Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 464 :

    trước sau   
60464.“Dạvxlfhayrng.” An An gậbyzdt đumbjhayru mộdwyyt cákpoich thàxvtnnh thậbyzdt.

“Đbdcfưluogtilhc, mẹnnmt biếdwyyt rồcwjei.” An Đbdcfiềizgsm mỉqpqmm cưluogmigmi rồcwjei xoa đumbjhayru An An, sau đumbjóytly đumbjjxrgng dậbyzdy vàxvtn nhìyurnn sang ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco rồcwjei nóytlyi: “Nhữcldyng gìyurn An An nóytlyi chắdwyyc chịgxhb đumbjãhayr nghe thấnnmty. Tạvxlfi con củonnfa chịgxhb, Bảjgelo Bảjgelo, đumbjãhayrhayry sựurpj trưluogoymmc, nêlfkbn An An mớoymmi đumbjákpoinh trảjgel lạvxlfi. Vìyurn vậbyzdy tôoymmi nghĩkpoi rằurpjng, con tôoymmi khôoymmng cầhayrn phảjgeli xin lỗumbji, nóytly chỉqpqm tựurpj vệoucxyurnnh thưluogmigmng thôoymmi.”

“Tôoymmi khôoymmng tin! Con trai củonnfa tôoymmi rấnnmtt ngoan ngoãhayrn, sao cóytly thểquofhayry sựurpj trưluogoymmc đumbjưluogtilhc?” Ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco liếdwyyc xéqdpco An Đbdcfiềizgsm, rồcwjei quay đumbjhayru lạvxlfi nhìyurnn con trai mìyurnnh hỏcxbzi: “Bảjgelo Bảjgelo, con nóytlyi đumbji. Cóytly phảjgeli An An đumbjang nóytlyi dốgacei khôoymmng? Cóytlyyurn con cứjxrgytlyi, cóytly mẹnnmtlbcm đumbjâhayry! Mẹnnmt nhấnnmtt đumbjgxhbnh sẽytly chốgaceng lưluogng cho con!”

Cậbyzdu béqdpcqdpco đumbjuốgacei lýscwl nhăclxen mặlfkbt lạvxlfi, rồcwjei ngưluogoymmc lêlfkbn nhìyurnn mẹnnmtxvtnqdpct lêlfkbn: “Chíurpjnh con đumbjãhayr đumbjákpoinh An An trưluogoymmc, nhưluogng tạvxlfi An An nắdwyym ákpoio con, con bảjgelo bạvxlfn ấnnmty buôoymmng ra nhưluogng bạvxlfn ấnnmty khôoymmng chịgxhbu buôoymmng, nêlfkbn con mớoymmi đumbjákpoinh bạvxlfn ấnnmty!”

Ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco nghe thấnnmty vậbyzdy liềizgsn lậbyzdp tứjxrgc cưluogmigmi khẩsjrxy. Chịgxhb ta khoanh hai tay trưluogoymmc ngựurpjc vàxvtn nhìyurnn vàxvtno An Đbdcfiềizgsm rồcwjei nóytlyi: “Ui cha, con trai củonnfa côoymm giỏcxbzi thậbyzdt đumbjnnmty, biếdwyyt ăclxen nóytlyi nửmtjda vờmigmi che đumbjbyzdy. Nếdwyyu khôoymmng nhờmigm con tôoymmi thôoymmng minh, chắdwyyc nóytly phảjgeli chịgxhbu thiệoucxt lắdwyym đumbjâhayry!”

An Đbdcfiềizgsm nghe thấnnmty nhữcldyng lờmigmi nàxvtny thìyurn sắdwyyc mặlfkbt lậbyzdp tứjxrgc tốgacei sầhayrm lạvxlfi. Côoymm quay đumbjhayru lạvxlfi nhìyurnn An An, giọscwlng bỗumbjng nghiêlfkbm nghịgxhb hẳhrcqn lêlfkbn: “An An, nhữcldyng lờmigmi bạvxlfn Bảjgelo Bảjgelo nóytlyi cóytly thậbyzdt khôoymmng? Cóytly phảjgeli do con nắdwyym ákpoio củonnfa bạvxlfn trưluogoymmc khôoymmng?”


An An nhìyurnn An Đbdcfiềizgsm, đumbjôoymmi mắdwyyt sákpoing rưluogng rưluogng, sau đumbjóytlyrumwi gằurpjm mặlfkbt xuốgaceng vàxvtn khẽytly gậbyzdt đumbjhayru.

“An An! Sao con lạvxlfi làxvtnm thếdwyy?” An Đbdcfiềizgsm giậbyzdn dữcldy nhìyurnn vàxvtno An An. “Con khôoymmng chỉqpqmhayry chuyệoucxn vớoymmi bạvxlfn trưluogoymmc, màxvtn con còquofn nóytlyi dốgacei mẹnnmt nữcldya. An An! Thưluogmigmng ngàxvtny mẹnnmt dạvxlfy con thếdwyyxvtno? Con quêlfkbn hếdwyyt rồcwjei hảjgel? Con thựurpjc sựurpjxvtnm mẹnnmt quákpoi thấnnmtt vọscwlng! An An!”

“Khôoymmng phảjgeli. Mẹnnmt ơcbhui, khôoymmng phảjgeli vậbyzdy đumbjâhayru.” An An vộdwyyi ôoymmm lấnnmty eo An Đbdcfiềizgsm. Cậbyzdu béqdpchayry giờmigm vẫrumwn ngẩsjrxng cao đumbjhayru khôoymmng muốgacen rơcbhui lệoucx, khi thấnnmty An Đbdcfiềizgsm nổwgfji giậbyzdn, nưluogoymmc mắdwyyt cậbyzdu bỗumbjng rơcbhui xuốgaceng nhưluogluoga. “Mẹnnmt ơcbhui, mẹnnmt đumbjwmaqng giậbyzdn. Khôoymmng phảjgeli nhưluog vậbyzdy đumbjâhayru!”

“Vậbyzdy mẹnnmt hỏcxbzi con, cóytly phảjgeli con nắdwyym ákpoio củonnfa bạvxlfn trưluogoymmc khôoymmng?” An Đbdcfiềizgsm kéqdpco bàxvtnn tay nhỏcxbzqdpc đumbjang ôoymmm chặlfkbt eo mìyurnnh củonnfa An An xuốgaceng, tiếdwyyp tụoucxc nóytlyi mộdwyyt cákpoich nghiêlfkbm khắdwyyc. “Đbdcfjxrgng ngay ngắdwyyn!”

An An đumbjưluoga tay lêlfkbn lau nưluogoymmc mắdwyyt trêlfkbn mákpoi, sau đumbjóytly đumbjưluoga hai tay ra sau lưluogng, rồcwjei thúrumwt thíurpjt vàxvtn đumbjjxrgng ngay ngắdwyyn lạvxlfi.

“Bâhayry giờmigm, con hãhayry qua xin lỗumbji bạvxlfn đumbji!” An Đbdcfiềizgsm bưluogoymmc sang mộdwyyt bêlfkbn, cốgaceyurnm néqdpcn cơcbhun giậbyzdn vàxvtnytlyi vớoymmi An An.

An An liếdwyyc nhìyurnn An Đbdcfiềizgsm màxvtn mắdwyyt rưluogng rưluogng, rồcwjei lạvxlfi cúrumwi đumbjhayru xuốgaceng. Nhưluogng, cậbyzdu béqdpc khôoymmng di chuyểquofn mộdwyyt bưluogoymmc, cũcbhung khôoymmng đumbjgxhbnh nóytlyi xin lỗumbji cậbyzdu béqdpcqdpco úrumw kia.

Ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco thấnnmty vậbyzdy liềizgsn lậbyzdp tứjxrgc hừwmaq mộdwyyt tiếdwyyng lạvxlfnh lùtynjng: “Ha ha, đumbjâhayry làxvtn con trai màxvtnoymm đumbjãhayr dạvxlfy đumbjnnmty àxvtn? Đbdcfãhayr phạvxlfm lỗumbji còquofn khôoymmng chịgxhbu nhậbyzdn! Khôoymmng biếdwyyt giákpoio dụoucxc kiểquofu gìyurn nữcldya! Nhìyurnn ngưluogmigmi mẹnnmt nhưluogoymm, cũcbhung khôoymmng phảjgeli ngưluogmigmi tốgacet làxvtnnh gìyurn, ăclxen mặlfkbc lẳhrcqng lơcbhu!”

“Khôoymmng đumbjưluogtilhc nóytlyi mẹnnmt con nhưluog thếdwyy!”

An Đbdcfiềizgsm còquofn chưluoga nóytlyi gìyurn, thìyurn An An nãhayry giờmigmrumwi gằurpjm mặlfkbt xuốgaceng đumbjãhayr ngay lậbyzdp tứjxrgc siếdwyyt chặlfkbt nắdwyym tay. Cậbyzdu giậbyzdn dữcldy trừwmaqng mắdwyyt nhìyurnn ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco, dùtynj trong đumbjôoymmi mắdwyyt vẫrumwn rưluogoymmm lệoucx, nhưluogng ákpoinh mắdwyyt đumbjãhayr hoàxvtnn toàxvtnn thay đumbjwgfji. Áhayrnh mắdwyyt nàxvtny, An Đbdcfiềizgsm đumbjãhayr từwmaqng nhìyurnn thấnnmty trong mắdwyyt Cốgace Thiêlfkbn Tuấnnmtn, đumbjhayry vẻwmaq quyếdwyyt đumbjkpoin vàxvtnscwlm theo lờmigmi cảjgelnh cákpoio.

“Trờmigmi, trờmigmi, trờmigmi! Sao hảjgel? Màxvtny đumbjãhayr đumbjákpoinh con trai tao, bâhayry giờmigmquofn muốgacen đumbjákpoinh luôoymmn cảjgel tao àxvtn?” Ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco nhìyurnn vàxvtno khuôoymmn mặlfkbt giậbyzdn dữcldy củonnfa An An mỉqpqmm cưluogmigmi khinh bỉqpqm. Chịgxhb ta vỗumbj tay cákpoii bốgacep vàxvtnqdpct to trong phòquofng y tếdwyy. “Mọscwli ngưluogmigmi mau đumbjếdwyyn đumbjâhayry màxvtn xem nàxvtny! Xem ngưluogmigmi phụoucx nữcldyxvtny đumbjãhayr dạvxlfy dỗumbj con mìyurnnh nhưluog thếdwyyxvtno! Đbdcfếdwyyn giờmigmxvtnytly vẫrumwn khôoymmng chịgxhbu nhậbyzdn sai! Đbdcfúrumwng làxvtn mộdwyyt thằurpjng lưluogu manh ranh con!”

Nghe thấnnmty ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco nóytlyi thếdwyy, cákpoic côoymm giákpoio đumbjizgsu ngưluogtilhng ngùtynjng cúrumwi đumbjhayru xuốgaceng, nhưluogng cũcbhung khôoymmng biếdwyyt phảjgeli nóytlyi gìyurn.

“Thưluoga chịgxhb, chịgxhbxvtnm ơcbhun tôoymmn trọscwlng mộdwyyt chúrumwt.” An Đbdcfiềizgsm nhúrumwc nhíurpjch cổwgfj họscwlng cốgace gắdwyyng đumbjiềizgsu chỉqpqmnh biểquofu cảjgelm củonnfa mìyurnnh. “Tôoymmi sẽytly bảjgelo con trai tôoymmi xin lỗumbji con trai chịgxhb, nhưluogng cũcbhung mong chịgxhb khôoymmng dùtynjng lờmigmi nóytlyi đumbjquof đumbjjgelurpjch mộdwyyt đumbjjxrga trẻwmaq.”


An Đbdcfiềizgsm nóytlyi rồcwjei nắdwyym lấnnmty cákpoinh tay củonnfa An An kéqdpco vềizgs phíurpja trưluogoymmc.

An An vùtynjng vằurpjng hai lầhayrn, nhưluogng cuốgacei cùtynjng cũcbhung bịgxhb An Đbdcfiềizgsm kéqdpco đumbjếdwyyn trưluogoymmc mặlfkbt cậbyzdu béqdpcqdpco úrumw.

“An An, mau xin lỗumbji bạvxlfn Bảjgelo Bảjgelo!” An Đbdcfiềizgsm nhìyurnn vàxvtno An An vẫrumwn đumbjang cúrumwi gằurpjm mặlfkbt xuốgaceng màxvtn rấnnmtt đumbjau lòquofng, nhưluogng khôoymmng còquofn cákpoich nàxvtno khákpoic, cậbyzdu đumbjãhayrxvtnm sai thìyurn phảjgeli bịgxhb phạvxlft, nếdwyyu mộdwyyt mựurpjc cưluogng chiềizgsu thìyurn sẽytlyxvtnm hưluog cậbyzdu béqdpc.

Tuy nhiêlfkbn, An An vẫrumwn cúrumwi đumbjhayru xuốgaceng, cắdwyyn chặlfkbt môoymmi vàxvtn khôoymmng nóytlyi gìyurn. Đbdcfâhayry làxvtn lầhayrn đumbjhayru tiêlfkbn An An ngang bưluogoymmng khôoymmng nghe lờmigmi An Đbdcfiềizgsm.

“An An, sao con lạvxlfi trởlbcm thàxvtnnh thếdwyyxvtny?” An Đbdcfiềizgsm thấnnmtt vọscwlng nhìyurnn vàxvtno An An, trong giọscwlng nóytlyi đumbjhayry vẻwmaq khóytly tin vàxvtn giậbyzdn dữcldy. “An An, mẹnnmtytlyi lạvxlfi lầhayrn cuốgacei cùtynjng. Nếdwyyu con khôoymmng xin lỗumbji bạvxlfn Bảjgelo Bảjgelo, thìyurn sau nàxvtny đumbjwmaqng gọscwli mẹnnmtxvtn mẹnnmt nữcldya!”

“Khôoymmng!” An An lậbyzdp tứjxrgc sợtilh đumbjếdwyyn rơcbhui nưluogoymmc mắdwyyt. Trêlfkbn đumbjmigmi nàxvtny, ngưluogmigmi duy nhấnnmtt màxvtn cậbyzdu yêlfkbu làxvtn mẹnnmt. Nếdwyyu mẹnnmt khôoymmng cầhayrn cậbyzdu nữcldya, thìyurn cậbyzdu phảjgeli làxvtnm sao?

“Mẹnnmt ơcbhui, khôoymmng phảjgeli vậbyzdy đumbjâhayru!” An An ôoymmm chặlfkbt châhayrn An Đbdcfiềizgsm, nưluogoymmc mắdwyyt giàxvtnn giụoucxa. “Con nóytlyi vớoymmi cákpoic bạvxlfn làxvtn bốgace con sẽytly đumbjếdwyyn họscwlp phụoucx huynh, nhưluogng chúrumw Cốgace khôoymmng đumbji cùtynjng chúrumwng ta, Bảjgelo Bảjgelo liềizgsn kêlfkbu gọscwli cákpoic bạvxlfn khákpoic nóytlyi rằurpjng con đumbjãhayrytlyi dốgacei, còquofn nóytlyi... Còquofn nóytlyi con khôoymmng phảjgeli làxvtn đumbjjxrga trẻwmaq ngoan, nóytlyi mẹnnmt... Con giậbyzdn quákpoilfkbn mớoymmi nắdwyym ákpoio bạvxlfn ấnnmty, bắdwyyt bạvxlfn ấnnmty phảjgeli xin lỗumbji!”

An An thúrumwt thíurpjt giảjgeli thíurpjch, làxvtnm cho An Đbdcfiềizgsm trưluogoymmc đumbjóytly mộdwyyt giâhayry vẫrumwn còquofn giậbyzdn dữcldy bỗumbjng sữcldyng sờmigm: Lạvxlfi làxvtnyurn “bốgace”!

Từwmaq khi An An đumbji họscwlc mẫrumwu giákpoio từwmaqclxem ba tuổwgfji đumbjếdwyyn nay, con đumbjãhayr hỏcxbzi mìyurnnh khôoymmng chỉqpqm mộdwyyt lầhayrn: Tạvxlfi sao nhữcldyng đumbjjxrga trẻwmaq khákpoic đumbjizgsu cóytly bốgace, còquofn con thìyurn khôoymmng.

Lầhayrn nàxvtno An Đbdcfiềizgsm cũcbhung an ủonnfi An An, nóytlyi rằurpjng bốgace đumbjãhayr đumbji rấnnmtt xa. Tuy nhiêlfkbn trưluogoymmc đumbjâhayry, mỗumbji lầhayrn giảjgeli thíurpjch vớoymmi An An, côoymm đumbjizgsu nhớoymm lạvxlfi vàxvtn đumbjau buồcwjen cho nỗumbji đumbjau màxvtnyurnnh phảjgeli chịgxhbu đumbjurpjng.

Dầhayrn dầhayrn, An An khôoymmng hỏcxbzi chuyệoucxn nàxvtny nữcldya, cậbyzdu còquofn thưluogmigmng tựurpj nhủonnf rằurpjng “cóytly mẹnnmtxvtn tốgacet lắdwyym rồcwjei”. An Đbdcfiềizgsm thấnnmty rấnnmtt an ủonnfi, còquofn tưluoglbcmng rằurpjng An An đumbjãhayr tin nhữcldyng gìyurnyurnnh nóytlyi.

Nhưluogng đumbjếdwyyn bâhayry giờmigmoymm mớoymmi phákpoit hiệoucxn ra rằurpjng, thậbyzdt ra An An luôoymmn khao khákpoit tìyurnnh yêlfkbu thưluogơcbhung củonnfa bốgace. Nhữcldyng đumbjjxrga trẻwmaqtynjng lớoymmp chắdwyyc khôoymmng phảjgeli lầhayrn đumbjhayru tiêlfkbn chếdwyy giễclxeu An An nhưluog thếdwyy. Vìyurn vậbyzdy, khi nghe thấnnmty Cốgace Thiêlfkbn Tuấnnmtn hứjxrga sẽytly tham dựurpj buổwgfji họscwlp phụoucx huynh, cậbyzdu béqdpc mớoymmi vui mừwmaqng đumbjếdwyyn thếdwyy!

oymmm nay, rõscwlxvtnng Cốgace Thiêlfkbn Tuấnnmtn sẽytly đumbjếdwyyn, nhưluogng An An vẫrumwn bịgxhbkpoic bạvxlfn chếdwyy giễclxeu vàxvtn hiểquofu lầhayrm. Vìyurn vậbyzdy, tấnnmtt cảjgel nhữcldyng bấnnmtt bìyurnnh bịgxhb đumbjèscwln néqdpcn trưluogoymmc đumbjâhayry mớoymmi bùtynjng nổwgfj.

An An còquofn nhỏcxbz, cậbyzdu béqdpc khôoymmng nêlfkbn phảjgeli chịgxhbu đumbjurpjng nhiềizgsu nhưluog vậbyzdy.

cbhui củonnfa An Đbdcfiềizgsm bỗumbjng cay cay, khóytlye mắdwyyt côoymmcbhung đumbjcxbzlfkbn. Côoymm ngồcwjei xổwgfjm xuốgaceng vàxvtn ôoymmm chặlfkbt lấnnmty An An, rồcwjei buồcwjen bãhayrytlyi: “An An, mẹnnmt xin lỗumbji, mẹnnmt đumbjãhayr hiểquofu lầhayrm con rồcwjei.”

“Khôoymmng sao đumbjâhayru mẹnnmt.” An An lắdwyyc đumbjhayru rồcwjei đumbjưluoga bàxvtnn tay nhỏcxbz ra lau nưluogoymmc mắdwyyt rồcwjei ôoymmm chặlfkbt lấnnmty An Đbdcfiềizgsm.

Thậbyzdt ra, vớoymmi An An nhỏcxbzqdpcxvtnytlyi, nếdwyyu khôoymmng phảjgeli An Đbdcfiềizgsm nóytlyi nặlfkbng “khôoymmng cầhayrn cậbyzdu”, thìyurn cậbyzdu sẽytly khôoymmng muốgacen nóytlyi ra nhữcldyng chuyệoucxn nàxvtny. Bởlbcmi vìyurn khôoymmng cóytly bốgace, cậbyzdu đumbjãhayr chịgxhbu rấnnmtt nhiềizgsu lầhayrn bàxvtni xíurpjch từwmaq cậbyzdu béqdpcqdpco úrumwxvtny, nhưluogng An An vẫrumwn im lặlfkbng chịgxhbu đumbjurpjng, khôoymmng nóytlyi vớoymmi An Đbdcfiềizgsm vìyurn cậbyzdu khôoymmng muốgacen An Đbdcfiềizgsm đumbjau lòquofng.

“Ồbuft, hóytlya ra làxvtn gia đumbjìyurnnh đumbjơcbhun thâhayrn àxvtn? Thảjgelo nàxvtno lạvxlfi xảjgely ra chuyệoucxn lớoymmn nhưluog vậbyzdy màxvtn khôoymmng thấnnmty bốgace củonnfa béqdpc đumbjâhayru!” Ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco cưluogmigmi vàxvtnytlyi vớoymmi vẻwmaq quákpoii gởlbcm. “Còquofn chúrumw Cốgaceyurn đumbjóytly, chắdwyyc thuêlfkb đumbjvxlfi ai đumbjóytly đumbjóytlyng giảjgel chứjxrgyurn?”

“Thưluoga chịgxhb!” An Đbdcfiềizgsm xoa đumbjhayru An An rồcwjei đumbjjxrgng dậbyzdy. Côoymm nhìyurnn thẳhrcqng vàxvtno ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco kia, vàxvtn thưluog thảjgelytlyi: “Chịgxhbcbhung làxvtnm mẹnnmt, lúrumwc nóytlyi chuyệoucxn, xin chịgxhb đumbjwmaqng mấnnmtt phẩsjrxm chấnnmtt nhưluog vậbyzdy!”

“Côoymmytlyi ai mấnnmtt phẩsjrxm chấnnmtt?” Ngưluogmigmi phụoucx nữcldyqdpco vừwmaqa nghe thấnnmty vậbyzdy liềizgsn nổwgfji giậbyzdn. “Tôoymmi cho côoymm biếdwyyt, tôoymmi làxvtn chủonnf tịgxhbch hộdwyyi phụoucx huynh, côoymmytlyi chuyệoucxn lịgxhbch sựurpj mộdwyyt chúrumwt! Nếdwyyu khôoymmng, coi chừwmaqng con trai côoymm khôoymmng đumbjưluogtilhc họscwlc tiếdwyyp ởlbcm trưluogmigmng nàxvtny đumbjâhayru!”

“Vậbyzdy sao?” Mộdwyyt giọscwlng nam lạvxlfnh lùtynjng vàxvtn cao quýscwl vang lêlfkbn từwmaq ngoàxvtni cửmtjda.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.