Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 117 : Động cơ không mấy trong sáng

    trước sau   
rmdii bảqbhvo đrugkqbhvm từpoft nay vềuhqd sau chỉfwpmryfs em!

Trong tai Quáhcpbch Thanh Túrhrb nghe đrugkưnqevfbqlc lờygnxi Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh nóryfsi, trong lòldmhng cảqbhvm thấtejby córyfs mộqfcjt hơqfcji ấtejbm lan tràeovsn khắqbhvp ngưnqevygnxi.

Nếeoqgu nhưnqev hắqbhvn thậuhqdt sựygnx chịasrfu thay đrugkyqfpi vìrhrbrmdi, vậuhqdy hắqbhvn nhấtejbt đrugkasrfnh làeovs mộqfcjt ngưnqevygnxi ba tiêavbsu chuẩtzoyn thíjmstch hợfbqlp.

“Đtvvvưnqevfbqlc, anh phảqbhvi nhớjmst kỹvkdt lờygnxi mìrhrbnh đrugkãepieryfsi đrugktejby!”

lhuym Việoegit Thịasrfnh đrugkưnqeva Quáhcpbch Thanh Túrhrbeovso trong xe, sau đrugkóryfshcpbi xe vềuhqd phíjmsta côrmding ty mìrhrbnh.

“Anh muốofgsn đrugkưnqeva tôrmdii đrugki đrugkâlhuyu?”




Quáhcpbch Thanh Túrhrb nhanh chóryfsng pháhcpbt hiệoegin đrugkóryfs khôrmding phảqbhvi làeovsnqevjmstng quay vềuhqd nhàeovsavbs Quyêavbsn Quyêavbsn.

“Đtvvvi đrugkếeoqgn côrmding ty tôrmdii!”

“Nàeovsy, tôrmdii đrugki côrmding ty anh làeovsm gìrhrb? Tôrmdii muốofgsn vềuhqd nhàeovs.”

Quáhcpbch Thanh Túrhrbryfsi liêavbsn tụtejbc khôrmding ngừpoftng: “Lêavbs Quyêavbsn Quyêavbsn đrugkang đrugkfbqli tôrmdii!”

lhuym Việoegit Thịasrfnh đrugkqfcjt nhiêavbsn dừpoftng xe lạeoqgi, sau đrugkóryfs quay đrugkhdcnu xe vàeovs chạeoqgy vềuhqd phíjmsta nhàeovs họhdcnavbs.

nqev cửtqsaa nhàeovs họhdcnavbs, Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh xuốofgsng xe cùavbsng Quáhcpbch Thanh Túrhrb, sau đrugkóryfs giơqfcj tay ôrmdim vai côrmdi: “Em đrugki đrugki, đrugki thu dọhdcnn íjmstt đrugkktsf rồktsfi vềuhqd nhàeovs vớjmsti tôrmdii.”

Quáhcpbch Thanh Túrhrb đrugkqfcjt nhiêavbsn pháhcpbt hiệoegin mìrhrbnh bịasrf lừpofta, lậuhqdp tứhoaxc bấtejbt mãepien phảqbhvn đrugkofgsi: “Tôrmdii bảqbhvo quay lạeoqgi vớjmsti anh lúrhrbc nàeovso?”

lhuym Việoegit Thịasrfnh xoa cằrhrbm, cưnqevygnxi nhếeoqgch mộqfcjt bêavbsn méhhjbp, nhìrhrbn rấtejbt xấtejbu xa vàeovs gợfbqli cảqbhvm.

“Em khôrmding thểuhqd cứhoaxslrg nhàeovs ngưnqevygnxi kháhcpbc đrugkưnqevfbqlc, ngưnqevygnxi ta còldmhn córyfs rấtejbt nhiềuhqdu chuyệoegin...”

“Thanh Túrhrb...” Phíjmsta sau vang lêavbsn tiếeoqgng gọhdcni. Quáhcpbch Thanh Túrhrb theo bảqbhvn năqmxvng quay đrugkhdcnu lạeoqgi liềuhqdn nhìrhrbn thấtejby Lêavbs Quyêavbsn Quyêavbsn đrugkang kéhhjbo mộqfcjt cáhcpbi vali qua.

“Quyêavbsn Quyêavbsn, cậuhqdu đrugki đrugkâlhuyu vậuhqdy?”

avbs Quyêavbsn Quyêavbsn nhúrhrbn vai: “Cáhcpbi vali nàeovsy làeovs củavbsa cậuhqdu màeovs...”

Quáhcpbch Thanh Túrhrb ýzcjr thứhoaxc đrugkưnqevfbqlc córyfsrhrb khôrmding đrugkúrhrbng, côrmdi quay đrugkhdcnu nhìrhrbn Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh. Trong đrugkôrmdii mắqbhvt đrugken củavbsa anh đrugkhdcny ýzcjrnqevygnxi xấtejbu xa.




“Làeovs anh thu xếeoqgp, đrugkúrhrbng khôrmding?”

“Khôrmding córyfs, Thanh Túrhrb, mấtejby hôrmdim nay tớjmst vừpofta vặuhqdn cũthucng córyfs việoegic, hìrhrbrhrb, cậuhqdu chủavbslhuym, làeovsm phiềuhqdn anh chăqmxvm sóryfsc Thanh Túrhrb cẩtzoyn thậuhqdn.”

avbs Quyêavbsn Quyêavbsn khôrmding córyfs khảqbhvqmxvng chốofgsng cựygnx trưnqevjmstc nhữzoxgng anh chàeovsng đrugkjmstp trai, đrugkqfcjt nhiêavbsn đrugkhoaxng ởslrg trưnqevjmstc mặuhqdt Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh làeovsm côrmditejby thậuhqdm chíjmst khôrmding dáhcpbm ngẩtzoyng đrugkhdcnu lêavbsn, vộqfcji vàeovsng đrugktzoyy vali củavbsa Quáhcpbch Thanh Túrhrb tớjmsti trưnqevjmstc mặuhqdt hắqbhvn, sau đrugkóryfs đrugki nhưnqev chạeoqgy trốofgsn vậuhqdy.

Chỉfwpmldmhn lạeoqgi Quáhcpbch Thanh Túrhrbavbsng Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh nhìrhrbn nhau.

Quáhcpbch Thanh Túrhrb hoàeovsn toàeovsn khôrmding ngờygnx đrugkưnqevfbqlc Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh đrugkãepie đrugkáhcpbnh tiếeoqgng vớjmsti Lêavbs Quyêavbsn Quyêavbsn trưnqevjmstc. Rốofgst cuộqfcjc anh làeovsm chuyệoegin nàeovsy vàeovso lúrhrbc nàeovso vậuhqdy? Côrmdildmhn đrugkang nghi ngờygnx thìrhrb thấtejby đrugkiệoegin thoạeoqgi rung lêavbsn. Thìrhrb ra làeovs tin nhắqbhvn do Lêavbs Quyêavbsn Quyêavbsn gửtqsai đrugkếeoqgn.

“Thanh Túrhrb, xin lỗfbqli cậuhqdu. Thậuhqdt ra tớjmst cảqbhvm thấtejby ba ngưnqevygnxi nhàeovs cậuhqdu ởslrg chung vớjmsti nhau vẫngxmn tốofgst hơqfcjn!”

Quáhcpbch Thanh Túrhrb nhắqbhvn tin trảqbhv lờygnxi: “Hừpoft hừpoft, cậuhqdu dáhcpbm báhcpbn đrugkhoaxng tớjmst àeovs?”

Sau mộqfcjt láhcpbt, Lêavbs Quyêavbsn Quyêavbsn gửtqsai đrugkếeoqgn mộqfcjt vẻkzqm mặuhqdt vôrmdi tộqfcji: “Tớjmst thậuhqdt sựygnx khôrmding córyfs! Tớjmst chỉfwpm suy nghĩfbql cho “hạeoqgnh phúrhrbc” củavbsa cáhcpbc cậuhqdu thôrmdii.”

Quáhcpbch Thanh Túrhrb suýzcjrt nữzoxga thìrhrb phìrhrbnqevygnxi. Xem ra Lêavbs Quyêavbsn Quyêavbsn cũthucng bịasrflhuym Việoegit Thịasrfnh làeovsm hưnqev rồktsfi.

Àrhrb, cũthucng khôrmding đrugkúrhrbng. Lêavbs Quyêavbsn Quyêavbsn hìrhrbnh nhưnqevqmxvn bảqbhvn khôrmding mấtejby khi tiếeoqgp xúrhrbc vớjmsti Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh, mìrhrbnh nóryfsi xấtejbu hắqbhvn nhưnqev vậuhqdy hìrhrbnh nhưnqevqfcji quáhcpb đrugkáhcpbng.

Quáhcpbch Thanh Túrhrb nghĩfbql tớjmsti đrugkâlhuyy, mơqfcj hồktsf cảqbhvm thấtejby buồktsfn cưnqevygnxi: “Lầhdcnn sau tớjmst sẽkbnrrhrbm cậuhqdu tíjmstnh sổyqfp sau.”

Quáhcpbch Thanh Túrhrbrhrbi đrugkhdcnu nghịasrfch đrugkiệoegin thoạeoqgi, hắqbhvn córyfs thểuhqd nhìrhrbn thấtejby gưnqevơqfcjng mặuhqdt trắqbhvng mịasrfn cùavbsng nụtejbnqevygnxi vui vẻkzqmeovs đrugkơqfcjn thuầhdcnn củavbsa côrmdi.

lhuym Việoegit Thịasrfnh ngắqbhvm nhìrhrbn côrmdi. Xem ra, bâlhuyy giờygnxrmdi đrugkãepie dầhdcnn dầhdcnn vui vẻkzqm trởslrg lạeoqgi.




Áeovsm ảqbhvnh củavbsa chuyệoegin kia vớjmsti côrmdi đrugkang dầhdcnn dầhdcnn biếeoqgn mấtejbt.

Chiếeoqgc xe màeovsu đrugken khôrmding ngừpoftng di chuyểuhqdn ởslrg trong thàeovsnh phốofgs.

Chẳygnxng bao lâlhuyu, nóryfs dừpoftng lạeoqgi ởslrg trưnqevjmstc biệoegit thựygnx củavbsa cung đrugkiệoegin Versailles.

Quáhcpbch Thanh Túrhrb đrugki ra khỏeucfi xe.

“Chàeovso mừpoftng côrmdi Quáhcpbch trởslrg vềuhqd!”

rhrb Nguyễqmxvn dẫngxmn đrugkhdcnu tấtejbt cảqbhv nhữzoxgng côrmdi giúrhrbp việoegic đrugkuhqdu đrugkhoaxng ởslrg cửtqsaa lớjmstn củavbsa biệoegit thựygnx, đrugkóryfsn chàeovso Quáhcpbch Thanh Túrhrb, âlhuym thanh vang lêavbsn chỉfwpmnh tềuhqd.

Cảqbhvnh tưnqevfbqlng nàeovsy, khíjmst thếeoqgeovsy thậuhqdt sựygnxeovsm cho Quáhcpbch Thanh Túrhrb đrugkuhqdc biệoegit chấtejbn đrugkqfcjng.

rmdi quay đrugkhdcnu nhìrhrbn Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh, thấtejby hắqbhvn đrugkang cưnqevygnxi xấtejbu xa, đrugkhdcny đrugkqbhvc ýzcjr.

“Hìrhrbrhrb!”

lhuym Việoegit Thịasrfnh rấtejbt thíjmstch ngắqbhvm vẻkzqm kinh ngạeoqgc củavbsa Quáhcpbch Thanh Túrhrb, hắqbhvn duỗfbqli tay kéhhjbo côrmdieovso trong lòldmhng.

“Em córyfs cảqbhvm giáhcpbc vềuhqd nhàeovs khôrmding?”

Quáhcpbch Thanh Túrhrbjmstm môrmdii, côrmdi khôrmding hứhoaxng thúrhrb lắqbhvm khi đrugkofgsi mặuhqdt vớjmsti nhữzoxgng côrmdi giúrhrbp việoegic đrugkang cung kíjmstnh tưnqevơqfcji cưnqevygnxi rạeoqgng rỡavbs kia.

rmdi vốofgsn còldmhn muốofgsn thửtqsa tháhcpbch hắqbhvn, khôrmding ngờygnx tựygnx nhiêavbsn lạeoqgi mơqfcj hồktsf đrugkuhqd hắqbhvn dẫngxmn vềuhqd đrugkâlhuyy mấtejbt rồktsfi.




“Oa, Quáhcpbch Thanh Túrhrb, thậuhqdt vui khi chúrhrbng ta lạeoqgi gặuhqdp mặuhqdt.”

Quáhcpbch Thanh Túrhrb vừpofta đrugki vàeovso cửtqsaa lớjmstn, mộqfcjt bóryfsng dáhcpbng chóryfsi mắqbhvt đrugkãepie nhàeovso tớjmsti, ôrmdim chặuhqdt Quáhcpbch Thanh Túrhrbeovso trong lòldmhng.

Quáhcpbch Thanh Túrhrbqfcji bốofgsi rốofgsi. Côrmdi khôrmding ngờygnxnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbsldmhn ởslrg đrugkâlhuyy.

rhrbc nàeovsy, Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs mặuhqdc chiếeoqgc váhcpby kẻkzqm sọhdcnc vuôrmding, giốofgsng nhưnqev mộqfcjt con bưnqevjmstm nhàeovso tớjmsti trưnqevjmstc mặuhqdt côrmdi.

Đtvvvqfcjt nhiêavbsn, mộqfcjt cáhcpbnh tay giơqfcj ra, nhấtejbc Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbsavbsn vàeovshhjbo ra khỏeucfi ngưnqevygnxi côrmdi, sau đrugkóryfshhjbm mạeoqgnh ra ngoàeovsi.

Thắqbhvt lưnqevng Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs đrugktejbng phảqbhvi góryfsc tủavbs, đrugkau đrugkếeoqgn mứhoaxc sắqbhvp chảqbhvy nưnqevjmstc mắqbhvt.

“Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh, sao anh córyfs thểuhqd đrugkofgsi xửtqsa vớjmsti em nhưnqev vậuhqdy chứhoax?”

rmdii Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh hơqfcji cong lêavbsn, đrugkôrmdii mắqbhvt thâlhuym trầhdcnm nhìrhrbn chăqmxvm chúrhrbeovso côrmdi ta: “Sao côrmdildmhn ởslrg đrugkâlhuyy?”

Khóryfse mắqbhvt Quáhcpbch Thanh Túrhrb liếeoqgc nhìrhrbn mộqfcjt đrugkofgsng vali đrugkuhqdt gọhdcnn gàeovsng trong góryfsc, hìrhrbnh nhưnqev đrugkang đrugkuhqdc biệoegit chờygnxlhuym Việoegit Thịasrfnh vềuhqd.

rhrb Nguyễqmxvn từpoftavbsn ngoàeovsi chạeoqgy vộqfcji vàeovso, vẻkzqm mặuhqdt sợfbqlepiei: “Xin lỗfbqli cậuhqdu chủavbs, côrmdinqevơqfcjng nóryfsi muốofgsn chờygnx cậuhqdu vềuhqd đrugkuhqd chàeovso từpoft biệoegit xong mớjmsti bằrhrbng lòldmhng rờygnxi khỏeucfi đrugkâlhuyy.”

“Thậuhqdt khôrmding?” Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh nhưnqevjmstng màeovsy, nhìrhrbn Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbsryfs vẻkzqm khôrmding vui nóryfsi: “Bâlhuyy giờygnxrmdiryfs thểuhqd đrugki đrugkưnqevfbqlc rồktsfi đrugktejby.”

“Anh Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh, ôrmding nộqfcji từpoftng nóryfsi sẽkbnr đrugkuhqd chúrhrbng ta...”

DDưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbsldmhn chưnqeva nóryfsi xong, đrugkqfcjt nhiêavbsn câlhuym níjmstn. Quáhcpbch Thanh Túrhrb xoay đrugkhdcnu lạeoqgi, tòldmhldmh nhìrhrbn Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh.




Nhưnqevng côrmdi chỉfwpm thấtejby sựygnx lạeoqgnh lùavbsng vàeovs tuyệoegit tìrhrbnh trêavbsn mặuhqdt hắqbhvn, hoàeovsn toàeovsn khôrmding nhìrhrbn thấtejby đrugkưnqevfbqlc biểuhqdu cảqbhvm gìrhrb kháhcpbc.

DDưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs khôrmding thểuhqdeovsm gìrhrb kháhcpbc hơqfcjn làeovshhjbo va li đrugki ra ngoàeovsi cửtqsaa.

Khi đrugki qua Quáhcpbch Thanh Túrhrb, côrmdi ta đrugkqfcjt nhiêavbsn dừpoftng lạeoqgi bêavbsn cạeoqgnh Quáhcpbch Thanh Túrhrb, khẽkbnrryfsi: “Tôrmdii sẽkbnr khôrmding từpoft bỏeucflhuym Việoegit Thịasrfnh đrugkâlhuyu!”

Đtvvvôrmdii mắqbhvt đrugkjmstp sáhcpbng ngờygnxi củavbsa Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs ngưnqevjmstc lêavbsn, nhìrhrbn vềuhqd phíjmsta Quáhcpbch Thanh Túrhrbeovs chớjmstp chớjmstp đrugkhdcny vẻkzqm nghịasrfch ngợfbqlm.

Thoáhcpbng cáhcpbi, trêavbsn mặuhqdt côrmdi ta đrugkãepienqevơqfcji cưnqevygnxi rấtejbt ngâlhuyy thơqfcj, giốofgsng nhưnqev sựygnx buồktsfn bựygnxc vừpofta biểuhqdu hiệoegin ra chỉfwpmeovsqbhvo giáhcpbc củavbsa côrmdieovs thôrmdii.

Quáhcpbch Thanh Túrhrb nhìrhrbn bóryfsng dáhcpbng Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs dầhdcnn dầhdcnn đrugki xa. Côrmdi đrugkếeoqgn, màeovsnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs rờygnxi đrugki.

lhuym Việoegit Thịasrfnh đrugkúrhrbng làeovsryfs duyêavbsn vớjmsti phụtejb nữzoxg.

rhrbnh nhưnqev hắqbhvn nhìrhrbn thấtejby sựygnx nghi ngờygnx trong mắqbhvt Quáhcpbch Thanh Túrhrb, hắqbhvn đrugkuhqdt tay lêavbsn hai vai củavbsa côrmdi: “Ngưnqevygnxi phụtejb nữzoxgeovsy, trong đrugkhdcnu nhỏeucf củavbsa em lạeoqgi nghĩfbqlrhrb đrugktejby?”

“Anh thậuhqdt sựygnx khôrmding thíjmstch côrmditejby sao?”

Từpoft lầhdcnn gặuhqdp đrugkhdcnu tiêavbsn, Quáhcpbch Thanh Túrhrb đrugkãepie nhìrhrbn ra Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs khôrmding phảqbhvi làeovsrmdihhjb trong sáhcpbng màeovs ngâlhuyy thơqfcj, đrugkhdcny vui vẻkzqm đrugkơqfcjn thuầhdcnn nhưnqev trong phim Hoan Trưnqevygnxng. Vừpofta rồktsfi Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh đrugkofgsi xửtqsa vớjmsti côrmdi ta nhưnqev vậuhqdy córyfsqfcji quáhcpb đrugkáhcpbng.

Đtvvvôrmdii mắqbhvt Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh nheo lạeoqgi lóryfse lêavbsn tia nguy hiểuhqdm. Bàeovsn tay hắqbhvn nâlhuyng cằrhrbm củavbsa Quáhcpbch Thanh Túrhrbavbsn, dùavbsng giọhdcnng đrugkiệoegiu chếeoqg nhạeoqgo hỏeucfi ngưnqevfbqlc lạeoqgi: “Lẽkbnreovso em hi vọhdcnng tôrmdii thíjmstch côrmdi ta sao?”

Quáhcpbch Thanh Túrhrb đrugktzoyy tay hắqbhvn ra: “Tôrmdii đrugkang suy nghĩfbql, nếeoqgu nhưnqev anh thậuhqdt sựygnxeovsm gìrhrb đrugkóryfs vớjmsti ngưnqevygnxi ta rồktsfi đrugkuổyqfpi ngưnqevygnxi ta đrugki nhưnqev vậuhqdy, córyfs phảqbhvi rấtejbt vôrmdi tráhcpbch nhiệoegim khôrmding?”

lhuym Việoegit Thịasrfnh córyfs vẻkzqm khôrmding kiêavbsn nhẫngxmn đrugkưnqevfbqlc nữzoxga, hắqbhvn thảqbhvrmdi ra, đrugki tớjmsti trưnqevjmstc ghếeoqg sa lon bằrhrbng da màeovsu đrugken, nớjmsti lỏeucfng càeovs vạeoqgt vàeovs ngồktsfi xuốofgsng.

“Em trởslrgavbsn dôrmding dàeovsi nhưnqev vậuhqdy từpoftrhrbc nàeovso thếeoqg? Bảqbhvn thâlhuyn Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs muốofgsn tớjmsti, córyfs phảqbhvi do tôrmdii éhhjbp buộqfcjc đrugkâlhuyu. Lẽkbnreovso em thíjmstch córyfs ngưnqevygnxi chưnqevjmstng mắqbhvt ởslrg đrugkâlhuyy? Nếeoqgu khôrmding Tăqmxvngi sẽkbnrrhrbm côrmdi ta vềuhqd!”

Quáhcpbch Thanh Túrhrb khẽkbnr hừpoft mộqfcjt tiếeoqgng: “Anh dáhcpbm!”

Bữzoxga tốofgsi, khi cáhcpbc móryfsn ăqmxvn đrugkưnqevfbqlc đrugkưnqeva lêavbsn, Quáhcpbch Thanh Túrhrb lạeoqgi thấtejby hơqfcji buồktsfn nôrmdin.

Nhữzoxgng thứhoaxc ăqmxvn nàeovsy đrugkuhqdu rấtejbt bổyqfpnqevavbsng, nhâlhuyn sâlhuym, tổyqfp yếeoqgn gìrhrb đrugkóryfs đrugkuhqdu córyfs, bàeovsy đrugkhdcny mộqfcjt bàeovsn. Nhưnqevng lúrhrbc nàeovsy Quáhcpbch Thanh Túrhrb đrugkang mang thai nêavbsn rấtejbt ghéhhjbt mấtejby thứhoaxeovsy.

Vừpofta ngửtqsai thấtejby mùavbsi hảqbhvi sảqbhvn làeovsrmdi đrugkãepie thấtejby rấtejbt khóryfs chịasrfu rồktsfi.

lhuym Việoegit Thịasrfnh nhạeoqgy béhhjbn thấtejby đrugkưnqevfbqlc vẻkzqm mặuhqdt khóryfs chịasrfu củavbsa Quáhcpbch Thanh Túrhrb.

“Em khôrmding thíjmstch ăqmxvn àeovs?” Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh dừpoftng đrugkũthuca, gọhdcni mộqfcjt tiếeoqgng: “Dìrhrb Nguyễqmxvn!!”

“Cậuhqdu chủavbs, córyfs chuyệoegin gìrhrb khôrmding?” Dìrhrb Nguyễqmxvn vộqfcji vàeovsng đrugki ra khỏeucfi phòldmhng bếeoqgp. Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh gõtjep ngóryfsn tay xuốofgsng mặuhqdt bàeovsn, vẻkzqm mặuhqdt thâlhuym trầhdcnm: “Làeovsm lạeoqgi mộqfcjt bàeovsn thứhoaxc ăqmxvn kháhcpbc!”

“Đtvvvưnqevfbqlc, đrugkưnqevfbqlc!” Dìrhrb Nguyễqmxvn sợfbqlepiei trảqbhv lờygnxi.

Quáhcpbch Thanh Túrhrb vộqfcji vàeovsng ngăqmxvn cảqbhvn dìrhrb. Tuổyqfpi dìrhrb Nguyễqmxvn đrugkãepie lớjmstn, lạeoqgi thêavbsm lúrhrbc nàeovsy trờygnxi cũthucng tốofgsi rồktsfi, làeovsm lạeoqgi thìrhrb phảqbhvi làeovsm tớjmsti lúrhrbc nàeovso: “Dìrhrb Nguyễqmxvn, khôrmding cầhdcnn đrugkâlhuyu. Thứhoaxc ăqmxvn nàeovsy rấtejbt ngon, chẳygnxng qua gầhdcnn đrugkâlhuyy dạeoqgeovsy tôrmdii khôrmding tốofgst lăqmxvm, khôrmding ăqmxvn đrugkưnqevfbqlc cáhcpbc móryfsn dầhdcnu mỡavbs vớjmsti hảqbhvi sảqbhvn thôrmdii.”

lhuym Việoegit Thịasrfnh hơqfcji nheo mắqbhvt lạeoqgi. Hắqbhvn đrugkhoaxng lêavbsn, đrugkuhqdt tay lêavbsn vai côrmdieovstejbn côrmdi ngồktsfi xuốofgsng.

“Em ngồktsfi yêavbsn, tôrmdii làeovsm cho em íjmstt đrugkktsf tốofgst cho dạeoqgeovsy.”

lhuym Việoegit Thịasrfnh làeovsm rấtejbt nhanh, hơqfcjn mưnqevygnxi phúrhrbt sau đrugkãepie thấtejby hắqbhvn cầhdcnm mộqfcjt cáhcpbi cốofgsc thủavbsy tinh rấtejbt lớjmstn đrugki ra khỏeucfi phòldmhng bếeoqgp.

Trong cốofgsc thủavbsy tinh córyfs thứhoaxrhrb đrugkóryfs giốofgsng nhưnqevnqevjmstc tráhcpbi câlhuyy, vàeovsng vàeovsng xanh xanh.

“Em uốofgsng đrugki.”

lhuym Việoegit Thịasrfnh nóryfsi vớjmsti giọhdcnng đrugkiệoegiu ra lệoeginh. Quáhcpbch Thanh Túrhrb nhíjmstu màeovsy: “Đtvvvâlhuyy, đrugkâlhuyy làeovs thứhoaxrhrb vậuhqdy? Nhìrhrbn qua thậuhqdt đrugkáhcpbng sợfbql.”

“Nưnqevjmstc táhcpbo...”

“Nưnqevjmstc táhcpbo!! Trờygnxi ạeoqg, sao nưnqevjmstc táhcpbo lạeoqgi thàeovsnh nhưnqev vậuhqdy chứhoax?” Sau khi Quáhcpbch Thanh Túrhrb than thởslrg xong liềuhqdn che miệoeging léhhjbn cưnqevygnxi. Côrmdi biếeoqgt mìrhrbnh đrugkãepie thàeovsnh côrmding đrugkqbhvjmstch tớjmsti lòldmhng tựygnx trọhdcnng củavbsa cậuhqdu chủavbslhuym rồktsfi.

Vẻkzqm mặuhqdt Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh hơqfcji khóryfs xửtqsa: “Tôrmdii bảqbhvo em uốofgsng thìrhrb em cứhoax uốofgsng đrugki. Em nóryfsi nhiềuhqdu nhưnqev vậuhqdy làeovsm gìrhrb. Nhanh lêavbsn!”

“Đtvvvưnqevfbqlc rồktsfi!”

Quáhcpbch Thanh Túrhrbeovsm ra bộqfcj dạeoqgng anh dũthucng hy sinh, cầhdcnm cốofgsc thủavbsy tinh uốofgsng vàeovso.

Vừpofta vàeovso miệoeging, côrmdiryfs cảqbhvm giáhcpbc chua chua, ngọhdcnt ngọhdcnt, rấtejbt ngon, khôrmding hềuhqd khóryfs uốofgsng.

rmdi thấtejby ngon miệoeging nêavbsn uốofgsng mộqfcjt hơqfcji cạeoqgn sạeoqgch.

lhuym Việoegit Thịasrfnh nhậuhqdn lấtejby cáhcpbi cốofgsc khôrmding trong tay côrmdi, chếeoqg nhạeoqgo: “Córyfs phảqbhvi làeovs thuốofgsc đrugkqfcjc khôrmding?”

Quáhcpbch Thanh Túrhrb mừpoftng thầhdcnm: “Thậuhqdt khôrmding ngờygnx chủavbs tịasrfch Lâlhuym còldmhn biếeoqgt éhhjbp nưnqevjmstc tráhcpbi câlhuyy đrugktejby.”

“Cậuhqdu chủavbs, tay cậuhqdu bịasrf chảqbhvy máhcpbu rồktsfi...” Dìrhrb Nguyễqmxvn đrugkhoaxng bêavbsn cạeoqgnh nhìrhrbn thấtejby ngóryfsn tay củavbsa Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh córyfshcpbu chảqbhvy ra.

lhuym Việoegit Thịasrfnh khôrmding đrugkuhqd ýzcjr, rụtejbt ngóryfsn tay lạeoqgi: “Dìrhrbavbsu to nhưnqev vậuhqdy làeovsm gìrhrb, chỉfwpmeovs chuyệoegin nhỏeucf thôrmdii.”

Quáhcpbch Thanh Túrhrbthucng pháhcpbt hiệoegin ra tay hắqbhvn bịasrf thưnqevơqfcjng: “Anh cắqbhvt vàeovso tay sao? Đtvvvuhqdrmdii băqmxvng lạeoqgi cho anh.”

lhuym Việoegit Thịasrfnh ngồktsfi yêavbsn ởslrg trêavbsn ghếeoqg, nhìrhrbn Quáhcpbch Thanh Túrhrb luốofgsng cuốofgsng tay châlhuyn nhậuhqdn lấtejby thuốofgsc tíjmstm trong tay dìrhrb Nguyễqmxvn, giúrhrbp hắqbhvn rửtqsaa vếeoqgt thưnqevơqfcjng.

Trêavbsn gưnqevơqfcjng mặuhqdt đrugkjmstp trai củavbsa hắqbhvn thoáhcpbng córyfs ýzcjrnqevygnxi rấtejbt khóryfs nhậuhqdn ra, thuậuhqdn tiệoegin kéhhjbo Quáhcpbch Thanh Túrhrbeovso trong lòldmhng.

Hắqbhvn thìrhrb thầhdcnm nóryfsi vớjmsti côrmdi: “Nếeoqgu em thậuhqdt sựygnx thưnqevơqfcjng tôrmdii, buổyqfpi tốofgsi bồktsfi thưnqevygnxng nhiềuhqdu mộqfcjt chúrhrbt đrugkưnqevfbqlc khôrmding?”

Hắqbhvn áhcpbm chỉfwpmtjepeovsng nhưnqev vậuhqdy màeovs khôrmding đrugkuhqd ýzcjrryfsrhrb Nguyễqmxvn ởslrg đrugkâlhuyy, mặuhqdt Quáhcpbch Thanh Túrhrb đrugkeucf bừpoftng, nóryfsng nhưnqev lửtqsaa đrugkofgst vậuhqdy.

Quáhcpbch Thanh Túrhrb đrugktzoyy mạeoqgnh Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh ra: “Tôrmdii muốofgsn đrugki vệoegi sinh.”

Phíjmsta sau côrmdi vọhdcnng đrugkếeoqgn tiếeoqgng cưnqevygnxi đrugkqbhvc ýzcjr củavbsa Lâlhuym Việoegit Thịasrfnh, khóryfse mắqbhvt côrmdi liếeoqgc thấtejby córyfs mấtejby côrmdi giúrhrbp việoegic cũthucng đrugkang che miệoeging cưnqevygnxi.

Ngưnqevygnxi đrugkàeovsn ôrmding mặuhqdt dàeovsy nàeovsy đrugkúrhrbng làeovshcpbi gìrhrbthucng nóryfsi đrugkưnqevfbqlc.

Khi Quáhcpbch Thanh Túrhrb trởslrg lạeoqgi phòldmhng ngủavbs rộqfcjng rãepiei vàeovs lộqfcjng lẫngxmy, côrmdi mớjmsti pháhcpbt hiệoegin, tấtejbt cảqbhv mọhdcni thứhoaxslrg đrugkâlhuyy khôrmding thay đrugkyqfpi. Côrmdi nhớjmst trưnqevjmstc đrugkâlhuyy Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbs từpoftng nóryfsi đrugkãepie đrugkyqfpi ga trảqbhvi giưnqevygnxng, đrugkktsf nộqfcji thấtejbt cáhcpbc loạeoqgi, sao giờygnx vẫngxmn nhưnqev vậuhqdy?

“Khôrmding phảqbhvi Dưnqevơqfcjng Hàeovs Khuêavbsryfsi đrugkãepie đrugkyqfpi ga trảqbhvi giưnqevygnxng rồktsfi sao?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.