Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 438 :

    trước sau   
60438.“Nhiêjygxn Nhiêjygxn, em vềljvs rồcqaji đfwnnâlgncy.” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgiycfhbiec đfwnnếqcygn trưiycfhbiec mặakqgt An Đxnhjiềljvsm, ôtrqtm côtrqtvkbto lòwifgng.

Khoảjxovnh khắkqpjc ấtreby, pházlkeo hoa trêjygxn đfwnnhzkuu Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgvkbt An Đxnhjiềljvsm càvkbtng nổjygx nhiềljvsu hơpzaon nữryhqa, muôtrqtn hìepuinh vạemzmn trạemzmng rựkkqjc rỡdeeu trêjygxn bầhzkuu trờvkbti, khiếqcygn ngưiycfvkbti ta khôtrqtng khỏdlwri trầhzkum trồcqaj.

“Nhiêjygxn Nhiêjygxn, pházlkeo hoa nàvkbty làvkbt em chuẩebgsn bịlpya cho chịlpya đfwnntreby, chịlpya thícekuch khôtrqtng?”

“Chuyệkqpjn nàvkbty…” Mọsueci chuyệkqpjn xảjxovy ra quázlke bấtrebt ngờvkbt, An Đxnhjiềljvsm hoàvkbtn toàvkbtn khôtrqtng kịlpyap phảjxovn ứgiabng, côtrqt ngẩebgsn ngưiycfvkbti nhìepuin pházlkeo hoa trêjygxn bầhzkuu trờvkbti, đfwnnhzkuu ócgihc trốmecwng rỗrmrwng, khôtrqtng biếqcygt phảjxovi nócgihi gìepui nữryhqa.

“Nhiêjygxn Nhiêjygxn, em nhớhbie chịlpya lắkqpjm.” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg gụyrcmc mặakqgt lêjygxn tócgihc An Đxnhjiềljvsm, mùogvoi mằjxovn mặakqgn củryhqa nưiycfhbiec biểgshen trong giócgihkmgvc nàvkbty đfwnnãojgm hoàvkbtn toàvkbtn bịlpyaogvoi thơpzaom trêjygxn ngưiycfvkbti An Đxnhjiềljvsm lấtrebn ázlket.

“Thiêjygxn Kỳwifg…” An Đxnhjiềljvsm mấtrebp mázlkey môtrqti, gọsueci têjygxn Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg.


“Ơxtyai.” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg vẫsslkn ôtrqtm chặakqgt An Đxnhjiềljvsm, khẽtreb gậluvpt đfwnnhzkuu, nghe Nhiêjygxn Nhiêjygxn gọsueci têjygxn mìepuinh thếqcygvkbty đfwnnúkmgvng làvkbt mộkmgvt cảjxovm giázlkec hạemzmnh phúkmgvc khôtrqtng dễamrfepuivkbtcgih đfwnnưiycfakqgc.

“Cázlkei thằjxovng nhócgihc nàvkbty sao khôtrqtng biếqcygt lớhbien nhỏdlwrepui cảjxov vậluvpy?” An Đxnhjiềljvsm lúkmgvc nàvkbty đfwnnãojgmcgih phảjxovn ứgiabng, lậluvpp tứgiabc đfwnnebgsy Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg ra, cấtrebt giọsuecng quázlket mắkqpjng, bầhzkuu khôtrqtng khícekuojgmng mạemzmn vừxjoga rồcqaji Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg tạemzmo ra bâlgncy giờvkbt lậluvpp tứgiabc mấtrebt sạemzmch.

Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg bịlpya đfwnnebgsy ra, ázlkenh mắkqpjt lậluvpp tứgiabc tốmecwi sầhzkum lạemzmi, nhưiycfng nhìepuin vẻbbxn mặakqgt giậluvpn dỗrmrwi củryhqa An Đxnhjiềljvsm, anh lạemzmi nởhbie nụyrcmiycfvkbti trêjygxn môtrqti.

Anh đfwnnưiycfa tay ra vuốmecwt mũluvpi An Đxnhjiềljvsm hỏdlwri: “Nhiêjygxn Nhiêjygxn, chúkmgvng ta đfwnnãojgm bốmecwn năglxdm khôtrqtng gặakqgp rồcqaji, bâlgncy giờvkbt gặakqgp lạemzmi khôtrqtng phảjxovi nêjygxn nưiycfhbiec mắkqpjt lưiycfng tròwifgng sao? Chịlpya đfwnnebgsy em ra lạemzmi còwifgn quázlket em nhưiycf vậluvpy, em đfwnnau lòwifgng lắkqpjm đfwnntreby!”

Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgcgihi xong liềljvsn đfwnnưiycfa tay ôtrqtm ngựkkqjc, tỏdlwr vẻbbxn nhưiycf đfwnnang rấtrebt đfwnnau khổjygx.

“Thiêjygxn Kỳwifg, mấtreby nắkqpjm khôtrqtng gặakqgp, sao em lạemzmi trởhbiejygxn thícekuch đfwnnùogvoa thếqcygvkbty?” An Đxnhjiềljvsm cưiycfvkbti bấtrebt lựkkqjc, côtrqt quay đfwnnhzkuu nhìepuin mấtreby ngưiycfvkbti tàvkbti xếqcyg đfwnngiabng đfwnnjxovng xa, sau đfwnnócgih quay lạemzmi hỏdlwri tộkmgvi Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg, “Hai ngưiycfvkbti tàvkbti xếqcyg épzaop chịlpya vớhbiei Tôtrqt tổjygxng đfwnnếqcygn đfwnnâlgncy làvkbt ngưiycfvkbti củryhqa em đfwnntreby àvkbt?”

“Đxnhjúkmgvng vậluvpy.” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg thàvkbtnh thậluvpt gậluvpt đfwnnhzkuu.

“Em…” An Đxnhjiềljvsm càvkbtng bấtrebt lựkkqjc hơpzaon, lạemzmi hỏdlwri, “Em muốmecwn gặakqgp thìepui cứgiab gặakqgp, sao lạemzmi bảjxovo hai ngưiycfvkbti đfwnnócgih dọsueca chịlpya?”

“Em…” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgojgmi gãojgmi đfwnnhzkuu, cưiycfvkbti cócgihpzaoi ngưiycfakqgng ngùogvong, “Hôtrqtm nay làvkbt sinh nhậluvpt chịlpya, thếqcygjygxn em muốmecwn tạemzmo bấtrebt ngờvkbt cho chịlpya! Còwifgn cócgih cảjxov pházlkeo hoa nữryhqa nàvkbty!”

Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgcgihi xong liềljvsn chỉwtqsjygxn mấtreby vầhzkung pházlkeo hoa trêjygxn bầhzkuu trờvkbti.

“Sinh nhậluvpt chịlpya?” An Đxnhjiềljvsm ngẩebgsng đfwnnhzkuu nhìepuin sốmecw pházlkeo hoa rựkkqjc rỡdeeutreby, kinh ngạemzmc vôtrqtogvong.

“Chịlpya khôtrqtng nhớhbie àvkbt?” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgwifgn ngạemzmc nhiêjygxn hơpzaon cảjxov An Đxnhjiềljvsm.

“Chịlpya…” An Đxnhjiềljvsm cúkmgvi đfwnnhzkuu nhớhbie lạemzmi hôtrqtm nay làvkbt ngàvkbty mấtreby, rồcqaji đfwnnkmgvt nhiêjygxn hiểgsheu ra, thìepui ra hôtrqtm nay thậluvpt sựkkqj chícekunh làvkbt sinh nhậluvpt mìepuinh!


Trờvkbti ạemzm!

An Đxnhjiềljvsm vỗrmrwvkbto trázlken mìepuinh, cưiycfvkbti mépzaoo xệkqpjch: Chắkqpjc do thờvkbti gian nàvkbty trảjxovi qua nhiềljvsu chuyệkqpjn quázlkejygxn mìepuinh thậluvpm chícekuwifgn quêjygxn luôtrqtn cảjxov ngàvkbty sinh nhậluvpt củryhqa mìepuinh!

Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg trôtrqtng thấtreby dázlkeng vẻbbxn sựkkqjc nhớhbie ra củryhqa An Đxnhjiềljvsm thìepui liềljvsn hỏdlwri đfwnnhzkuy kìepui vọsuecng: “Vậluvpy em cócgih phảjxovi ngưiycfvkbti đfwnnhzkuu tiêjygxn chúkmgvc mừxjogng sinh nhậluvpt chịlpya khôtrqtng?”

“Chậluvpc…” An Đxnhjiềljvsm nghĩftaf mộkmgvt lúkmgvc rồcqaji gậluvpt đfwnnhzkuu, “Đxnhjúkmgvng thếqcyg thậluvpt!”

An Đxnhjiềljvsm trảjxov lờvkbti Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg xong, trong lòwifgng bấtrebt giázlkec cócgih chúkmgvt hụyrcmt hẫsslkng: Mìepuinh vàvkbt Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn đfwnnãojgm quay lạemzmi vớhbiei nhau, nhưiycfng Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn lúkmgvc nàvkbto cũluvpng bậluvpn rộkmgvn côtrqtng việkqpjc, tuy ngay cảjxovepuinh cũluvpng khôtrqtng nhớhbie ngàvkbty sinh nhậluvpt củryhqa mìepuinh, nhưiycfng Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn tạemzmi sao lạemzmi cũluvpng khôtrqtng nhớhbie? An Đxnhjiềljvsm thậluvpt sựkkqj cảjxovm thấtreby cócgihpzaoi buồcqajn.

“Nhiêjygxn Nhiêjygxn, sao ởhbie trưiycfhbiec mặakqgt em màvkbt chịlpya lạemzmi nhớhbie đfwnnếqcygn ngưiycfvkbti kházlkec vậluvpy?” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg vừxjoga trôtrqtng thấtreby dázlkeng vẻbbxn thấtrebt thầhzkun củryhqa An Đxnhjiềljvsm thìepui liềljvsn khôtrqtng vui, bèdomyn đfwnnưiycfa tay vuốmecwt tócgihc côtrqtcgihi, “Em nhớhbie chịlpya nhiềljvsu nhưiycf vậluvpy, chịlpya lạemzmi khôtrqtng nhớhbie em!”

An Đxnhjiềljvsm lậluvpp tứgiabc thoázlket khỏdlwri tâlgncm trạemzmng buồcqajn bãojgm, ngẩebgsng đfwnnhzkuu nhìepuin Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg rồcqaji kiễamrfng châlgncn gõxjogvkbto trázlken anh: “Cázlkei thằjxovng bépzaovkbty! Sao lạemzmi sờvkbt đfwnnhzkuu chịlpya? Khôtrqtng biếqcygt lớhbien nhỏdlwrepui cảjxov!”

Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg liềljvsn chộkmgvp lấtreby cázlkenh tay An Đxnhjiềljvsm, nởhbie nụyrcmiycfvkbti rựkkqjc rỡdeeu nhưiycf ázlkenh trăglxdng sázlkeng lêjygxn trong màvkbtn đfwnnêjygxm: “Nhiêjygxn Nhiêjygxn, đfwnnxjogng gọsueci em làvkbt thằjxovng bépzao nữryhqa, chịlpya chỉwtqs lớhbien hơpzaon em cócgih ba tuổjygxi thôtrqti màvkbt.”

“Lớhbien hơpzaon mộkmgvt tuổjygxi thìepui đfwnnãojgmvkbt chịlpya rồcqaji!” An Đxnhjiềljvsm nghiêjygxng đfwnnhzkuu, nhìepuin Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgkmgvc nàvkbty đfwnnãojgm cao hơpzaon mìepuinh rấtrebt nhiềljvsu màvkbt cảjxovm kházlkei, “Khôtrqtng ngờvkbt bốmecwn năglxdm trôtrqti qua nhanh thậluvpt, chịlpyawifgn nhớhbie hồcqaji họsuecc cấtrebp ba em còwifgn thấtrebp hơpzaon Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn kházlke nhiềljvsu, bâlgncy giờvkbt thìepui cao xấtrebp xỉwtqs anh ấtreby rồcqaji, chịlpya đfwnnúkmgvng làvkbt giàvkbt thậluvpt rồcqaji!”

“Khôtrqtng, chịlpya khôtrqtng giàvkbt, trong mắkqpjt em thìepui chịlpyakmgvc nàvkbto cũluvpng làvkbt đfwnnakqgp nhấtrebt.” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg khom ngưiycfvkbti từxjog từxjog ázlkep sázlket An Đxnhjiềljvsm, giọsuecng nócgihi hếqcygt sứgiabc dịlpyau dàvkbtng.

“Chậluvpc chậluvpc chậluvpc…” An Đxnhjiềljvsm hoàvkbtn toàvkbtn khôtrqtng cócgih cảjxovm xúkmgvc gìepui vớhbiei câlgncu tázlken tỉwtqsnh củryhqa Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg, côtrqtogvoi vềljvs mộkmgvt bưiycfhbiec, thởhbievkbti nócgihi vớhbiei Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg, “Thiêjygxn Kỳwifg, em khôtrqtng nhữryhqng đfwnnãojgm cao lêjygxn màvkbtwifgn biếqcygt cảjxovzlkech tázlken gázlken nữryhqa! Quảjxov nhiêjygxn dinh dưiycfdeeung ởhbieiycfhbiec ngoàvkbti tốmecwt thậluvpt đfwnntreby!”

“Ôtryyi trờvkbti, Nhiêjygxn Nhiêjygxn vừxjoga nhìepuin làvkbt biếqcygt hếqcygt rồcqaji, quảjxov nhiêjygxn làvkbt lợakqgi hạemzmi màvkbt!” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg nhúkmgvn vai, tỏdlwr vẻbbxn luyếqcygn tiếqcygc.

“Ha ha…” An Đxnhjiềljvsm bậluvpt cưiycfvkbti vui vẻbbxn, sau đfwnnócgih phẩebgsy tay nócgihi vớhbiei Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg, “Khôtrqtng đfwnnùogvoa nữryhqa, Thiêjygxn Kỳwifg, em vềljvs khi nàvkbto vậluvpy?”


“Em…”

“An Đxnhjiềljvsm!”

Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgwifgn chưiycfa kịlpyap nócgihi xong thìepui Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn lúkmgvc nàvkbty đfwnnãojgm đfwnnuổjygxi đfwnnếqcygn nơpzaoi, chạemzmy đfwnnếqcygn chắkqpjn trưiycfhbiec mặakqgt An Đxnhjiềljvsm, nhưiycfng do trờvkbti quázlke tốmecwi nêjygxn anh hoàvkbtn toàvkbtn khôtrqtng nhìepuin rõxjog mặakqgt củryhqa chàvkbtng trai đfwnnang đfwnngiabng đfwnnmecwi diệkqpjn vớhbiei côtrqt.

Ádlwrnh mắkqpjt lócgihe lêjygxn tia nhìepuin nguy hiểgshem, Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn khẽtreb xoay cổjygx nhìepuin chằjxovm chằjxovm chàvkbtng trai ấtreby.

Mộkmgvt tiếqcygng “bốmecwp” vang lêjygxn, Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn khôtrqtng do dựkkqj tung ra mộkmgvt cúkmgv đfwnntrebm, Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg lậluvpp tứgiabc ngãojgm xuốmecwng bãojgmi cázlket.

“Ưemzmm…” Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg đfwnnưiycfa tay bịlpyat mũluvpi, nằjxovm quằjxovn quạemzmi trêjygxn bãojgmi cázlket.

“Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn, anh làvkbtm cázlkei gìepui thếqcyg?” An Đxnhjiềljvsm lậluvpp tứgiabc đfwnnebgsy Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn ra, đfwnnlpyanh chạemzmy lêjygxn xem vếqcygt thưiycfơpzaong Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg thếqcygvkbto.

Nhưiycfng khôtrqtng ngờvkbt Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn lạemzmi đfwnnưiycfa tay képzaoo An Đxnhjiềljvsm vàvkbto lòwifgng, cúkmgvi đfwnnhzkuu, đfwnnưiycfa tay ôtrqtm chặakqgt lấtreby hôtrqtng côtrqt rồcqaji nócgihi bằjxovng giọsuecng cốmecwepuim népzaon sựkkqj phẫsslkn nộkmgv: “An Đxnhjiềljvsm, em cócgih thểgshe ngoan ngoãojgmn mộkmgvt chúkmgvt đfwnnưiycfakqgc khôtrqtng? Chạemzmy lung tung khắkqpjp nơpzaoi thìepui thôtrqti đfwnni, lạemzmi còwifgn tùogvoy tiệkqpjn nócgihi chuyệkqpjn vớhbiei ngưiycfvkbti lạemzm, bâlgncy giờvkbtwifgn vìepui hắkqpjn màvkbt đfwnnebgsy anh ra!”

“Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn, anh làvkbtm gìepuivkbt nghiêjygxm trọsuecng vậluvpy?” An Đxnhjiềljvsm biếqcygt Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn quan tâlgncm đfwnnếqcygn mìepuinh, nhưiycfng anh chưiycfa nhìepuin rõxjog ngưiycfvkbti trưiycfhbiec mặakqgt làvkbt ai màvkbt đfwnnãojgm đfwnnázlkenh thìepui đfwnnúkmgvng làvkbt quázlke đfwnnázlkeng, “Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn, ngưiycfvkbti màvkbt anh đfwnnázlkenh làvkbt Thiêjygxn Kỳwifg, em trai củryhqa anh, Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg đfwnntreby!”

“Cázlkei gìepui?” Bàvkbtn tay đfwnnang ôtrqtm An Đxnhjiềljvsm củryhqa Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn vìepui quázlke bấtrebt ngờvkbtvkbtpzaoi buôtrqtng ra, anh quay lạemzmi nhìepuin ngưiycfvkbti đfwnnang nằjxovm trêjygxn bãojgmi cázlket rồcqaji lạemzmi nhìepuin An Đxnhjiềljvsm, khôtrqtng tin đfwnnưiycfakqgc màvkbt hỏdlwri, “Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg?”

“Đxnhjúkmgvng rồcqaji, chícekunh làvkbt Thiêjygxn Kỳwifg đfwnntreby! Anh đfwnnúkmgvng làvkbt…” An Đxnhjiềljvsm xócgiht xa thởhbievkbti, sau đfwnnócgihogvong ra khỏdlwri ngưiycfvkbti Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn màvkbt chạemzmy đfwnnếqcygn bêjygxn cạemzmnh Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg.

An Đxnhjiềljvsm ngồcqaji xổjygxm xuốmecwng, khẽtreb vỗrmrwvkbto vàvkbti Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifg hỏdlwri: “Thiêjygxn Kỳwifg, em khôtrqtng sao chứgiab?”

“Mũluvpi củryhqa em…” Giọsuecng củryhqa Cốmecw Thiêjygxn Kỳwifgcgih vẻbbxn rấtrebt đfwnnau đfwnnhbien, “Mũluvpi củryhqa em hìepuinh nhưiycf đfwnnang chảjxovy mázlkeu!”

“Vậluvpy sao?” An Đxnhjiềljvsm lậluvpp tứgiabc ngẩebgsng đfwnnhzkuu nhìepuin Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn, “Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn, mũluvpi củryhqa Thiêjygxn Kỳwifg chảjxovy mázlkeu rồcqaji, chúkmgvng ta mau đfwnnưiycfa cậluvpu ấtreby đfwnnếqcygn bệkqpjnh việkqpjn đfwnni.”

kmgvc nàvkbty, Cốmecw Thiêjygxn Tuấtrebn đfwnnãojgm trấtrebn tĩftafnh, vẻbbxn mặakqgt dầhzkun trởhbie lạemzmi sựkkqj lạemzmnh lùogvong, anh nhấtrebc châlgncn bưiycfhbiec nhanh vềljvs phícekua An Đxnhjiềljvsm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.