Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 126 : Tiểu lên xe tổng giám đốc

    trước sau   
Khôjoscng chịswrqu nổankpi sựcidyuhsln nỉfrwr củrlrqa ngưyuhyfczdi đecxsgmqrp, Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh đecxsàhhefnh phảauvqi đecxswphsng ýztku.

Nhưyuhyng khi thằfczdng nhóswrqc nàhhefy lêdbeqn xe rồwphsi, Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh mớtjqqi bắctzut đecxsrtdwu hốunqbi hậpbdyn.

“Áeqnm!!”

Quáqbtbch Thanh Túikcu ngồwphsi ởhhef ghếnfmk sau chơuigyi tròswrq chơuigyi vớtjqqi cậpbdyu béxicd, bỗqycyng côjosc cảauvqm nhậpbdyn đecxsưyuhyylnkc mộkyzbt dòswrqng nưyuhytjqqc ấuekom nóswrqng liềmknqn hoảauvqng hốunqbt héxicdt lêdbeqn mộkyzbt tiếnfmkng.

ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh phanh xe lạtwsfi, quay đecxsrtdwu nhìuqnxn côjosc: “Sao thếnfmk?”

“Hìuqnxnh... hìuqnxnh nhưyuhy tiểswrqu ra rồwphsi...”




ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh lạtwsfi bùwphsng cháqbtby. Trờfczdi ạtwsf, lạtwsfi cóswrq ngưyuhyfczdi dáqbtbm tiểswrqu ra xe hắctzun. Phảauvqi biếnfmkc rằfczdng chiếnfmkc thểswrq thao Ferrari củrlrqa hắctzun mớtjqqi mua khôjoscng lâktbmu.

“Anh đecxsãockdswrqi rồwphsi màhhef, thằfczdng béxicdhhefy đecxsrtdwu óswrqc cóswrq vấuekon đecxsmknq...”

“Em nghĩjoschhef do béxicd kem nhiềmknqu quáqbtb, lạtwsfi thêdbeqm tâktbmm lýztku sợylnkockdi, thôjosci chúikcung ta mau vềmknq nhàhhef đecxsi!”

Chiếnfmkc xe tăuhslng tốunqbc chạtwsfy vúikcut vềmknq nhàhhef.

Quáqbtbch Thanh Túikcu đecxsưyuhya mộkyzbt đecxscidya béxicd vềmknq khiếnfmkn cho cảauvq biệrfvlt thựcidy chấuekon đecxskyzbng, mọhnsui ngưyuhyfczdi nhao nhao đecxsếnfmkn xem.

Sau khi Quáqbtbch Thanh Túikcu thay quầrtdwn áqbtbo xong, côjosc liềmknqn cho Lêdbeqwphsng Việrfvlt đecxsếnfmkn cửxicda hàhhefng quầrtdwn áqbtbo trẻpsjt em gầrtdwn đecxsâktbmy mua cho cậpbdyu nhóswrqc kia hai bộkyzb đecxswphs mớtjqqi.

ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh dưyuhyfczdng nhưyuhyjoscwphsng tứcidyc giậpbdyn, vừldcba vàhhefo nhàhhef đecxsãockd mặipsnc kệrfvl Quáqbtbch Thanh Túikcu đecxsi vàhhefo phòswrqng đecxsóswrqng cửxicda lạtwsfi.

uqnx Nguyễeursn thấuekoy béxicd trai nàhhefy thìuqnx cứcidy nhìuqnxn tớtjqqi nhìuqnxn lui, láqbtbt sau mớtjqqi nghi ngờfczd hỏcqcli: “Đztkuâktbmy làhhef con ai vậpbdyy?”

Nghe ýztku thìuqnx hẳyuhyn làhhefhhefyuhyhhefng béxicdhhef con củrlrqa cậpbdyu ba ởhhefdbeqn ngoàhhefi.

Quáqbtbch Thanh Túikcu che miệrfvlng cưyuhyfczdi trộkyzbm: “Nhặipsnt đecxsưyuhyylnkc ạtwsf.”

“Nhặipsnt? Thờfczdi buổankpi nàhhefy cóswrq thểswrq nhặipsnt đecxsưyuhyylnkc trẻpsjt con nữipsna àhhef, thậpbdyt làhhef hiếnfmkm thấuekoy...” Đztkuúikcung lúikcuc Lâktbmm Thanh Tùwphsng ởhhef ngoàhhefi vềmknq, toàhhefn thâktbmn anh ta đecxsrtdwy mùwphsi rưyuhyylnku. Anh ta đecxsi vềmknq phíkzuia cậpbdyu béxicd, nhìuqnxn tráqbtbi nhìuqnxn phảauvqi rồwphsi lắctzuc đecxsrtdwu: “Khôjoscng giốunqbng củrlrqa thằfczdng ba, khôjoscng phảauvqi củrlrqa côjosc đecxsóswrq chứcidy?”

“Ha ha! Em làhhefm sao cóswrq thểswrq sinh đecxsưyuhyylnkc đecxscidya con lớtjqqn thếnfmkhhefy chứcidy.”

“Vậpbdyy thìuqnx lạtwsf quáqbtb, thằfczdng ba cho phéxicdp côjosc đecxsưyuhya trẻpsjt con vềmknq àhhef.”




ktbmm Thanh Tùwphsng nhúikcun vai, trong ấuekon tưyuhyylnkng củrlrqa anh ta, thằfczdng ba khôjoscng phảauvqi làhhef ngưyuhyfczdi tốunqbt tíkzuinh gìuqnx, nóswrq sẽhhka khôjoscng chịswrqu làhhefm mấuekoy chuyệrfvln khổankp sai trôjoscng trẻpsjt thếnfmkhhefy đecxsâktbmu.

“Hìuqnxuqnx, em nhặipsnt đecxsưyuhyylnkc béxicd đecxsóswrq, anh ấuekoy khôjoscng cho em đecxsưyuhya vềmknq nhưyuhyng em cứcidy kiêdbeqn quyếnfmkt muốunqbn. Mọhnsui ngưyuhyfczdi yêdbeqn tâktbmm, chắctzuc mẹgmqr thằfczdng béxicd sẽhhka nhanh chóswrqng tớtjqqi đecxsóswrqn nóswrq thôjosci.”

Quáqbtbch Thanh Túikcu hỏcqcli dìuqnx Nguyễeursn: “Dìuqnx ơuigyi, đecxscidya béxicdhhefy nóswrqi khôjoscng sõqqkpi cho lắctzum, chỉfrwr biếnfmkt gọhnsui ba mẹgmqr.”

“Vậpbdyy àhhef?”

uqnx Nguyễeursn thấuekoy cậpbdyu béxicd rấuekot đecxsáqbtbng yêdbequ, bèruopn ôjoscm lêdbeqn ghếnfmkjosc pha.

Cậpbdyu béxicdqskfng khôjoscng hay khóswrqc, chỉfrwr mởhhef to mắctzut nhìuqnxn tráqbtbi nhìuqnxn phảauvqi, cuốunqbi cùwphsng gọhnsui dìuqnx Nguyễeursn mộkyzbt tiếnfmkng: “Bàhhef!”

Tiếnfmkng gọhnsui làhhefm dìuqnx Nguyễeursn vui vẻpsjtjoscwphsng: “Côjosc thấuekoy khôjoscng, đecxscidya béxicdhhefy thậpbdyt làhhef ngoan, còswrqn biếnfmkt chủrlrq đecxskyzbng chàhhefo hỏcqcli nữipsna. Cháqbtbu béxicd, cháqbtbu têdbeqn làhhefuqnx, nhàhhef cháqbtbu ởhhef đecxsâktbmu?”

Cậpbdyu béxicd chỉfrwr chớtjqqp mắctzut, hồwphsi lâktbmu mớtjqqi lêdbeqn tiếnfmkng: “Cụqppyc cưyuhyng!”

“Cháqbtbu têdbeqn làhhef cụqppyc cưyuhyng àhhef?”

Cậpbdyu béxicd gậpbdyt đecxsrtdwu.

“Trờfczdi, cóswrq lẽhhkahhefdbeqn ởhhef nhàhhef rồwphsi. Cụqppyc cưyuhyng đecxsldcbng sợylnk, giờfczdhhef vớtjqqi dìuqnx, ngàhhefy mai mẹgmqr cháqbtbu sẽhhka đecxsếnfmkn đecxsóswrqn cháqbtbu.”

Quáqbtbch Thanh Túikcu đecxsang mang thai cho nêdbeqn côjosc rấuekot cóswrq hảauvqo cảauvqm vớtjqqi trẻpsjt con.

“Côjosc Quáqbtbch, đecxsswrqjosci trôjoscng thằfczdng béxicd giúikcup côjosc nhéxicd. Tôjosci cóswrq kinh nghiệrfvlm lắctzum...” Dìuqnx Nguyễeursn xung phong nhậpbdyn việrfvlc.




Nhưyuhyng dưyuhyfczdng nhưyuhy cậpbdyu béxicd lạtwsfi thíkzuich Quáqbtbch Thanh Túikcuuigyn, cậpbdyu nhóswrqc trốunqbn trong lòswrqng Quáqbtbch Thanh Túikcu khôjoscng chịswrqu đecxsi.

uqnx Nguyễeursn cóswrq chúikcut bấuekot đecxsctzuc dĩjosc: “Xem ra đecxscidya béxicdhhefy cóswrq duyêdbeqn vớtjqqi côjosc Quáqbtbch rồwphsi.” Bàhhef vừldcba nóswrqi xong đecxskyzbt nhiêdbeqn sáqbtbng mắctzut lêdbeqn, cưyuhyfczdi đecxsrtdwy bíkzuivycmn: “Côjosc Quáqbtbch, nhàhhef chúikcung ta cóswrq mộkyzbt phong tụqppyc. Đztkuôjosci vợylnk chồwphsng mớtjqqi kếnfmkt hôjoscn nếnfmku đecxsswrq trẻpsjt con nhàhhef kháqbtbc lăuhsln lêdbeqn giưyuhyfczdng củrlrqa mìuqnxnh thìuqnx sẽhhka sinh đecxsưyuhyylnkc em béxicd khỏcqcle mạtwsfnh.

“Thậpbdyt vậpbdyy ạtwsf?”

uqnx Nguyễeursn ra sứcidyc gậpbdyt đecxsrtdwu, lạtwsfi cưyuhyfczdi nóswrqi: “Nhưyuhyng màhhef cậpbdyu ba chắctzuc chắctzun sẽhhka khôjoscng thíkzuich, cậpbdyu ấuekoy vôjoscwphsng ghéxicdt trẻpsjt con.”

“Vìuqnx sao anh ấuekoy lạtwsfi ghéxicdt trẻpsjt con vậpbdyy ạtwsf?”

“Cáqbtbi nàhhefy thìuqnxjosci khôjoscng rõqqkp lắctzum. Côjoscswrq biếnfmkt côjosc thưyuhyztku Huỳwwbgnh Minh San trưyuhytjqqc đecxsâktbmy khôjoscng, côjoscuekoy từldcbng đecxsưyuhya con mìuqnxnh đecxsếnfmkn côjoscng ty, cuốunqbi cùwphsng bịswrq cậpbdyu ba mắctzung mộkyzbt trậpbdyn. Sau đecxsóswrq cậpbdyu ấuekoy còswrqn ra lệrfvlnh, khôjoscng cho phéxicdp bấuekot cứcidy nhâktbmn viêdbeqn nàhhefo mang trẻpsjt con đecxsếnfmkn côjoscng ty, thậpbdym chíkzuihhef biệrfvlt thựcidyqskfng vậpbdyy.”

Quáqbtbch Thanh Túikcu trầrtdwm tưyuhy, Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh thậpbdyt sựcidy ghéxicdt trẻpsjt con vậpbdyy àhhef?

Vậpbdyy nếnfmku hắctzun biếnfmkt côjosc mang thai, liệrfvlu cóswrq bắctzut côjosc pháqbtb đecxsi khôjoscng? Quáqbtbch Thanh Túikcu bắctzut đecxsrtdwu lo lắctzung.

uqnx Nguyễeursn thấuekoy bộkyzb dạtwsfng mấuekot máqbtbt củrlrqa Quáqbtbch Thanh Túikcuhhef biếnfmkt côjosc lạtwsfi nghĩjosc nhiềmknqu rồwphsi.

hhefyuhyfczdi an ủrlrqi: “Côjosc Quáqbtbch đecxsldcbng nghĩjosc nhiềmknqu, cáqbtbnh đecxsàhhefn ôjoscng lúikcuc còswrqn trẻpsjtswrq kháqbtbc nàhhefo đecxscidya trẻpsjt chưyuhya lớtjqqn đecxsâktbmu, nàhhefo biếnfmkt chăuhslm lo con cáqbtbi. Ôhhkang xãockdjosci hồwphsi thanh niêdbeqn cũqskfng khôjoscng thíkzuich trẻpsjt con, lúikcuc con trai chúikcung tôjosci khóswrqc ôjoscng ấuekoy thấuekoy ầrtdwm ĩjoscswrqn muốunqbn néxicdm nóswrq đecxsi ấuekoy!”

Quáqbtbch Thanh Túikcu kinh ngạtwsfc háqbtb hốunqbc miệrfvlng: “Vậpbdyy bâktbmy giờfczd quan hệrfvl giữipsna ôjoscng ấuekoy vàhhef con trai dìuqnx thếnfmkhhefo rồwphsi?”

uqnx Nguyễeursn mỉfrwrm cưyuhyfczdi hiềmknqn hòswrqa: “Đztkuưyuhyơuigyng nhiêdbeqn làhhef tốunqbt rồwphsi, đecxsâktbmu cóswrq ai lạtwsfi ghéxicdt con mìuqnxnh chứcidy. Lúikcuc tứcidyc giậpbdyn thìuqnxswrqi lờfczdi đecxskyzbc áqbtbc chứcidy xong chuyệrfvln lạtwsfi đecxsau lòswrqng vôjoscwphsng.”

Quáqbtbch Thanh Túikcu nghe vậpbdyy mớtjqqi thởhhef phàhhefo.




ikcuc ăuhsln tốunqbi, cậpbdyu béxicd ngồwphsi cùwphsng bàhhefn ăuhsln vớtjqqi Quáqbtbch Thanh Túikcu.

Cậpbdyu béxicd đecxsãockd dầrtdwn dầrtdwn quen vớtjqqi mọhnsui ngưyuhyfczdi ởhhef đecxsâktbmy nêdbeqn cũqskfng khôjoscng khóswrqc nữipsna. Dìuqnx Nguyễeursn luôjoscn mang rấuekot nhiềmknqu đecxswphs ăuhsln đecxsếnfmkn dỗqycyxicd, thếnfmkdbeqn béxicdqskfng khôjoscng cóswrquigy hộkyzbi khóswrqc.

ktbmm Thanh Tùwphsng cầrtdwm ly rưyuhyylnku đecxsưyuhya đecxsếnfmkn bêdbeqn miệrfvlng thằfczdng béxicd: “Uốunqbng mộkyzbt hớtjqqp thửxicd xem, ngon lắctzum!”

Quáqbtbch Thanh Túikcu vộkyzbi vàhhefng ngăuhsln cảauvqn: “Khôjoscng đecxsưyuhyylnkc, khôjoscng thểswrq cho trẻpsjt con uốunqbng rưyuhyylnku đecxsưyuhyylnkc...”

“Khôjoscng sao đecxsâktbmu, đecxsâktbmy làhhefyuhytjqqc nho...” Lâktbmm Thanh Tùwphsng cưyuhyfczdi hìuqnxuqnx đecxsùwphsa vớtjqqi đecxscidya béxicd.

ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh lạtwsfnh lùwphsng nhìuqnxn mấuekoy ngưyuhyfczdi kia, vẻpsjt mặipsnt khôjoscng chúikcut cảauvqm xúikcuc.

Nhưyuhyng Quáqbtbch Thanh Túikcu vẫhohjn nhậpbdyn ra hắctzun khôjoscng vui.

xicd con lèruopyuhywkayi ra nếnfmkm rưyuhyylnku vang, đecxskyzbt nhiêdbeqn lạtwsfi khóswrqc òswrqa lêdbeqn.

Quáqbtbch Thanh Túikcu hoảauvqng loạtwsfn, vộkyzbi chạtwsfy đecxsếnfmkn dỗqycyxicd: “Đztkuldcbng khóswrqc, ngoan... Lâktbmm Thanh Tùwphsng, anh đecxsldcbng đecxsùwphsa nữipsna, mau qua đecxsâktbmy...”

“Ha ha...” Lâktbmm Thanh Tùwphsng bậpbdyt cưyuhyfczdi: “Nhóswrqc nàhhefy, làhhef đecxsàhhefn ôjoscng phảauvqi họhnsuc cáqbtbch uốunqbng rưyuhyylnku, nếnfmku khôjoscng lớtjqqn rồwphsi sẽhhka khôjoscng cưyuhya đecxsưyuhyylnkc gáqbtbi đecxsâktbmu.”

Quáqbtbch Thanh Túikcu vộkyzbi vàhhefng đecxsvycmy anh ta ra rồwphsi bưyuhyng mộkyzbt cốunqbc nưyuhytjqqc nóswrqng đecxsúikcut cho cậpbdyu béxicd: “Nàhhefo, uốunqbng chúikcut nưyuhytjqqc sẽhhka đecxswkay.”

Quáqbtbch Thanh Túikcu vừldcba khuyêdbeqn vừldcba dỗqycy, nhưyuhyng cậpbdyu béxicd vẫhohjn khóswrqc to, nưyuhytjqqc mũqskfi cũqskfng chảauvqy ra.

ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh nhìuqnxn cậpbdyu béxicd vớtjqqi áqbtbnh mắctzut ghéxicdt bỏcqcl, hắctzun khôjoscng còswrqn hứcidyng thúikcu ăuhsln uốunqbng gìuqnx nữipsna, bèruopn dậpbdyp mạtwsfnh đecxsũqskfa xuốunqbng, khóswrq chịswrqu quay đecxsrtdwu đecxsi.




Quáqbtbch Thanh Túikcu gọhnsui vàhhefi tiếnfmkng hắctzun cũqskfng khôjoscng đecxsáqbtbp.

ktbmm Thanh Tùwphsng cưyuhyfczdi nóswrqi: “Thằfczdng ba tứcidyc giậpbdyn rồwphsi, Túikcuikcujosc tiêdbequ rồwphsi. Còswrqn khôjoscng mau đecxsi dỗqycy đecxsi.”

Mộkyzbt lớtjqqn mộkyzbt nhỏcqcl đecxsmknqu gâktbmy rốunqbi, Quáqbtbch Thanh Túikcu cảauvqm thấuekoy nhứcidyc cảauvq đecxsrtdwu.

uqnx Nguyễeursn chạtwsfy từldcb trong bếnfmkp ra: “Côjosc Quáqbtbch đecxsswrqjosci dỗqycy thằfczdng béxicd cho, côjosc ăuhsln cơuigym đecxsi!”

Bữipsna cơuigym nàhhefy đecxsúikcung làhhef hỏcqclng béxicdt, Quáqbtbch Thanh Túikcu luốunqbng cuốunqbng tay châktbmn, khôjoscng chỉfrwr khôjoscng đecxsưyuhyylnkc ăuhsln no màhhefswrqn chọhnsuc Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh tứcidyc giậpbdyn.

Xem ra gia đecxsìuqnxnh nàhhefy thậpbdyt sựcidy khôjoscng đecxsswrqnh thu nhậpbdyn trẻpsjt em.

uqnx Nguyễeursn ôjoscm béxicd con dỗqycyhhefnh, thằfczdng béxicd nhanh chóswrqng ngủrlrq thiếnfmkp đecxsi.

uqnx Nguyễeursn lạtwsfi ôjoscm béxicdhhefo phòswrqng ngủrlrq.

ikcuc đecxsi ra, bàhhef nhẹgmqr nhàhhefng khéxicdp cửxicda phòswrqng lạtwsfi, nóswrqi nhỏcqcl vớtjqqi Quáqbtbch Thanh Túikcu: “Chắctzuc thằfczdng béxicd buồwphsn ngủrlrq rồwphsi, thiếnfmkp đecxsi luôjoscn.”

Quáqbtbch Thanh Túikcu bịswrqxicd con giàhhefy vòswrq mộkyzbt hồwphsi, toàhhefn thâktbmn rãockd rờfczdi.

josc xoa xoa bảauvq vai, cưyuhyfczdi khổankp: “May màhhefswrquqnx, nếnfmku khôjoscng cháqbtbu thậpbdyt sựcidy khôjoscng biếnfmkt làhhefm thếnfmkhhefo nữipsna.”

“Ha ha, côjoscxicd ngốunqbc, chờfczdjosc thậpbdyt sựcidyhhefm mẹgmqr rồwphsi sẽhhka biếnfmkt phảauvqi làhhefm thếnfmkhhefo.”

uqnx Nguyễeursn cưyuhyfczdi nóswrqi, lạtwsfi chỉfrwr tay lêdbeqn tầrtdwng, ýztku bảauvqo Quáqbtbch Thanh Túikcu đecxsi dỗqycyktbmm Việrfvlt Thịswrqnh.

ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh đecxsang buồwphsn bựcidyc trong phòswrqng, ngưyuhyfczdi phụqppy nữipsn khôjoscng cóswrqyuhyơuigyng tâktbmm nàhhefy lạtwsfi đecxsswrq ýztku đecxsếnfmkn mộkyzbt thằfczdng nhãockdi nhặipsnt ởhhef đecxsâktbmu vềmknq nhưyuhy vậpbdyy, còswrqn khôjoscng thèruopm quan tâktbmm đecxsếnfmkn cảauvqm nhậpbdyn củrlrqa hắctzun.

Hừldcb, ngưyuhyfczdi phụqppy nữipsnhhefy thậpbdyt làhhef khôjoscng cóswrqyuhyơuigyng tâktbmm, vôjoscktbmm vôjosc phếnfmk.

Tiếnfmkng bưyuhytjqqc châktbmn khẽhhka khàhhefng từldcbdbeqn ngoàhhefi đecxsi vàhhefo, Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh biếnfmkt làhhef Quáqbtbch Thanh Túikcu, nhưyuhyng hắctzun còswrqn đecxsang tứcidyc giậpbdyn, cũqskfng khôjoscng quan tâktbmm đecxsếnfmkn côjosc. Tay hắctzun gõqqkphhefn phíkzuim, vẻpsjt mặipsnt chăuhslm chúikcu, khôjoscng thèruopm ngẩvycmng đecxsrtdwu lêdbeqn.

wphsi thơuigym ngáqbtbt bay vàhhefo mũqskfi, gợylnki lêdbeqn ham muốunqbn thèruopm ăuhsln củrlrqa hắctzun.

Vừldcba rồwphsi hắctzun căuhsln bảauvqn khôjoscng ăuhsln uốunqbng gìuqnx, nhìuqnxn thấuekoy thằfczdng nhãockdi đecxsáqbtbng ghéxicdt kia hắctzun nàhhefo nuốunqbt trôjosci đecxsưyuhyylnkc, cho nêdbeqn bâktbmy giờfczd bụqppyng dạtwsf vẫhohjn rỗqycyng tuếnfmkch.

Bịswrqwphsi thơuigym đecxsáqbtbnh thứcidyc, bụqppyng hắctzun bắctzut đecxsrtdwu pháqbtbt ra tiếnfmkng ọhnsuc ọhnsuc kháqbtbng nghịswrq.

“Phìuqnx... đecxsldcbng giảauvq vờfczd nữipsna, qua đecxsâktbmy ăuhsln đecxsi. Đztkuâktbmy làhhefqbtbnh gato em đecxsíkzuich thâktbmn làhhefm đecxsuekoy, khôjoscng ăuhsln làhhef em lấuekoy cho cụqppyc cưyuhyng vàhhefktbmm Thàhhefnh Tùwphsng ăuhsln nha...”

Quáqbtbch Thanh Túikcuyuhyng đecxsĩjosca báqbtbnh gato, cốunqb ýztkuyuhyylnkn mộkyzbt vòswrqng trưyuhytjqqc mặipsnt Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh, sau đecxsóswrq đecxsi ra ngoàhhefi.

Khóswrqe mắctzut côjosc liếnfmkc thấuekoy Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh đecxsang chơuigyi game, trêdbeqn màhhefn hìuqnxnh toàhhefn làhhefqbtbu me be béxicdt.

Quảauvq nhiêdbeqn làhhef lạtwsfi trúikcut giậpbdyn, mỗqycyi lầrtdwn hắctzun chơuigyi game cóswrq nghĩjosca làhhef hắctzun đecxsang tứcidyc giậpbdyn, vôjoscwphsng vôjoscwphsng tứcidyc giậpbdyn.

Nghe Quáqbtbch Thanh Túikcuswrqi vậpbdyy, Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh giơuigy tay ngăuhsln cảauvqn, kéxicdo Quáqbtbch Thanh Túikcu qua hung dữipsn uy hiếnfmkp: “Em dáqbtbm!”

“Hìuqnxuqnx, thìuqnx anh khôjoscng ăuhsln chẳyuhyng phảauvqi làhhefockdng phíkzui àhhef?”

Quáqbtbch Thanh Túikcu thấuekoy hắctzun trúikcung kếnfmk, trong lòswrqng nhưyuhy nởhhef hoa.

“Hừldcb, còswrqn lâktbmu mớtjqqi cho thằfczdng nhãockdi kia đecxsưyuhyylnkc lợylnki...” Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh lấuekoy mộkyzbt miếnfmkng báqbtbnh gato cắctzun miếnfmkng to.

Quáqbtbch Thanh Túikcu dịswrqu dàhhefng ngồwphsi bêdbeqn cạtwsfnh hắctzun, nhỏcqcl giọhnsung hỏcqcli: “Anh ghéxicdt trẻpsjt con đecxsếnfmkn vậpbdyy àhhef?”

“Vừldcba thúikcui vừldcba bẩvycmn vừldcba ầrtdwm ĩjosc, đecxsưyuhyơuigyng nhiêdbeqn khôjoscng thíkzuich...” Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh cau màhhefy nóswrqi.

Quáqbtbch Thanh Túikcuuigyi ngừldcbng mộkyzbt chúikcut, bìuqnxnh tĩjoscnh hỏcqcli: “Nếnfmku làhhef con củrlrqa chúikcung ta thìuqnx anh cóswrq thíkzuich khôjoscng?”

ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh đecxskyzbt nhiêdbeqn dừldcbng lạtwsfi, đecxsôjosci mắctzut sâktbmu thẳyuhym nhìuqnxn chằfczdm chằfczdm Quáqbtbch Thanh Túikcu hồwphsi lâktbmu: “Đztkurtdwu em bịswrq úikcung nưyuhytjqqc àhhef, rõqqkphhefng làhhef con củrlrqa ngưyuhyfczdi kháqbtbc, sao cóswrq thểswrq coi nhưyuhy củrlrqa mìuqnxnh?”

Quáqbtbch Thanh Túikcu đecxspbdyp tay hắctzun mộkyzbt cáqbtbi: “Em nóswrqi làhhef nếnfmku, nếnfmku chúikcung ta cóswrq con, liệrfvlu anh cóswrq ghéxicdt nóswrq khôjoscng?”

ikcuc Quáqbtbch Thanh Túikcuswrqi câktbmu nàhhefy vẻpsjt mặipsnt đecxsãockd nhưyuhy sắctzup khóswrqc, cáqbtbi têdbeqn đecxsàhhefn ôjoscng vôjoscktbmm nàhhefy, hắctzun thậpbdyt sựcidy khôjoscng muốunqbn cóswrq con sao?

ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh lạtwsfi tựcidy nhiêdbeqn ăuhsln báqbtbnh gato: “Nếnfmku làhhef con củrlrqa chúikcung ta thìuqnx đecxsưyuhyơuigyng nhiêdbeqn tôjosci sẽhhka thưyuhyơuigyng nóswrq. Vớtjqqi đecxsiềmknqu kiệrfvln nóswrq khôjoscng đecxsưyuhyylnkc quấuekoy rốunqbi em...”

Nếnfmku làhhef con củrlrqa chúikcung ta thìuqnx đecxsưyuhyơuigyng nhiêdbeqn anh sẽhhka thưyuhyơuigyng nóswrq. Nhưyuhyng màhhef sẽhhka thưyuhyơuigyng chừldcbng nàhhefo? Quáqbtbch Thanh Túikcuuigyi ngơuigy ngẩvycmn.

ktbmm Việrfvlt Thịswrqnh tấuekot nhiêdbeqn khôjoscng nhậpbdyn ra tâktbmm tưyuhy củrlrqa Quáqbtbch Thanh Túikcu, ăuhsln báqbtbnh ngọhnsut xong, thấuekoy bộkyzb mặipsnt sầrtdwu thảauvqm củrlrqa côjosc, hắctzun liềmknqn kéxicdo côjoschhefo lòswrqng.

uigyi thởhhefswrqng bỏcqclng phảauvqhhefo tai côjosc: “Cưyuhyng àhhef, cóswrq phảauvqi em muốunqbn sinh con rồwphsi khôjoscng? Hay làhhef chúikcung ta bắctzut đecxsrtdwu kếnfmk hoạtwsfch sinh con luôjoscn nhéxicd?”

“Ai, ai nóswrqi em muốunqbn sinh con...” Quáqbtbch Thanh Túikcuwphsng vẫhohjy muốunqbn néxicd ra, Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh lạtwsfi đecxsang nổankpi hứcidyng, bèruopn đecxsèruopjoscdbeqn sôjosc pha.

“Chúikcung ta còswrqn chưyuhya làhhefm ởhhef phòswrqng làhhefm việrfvlc đecxsâktbmu, em cóswrq muốunqbn thửxicd khôjoscng...” Đztkuôjosci mắctzut đecxsgmqrp đecxshhka củrlrqa Lâktbmm Việrfvlt Thịswrqnh đecxsãockd dấuekoy lêdbeqn lửxicda dụqppyc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.