Tôrmdi i bảqbhv o đrugk ảqbhv m từpoft nay vềuhqd sau chỉfwpm córyfs em!
Trong tai Quáhcpb ch Thanh Túrhrb nghe đrugk ưnqev ợfbql c lờygnx i Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh nóryfs i, trong lòldmh ng cảqbhv m thấtejb y córyfs mộqfcj t hơqfcj i ấtejb m lan tràeovs n khắqbhv p ngưnqev ờygnx i.
Nếeoqg u nhưnqev hắqbhv n thậuhqd t sựygnx chịasrf u thay đrugk ổyqfp i vìrhrb côrmdi , vậuhqd y hắqbhv n nhấtejb t đrugk ịasrf nh làeovs mộqfcj t ngưnqev ờygnx i ba tiêavbs u chuẩtzoy n thíjmst ch hợfbql p.
“Đtvvv ưnqev ợfbql c, anh phảqbhv i nhớjmst kỹvkdt lờygnx i mìrhrb nh đrugk ãepie nóryfs i đrugk ấtejb y!”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh đrugk ưnqev a Quáhcpb ch Thanh Túrhrb vàeovs o trong xe, sau đrugk óryfs láhcpb i xe vềuhqd phíjmst a côrmdi ng ty mìrhrb nh.
“Anh muốofgs n đrugk ưnqev a tôrmdi i đrugk i đrugk âlhuy u?”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb nhanh chóryfs ng pháhcpb t hiệoegi n đrugk óryfs khôrmdi ng phảqbhv i làeovs hưnqev ớjmst ng quay vềuhqd nhàeovs Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n.
“Đtvvv i đrugk ếeoqg n côrmdi ng ty tôrmdi i!”
“Nàeovs y, tôrmdi i đrugk i côrmdi ng ty anh làeovs m gìrhrb ? Tôrmdi i muốofgs n vềuhqd nhàeovs .”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb nóryfs i liêavbs n tụtejb c khôrmdi ng ngừpoft ng: “Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n đrugk ang đrugk ợfbql i tôrmdi i!”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh đrugk ộqfcj t nhiêavbs n dừpoft ng xe lạeoqg i, sau đrugk óryfs quay đrugk ầhdcn u xe vàeovs chạeoqg y vềuhqd phíjmst a nhàeovs họhdcn Lêavbs .
Ởnqev cửtqsa a nhàeovs họhdcn Lêavbs , Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh xuốofgs ng xe cùavbs ng Quáhcpb ch Thanh Túrhrb , sau đrugk óryfs giơqfcj tay ôrmdi m vai côrmdi : “Em đrugk i đrugk i, đrugk i thu dọhdcn n íjmst t đrugk ồktsf rồktsf i vềuhqd nhàeovs vớjmst i tôrmdi i.”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb đrugk ộqfcj t nhiêavbs n pháhcpb t hiệoegi n mìrhrb nh bịasrf lừpoft a, lậuhqd p tứhoax c bấtejb t mãepie n phảqbhv n đrugk ốofgs i: “Tôrmdi i bảqbhv o quay lạeoqg i vớjmst i anh lúrhrb c nàeovs o?”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh xoa cằrhrb m, cưnqev ờygnx i nhếeoqg ch mộqfcj t bêavbs n méhhjb p, nhìrhrb n rấtejb t xấtejb u xa vàeovs gợfbql i cảqbhv m.
“Em khôrmdi ng thểuhqd cứhoax ởslrg nhàeovs ngưnqev ờygnx i kháhcpb c đrugk ưnqev ợfbql c, ngưnqev ờygnx i ta còldmh n córyfs rấtejb t nhiềuhqd u chuyệoegi n...”
“Thanh Túrhrb ...” Phíjmst a sau vang lêavbs n tiếeoqg ng gọhdcn i. Quáhcpb ch Thanh Túrhrb theo bảqbhv n năqmxv ng quay đrugk ầhdcn u lạeoqg i liềuhqd n nhìrhrb n thấtejb y Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n đrugk ang kéhhjb o mộqfcj t cáhcpb i vali qua.
“Quyêavbs n Quyêavbs n, cậuhqd u đrugk i đrugk âlhuy u vậuhqd y?”
Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n nhúrhrb n vai: “Cáhcpb i vali nàeovs y làeovs củavbs a cậuhqd u màeovs ...”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb ýzcjr thứhoax c đrugk ưnqev ợfbql c córyfs gìrhrb khôrmdi ng đrugk úrhrb ng, côrmdi quay đrugk ầhdcn u nhìrhrb n Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh. Trong đrugk ôrmdi i mắqbhv t đrugk en củavbs a anh đrugk ầhdcn y ýzcjr cưnqev ờygnx i xấtejb u xa.
“Làeovs anh thu xếeoqg p, đrugk úrhrb ng khôrmdi ng?”
“Khôrmdi ng córyfs , Thanh Túrhrb , mấtejb y hôrmdi m nay tớjmst vừpoft a vặuhqd n cũthuc ng córyfs việoegi c, hìrhrb hìrhrb , cậuhqd u chủavbs Lâlhuy m, làeovs m phiềuhqd n anh chăqmxv m sóryfs c Thanh Túrhrb cẩtzoy n thậuhqd n.”
Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n khôrmdi ng córyfs khảqbhv năqmxv ng chốofgs ng cựygnx trưnqev ớjmst c nhữzoxg ng anh chàeovs ng đrugk ẹjmst p trai, đrugk ộqfcj t nhiêavbs n đrugk ứhoax ng ởslrg trưnqev ớjmst c mặuhqd t Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh làeovs m côrmdi ấtejb y thậuhqd m chíjmst khôrmdi ng dáhcpb m ngẩtzoy ng đrugk ầhdcn u lêavbs n, vộqfcj i vàeovs ng đrugk ẩtzoy y vali củavbs a Quáhcpb ch Thanh Túrhrb tớjmst i trưnqev ớjmst c mặuhqd t hắqbhv n, sau đrugk óryfs đrugk i nhưnqev chạeoqg y trốofgs n vậuhqd y.
Chỉfwpm còldmh n lạeoqg i Quáhcpb ch Thanh Túrhrb cùavbs ng Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh nhìrhrb n nhau.
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb hoàeovs n toàeovs n khôrmdi ng ngờygnx đrugk ưnqev ợfbql c Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh đrugk ãepie đrugk áhcpb nh tiếeoqg ng vớjmst i Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n trưnqev ớjmst c. Rốofgs t cuộqfcj c anh làeovs m chuyệoegi n nàeovs y vàeovs o lúrhrb c nàeovs o vậuhqd y? Côrmdi còldmh n đrugk ang nghi ngờygnx thìrhrb thấtejb y đrugk iệoegi n thoạeoqg i rung lêavbs n. Thìrhrb ra làeovs tin nhắqbhv n do Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n gửtqsa i đrugk ếeoqg n.
“Thanh Túrhrb , xin lỗfbql i cậuhqd u. Thậuhqd t ra tớjmst cảqbhv m thấtejb y ba ngưnqev ờygnx i nhàeovs cậuhqd u ởslrg chung vớjmst i nhau vẫngxm n tốofgs t hơqfcj n!”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb nhắqbhv n tin trảqbhv lờygnx i: “Hừpoft hừpoft , cậuhqd u dáhcpb m báhcpb n đrugk ứhoax ng tớjmst àeovs ?”
Sau mộqfcj t láhcpb t, Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n gửtqsa i đrugk ếeoqg n mộqfcj t vẻkzqm mặuhqd t vôrmdi tộqfcj i: “Tớjmst thậuhqd t sựygnx khôrmdi ng córyfs ! Tớjmst chỉfwpm suy nghĩfbql cho “hạeoqg nh phúrhrb c” củavbs a cáhcpb c cậuhqd u thôrmdi i.”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb suýzcjr t nữzoxg a thìrhrb phìrhrb cưnqev ờygnx i. Xem ra Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n cũthuc ng bịasrf Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh làeovs m hưnqev rồktsf i.
Àrhrb , cũthuc ng khôrmdi ng đrugk úrhrb ng. Lêavbs Quyêavbs n Quyêavbs n hìrhrb nh nhưnqev căqmxv n bảqbhv n khôrmdi ng mấtejb y khi tiếeoqg p xúrhrb c vớjmst i Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh, mìrhrb nh nóryfs i xấtejb u hắqbhv n nhưnqev vậuhqd y hìrhrb nh nhưnqev hơqfcj i quáhcpb đrugk áhcpb ng.
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb nghĩfbql tớjmst i đrugk âlhuy y, mơqfcj hồktsf cảqbhv m thấtejb y buồktsf n cưnqev ờygnx i: “Lầhdcn n sau tớjmst sẽkbnr tìrhrb m cậuhqd u tíjmst nh sổyqfp sau.”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb cúrhrb i đrugk ầhdcn u nghịasrf ch đrugk iệoegi n thoạeoqg i, hắqbhv n córyfs thểuhqd nhìrhrb n thấtejb y gưnqev ơqfcj ng mặuhqd t trắqbhv ng mịasrf n cùavbs ng nụtejb cưnqev ờygnx i vui vẻkzqm vàeovs đrugk ơqfcj n thuầhdcn n củavbs a côrmdi .
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh ngắqbhv m nhìrhrb n côrmdi . Xem ra, bâlhuy y giờygnx côrmdi đrugk ãepie dầhdcn n dầhdcn n vui vẻkzqm trởslrg lạeoqg i.
Áeovs m ảqbhv nh củavbs a chuyệoegi n kia vớjmst i côrmdi đrugk ang dầhdcn n dầhdcn n biếeoqg n mấtejb t.
Chiếeoqg c xe màeovs u đrugk en khôrmdi ng ngừpoft ng di chuyểuhqd n ởslrg trong thàeovs nh phốofgs .
Chẳygnx ng bao lâlhuy u, nóryfs dừpoft ng lạeoqg i ởslrg trưnqev ớjmst c biệoegi t thựygnx củavbs a cung đrugk iệoegi n Versailles.
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb đrugk i ra khỏeucf i xe.
“Chàeovs o mừpoft ng côrmdi Quáhcpb ch trởslrg vềuhqd !”
Dìrhrb Nguyễqmxv n dẫngxm n đrugk ầhdcn u tấtejb t cảqbhv nhữzoxg ng côrmdi giúrhrb p việoegi c đrugk ềuhqd u đrugk ứhoax ng ởslrg cửtqsa a lớjmst n củavbs a biệoegi t thựygnx , đrugk óryfs n chàeovs o Quáhcpb ch Thanh Túrhrb , âlhuy m thanh vang lêavbs n chỉfwpm nh tềuhqd .
Cảqbhv nh tưnqev ợfbql ng nàeovs y, khíjmst thếeoqg nàeovs y thậuhqd t sựygnx làeovs m cho Quáhcpb ch Thanh Túrhrb đrugk ặuhqd c biệoegi t chấtejb n đrugk ộqfcj ng.
Côrmdi quay đrugk ầhdcn u nhìrhrb n Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh, thấtejb y hắqbhv n đrugk ang cưnqev ờygnx i xấtejb u xa, đrugk ầhdcn y đrugk ắqbhv c ýzcjr .
“Hìrhrb hìrhrb !”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh rấtejb t thíjmst ch ngắqbhv m vẻkzqm kinh ngạeoqg c củavbs a Quáhcpb ch Thanh Túrhrb , hắqbhv n duỗfbql i tay kéhhjb o côrmdi vàeovs o trong lòldmh ng.
“Em córyfs cảqbhv m giáhcpb c vềuhqd nhàeovs khôrmdi ng?”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb míjmst m môrmdi i, côrmdi khôrmdi ng hứhoax ng thúrhrb lắqbhv m khi đrugk ốofgs i mặuhqd t vớjmst i nhữzoxg ng côrmdi giúrhrb p việoegi c đrugk ang cung kíjmst nh tưnqev ơqfcj i cưnqev ờygnx i rạeoqg ng rỡavbs kia.
Côrmdi vốofgs n còldmh n muốofgs n thửtqsa tháhcpb ch hắqbhv n, khôrmdi ng ngờygnx tựygnx nhiêavbs n lạeoqg i mơqfcj hồktsf đrugk ểuhqd hắqbhv n dẫngxm n vềuhqd đrugk âlhuy y mấtejb t rồktsf i.
“Oa, Quáhcpb ch Thanh Túrhrb , thậuhqd t vui khi chúrhrb ng ta lạeoqg i gặuhqd p mặuhqd t.”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb vừpoft a đrugk i vàeovs o cửtqsa a lớjmst n, mộqfcj t bóryfs ng dáhcpb ng chóryfs i mắqbhv t đrugk ãepie nhàeovs o tớjmst i, ôrmdi m chặuhqd t Quáhcpb ch Thanh Túrhrb vàeovs o trong lòldmh ng.
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb hơqfcj i bốofgs i rốofgs i. Côrmdi khôrmdi ng ngờygnx Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs còldmh n ởslrg đrugk âlhuy y.
Lúrhrb c nàeovs y, Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs mặuhqd c chiếeoqg c váhcpb y kẻkzqm sọhdcn c vuôrmdi ng, giốofgs ng nhưnqev mộqfcj t con bưnqev ớjmst m nhàeovs o tớjmst i trưnqev ớjmst c mặuhqd t côrmdi .
Đtvvv ộqfcj t nhiêavbs n, mộqfcj t cáhcpb nh tay giơqfcj ra, nhấtejb c Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs lêavbs n vàeovs kéhhjb o ra khỏeucf i ngưnqev ờygnx i côrmdi , sau đrugk óryfs néhhjb m mạeoqg nh ra ngoàeovs i.
Thắqbhv t lưnqev ng Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs đrugk ụtejb ng phảqbhv i góryfs c tủavbs , đrugk au đrugk ếeoqg n mứhoax c sắqbhv p chảqbhv y nưnqev ớjmst c mắqbhv t.
“Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh, sao anh córyfs thểuhqd đrugk ốofgs i xửtqsa vớjmst i em nhưnqev vậuhqd y chứhoax ?”
Môrmdi i Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh hơqfcj i cong lêavbs n, đrugk ôrmdi i mắqbhv t thâlhuy m trầhdcn m nhìrhrb n chăqmxv m chúrhrb vàeovs o côrmdi ta: “Sao côrmdi còldmh n ởslrg đrugk âlhuy y?”
Khóryfs e mắqbhv t Quáhcpb ch Thanh Túrhrb liếeoqg c nhìrhrb n mộqfcj t đrugk ốofgs ng vali đrugk ặuhqd t gọhdcn n gàeovs ng trong góryfs c, hìrhrb nh nhưnqev đrugk ang đrugk ặuhqd c biệoegi t chờygnx Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh vềuhqd .
Dìrhrb Nguyễqmxv n từpoft bêavbs n ngoàeovs i chạeoqg y vộqfcj i vàeovs o, vẻkzqm mặuhqd t sợfbql hãepie i: “Xin lỗfbql i cậuhqd u chủavbs , côrmdi Dưnqev ơqfcj ng nóryfs i muốofgs n chờygnx cậuhqd u vềuhqd đrugk ểuhqd chàeovs o từpoft biệoegi t xong mớjmst i bằrhrb ng lòldmh ng rờygnx i khỏeucf i đrugk âlhuy y.”
“Thậuhqd t khôrmdi ng?” Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh nhưnqev ớjmst ng màeovs y, nhìrhrb n Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs córyfs vẻkzqm khôrmdi ng vui nóryfs i: “Bâlhuy y giờygnx côrmdi córyfs thểuhqd đrugk i đrugk ưnqev ợfbql c rồktsf i đrugk ấtejb y.”
“Anh Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh, ôrmdi ng nộqfcj i từpoft ng nóryfs i sẽkbnr đrugk ểuhqd chúrhrb ng ta...”
DDưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs còldmh n chưnqev a nóryfs i xong, đrugk ộqfcj t nhiêavbs n câlhuy m níjmst n. Quáhcpb ch Thanh Túrhrb xoay đrugk ầhdcn u lạeoqg i, tòldmh mòldmh nhìrhrb n Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh.
Nhưnqev ng côrmdi chỉfwpm thấtejb y sựygnx lạeoqg nh lùavbs ng vàeovs tuyệoegi t tìrhrb nh trêavbs n mặuhqd t hắqbhv n, hoàeovs n toàeovs n khôrmdi ng nhìrhrb n thấtejb y đrugk ưnqev ợfbql c biểuhqd u cảqbhv m gìrhrb kháhcpb c.
DDưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs khôrmdi ng thểuhqd làeovs m gìrhrb kháhcpb c hơqfcj n làeovs kéhhjb o va li đrugk i ra ngoàeovs i cửtqsa a.
Khi đrugk i qua Quáhcpb ch Thanh Túrhrb , côrmdi ta đrugk ộqfcj t nhiêavbs n dừpoft ng lạeoqg i bêavbs n cạeoqg nh Quáhcpb ch Thanh Túrhrb , khẽkbnr nóryfs i: “Tôrmdi i sẽkbnr khôrmdi ng từpoft bỏeucf Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh đrugk âlhuy u!”
Đtvvv ôrmdi i mắqbhv t đrugk ẹjmst p sáhcpb ng ngờygnx i củavbs a Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs ngưnqev ớjmst c lêavbs n, nhìrhrb n vềuhqd phíjmst a Quáhcpb ch Thanh Túrhrb vàeovs chớjmst p chớjmst p đrugk ầhdcn y vẻkzqm nghịasrf ch ngợfbql m.
Thoáhcpb ng cáhcpb i, trêavbs n mặuhqd t côrmdi ta đrugk ãepie tưnqev ơqfcj i cưnqev ờygnx i rấtejb t ngâlhuy y thơqfcj , giốofgs ng nhưnqev sựygnx buồktsf n bựygnx c vừpoft a biểuhqd u hiệoegi n ra chỉfwpm làeovs ảqbhv o giáhcpb c củavbs a côrmdi màeovs thôrmdi i.
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb nhìrhrb n bóryfs ng dáhcpb ng Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs dầhdcn n dầhdcn n đrugk i xa. Côrmdi đrugk ếeoqg n, màeovs Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs rờygnx i đrugk i.
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh đrugk úrhrb ng làeovs córyfs duyêavbs n vớjmst i phụtejb nữzoxg .
Hìrhrb nh nhưnqev hắqbhv n nhìrhrb n thấtejb y sựygnx nghi ngờygnx trong mắqbhv t Quáhcpb ch Thanh Túrhrb , hắqbhv n đrugk ặuhqd t tay lêavbs n hai vai củavbs a côrmdi : “Ngưnqev ờygnx i phụtejb nữzoxg nàeovs y, trong đrugk ầhdcn u nhỏeucf củavbs a em lạeoqg i nghĩfbql gìrhrb đrugk ấtejb y?”
“Anh thậuhqd t sựygnx khôrmdi ng thíjmst ch côrmdi ấtejb y sao?”
Từpoft lầhdcn n gặuhqd p đrugk ầhdcn u tiêavbs n, Quáhcpb ch Thanh Túrhrb đrugk ãepie nhìrhrb n ra Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs khôrmdi ng phảqbhv i làeovs côrmdi béhhjb trong sáhcpb ng màeovs ngâlhuy y thơqfcj , đrugk ầhdcn y vui vẻkzqm đrugk ơqfcj n thuầhdcn n nhưnqev trong phim Hoan Trưnqev ờygnx ng. Vừpoft a rồktsf i Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh đrugk ốofgs i xửtqsa vớjmst i côrmdi ta nhưnqev vậuhqd y córyfs hơqfcj i quáhcpb đrugk áhcpb ng.
Đtvvv ôrmdi i mắqbhv t Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh nheo lạeoqg i lóryfs e lêavbs n tia nguy hiểuhqd m. Bàeovs n tay hắqbhv n nâlhuy ng cằrhrb m củavbs a Quáhcpb ch Thanh Túrhrb lêavbs n, dùavbs ng giọhdcn ng đrugk iệoegi u chếeoqg nhạeoqg o hỏeucf i ngưnqev ợfbql c lạeoqg i: “Lẽkbnr nàeovs o em hi vọhdcn ng tôrmdi i thíjmst ch côrmdi ta sao?”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb đrugk ẩtzoy y tay hắqbhv n ra: “Tôrmdi i đrugk ang suy nghĩfbql , nếeoqg u nhưnqev anh thậuhqd t sựygnx làeovs m gìrhrb đrugk óryfs vớjmst i ngưnqev ờygnx i ta rồktsf i đrugk uổyqfp i ngưnqev ờygnx i ta đrugk i nhưnqev vậuhqd y, córyfs phảqbhv i rấtejb t vôrmdi tráhcpb ch nhiệoegi m khôrmdi ng?”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh córyfs vẻkzqm khôrmdi ng kiêavbs n nhẫngxm n đrugk ưnqev ợfbql c nữzoxg a, hắqbhv n thảqbhv côrmdi ra, đrugk i tớjmst i trưnqev ớjmst c ghếeoqg sa lon bằrhrb ng da màeovs u đrugk en, nớjmst i lỏeucf ng càeovs vạeoqg t vàeovs ngồktsf i xuốofgs ng.
“Em trởslrg nêavbs n dôrmdi ng dàeovs i nhưnqev vậuhqd y từpoft lúrhrb c nàeovs o thếeoqg ? Bảqbhv n thâlhuy n Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs muốofgs n tớjmst i, córyfs phảqbhv i do tôrmdi i éhhjb p buộqfcj c đrugk âlhuy u. Lẽkbnr nàeovs o em thíjmst ch córyfs ngưnqev ờygnx i chưnqev ớjmst ng mắqbhv t ởslrg đrugk âlhuy y? Nếeoqg u khôrmdi ng Tăqmxv ngi sẽkbnr tìrhrb m côrmdi ta vềuhqd !”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb khẽkbnr hừpoft mộqfcj t tiếeoqg ng: “Anh dáhcpb m!”
Bữzoxg a tốofgs i, khi cáhcpb c móryfs n ăqmxv n đrugk ưnqev ợfbql c đrugk ưnqev a lêavbs n, Quáhcpb ch Thanh Túrhrb lạeoqg i thấtejb y hơqfcj i buồktsf n nôrmdi n.
Nhữzoxg ng thứhoax c ăqmxv n nàeovs y đrugk ềuhqd u rấtejb t bổyqfp dưnqev ỡavbs ng, nhâlhuy n sâlhuy m, tổyqfp yếeoqg n gìrhrb đrugk óryfs đrugk ềuhqd u córyfs , bàeovs y đrugk ầhdcn y mộqfcj t bàeovs n. Nhưnqev ng lúrhrb c nàeovs y Quáhcpb ch Thanh Túrhrb đrugk ang mang thai nêavbs n rấtejb t ghéhhjb t mấtejb y thứhoax nàeovs y.
Vừpoft a ngửtqsa i thấtejb y mùavbs i hảqbhv i sảqbhv n làeovs côrmdi đrugk ãepie thấtejb y rấtejb t khóryfs chịasrf u rồktsf i.
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh nhạeoqg y béhhjb n thấtejb y đrugk ưnqev ợfbql c vẻkzqm mặuhqd t khóryfs chịasrf u củavbs a Quáhcpb ch Thanh Túrhrb .
“Em khôrmdi ng thíjmst ch ăqmxv n àeovs ?” Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh dừpoft ng đrugk ũthuc a, gọhdcn i mộqfcj t tiếeoqg ng: “Dìrhrb Nguyễqmxv n!!”
“Cậuhqd u chủavbs , córyfs chuyệoegi n gìrhrb khôrmdi ng?” Dìrhrb Nguyễqmxv n vộqfcj i vàeovs ng đrugk i ra khỏeucf i phòldmh ng bếeoqg p. Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh gõtjep ngóryfs n tay xuốofgs ng mặuhqd t bàeovs n, vẻkzqm mặuhqd t thâlhuy m trầhdcn m: “Làeovs m lạeoqg i mộqfcj t bàeovs n thứhoax c ăqmxv n kháhcpb c!”
“Đtvvv ưnqev ợfbql c, đrugk ưnqev ợfbql c!” Dìrhrb Nguyễqmxv n sợfbql hãepie i trảqbhv lờygnx i.
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb vộqfcj i vàeovs ng ngăqmxv n cảqbhv n dìrhrb . Tuổyqfp i dìrhrb Nguyễqmxv n đrugk ãepie lớjmst n, lạeoqg i thêavbs m lúrhrb c nàeovs y trờygnx i cũthuc ng tốofgs i rồktsf i, làeovs m lạeoqg i thìrhrb phảqbhv i làeovs m tớjmst i lúrhrb c nàeovs o: “Dìrhrb Nguyễqmxv n, khôrmdi ng cầhdcn n đrugk âlhuy u. Thứhoax c ăqmxv n nàeovs y rấtejb t ngon, chẳygnx ng qua gầhdcn n đrugk âlhuy y dạeoqg dàeovs y tôrmdi i khôrmdi ng tốofgs t lăqmxv m, khôrmdi ng ăqmxv n đrugk ưnqev ợfbql c cáhcpb c móryfs n dầhdcn u mỡavbs vớjmst i hảqbhv i sảqbhv n thôrmdi i.”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh hơqfcj i nheo mắqbhv t lạeoqg i. Hắqbhv n đrugk ứhoax ng lêavbs n, đrugk ặuhqd t tay lêavbs n vai côrmdi vàeovs ấtejb n côrmdi ngồktsf i xuốofgs ng.
“Em ngồktsf i yêavbs n, tôrmdi i làeovs m cho em íjmst t đrugk ồktsf tốofgs t cho dạeoqg dàeovs y.”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh làeovs m rấtejb t nhanh, hơqfcj n mưnqev ờygnx i phúrhrb t sau đrugk ãepie thấtejb y hắqbhv n cầhdcn m mộqfcj t cáhcpb i cốofgs c thủavbs y tinh rấtejb t lớjmst n đrugk i ra khỏeucf i phòldmh ng bếeoqg p.
Trong cốofgs c thủavbs y tinh córyfs thứhoax gìrhrb đrugk óryfs giốofgs ng nhưnqev nưnqev ớjmst c tráhcpb i câlhuy y, vàeovs ng vàeovs ng xanh xanh.
“Em uốofgs ng đrugk i.”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh nóryfs i vớjmst i giọhdcn ng đrugk iệoegi u ra lệoegi nh. Quáhcpb ch Thanh Túrhrb nhíjmst u màeovs y: “Đtvvv âlhuy y, đrugk âlhuy y làeovs thứhoax gìrhrb vậuhqd y? Nhìrhrb n qua thậuhqd t đrugk áhcpb ng sợfbql .”
“Nưnqev ớjmst c táhcpb o...”
“Nưnqev ớjmst c táhcpb o!! Trờygnx i ạeoqg , sao nưnqev ớjmst c táhcpb o lạeoqg i thàeovs nh nhưnqev vậuhqd y chứhoax ?” Sau khi Quáhcpb ch Thanh Túrhrb than thởslrg xong liềuhqd n che miệoegi ng léhhjb n cưnqev ờygnx i. Côrmdi biếeoqg t mìrhrb nh đrugk ãepie thàeovs nh côrmdi ng đrugk ảqbhv kíjmst ch tớjmst i lòldmh ng tựygnx trọhdcn ng củavbs a cậuhqd u chủavbs Lâlhuy m rồktsf i.
Vẻkzqm mặuhqd t Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh hơqfcj i khóryfs xửtqsa : “Tôrmdi i bảqbhv o em uốofgs ng thìrhrb em cứhoax uốofgs ng đrugk i. Em nóryfs i nhiềuhqd u nhưnqev vậuhqd y làeovs m gìrhrb . Nhanh lêavbs n!”
“Đtvvv ưnqev ợfbql c rồktsf i!”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb làeovs m ra bộqfcj dạeoqg ng anh dũthuc ng hy sinh, cầhdcn m cốofgs c thủavbs y tinh uốofgs ng vàeovs o.
Vừpoft a vàeovs o miệoegi ng, côrmdi córyfs cảqbhv m giáhcpb c chua chua, ngọhdcn t ngọhdcn t, rấtejb t ngon, khôrmdi ng hềuhqd khóryfs uốofgs ng.
Côrmdi thấtejb y ngon miệoegi ng nêavbs n uốofgs ng mộqfcj t hơqfcj i cạeoqg n sạeoqg ch.
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh nhậuhqd n lấtejb y cáhcpb i cốofgs c khôrmdi ng trong tay côrmdi , chếeoqg nhạeoqg o: “Córyfs phảqbhv i làeovs thuốofgs c đrugk ộqfcj c khôrmdi ng?”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb mừpoft ng thầhdcn m: “Thậuhqd t khôrmdi ng ngờygnx chủavbs tịasrf ch Lâlhuy m còldmh n biếeoqg t éhhjb p nưnqev ớjmst c tráhcpb i câlhuy y đrugk ấtejb y.”
“Cậuhqd u chủavbs , tay cậuhqd u bịasrf chảqbhv y máhcpb u rồktsf i...” Dìrhrb Nguyễqmxv n đrugk ứhoax ng bêavbs n cạeoqg nh nhìrhrb n thấtejb y ngóryfs n tay củavbs a Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh córyfs máhcpb u chảqbhv y ra.
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh khôrmdi ng đrugk ểuhqd ýzcjr , rụtejb t ngóryfs n tay lạeoqg i: “Dìrhrb kêavbs u to nhưnqev vậuhqd y làeovs m gìrhrb , chỉfwpm làeovs chuyệoegi n nhỏeucf thôrmdi i.”
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb cũthuc ng pháhcpb t hiệoegi n ra tay hắqbhv n bịasrf thưnqev ơqfcj ng: “Anh cắqbhv t vàeovs o tay sao? Đtvvv ểuhqd tôrmdi i băqmxv ng lạeoqg i cho anh.”
Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh ngồktsf i yêavbs n ởslrg trêavbs n ghếeoqg , nhìrhrb n Quáhcpb ch Thanh Túrhrb luốofgs ng cuốofgs ng tay châlhuy n nhậuhqd n lấtejb y thuốofgs c tíjmst m trong tay dìrhrb Nguyễqmxv n, giúrhrb p hắqbhv n rửtqsa a vếeoqg t thưnqev ơqfcj ng.
Trêavbs n gưnqev ơqfcj ng mặuhqd t đrugk ẹjmst p trai củavbs a hắqbhv n thoáhcpb ng córyfs ýzcjr cưnqev ờygnx i rấtejb t khóryfs nhậuhqd n ra, thuậuhqd n tiệoegi n kéhhjb o Quáhcpb ch Thanh Túrhrb vàeovs o trong lòldmh ng.
Hắqbhv n thìrhrb thầhdcn m nóryfs i vớjmst i côrmdi : “Nếeoqg u em thậuhqd t sựygnx thưnqev ơqfcj ng tôrmdi i, buổyqfp i tốofgs i bồktsf i thưnqev ờygnx ng nhiềuhqd u mộqfcj t chúrhrb t đrugk ưnqev ợfbql c khôrmdi ng?”
Hắqbhv n áhcpb m chỉfwpm rõtjep ràeovs ng nhưnqev vậuhqd y màeovs khôrmdi ng đrugk ểuhqd ýzcjr córyfs dìrhrb Nguyễqmxv n ởslrg đrugk âlhuy y, mặuhqd t Quáhcpb ch Thanh Túrhrb đrugk ỏeucf bừpoft ng, nóryfs ng nhưnqev lửtqsa a đrugk ốofgs t vậuhqd y.
Quáhcpb ch Thanh Túrhrb đrugk ẩtzoy y mạeoqg nh Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh ra: “Tôrmdi i muốofgs n đrugk i vệoegi sinh.”
Phíjmst a sau côrmdi vọhdcn ng đrugk ếeoqg n tiếeoqg ng cưnqev ờygnx i đrugk ắqbhv c ýzcjr củavbs a Lâlhuy m Việoegi t Thịasrf nh, khóryfs e mắqbhv t côrmdi liếeoqg c thấtejb y córyfs mấtejb y côrmdi giúrhrb p việoegi c cũthuc ng đrugk ang che miệoegi ng cưnqev ờygnx i.
Ngưnqev ờygnx i đrugk àeovs n ôrmdi ng mặuhqd t dàeovs y nàeovs y đrugk úrhrb ng làeovs cáhcpb i gìrhrb cũthuc ng nóryfs i đrugk ưnqev ợfbql c.
Khi Quáhcpb ch Thanh Túrhrb trởslrg lạeoqg i phòldmh ng ngủavbs rộqfcj ng rãepie i vàeovs lộqfcj ng lẫngxm y, côrmdi mớjmst i pháhcpb t hiệoegi n, tấtejb t cảqbhv mọhdcn i thứhoax ởslrg đrugk âlhuy y khôrmdi ng thay đrugk ổyqfp i. Côrmdi nhớjmst trưnqev ớjmst c đrugk âlhuy y Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs từpoft ng nóryfs i đrugk ãepie đrugk ổyqfp i ga trảqbhv i giưnqev ờygnx ng, đrugk ồktsf nộqfcj i thấtejb t cáhcpb c loạeoqg i, sao giờygnx vẫngxm n nhưnqev vậuhqd y?
“Khôrmdi ng phảqbhv i Dưnqev ơqfcj ng Hàeovs Khuêavbs nóryfs i đrugk ãepie đrugk ổyqfp i ga trảqbhv i giưnqev ờygnx ng rồktsf i sao?”
Trong tai Quá
Nế
“Đ
Lâ
“Anh muố
Quá
“Đ
“Nà
Quá
Lâ
Ở
Quá
Lâ
“Em khô
“Thanh Tú
“Quyê
Lê
Quá
“Là
“Khô
Lê
Chỉ
Quá
“Thanh Tú
Quá
Sau mộ
Quá
À
Quá
Quá
Lâ
Á
Chiế
Chẳ
Quá
“Chà
Dì
Cả
Cô
“Hì
Lâ
“Em có
Quá
Cô
“Oa, Quá
Quá
Quá
Lú
Đ
Thắ
“Lâ
Mô
Khó
Dì
“Thậ
“Anh Lâ
DDư
Như
DDư
Khi đ
Đ
Thoá
Quá
Lâ
Hì
“Anh thậ
Từ
Đ
Quá
Lâ
“Em trở
Quá
Bữ
Nhữ
Vừ
Lâ
“Em khô
“Cậ
“Đ
Quá
Lâ
“Em ngồ
Lâ
Trong cố
“Em uố
Lâ
“Nư
“Nư
Vẻ
“Đ
Quá
Vừ
Cô
Lâ
Quá
“Cậ
Lâ
Quá
Lâ
Trê
Hắ
Hắ
Quá
Phí
Ngư
Khi Quá
“Khô
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.