Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 242 : Anh ta muốn khôi phục trí nhớ sao_ (2)

    trước sau   
Đovejiệdukmn thoạmxiqi vang mộotdut lúuwjjc lâyvxcu, Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh đshbiãmivj hoảpkwbng loạmxiqn đshbiếbgnxn mứxhhjc khôtepsng đshbii nổlpcii nữkljua, sắttfdc mặpyemt côteps trắttfdng bệdukmch, âyvxcm thầfhesm gàybhso thékljut trong lòqvxing: Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh! Anh mau nghe đshbiiệdukmn thoạmxiqi đshbii!

Ngay khi đshbiiệdukmn thoạmxiqi sắttfdp cúuwjjp máoqmcy, Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh mớmlmui nghe đshbiiệdukmn thoạmxiqi, anh ta vừotdua nghe đshbiãmivj áoqmcy náoqmcy nóvbvqi: “Tinh Khanh, thậslaht xin lỗslahi, vừotdua nãmivjy anh cóvbvq chuyệdukmn...”

“Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh! Anh mau đshbiếbgnxn chỗslahtepsi đshbii, bệdukmnh củfreaa Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiotdut nhiêcgyin táoqmci pháoqmct, dáoqmcng vẻymyemumrnh nhưwapg rấlucmt đshbiau khổlpci! Tôtepsi đshbiãmivj gọybhsi đshbiiệdukmn cho xe cấlucmp cứxhhju rồkwsri! Anh mau đshbiếbgnxn đshbiâyvxcy đshbii!” Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh khôtepsng đshbiiomvi Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh nóvbvqi xong, côteps đshbiãmivj nhanh chóvbvqng ngắttfdt lờmnfvi.

Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh nghe đshbiưwapgiomvc lờmnfvi củfreaa Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh, anh ta hơydawi sửgydeng sốlucmt mộotdut chúuwjjt, sau đshbióvbvq phảpkwbn ứxhhjng rấlucmt kịcgyich liệdukmt: “Cáoqmci gìmumr? Sao lạmxiqi nhưwapg vậslahy? Em... em đshbiotdung vộotdui, giờmnfv anh sẽkwsr qua ngay, em chờmnfv anh mộotdut chúuwjjt!”

Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh vừotdua nóvbvqi, vừotdua cầfhesm lấlucmy chìmumra khóvbvqa xe đshbii ra ngoàybhsi, anh ta bảpkwbo Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh đshbiotdung cúuwjjp đshbiiệdukmn thoạmxiqi, bảpkwbo côtepsvbvqi chuyệdukmn vớmlmui Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, phâyvxcn táoqmcn sựdnjx chúuwjj ýfxvz củfreaa anh.

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh nghe xong, mộotdut mựdnjxc ngồkwsri ởkuobkljup giưwapgmnfvng, nắttfdm chặpyemt bảpkwb vai Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, lo lắttfdng hỏiomvi: “Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu! Anh nhìmumrn tôtepsi đshbii, tôtepsi làybhs Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh đshbiâyvxcy! Anh nghe đshbiưwapgiomvc tôtepsi nóvbvqi gìmumr khôtepsng?”




“Khôtepsng phảpkwbi nhưwapg vậslahy, em phảpkwbi nóvbvqi mấlucmy lờmnfvi màybhsmumrnh thưwapgmnfvng anh ấlucmy hay đshbiugcl ýfxvz thìmumr mớmlmui cóvbvq lựdnjxc hấlucmp dẫvtzdn, nếbgnxu khôtepsng thìmumr anh ấlucmy sẽkwsr khôtepsng quan tâyvxcm em nóvbvqi gìmumr đshbiâyvxcu.” Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh nghe đshbiưwapgiomvc lờmnfvi nóvbvqi củfreaa Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh, anh ta đshbiàybhsnh phảpkwbi chỉvtzd dẫvtzdn cho côteps.

“Tôtepsi...” Nghe đshbiưwapgiomvc lờmnfvi nóvbvqi củfreaa Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh, Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh sửgydeng sốlucmt mộotdut chúuwjjt: “Rốlucmt cuộotduc Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiugcl ýfxvz chuyệdukmn gìmumr vậslahy? Tôtepsi khôtepsng biếbgnxt...”

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh nhấlucmt thờmnfvi bốlucmi rốlucmi, sao côteps biếbgnxt đshbiưwapgiomvc Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiugcl ýfxvzoqmci gìmumr chứxhhj? Côtepsiomvng đshbiâyvxcu phảpkwbi làybhs con giun trong bụkhaxng Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu?

So vớmlmui sựdnjx bốlucmi rốlucmi củfreaa Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh, Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh bìmumrnh tĩcyqlnh hơydawn nhiềdnjxu, anh ta dùynlpng giọybhsng khẳyzmeng đshbicgyinh: “Thứxhhj anh ấlucmy đshbiugcl ýfxvz nhấlucmt chívzipnh làybhs em đshbióvbvq! Em nóvbvqi vớmlmui anh ấlucmy vàybhsi chuyệdukmn giữkljua hai ngưwapgmnfvi làybhs đshbiưwapgiomvc!”

Lờmnfvi nóvbvqi củfreaa Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh khiếbgnxn Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh chấlucmn đshbiotdung, côtepsteps thứxhhjc muốlucmn phảpkwbn báoqmcc lạmxiqi Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh, nhưwapgng bâyvxcy giờmnfv khôtepsng phảpkwbi làybhsuwjjc đshbiugcl ýfxvz mấlucmy chuyệdukmn nhỏiomv nhặpyemt nàybhsy, trôtepsng thấlucmy dáoqmcng vẻymye nhưwapguwjjc nàybhso cũiomvng sắttfdp pháoqmct bệdukmnh củfreaa Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, côteps lạmxiqi do dựdnjx...

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh nhớmlmu vềdnjx chuyệdukmn giữkljua hai ngưwapgmnfvi bọybhsn họybhs, nghĩcyql xem chuyệdukmn nàybhso đshbiưwapgiomvc Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiugcl ýfxvz nhấlucmt, cóvbvq lẽkwsr chuyệdukmn Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiugcl ýfxvz nhấlucmt chívzipnh làybhs...

Anh thívzipch côteps? Anh muốlucmn ởkuobcgyin cạmxiqnh côteps? Làybhs mấlucmy chuyệdukmn nhưwapgybhsy sao?

Nhưwapgng Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh khôtepsng thểugclvbvqi mấlucmy chuyệdukmn nàybhsy trưwapgmlmuc mặpyemt Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh đshbiưwapgiomvc, Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh dưwapgmnfvng nhưwapg cảpkwbm nhậslahn đshbiưwapgiomvc sựdnjx lo lắttfdng củfreaa Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh, anh bìmumrnh tĩcyqlnh nóvbvqi: “Hiệdukmn giờmnfv anh đshbiang láoqmci xe, cóvbvq lẽkwsr khôtepsng bao lâyvxcu sẽkwsr đshbiếbgnxn, em cứxhhjvbvqi chuyệdukmn thu húuwjjt sựdnjx chúuwjj ýfxvz củfreaa anh ấlucmy đshbii, anh cúuwjjp máoqmcy trưwapgmlmuc đshbiâyvxcy.”

vbvqi xong, Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh khôtepsng đshbiugcl cho Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh thờmnfvi gian phảpkwbn ứxhhjng, nhanh chóvbvqng cắttfdt đshbixhhjt cuộotduc nóvbvqi chuyệdukmn.

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh nghe đshbiưwapgiomvc tiếbgnxng cúuwjjp máoqmcy, côteps buồkwsrn bựdnjxc nékljum đshbiiệdukmn thoạmxiqi sang mộotdut bêcgyin, nhìmumrn Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiang đshbiau khổlpci khôtepsng kiềdnjxm chếbgnx nổlpcii, Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh vôtepsynlpng lo lắttfdng. Côteps khôtepsng nhịcgyin đshbiưwapgiomvc, nằmnfvm xuốlucmng bêcgyin cạmxiqnh Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, ôtepsm lấlucmy đshbifhesu anh, vỗslah vỗslahybhso vai anh, cốlucm gắttfdng đshbiugcl anh bớmlmut đshbiau khổlpci

Nhưwapgng chuyệdukmn nàybhsy cũiomvng khôtepsng cóvbvq ívzipch lợiomvi gìmumr, sựdnjx đshbiau khổlpci củfreaa Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu cũiomvng khôtepsng hềdnjx đshbiưwapgiomvc giảpkwbm bớmlmut, dưwapgmnfvng nhưwapg anh đshbiang cốlucm gắttfdng chốlucmng chọybhsi vớmlmui cătdmon bệdukmnh củfreaa mìmumrnh, Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh nóvbvqi gìmumr anh cũiomvng khôtepsng nghe đshbiưwapgiomvc. Cảpkwbm nhậslahn đshbiưwapgiomvc sựdnjx run rẩpyemy củfreaa thâyvxcn thểugcl Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh vôtepsynlpng đshbiau lòqvxing, côteps lo lắttfdng nhưwapgng lạmxiqi khôtepsng làybhsm gìmumr đshbiưwapgiomvc.

Nếbgnxu nhưwapg đshbiugcltepsvbvqi mấlucmy lờmnfvi buồkwsrn nôtepsn kia thìmumrteps lạmxiqi... khôtepsng thểugclvbvqi nêcgyin lờmnfvi...

Nghĩcyql đshbiếbgnxn biểugclu cảpkwbm cốlucmkljun ham muốlucmn vìmumrteps củfreaa Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, còqvxin cóvbvq vẻymye mặpyemt đshbiau khổlpci hiệdukmn giờmnfv củfreaa anh, Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh hậslahn khôtepsng thểugcl giúuwjjp anh chia sẻymye đshbiau khổlpci, giúuwjjp anh dễbgnx chịcgyiu hơydawn mộotdut chúuwjjt.




Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh vôtepsynlpng bấlucmt an, sau cùynlpng, côteps cắttfdn rătdmong, nhẫvtzdn tâyvxcm nóvbvqi: “Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu! Nhấlucmt đshbicgyinh anh phảpkwbi cốlucm gắttfdng chịcgyiu đshbidnjxng! Anh khôtepsng thểugcl bịcgyi bệdukmnh tậslaht đshbiáoqmcnh gụkhaxc đshbiưwapgiomvc! Mộotdut cụkhaxc máoqmcu đshbiôtepsng thìmumrvbvqybhsmumr? Hãmivjy nghĩcyql đshbiếbgnxn khi anh phong đshbiotdu nhấlucmt, nghĩcyql đshbiếbgnxn lúuwjjc khôtepsng ai sáoqmcnh kịcgyip vớmlmui anh đshbii, nhữkljung chuyệdukmn nàybhsy đshbiâyvxcu tívzipnh làybhsmumr?”

Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu khôtepsng nghe thấlucmy lờmnfvi nóvbvqi củfreaa củfreaa Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh, nhưwapgng thâyvxcn thểugcl củfreaa anh run rẩpyemy chậslahm lạmxiqi, hai tay đshbiang ôtepsm đshbifhesu cũiomvng yếbgnxu ớmlmut buôtepsng lỏiomvng ra.

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh tưwapgkuobng Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiãmivj nghe lọybhst, nhưwapgng khi cúuwjji đshbifhesu nhìmumrn xuốlucmng thìmumr lạmxiqi thấlucmy sắttfdc mặpyemt Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiãmivjoqmci nhợiomvt, lôtepsng màybhsy nhívzipu chặpyemt, dáoqmcng vẻymye nhưwapg sắttfdp ngấlucmt đshbii.

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh cuốlucmng lêcgyin, khôtepsng thèvtzdm quan tâyvxcm nhiềdnjxu nữkljua, dùynlp sao cũiomvng chỉvtzdybhsybhsi lờmnfvi nóvbvqi màybhs thôtepsi, côtepsvbvqi dốlucmi cũiomvng khôtepsng đshbiưwapgiomvc sao?

Ngay sau đshbióvbvq, côteps lớmlmun tiếbgnxng quáoqmct Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu: “Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu! Anh nghe rõscdn đshbiâyvxcy! Tôtepsi đshbikwsrng ýfxvz vớmlmui anh! Chỉvtzd cầfhesn anh chịcgyiu đshbidnjxng đshbiưwapgiomvc, chờmnfv anh xóvbvqa bỏiomvtepsn ưwapgmlmuc vớmlmui Doãmivjn Thu Ngọybhsc, tôtepsi sẽkwsrkuob cạmxiqnh anh, anh muốlucmn làybhsm gìmumr thìmumrybhsm!”

“Câyvxcu nóvbvqi nàybhsy tôtepsi chỉvtzdvbvqi mộotdut lầfhesn! Anh nhấlucmt đshbicgyinh phảpkwbi chịcgyiu đshbidnjxng đshbiưwapgiomvc! Nếbgnxu anh chếbgnxt thìmumr nhữkljung lờmnfvi vừotdua rồkwsri sẽkwsr khôtepsng tívzipnh nữkljua!”

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh quáoqmct xong, côteps lo lắttfdng nhìmumrn chằmnfvm chằmnfvm biểugclu cảpkwbm củfreaa Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, thấlucmy lôtepsng màybhsy anh hơydawi thảpkwb lỏiomvng, vẻymye đshbiau khổlpci trêcgyin mặpyemt cũiomvng giảpkwbm bớmlmut, côteps mớmlmui nhẹgfqi nhàybhsng thởkuobybhsi mộotdut hơydawi.

Nhưwapgng nghĩcyql đshbiếbgnxn xe cấlucmp cứxhhju còqvxin chưwapga tớmlmui, tráoqmci tim vừotdua buôtepsng lỏiomvng củfreaa côteps lạmxiqi lậslahp tứxhhjc cătdmong thẳyzmeng, côteps nhìmumrn Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, vộotdui vãmivjvbvqi: “Nếbgnxu anh chịcgyiu đshbiưwapgiomvc, chúuwjjng ta còqvxin cóvbvq thểugcl đshbiếbgnxn thàybhsnh phốlucm B chơydawi, anh cóvbvq thểugcl dạmxiqy tôtepsi bơydawi lộotdui, cóvbvq thểugcl đshbii ătdmon rấlucmt nhiềdnjxu thứxhhj...”

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh khôtepsng ngừotdung nóvbvqi nhữkljung lờmnfvi nàybhsy vớmlmui Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, dưwapgmnfvng nhưwapg phưwapgơydawng pháoqmcp nàybhsy thậslaht sựdnjxvbvqoqmcc dụkhaxng, biểugclu cảpkwbm trêcgyin mặpyemt Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu cũiomvng khôtepsng còqvxin đshbiau khổlpci nhưwapg trưwapgmlmuc nữkljua. Nhưwapgng sau khi Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh nóvbvqi thêcgyim vàybhsi phúuwjjt thìmumr Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu lậslahp tứxhhjc nhắttfdm mắttfdt lạmxiqi, khôtepsng cóvbvq đshbiotdung tĩcyqlnh gìmumr.

Phảpkwbn ứxhhjng nàybhsy củfreaa Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu khiếbgnxn Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh sợiomvmivji vôtepsynlpng, côtepswapgkuobng Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu đshbiãmivj khôtepsng chịcgyiu đshbiưwapgiomvc nữkljua màybhs chếbgnxt đshbii, nhấlucmt thờmnfvi sợiomvmivji khóvbvqc lớmlmun lêcgyin.

“Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu! Anh đshbiotdung chếbgnxt!” Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh khôtepsng nhịcgyin đshbiưwapgiomvc màybhskljut lêcgyin, nưwapgmlmuc mắttfdt lãmivj chãmivj tuôtepsn rơydawi, vôtepsynlpng đshbiau lòqvxing.

Đovejúuwjjng lúuwjjc nàybhsy, xe cấlucmp cứxhhju đshbiãmivj tớmlmui, báoqmcc sĩcyqlybhs y táoqmc nhanh chóvbvqng chuyểugcln cáoqmcng cứxhhju thưwapgơydawng vàybhso bêcgyin giưwapgmnfvng, dùynlpng đshbiotdung táoqmcc chuyêcgyin nghiệdukmp di chuyểugcln Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu lêcgyin cáoqmcng cứxhhju thưwapgơydawng, sau đshbióvbvq lạmxiqi nhanh chóvbvqng rờmnfvi đshbii.

Cảpkwb quáoqmc trìmumrnh Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh đshbidnjxu khóvbvqc lóvbvqc khôtepsng ngừotdung, côteps nắttfdm chặpyemt tay báoqmcc sĩcyql, giọybhsng nóvbvqi mang theo sựdnjx cầfhesu xin: “Báoqmcc sĩcyql! Xin anh cứxhhju anh ấlucmy! Anh ấlucmy sắttfdp khôtepsng xong rồkwsri! Xin anh!”

oqmcc sĩcyql ra hiệdukmu cho côtepscgyin tâyvxcm, sau đshbióvbvqkljuo tay côteps ra, bưwapgmlmuc đshbiếbgnxn kiểugclm tra tìmumrnh hìmumrnh củfreaa Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu, cóvbvq y táoqmc đshbii theo sau lưwapgng Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh khẽkwsrvbvqi: “Côtepsybhs ngưwapgmnfvi thâyvxcn củfreaa bệdukmnh nhâyvxcn sao? Phiềdnjxn côtepsynlpng chúuwjjng tôtepsi tớmlmui bệdukmnh việdukmn.”

vbvqi xong, y táoqmciomvng nhanh chóvbvqng theo đshbiotdui ngũiomv ra ngoàybhsi.

oqmcc sĩcyql đshbiếbgnxn rồkwsri, Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh giốlucmng nhưwapg nhìmumrn thấlucmy hi vọybhsng, côteps vộotdui vàybhsng lau nưwapgmlmuc mắttfdt, đshbii theo sau lưwapgng mọybhsi ngưwapgmnfvi.

Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh cũiomvng khôtepsng biếbgnxt bảpkwbn thâyvxcn côteps đshbiãmivjmumr bệdukmnh tìmumrnh củfreaa Đovejôtepsng Phùynlpng Lưwapgu màybhs hoảpkwbng sợiomv đshbiếbgnxn cỡyvxcybhso.

Khi mọybhsi ngưwapgmnfvi vừotdua đshbii ra thìmumr xe củfreaa Nam Cưwapgmnfvng Thịcgyinh cũiomvng tớmlmui nơydawi, anh ta nhanh chóvbvqng đshbii tớmlmui trưwapgmlmuc mặpyemt củfreaa Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh, hỏiomvi côtepsmumrnh hìmumrnh. Sắttfdc mặpyemt Đovejưwapgmnfvng Tinh Khanh táoqmci nhợiomvt, côteps yếbgnxu ớmlmut lắttfdc đshbifhesu, héklju miệdukmng nóvbvqi: “Đoveji tớmlmui bệdukmnh việdukmn trưwapgmlmuc rồkwsri nóvbvqi...”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.