuốegaii cùxahqng Tiêciilu Mộopyec Diêciiln chỉmnrdysqh thểyylcxahqng áxvuqnh mắjexxt tràdpmjn đgnnndtgpy cảhxdim kídqocch nhìdcnqn An Sâejlgm.

An Sâejlgm vừeqyoa muốegain xuốegaing giưptojfycvng, Tiêciilu Mộopyec Diêciiln lậgnnnp tứyylcc đgnnni qua, ởsorsciiln cạgnnnnh đgnnnblxf lấsmjgy anh ta: “Vếzeeyt thưptojơkayfng củdcnqa anh vẫrdqun chưptoja làdpmjnh, đgnnneqyong lộopyen xộopyen.”

An Sâejlgm lạgnnni nắjexxm chặwyrbt lấsmjgy tay côaqjl: “Khi anh biếzeeyt em cóysqh thểyylcsors lạgnnni bêciiln cạgnnnnh anh, em cóysqh biếzeeyt anh vui vẻjvju bao nhiêciilu khôaqjlng?”

Tiêciilu Mộopyec Diêciiln vộopyei vàdpmjng rúdtgpt tay mìdcnqnh vềfpzj: “Anh biếzeeyt đgnnnsmjgy, tôaqjli cũyawnng khôaqjlng phảhxdii cốegai ýyylc nhưptoj vậgnnny.”

“Anh biếzeeyt trong lòaqjlng em còaqjln cóysqh anh ta, thậgnnnt ra anh khôaqjlng đgnnnyylcejlgm, chỉmnrd cầdtgpn đgnnnyylc anh cóysqh thểyylcsorsciiln cạgnnnnh hai ngưptojfycvi, anh cóysqh thểyylc bảhxdio vệjexx cảhxdi hai ngưptojfycvi, chỉmnrd cầdtgpn em cho anh mộopyet cơkayf hộopyei nhưptoj vậgnnny thôaqjli.” An Sâejlgm cảhxdim thấsmjgy bâejlgy giờfycvdcnqnh chỉmnrdysqh thểyylc lấsmjgy lùxahqi làdpmjm tiếzeeyn.

“Sao anh vẫrdqun khôaqjlng hiểyylcu thếzeey? Làdpmjaqjli đgnnnyylcejlgm.”

Tiêciilu Mộopyec Diêciiln thậgnnnt sựdcnq cảhxdim thấsmjgy bâejlgy giờfycv đgnnndtgpu mìdcnqnh đgnnnãnpuw to lêciiln gấsmjgp đgnnnôaqjli, khôaqjlng biếzeeyt nêciiln làdpmjm sao mớldxti cóysqh thểyylc giảhxdii quyếzeeyt vấsmjgn đgnnnfpzjdtgpc nàdpmjy: “Hơkayfn nữddqca bâejlgy giờfycvaqjli chỉmnrd muốegain đgnnni cứyylcu Kiềfpzju Phong.”

“Đljalrdqui sau khi anh nghỉmnrd ngơkayfi khỏljuji hẳhuswn, anh sẽxxuu lậgnnnp tứyylcc đgnnni cứyylcu anh ta vớldxti em, cứyylcu anh ta ra, anh biếzeeyt đgnnnâejlgy làdpmj kếzeeyt quảhxdi em muốegain, chỉmnrd cầdtgpn làdpmj thứyylc em muốegain anh đgnnnfpzju sẽxxuu giúdtgpp em cóysqh đgnnnưptojrdquc.” An Sâejlgm nóysqhi chắjexxc nhưptoj đgnnninh đgnnnóysqhng cộopyet.

“Xin anh đgnnneqyong đgnnnegaii xửivwq tốegait vớldxti tôaqjli nhưptoj thếzeey nữddqca.” Tiêciilu Mộopyec Diêciiln xấsmjgu hổavocdtgpi đgnnndtgpu, ngưptojfycvi đgnnnàdpmjn ôaqjlng nàdpmjy thậgnnnt sựdcnq quáxvuq tốegait, khiếzeeyn côaqjlkayfi khôaqjlng biếzeeyt làdpmjm sao.

“Em cứyylc xem tấsmjgt cảhxdi chuyệjexxn nàdpmjy làdpmj lẽxxuu đgnnnưptojơkayfng nhiêciiln đgnnni, dùxahq sao, cảhxdi đgnnnfycvi nàdpmjy củdcnqa anh chỉmnrd cầdtgpn em ởsorsciiln cạgnnnnh anh làdpmj đgnnnưptojrdquc, anh biếzeeyt em muốegain mởsors miệjexxng từeqyo chốegaii anh, nhưptojng việjexxc nàdpmjy vẫrdqun làdpmj đgnnnyylc sau hẳhuswn nóysqhi, thậgnnnt ra vếzeeyt thưptojơkayfng trêciiln châejlgn anh khôaqjlng sâejlgu lắjexxm, anh chỉmnrdxahq dọftdca ôaqjlng bốegai kia củdcnqa anh mộopyet chúdtgpt màdpmj thôaqjli.” An Sâejlgm lạgnnni nhưptoj khôaqjlng đgnnnyylc ýyylc mởsors miệjexxng nóysqhi.

“Thậgnnnt ra bốegai củdcnqa anh thậgnnnt sựdcnq rấsmjgt quan tâejlgm đgnnnếzeeyn anh, nếzeeyu anh khôaqjlng lãnpuwng phídqoc thờfycvi gian trêciiln ngưptojfycvi tôaqjli, nóysqhi khôaqjlng chừeqyong bâejlgy giờfycv hai ngưptojfycvi đgnnnfpzju rấsmjgt tốegait, tôaqjli mớldxti trởsors thàdpmjnh vậgnnnt cảhxdin giữddqca hai ngưptojfycvi, tôaqjli thậgnnnt sựdcnq giốegaing nhưptoj tộopyei nhâejlgn thiêciiln cổavoc củdcnqa hai ngưptojfycvi ấsmjgy.”

Tiêciilu Mộopyec Diêciiln cúdtgpi đgnnndtgpu.

“Khôaqjlng, em tuyệjexxt đgnnnegaii đgnnneqyong nghĩnftn nhưptoj vậgnnny, cóysqh thểyylc giúdtgpp em, anh cảhxdim thấsmjgy vôaqjlxahqng vinh hạgnnnnh, anh vui vẻjvjuaqjln khôaqjlng kịewuhp ấsmjgy chứyylc, cho nêciiln em tuyệjexxt đgnnnegaii đgnnneqyong cóysqh loạgnnni suy nghĩnftndpmjy, dùxahq sao anh sẽxxuu dốegaic hếzeeyt khảhxdisovyng đgnnnyylc bảhxdio vệjexx… hai ngưptojfycvi thậgnnnt tốegait.”

Ngẫrdqum nghĩnftn mộopyet láxvuqt, An Sâejlgm vẫrdqun bổavoc sung đgnnnyinzy đgnnndcnqejlgu nóysqhi sau.

“Xin lỗfpzji, tôaqjli thậgnnnt sựdcnq khôaqjlng cóysqhdcnq đgnnnyylcxvuqo đgnnnáxvuqp, nếzeeyu cóysqh kiếzeeyp sao, chắjexxc chắjexxn tôaqjli sẽxxuusorsciiln anh.” Tiêciilu Mộopyec Diêciiln suy nghĩnftn rấsmjgt lâejlgu, sau đgnnnóysqh mớldxti chậgnnnm chạgnnnp nóysqhi ra câejlgu phídqoca sau, nhưptojng khi An Sâejlgm nghe thấsmjgy nhữddqcng lờfycvi nàdpmjy củdcnqa côaqjl, anh ta lạgnnni khôaqjlng nhịewuhn đgnnnưptojrdquc đgnnnopyeng lòaqjlng: “Nghe thấsmjgy em nóysqhi nhữddqcng lờfycvi nàdpmjy, anh thậgnnnt sựdcnq rấsmjgt vui vẻjvju.”

Sau khi An Sâejlgm dưptojblxfng thưptojơkayfng vàdpmji ngàdpmjy, Tiêciilu Mộopyec Diêciiln vẫrdqun khôaqjlng nhịewuhn đgnnnưptojrdquc, vàdpmji lầdtgpn côaqjl muốegain trộopyem trègtbeo tưptojfycvng ra ngoàdpmji, nhưptojng khôaqjlng đgnnnưptojrdquc mộopyet lầdtgpn nàdpmjo, mỗfpzji lầdtgpn đgnnnfpzju bịewuh vệjexxnftn kia chặwyrbn lạgnnni.

“Đljalâejlgy đgnnnãnpuw khôaqjlng phảhxdii lầdtgpn đgnnndtgpu tiêciiln tôaqjli bắjexxt đgnnnưptojrdquc côaqjl nữddqca rồgnnni, tôaqjli chỉmnrd hy vọftdcng côaqjlysqh thểyylc đgnnnegaii xửivwq tốegait vớldxti anh ấsmjgy, vìdcnq sao côaqjl cứyylc phảhxdin bộopyei chủdcnq nhâejlgn củdcnqa tôaqjli chứyylc, chẳhuswng lẽxxuuaqjl thậgnnnt sựdcnq muốegain nhìdcnqn thấsmjgy anh ấsmjgy chếzeeyt sao?” Vệjexxnftn kia thậgnnnt sựdcnq khôaqjlng chịewuhu nổavoci dáxvuqng vẻjvjudpmjy củdcnqa Tiêciilu Mộopyec Diêciiln nữddqca.

Nhưptojng ngay lúdtgpc nàdpmjy An Sâejlgm lạgnnni mặwyrbc âejlgu phụjmtbc đgnnni ra, tinh thầdtgpn củdcnqa anh còaqjln rấsmjgt phấsmjgn chấsmjgn.

“Chủdcnq nhâejlgn, sao anh lạgnnni ra ngoàdpmji rồgnnni?”

“Bâejlgy giờfycv chúdtgpng ta sẽxxuu xuấsmjgt pháxvuqt đgnnni cứyylcu ngưptojfycvi.” Nóysqhi xong, An Sâejlgm bègtben thuậgnnnn tay nắjexxm lấsmjgy tay Tiêciilu Mộopyec Diêciiln.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.