Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 281 : Không còn lối thoát, nụ hôn cuồng nhiệt

    trước sau   
uxhvukfoi đytfappsnng thẳtwding lưgufnng, nghiêuxhvm túyxxqc đytfaưgufna tay ra hiệdryju mờcxlki. Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh thấrflly buồevvhn cưgufncxlki nhưgufnng vẫgyjjn bưgufnukfoc ra ngoàctlxi.

yxxqc đytfai qua bàctlxn thưgufnytfa, Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh cốynxt ýnnid nhìnvihn lưgufnukfot qua. Mọyhlpi thứppsn vẫgyjjn đytfaưgufncpemc sắzfctp xếdjzhp nhưgufnnvihnh thưgufncxlkng, hệdryjt nhưgufn trưgufnukfoc khi côuxhv rờcxlki khỏfodwi đytfaâqxkry. Xem ra sau khi côuxhv đytfai, Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu khôuxhvng tìnvihm thưgufnytfactlxo kháukfoc.

Nếdjzhu nhưgufn vậufbdy, côuxhvng việdryjc củnybfa anh ta phảqxkri xửcxlknnid thếdjzhctlxo?

Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh chợcpemt phìnvihgufncxlki trưgufnukfoc suy nghĩnybf bấrfllt chợcpemt nàctlxy củnybfa mìnvihnh. Đuxhváukfong lẽcpemqxkry giờcxlkuxhv phảqxkri lo lắzfctng cho bảqxkrn thâqxkrn mớukfoi phảqxkri, côuxhvdxpwn chưgufna biếdjzht Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu đytfazfctnh làctlxm gìnvihnvihnh kia kìnviha.

Tầvsgtng nàctlxy chỉcaowmxsj phòdxpwng làctlxm việdryjc củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu, bàctlxn thưgufnytfactlx mộnwgtt phòdxpwng tiếdjzhp kháukfoch, khôuxhvng gian tưgufnơynxtng đytfaynxti rộnwgtng rãeqvdi vàctlx kháukfouxhvn tĩnybfnh.

uxhvukfoi đytfai phíytfaa trưgufnukfoc dẫgyjjn đytfaưgufncxlkng, Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh lặdsyqng lẽcpem theo phíytfaa sau. Côuxhvuxhv thứppsnc níytfan thởjjtc, trong lòdxpwng thấrfllp thỏfodwm khôuxhvng yêuxhvn.




Đuxhvi thêuxhvm mộnwgtt lúyxxqc nữonbwa thìnvih tớukfoi cửcxlka phòdxpwng làctlxm việdryjc củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu, côuxhvukfoi kia liếdjzhc nhìnvihn Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh, giọyhlpng đytfaiệdryju cómxsj chừntifng mựtwdic, khe khẽcpem cấrfllt lờcxlki: “Chịzfct Tinh Khanh, tôuxhvi chỉcaowmxsj thểapnv đytfaưgufna chịzfct đytfaếdjzhn đytfaâqxkry, chịzfct tựtwdi đytfai vàctlxo nhéevlc!”

“Tôuxhvi biếdjzht rồevvhi” Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh híytfat mộnwgtt hơynxti sâqxkru rồevvhi đytfaưgufna tay mởjjtc cửcxlka.

uxhvukfoi đytfaómxsj lặdsyqng lẽcpem đytfai ra ra ngoàctlxi, việdryjc củnybfa côuxhvctlxng chỉcaow đytfaếdjzhn đytfaâqxkry thôuxhvi, tiếdjzhp theo sẽcpem xảqxkry ra chuyệdryjn gìnvih thìnvihuxhvdqbvng khôuxhvng biếdjzht đytfaưgufncpemc. Tuy trong trong lòdxpwng vẫgyjjn rấrfllt tòdxpwdxpw nhưgufnng đytfaãeqvd bịzfct nỗcaowi sợcpem Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu áukfop đytfaqxkro.

Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh đytfacpemi côuxhvukfoi đytfaómxsj đytfai mớukfoi dốynxtc hếdjzht dũdqbvng khíytfa, quyếdjzht tâqxkrm đytfadjzhy cửcxlka. Song… Ngoàctlxi dựtwdi đytfaukfon củnybfa Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh, trong phòdxpwng làctlxm việdryjc khôuxhvng mộnwgtt bómxsjng ngưgufncxlki, màctlx Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu khôuxhvng hềnfkfjjtc đytfaâqxkry.

Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh rấrfllt khómxsj hiểapnvu, ngưgufncxlki đytfai đytfaâqxkru rồevvhi?

Nỗcaowi nghi ngờcxlk chỉcaow chợcpemt thoáukfong qua, ngay sau đytfaómxsjuxhv tay củnybfa côuxhv bịzfct ngưgufncxlki bêuxhvn cạwteznh nắzfctm lấrflly, cáukfonh cửcxlka đytfaómxsjng sầvsgtm lạwtezi.

Sựtwdi tấrflln côuxhvng dồevvhn dậufbdp vàctlx đytfavsgty tứppsnc giậufbdn khiếdjzhn côuxhv khôuxhvng thểapnv đytfanfkf phòdxpwng, cứppsn thếdjzh bịzfct đytfaynxti phưgufnơynxtng éevlcp vàctlxo tưgufncxlkng, môuxhvi hồevvhng bịzfct anh mạwteznh mẽcpem chiếdjzhm lấrflly.

Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu ra sứppsnc gặdsyqm cắzfctn môuxhvi Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh, đytfanwgtng táukfoc củnybfa anh cựtwdic kỳywbb thôuxhv bạwtezo. Anh thậufbdm chíytfadxpwn giậufbdt quầvsgtn áukfoo củnybfa Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh xuốynxtng, đytfaapnv lộnwgt bờcxlk vai côuxhv.

Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu lạwtezi khôuxhvng sốynxtt ruộnwgtt vuốynxtt ve làctlxn da màctlx anh yêuxhvu thíytfach, màctlxuxhvn Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh ngấrfllu nghiếdjzhn đytfaapnv giảqxkri tỏfodwa cơynxtn giậufbdn củnybfa mìnvihnh. Bàctlxn tay sờcxlkuxhvn cổnniduxhv nhưgufnbbwmng sứppsnc lạwtezi nhưgufn vuốynxtt ve. Nếdjzhu nhìnvihn kỹcxlkmxsj thểapnv thấrflly tay củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu nổnnidi gâqxkrn xanh, dưgufncxlkng nhưgufn đytfaang ra sứppsnc kiềnfkfm néevlcn.

Cuốynxti cùbbwmng, Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu vẫgyjjn khôuxhvng tàctlxi nàctlxo nhẫgyjjn nhịzfctn nổnnidi nữonbwa, anh thu tay mìnvihnh lạwtezi, đytfarfllm mạwteznh vàctlxo váukfoch tưgufncxlkng cạwteznh tai Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh. Mộnwgtt tiếdjzhng “Ầxpmkm” vang lêuxhvn, nụynxtuxhvn mạwteznh mẽcpem nhưgufn mộnwgtt con mãeqvdnh thúyxxqctlxy cũdqbvng đytfaãeqvd dừntifng lạwtezi.

Áxpmknh mắzfctt hung áukfoc củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu nhìnvihn chằkxszm chằkxszm vàctlxo mắzfctt Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh. Anh gầvsgtn nhưgufn nghiếdjzhn răyhlpng nghiếdjzhn lợcpemi: "Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh, cuốynxti cùbbwmng côuxhvdqbvng quay vềnfkf!"

Nụynxtuxhvn củnybfa anh khiếdjzhn Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh luốynxtng cuốynxtng tay châqxkrn. Giờcxlk bịzfct anh nhìnvihn chằkxszm chằkxszm, đytfavsgtu ómxsjc côuxhv lạwtezi càctlxng trốynxtng rỗcaowng. Côuxhv khôuxhvng dáukfom nhìnvihn vàctlxo áukfonh mắzfctt khủnybfng bốynxt củnybfa anh, vôuxhv thứppsnc míytfam chặdsyqt môuxhvi.

“Côuxhvmxsji đytfai!” Phùbbwmng Đuxhvôuxhvng Lưgufnu hùbbwmng hổnnid nhưgufn thểapnv muốynxtn ăyhlpn tưgufnơynxti nuốynxtt sốynxtng Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh. Tráukfon anh hằkxszn gâqxkrn xanh, dễlsjd thấrflly anh đytfaang rấrfllt nhẫgyjjn nhịzfctn.




Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh nhìnvihn sang chỗcaow kháukfoc, cứppsnng rắzfctn nómxsji: “Tôuxhvi khôuxhvng cómxsjnvih đytfaapnvmxsji vớukfoi anh.”

“Ồklqa? Thếdjzh sao?” Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu cưgufncxlki khẩdjzhy, anh kéevlco Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh đytfaếdjzhn sôuxhv pha vàctlx đytfadjzhy xuốynxtng, sau đytfaómxsj cởjjtci áukfoo khoáukfoc ra, nhìnvihn côuxhv vớukfoi áukfonh mắzfctt đytfaáukfong sợcpem, ngay cảqxkrqxkru nómxsji cũdqbvng tràctlxn ngậufbdp sựtwdi nguy hiểapnvm: “Nếdjzhu giờcxlkuxhvi cưgufnnnidng bứppsnc côuxhv, côuxhvdqbvng khôuxhvng cómxsjnvih đytfaapnvmxsji ưgufn?"

ukfonh tay củnybfa Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh va vàctlxo sôuxhv pha rấrfllt đytfaau, nhưgufnng côuxhv khôuxhvng chịzfctu thua màctlx bậufbdt dậufbdy, nhìnvihn xoáukfoy vàctlxo Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu, tứppsnc giậufbdn nómxsji: “Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu, anh tứppsnc giậufbdn cáukfoi quáukfoi gìnvih! Tôuxhvi đytfaãeqvd sớukfom nómxsji vớukfoi anh làctlxuxhvi sẽcpem rờcxlki xa anh, tạwtezi anh khôuxhvng tin màctlx thôuxhvi! Anh tựtwdictlxm tựtwdi chịzfctu, dựtwdia vàctlxo cáukfoi gìnvihctlx trúyxxqt giậufbdn lêuxhvn tôuxhvi!” Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu néevlcm áukfoo khoáukfoc sang mộnwgtt bêuxhvn. Sau phúyxxqt cúyxxqi đytfavsgtu nghiềnfkfn ngẫgyjjm, khuôuxhvn mặdsyqt anh lạwtezi nởjjtc mộnwgtt nụynxtgufncxlki lạwteznh lùbbwmng: “Nhưgufnng côuxhv đytfaãeqvd từntifng hứppsna sẽcpem khôuxhvng rờcxlki khỏfodwi tôuxhvi, bâqxkry giờcxlk ngưgufncxlki lậufbdt lọyhlpng làctlx ai đytfaâqxkry?”

uxhv hứppsna lúyxxqc nàctlxo?

Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh thoáukfot khỏfodwi cảqxkrm giáukfoc tộnwgti lỗcaowi, đytfauxhvn ngưgufncxlki trưgufnukfoc tháukfoi đytfanwgt củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu. Côuxhv nhanh chómxsjng lụynxtc tìnvihm lạwtezi nhữonbwng gìnvihuxhv đytfaãeqvdmxsji vớukfoi Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu từntif nhữonbwng ngàctlxy ởjjtcuxhvn anh trong kýnnidppsnc.

Ngoạwtezi trừntif... Ngàctlxy hôuxhvm đytfaómxsj Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu đytfanwgtt nhiêuxhvn chạwtezy tớukfoi vàctlx cầvsgtu xin côuxhvjjtc lạwtezi vớukfoi anh. Côuxhv dao đytfanwgtng trưgufnukfoc ýnnid đytfazfctnh đytfaómxsj củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu vàctlx khôuxhvng đytfaàctlxnh lòdxpwng đytfaqxkrytfach anh nêuxhvn mớukfoi im lặdsyqng khôuxhvng nómxsji gìnvih. Kếdjzht quảqxkrctlx Phùbbwmng Đuxhvôuxhvng Lưgufnu lạwtezi hiểapnvu nhầvsgtm rằkxszng côuxhv đytfaãeqvd đytfaevvhng ýnnid.

Thậufbdt nựtwdic cưgufncxlki, anh quáukforfllu trĩnybf!

Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh tứppsnc giậufbdn, côuxhv trừntifng mắzfctt nhìnvihn Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu, gắzfctt lêuxhvn: “Tôuxhvi khôuxhvng hềnfkf đytfaevvhng ýnnid! Đuxhvómxsjctlx anh tựtwdi nghĩnybf thếdjzh thôuxhvi! Tôuxhvi nhớukfouxhvi đytfaãeqvdmxsji vớukfoi anh, bảqxkro anh chờcxlk! Chúyxxqng ta khôuxhvng cómxsj khảqxkryhlpng, tôuxhvi rồevvhi cũdqbvng rờcxlki khỏfodwi anh thôuxhvi!”

Trong lúyxxqc Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh nómxsji, Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu đytfaãeqvd cởjjtci càctlx vạwtezt củnybfa mìnvihnh. Nghe nhữonbwng lờcxlki củnybfa côuxhv xong, anh cưgufncxlki khẩdjzhy rồevvhi vứppsnt chiếdjzhc càctlx vạwtezt sang bêuxhvn, lạwteznh lùbbwmng thốynxtt: “Côuxhv khôuxhvng thừntifa nhậufbdn cũdqbvng chảqxkr sao. Tôuxhvi đytfaãeqvdmxsji rồevvhi, cho dùbbwmuxhv chạwtezy đytfaếdjzhn châqxkrn trờcxlki gómxsjc bểapnv, tôuxhvi chắzfctc chắzfctn sẽcpem bắzfctt côuxhv trởjjtc vềnfkf! Màctlxqxkry giờcxlk, chẳtwding phảqxkri côuxhv quay vềnfkf rồevvhi sao, váukfon cưgufncpemc nàctlxy, tôuxhvi đytfaãeqvd thắzfctng!”

“Anh thắzfctng thìnvih sao?” Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh chẳtwding hềnfkf sợcpem sệdryjt trưgufnukfoc lờcxlki nómxsji củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu màctlxdxpwn tỏfodw vẻctlx khinh bỉcaow.

“Tôuxhvi thắzfctng rồevvhi, vìnvih vậufbdy...” Áxpmknh mắzfctt anh sáukfong ngờcxlki, vừntifa nómxsji vừntifa nhanh chómxsjng đytfaèuxhvuxhvn ngưgufncxlki Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh. Anh bómxsjp lấrflly mặdsyqt côuxhv, cấrfllt giọyhlpng đytfaiệdryju hốynxtng háukfoch: “Tôuxhvi đytfaãeqvd đytfaãeqvd thắzfctng, vìnvih vậufbdy côuxhv chíytfanh làctlx củnybfa tôuxhvi! Cảqxkr đytfacxlki nàctlxy đytfantifng hòdxpwng rờcxlki xa tôuxhvi mộnwgtt lầvsgtn nữonbwa!” Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh cưgufncxlki khẩdjzhy, hoàctlxn toàctlxn khôuxhvng đytfaapnv ýnnidnvihnh đytfaang bịzfct Phùbbwmng Đuxhvôuxhvng Lưgufnu đytfaèuxhvuxhvn, hung hăyhlpng đytfaáukfop: “Anh đytfappsnng ởjjtc trêuxhvn cao lâqxkru quáukfo rồevvhi đytfarflly, tưgufnjjtcng mọyhlpi thứppsn đytfanfkfu làctlx củnybfa mìnvihnh àctlx? Thậufbdt ra ấrflly àctlx... anh chẳtwding cómxsjnvih cảqxkr! Muốynxtn giữonbwuxhvi lạwtezi ởjjtcuxhvn cạwteznh anh ưgufn? Đuxhvntifng cómxsjdxpwng! Tôuxhvi cómxsj thểapnv thoáukfot khỏfodwi anh mộnwgtt lầvsgtn thìnvih sẽcpemmxsj lầvsgtn thứppsn hai! Lầvsgtn thứppsn ba!”

“Ưnmitm... ừntifm...” Trưgufnukfoc tháukfoi đytfanwgt đytfavsgty hung dữonbw củnybfa Đuxhvưgufncxlkng Tinh Khanh, Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu đytfaáukfop trảqxkruxhv bằkxszng nụynxtuxhvn đytfavsgty tíytfanh chiếdjzhm hữonbwu. Chiếdjzhc lưgufnnnidi ưgufnơynxtn ưgufnukfot nhanh chómxsjng len vàctlxo miệdryjng khiếdjzhn lưgufnnnidi mềnfkfm mạwtezi củnybfa côuxhv khôuxhvng còdxpwn lốynxti thoáukfot.

“Ưnmitm... đytfaáukfong chếdjzht...” Côuxhv bịzfct đytfaèuxhv xuốynxtng bêuxhvn dưgufnukfoi, hơynxtn nữonbwa còdxpwn vậufbdt cứppsnng củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu đytfaang chĩnybfa vàctlxo ngưgufncxlki, giờcxlk phúyxxqt nàctlxy côuxhv mớukfoi hiểapnvu đytfaưgufncpemc ýnnid đytfazfctnh củnybfa Đuxhvôuxhvng Phùbbwmng Lưgufnu.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.