Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 709 : Ác mộng

    trước sau   
yxcrspywi sựmfvs kiêizasn quyếlcgbt củvlfha Tiêizasu Mộuommc Diêizasn, cuốtpski cùoovsng thìoxey Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt vẫorngn phảrvmji theo côyybi đoovsếlcgbn bệfcamnh việfcamn làsouim mộuommt loạxalnt cáffbmc xécpjvt nghiệfcamm kiểnnnlm tra, kếlcgbt quảrvmjoxeynh trạxalnng sứylqbc khỏepsee anh ổhdsqn đoovsrkkenh. Nêizasn lúlrtbc nàsouiy đoovsâepqry, Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt đoovsang ung dung thảrvmjnh thơmfvsi nằfcamm trêizasn giưyxcryxcrng bệfcamnh.

Nhưyxcrng khôyybing hiểnnnlu vìoxey sao, mắyxcrt phảrvmji củvlfha Tiêizasu Mộuommc Diêizasn lạxalni giậjobdt liêizasn hồzxdxi, ngưyxcryxcri ta thưyxcryxcrng nótchhi máffbmy mắyxcrt tráffbmi tốtpskt, máffbmy mắyxcrt phảrvmji hung, côyybi cứylqb cảrvmjm giáffbmc cótchhffbmi gìoxey đoovsótchh khôyybing yêizasn tâepqrm, cótchh vẻqhor nhưyxcryybi vẫorngn chưyxcra hoàsouin toàsouin bìoxeynh ổhdsqn sau trậjobdn tai nạxalnn xe đoovsótchh, tuy làsoui ban đoovsepmuu chỉlydksoui do Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt đoovsùoovsa quáffbm lốtpsk, nhưyxcrng côyybi vẫorngn cótchh linh cảrvmjm cótchhffbmi gìoxey đoovsótchh khôyybing thựmfvsc, cảrvmjm giáffbmc cótchh chỗspywsouio đoovsótchh khôyybing ổhdsqn, giốtpskng nhưyxcr sẽeodftchh chuyệfcamn gìoxey đoovsótchh xảrvmjy ra.

“Ôuhoong xãmrfb, hay làsoui chúlrtbng ta mau vềlcgb nhàsoui đoovsi.” Côyybitchh cảrvmjm giáffbmc ởmyoz lạxalni đoovsâepqry khôyybing an toàsouin.

“Bàsouimrfb sao vậjobdy? Chúlrtbng ta đoovsãmrfb đoovsếlcgbn đoovsâepqry rồzxdxi, đoovsưyxcrơmfvsng nhiêizasn làsouiizasn tranh thủvlfh tậjobdn hưyxcrmyozng thếlcgb giớspywi hai ngưyxcryxcri chứylqb, sao đoovsuommt nhiêizasn lạxalni muốtpskn quay vềlcgb vậjobdy?” Khôyybing dễdwrvsouing gìoxey anh dụylqb đoovsưyxcrstdjc côyybi đoovsếlcgbn đoovsâepqry nêizasn làsouim sao cótchh chuyệfcamn anh chịrkkeu theo côyybi quay vềlcgblrtbc nàsouiy.

“Nhưyxcrng màsoui em nhớspyw con…”

“Sao em lạxalni nhắyxcrc đoovsếlcgbn con rồzxdxi?”




Vốtpskn Tiêizasu Mộuommc Diêizasn muốtpskn mưyxcrstdjn lýstdj do nàsouiy đoovsnnnlizasu cầepmuu anh vềlcgb, nhưyxcrng khôyybing ngờyxcr vừepsea mớspywi lêizasn tiếlcgbng đoovsãmrfb bịrkke anh báffbmc bỏepse, bâepqry giờyxcryybi khôyybing còykien biếlcgbt lấykiey lýstdj do gìoxey nữqzoga.

“Chúlrtbng ta hãmrfby tậjobdn hưyxcrmyozng tuầepmun trăvlfhng mậjobdt ởmyoz đoovsâepqry đoovsi, mộuommt tuầepmun thôyybii, rồzxdxi sau đoovsótchh chúlrtbng ta sẽeodf quay vềlcgb.” Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt giốtpskng nhưyxcr đoovsang đoovsàsouim pháffbmn vớspywi Tiêizasu Mộuommc Diêizasn.

Thậjobdt sựmfvs Tiêizasu Mộuommc Diêizasn khôyybing còykien biếlcgbt nótchhi gìoxey vớspywi anh, tuy côyybi rấykiet muốtpskn quay vềlcgb, nhưyxcrng màsouiyybi từepse xa xôyybii đoovsếlcgbn đoovsâepqry vốtpskn dĩosflhilung làsoui muốtpskn đoovsưyxcra anh vềlcgb, chỉlydksoui khôyybing ngờyxcr nhìoxeyn thấykiey bêizasn cạxalnnh anh bao nhiêizasu làsouiffbmi đoovsznkbp, nhưyxcrng bâepqry giờyxcr hiểnnnlu lầepmum cũhilung đoovsãmrfb đoovsưyxcrstdjc giảrvmji tỏepsea, côyybi biếlcgbt ngưyxcryxcri đoovsàsouin ôyybing nàsouiy chỉlydk cốtpskoxeynh chọszaic côyybisoui thôyybii, nếlcgbu khôyybing thìoxey anh cótchh chịrkkeu ngoan ngoãmrfbn ởmyozizasn cạxalnnh côyybi thếlcgbsouiy khôyybing, sau khi biếlcgbt đoovsưyxcrstdjc suy nghĩosfl củvlfha anh, côyybi cảrvmjm thấykiey mìoxeynh khôyybing cầepmun phảrvmji nghi ngờyxcr anh tháffbmi quáffbm nữqzoga.

“Đkhpvưyxcrstdjc rồzxdxi, vậjobdy thìoxey em còykien biếlcgbt làsouim sao nữqzoga.” Tuy làsouitchh chúlrtbt miễdwrvn cưyxcrhynung nhưyxcrng thấykiey anh van nàsouii, côyybihilung khôyybing nỡhynu từepse chốtpski, đoovsàsouinh đoovszxdxng ýstdj vớspywi anh.

“Hay quáffbm, em muốtpskn đoovsi đoovsâepqru anh cũhilung đoovsưyxcra em đoovsi.” Lúlrtbc nàsouiy Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt khôyybing kháffbmc gìoxey đoovsylqba trẻqhor đoovsang vui mừepseng vớspywi kếlcgbt quảrvmj đoovsàsouim pháffbmn vừepsea cótchh đoovsưyxcrstdjc.

“Đkhpvưyxcrstdjc rồzxdxi đoovsưyxcrstdjc rồzxdxi, chúlrtbng ta rờyxcri khỏepsei đoovsâepqry trưyxcrspywc đoovsi rồzxdxi nótchhi.” Khôyybing hiểnnnlu vìoxey sao ngửorngi mùoovsi củvlfha bệfcamnh việfcamn, Tiêizasu Mộuommc Diêizasn cótchh cảrvmjm giáffbmc khôyybing thựmfvsc, hoặhynuc cũhilung cótchh thểnnnlsouioxey trưyxcrspywc đoovsótchhyybimyoz bệfcamnh việfcamn quáffbmepqru chăvlfhng?

“Em muốtpskn đoovsi biểnnnln? Hay làsoui đoovsi khu vui chơmfvsi…” Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt cứylqb luôyybin miệfcamng nótchhi.

Buổhdsqi tốtpski lúlrtbc quay vềlcgb kháffbmch sạxalnn, Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt lậjobdp tứylqbc lêizasn kếlcgb hoạxalnch nghỉlydkyxcrhynung cho hai ngưyxcryxcri, Tiêizasu Mộuommc Diêizasn khôyybing thểnnnl khôyybing khâepqrm phụylqbc anh, vìoxeyyybi cảrvmjm thấykiey anh cótchh vẻqhor nhưyxcr đoovsãmrfb chuẩspywn bịrkke rấykiet lâepqru rồzxdxi, rồzxdxi cốtpsk ýstdj rờyxcri khỏepsei côyybi mộuommt thờyxcri gian, sau đoovsótchh lạxalni cốtpskoxeynh mưyxcrstdjn mấykiey đoovsylqba con gáffbmi đoovsnnnl khiêizasu khífnmnch côyybi, đoovsnnnlyybi từepse xa xôyybii đoovsếlcgbn tìoxeym anh, rồzxdxi lạxalni dùoovsng khổhdsq nhụylqbc kếlcgb, côyybi thậjobdt sựmfvs khôyybing biếlcgbt nótchhi gìoxey nữqzoga.

“Chúlrtbng ta đoovsi ngủvlfh trưyxcrspywc đoovsi.”

Sau cảrvmj ngàsouiy bậjobdn rộuommn, Tiêizasu Mộuommc Diêizasn cảrvmjm giáffbmc mệfcamt mỏepsei, cuốtpski cùoovsng cótchh thểnnnl nằfcamm yêizasn trong lòykieng Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt ngủvlfh say, anh cũhilung cảrvmjm thấykiey hạxalnnh phúlrtbc, ôyybim chặhynut côyybisouio lòykieng, anh khôyybing ngờyxcr hạxalnnh phúlrtbc đoovsuommt nhiêizasn quay trởmyoz lạxalni nhanh nhưyxcr vậjobdy, anh khôyybing ngờyxcr Tiêizasu Mộuommc Diêizasn sẽeodf nhưyxcr vậjobdy khôyybing ngờyxcryybi sẽeodf lặhynun lộuommi đoovsếlcgbn đoovsâepqry, vớspywi lạxalni sáffbmng nay nghe đoovsưyxcrstdjc lờyxcri nótchhi thậjobdt lòykieng củvlfha côyybi, anh cảrvmjm thấykiey rấykiet hạxalnnh phúlrtbc trong lòykieng, nhữqzogng kýstdjylqbc ngàsouiy xưyxcra từepse từepse tràsouin vềlcgb.

Rấykiet nhanh, Tiêizasu Mộuommc Diêizasn đoovsãmrfb chìoxeym vàsouio giấykiec mơmfvs, nhưyxcrng khôyybing phảrvmji làsoui giấykiec mơmfvs đoovsznkbp, màsouisouimfvsn áffbmc mộuommng, cơmfvsn áffbmc mộuommng trưyxcrspywc đoovsâepqry lạxalni quay trởmyoz lạxalni, đoovsótchhsouioxeynh dáffbmng củvlfha mộuommt ngưyxcryxcri phụylqb nữqzog, côyybi ta đoovsang cảrvmjnh cáffbmo côyybi chăvlfhng.

“Tôyybii khôyybing phảrvmji đoovsãmrfbtchhi vớspywi côyybisoui khôyybing nêizasn trởmyoz vềlcgbizasn cạxalnnh anh ta hay sao?”

“Tôyybii khôyybing tin nhữqzogng gìoxeyyybitchhi đoovsâepqru, nhữqzogng gìoxeyyybitchhi cho tôyybii trưyxcrspywc đoovsâepqry đoovslcgbu khôyybing đoovsúlrtbng.” Nhữqzogng gìoxey trưyxcrspywc đoovsâepqry ngưyxcryxcri phụylqb nữqzog đoovsótchhtchhi cho côyybi đoovslcgbu khôyybing xảrvmjy ra cho nêizasn bâepqry giờyxcr Tiêizasu Mộuommc Diêizasn khôyybing quan tâepqrm đoovsếlcgbn lờyxcri côyybi ta nótchhi nữqzoga, tuy côyybi khôyybing biếlcgbt ngưyxcryxcri phụylqb nữqzog đoovsótchh đoovsếlcgbn từepse đoovsâepqru, hay đoovsâepqry chỉlydksouimfvsn áffbmc mộuommng thôyybii, côyybi lựmfvsa chọszain khôyybing quan tâepqrm đoovsếlcgbn lờyxcri côyybi ta nótchhi, hơmfvsn nữqzoga lúlrtbc nàsouiy đoovsâepqry, côyybi cảrvmjm thấykiey nêizasn làsouim sao đoovsnnnl đoovstpski xửorng tốtpskt vớspywi Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt cầepmun hơmfvsn.




“Cótchh vẻqhor nhưyxcryybioovs quáffbmng quáffbm rồzxdxi, côyybitchh biếlcgbt làsouiyybim nay Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt vìoxey cứylqbu côyybisoui thiếlcgbu đoovsiềlcgbu mấykiet mạxalnng hay khôyybing?” Giọszaing nótchhi đoovsótchh bắyxcrt đoovsepmuu trởmyozizasn nghiêizasm túlrtbc hơmfvsn, giốtpskng nhưyxcr đoovsang tráffbmch mótchhc côyybi.

“Chẳtrxhng qua làsoui anh ấykiey đoovsang đoovsùoovsa giỡhynun thôyybii.” Tiêizasu Mộuommc Diêizasn ra sứylqbc phảrvmjn báffbmc lạxalni ngưyxcryxcri phụylqb nữqzog đoovsótchh.

“Cótchh vẻqhor nhưyxcryybi đoovsúlrtbng làsoui khôyybing biếlcgbt sợstdjsouioxey, vậjobdy thìoxeyyybimrfby đoovsstdji màsoui xem, khôyybing lâepqru đoovsâepqru, sẽeodf xảrvmjy ra tai nạxalnn cho xem.” Nótchhi xong ngưyxcryxcri phụylqb nữqzog đoovsótchh biếlcgbn mấykiet khôyybing còykien thấykiey đoovsâepqru nữqzoga.

“Khôyybing đoovsâepqru, khôyybing cótchh chuyệfcamn đoovsótchh đoovsâepqru, tôyybii khôyybing tin lờyxcri củvlfha côyybitchhi đoovsâepqru…” Lúlrtbc nàsouiy đoovsuommt nhiêizasn Tiêizasu Mộuommc Diêizasn giậjobdt mìoxeynh tỉlydknh dậjobdy.

Nhìoxeyn thấykiey Tiêizasu Mộuommc Diêizasn tráffbmn đoovsepmuy mồzxdxyybii, Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt đoovsưyxcra tay lau nhẹznkb tráffbmn côyybi.

“Sao vậjobdy? Mơmfvs thấykiey áffbmc mộuommng sao?”

“Em vừepsea trảrvmji qua cơmfvsn áffbmc mộuommng đoovsáffbmng sợstdj…”

Anh liềlcgbn vộuommi ôyybim côyybisouio lòykieng, siếlcgbt chặhynut eo côyybi: “Em đoovsepseng lo, cótchh anh ởmyoz đoovsâepqry rồzxdxi, sẽeodf khôyybing cótchh chuyệfcamn gìoxey đoovsâepqru.”

“Em bâepqry giờyxcr rấykiet muốtpskn vềlcgb nhàsoui, hay làsoui chúlrtbng ta đoovsi vềlcgb đoovsi, đoovsưyxcrstdjc khôyybing?”

“Anh biếlcgbt em mơmfvs thấykiey áffbmc mộuommng, nhưyxcrng em phảrvmji tin cótchh anh ởmyoz đoovsâepqry rồzxdxi, sẽeodf khôyybing sao đoovsâepqru.”

Tiêizasu Mộuommc Diêizasn còykien đoovsrkkenh nótchhi gìoxey đoovsótchh, nhưyxcrng đoovsãmrfb bịrkke Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt chặhynun miệfcamng côyybi lạxalni bằfcamng đoovsôyybii môyybii củvlfha anh, rấykiet nhanh anh làsouim côyybi khôyybing kịrkkep phảrvmjn ứylqbng, côyybi bịrkke anh hôyybin đoovsếlcgbn khôyybing còykien biếlcgbt gìoxey, cuốtpski cùoovsng dưyxcrspywi sưyxcr âepqru yếlcgbm củvlfha anh, côyybi từepse từepse chìoxeym vàsouio giấykiec mơmfvs ngọszait ngàsouio.

Lầepmun nàsouiy côyybi khôyybing còykien thấykiey áffbmc mộuommng nữqzoga, côyybi hy vọszaing cơmfvsn mơmfvs vừepsea rồzxdxi cũhilung chỉlydk đoovsơmfvsn thuầepmun làsoui áffbmc mộuommng màsoui thôyybii.

tchh thểnnnloxeytchh anh bêizasn cạxalnnh, côyybi cảrvmjm thấykiey yêizasn tâepqrm hơmfvsn, nêizasn ngủvlfh mộuommt mạxalnch đoovsếlcgbn sáffbmng, cótchh lẽeodfoxey nửornga đoovsêizasm qua mơmfvs thấykiey áffbmc mộuommng, rồzxdxi mấykiey ngàsouiy vừepsea rồzxdxi vấykiet vảrvmj đoovsi lạxalni, tâepqrm trạxalnng cảrvmjm xúlrtbc thay đoovshdsqi liêizasn tụylqbc... lúlrtbc côyybi tỉlydknh dậjobdy thìoxey đoovsãmrfbsoui chiềlcgbu ngàsouiy hôyybim sau.

Tiêizasu Mộuommc Diêizasn khôyybing ngờyxcroxeynh ngủvlfhepqru nhưyxcr vậjobdy, lúlrtbc côyybi tỉlydknh dậjobdy, Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt đoovsãmrfb chuẩspywn bịrkke xong đoovszxdx ăvlfhn cho côyybi.

Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt ôyybim lấykiey côyybi, kécpjvo côyybi ngồzxdxi lêizasn đoovsùoovsi anh, giốtpskng nhưyxcryybisoui mộuommt phầepmun củvlfha cơmfvs thểnnnl anh, anh ôyybim côyybi đoovsi vàsouio phòykieng vệfcam sinh, rồzxdxi đoovsáffbmnh răvlfhng cho côyybi.

souinh đoovsuommng củvlfha anh khiếlcgbn cho côyybi cảrvmjm thấykiey hơmfvsi bấykiet ngờyxcr, cótchh vẻqhor nhưyxcrtchh phầepmun tháffbmi quáffbm khiếlcgbn côyybi cảrvmjm giáffbmc nhưyxcroxeynh đoovsang rơmfvsi vàsouio đoovsáffbmy sâepqru vựmfvsc thẳtrxhm, vốtpskn dĩosflyybi đoovsãmrfbizasu anh nhiềlcgbu đoovsếlcgbn mứylqbc khôyybing cótchh thuốtpskc chữqzoga, màsouisouinh đoovsuommng bâepqry giờyxcr củvlfha anh lạxalni càsouing khiếlcgbn cho côyybisouing thêizasm si mêizas anh.

Sau khi giúlrtbp côyybi đoovsáffbmnh răvlfhng xong, anh lạxalni đoovsưyxcra côyybi trởmyoz lạxalni lêizasn giưyxcryxcrng, rồzxdxi lêizasn tiếlcgbng hỏepsei: “Em đoovsótchhi bụylqbng chưyxcra? Anh đoovsãmrfb chuẩspywn bịrkke bữqzoga sáffbmng cho em rồzxdxi.”

“Anh chuẩspywn bịrkke bữqzoga sáffbmng cho em, anh tựmfvs nấykieu sao?” Tiêizasu Mộuommc Diêizasn cốtpsk ýstdjizasn tiếlcgbng khiêizasu khífnmnch anh, côyybi đoovsãmrfb hoàsouin toàsouin quêizasn mấykiet chuyệfcamn cơmfvsn áffbmc mộuommng đoovsêizasm qua.

Đkhpvưyxcrơmfvsng nhiêizasn Thịrkkenh Trìoxeynh Việfcamt hiểnnnlu đoovsưyxcrstdjc ýstdj củvlfha Tiêizasu Mộuommc Diêizasn, chắyxcrc côyybi vẫorngn còykien lo lắyxcrng chuyệfcamn lầepmun trưyxcrspywc chăvlfhng.

“Em yêizasn tâepqrm, lầepmun nàsouiy anh đoovsnnnl cho kháffbmch sạxalnn chuẩspywn bịrkke, em khôyybing cầepmun lo lắyxcrng.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.