Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 121 : Anh có định lấy tôi không

    trước sau   
cpqrc Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh trởfmhb vềinzg, Quáartdch Thanh Túcpqr đxuyiãrnst tắyzfdm xong xuôgjnki, côgjnk cuộtbjjn tròqvsln trêkeabn sôgjnk pha giốaauong nhưswwi mộtbjjt chúcpqr gấdjcfu con, trêkeabn tay cầcaphm đxuyiiềinzgu khiểqvsln tivi lơrnst đxuyiãrnstng chuyểqvsln kêkeabnh liêkeabn tụdyiuc, lờgtlci củhscca Dưswwiơrnstng Hàdgvs Khuêkeab quanh quẩartdn trong đxuyicaphu trởfmhb thàdgvsnh gúcpqrt mắyzfdc rấdjcft lớdgvsn trong lòqvslng côgjnk.

dspdm Việunpft Thịmtbrnh nớdgvsi càdgvs vạoqrdt rồqtoyi ngồqtoyi xuốaauong bêkeabn cạoqrdnh côgjnkdgvsm sôgjnk pha lõboqnm sâdspdu xuốaauong, côgjnk khôgjnkng còqvsln cáartdch nàdgvso kháartdc phảmjdpi nghiêkeabng ngưswwigtlci sang mộtbjjt bêkeabn.

“Hôgjnkm nay côgjnkng việunpfc cófapi bậcltrn khôgjnkng anh?

dspdm Việunpft Thịmtbrnh dựtsraa đxuyicaphu lêkeabn ngưswwigtlci Quáartdch Thanh Túcpqr, khuôgjnkn mặlnizt đxuyirsuzp trai hiệunpfn lêkeabn nédkpxt mỏoqrdi mệunpft, hắyzfdn chầcaphm chậcltrm khédkpxp mắyzfdt lạoqrdi, chọrsuzn tưswwi thếfvvb thoảmjdpi máartdi nhấdjcft nghỉqqts ngơrnsti.

qvsln Quáartdch Thanh Túcpqr giúcpqrp hắyzfdn xoa bófapip huyệunpft tháartdi dưswwiơrnstng.

“Cũlnizng đxuyiưswwinpiyc, khôgjnkng bậcltrn lắyzfdm.”




Ngừqmlwng mộtbjjt lúcpqrc, Quáartdch Thanh Túcpqr lạoqrdi hỏoqrdi: “Anh trai anh đxuyii chưswwia?”

Nghe xong, Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh đxuyiang hưswwifmhbng thụdyiu thoảmjdpi máartdi liềinzgn mởfmhb mắyzfdt khófapi chịmtbru, áartdnh mắyzfdt sắyzfdc bédkpxn đxuyicaphy khôgjnkng vui.

“Kệunpf anh ta, sau nàdgvsy thấdjcfy anh ta thìqmlw tráartdnh xa ra.”

“Hảmjdp? Anh ấdjcfy khôgjnkng phảmjdpi thúcpqr dữqhda hung áartdc gìqmlw, sao anh lạoqrdi cădyiung thẳfaping nhưswwi vậcltry?”

“Tôgjnki khôgjnkng cófapidyiung thẳfaping, chỉqqts khôgjnkng thígtlcch em tiếfvvbp xúcpqrc vớdgvsi anh ta thôgjnki.”

“Vâdspdng!”

Trong ti vi đxuyiang chiếfvvbu bộtbjj phim tìqmlwnh yêkeabu thầcaphn tưswwinpiyng đxuyiang nổdgvsi đxuyiìqmlwnh nổdgvsi đxuyiáartdm, Tìqmlwnh yêkeabu từqmlwng ưswwidgvsc hẹrsuzn, nộtbjji dung kểqvslqmlwnh yêkeabu giữqhdaa mộtbjjt côgjnkartdi nghèdyiuo 9x vàdgvs chàdgvsng trai nhàdgvs giàdgvsu gia thếfvvb mạoqrdnh mẽxkoi, trảmjdpi qua rấdjcft nhiềinzgu gian khổdgvs, hai ngưswwigtlci cuốaauoi cùwyicng cũlnizng đxuyiưswwinpiyc ởfmhbkeabn nhau, nhưswwing nhàdgvs củhscca chàdgvsng trai lạoqrdi cấdjcfm cảmjdpn hai ngưswwigtlci kếfvvbt hôgjnkn. Bọrsuzn họrsuz li giáartdn hai bêkeabn, cuốaauoi cùwyicng còqvsln dùwyicng cáartdi chếfvvbt uy hiếfvvbp bắyzfdt chàdgvsng trai phảmjdpi rờgtlci xa côgjnkartdi.

cpqrc nàdgvsy, chàdgvsng trai vàdgvsgjnkartdi đxuyiang rơrnsti vàdgvso cảmjdpnh tuyệunpft vọrsuzng, chàdgvsng trai bịmtbr kẹrsuzp giữqhdaa tìqmlwnh yêkeabu vàdgvsqmlwnh thâdspdn, anh ta khôgjnkng biếfvvbt nêkeabn lựtsraa chọrsuzn thếfvvbdgvso, còqvsln côgjnkartdi lạoqrdi cảmjdpm thấdjcfy đxuyiau khổdgvs trưswwidgvsc sựtsra do dựtsra củhscca chàdgvsng trai, côgjnk mong mỏoqrdi chàdgvsng trai sẽxkoifapii mộtbjjt tiếfvvbng, anh yêkeabu em!

Quáartdch Thanh Túcpqr chớdgvsp mắyzfdt nhìqmlwn ti vi, bìqmlwnh thưswwigtlcng côgjnk sẽxkoi khôgjnkng thígtlcch xem nhữqhdang bộtbjj phim kiểqvslu nàdgvsy.

Nhưswwing khôgjnkng biếfvvbt tạoqrdi sao khi côgjnk nhìqmlwn thấdjcfy côgjnkartdi khôgjnkng tiếfvvbc hếfvvbt thảmjdpy đxuyiqvslfmhbkeabn cạoqrdnh chàdgvsng trai, côgjnk lạoqrdi nghĩwpzy vềinzg hoàdgvsn cảmjdpnh củhscca mìqmlwnh, tráartdi tim côgjnk nhảmjdpy lêkeabn liêkeabn hồqtoyi.

fapi lẽxkoi bộtbjj phim nàdgvsy cófapi thểqvslgtlcch thígtlcch tớdgvsi Việunpft Thịmtbrnh.

gjnk nhìqmlwn màdgvsn hìqmlwnh ti vi ngẩartdn ngơrnst mộtbjjt lúcpqrc

dspdm Việunpft Thịmtbrnh bỗtabsng thấdjcfp giọrsuzng kêkeabu lêkeabn gìqmlw đxuyiófapi, Quáartdch Thanh Túcpqr giậcltrt mìqmlwnh, thìqmlw ra côgjnk đxuyiãrnstdjcfn trúcpqrng mắyzfdt củhscca hắyzfdn.




“Nàdgvsy, Quáartdch Thanh Túcpqr, em đxuyiang xem cáartdi gìqmlwdgvs thơrnst thẩartdn thếfvvb hảmjdp?”

“A, em đxuyiang xem ti vi.”

dspdm Việunpft Thịmtbrnh cảmjdpm thấdjcfy giọrsuzng nófapii Quáartdch Thanh Túcpqrfapiqmlw đxuyiófapi rấdjcft kỳinzg lạoqrd, hắyzfdn ngồqtoyi dậcltry giữqhda chặlnizt vai củhscca Quáartdch Thanh Túcpqr, “Nhìqmlwn tôgjnki nàdgvsy.”

Quáartdch Thanh Túcpqrcpqri đxuyicaphu khôgjnkng dáartdm nhìqmlwn hắyzfdn, cuốaauoi cùwyicng hắyzfdn phảmjdpi lấdjcfy tay nhấdjcfc cằmtbrm côgjnkkeabn.

Quảmjdp nhiêkeabn, đxuyiôgjnki mắyzfdt côgjnkswwing rưswwing đxuyiong đxuyicaphy nỗtabsi đxuyiau buôgjnkn, hàdgvsng lôgjnkng mi vừqmlwa cong vừqmlwa dàdgvsi còqvsln lấdjcfp láartdnh vàdgvsi giọrsuzt nưswwidgvsc mắyzfdt.

Sắyzfdc mặlnizt Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh sầcaphm xuốaauong: “Em khófapic àdgvs!”

“Quáartdch Thanh Túcpqr, sao em lạoqrdi khófapic?”

Quáartdch Thanh Túcpqr quay mặlnizt sang chỗtabs kháartdc, “Em đxuyiang xem ti vi, cảmjdpm đxuyitbjjng quáartdkeabn mớdgvsi khófapic.”

dspdm Việunpft Thịmtbrnh liếfvvbc mắyzfdt nhìqmlwn màdgvsn hìqmlwnh ti vi, sau đxuyiófapi anh lấdjcfy đxuyiiềinzgu khiểqvsln tắyzfdt ti vi đxuyii.

“Đboqnqmlwng khófapic nữqhdaa, tôgjnki đxuyii dạoqrdo cùwyicng em nhédkpx.”

“Khôgjnkng cầcaphn, tốaauoi thếfvvbdgvsy rồqtoyi em khôgjnkng muốaauon đxuyii đxuyiâdspdu hếfvvbt!”

Quáartdch Thanh Túcpqr cuộtbjjn ngưswwigtlci trêkeabn sôgjnk pha, nhưswwing trong lòqvslng côgjnk vẫonfln khôgjnkng vui lêkeabn nổdgvsi, trong cảmjdpnh cuốaauoi cùwyicng củhscca bộtbjj phim, hai ngưswwigtlci ấdjcfy chia tay rồqtoyi, vìqmlw mẹrsuz củhscca chàdgvsng trai édkpxp anh ta lấdjcfy mộtbjjt côgjnkartdi môgjnkn đxuyiădyiung hộtbjj đxuyiaauoi kháartdc, còqvsln côgjnkartdi thìqmlw tựtsraartdt vàdgvso đxuyiêkeabm tâdspdn hôgjnkn củhscca chàdgvsng trai. Vếfvvbt máartdu chảmjdpy dàdgvsi trêkeabn màdgvsn hìqmlwnh viếfvvbt vàdgvsi chữqhda: Tìqmlwnh yêkeabu đxuyiãrnst ưswwidgvsc hẹrsuzn nay còqvsln đxuyiâdspdu!

“Mộtbjjt bộtbjj phim truyềinzgn hìqmlwnh thôgjnki màdgvs, cófapiqmlw đxuyiâdspdu màdgvs lạoqrdi khófapic nhiềinzgu nhưswwi vậcltry, em sắyzfdp thàdgvsnh mígtlct ưswwidgvst luôgjnkn rồqtoyi.”




dspdm Việunpft Thịmtbrnh đxuyiưswwia tay gạoqrdt nưswwidgvsc mắyzfdt cho Quáartdch Thanh Túcpqr, hàdgvsnh đxuyitbjjng dỗtabsdgvsnh nàdgvsy củhscca hắyzfdn làdgvsm Quáartdch Thanh Túcpqr lạoqrdi càdgvsng khófapic dữqhdarnstn.

“Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh, anh nófapii xem, chúcpqrng ta sau nàdgvsy cófapiswwiơrnstng lai khôgjnkng?”

Quáartdch Thanh Túcpqr nhỏoqrd giọrsuzng nófapii.

dspdm Việunpft Thịmtbrnh sắyzfdp nổdgvsi đxuyikeabn, “Quáartdch Thanh Túcpqr, chẳfaping lẽxkoi em muốaauon bỏoqrdgjnki hảmjdp?”

Quáartdch Thanh Túcpqr đxuyiáartdp lạoqrdi, “Khôgjnkng, ýdzpt em làdgvs anh cófapi nghĩwpzy tớdgvsi tưswwiơrnstng lai chúcpqrng ta sẽxkoi kếfvvbt hôgjnkn vàdgvs sinh con khôgjnkng?”

Áoydcnh mắyzfdt Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh lấdjcfp láartdnh, hắyzfdn khôgjnkng đxuyiưswwinpiyc tựtsra nhiêkeabn nghiêkeabng đxuyicaphu nhìqmlwn sang chỗtabs kháartdc, “Thanh Túcpqr, em đxuyiang suy nghĩwpzy chuyệunpfn nàdgvsy mớdgvsi khófapic àdgvs?”

Quáartdch Thanh Túcpqr gậcltrt đxuyicaphu, “Em rấdjcft lo chúcpqrng ta sẽxkoi khôgjnkng đxuyiưswwinpiyc lâdspdu dàdgvsi.”

dspdm Việunpft Thịmtbrnh ôgjnkm Quáartdch Thanh Túcpqrdgvso lòqvslng nófapii, “Đboqnqmlwng lo, tôgjnki đxuyiãrnstfapii sẽxkoikeabu em cảmjdp mộtbjjt đxuyigtlci màdgvs, em chỉqqts cầcaphn tin lờgtlci tôgjnki làdgvs đxuyiưswwinpiyc.”

“Thếfvvb lỡqhda nhưswwi em cófapi con thìqmlw sao?” Quáartdch Thanh Túcpqrqvsldkpxt

“Thìqmlw sinh con ra chứtsra sao, chẳfaping lẽxkoidspdm Việunpft Thịmtbrnh tôgjnki khôgjnkng nuôgjnki nổdgvsi mộtbjjt đxuyitsraa con?”

Quáartdch Thanh Túcpqr cuốaauoi cùwyicng cũlnizng mỉqqtsm cưswwigtlci, cófapi lẽxkoiqmlw mang thai nêkeabn côgjnk mớdgvsi nghĩwpzy nhiềinzgu quáartd rồqtoyi.

dspdm Việunpft Thịmtbrnh védkpxo mũlnizi Quáartdch Thanh Túcpqr, khuôgjnkn mặlnizt trắyzfdng nõboqnn nàdgvs củhscca côgjnkqmlw khófapic màdgvs lấdjcfm lem nưswwidgvsc mắyzfdt, đxuyiôgjnki môgjnki đxuyioqrd thắyzfdm mọrsuzng nưswwidgvsc quyếfvvbn rũlniz, Đboqnôgjnki mắyzfdt trong veo nhưswwi bầcaphu trờgtlci, trôgjnkng côgjnkcpqrc nàdgvsy lạoqrdi càdgvsng xinh đxuyirsuzp đxuyitbjjng lòqvslng ngưswwigtlci khiếfvvbn Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh khôgjnkng khỏoqrdi cúcpqri đxuyicaphu đxuyilnizt lêkeabn môgjnki côgjnk mộtbjjt nụdyiugjnkn.

Hắyzfdn hôgjnkn sạoqrdch nưswwidgvsc mắyzfdt trong mắyzfdt củhscca côgjnk, sau đxuyiófapigjnkn dọrsuzc xuốaauong hai máartd,




Giờgtlcgjnk đxuyiãrnst mềinzgm nhũlnizn ngưswwigtlci, hưswwiơrnstng vịmtbr thơrnstm ngọrsuzt ấdjcfy khơrnsti dậcltry ngọrsuzn lửyzfda mạoqrdnh mẽxkoi trong lòqvslng hắyzfdn, hắyzfdn ôgjnkm lấdjcfy côgjnk, sau đxuyiófapi đxuyilnizt côgjnk nằmtbrm xuốaauong sôgjnk pha.

Ngưswwigtlci giúcpqrp việunpfc xung quanh thấdjcfy vậcltry vộtbjji vàdgvsng ra ngoàdgvsi đxuyiófaping cửyzfda kédkpxo rèdyium lạoqrdi, trong phòqvslng kháartdch rộtbjjng lớdgvsn chỉqqtsqvsln hai tiếfvvbng thởfmhb gấdjcfp đxuyiang giao hòqvsla vớdgvsi nhau.

Hắyzfdn vùwyici đxuyicaphu gặlnizm nhẹrsuz bờgtlcswwiơrnstng quai xanh tinh tếfvvb củhscca côgjnk, hai mắyzfdt Quáartdch Thanh Túcpqr ngàdgvsy càdgvsng mơrnstdgvsng, cáartdnh mũlnizi nhẹrsuz phậcltrp phồqtoyng, hơrnsti thởfmhb gấdjcfp gáartdp, cáartdnh tay nhỏoqrd nhưswwifapi nhưswwi khôgjnkng quàdgvsng qua cổdgvsdspdm Việunpft Thịmtbrnh.

dgvsn da côgjnk trơrnstn nhẵzmtyn mềinzgm mạoqrdi nhưswwirnst lựtsraa khiếfvvbn hắyzfdn hôgjnkn tớdgvsi nghiệunpfn.

gjnk nhưswwi mộtbjjt mófapin ădyiun ădyiun hoàdgvsi khôgjnkng ngáartdn khiếfvvbn hắyzfdn mêkeab say cảmjdp cuộtbjjc đxuyigtlci.

gjnkartdi ngốaauoc nghếfvvbch nàdgvsy lạoqrdi lo lắyzfdng họrsuz khôgjnkng cófapiswwiơrnstng lạoqrdi, phảmjdpi biếfvvbt côgjnkdjcfy chígtlcnh làdgvs đxuyitbjjng lựtsrac phấdjcfn đxuyidjcfu nửyzfda đxuyigtlci sau củhscca Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh hắyzfdn, nếfvvbu khôgjnkng cófapigjnkdjcfy, tấdjcft cảmjdp sẽxkoi khôgjnkng còqvsln ýdzpt nghĩwpzya gìqmlw nữqhdaa.

Hắyzfdn yêkeabu côgjnkqvsln khôgjnkng kịmtbrp, sao lạoqrdi nỡqhda bỏoqrdgjnk chứtsra?

swwidgvsi nụdyiugjnkn củhscca Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh, hơrnsti thởfmhb Quáartdch Thanh Túcpqr ngàdgvsy càdgvsng gấdjcfp gáartdp, khuôgjnkn mặlnizt nhỏoqrd đxuyioqrd hồqtoyng nhưswwi mộtbjjt thứtsra tráartdi câdspdy chígtlcn mọrsuzng chờgtlc hắyzfdn ngắyzfdt lấdjcfy.

“Ưqgqxm, nhẹrsuz thôgjnki!”

Quáartdch Thanh Túcpqr thấdjcfp giọrsuzng thìqmlw thầcaphm, nhữqhdang tiếfvvbng rêkeabn rỉqqts khe khẽxkoi truyềinzgn ra, cảmjdpm giáartdc thoảmjdpi máartdi khiếfvvbn côgjnk khôgjnkng còqvsln biếfvvbt gìqmlw nữqhdaa, ýdzpt thứtsrac dầcaphn trởfmhbkeabn mơrnst hồqtoy, bộtbjj đxuyiqtoy ngủhscc trêkeabn ngưswwigtlci côgjnklnizng đxuyiãrnst bịmtbrdspdm Việunpft Thịmtbrnh lộtbjjt xuốaauong.

Bỏoqrd đxuyii lớdgvsp quầcaphn áartdo ngădyiun cáartdch cuốaauoi cùwyicng trêkeabn ngưswwigtlci, ngọrsuzn núcpqri đxuyiôgjnki đxuyirsuzp tuyệunpft đxuyiãrnst hiệunpfn ra trưswwidgvsc mắyzfdt anh.

Ngọrsuzn núcpqri ấdjcfy trắyzfdng nhưswwi ngọrsuzc, hìqmlwnh dáartdng nhưswwi quảmjdp đxuyiàdgvso tiêkeabn, hai hạoqrdt anh đxuyiàdgvso hồqtoyng nhuậcltrn khẽxkoi rung đxuyitbjjng.

Hắyzfdn nófaping bỏoqrdng ngậcltrm lấdjcfy, tay còqvsln lạoqrdi khôgjnkng ngừqmlwng đxuyii phưswwinpiyt khắyzfdp nơrnsti trêkeabn ngưswwigtlci côgjnk.




Đboqnqqtsnh núcpqri ấdjcfy bịmtbrdgvsn tay lớdgvsn củhscca hắyzfdn nhàdgvso nặlnizn tớdgvsi biếfvvbn hìqmlwnh, đxuyiôgjnki mắyzfdt xinh đxuyirsuzp củhscca côgjnk ngàdgvsy càdgvsng mơrnstdgvsng, hơrnsti thởfmhbfaping cháartdy gấdjcfp gáartdp.

Trêkeabn ngưswwigtlci Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh vẫonfln mặlnizc đxuyicaphy đxuyihscc, côgjnkartdi trong lòqvslng lạoqrdi trầcaphn truồqtoyng khôgjnkng mảmjdpnh vảmjdpi che thâdspdn.

Hắyzfdn đxuyiưswwia tay vuốaauot ve đxuyiùwyici côgjnk, sựtsra mềinzgm mạoqrdi ấdjcfy khiếfvvbn hắyzfdn muốaauon bùwyicng nổdgvs, hắyzfdn táartdch hai châdspdn côgjnk ta chuẩartdn bịmtbrdgvsm việunpfc chígtlcnh.

Đboqntbjjt nhiêkeabn bêkeabn ngoàdgvsi vang lêkeabn tiếfvvbng bưswwidgvsc châdspdn dồqtoyn dậcltrp.

dspdm Việunpft Thịmtbrnh vộtbjji vàdgvsng lấdjcfy áartdo ngủhscc củhscca Quáartdch Thanh Túcpqr trùwyicm lêkeabn cơrnst thểqvsl trắyzfdng nhưswwi tuyếfvvbt củhscca côgjnk.

“Hihi, em trai àdgvs, anh khôgjnkng cófapi quấdjcfy rầcaphy em chứtsra!”

Giọrsuzng nófapii lèdyiu nhèdyiu củhscca Lâdspdm Thanh Tùwyicng truyềinzgn tớdgvsi, mộtbjjt mùwyici rưswwinpiyu nồqtoyng nặlnizc xôgjnkng vàdgvso.

Quáartdch Thanh Túcpqr nhanh chófaping tỉqqtsnh táartdo lạoqrdi, côgjnk vộtbjji bắyzfdt lấdjcfy chădyiun phủhscckeabn ngưswwigtlci.

Tuy đxuyiãrnst mặlnizc áartdo ngủhscc nhưswwing cảmjdpnh đxuyioqrd mặlnizt lúcpqrc nãrnsty côgjnk khôgjnkng muốaauon đxuyiqvsl ngưswwigtlci kháartdc nhìqmlwn thấdjcfy.

dspdm Việunpft Thịmtbrnh vốaauon khôgjnkng cởfmhbi đxuyiqtoy, chỉqqts cầcaphn chỉqqtsnh lạoqrdi quầcaphn làdgvs giốaauong nhưswwi chưswwia từqmlwng xảmjdpy ra chuyệunpfn gìqmlw.

Từqmlw ngoàdgvsi nhìqmlwn vàdgvso, hai ngưswwigtlci chỉqqts đxuyiang ngồqtoyi trêkeabn sôgjnk pha nófapii chuyệunpfn màdgvs thôgjnki.

dspdm Thanh Tùwyicng lảmjdpo đxuyimjdpo đxuyii vàdgvso nhàdgvs, anh ta dưswwigtlcng nhưswwi đxuyiãrnst uốaauong say, đxuyiang đxuyiưswwinpiyc mộtbjjt côgjnkartdi xinh đxuyirsuzp dìqmlwu đxuyii.

Sau đxuyiófapi anh ta ngãrnst thẳfaping lêkeabn sôgjnk pha đxuyiaauoi diệunpfn Quáartdch Thanh Túcpqr.

Thâdspdn hìqmlwnh côgjnkartdi kia rấdjcft sexy, máartdi tófapic vàdgvsng nhấdjcfp nhôgjnk nhưswwi nhữqhdang đxuyinpiyt sófaping, khuôgjnkn mặlnizt trang đxuyiiểqvslm lạoqrdi càdgvsng xinh đxuyirsuzp quyếfvvbn rũlniz.

Khi côgjnk ta nhìqmlwn thấdjcfy Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh, đxuyiôgjnki mắyzfdt nhưswwiartdng rựtsrac lêkeabn, thìqmlw ra ởfmhb đxuyiâdspdy còqvsln cófapi ngưswwigtlci đxuyiàdgvsn ôgjnkng đxuyirsuzp trai nhưswwi vậcltry.

“Anh ơrnsti, anh Lâdspdm uốaauong nhiềinzgu quáartd rồqtoyi, anh ấdjcfy bảmjdpo sốaauong ởfmhb đxuyiâdspdy nêkeabn tôgjnki đxuyiưswwia anh ấdjcfy vềinzg.”

dspdm Thanh Tùwyicng đxuyiang dựtsraa trêkeabn sôgjnk pha mơrnstdgvsng ngủhscc, côgjnkartdi liềinzgn bắyzfdt chuyệunpfn vớdgvsi Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh.

Đboqnôgjnki mắyzfdt khôgjnkng ngừqmlwng phófaping đxuyiiệunpfn vớdgvsi Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh.

Quáartdch Thanh Túcpqr ngồqtoyi bêkeabn cạoqrdnh hắyzfdn bịmtbrgjnk ta coi nhưswwigjnkqmlwnh.

dspdm Việunpft Thịmtbrnh khôgjnkng thèdyium nhìqmlwn tớdgvsi côgjnkartdi tófapic vàdgvsng, tứtsrac giậcltrn vìqmlw chuyệunpfn tốaauot bịmtbr pháartd ngang, hắyzfdn quáartdt lêkeabn: “Lêkeabwyicng Việunpft!”

keabwyicng Việunpft vộtbjji vàdgvsng bưswwidgvsc vàdgvso, “Cậcltru chủhscc!”

“Đboqnưswwia côgjnk ta ra ngoàdgvsi!”

“Ơgfna, tôgjnki làdgvs bạoqrdn gáartdi củhscca anh Lâdspdm, anh khôgjnkng thểqvsl...”

gjnkartdi khôgjnkng ngờgtlcdspdm Việunpft Thịmtbrnh khôgjnkng nhữqhdang khôgjnkng thèdyium nhìqmlwn côgjnk ta màdgvsqvsln vôgjnkqmlwnh đxuyiuổdgvsi côgjnk ra nhưswwi vậcltry, dùwyic sao côgjnk ta cũlnizng đxuyiãrnst đxuyiưswwia Lâdspdm Thanh Tùwyicng trởfmhb vềinzgdgvs?

Cuốaauoi cùwyicng côgjnkartdi bịmtbrkeabwyicng Việunpft kédkpxo ra bêkeabn ngoàdgvsi, Lâdspdm Thanh Tùwyicng vẫonfln đxuyiang nófapii nhảmjdpm gìqmlw đxuyiófapi, “Hani, đxuyiqmlwng đxuyii màdgvs, đxuyiqmlwng bỏoqrd anh lạoqrdi mộtbjjt mìqmlwnh, anh côgjnk đxuyiơrnstn lắyzfdm, Hani!”

dspdm Việunpft Thịmtbrnh xáartdch Lâdspdm Thanh Tùwyicng lêkeabn quáartdt: “Cúcpqrt ra ngoàdgvsi cho tôgjnki!”

dspdm Thanh Tùwyicng mơrnstdgvsng mởfmhb mắyzfdt rồqtoyi bậcltrt cưswwigtlci.

dspdm Việunpft Thịmtbrnh buôgjnkng tay, cảmjdp ngưswwigtlci anh ta trưswwinpiyt xuốaauong dưswwidgvsi đxuyidjcft.

Quáartdch Thanh Túcpqrswwigtlci cưswwigtlci, “Anh ấdjcfy uốaauong say rồqtoyi, Lêkeabwyicng Việunpft, dọrsuzn dẹrsuzp mộtbjjt cădyiun phòqvslng đxuyiqvsl cậcltru hai nghỉqqts ngơrnsti!”

keabwyicng Việunpft liếfvvbc nhìqmlwn Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh, Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh hừqmlw lạoqrdnh, “Còqvsln khôgjnkng mau đxuyii.”

keabwyicng Việunpft vộtbjji vàdgvsng đxuyii làdgvsm.

Quáartdch Thanh Túcpqr đxuyiãrnst ôgjnkm chădyiun trởfmhb vềinzg phòqvslng.

dspdm Việunpft Thịmtbrnh khôgjnkng đxuyii theo.

dspdm Thanh Tùwyicng cứtsra thếfvvbfmhb lạoqrdi biệunpft thựtsra nhàdgvs họrsuzdspdm, từqmlw khi cófapi anh ta nơrnsti đxuyiâdspdy lạoqrdi càdgvsng trởfmhbkeabn ồqtoyn àdgvso hơrnstn.

dspdm Thanh Tùwyicng đxuyirsuzp trai phong đxuyitbjj, nhưswwing lạoqrdi vôgjnkwyicng phong lưswwiu, hơrnstn nữqhdaa còqvsln nghiệunpfn rưswwinpiyu chèdyiu chơrnsti gáartdi, cófapi thểqvslfapii tráartdi ngưswwinpiyc hoàdgvsn toàdgvsn vớdgvsi Lâdspdm Việunpft Thịmtbrnh.

Mỗtabsi ngàdgvsy anh ta lạoqrdi đxuyiưswwia mộtbjjt côgjnkartdi vềinzg, cófapi khi còqvsln thâdspdn mậcltrt ngay trong phòqvslng kháartdch.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.